Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bảo bối ! Nhẹ tay thôi ^^

Sau này lịch trình quay phim sẽ càng ngày kín , đến lúc đó cậu càng ít có thời gian để gặp đại ma vương .

Lúc đi ngang qua tiệm hoa, không hiểu ma xui quỷ khiến gì cậu lại rẽ vào mua một bó hoa hồng đỏ rực thật to.

Trong phòng khách, V mặc quần áo ở nhà đang đọc báo.

Những đường nét hoàn mỹ không chút khuyết điểm, đôi chân thon dài, vòng eo rắn chắc...

Kook bất tri bất giác đứng ngẩn ở đó mà ngắm nghía một lúc lâu.

Mãi cho đến khi V  cảm giác được có người đang nhìn mình mà ngẩng đầu lên, kết quả lại thấy cậu nhóc nhỏ đang ôm một bó hồng rất lớn đứng ngây ra ngắm mình.

Khi ánh mắt của hai người gặp nhau, Kook mới sực tỉnh, hớn hở chạy đến nhét bó hoa trong tay vào lòng anh : "Boss đại nhân, tặng anh nè !"

Vẻ mặt của V có hơi sững sờ, vẻ lạnh lùng trên gương mặt cũng dịu dàng đi mấy phần : "Cảm ơn em."

V nhận lấy bó hoa, nhẹ nhàng ngửi hương thơm của những cánh hoa vẫn còn ướt sương

. Gương mặt của anh không những không bị hoa hồng cướp mất sự rực rỡ mà ngược lại còn trở nên chói mắt hơn .

Kook ôm má lầm bẩm : "Ôi ôi, thật đúng là... anh không phải yêu tinh gì gì đó đấy chứ ? Sao em lại cảm thấy mình sắp bị anh mê hoặc đến mức chết mê chết mệt rồi..."

V nhướng mày.

Đuôi lông mày hơi nhướng lên kia lại khiến cho tim Kook đập thình thịch thêm một hồi nữa : "Ôi , đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi, độc ngấm sâu vào tim mất rồi..."

V vuốt nhẹ những cánh hoa, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm khàn vang lên : "Có cần thử cách lấy độc trị độc không ?"

Móa móa móa ! Lại dụ dỗ cậu nữa kìa !

Kook nhào vào trong ngực anh, cánh hoa bay lả tả rơi xuống đất.

V cười khẽ, đưa tay ôm cậu vào lòng rồi thở dài : "Anh chỉ sợ, một ngày nào đó em sẽ sinh ra kháng thể với loại độc này..."

Kook tự nhiên cảm giác được sự bất an của anh, ngay lập tức phản bác : "Không thể nào ! Độc của anh là chất độc không thuốc giải ! Hơn nữa còn có tính độc quyền ! Trúng độc của anh rồi sẽ không trúng độc khác được đâu !"
....

Về đến nhà, Kook chuẩn bị đánh một giấc thì đột nhiên điện thoại rung lên.

Vừa nhìn một cái, vẻ mặt của cậu liền thay đổi !

Người gửi tin nhắn là Jin.

Sau khi từ Dibu trở về, bên đó cũng chẳng có tin tức gì nữa, thế nên cậu cũng sắp quên luôn chuyện này đên nơi rôi...

Bây giờ đại sư huynh gửi tin nhắn cho cậu là có ý gì đây ?

Trực giác của Kook mách bảo, đây chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.

Trên màn hình chỉ có một dòng chữ : "Quán rượu số 8, nửa tiếng sau gặp."

Chỉ có một địa điểm, đơn giản đến mức kì quái. Cơ mà vẫn là phong cách thường ngày của Jin , hoàn toàn không để người khác có cơ hội để từ chối.

Nửa đêm nửa hôm, đại sư huynh hẹn cậu ra quán rượu để làm gì ?

Kook ôm sự bất an lên đường, trong đầu liên tục xuất hiện hàng trăm ngàn suy đoán khác nhau, cảnh tượng nào cũng máu me tàn bạo.

Nửa tiếng sau mới đến quán bar, vừa đúng thời gian đã hẹn.

Kook  xuyên qua đám đông đi thẳng một mạch về phía trước, trên đường cậu còn bị vài cô em gạ gẫm. Cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trong góc cách sàn nhảy không xa.

Trên mặt người đàn ông vẫn đeo cặp kính gọng vàng như thường ngày, sự nho nhã, lịch lãm trên người anh ta hoàn toàn không phù hợp với cái ồn ào huyên náo của quán bar này.

Đương nhiên đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài.

Kook đứng cách Jin khoảng ba bước, chần chừ không dám lại gần.

Đề phòng có bẫy.

"Lại đây." Thấy Kook vẫn đần độn đứng sững ở đó mà không chịu tiến tới, đôi mắt dưới tròng kính hiện lên vẻ thiếu kiên nhân.

Kook vèo một cái, chạy đến ngồi xuống nhưng mà giữa hai người vẫn giữ một khoảng cách, sống lưng cậu căng cứng : "Đại sư huynh, lần này huynh gọi đệ đến là để...?"

"Gọi điện thoại."

"Hả ? Gọi cho ai ?" Kook ngẩn ra.

Jin : " RM " .

Kook : "Nhị sư huynh á ?"

Jin : "Gọi cậu ta đến đây."

Kook nghe xong liền đần ra.

Hự ! Hóa ra đây mới là mục đích chính của đại sư huynh chứ gì !

Chẳng trách lại hẹn gặp ở đây !

Thế nhưng lại lợi dụng cậu để dụ nhị sư huynh ra !

Lần trước nhị sư huynh dùng cách đê tiện như thể để thắng đại sư huynh, nếu như giờ gọi nhị sư huynh đến, vậy thì kết cục của huynh ấy...

"Khụ khụ, đại sư huynh, có phải huynh nhầm rồi không ? Làm sao mà đệ có thể liên lạc được với nhị sư huynh chứ ! Không giấu huynh, sau lần gặp mặt trước, đệ đã không liên lạc gì với huynh ấy rồi." Kook tỏ ra chân thành trả lời.

Jin thong thả chỉnh lại cổ tay áo : "Nếu như cậu ta không đến, đệ giúp huynh thư giãn gân cốt chút vậy !"

"Từ từ từ từ... alo, nhị sư huynh ! Đến quán bar số 8 uống rượu nhé ! Đúng đúng, quán bar số 8 ! Nhanh lên nhé ! Đợi huynh đấy ! Ở đây có nhiều cô em xinh đẹp lắm ! Nhanh ! Không có tiền không sao, tiểu đệ đây bao hết !"

Kook dùng tốc độ nhanh nhất để gọi điện sau đó nhìn Jin với vẻ mặt thành kính : "Đại sư huynh... thể này đã được chưa ?"

Jin nhấc ly rượu vang trên bàn lên nhấp một ngụm, chất lỏng đỏ tươi như máu thấm lên đôi môi mỏng, đôi mắt sau cặp kính lóe sáng, tràn ngập hơi thở khát máu của dã thú.

ực... Nhị sư huynh... ngàn lần xin lỗi...

Đại sư huynh thực con mọe nó đáng sợ nha hu hu hu !

Kook lại len lén nhìn Jin. Dường như huynh ấy đang không chú ý đến mình, chút lương tâm nhỏ bé còn sót lại khiến cậu lén lút rút điện thoại ra, nghĩ xem có nên nhắn cho RM một cái tin cảnh báo nguy hiểm không...

Kết quả là, ngón tay vừa mới rớ được cái điện thoại, Jin như thể có thiên lí nhãn, vung ánh mắt đầy sát khí về phía cậu.

Trái tim bé nhỏ của Kook run lên, vội vàng nịnh nọt cười nói : " Đệ... đệ nhắn cho nhị sư huynh một cái tin, báo cho huynh ấy biết chúng ta đang ngồi ở đâu thôi mà... để tránh cho huynh ấy tìm không thấy..."

Jin chìa tay ra, tỏ ý bảo cậu đưa điện thoại cho anh ta.

Kook lập tức chắp hai tay đưa điện thoại cho anh bằng tư thế vô cùng cung kính.

Sau đó cậu liền nhìn thấy Jin đang nhắn tin cho RM bằng điện thoại của cậu .

Đại sư huynh nhắn cái gì vậy ?

Kook hiếu kì nghiêng đầu sang nhìn, thể là thấy những ngón tay trắng bệch không có tí máu nào y như vampire của Jin thong thả soạn tin nhắn : "Bàn 13 khu C nhé, nhị sư huynh nhanh lên, đợi huynh đến quẩy cùng đấy "

Gửi tin nhắn xong, Jin quẳng điện thoại trả Kook với vẻ mặt không biểu cảm.

Kook: "..."

Thấy đại sư huynh bắt chước giọng điệu của mình để nhắn tin, da gà da vịt của Kook sởn hết cả lên.

Rốt cuộc khát vọng muốn cho nhị sư huynh "ăn hành" của huynh ấy to lớn đến mức nào chứ !!!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Kook quả thực như đang ngồi trên đống lửa, một giây dài như một năm : "Khụ, nếu thế thì... nếu đại sư huynh muốn xử lý việc riêng giữa mình và nhị sư huynh . Vậy thì đệ có thể đi được chưa ? Đệ đảm bảo sẽ kín mồm kín miệng ! Huynh cũng biết đệ không có cái gan đó mà !"

"Không thể " Jin không thèm suy nghĩ mà đáp luôn.

"Tại... tại sao ạ ? Đệ ở lại đây cũng có tác dụng gì đâu ?" Kook mểu máo hỏi.

"Giết gà, dọa khỉ"

"Hự..." Kook hóa đá tại chỗ luôn, nước mắt chảy thành sông.

Không cần hỏi, con gà đó là nhị sư huynh, còn cậu chính là con khỉ đó.

Lúc này, Kook đã nhìn thấy RM đi vào từ cửa chính, cái gã này rõ ràng còn cố ý chải chuổi vẻ ngoài nữa.

Bộ quần áo da ôm sát lấy dáng người thon dài rắn chắc, vạt áo mở rộng, để lộ một khoảng ngực lớn rắn rỏi .

Góc mà Kook đang ngồi rất tối, từ góc độ của anh ta chỉ nhìn thấy Kook đang ngồi trên sofa một mình, bên trái không có cô em nào cả, còn bên phải...

Ôi đệt!!!

"Tiểu sư đệ , cái thứ đang ngồi bên phải đệ là gì thế hả !!!".

Khi nhìn rõ người đàn ông tao nhã, lịch sự đeo kính gọng vàng, tay đang nâng một ly rượu vang yên tĩnh ngồi đó, RM sợ đến mức suýt nữa thì quăng luôn cái điện thoại trong tay đi.

Giọng củạ Kook đúng kiểu sống không băng chết : "Như huynh đã thấy, ngồi bên phải đệ là đại sư huynh."

RM cắm đầu chạy.

Nhưng mà, làm sao có thể chạy được đây.

Vừa mới quay người đi một cái, eo đã bị thít chặt lại, một cái roi màu bạc như con rắn quấn lấy eo anh , kéo một cái cả người anh chàng đã lăn lông lốc về phía sau , "bộp" một tiéng đập phải thân thể lành lạnh u ám nào đây.

RM cố giằng giằng cái roi bên hông ra, không hề xi nhê gì, thế nên đành nghiêng đầu, nuốt nước bọt, cười gượng lên tiếng : "Hi , bảo bối - Lâu quá không gặp . Không ngờ vừa mới gặp nhau em lại nhiệt tình thế... Thật ngại quá đi mất..."

Kook che mặt không nỡ nhìn cái cảnh thê thảm này : "..."

Chết đến nơi rồi vẫn còn dám ngả ngớn...

Những ngón tay đang túm hai tay RM bẻ quặt ra sau của Jin bỗng nhiên dùng lực thật mạnh, giọng nói của anh ta u ám, tỏa ra thứ khí lạnh chết người : "Còn có thứ nhiệt tình hơn này, có muốn thử không ?"

Cổ tay của RM lập tức truyền đến cơn đau đớn như thể sắp bị bẻ vụn đến nơi, gào khóc thảm thiết : "Bảo bối nhẹ tay thôi ! Chơi hỏng anh rồi, sau này ai đánh nhau với em nữa ! Còn ai chơi với em trò em là gió anh là cát, chúng ta quấn quýt triền miên đến chân trời nữa..."

"Câm mồm !" Jin tóm người kéo xềnh xệch ra khỏi quán bar.

Hai người một người đằng trước, một người bị khống chế phía sau, người khác nhìn vào chỉ thấy đó là anh em bạn bè có quan hệ khá thân thiết với nhau thôi.

Kook vốn dĩ định lẻn đi luôn, kết quả hai người đàn ông đằng sau đã đồng thời lên tiêng.

Jin : "Quên huynh nói gì rồi à ?"

RM : "Khốn nạn ! Đệ mà dám vứt huynh lại một mình, huynh có làm quỷ cũng không tha cho đệ đâu !"

Kook : "..."

Kook lau nước mắt, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm : "Kể cả đệ có chuồn mất thì cũng có làm sao đâu... chẳng qua khác mỗi chỗ là không nhìn thấy huynh chết , với trơ mắt nhìn huynh chết mà thôi."

"Biết ông đây sẽ chết mà còn bán ông hử ?" RM gào thét.

Kook cũng tức điên : " Huynh cũng không phải là không biết đại sư huynh đáng sợ đến mức nào, nếu huynh là đệ , huynh có dám nói không bán đệ không ?"

RM hét to ngay lập tức : "Đương nhiên là bán rồi ! Cậu coi anh là thằng ngu chắc !"

Kook : "..."

Mười lăm phút sau , Jin đưa người đến đầu một con hẻm nhỏ vắng vẻ .

Vẻ mặt của Jin thoáng cái đã nhăn tít, ngón tay thon dài đặt lên gọng kính trên mặt mình : "Chọn cách chết đi."

RM nuốt nước bọn: "Anh có thể chọn cách chết dục tiên dục tử được không ?"

Jin chậm rãi tháo cặp kính gọng vàng của mình ra :"Tại sao ?"

RM nhìn thấy thế thì hoảng hốt : "Ấy ấy ấy... đừng đừng đừng... đừng mà ! Đừng có hơi tí thì tháo kính ra có được không ? Chúng ta có gì thì cứ từ từ nói đi ! "

Nhưng hiển nhiên là câu nói này đã quá muộn, không có cặp kính che lấp, đôi mắt tràn ngập sát khí của Jin hiện ra một cách rõ ràng.

Tại sao...

Cậu biết đại sư huynh đang hỏi nhị sư huynh tại sao lại phản bội.

"Nam Joon ! Tôi hỏi cậu lại một lần nữa !Tại sao ?". Đôi mắt của Jin long sòng sọc lên.

Không biết trong khoảng thời gian này Jin dành cho chính mình sự huấn luyện ma quỷ như thế nào, và thực lực của anh ta đã tăng lên đến mức RM dần dần không thể chống đỡ được nữa.

Mấu chốt nhất là, Kook cảm nhận được rõ ràng, càng về sau nhị sư huynh hình như lại càng không muôn đánh tiếp với đại sư huynh nữa.

Nhưng mà, đại sư huynh một khi đã ra tay thì sẽ tuyệt đối không dừng lại . Bởi vì, chính bản thân anh ấy không dừng lại được, nếu RM mà cứ tiếp tục thế này, không chết thì cũng thành phế...

Jin : " RM, và cả em nữa Jung Kook , tôi cho hai người cơ hội cuối cùng để trở về tổ chức."

Kook : "Xin lỗi đại sư huynh, có lẽ huynh cũng biết tình trạng hiện tại của đệ bây giờ, đệ không thể quay về với cuộc sống đánh đánh giết giết đó nữa rồi ".

Jin quay sang hỏi RM : "Còn cậu thì sao ?"

Vẻ mặt của RM vẫn bất cần đời như thế, nhưng lần này ánh mắt lại cương quyết chưa từng thấy : "Tuyệt đối không có khả năng này."

Jin đeo kính lên : "Tôi biết rồi."

Nhưng ngay sau đó lại ngước lên nhìn về phía RM một lần nữa : "Người đến lần tới, sẽ không phải là tôi nữa đâu."

Có nghĩa là ngoại trừ anh ấy ra thì sẽ vẫn còn có người khác đến tìm RM .

RM nghe thể liền nhướng đôi mắt đào hoa lên : "Ngoài em ra, thì tôi còn sợ ai nữa đây ?"

Jin  nhắm mắt lại rồi lại mở ra, ánh mắt sắc bén : "Nếu như sư phụ đích thân đến thì sao ? Giữ cái mạng quan trọng hơn, đừng có cợt nhả nữa !"

Với tư chất của RM , chỉ cần anh ta muốn, đừng nói vượt qua Jin , cho dù muốn vượt qua sư phụ chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Đến cuối cùng, Jin vẫn không tiếp tục truy hỏi tại sao RM lại phản bội, anh ta sợ cái lý do đó ngay đến anh ta cũng không có cách nào thừa nhận.

RM giơ bàn tay đặt lên trán, làm một động tác tuân lệnh : "Đương nhiên rồi, phải giữ cái mạng này để đánh với em chứ ! Ngoài anh ra, ai có thể thỏa mãn được em đây !"

....

Hiện giờ đã là đêm khuya, V vốn ngủ không sâu nên lúc này nghe được tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân nhè nhẹ, anh bèn tỉnh dậy bước xuống lầu, không ngờ lại nhìn thấy Kook đang ở trong phòng khách : "Kook ? Muộn thế này sao em..."

Lời còn chưa dứt, Kook đã bạch bạch chạy tới nhón chân hôn lên môi anh một cái.

Hơn nửa đêm lại không hiểu sao được bà xã hôn cho một cái khiến đầu óc anh có chút không tỉnh táo, nhưng mà không sao, có bản năng là đủ rồi.

Một cánh tay đàn ông hữu lực vòng qua ôm lấy eo của Kook , ngón tay trượt dài theo sống lưng làm nụ hôn này sâu hơn nữa.

Không khí lành lạnh lúc nửa đêm dần dần được hâm nóng.

Hơi thở quen thuộc khiến Kook bình tĩnh lại, cậu giương mắt nhìn người đang ôm mình rồi nói : "Boss đại nhân, cầu thu lưu ! Tối nay em có thể ngủ chung với anh không ? Vừa nãy đã trả thù lao rồi đó !"

Ánh mắt sâu hút của V nhìn cậu chằm chằm, rôi trầm giọng nói một câu : "Một cái hôn là đủ sao ?"

"Cũng đúng, anh đáng yêu như thế thì ít nhất cũng phải hai cái !" Kook quả quyết hôn thêm miếng nữa.

V cười khẽ nhận thù lao của cậu : "Sao đột nhiên lại chạy tới đây ?"

"Tự dưng thấy nhớ anh với ý mà ! Em đi tắm thay quần áo đã !" Kook không chờ nổi nữa.

"Đi đi."

Cũng không biết từ lúc nào... V với đã trở thành nguồn cảm giác an toàn của cậu, trở thành minh chứng tồn tại của cậu trên thế gian này.

Chỉ cần nhìn thấy anh thì cậu lại có dũng khí, lại có động lực đê sống tiếp, những mối lo âu bất an trong lòng cũng được dẹp yên.

V đi tới mép giường giúp Kook kéo chăn , sau đó anh nhìn cậu : "Đã xảy ra chuyện gì à ?"

Kook nhẹ nhàng ngồi dậy rồi tựa vào lòng V.

Cậu nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng quyết định không gạt anh : "Thật ra thì tối nay em đi gặp một người... không biết anh có nhớ không, chính là đại sư huynh của em đó... chính là người đàn ông đeo kính đã mang em đi lúc ở Philadelphia ý."

"Nhớ" V hơi gật đầu, trong mắt lóe lên một thứ ánh sáng kì lạ rồi nhanh chóng biến mất.

" Dường như bọn họ tính chuyển về trong nước, bao gồm... cả người kia." Kook chần chừ một chút mới nói, sắc mặt cũng hơi đổi.

Nghe được ba chữ cuối, cánh tay V bỗng nhiên siết chặt lại, thậm chí nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm xuống trong nháy mắt .

Sau một lúc khá lâu, V mới khô khốc mở miệng : "Cho nên, ý của em là gì ?"

Kook không hiểu sao lại thấy hơi lạnh, cậu len lén liếc mắt nhìn sắc mặt âm trầm của người bên cạnh, sao đột nhiên tâm tình của anh ấy lại trở nên không tốt thế này : "Hửm ? Em có ý gì đâu ? Đối với người kia hay là đối với chuyện này ? Dù thế nào thì em vẫn cảm thấy thật phiền phức ! Em chả muốn có bất cứ liên quan gì đến bọn họ nữa, em chỉ muốn yên yên ổn ổn sống cuộc sống của em, diễn phim của em, kiếm tiền của em, sống chung với người em yêu nữa ! Như thế thật là tốt !"

Đi đôi với lời nói của Kook là sắc mặt của V cũng dần dần trở lại bình thường : " Đừng lo lắng, có anh ở đây thì sẽ không có bất kỳ người nào có thể ép em làm chuyện em không muốn."

"Ừ ! Cho nên em mới chạy tới đây ôm cái đùi lớn mà..."

Sáng hôm sau , Kook tiếp tục quay phim .

Nqm phụ nhàm chán lật kịch bản, sau đó lầu bầu nói : "Cảnh kế tiếp là cảnh giữa nam phụ thứ 2 với Kook à . Ý , cảnh này Kook mặc đồ nữ nè... Nói mới nhớ, từ lúc tôi vào đoàn đến giờ chưa từng thấy Kook mặc đồ nữ bao giờ đâu, chậc, thật là khó tưởng tượng..."

Lúc này , Kook trang điểm xong bước ra .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro