Chap 4
Đôi lời: cảm hứng cho chap này là Vlive chúc mừng giáng sinh năm nay của BTS. Có một nỗi băn khoăn là, tại sao khi tất cả các thành viên khác đều mua những món quà gây cười, ý mình là, ai lại tặng quà là boxer trước fan mà toàn là fan girl chứ, ai lại đi tặng mực khô hay snack hay goods của chính mình chứ? Vậy mà Taehyung lại chọn một lọ nước xịt mùi hoa giản dị, không hề có yếu tố gây cười hay lầy lội. Hay mọi người muốn quà phải búa dao kéo đúng không, Suga lúc đấy tiếp tay cho Jungkook nhận quà như nào. Vì không có câu giải thích vừa lòng shipper như mình, nên mình tự tạo cho mình và mọi người một lời giải đáp.
.
.
.
-Taehyung
Thứ giờ đây nhiều nhất ngoài đường chính là tuyết. Tuyết của Seoul mang dư vị khác hẳn với tuyết ở Daegu. Tuyết Seoul thanh tao và kiêu hãnh như chính thành phố của nó vậy. Seoul là thành phố của những giấc mơ, nơi người người từ khắp nơi đổ về, mong muốn sống trong vẻ hào nhoáng và đẹp đẽ tuyệt diệu không hồi kết. Daegu thì khác, nơi gia đình tôi sống càng khác biệt, tuyết nơi đó mang lại vẻ dịu dàng êm ả, ấm yên và quá đỗi thân thuộc.
Tôi nhớ nơi Daegu xa xôi ấy, từng kí ức thuở ấu thơ thỉnh thoảng vẫn quay lại gợi nhớ tôi về cái gì đó không tên tôi đã lựa chọn bỏ lỡ, một tương lai dịu dàng êm ả và ấm yên ngấm đầy hơi thở của của đất trời, nó càng day dứt hơn mỗi khi những bông tuyết âm thầm phủ kín thủ đô không bao giờ say ngủ, hay nhìn dòng người tấp nập xa lạ giữa những đêm sương dưới ánh đèn đường lạnh lẽo. Nhưng tôi biết Seoul này mới thực sự là nơi tôi thuộc về, là nơi định hình tuổi trẻ nhiệt huyết đầy thử thách, luôn khiến tôi quá đỗi phấn khích để không quay đầu nhìn lại hay hối hận về lựa chọn đã qua. Seoul mãi là giấc mộng trưa hè ngoài đời thực, giữa bao la vô vàn những điểm màu rực rỡ huy hoàng, Seoul mang tôi đến với Bangtan muôn hình vạn trạng. Và hơn cả, Seoul mang tôi đến với em - dải màu chân thực tuyệt đẹp và ngọt ngào nhưng cũng quá đỗi đắng cay.
Tôi cười tự giễu, làm cách nào dáng hình em lại tìm cách len lỏi vào tâm trí khi tôi ít phòng ngự nhất. Làm cách nào khi những lúc tôi yếu đuối nhất, tên em là điều đầu tiên tôi nghĩ tới. Những thứ cảm xúc tôi không thể và không cho phép bản thân gọi thành tên đối với em, đang réo gọi tôi tự thẳm sâu tâm hồn.
Chưa khi nào tôi hiểu cảm giác đi lang thang một mình giữa lòng Seoul của Namjoon hyung, cảm giác khóa mình trong phòng thu cả ngày của Yoongi hyung, cảm giác bóng lưng to lớn mà đơn độc của Jin hyung khi nêm nếm nấu các món ăn và niềm thư thả sau đấy, cảm giác ngồi thu lu một góc cầm quyển sách của Jimin, hay cảm giác nhảy đến khi nào mệt nhoài của Hosoek hyung. Tôi biết nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu hay muốn hiểu. Nhưng giờ tôi hiểu rồi.
Đó là không gian mà mỗi người họ tạo ra để cảm giác thấy bản thân mình an toàn trong chốc lát, để đối diện với chính bản ngã của mình và tìm về cho mình chút gì bình yên giữa cuộc sống ồn ã đầy thị phi.
Gần đây tôi đặc biệt thích ở một mình, có quá nhiều thứ thay đổi, nhiều chuyện phải suy nghĩ hơn, nhiều điều phải xem xét, nhiều thứ đáng để đấu tranh và nhiều thứ không thể không kiểm soát, Yoongi hyung gọi đấy là trưởng thành.
.
.
.
"Đừng chống lại nó, việc đấy chỉ làm mọi người đau khổ thôi. Nhưng đừng khiến nó sinh sôi, điều đấy cũng chỉ khiến mọi người không thể hạnh phúc." - Tôi đến thăm anh chiều hôm đấy để nói chuyện, ánh mắt anh xa xăm man mác nét buồn thương khó lòng che dấu. Nhưng rồi nhanh một cái chớp mắt, anh lại trở về dáng vẻ bất cần quen thuộc, trở về làm Min Yoongi của Bangtan, trở về thành người anh trai mạnh mẽ mà tôi vẫn hay thấy. Càng trưởng thành, không có nghĩa là người ta càng mạnh mẽ. Chỉ là họ che dấu sự yếu đuối kỹ càng hơn mà thôi.
"Vào giáng sinh sẽ quay Vlive, đi mua quà giáng sinh cho thằng bé đi, concept của hôm đó là mua thứ gì rẻ và hài hước. Hôm đấy là bốc ngẫu nhiên nhưng vẫn có cách. Quan trọng là xử lý vấn đề của em đi. Kết thúc được thì càng tốt."
...
Sau khi lang thang ở trung tâm hai tiếng, tôi bước vào cửa hàng đồ chơi, nhanh chóng mua một chiếc ô tô điều khiển từ xa, bọc gọn gàng cẩn thận và mua kèm một chiếc thiệp, tự thỏa mãn với bản thân, đây là món quà phù hợp với tiêu chuẩn Vlive hôm đấy.
Tôi đang xử lý rất tốt cảm xúc của mình. Tôi mua cho em món đồ chơi, không thể hiện gì nhiều, thiệp sẽ chúc vài câu thông dụng, làm thêm vài trò con bò mà tôi vẫn giỏi, Vlive lần này sẽ thành công thôi, tôi cười tự tin.
Không để ý lúc nào tôi dừng chân tại trạm xe buýt. Chiếc xe buýt in hình tôi do fan tặng đỗ ngay đây, chỉ cách tôi một bước chân, tôi ngạc nhiên không thốt nên lời. Đây là lần đầu tiên tôi thấy xe buýt của tôi ở khoảng cách gần như này.
Dưới ánh đèn đường, tấm poster nền đen trở thành một tấm gương phản chiếu. Tôi nhìn thấy bản thân mình, đồng thời tôi cũng nhìn thấy cậu trai trẻ trên tấm poster đấy, hai hình ảnh đối lập đầy mâu thuẫn. Một người biết mình làm gì, còn một người thì không. Tôi bất giác lùi lại, cùng lúc đó xe buýt cũng rời đi.
Tôi thở gấp gáp, mặc cho khí lạnh xâm chiếm vòm họng khiến toàn thân tôi run lẩy bẩy, tôi lừa được ai cơ chứ, rõ ràng là em vẫn còn đấy, vẹn nguyên nơi sâu thẳm tâm hồn tôi, từ khi gặp em năm mười lăm tuổi, đến bây giờ em đã mười chín, em không phải là điều gì đó tạm bợ nhất thời để tôi có thể rũ bỏ đi dễ dàng như vậy.
Tôi bàng hoàng nhận ra, Chén Thánh tôi tưởng rằng mình có thể chối từ, hóa ra bao nhiêu năm nay, từng ngày từng ngày, tôi đều uống mất rồi. Gọi tên em trong tâm trí đầy đau đớn, tôi phải làm sao với tình cảm này bây giờ. Tôi vô định đi dưới những ánh đèn nhấp nháy đủ màu sắc, rồi dừng chân trước tiệm mùi hương nào đó ở Gangnam.
Tôi bỗng nhớ đến lời Yoongi hyung nói ban chiều. Một lòng đã định, tôi bước vào cửa hàng,
"Đừng chống lại nó, việc này chỉ làm mọi người đau khổ thôi."
Tôi nhìn quanh lẩm nhẩm lời Yoongi trong đầu trong khi cầm lấy chai nước nhỏ xinh có số 97, năm em sinh ra đời.
"Anh quả là người có mắt chọn, loại nước xịt này mới ra và mùi rất thanh mà giá thành lại hợp lý. Dùng để xịt phòng hay xịt lên quần áo đều được ạ." - cô nhân viên tinh ý chạy ra xịt thử, mùi thơm phảng phất quanh quẩn bám lấy tôi dịu dàng, giống em vậy.
Tôi cười rạng rỡ, nói với cô nhân viên, "Đúng là mùi này, cho tôi lấy lọ này và xin hãy gói cẩn thận, tôi muốn làm quà."
Trong lúc chờ đợi, tôi lôi tấm thiệp trắng tinh ra viết.
"... Giáng sinh vui vẻ, người bây giờ, sau này luôn là đứa em trai bé nhỏ của anh."
Bước ra khỏi cửa hàng, đôi mắt tôi xa xăm không cảm xúc, nhẩm theo lời còn lại, "Nhưng đừng khiến nó sinh sôi, điều đấy cũng chỉ khiến mọi người không thể hạnh phúc.", tay siết chặt túi quà.
Tôi đem tặng chiếc xe đồ chơi cho một cậu bé ngang qua đường, tay chỉ giữ mỗi chiếc túi quà có nước hoa cùng tấm thiệp.
Đứng trước cửa kí túc xá, ngoảnh lại tuyết vẫn rơi đầy, phủ trắng không gian như che giấu cho tình cảnh của tôi bây giờ, kéo dài chút thời gian cho tôi trước khi tôi vào bên trong.
Tôi vặn nắm cửa, trở lại với thế giới tôi thuộc về.
END CHAP 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro