Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25


  Sáng hôm sau, một buổi sáng đầy nắng ấm hiếm hoi giữa những ngày đầu đông lạnh lẽo giống như tâm hồn của một con người...một con người không tình yêu.





Jungkook khẽ cựa mình mở mắt ra, bé con cảm thấy hơi lạnh, hơi ấm ngày hôm qua đã biến mất từ lúc nào không hay.

"Taehyung đâu rồi nhỉ?" – Jungkook chậm rãi ngồi dậy kéo cái chăn sang bên, 2 mắt bé con đảo khắp nơi tìm kiếm, trong lòng bất giác dấy lên một nỗi lo lắng không yên.

'Cạch' – cánh cửa phòng mở ra.

-Taehyungie! – Jungkook mỉm cười quay phắt lại nhưng không phải hắn.

- Cậu dậy rồi sao? – Jimin bước lại gần Jungkook. Hôm qua cả trường ngủ ngoài trại nên không kịp đến thăm cậu ấy nữa.

-Jiminie!!! – Jungkook hơi hụt hẫng một chút.

- Sao vậy? – Jimin nghiêng đầu nhìn Jungkook, bạn bè từ nhỏ đến giờ nên chỉ cần nhìn thôi cũng biết con thỏ đang buồn hay đang vui rồi.

-Cậu có thấy Taehyung đâu không? – lí nhí.

- Mới sáng banh mắt ra đã hỏi hắn rồi! Đừng nói với tớ là cậu với hắn...!- Jimin nở 1 nụ cười tinh nghịch trêu chọc Jungkook. Bây giờ thì mều cũng không ý kiến chuyện ấy làm gì, tuy hắn là 1 tên khó ưa nhưng đối xử với Kookie thì cực tốt.

- Không có đâu mà! – Jungkook cúi gầm mặt che đi 2 cái má đang ửng hồng nhưng đôi môi lại khẽ vẽ lên một nụ cười bẽn lẽn. Bé con thích hắn, thích hắn thật rồi.

- Ui ~ còn ngại gì nữa thỏ yêu của tui! – Jimin đưa tay lên nhéo lấy 2 bên má của Jungkook– Về thôi nào!

- Uhm! – Jungkook mỉm cười leo xuống giường, bé con không còn để ý đến câu hỏi lúc nãy nữa rồi, bé đơn giản chỉ nghĩ hắn lại đi đâu đó rồi sẽ cũng gặp nhanh thôi mà.

Cả 2 cười nói ra tới ngoài cổng trường. Cứ hồn nhiên vô tư như vậy thì thật tốt.

'KÉT' – 1 chiếc xe phanh lại ngay trước mặt họ.

-Lên đi, tôi đưa về! – Hoseok mỉm cười nói với hai người.

- Không cần đâu! – sắc mặt Jimin thay đổi hẳn, mều xụ mặt xuống từ chối mà không cần nghĩ ngợi rồi bước nhanh chân bỏ đi 1 nước.

-Huh ~ Xin lỗi Hoseok nha! – Jungkook vội vàng xin lỗi Hoseok rồi nhanh chóng chạy theo Jimin – Jiminie đợi tớ với!!!

Anh vẫn ngồi yên đó, bị từ chối nhưng sao không buồn tí nào, anh nở 1 nụ cười mỉm nhìn theo bóng dáng của ai kia. – "Em ghen thật rồi!"



- Jiminie sao vậy? – Jungkook cố bước thật nhanh để theo kịp Jimin. Hình như mắt mều đang rưng rưng thì phải.

- Hức ~ Kookie ơi! – Jimin đứng phắt lại rồi xoay người ôm chặt lấy Jungkook khóc nức nở. Từ lúc nghe xong bài hát đó thì mều đã muốn khóc lắm rồi nhưng do sĩ diện nên cứ cố cười cười nói nói cho qua chuyện nhưng thật chất trái tim nó đau lắm rồi.

- Chuyện gì nói tớ nghe đi! – Jungkook vỗ vỗ nhẹ lên lưng mều.

-TỚ THÍCH HOSEOK MÀ!!! OAAAAAAAA!!! – Jimin không nói mà gào lên, cuối cùng cũng thổ lộ tâm sự rồi.




Vài ngày sau:

- Vâng! Em biết rồi ạ! – Jungkook ngồi trên giường nghe điện thoại của Taemin. Vì sức khỏe còn yếu nên bé con còn phải nghỉ ngơi ở nhà vài ngày – Vâng, bye anh! – bé con mỉm cười cúp máy nhưng rồi nụ cười ấy nhanh chóng tắt hẳn, Jungkook đưa tay mân mê màn hình điện thoại, từ sau bữa tối hắn ôm bé ngủ đến nay cũng đã 3 ngày rồi, hắn không đến thăm bé, thậm chí ngay cả 1 cái tin nhắn hỏi han cũng không thấy đâu cả.

"Giờ này Taehyungie đang làm gì nhỉ, có ở trên lớp không ta?" – Jungkook bấm bấm lung tung, vô tình bấm phải phím gọi cho hắn. – A, chết rồi! – bé con há hốc mồm loay hoay bấm nút tắt nhưng muộn rồi.

[-A lô!] – giọng hắn vang lên.

- A...A lô! – Jungkook rụt rè áp sát điện thoại lên tai.

[- Có chuyện gì vậy?] – một câu hỏi không chút cảm xúc, sao nghe lạnh lùng quá không biết.

-À, cũng không có gì! – bé con lí nhí đáp, trong lòng hơi hụt hẫng một chút.

[- Vậy tôi cúp máy đây!] – ngay cả cách xưng hô hắn cũng thay đổi luôn rồi, chỉ mới vài ngày thôi, một con người liệu có thể thay đổi nhanh đến vậy?

- Khoan đã Taehyung à! – Jungkook gấp gáp cản hắn lại.

[- Rốt cuộc là chuyện gì?] – câu hỏi có vẻ như hắn đang rất khó chịu nhưng tuyệt nhiên giọng nói không hề có chút gì gọi là tức giận.

- Mình....mình...- Jungkook ấp úng, bé con đang hoạt động bộ óc của mình liên tục để tìm ra 1 lý do giữ hắn lại, bé con muốn nghe giọng của hắn nhiều hơn– À...mình phải nghỉ học vài ngày nên cậu chép bài giúp mình nhé! – Jungkook mỉm cười nói.

[ - Tôi không rảnh đâu mà làm mấy chuyện đó!] – giọng hắn đều đều vang lên rồi lạnh lùng cúp máy.

-Taehyungie...- Jungkook gọi tên hắn lần nữa nhưng vô ích. Bé con xụ mặt xuống nhìn vào cái màn hình tối đen kia rồi quăng nó vào 1 góc, nằm lăn ra giường, cầm con khỉ bông lên cấu xé – "Taehyung sao vậy chứ? Nói chuyện với mình một chút cũng không được sao? Lúc cậu buồn cũng lôi mình ra tâm sự đấy thôi! Ghét, ghét, ghét! Thiệt là ghét quá đi!" – bé con dường như đang muốn phanh thây xẻ thịt con khỉ kia ra, trong lòng cảm thấy trống trải vô cùng.



Taehyung lại đang nằm dài trên sân thượng thả hồn theo mây gió. Đã 3 ngày rồi không được nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của bé con, không được ôm thân hình ấm áp của bé con vào lòng mà thì thầm mỗi lúc hắn buồn. Lúc nãy đã định không bắt máy rồi nhưng không thể, hắn nhớ bé nhiều lắm, chỉ muốn nghe giọng bé thêm tí nữa thôi, chỉ ích kỉ một tí nữa thôi mà.– " Em có giận anh không hả bé con? Anh cũng không muốn vậy đâu nhưng bé con hãy quên anh đi, đừng cứ cố thân thiết với anh nữa, anh cũng đang tập quên em đây, nhưng mà khó lắm có biết không hả? Ai bảo em đáng yêu quá làm gì chứ?" – hắn mỉm cười đưa tay miết dọc cái hình nền điện thoại, mấy ngày nay hắn không tiếp xúc với bất kỳ ai, thỉnh thoảng chỉ lại lôi hình của Jungkook ra mà ngắm nhìn, im lặng ngắm nhìn. Con người hắn đang dần dần, dần dần khép kín lại, vỏ bọc lần này là sự trầm lặng đáng sợ, tuy không còn gai góc như trước nhưng dường như nó rất vững chắc, liệu rồi sẽ có ai có thể phá nó ra được một lần nữa?




Lớp B:

- Nè, Jimin, còn giận tôi đấy à? – Hoseok xếp 2 tay trên bàn, anh hơi nhoài người lên trên nói với Jimin.

- Mắc mớ gì mà tôi phải giận cậu? – Jimin đáp mà không thèm quay lại nhìn anh lấy 1 cái.

-Vậy thái độ của cậu là sao chứ? – anh mím môi cố nhịn cười.

- Sao là sao chứ? – vẫn không thèm quay lại.

- Thôi được rồi, ăn bánh không? – anh với tay đặt lên trước mặt mều 1 cái bánh kem.

- KHÔNG ĂN! MANG CHO BÔNG GÒN CỦA CẬU ĂN ẤY!– mều gào lên rồi cầm cái bánh quăng lại xuống bàn Hoseok, sau đó nhanh chóng trở lại vị trí của mình. – " Cứ lấy bánh ra làm mình hiểu lầm không à!"

- Bảo tôi mang cho bông gòn, vậy cậu có biết bông gòn là ai không? – anh mỉm cười nhẹ nhàng kéo người nó xoay lại rồi nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đang rưng rưng của nó.

'Thình thịch' – tim Jimin lại bất chợt đập liên hồi, nó không đáp lại mà cứ bị đôi mắt sâu thẳm của anh hút lấy.

- Người đó chính là Park........- anh chậm rãi lên tiếng nhưng:

- Chào Seok, chào Min! – Yoongi từ xa bay lại chen cái đầu vào giữa.

-Aish ~ Gi à, cậu thật là.......!- anh nhíu mày nhìn Yoongi trong khi Jimin đã vội vùng ra khỏi tay anh quay về chỗ cũ.

-Huh ~ mình làm gì sai à? – Yoongi gãi đầu ngơ ngác. Những người này thật khó hiểu.

- Các em tập trung, lớp chúng ta có học sinh mới!!! – tiếng thầy Kang vang lên dẹp tan bầu không khí ồn ào của lớp học. – Em vào đi! – thầy nói vọng ra cửa.

Một nữ sinh bước vào với dáng đi thật không thể tả.

- Xin chào, tôi là Hana, từ nay sẽ học ở đây! - ả vênh mặt, 2 tay khoanh trước ngực cực kì kiêu ngạo.

- ÔI XỜI ~!!! – cả lớp đồng thanh, mặt ai nấy đều nhăn nhó khó chịu.

- Thái độ của các người là sao đó? - ả tức tối gằng giọng khi thấy mình không được chào đón.

- ÔI XỜI ~!!! – cả lớp đồng thanh lần nữa.

- Các người......

-Thôi được rồi, em là ma mới bị ma cũ ức hiếp là chuyện thường!!! – thầy Kang lên tiếng cắt ngang lời ả, nãy giờ thầy cũng hơi bị tức rồi đây – Để thầy xếp chỗ cho em!

- Khỏi đi thầy, em ngồi cạnh Hoseok của em! - ả quay lại ỏng ẹo nhìn thầy.

-CÁI GÌ? MƠ À? – cả lớp gào ầm lên làm rung chuyển cả tầng lầu.

- Huh ~ các người mới mơ á, các người có biết tôi là ai không? - ả hất mặt lên thách thức.

- Mặc kệ cậu là ai, đụng đến Hoseok là chỉ có con đường chết!!! – Jin đứng lên đại diện.

- Đó là đối với các người, còn tôi, tôi là người yêu của anh Hoseok! - ả nhếch mép chảnh chọe.

-Cái gì? – mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh– Nó là bông gòn mà tụi mình thầm ngưỡng mộ ấy à? Seokie ~!!!- tiếng gào rú thất vọng vang lên.

"Người yêu của cậu đây sao? Đâu có đẹp đâu, mặt như bánh bao ấy!!!" – Jimin xụ mặt nhìn chằm chằm lấy ả mà không biết rằng cũng có 1 ánh mắt đang nhìn mình từ phía sau.

- Haha ~ sợ rồi chứ gì! - ả ỏng ẹo tiến về chỗ Hoseok.

Lập tức cả lớp đập bàn đứng phắt dậy.

-KHÔNG CHẤP NHẬN CON NÀY!!!

- Các người dám! - ả đứng lại trừng mắt lên.

- DÁM CHỨ SAO KHÔNG?

- Thôi, các em, đây là lớp học, có gì từ từ RA VỀ nói! – thầy Kang nghiến răng lên tiếng, máu thầy cũng đã sôi vì con này lắm rồi.

Cả lớp gật gù hiểu ý, mỉm cười ngồi xuống mặc cho ả đắc ý tiếp tục tiến về cuối lớp.

Nhưng:

- Xin lỗi, tôi chỉ thích ngồi một mình, vả lại, xin vui lòng rút lại câu nói lúc nãy, tôi và cô không có bất kì quan hệ gì cả. Đúng không? – anh mỉm cười từ tốn lên tiếng.

- Huh ~ anh Hoseok ~! - ả há hốc nhìn ngược lại anh.

-Ố DÈ! – cả lớp lại nhao nhao lên – Đã nghe thấy gì chưa cưng!

- Seokie ~!!! - ả rưng rưng gọi anh lần nữa hi vọng vớt vát được chút thể diện.

- Thầy ơi, em thấy bàn nhất còn trống đúng không ạ? – anh lơ ả sang bên, thẳng thừng quay lên nhìn thầy Kang.

-Ờ ờ, đúng rồi, Hana à, em lên đây ngồi nè! – thầy Kang bật cười ha hả, thầy nổi tiếng có học trò dễ thương đáng yêu, nhưng danh hiệu đó dường như bị con này đạp đổ mất rồi.

- Hứ! - ả ấm ức dặm chân quay ngược lên trên làm ai nấy đều hả hê, trong đó có con mều.

"Hihi, may quá, không phải cô ta!" – Jimin ngồi mỉm cười tít cả mắt, dù không biết bông gòn là ai, nhưng theo suy nghĩ của nó thì chắc phải rất dễ thương cơ.

- Đang cười đấy à? – Hoseok bất chợt vòng 2 tay lên nhéo lấy 2 cái má của Jimin từ phía sau. Thật lộ liễu nhưng may là chẳng ai để ý.

-Huh~ !! – con mều quay phắt lại nhìn anh, mặt nó từ từ đỏ lên và 'Bùm' nổ tung trong khi anh cứ ngồi đó mỉm cười thỏa sức nhìn gương mặt đáng yêu của nó.



"Yah, Jung Hoseok, anh làm gì mà thân mật với nhóc con béo ú đó thế hả? Được lắm! Chờ xem tôi xử đẹp nó nhé! Dám làm bẽ mặt tôi à?" – Hana tức tối cắn chặt môi nhìn 2 người họ. Lần đầu tiên ả mất mặt đến thế này, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ.





Hôm sau:

- Chào Taehyungie, mình đi học lại rồi nè! – Jungkook nhảy phốc ra trước mặt Taehyung, bé con nở 1 nụ cười tươi tắn nhất có thể.

Hắn cũng đưa mắt lên nhìn Jungkook nhưng không chút cảm xúc, lạnh lùng quay ra cửa sổ làm bé con hụt hẫng hẳn, kéo ghế ngồi xuống, bé con phụng phịu đến đáng thương.

Tiết học ngày hôm đó trôi qua trong im lặng, hình ảnh đơn độc của hắn lại trở về đè nặng lên bầu không khí.

- Các em còn thắc mắc gì không? – thầy Yoo mỉm cười hỏi trước khi ra khỏi lớp.

-DẠ KHÔNG Ạ!!!

- Vậy chúng ta nghỉ ở đây! – dứt lời, thầy Yoo dọn dẹp sách vở.

-Taehyungie à, hôm nay umma.......- Jungkook mỉm cười quay sang hắn, tay đang lôi ra 2 phần cơm hộp nhưng:

-Thưa thầy, em có ý kiến! – hắn đưa tay lên cao rồi đứng bật dậy.

- Chuyện gì? – thầy mở to mắt nhìn hắn, thật lạ lùng.

-Em muốn đổi chỗ ngồi! – gương mặt hắn lạnh tanh.

-Taehyung à? – bé con giương đôi mắt ngạc nhiên lên nhìn hắn, sao tự nhiên lại như vậy chứ.

- Đổi chỗ, em muốn ngồi ở đâu? – thầy bị ngơ lần 2.

- Jongmin à, Suri chuyển trường rồi, cậu có thể sang đó ngồi không, tôi muốn ngồi cạnh lớp phó! – hắn quay sang nhìn cậu bạn ngồi ở bàn thứ 3 cách chỗ hắn đến 2 dãy bàn.

- À, tất nhiên là được rồi! – nam sinh ấy vội vàng đồng ý rồi nhanh chóng dọn dẹp sách vở.

- Vậy thì cứ quyết định vậy đi nhé! – Thầy Yoo mỉm cười rồi cũng đi khỏi lớp.



- Taehyung à, sao tự nhiên lại đổi chỗ vậy? – mặt bé con buồn xo quay sang nhìn hắn.

Hắn không đáp, bàn tay vẫn chậm rãi dọn dẹp đồ đạc của mình lại.

- Hay là tại vì mình? – bé con cúi gầm mặt xuống, 2 mắt bắt đầu đỏ hoe – Mình làm gì sai rồi đúng không?

Bàn tay hắn chợt khựng lại, bé con lại sắp khóc nữa rồi, biết phải làm sao đây.

- Nếu thực sự là như vậy thì để mình xin thầy đổi chỗ cho, chẳng phải cậu rất thích ngắm nhìn bầu trời sao, bên đó không có cửa sổ đâu! – Jungkook quẹt vội nước mắt rồi cũng loay hoay gom đồ.

- Không cần đâu! – cuối cùng hắn cũng đã chịu lên tiếng. – "Ngốc à, không có cửa sổ thì sao, điều quan trọng là dù anh có đi đến bất kì đâu thì mãi mãi cũng không có em bên cạnh kia!"

- Tại sao vậy? – bé lại giương cặp mắt to tròn lên nhìn hắn.

- Tôi đã từng nói tôi đang thích một người đúng không? Người đó là lớp phó Jieun, tôi sẽ chính thức theo đuổi cô ấy! – hắn tiếp tục gom đồ để không phải nhìn vào đôi mắt kia nữa, trái tim hắn lại đang bị bóp nghẹt nữa rồi, khó thở lắm biết không.

-Vậy...Vậy à? – Jungkook lí nhí nói – "Người Taehyung thích là lớp phó Jieun? Đúng rồi, cậu ấy vừa xinh đẹp, dễ thương lại rất tốt bụng nữa!"

- Tôi đi đây! – hắn lạnh lùng nói thêm câu cuối rồi bỏ đi – "Xin lỗi em, bé con!"

Khoảng cách của 2 người....bây giờ có phải đã rất xa?



-END CHAP 25-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: