Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 100(H)

Jeon JungKook bị khống chế hai tay phía sau, chỉ có thể phát điên giãy dụa, cả cơ thể cũng bị dây an toàn trên xe thắt lại nên không thể nhoài người ra phía cửa xe, Kim TaeHyung ngồi bên cạnh mặt không cảm xúc, chỉ tập trung phóng xe thật nhanh. Jeon JungKook làm loạn một hồi, cuối cùng bất lực yên lặng, ánh mắt thất thần nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Min YoonGi là người đối xử với Jeon JungKook rất tốt, cậu nhớ lại khoảng thời gian hơn ba năm về trước, lần đầu tiên gặp anh là khi cậu bị một gã biến thái khi dễ trong hẻm nhỏ, anh đã ra tay với gã, cứu thoát cậu. Vốn dĩ chỉ là người dưng, nhưng Min YoonGi không ngại việc mình có thể bị thương, vẫn giúp đỡ cậu.

Lần tiếp theo gặp mặt cũng là tình cờ, đó là khoảng thời gian Jeon JungKook đã phát sinh tình cảm với Kim TaeHyung, hôm ấy là sinh nhật hắn, cậu đã nhờ Min YoonGi gợi ý quà tặng, cũng là anh đưa cậu đi chọn quà, làm bánh...

Lần khác là lúc Jeon JungKook bị Jeon KangSoo dùng thủ đoạn đê tiện lên người cậu, cậu tựa như búp bê vải bị xé nát, tan vỡ ngồi thất thần bên vệ đường, cũng là Min YoonGi mang cậu về nhà. Lúc Jeon JungKook có ý định tự sát, là anh phát hiện ngăn chặn kịp thời.

Mãi cho đến hiện tại, sau khi bị Kim TaeHyung sỉ nhục cùng ruồng bỏ, Min YoonGi cũng là người dang rộng vòng tay đón lấy Jeon JungKook, bảo hộ cậu. Có thể Jeon JungKook không yêu Min YoonGi, nhưng tình cảm cậu dành cho anh, còn nhiều hơn là tình yêu, đối với anh, cậu luôn tôn trọng và cảm kích.

Hiện tại Min YoonGi lại bị Kim TaeHyung ra tay tàn nhẫn ngay trước mặt cậu, Jeon JungKook cảm thấy bản thân vô dụng đến nhường nào, vì mình mà anh ấy bị liên luỵ. Min YoonGi đã làm gì sai để rồi phải chịu đựng những chuyện này chứ?

Bất chợt Jeon JungKook khóc, nước mắt dâng lên đầy trong khoé mắt rồi lăn dài xuống, cậu khóc một phần vì thương Min YoonGi, một phần vì bất lực để Kim TaeHyung khống chế hết lần này đến lượt khác, Kim TaeHyung phát hiện thấy Jeon JungKook uỷ khuất khóc nấc lên, trong lòng hắn một bụng khó chịu, tay nắm chắc vô lăng gia tăng tốc độ.

- Em dám khóc, được lắm Jeon JungKook, giữ lại nước mắt này đi, đêm nay tôi sẽ cho em khóc không thành tiếng.

Rất nhanh Kim TaeHyung đã đưa Jeon JungKook trở về biệt thự, hắn trực tiếp vác cậu lên vai đưa vào bên trong, các nhân công nhìn thấy ánh mắt sát khí của Kim TaeHyung đáng sợ doạ người, đều cúi đầu không dám lên tiếng.

Mang Jeon JungKook về phòng, ném mạnh lên giường, Kim TaeHyung ngồi đè lên Jeon JungKook đang liều mình giãy dụa, hắn xé băng dính trên miệng cậu ra, điên cuồng hôn xuống...

Kim TaeHyung bóp mạnh miệng JungKook khiến cậu đau đớn để hắn tấn công cường hãn trong khoang miệng cậu khuấy đảo trời đất, nụ hôn cuồng nhiệt kéo dài một hồi lâu, đến khi cậu không thở nổi thì hắn mới buông tha.

- Anh... tên điên... Ưm...

Kim TaeHyung dùng tay bịt chặt miệng Jeon JungKook, nụ hôn của hắn kéo xuống cổ, giống như trừng phạt mà nút mạnh mấy cái, xong di chuyển xuống xương quai xanh, cắn mạnh.

Kim TaeHyung đang rất tức giận cho nên động tác cắn mút của hắn càng gia tăng sức lực, Jeon JungKook bị hắn ép chặt như tiêu bản, đau đến hít thở không thông, đến khi cảm thấy cơ hồ trên người mình nhẹ hẳn đi, cậu mới biết Kim TaeHyung đã đứng lên tự khi nào.

- Em chờ đó cho tôi.

Kim TaeHyung quỷ dị nở một nụ cười khiến Jeon JungKook lạnh sống lưng, hắn không nói không rằng đi ra ngoài, tiện tay khoá cửa lại, Jeon JungKook biết Kim TaeHyung sẽ dùng thủ đoạn để trừng phạt mình, tiếp xúc với hắn khoảng thời gian mấy năm về trước, Jeon JungKook biết Kim TaeHyung có bao nhiêu độc ác, bấy nhiêu tàn nhẫn.

Jeon JungKook cậu thà chết, cũng không để hắn toại nguyện.

Jeon JungKook cố ngồi dậy, sau đó nhìn quanh, tay cậu đang bị còng, không thể dùng vật nhọn cắt được, cho nên những thứ trong phòng hiện tại đều vô dụng, Jeon JungKook đi về phía cửa sổ, dùng miệng kéo rèm ra, nhìn lên tấm kính chống đạn dày, nếu cậu trực tiếp va đầu vào đây, thì rất lâu mới chết, hoặc cùng lắm chỉ va đến ngốc mà thôi. Chi bằng trực tiếp nhảy xuống, đây là tầng 2, chết sẽ nhanh hơn.

Không nghĩ ngợi nhiều, Jeon JungKook rướn người dùng miệng mở chốt cửa rồi dùng lực ở đầu đẩy cửa ra, bệ cửa sổ khá cao, Jeon JungKook sợ Kim TaeHyung nhanh chóng trở lại, liền ngay lập tức vươn mình leo lên...

- Nếu đêm nay em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ nhẹ... Đệt! Jeon JungKook! Mẹ nó em dám nhảy!

Kim TaeHyung mang đồ tới, vừa vào đã thấy nửa người trên Jeon JungKook đã nhào ra ngoài cửa sổ, Kim TaeHyung lông tơ trên người dựng hết lên, nháy mắt kinh hoảng chạy lại ôm người Jeon JungKook kéo xuống sàn, đóng cửa sổ xong chốt lại, kéo rèm. Bấy giờ mới đè lên Jeon JungKook đang căm phẫn nhìn mình, Kim TaeHyung tức giận nện một quyền xuống.

Jeon JungKook nhắm mắt đón nhận, nhưng nắm đấm của Kim TaeHyung cách mặt Jeon JungKook khoảng mấy cm nữa thì dừng lại, hắn phẫn nộ đấm mạnh xuống sàn.

- Em muốn chọc tức tôi thôi đúng không? Em sẽ không thực sự nhảy xuống...

- Tôi muốn chết cùng anh YoonGi. Lần này tôi tự sát không thành công, sẽ có lần hai lần ba, anh có giỏi thì còng tôi cả đời đi...

Jeon JungKook lạnh lùng ngắt lời Kim TaeHyung, ánh mắt không cam chịu cùng bờ môi khẽ nhếch lên khiêu khích Kim TaeHyung khiến hắn có chút sững sờ, tự bao giờ Jeon JungKook lại cứng đầu như thế này? Là từ khi gặp Min YoonGi quyết một lòng một dạ với người đàn ông đó sao? Cho dù có xuống địa ngục để bồi Min YoonGi?

Kim TaeHyung nắm lấy cằm của Jeon JungKook, ánh mắt hắn từ phẫn nộ chuyển thành quỷ dị, nhìn Jeon JungKook xa lạ dưới thân, hắn có cảm giác trái tim cậu thực sự không hề có hắn nữa, điều này đả kích Kim TaeHyung rất lớn. Kim TaeHyung trầm giọng, đối diện đôi mắt quật cường của cậu, nhếch nhẹ phiến môi:

- Hoá ra là em muốn bị tôi trói lại cả đời... Haha, em nghĩ tôi không có cách khiến em ngoan ngoãn hơn sao?

Dứt lời, Kim TaeHyung lôi Jeon JungKook lên giường, hắn lấy chai rượu vang đỏ đổ ra ly, xong bỏ ít thứ bột trắng hắn vừa nãy chuẩn bị vào rượu, ngón tay thon dài cầm ly lắc nhẹ, đoạn tiến về phía Jeon JungKook, cậu nhìn hành động của Kim TaeHyung, trong lòng dâng lên dự cảm không lành, sợ hãi thối lui.

Kim TaeHyung bóp mạnh miệng của Jeon JungKook đổ thứ chất lỏng đó vào nhưng cậu giãy dụa không ngừng, cuối cùng nhoài người xuống giường phun hết ra sàn. Kim TaeHyung thấy vậy trực tiếp uống ly rượu đó xong đè Jeon JungKook ra hôn lên môi cậu, một tay bóp chặt miệng cậu cạy mở, một tay bịt cánh mũi khiến Jeon JungKook bất lực nuốt thứ chất lỏng kia xuống. Mãi đến khi xác định cậu đã nuốt, Kim TaeHyung mới buông tha, Jeon JungKook nháy mắt ho sặc sụa.

- Mẹ kiếp... Khụ... Anh... muốn làm gì?

Chưa kịp lấy lại tinh thần, Jeon JungKook lại bị Kim TaeHyung đè xuống hôn thêm lần nữa, ép cậu tiếp tục nuốt thứ chất lỏng kia xuống. Roẹt cạch một tiếng, Jeon JungKook nghe được tiếng vang truyền từ dưới người Kim TaeHyung, cúi đầu nhìn một cái, phát hiện hắn đã cởi đai lưng.

Cơ thể Jeon JungKook cơ hồ nóng dần lên, từ bên trong lan dần ra bên ngoài, làn da trắng nõn giờ đây nổi từng tầng hồng hồng, hạ thân của cậu cũng rục rịch ngẩng cao đầu, phát sinh trong người cho cậu ý thức được rằng, thứ Kim TaeHyung cho cậu uống, chính là xuân dược. Jeon JungKook không khống chế được hai dòng nước mắt cứ chảy ra:

- Anh... anh là tên đê tiện... tôi sẽ không tha thứ cho anh...

Tác dụng của thuốc làm cậu có chút mông lung, cho đến khi cậu thấy thứ dữ tợn hai lớp vải cũng không tài nào áp chể nổi nhô lên dưới người Kim TaeHyung. Sắc mặt Jeon JungKook trắng bệch, ngẩng đầu lần nữa nhìn mặt Kim TaeHyung, lúc này mới nhìn rõ dâm dục cùng tà ác trong mắt hắn.

Kim TaeHyung chậm rãi ngồi lên người Jeon JungKook, cúi xuống hôn lên gò má đẫm nước của cậu, tay hắn lần xuống cởi cúc áo, thoăn thoắt đến phía dưới, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ ấy của cậu:

- Em khóc cái gì, tôi đang phục vụ em mà, nếu bây giờ tôi dừng lại, em sẽ không chịu nổi đâu...

Jeon JungKook đang bị tác dụng của thuốc làm cho phát tình, động tác khiêu khích của hắn làm cậu không kiểm soát được hơi thở dồn dập của mình, gương mặt ửng đỏ, cả người nóng dần lên khiến Kim TaeHyung cũng thật sự chịu không nổi, hắn một cái cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, lộ ra thân thể cường tráng khỏe đẹp, ngực hắn rộng lớn bắp thịt nở nang, cơ bụng theo hô hấp hơi phập phồng, tràn đầy sung lực mạnh mẽ.

Kim TaeHyung cắn mút lên xương quai xanh của cậu, bàn tay trêu đùa với hai điểm hồng trước ngực Jeon JungKook, mùi hương bạc hà thoang thoảng trên người cậu càng kích thích mạnh mẽ đến hắn. Kim TaeHyung di dời xuống hai nhũ hoa trước ngực cậu, lưỡi đảo kiếm quanh một vòng rồi nút mạnh, bàn tay hư hỏng lại kích thích phía bên dưới của cậu khiến Jeon JungKook không khống chế được bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ:

- Đừng... đừng làm như thế Kim TaeHyung...

Jeon JungKook cảm giác mỗi một tấc da đều vì kích thích mà tựa như bị thiêu đốt, xúc cảm nóng bỏng nơi tư mật phóng đại gấp bội trong đầu cậu, trong cơn choáng váng cậu cảm nhận được hai chân bị Kim TaeHyung nâng lên, hắn không kiềm chế nổi hung hăng tiến mạnh vào. Jeon JungKook bất ngờ bị xâm phạm, do đau đớn cùng bất lực mà hét lên một tiếng:

- Kim TaeHyung... A... Không được...

Nhưng Kim TaeHyung giống như bị trúng cổ độc, hắn mang dục vọng đã căng đau của mình liên tục nhấp vào. Jeon JungKook đã đau đến không nói ra lời, chỉ cảm thấy thân thể giống như bị một cây sắt nung đỏ chém thành hai khúc, nhưng trừ đau đớn về sinh lý, nhiều hơn là tan vỡ trong lòng.

- Đừng... TaeHyung à... đau... đau quá...

Toàn cây không vào hẳn trong nháy mắt, Kim TaeHyung xoay người Jeon JungKook lại, cắn bả vai cậu, sau đó hai tay nâng eo Jeon JungKook bắt đầu từ từ tiến vào, Jeon JungKook đã nói không nên lời, trán chống trên mặt giường, hai tay bị trói nắm chặt lại.

Kim TaeHyung nắm chắc được tiết tấu, bắt đầu gia tăng tốc độ dùng sức, một vòng còn chưa hết, Jeon JungKook đã hôn mê.

Nhưng mà Kim TaeHyung cũng không có ngừng lại, hắn thậm chí còn không biết JungKook đã hôn mê, chỉ đắm chìm trong khoái cảm của mình dùng sức va chạm, cho đến khi bắn vào trong cơ thể cậu.

Một vòng kết thúc, Kim TaeHyung lật người Jeon JungKook lại. JungKook đầu đầy mồ hôi, cả người giống như vớt lên từ trong nước, cậu nhắm mắt lại, không còn chút ý thức nào.

Kim TaeHyung nhìn chằm chằm mặt Jeon JungKook một hồi, cuối cùng cúi đầu hôn một cái, khó nén kích thích nụ hôn nóng bỏng liền từ môi di chuyển khắp toàn thân, lại hôn rồi lại cắn, lòng bàn tay cũng bơi trên cơ thể JungKook dùng sức xoa nắn. Cho đến khi cậu mơ màng tỉnh lại, hắn mới lần nữa trực tiếp tiến vào.

Lần này, Kim TaeHyung vừa dùng lực vừa nhìn Jeon JungKook, nhìn cậu dưới tiết tấu lại lần nữa thống khổ, xin tha, tuyệt vọng, cuối cùng cắn chặt hàm răng, không nói một lời. Nhưng cậu càng như vậy, hắn càng muốn tàn ác dày vò.

- Em là của tôi, JungKookie, em mãi mãi sẽ không thoát khỏi tay tôi...

Kim TaeHyung dùng sức đụng Jeon JungKook hai cái, thân thể cậu theo bản năng co lại, cũng là chợt thít chặt chỗ trí mạng của hắn, thoải mái ngược lại khiến hắn hít một hơi, khí vật trong nháy mắt lại lớn lên mấy phần.

Jeon JungKook thống khổ cắn chặt răng nhắm chặt mắt, cứng rắn không kêu một tiếng.

- Em vẫn chưa chịu khuất phục đúng không? Tôi đã nói sẽ làm em đến khi em xin tha mới thôi...

Kim TaeHyung cười âm hiểm, hắn bế Jeon JungKook lên, đâm vào từ dưới lên, khí vật nóng bỏng tựa như tiến vào độ sâu trước đó chưa từng có, Jeon JungKook hoảng sợ giãy giụa, nhưng eo lắc một cái liền biến thành nghênh hợp, kích thích Kim TaeHyung  điên cuồng đỉnh vào.

Jeon JungKook cắn cổ Kim TaeHyung, nhưng khí lực cậu giống như đã bị ép khô, răng căn bản không có lực cắn, hai hàng răng cọ nhẹ trên cổ hắn, giống như là một loại tán tỉnh khác.

Jeon JungKook không biết cảnh hành hạ này diễn ra trong bao lâu, cậu nhớ mình nửa đường hình như đã bất tỉnh mấy lần, lúc tỉnh lại kẻ điên kia vẫn không dừng làm việc ác, hắn dùng hết mọi thủ đoạn bịp bợm sắp xếp thân thể mình, tựa như coi mình thành món đồ chơi mà giày vò hết lần này tới lần khác.

- Kim TaeHyung... cầu xin anh... buông tha... buông tha cho tôi... tôi không chịu nổi...

Kim TaeHyung lấy chìa khoá mở còng tay của Jeon JungKook ra, hai tay cậu vô lực buông thõng trên giường, hắn giữ lấy hay tay cậu trên đầu, một tay khác không ngừng xoa xoa kích thích hạ thân của cậu, tác dụng của xuân dược chưa hết, Jeon JungKook khó chịu bắt đầu uốn éo né tránh, thở hổn hển, kích thích đạt đến khi dục vọng căng cứng, Kim TaeHyung đột ngột dừng lại, Jeon JungKook vốn đang quen dần với tiết tấu xoa nắn của Kim TaeHyung, vì hắn dừng lại mà vô cùng khó chịu, hai chân co lên rồi liên tục chà xuống giường.

- Mở miệng xin tôi, xin tôi giải phóng cho em.

Jeon JungKook quẫn bách nghiêng đầu nhắm chặt mắt, phản ứng cơ thể khiến cậu cảm thấy bản thân thật kinh tởm, cho dù cho chết, cậu cũng không thừa nhận mình đang khó chịu cực điểm.

- Em vẫn rất cứng đầu.

- A... Không!

Kim TaeHyung xoay Jeon JungKook lại, lần nữa tiến công từ phía sau, cậu đau đớn nắm chặt ga giường, nhưng không phủ nhận được kích tình ở trong người, miệng bật ra tiếng rên rỉ càng kích thích Kim TaeHyung.

- Nói... nói em yêu tôi.

- A... Mau dừng lại...

Jeon JungKook như bị nướng trên dầu chiên, cơ thể nóng rần khiến cậu cảm giác không thở nổi. Cuối cùng dưới thế tấn công mạnh mẽ của Kim TaeHyung, cậu lại lần nữa ngất đi.

—————End chap 100—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro