Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Carl 👤

Mặc kệ Donghae nghĩ thế nào, nhưng trong mắt Kook thì Donghae không chỉ là anh em , mà còn là ân nhân của cậu. Lúc trước nếu không nhờ Donghae thì cậu với J Hope đã sớm không còn bay nhảy trên thế gian này nữa rồi.

"Không... không phải chứ !" J Hopelập tức kích động kéo Kook lại : "Cậu mang đại thần vào kiểu gì, người ta đang ở trên lưng hổ đó !"

Chả lẽ chạy ra nói với hổ là "bé ngoan à, hãy để đại thần xuống đi" sao ? Hay là đem cả con hổ kia vào ? Nhân tiện giải quyết vấn đề ấm no của nó luôn ?

Nghe J Hope nói vậy thì Kook cũng ngẩn ra, cậu cũng có chút kỳ quái tại sao Donghae lại bị thương nặng đến vậy và sao lại nằm trên lưng hổ thế này...

"Không sao đâu, cứ mở cửa đi." V nói.

"Anh hai, anh chắc chứ..." J Hope có cảm giác Kook với V đều bị điên rồi.

"Con hổ này sẽ không tấn công người." V nói.

Kook còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài của sổ đã xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ.

Con hổ trắng từ từ để Donghae xuống đất rồi từ từ lui về phía sau mười mấy mét.

"Má tôi !" Cảnh tượng này khiến J Hope trợn tròn mắt ngạc nhiên.

"Con hổ này sao lại thông minh như vậy ?" J Hope khó hiểu : "Còn thông minh hơn cả chó..."

"Hổ thông minh hơn chó thì lạ lắm sao ?" Kook hỏi ngược lại.

"Cái đạo lý này thì tôi cũng hiểu... nhưng mà tôi chưa tiếp xúc với hổ bao giờ cả, tôi mới chơi với chó thôi." J Hope tỏ vẻ đương nhiên nói.

V không thèm để ý đến J Hope nữa, anh không chút do dự mở cửa phòng rồi đưa Donghae vào trong phòng.

Con hổ trắng đứng tít phía xa vẫn không nhúc nhích, chờ đến khi nó nhìn thấy Donghae được đưa vào nhà xong mới xoay người rời đi.

"Anh gọi bác sĩ tới đây trước, nếu không được thì sẽ đưa đến bệnh viện." V nói.

"Dạ..." Kook gật đầu.

V đứng dậy gọi một cú điện thoại, yêu cầu bác sĩ lập tức tới đây.

J Hope nhìn nhìn Donghae , tò mò mãi không thôi.

Đây chính là cái tên biến thái... à không, là đại thần mà chị dâu từng nói qua sao... Hôm nay vừa nhìn đã biết người này đúng là đại thần, cưỡi hẳn Bạch Hổ cơ mà.

"Chị dâu, đại thần sao lại nằm trên lưng hổ ?" J Hope nhìn về phía Kook.

"Không biết."

"Tôi coi như là đã được mở mang tầm mắt !" J Hope chậc chậc lưỡi.

"Đừng làm ồn..."

Bỗng nhiên, Donghae vẫn đang hôn mê nhíu nhíu mắt, thái độ có vẻ hơi khó chịu.

"Đại thần tỉnh rồi ? Anh không sao chứ ?" Thấy Donghae nói chuyện thì Kook vội vàng xích lại.

"Không sao... chưa chết thì vẫn ổn..." Donghae vẫn không mở mắt ra, nhưng dựa theo cách nói chuyện thì anh vẫn rất tỉnh táo.

Đây là lần đầu tiên Kook thấy Donghae bị thương, việc Donghae bị thương tới hôn mê thế này là điều Kook chưa bao giờ nghĩ tới. Cậu cứ ngỡ Donghae bị thương rất nặng, nhưng giờ thấy anh ta còn nói được như vậy thì mới thở ra một hơi.

"Nhưng đại thần này, ngực của anh còn đang chảy máu kìa..." J Hope chỉ chỉ ngực của Donghae rồi nói.

Kook nhìn kĩ xem thì hết hồn, đây là vết thương do vũ khí lạnh gây ra, nhìn hình dáng vết thương thì chắc là do dao găm đâm vào, chỉ cần lệch một chút thì trái tim của Donghae chắc chắn sẽ bị đâm thủng...

Vết thương nặng như vậy mà ở trên cơ thể người bình thường chỉ sợ rằng không nhanh đưa tới bệnh viện thì đã thăng rồi. Nhưng Donghae này thì vẫn có thể ung dung mở miệng nói chuyện.

"Không bị thương đến chỗ hiểm, chỉ mất ít dinh dưỡng thôi." Donghae chả thèm để ý nói.

"Ra thế này còn giả vờ ngầu làm cái gì, anh không có vấn đề gì thì tại sao lại hôn mê trên lưng hổ ?" Kook nhíu chặt chân mày.

J Hope cũng định hỏi Donghae chuyện con hổ, nhưng còn chưa kịp nói gì thì một ông lão mặc âu phục đã gõ cửa bước vào.

Ông lão này chính là bác sĩ tư nhân mà V gọi tới.

Vừa bước chân vào thì ông đã trông thấy Donghae , ông chẳng kịp nói gì mà vội vàng chạy tới kiểm tra tình huống bệnh nhân.

"Ngài Kim , bệnh nhân mà ngài nói chính là người này ?"

"Ừ."

"Mất máu quá nhiều, viết thương quá sâu, vị trí quá gần tim..." Ông lão kiểm tra cho Donghae xong thì kinh hãi không thôi.

Chưa nói cái khác, nhưng nếu là người bình thường mà chịu một vết thương do vũ khí sắc bén như vậy gây ra đã đau đến kêu cha gọi mẹ rồi, chưa kể lượng máu bị mất quá nhiều, nếu không nhanh chóng chữa trị thì không trụ được bao lâu đã đi gặp diêm vương rồi . Nhưng người trẻ tuổi này vẫn rất bình thản, dường như anh ta không hề để ý đến vết thương của mình chút nào, ngay cả chân mày cũng không nhíu lại. Nếu có cơ hội thật muốn làm thí nghiệm xem sức chịu đựng của người này đạt đến mức độ nào.

"Tình huống thế nào ?" V hỏi.

"Kì lạ... nhìn thì có vẻ vấn đề của người này không lớn, nhưng vết thương thế này..." Sắc mặt bác sĩ có chút nghi ngờ.

"Khử trùng vết thương, rồi khâu lại." Donghae nói.

"Chàng trai, cậu phải đến bệnh viện thôi ! Vết thương này quá nặng rồi tôi không thể xử lý được..." Bác sĩ nhắc nhở.

"Không cần." Donghae dửng dưng, anh vốn chính là bác sĩ giỏi nhất rồi, tình huống cơ thể mình thế nào đương nhiên chính anh là người rõ nhất.

"Ngài Kim , ngài xem..." Vị bác sĩ nhìn V , hình như người này là bạn của Kim Taehyung , nhỡ đâu có gì bắt trắc thì ông gánh không nổi.

"Anh ấy bảo ông khử trùng rồi khâu lại thì ông cứ làm theo là được." Kook vội vàng nói. Bất kể thế nào đi chăng nữa thì bản năng của cậu vẫn mách bảo tin tưởng Donghae .

"Cứ làm thế đi." V nới.

"Vậy... được rồi..." Hết cách, vị bác sĩ kia chỉ có thể làm theo lời Donghae , đầu tiên khử trùng làm sạch rồi sau đó khâu lại.

Cẩn thận khâu vết thương lại xong, vị bác sĩ đứng lên mượn phòng vệ sinh rửa tay rồi dặn dò thêm mấy câu nữa mới rời đi.

...

"Donghae , rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ? Sao anh lại bị thương thành như này ?"

V đã đưa cho Donghae một bộ đồ, sau khi Donghae thay quần áo xong thì Kook lập tức xán lại gần hỏi.

"Bị người ta đánh." Donghae tỏ vẻ sao cũng được.

"Bị người ta đánh ? Ai có thể đem anh đánh thành như vậy ?" Kook kinh ngạc.

Cái tên trước mắt này biến thái cỡ nào Kook đương nhiên cực kỳ rõ ràng, là quái vật tránh được cả đạn mà cũng có người đập tên này thành như vậy sao ?

"Suýt nữa thì bị đánh chết rồi, may mà tôi đủ cảnh giác đấy, nếu không bị dao găm của tên đó găm thẳng vào tim rồi..." Tuy đang nói một chuyện rất nguy hiểm nhưng thái độ của Donghae vẫn tỏ vẻ "Có giỏi thì tới đây đâm tao thêm mấy phát nữa nè"... quả thật rất thiếu đánh.

"Ơ, đây thật sự là loài người sao ?" J Hope giật giật khóe miệng.

Bị người ta xuýt nữa thì xiên thẳng vào tim mà chỉ cần khâu lại... Ấy thế mà bây giờ nhìn bộ dạng anh ta lại giống như một người bình thường chẳng có bất cứ vấn đề gì hết. Đúng y như những gì chị dâu nói, đây là một tên siêu cấp biến thái.

"Đại thần, anh trâu chó như thế thì ai có thể đập cho thành thảm hại thế này ?" J Hope nhìn Donghae , không sợ chết mà hỏi.

"Hừ, ông đây ngủ quên nên bị đánh lén." Donghae quăng cho J Hope một ánh mắt xem thường.

"Đại thần, anh trâu như thế mà cũng bị đánh lén á ?" J Hope lấy làm khó hiểu.

"Tôi trâu như vậy, có tin tôi quăng một bàn tay là cậu thăng luôn không ?" Donghae nhìn chằm chằm J Hope .

"Đại thần... cái thằng đánh lén anh đúng là một thằng vô liêm sỉ, người quang minh chính đại không làm những chuyện lén lút ! Nhất là những người chuyên quyết đấu sinh tử như đại thần thì sao có thể dùng loại thủ đoạn hèn hạ vô liêm sỉ như vậy chứ..." J Hope trở mặt lập tức tỏ vẻ ghét cay ghét đáng cái tên đánh lén kia.

"Jung Kook , ai đây ?" Donghae có chút khó hiểu nhìn Kook.

"Em... em chồng tôi... vừa nãy anh ta bị con hổ kia dọa nên hơi lắm miệng tí, anh đừng để ý..." Kook giật giật khóe miệng.

"Đúng rồi, sao anh lại được một con hổ đưa đến đây thế ?" Kook hỏi.

"Đó là bạn tôi." Donghae ngáp một cái : "Hổ trắng Bangladesh... từ nhỏ đã theo tôi, cũng đã được bảy năm rồi."

Kook có chút câm lặng, quả nhiên là cậu đoán trúng rồi, tên này thật sự nuôi dã thú.

"Mà hổ của tôi đâu ?" Donghae lúc này mới nhận ra hổ không có ở đây liền nhìn xung quanh hỏi.

"Sao mấy người không để hổ của tôi vào ? " Donghae ngạc nhiên hỏi.

Kook đỡ trán : "Cho xin đi đại thần, không phải ai cũng biến thái như anh đâu ! Đó là dã thú, anh dùng đầu ngón chân mà nghĩ xem, trong tình huống còn chưa biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra thì ai dám để một con hổ vào nhà chứ ?"

"Sợ cái gì, hổ của tôi còn thông minh hơn người đấy, không thèm ăn mấy người đâu." Donghae lập tức đứng lên muốn chạy ra ngoài tìm hổ.

"Để anh ta nghỉ ngơi trước đi." V nói.

"Tôi đi tìm cho." V mặc áo khoác vào, người này đã từng cứu mạng J Hope và Kook nên về tình hay về lý thì chuyện của anh ta, anh cũng sẽ giúp một tay.

"Đi cùng anh." V nhìn em trai mình rồi nói.

Tin dữ từ trên trời rơi xuống, cá chép nhỏ muốn bật khóc : "Anh hai... Đại thần không ở một mình được đâu, anh xem, anh ta bị thương nặng thế cơ mà, chờ lát nữa có khát nước hay gì gì đó thì em có thể giúp đỡ được một chút..."

Đêm đen mù mịt bắt mình ra ngoài tìm một con hổ trắng khổng lồ, đây là thứ anh ruột gì vậy !

Kook nói : "Taehyung , em đi cùng anh."

Nói xong thì quay đầu lại nói với J Hope : "Anh ở nhà trông chừng đại thần nhé."

J Hope lập tức gật đầu như giã lạc.

Vì thế, hiện tại trong phòng khách chỉ còn lại mỗi J Hope với Donghae mắt to trừng mắt nhỏ.

"Đại thần, cái kia... có thể dạy tôi làm sao để thuần hổ được không ?" J Hope chớp lấy cơ hội hỏi thăm một chút.

Donghae : "Hổ cần thuần à ?"

J Hope : "..."

...

Tìm khắp nơi chừng hơn mươi phút thì Kook trông thấy một thân hình to to bên sườn núi, cậu lấy đèn pin chiếu vào rồi lập tức kéo V : "Anh nhìn kìa !"

V xoay người kéo theo ánh sáng đèn pin cũng chiếu về hướng đó.

Phía trước mặt là một con hổ trắng cực lớn đang nằm ườn ra đất, một đôi mắt to như đèn pha đang nhìn chằm chằm V và Kook .

"Cẩn thận !" V lập tức kéo Kook ra sau lưng.

Tuy trong lòng cũng biết con hổ này của Donghae rất thông minh . Nhưng đây là bản năng của loài người đối với thú dữ, luôn luôn phải có lòng cảnh giác.

"Bé ơi~"

Kook nhìn chằm chằm con hổ rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng thăm dò.

Nghe Kook gọi thì con hổ kia có chút ngập ngừng, sau đó nó chậm rãi đứng lên nhìn về phía Kook lắc lắc cái đuôi trắng như tuyết tỏ ý có nghe thấy.

V thấy vậy thì trong lòng không khỏi thán phục, anh có vài người bạn ở nước ngoài cũng nuôi mấy con kiểu hổ với báo này làm thú cưng, nhưng một con vật lại có thể hiểu tiếng người đến như thế này thì quả thực rất hiếm thấy.

Rất nhanh, hổ trắng đã yên lặng đi tới bên cạnh V và Kook .

"Bé đừng có sợ, về nhà với anh nhé ~" Kook không nhịn được đưa tay sờ người nó một cái.

Cơ thể con hổ hơi rung rung lên, cực kì ngoan ngoãn cho Kook sờ.

"Bé yêu giỏi quá !"

Kook không kìm được lại âm thầm bội phục Donghae thêm lần nữa, tên đó làm kiểu quái gì mà lại có thể thuần phục con thú dữ đứng đầu chuỗi thức ăn thành bộ dạng này...

"Đi thôi."

V không dám lơ là cảnh giác mà che chắn cho Kook, hai người một hổ đi về phía căn nhà hoa.

Lúc đi đường Kook liên tục nghẹo đầu nhìn chằm chằm vào chú hổ trắng sau lưng, nếu không phải hình thể nó quá khổng lồ thì cậu chỉ muốn ôm nó vào lòng vuốt ve thôi.

"Anh yêu, em cũng muốn nuôi một con hổ trắng !" Kook không nhịn được nói.

"Trừ phi Donghae giúp em thuần hóa." V nói.

Chó mèo bình thường thì không sao, cơ mà cái loại thú dữ cầm đầu chuỗi thức ăn thế này thì bớt chọc đến thì tốt hơn. Cho dù là nuôi từ nhỏ nhưng đợi đến lúc nó trưởng thành thì chỉ cần hơi lơ là một chút cũng có thể thành thảm kịch.

"Mời anh ta giúp em thuần hóa á ? Em sợ là mời không nổi." Kook lắc đầu, Donghae mà giúp cậu thuần hóa thì sau này nó còn là của cậu sao... Nhưng mà đáng yêu quá đi !

Thấy chú hổ ngoe nguẩy cái đuôi trắng bóc, ánh mắt dịu dàng kia cứ nhìn mình chằm chằm thì Kook cảm thấy cõi lòng của mình như đã bị cái sự đáng yêu của con hổ này làm cho tan chảy.

Mãnh thú cái quái gì chứ, đây chính là một thần thú siêu cấp đáng yêu đó !

Nuôi mèo nuôi chó gì chứ... đã nuôi thì phải nuôi hổ !

...

Lúc về đến nhà thì đã qua nửa tiếng.

May mà cánh cửa căn nhà này được thiết kế là cửa đôi, nếu không chỉ sợ là có nhồi kiểu gì con hổ này cũng không chui qua được. Kể cả thế thì khi chú hổ này vào phòng cũng không được dễ dàng cho lắm.

"Ối mẹ của con ơi..." J Hope nhìn thấy con hổ trắng đang nằm chình ình trong nhà thì da đầu muốn tê dại luôn, da gà da vịt nổi khắp người.

Thỉnh thoảng khi ánh mắt của nó liếc qua J Hope thì J Hope lại run lên một cái. Cái thứ đồ chơi này mà đột nhiên phát điên thì ông đây có một trăm cái mạng cũng không đủ cho con hổ kia táp một nhát đâu.

"Bé ơi ~ Bé à"

Sau khi về Kook cứ quấn quýt lấy hổ trắng, không ngừng sờ tới sờ lui trên người nó, lớp lông mềm mềm kia sờ cực thích !!!

"Bắt tay nào !"

Kook nâng cái móng vuốt của con hổ lên, sờ sờ cái đệm thịt mềm mềm kia như đang tận hưởng sự sung sướng nhất trên thế gian này...

Mà điều khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là tuy móng vuốt của nó cực kì sắc bén, nhưng lúc nó chơi đùa với Kook thì lại chủ động thu móng vào sâu trong đệm thịt, cứ như là sợ làm cậu bị thương.

"Bảo bối của anh , yêu em chết đi được !"

Kook lăn lộn một chỗ với con hổ trắng kia, cậu nâng đầu nó lên hôn một cái lên trán của nó.

Và ánh mắt của J Hope nhìn Kook đã không khác gì nhìn một tên biến thái... Đáng sợ thế mà còn nói là đáng yêu, lại còn đi vuốt ve nó nữa !!!

"Donghae , tôi quyết định rồi." Bỗng nhiên, Kook nhìn Donghae đang ngồi một bên gặm đào hô lên.

Donghae không hiểu ra làm sao nhìn Kook : "Cái gì ?"

"Tôi quyết định thu nhận con hổ Bangladesh này của anh, không cần cám ơn tôi đâu." Kook ôm lấy hổ trắng không buông.

"Thu nhận hổ của tôi ?" Donghae ngẩn ra một chút, vẫn không hiểu Kook đang nói gì.

"Cậu đang nằm mơ sao ?" Chờ Donghae phản ứng lại thì liền bĩu môi, cướp hổ của mình còn bảo mình không phải cám ơn, thổ phỉ à?

"Ông nội à !"

"Không được."

"Một trăm phần KFC cao cấp !"

"Không được."

"Tôi đưa anh một cửa hàng KFC..." Kook quyết định ra ác chiêu.

"Mười nghìn cửa hàng cũng không có cửa đâu."

Lần này thì Donghae cũng đã chống lại được sự cám dỗ của KFC mà không buông vũ khí đầu hàng. Đối với một tên chuyên ăn hàng mà nói thì đây đúng là quyết định không dễ dàng !

...

Một đêm này, trái ngược với Kook đang quấn lấy hổ trắng đáng yêu thì J Hope của chúng ta đang trợn mắt nhìn trần nhà mà không cách nào ngủ nổi.

Nhỡ đâu đang ngủ lại táng thân dưới miệng hổ thì phải tìm ai đòi công bằng đây.

...

Liên tiếp mấy ngày liền, Donghae ăn ngủ tại nhà Kook , V cũng sắp xếp xong xuôi mọi chuyện để Donghae có thể an tâm dưỡng thương.

Còn Kook , vì muốn ở chung với chú hổ trắng thêm mấy ngày mà chỉ hận không thể khiến Donghae đăng kí hộ khẩu ở đây luôn.

Sau một tuần, vết thương của Donghae đã hoàn toàn khôi phục, đồng thời cũng cưỡng ép kéo hổ trắng rời đi. Mà trước khi rời đi anh ta còn lấy lí do cần thức ăn cho hổ trắng mà đem toàn bộ đồ ăn vặt cùng thức ăn của nhà Kook khoắng sạch.

Chờ lúc Donghae mang hổ đi rồi Kook mới chợt nhận ra.

Má, chưa từng nghe hổ biết ăn vặt bao giờ ! Cái tên ăn hàng này đúng là không có tiết tháo !

...

Mấy ngày sau.

Giles gọi điện cho Kook hẹn cậu gặp nhau ở câu lạc bộ tư nhân lần trước.

Lúc đến nơi thì đã là buổi trưa.

"Không biết hôm nay ngài gọi tôi tới có chuyện gì không ?" Kook hỏi.

"À, có chút chuyện liên quan tới diễn viên đóng vai sát thủ nam - Carl." Giles nói về chuyện chính.

"Sát thủ nam..."

Theo trí nhớ của Kook thì trong Sát thủ đúng là có một vai nam phụ tên là Carl cũng khá là quan trọng, là một sát thủ chuyên hóa trang làm nhiệm vụ. Nhân vật này có quan hệ khá tốt với nữ chính, hai người họ cũng thường xuyên phối hợp với nhau đi làm nhiệm vụ.

"Ý của ngài là muốn để tôi đề cử một diễn viên người Hàn thích hợp sao ?" Kook hỏi lại.

"Đúng vậy." Giles gật đầu.

Sự tín nhiệm của Giles đối với Kook khiến cậu có chút ngoài ý muốn.

Vai sát thủ Carl này cũng được coi là một nhân vật khá quan trọng, bất cứ một nam diễn viên trong nước nào có thể nhận được vai này thì bất kể thân phận hay địa vị của người đó như nào cũng được dâng lên kha khá, tầm quan trọng thì chẳng cần nói cũng biết. Quyền lợi lớn như thế mà Giles lại trao vào tay cậu ...

"Nếu như là vai sát thủ này thì tôi nghĩ rằng tướng mạo của và khí chất của diên viên là quan trọng nhất, huống chi nó còn ảnh hưởng đến cốt truyện ! Mặt khác người đó cũng phải là một nghệ sỹ hàng đầu để có thể dễ thâm nhập thị trường điện ảnh Hàn , trong những nghệ sĩ mà tôi biết thì có một người khá là phù hợp !" Kook trầm tư trong chốc lát rồi mới lên tiếng.

"Vậy thì không thể tốt hơn nữa." Giles lấy ra một bản hợp đồng rồi đưa cho Kook .

"Đây là hợp đồng, cát xê cùng những điều khoản khác đều được ghi rõ trên đây, làm phiền cậu nhé." Giles nói.

Vừa nhận lấy hợp đồng thì Kook đã sợ ngây người.

Cái này... cái này lại giao cho cậu ? Rõ ràng cậu mới chỉ nói mấy câu thôi mà ? Liệu sự tín nhiệm này có hơi quá không thế ?

Để cẩn thận Kook vẫn từ chối một chút, nhưng Giles lại vô cùng tin tưởng phó thác cho cậu. Cuối cùng, Kook không thể từ chối nên tiếp nhận lấy hợp đồng.

Dù sao thì cậu cũng có lòng tin vào người mà cậu đề cử.

...

Sau khi rời khỏi đó thì Kook không hề chần chừ mà đi thẳng tới một căn biệt thự ở Seoul , rồi gõ cửa phòng Jimin .

Jimin mặc đồ ngủ, chân đi dép loẹt quẹt, đầu chỉa chỉa khắp nơi như cái ổ gà, trong tay vẫn còn cầm điều khiển trò chơi đi ra mở cửa.

Kook chẳng thèm ngại mà đẩy anh ta ra rồi ngang nhiên đi vào nhà.

Jimin đóng cửa phòng, nhảy lên ghế salon, tiếp tục lắc lư, điều khiển cái máy trong tay mà chơi game tiếp.

"Đừng chơi nữa, có chuyện quan trọng tìm ông đây." Thấy Jimin chơi game đến hăng say thì Kook cắt ngang.

"Cậu tìm tôi thì có chuyện tốt quái gì ? Không hành hạ tôi đã là tốt lắm rồi !" Jimin hừ hừ nói.

"Lần này tôi tìm ông là có chuyện cực kỳ quan trọng đây, tìm ông diễn một nhân vật." Kook nghiêm túc nói.

"Nhân vật... nhân vật gì ?" Jimin nghe vậy mới tỏ ra nghiêm chỉnh, có chút khó hiểu mà nhìn Kook .

"Một vai sát thủ nam." Kook nói.

"Sát thủ nam..." Jimin sờ sờ cằm, đối với những nhân vật ngầu bá cháy thế này thì anh ta cũng có chút thích thích.

"Sát thủ Carl !" Kook giải thích căn kẽ hơn một chút.

"Cái gì ? Sát thủ Carl ???" Nghe Kook nói thế, Jimin lập tức đứng lên .

" Cậu vừa nói... là bộ phim Sát thủ... của Hollywood ?" Jimin hỏi dò.

"Đúng thế, còn cái khác sao ?" Kook gật đầu.

"Jung Kook , cậu lừa quỷ hả, cái vai quan trọng như thế sẽ mời nghệ sĩ Hàn Quốc chắc ?" Jimin tỏ vẻ : đừng mong tôi mắc lừa .

"Xem đi." Kook rút hợp đồng ra ném thẳng cho Jimin .

Ôm tâm trạng nửa tin nửa ngờ, Jimin cũng mở hợp đồng ra rồi cẩn thận xem xét, một lát sau đôi mắt anh ta hơi co lại.

"Sao cậu lấy được nhân vật này hả ? Cậu được lắm đó !" Jimin kích động.

Jimin chính là fan hâm mộ siêu cấp của Sát thủ, từ nhỏ đến lớn xem đi xem lại bộ phim này không dưới trăm lần. Nhưng mấu chốt vẫn chính là thần tượng Giles của anh ta lại là nhà sản xuất phim của phiên bản mới này !

"Trả lại đây !" Kook định đem hợp đồng lấy lại.

"Mợ cả à, đừng mà... cháu diễn là được rồi không phải sao..." Jimin cười hì hì nói.

Kook : "..."

Khóe miệng Kook giật giật, cậu ném lại hợp đồng cho Jimin : "Ông nhanh coi cho kỹ đi, tôi còn phải trả lời lại bên kia nữa."

"Jung Kook , sao cậu lấy được nhân vật này cho tôi chứ ?" Jimin không chờ được mà lập tức ký tên mình lên, sau đó mới có chút nghi ngờ hỏi lại.

"Ngài Giles bảo tôi tìm giúp, tôi thấy ông hợp thì đề cử ông." Kook nói.

Nghe Kook nhắc tới Giles thì Jimin sững sờ.

"Cậu quen Glies ?" Jimin kinh hãi.

"Lúc tôi đi thử vai thì gặp được ông ấy ! Nói chuyện cũng rất hợp nhau nữa, nhân vật của tôi là do ông ấy chỉ định." Kook nói.

"Thử vai ? À đúng rồi, tôi còn chưa hỏi đấy ! Nhân vật của cậu là ai ?" Jimin thuận mồm hỏi.

"Nam chính 2." Kook trả lời.

Vẻ mặt Jimin lập tức biến sắc : "Cậu đừng nói với tôi là cậu diễn vai Simon đấy nhé ?"

Kook cũng đoán trước Jimin sẽ phản ứng như vậy cho nên chỉ nâng cằm nói : "Tôi cũng thấy như đang nằm mơ ý... nghe nói vai này vốn đã được xác định cho Allian".

Jimin nhíu mày, biểu tình có chút vi diệu : "Chậc, phía Lee Sang Woo với Ji Ahn Na còn đang gióng trống khua chiêng về chuyện thành công tham gia đoàn làm phim của Sát thủ... bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ cậu lại là nam chính của Sát thủ đi !"

Xem ra lần này mặt mũi của Ji Ahn Na với Lee Sang Woo đều bị Kook vả cho sưng thành đầu heo rồi.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi đi trước đây !"

Sau khi rời khỏi khu biệt thự thì Kook lái xe quay về nhà . Nhớ tới chuyện quấn quýt với hổ trắng mấy ngày thì trái tim Kook lại mềm nhũn. Vì thế cậu không nhịn được gọi điện cho Donghae , bảo anh ta mang hổ tới cho cậu xoa xoa.

Chỉ tiếc là... điện thoại của Donghae đã tắt máy, gọi không được.

Đại thần quả nhiên vẫn là xuất quỷ nhập thần...

...

Một tuần sau, dường như tất cả các phương tiện truyền thông giải trí đều rối rít chạy tới địa điểm quay của Sát thủ.

Hôm này đoàn làm phim sẽ tổ chức họp báo ra mắt.

Nam diễn viên nổi tiếng Lee Sang Woo thành công tham gia vào đoàn làm phim thế nên bất cứ công ty truyền thông nào cũng mong mình là người lấy được tin đầu tiên, cũng thuận tiện phỏng vấn thêm một chút.

Khu vực họp báo tạm thời được dựng lên.

Will lần đầu tiên xuất hiện. Anh mặc một bộ com lê màu đen cực tôn lên dáng người tiêu chuẩn.

Thấy Will thì không ít truyền thông đã bị anh ta khuất phục trong nháy mắt, người thật còn đẹp trai hơn cả trong phim nữa.

Will vội vàng chào một tiếng rồi vội vã rời đi, sau đó Alllian cùng những diễn viên hàng đầu Hollywood khác cũng lần lượt ra mặt, bọn họ lịch sự trả lời vài vấn đề của truyền thông rồi quay lại đoàn làm phim.

Ước chừng nửa tiếng sau, Lee Sang Woo dẫn theo hai trợ lý cùng với Ji Ahn Na xuất hiện trước truyền thông.

"Cậu Lee , xin hỏi cậu làm thế nào mà có thể thành công tham gia vào đoàn làm phim Sát thủ vậy ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro