#2. Mất mặt quá đi
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngước mặt lên nhìn cô kĩ hơn. Anh thầm đánh giá cô, cô đẹp lắm, đẹp một cách thuần khiết.
" Này, anh nhìn gì, còn không mau gọi Mật Mật cho bổn cô nương"_Hạ Phồn Tinh chóng tay nhìn anh.
Anh muốn cười trước điệu bộ của cô thật, chưa ai dám ra lệnh cho Nguyên Tống anh cả. Con mèo hoang này cư nhiên dám ra lệnh cho anh, anh đứng dậy chạy về phía cô, chân cô bất giác lùi lại, anh không để cô thoát liền ôm lấy eo cô : " Ở đây không có ai tên là Mật Mật hết chỉ có Nguyên Tống tôi thôi".
Gì chứ!! Nguyên Tống là người giàu có nhất thành phố mà.
Trách sao khi vào đây mình còn tưởng Mật Mật lại giàu vậy .
Bây giờ hay rồi, mất mặt quá đi :)).
Cô cố gắng vùng khỏi vòng tay của anh, cả mặt cô đỏ lên, tim cũng đập loạn xạ, cười như không cười nói: " Xin lỗi anh, tôi đến nhầm nhà rồi".
Lời nói vừa dứt cô liền chạy thật nhanh khỏi nơi này, anh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, giờ chỉ để lại hương thơm nhẹ nhàng. Anh hít một hơi thật sâu, bỗng anh một tiếng "thịch". Tim anh lại đập nhanh vì cô gái nhỏ đó.
Môi anh nâng lên một nụ cười tà mị:" Cô gái em không thoát khỏi tôi đâu ^^.
END CHAP 2
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
AU . Xin lỗi mọi người nhiều chap 2 hơi ngắn nhưng mình sẽ bù vào các chap sau nha. hiihhi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro