Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh nguyện yêu em 💕

Sau một màn hoảng loạn đến ngay cả phía Jin gia cũng đều bị kinh động, V được sắp xếp ở phòng bệnh cách vách.

Hàng chân mày nhíu chặt của bác sĩ khi kiểm tra cho V khiến J Hope gấp đến nỗi quay vòng vòng : "Anh của tôi sao rồi ? Rốt cuộc anh ấy bị làm sao ?"

Vị bác sĩ nhìn qua có vẻ rất lớn tuổi kia buông ống nghe xuống, sau đó ông trầm mặt quát mắng : "Đúng là hồ đồ ! Có ai lại tự chà đạp thân thể của mình như vậy không ? Cậu hỏi người này bị làm sao à ? Dạ dày thủng như cái rổ thế này ít nhất là hai tháng rồi, cứ tiếp tục để cơ thể suy nhược thêm vài tháng nữa thì cái thằng này so với thằng bé nằm phòng bên không khá hơn bao nhiêu đâu !"

Sắc mặt J Hope trắng bệch, gấp đến độ sắp khóc lên : "Từ sau khi Kook hôn mê... anh hai cơ hồ không hề ngủ... cháu dùng hết khả năng trông chừng anh ấy... chỉ sợ anh ấy xảy ra chuyện... nhưng mà cháu... cháu không khuyên được anh ấy... cháu cũng biết không ai khuyên nổi... anh ấy không thể khống chế bản thân mình..."

Nghe J Hope nói vậy thì vị bác sĩ kia với Jin Hee đứng sau ông đều thở dài.

J Hope nghẹn ngào : "Thật ra thì cháu đã sớm biết là bề ngoài anh ấy không có bất cứ vấn đề gì, nhưng thực tế đã yếu đến mức chỉ cần một cơn gió cũng đủ làm anh ấy ngã xuống... Anh hai đã không chịu nổi... nhưng vẫn... cố gượng đến tận bây giờ..."

Niềm tin mà V dựa vào để gắng gượng suốt ba tháng nay đã hoàn toàn sụp đổ.

Trong khoảng thời gian này, áp lực đè nặng lên vai anh không chỉ là việc Kook bị hôn mê, mà phần nhiều là sự tự trách cùng sự hối hận chôn sâu trong trái tim... từng thứ từng thứ đều từ từ gặm nhấm tinh thần và xương tủy của anh...

J Hope siết chặt nắm tay rồi đứng phắt dậy, anh khom người cúi xuống thật thấp : "Anh j0hai của cháu xin nhờ mọi người chăm sóc một lát, cháu đi rồi sẽ về ngay !"

J Hope rời đi không bao lâu, V liền tỉnh lại, chuyện thứ nhất anh làm chính là liếc nhìn thời gian trên di động.

Thấy V định ngồi dậy thì vị bác sĩ bên cạnh vội vàng hung hăng quát lên : "Nằm im đi !"

V cau mày không hề để ý đến tình trạng của mình, cũng không thèm hỏi tại sao bản thân mình phải nằm đây mà chỉ nói : "Hôm nay có hẹn với tổ chuyên gia làm kiểm tra toàn diện cho Jung Kook !"

Bác sĩ bực tức nói : "Kể cả thế thì anh cũng nằm im cho tôi, chẳng lẽ không có anh thì bọn họ không kiểm tra được à ?"

"Xin lỗi." V cũng không tranh cãi, mà rút ống truyền nước trên tay đi ra ngoài cửa.

"Anh ... tôi chưa từng thấy bệnh nhân nào cứng đầu như anh ! Không muốn sống nữa đúng không !" Bác sĩ gấp đến độ giậm chân, thấy người sắp chạy mất cũng chỉ đành bám theo sang phòng bên.

Bởi vì cuộc kiểm tra hôm nay có chút đặc biệt nên Jin gia cũng đồng ý cho Kim Doo Kang và Kim Nari tới.

Lúc bọn họ nghe tin con trai mình ngất xỉu đúng là bị dọa cho hồn bay phách tán, họ liên tục hỏi thăm xem tình hình thế nào đồng thời lo lắng không yên chờ các chuyên gia đưa ra kết quả kiểm tra của Kook .

Kim Nari gấp đến độ nước mắt trào ra như mưa, sau đó nhìn về phía phòng bệnh bên cạnh một cái : "Tình huống của Jung Kook thế nào ?"

"Bác sĩ nói thế nào ?" Kim Doo Kang cũng vội hỏi.

V nhẹ giọng nói : "Chờ kết quả."

Bác sĩ đứng ở cửa nhìn ai kia vẫn đang thẳng tắp sống lưng đứng đó đợi kết quả mà chỉ biết lắc đầu thở dài, trong mắt ánh lên sự không đành lòng.

Một lát sau, một đám chuyên gia làm xong đủ loại kiểm tra cẩn thận lại tiếp tục mở một buổi họp nhỏ thảo luận rồi mới đi ra khỏi phòng bệnh.

Tất cả mọi người không dám lên tiếng, chỉ nín thở đưa mắt nhìn các bác sĩ đưa ra kết quả.

Vị bác sĩ dẫn đầu có chút ngưng trọng nói : "Trong khoảng thời gian này, tình huống của bệnh nhân... không có gì thay đổi... kết quả chuẩn đoán của chúng tôi, vẫn giống như lần trước."

Cái gì ?

Chờ tới tận bây giờ mà kết quả vẫn giống y như lần trước, Kook không có chút chuyển biến nào sao ?

Jin Won sốt ruột hỏi : "Jung Kook có khả năng tỉnh lại không ?"

Bác sĩ dẫn đầu có chút khó xử, ông ta cố gắng dùng giọng uyển chuyển nhất nói : "Thứ cho tôi nói thẳng, trong ba tháng đầu là khoảng thời gian bệnh nhân dễ tỉnh lại nhất, qua ba tháng mà nói... thì khả năng là... cực nhỏ... có khả năng cơ thể của bệnh nhân cũng sẽ dần dần thoái hóa..."

Nghe xong kết quả chuẩn đoán, bầu không khí lập tức trầm xuống.

Dường như tất cả mọi người đều rơi vào hầm băng, bị rơi tự do từ đám mây hy vọng xuống vực sâu không đáy.

V đứng đó vẫn không nói một lời, đối diện với kết quả này anh vẫn chẳng có chút biểu cảm gì thay đổi ở trên mặt.

Khoảng thời gian này anh lật biết bao sách y học cùng tài liệu có liên quan, gần như cũng được coi là nửa chuyên gia.

Kết quả thế này cũng đã sớm nằm trong dự đoán .

Anh đã sớm biết.

Chẳng qua là vẫn muốn đích thân nghe được kết quả.

Cách đó không xa, J Hope vừa mới chạy về nghe được bác sĩ nói như vậy, ngay sau đó anh liền thấy được bộ dạng trống rỗng lạnh như băng của anh trai mình, khuôn mặt đẹp nhưng chẳng có chút sức sống, cứ như thể mọi sự sống đã bị hút đi sạch chỉ để lại một cái xác không hồn.

Trái tim J Hope đau nhói , ngón tay anh ta siết chặt lấy món đồ lạnh lẽo rồi hít sâu một hơi nhanh chóng đi tới kéo V còn đang ngẩn người qua một gốc cây cách đó không xa rồi nhét một cây bút ghi âm vào tay anh mình : "Anh hai ! Anh nghe cái này đi ! Bây giờ, ngay lập tức nghe nó !!!"

Thấy V chẳng có phản ứng gì thì J Hope phát hoảng, anh dứt khoát mở đoạn ghi âm ra. ...

Cho đến khi chiếc bút ghi âm kia vang lên giọng nói quen thuộc của Kook thì sự chú ý của V mới chuyển về nó.

J Hope thở phào nhẹ nhõm lau đi mồ hôi trên ót, anh ấn ấn vài cái sau đó bút ghi âm lại chuyển giọng Kook đang hỏi : [Tôi hỏi ông này, hôm đó... anh ấy... thật sự hôn tôi à ?]

J Hope đứng một bên nhanh chóng giải thích : "Anh hai, anh còn nhớ cái bút ghi âm này không ? Hồi đó Jimin mới về nước, đoàn làm phim Thiên Hạ tổ chức một buổi tiệc đón gió cho cậu ta đấy ! Lúc tan tiệc anh tới đón Kook mà cậu ấy uống say, thằng nhóc Jimin kia chất vấn tình cảm của anh với Kook là như thế nào, sau đó anh hôn Kook ngay trước mặt nó."

"Sau đó Jimin lại đem chuyện này kể lại cho Kook " .

"Lúc ấy em cảm thấy cuộc nói chuyện của bọn họ nhất định sẽ có gì thú vị nên không nhịn được muốn chạy qua nghe lén ..."

Thấy ánh mắt của V dần dần khôi phục tiêu cự như thể đang nhớ lại cái gì, J Hope cũng không thừa lời mà nhanh chóng đi vào điểm mấu chốt.

Jimin : [ Nếu tôi lừa cậu , tôi sẽ đi đốt hết đống trang bị của tôi , từ đêm nay trở đi sẽ không bao giờ chơi game nữa ! ]

Kook : [ Được , tôi tin anh . Thề thế này đủ độc rồi .Vốn dĩ tôi không chắc , cũng không dám xác định nhưng hiện tại biết anh ấy thích tôi thì tôi biết tại sao tôi lại không chịu thừa nhận rồi ].

Jimin : [ Cái gì ? ]

Kook : [ Không phải vì tôi ngốc mà là vì anh ấy ở vị thế quá cao . Tôi rung động với anh ấy cũng không phải là chuyện kì quặc ... ]

Giọng Jimin run lên , cơ hồ không thể nói thành câu trọn vẹn : [Cậu ... động lòng với anh ta rồi ?]

Kook cười : [ Tuy không muốn thừa nhận cũng trốn tránh hơi lâu nhưng ... đây đúng là sự thật ]

Jimin :[ Cậu thì hiểu cái quái gì về anh ta hả ? Cậu biết về anh ta bao nhiêu ? Cậu chỉ là nhìn thấy bộ mặt bên ngoài của anh ta thôi ! Cậu thật sự cho rằng anh ta là người dịu dàng , lịch thiệp như những gì anh ta thể hiện cho cậu thấy sao ? ]

Kook im lặng hồi lâu sau đó khẽ nói : [ Nhưng mà , Jimin à , từ trước đến giờ anh ấy chưa từng làm ra chuyện gì tổn thương tới tôi . Nếu tôi vì những chuyện đó mà xa lánh , khinh bỉ anh ấy như vậy là không công bằng với anh ấy . Anh nói tôi không biết phân biệt phải trái cũng được, không biết trời cao đất dày cũng không sao , tôi chỉ biết , anh ấy đối xử tốt với tôi , rất tốt... chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như anh ấy cả ! ]

Nghe đến đây, V nắm chặt bút ghi âm trong tay mà có chút ngẩn ngơ, mãi mà vẫn chưa hoàn hồn lại...

Bản ghi âm tới đây thì kết thúc.

Biểu tình của V chấn động kịch liệt, sắc mặt run run đứng dưới tàng cây xanh um tươi tốt. Rốt cuộc thì anh cũng biết rõ hết thảy đầu đuôi mọi chuyện.

Hóa ra sự chống cự từ chối của cậu với anh cũng chỉ vì khúc mắc năm xưa trong kí ức của cậu và cái gọi là người yêu đích thực chỉ là một bia đỡ đạn mà thôi.

J Hope nhìn vẻ mặt anh trai mình, bỗng thấy hốc mắt có chút cay cay : "Anh nghe chưa ? Không có cái gì là nếu như cả ! Cũng không có bất kì ai khác ! Người Kook thích ngay từ đầu đã là anh ! Chỉ có mình anh !"

V nhắm chặt hai mắt dùng sắc siết lấy cái bút ghi âm kia, vô số những kí ức dồn dập kéo đến căng đầy trong tâm trí anh...

Anh nhớ tới cậu từng kiên định nói rằng : "Kim Taehyung, thật ra thì ban đầu tôi đã từng nói với anh là tôi đã có người mình thích, vô cùng thích ! Mặc dù có vài nguyên nhân khiến tôi không thể ở bên anh ấy được, nhưng đời này người ấy sẽ mãi ở trong trái tim tôi, nhiều đến mức không ai có thể thay thế, cũng không có bất kì chỗ trống nào ! Anh có tốt hơn nữa, hoàn hảo hơn nữa cũng không thể, anh có hiểu không ?"

Anh nhớ Kook từng nói rằng, anh chính là mặt trời của cậu...

Người kia... Người mà cậu yêu đến sâu đậm, người mà anh cho rằng thích hợp với cậu hơn hóa ra... lại chính là anh...

Rõ ràng có nhiều sơ hở như vậy, rõ ràng có nhiều dấu vết như thế...

Tại sao... tại sao đến bây giờ anh mới phát hiện ra...

V ngồi xuống một cái ghế gỗ, chôn đầu thật sâu không nhúc nhích, J Hope cũng không quấy rầy mà đi ra xa một chút để anh trai mình có không gian riêng.

Không biết qua bao nhiêu lâu, V ngẩn ngơ liếc nhìn cái bút ghi âm kia rồi lập tức rút di động ra, khàn giọng gọi một cú điện thoại : "Alo, cô Jang , phiền cô giúp tôi chuẩn bị một phần chữ kí của Jung Kook, lát nữa tôi sẽ cho trợ lý đến lấy."

Sau đó lại lập tức gọi cuộc điện thoại thứ hai : "Bây giờ cậu chạy qua phòng làm việc của tôi, giúp tôi lấy một thứ ! Ở ngăn kéo dưới cùng dưới bàn làm việc của tôi... còn có..."

J Hope thấy anh mình ngồi dưới tán cây gọi điện rất lâu, rồi lại yên lặng ngồi im ở đó.

...

Trong phòng bệnh của Kook .

Bầu không khí chưa bao giờ nặng nề như vậy.

Lúc này Jin Han Yi và Jin Dong Won cũng có mặt, Jin Han Yi gục trước giường Kook khóc mãi không thôi còn Jin Dong Won cũng rất đau thương.

Jin Won căng cứng cơ mặt : "Chuyện đã thành ra thế này có nói gì cũng vô ích ! Bất kể Kook có thành dạng gì chúng tôi cũng chăm sóc nó cả đời."

Nói xong thì ông nhìn về phía Kim Doo Kang cùng Kim Nark : "Tình trạng của Kook hai người cũng đã thấy, mấy ngày nay cũng thấy được sự áy náy của hai người nhưng giờ đã không cần thiết nữa rồi, chấm dứt thôi."

Tình trạng của Kook bày ra trước mắt, có khi cả đời này cậu cũng không thể tỉnh lại. Bọn họ có lợi dụng sự áy náy của Kim gia mà đòi Kim Taehyung phải hao tốn cả đời với một người không còn tri giác thì có ý nghĩa gì ?

Nếu trong khoảng thời gian ngắn thì bọn họ còn có thể áy náy mà làm như vậy, nhưng có cái gì mà không dần phai nhạt đi theo thời gian ?

Ngay khi tất cả mọi người đều mang sắc mặt nặng nề, sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân.

V với J Hope một trước một sau đi vào, sau lưng hai người họ còn có Jang Ha Na và trợ lý .

Không biết tại sao bây giờ bọn họ nhìn V so với hồi nãy... cứ có cảm giác khang khác....

V bước thẳng vào trong phòng rồi đưa mắt nhìn tất cả mọi người có mặt, sau đó mở miệng nói : "Hôm nay thừa dịp tất cả mọi người đều có mặt ở đây, hy vọng mọi người có thể giúp tôi làm chứng một chuyện."

Làm chứng ?

Chuyện gì ?

Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau, không biết V định làm cái gì.

Ngay cả J Hope cũng không hiểu anh mình chuẩn bị làm cái gì, chỉ là mơ hồ đoán được chút chút...

Trợ lý nhanh chóng tiến lên rút một cái hộp nhỏ hình vuông màu đen trong túi xách ra rồi cẩn thận giao cho V .

Ngay sau đó mọi người liền thấy V cầm cái hộp nhung màu đen kia đi thẳng tới bên giường Kook .

Ngón tay thon dài của V mở chiếc hộp ra, bên trong lại là một cặp nhẫn đôi có kiểu dáng đơn giản. Mặt trong của chiếc nhẫn có thể thấy được loáng thoáng hai kí tự VK .

Sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người V quỳ một chân xuống, đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út của mình, còn chiếc nhẫn kia thì nhẹ nhàng lồng vào ngón áp út của Kook.

Đây là...

Jin Hee cùng Jin Won thấy vậy thì rất khiếp sợ, Jin Han Yi với Jin Dong Won cũng ngẩn người ra đó, còn Kim Nari với Kim Doo Kang đã ngây người đến độ không thốt nên lời.

J Hope sau một hồi kinh ngạc thì ánh mắt đột nhiên dãn ra, lộ ra vẻ quả nhiên là như vậy.

V cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn trên tay Kook , giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, quanh quẩn bên tai tất cả mọi người : "Anh nguyện yêu em, trung thành với em ! Bất kể nghèo khó, bệnh tật, khốn khổ vẫn quyết không rời xa ! Trọn đời này bên nhau cho đến tận khi nhắm mắt xuôi tay ! Jeon Jung Kook , em là người vợ duy nhất của anh trong cuộc đời này !"

Ánh mặt trời rực rõ len lỏi qua những chấn song cửa sổ rơi tán loạn trong phòng.

Người đàn ông ấy quỳ một chân trước giường đọc lên lời tuyên thệ, nét mặt anh lúc này như đang đứng trước tín ngưỡng cùng sinh mệnh của cuộc đời mình mà vô cùng thành kính.

Hốc mắt Jin Han Yi đỏ ửng, những giọt lệ lăn dài trên má, cô thấp giọng khóc nấc lên.

Còn những người khác, sau khi đi qua sự kinh ngạc cùng khiếp sợ ban đầu thì lúc này đôi mắt cũng đã nhập nhòe...

Một lát sau trợ lý bước tới : "Boss, cái này đã xử lí xong rồi."

Cái trợ lý đưa tới là hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, đây chính là... giấy chứng nhận kết hôn.

Trợ lý vừa nhận được điện thoại của V thì lập tức lấy thời gian cực nhanh chuẩn bị xong hết tất cả tài liệu, sau đó tìm quan hệ bên Cục dân chính để làm xong mọi thủ tục.

Jin Won vốn vẫn còn thành kiến với V nhưng lúc này cũng không thốt nên lời, quả thật ông không thể ngờ được V lại có thể làm đến mức này.

Lúc đầu Kim Doo Kang với Kim Nari còn tỏ vẻ khiếp sợ nhưng sau đó cũng lộ vẻ đã lường trước được sự việc

Thôi vậy, bọn họ đã sớm biết kết quả là thế này...

Kim Nari nhìn giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực đến chói mắt kìa thì cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu ngay từ đầu bọn họ không cố chấp như vậy mà để hai đứa bé sớm ở bên nhau một chút, thì cả nhà bọn họ bây giờ đã vui vẻ an bình chứ đâu có thê lương đến thế này.

Chỉ là hiện giờ nói gì cũng đã muộn.

...

Bên ngoài phòng bệnh.

V , J Hope với Jang Ha Na đứng trong khu vườn cách đó không xa nói chuyện.

Jang Ha Na liếc nhìn cái nhẫn trên tay V một cái liền có chút thảng thốt, trong lòng cũng đầy cảm khái.

Không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến một màn thế này, không ngờ hai người họ lại thật sự kết hôn, hơn nữa lại còn ở trong tình huống thế này.

"Quản lí Jang , cô vất vả rồi, chỗ bên cô hiện tại sợ rằng... muốn lật trời rồi đi ? Kook thật trâu quá mà !" J Hope cười khổ.

Jang Ha Na thở dài một tiếng : "Đúng vậy ! Jung Kook thật sự là người sinh ra để làm diễn viên !"

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại đạt được đến tầm cao như vậy, cũng khó trách tại sao cả giới giải trí này đều náo loạn vì cậu ấy.

Jang Ha Na nói tới chỗ này liền có chút do dự, cô nhìn V rồi nói : "Kim tổng, tình hình hiện tại... đã không đè xuống được... có làm theo kế hoạch của chúng ta lúc trước không ? Công bố tình hình của Jung Kook ?"

Jang Ha Na nói xong bầu không khí lại có chút nặng nề.

Không biết qua bao lâu J Hope mới cau mày nói : "Em đề nghị là không ! Anh hai không hiểu chuyện trong giới cho nên mới nghĩ có thể dựa theo tính cách của Kook mà nói sự thật với các fan."

"Nhưng trên thực tế thì, vì hiện giờ họ không rõ tình huống nên mới còn yên ổn ! Nếu một khi họ đã biết thì nhất định sẽ bàn luận chấn thương gì mà nghiêm trọng tới nỗi biến thành người thực vật ? Đám chó săn với phóng viên sẽ ùn ùn kéo đến như chấu chấu mà điên cuồng tìm hiểu ! Đến lúc đó sợ rằng chuyện của viện Điều dưỡng này cũng bị bọn họ moi ra, mà một khi đã liên quan đến Jin gia thì mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp ! Mấy loại tin đồn đáng sợ cũng bay đầy trời..."

Sắc mặt Jang Ha Na cũng có chút nghiêm trọng, cô trầm ngâm nói : "Nhị thiếu nói không sai, đây cũng chính là cái tôi lo lắng nhất ! Cho nên hôm nay tôi tới đây cũng hy vọng có thể thương lượng kỹ càng với hai người."

J Hope cân nhắc một chút rồi lên tiếng đề nghị với V : "Anh hai, hay là chúng ta xử lý lạnh đi ! Chúng ta không đưa ra bất kì tin tức gì mà cứ để thời gian lau sạch chuyện này ! Trong giới giải trí cũng không thiếu những nghệ sĩ đột nhiên giải nghệ ! Những trường hợp này quả thật sẽ gây xôn xao một thời gian những độ chú ý của công chúng cũng có hạn ! Qua một thời gian ắt sẽ bị những chuyện khác dời đi sự chú ý thôi."

Một lát sau V mới mở miệng, đồng ý với đề nghị của hai người họ : "Dựa theo lời hai người mà làm."

Jang Ha Na lập tức gật đầu : "Vâng."

Ba người căn cứ vào tình hình thực tế lại bàn bạc chi tiết thêm một hồi.

...

Đông đi qua xuân lại về, thời gian thấm thoắt thoi đưa, trong nháy mắt đã đi qua một năm rồi.

Sáng sớm, trong viện Điều dưỡng được canh phòng cẩn mật vẫn đơn giản mà trong lành như xưa.

Dưới một gốc cây ngô đồng đã có tuổi, một bàn đá được bày ở đó. Trên chiếc bàn có đặt một bàn cờ cùng hai người đang đấu cờ với nhau.

Người đàn ông ngồi đối diện Jin Hee nhấc quân cờ đen lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út hơi ánh lên chút ánh sáng khiêm tốn.

Người đàn ông này vẫn luôn mặc bộ tây trang màu đen, áo sơ mi cài lên nút trên cùng. Hơi thở mạnh mẽ áp bức, lạnh lẽo như băng năm xưa trải qua ngày rộng tháng dài dường như đã lắng đọng xuống hình thành một loại hơi thở nhuốm mùi thời gian.

"Nhanh thật... đã qua một năm rồi..." Jin Hee nhìn áng mây bay nơi cuối chân trời rồi nhẹ nhàng thở ra một tiếng thật dài.

Người đàn ông kia vẫn không lên tiếng, chỉ là con cờ đang nắm trong tay hơi ngưng lại một chút.

Qua một lúc lâu, Jin Hee buông cờ nhìn thẳng vào người đối diện : "Nói đi, lần này tìm tôi là có chuyện gì ?"

Người đàn ông kia hạ xuống một nước cờ rồi mở miệng : "Cháu muốn mang Kook đi."

Lông mày Jin Hee cau lại, ông trầm mặc một hồi lâu rồi cuối cùng vẫn mở miệng nói : "Được rồi, đi thì đi đi... cứ ở mãi cái chỗ chán ngắt thế này chắc Kook cũng nhàm chán lắm rồi."

Một năm này cũng đủ để mọi thứ yên ả lại, mới ban đầu truyền thông với công chúng còn trở nên điên cuồng mà khắp nơi đào móc, nhưng tới bây giờ thì chẳng ai chú ý, thậm chí cái tên của Jeon Jung Kook cũng không còn ai nhắc tới.

Bởi vì đã bị lãng quên, cho nên cậu sẽ không còn bị người đời quấy rầy.

Jin Hee nhìn người đàn ông đang ngồi trước mắt mình thật lâu, một năm qua chưa có một ngày nào mà đứa bé này không ở cạnh bầu bạn với Kook , không có một ngày không nghĩ cách để thằng bé tỉnh lại, không một ngày nào từ bỏ...

Cho dù đó chỉ là một chấp niệm vô vọng...

Jin Hee mở miệng muốn nói cái gì đó nhưng đến cuối cùng lại chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro