Fragment 23 - Cucumber
Trẻ con vốn đáng yêu.
Trẻ con đang ngủ càng đáng yêu.
Tình cờ thế nào, gương mặt của Taeyeon lại rất dễ làm người ta liên tưởng đến trẻ con.
Ngoài song cửa, ánh nắng chan hòa, nhưng tiết trời hãy còn lạnh buốt. Chưa có tâm trạng rời khỏi chiếc giường êm ái thơm tho, Yuri nhỏm dậy, bẹo bẹo đôi má phúng phính dễ thương kia. Ngày xưa, xưa thật xưa, cô đã từng mơ về một mái ấm gia đình, nơi có cô, có Yoong, có những đứa trẻ…
- Kwon Yuri! Đừng áp bức tôi nữa! Có biết tôi là ai không hả!?
Yuri bật cười thích thú, dí dí cái trán đang nhăn lại của Taeyeon:
- Biết chứ. Tôi biết toàn bộ gia phả nhà cô.
Bỗng, Taeyeon giơ chân trái lên, đập mạnh xuống giường, kèm theo tiếng hét rõ to:
- Ya! Choi Sooyoung! Tôi hận cô!
Nét mặt Yuri biến đổi, ưu phiền một cách lạ lùng.
Ngay cả khi say giấc, Taeyeon cũng nhớ đến Sooyoung?
~~~~~
Hẹn hò là một chuyện tốt. Nhưng Tiffany không nghĩ Jessica lại muốn hẹn với cô. Như vậy chẳng phải là công khai mối quan hệ giữa hai người sao?
- Yên tâm, vì một lý do nào đó, VC cho phép chúng ta tự do yêu đương. – Jessica đáp như đọc được suy nghĩ của Tiffany.
Thông thường, với chuyện khó tin, người ta sẽ thắc mắc, nhưng Tiffany bỏ qua bước này, nắm tay người yêu hớn hở lôi đi.
Cô chờ cuộc hẹn với Jessica, từ lâu, lâu lắm rồi.
~~~~~
Gần đó, có một công viên mới mở.
Chuyện này không kỳ lạ, nhưng Tiffany vẫn không khỏi ngỡ ngàng.
Tất cả chỉ vì cái câu tuyên truyền rõ to dán ở cổng vào.
“Kokuma is better than boys, Yoona is better than kokuma.”
Tiffany uất ức giậm chân, thực ra kẻ nào đã ăn cắp ý tưởng cô ghi trong nhật ký?
“Money is better than boys, Jessica is better than money.”
Thôi được, cô nén giận, coi như đây là bài học nhớ đời để lần sau biết đăng ký bản quyền tác giả.
Nghĩ vậy, một lần nữa, cô kéo tay người yêu lôi đi. Lúc này, thả sức vui chơi là việc cần ưu tiên trước hết.
~~~~~
Ai cũng có một hoặc một vài nỗi sợ nhất định.
Trường hợp của Tiffany nằm ở vế thứ hai.
Côn trùng này, ma này…
Nhắc đến ma, hiện cô và Jessica đang chuẩn bị bước vào ngôi nhà kinh hoàng hắc ám.
Cô sợ, rất sợ, nhưng vì phần thưởng thú bông khổng lồ Totoro…
Trong đầu Tiffany đã dựng sẵn vô số “nếu như”.
Nếu như cô hét to quá, Jessica có trách cô không?
Nếu như cô lấy được Totoro rồi mải mê ôm ấp nó, lỡ Jessica giận thì sao?
Thậm chí, nếu như chủ cửa hàng quỵt mất Totoro…
Nhưng, có một “nếu như” mà cô chưa bao giờ ngờ tới.
Nếu như Jessica cũng sợ ma.
Thế nên, khi nàng công chúa vampire đột ngột hét ầm lên, chân đấm tay đá những mô hình/người đóng giả, rồi ôm chầm lấy Tiffany, phóng thủng ngôi nhà mà chạy, cô vẫn chưa nhận thức được vấn đề.
~~~~~
- Jessi, tại sao không cho mình biết là cậu sợ ma? – Tiffany hỏi ngay khi vừa hoàn hồn.
Hai tai đỏ ửng, Jessica quay đầu sang hướng khác, lẩm bẩm:
- Chuyện mất mặt như vậy làm sao nói ra miệng được…
Tiffany mím chặt đôi môi, cố nén tiếng cười. Thật không dám tin cô gái nhát gan này và Ice Princess hùng mạnh của thế giới vampire là cùng một người.
Bỗng, trong đầu cô lóe lên một hình ảnh, dường như cô ấy còn…
- Câu sợ cả dưa leo đúng không? – Tiffany khúc khích.
Đáp lại cô là cái nhíu mày hoài nghi của Jessica, giọng cô ấy cũng trở nên kỳ lạ:
- Tại sao cậu biết?
Tiffany chớp chớp mắt, ngạc nhiên.
Phải rồi. Tại sao cô biết?
Ngoại trừ lần đầu tiên nấu ăn, Jessica nghiêm cấm cô vào bếp.
Bữa trưa kia từng làm cô ấy ngất xỉu, nhưng hoàn toàn do đẳng cấp nấu nướng của cô, không liên quan đến dưa leo.
Sau đó, đề phòng bất trắc, nàng công chúa vampire luôn tự mình sắp xếp chuyện ăn uống cho hai người.
Cô vốn không có cơ hội biết được điểm yếu này của Jessica.
~~~~~
- Đó là vì…, ừm, cậu… mình… mình… mình từng nghe cậu nói mớ!
- Nói mớ?
- Đúng! Cậu đã hét rất to: “Đừng! Đừng đuổi theo ta nữa! Làm ơn đi dưa leo, ta sẽ cho không ngươi cả gia tài!”
- Thật sao? Tôi không nghĩ mình lại dễ dàng quên được một cơn ác mộng khủng khiếp nhường ấy. – Jessica trầm tư.
- Vậy là cậu không tin mình rồi… – Tiffany cúi đầu, mái tóc xõa xuống bờ vai đang run rẩy.
- Tôi tin…
- …Bởi vì tôi yêu cậu. – Jessica mỉm cười, dịu dàng ôm lấy Tiffany, cô sẽ không để người yêu buồn lòng chỉ vì loài quái vật màu xanh dài ngoằng đáng ghét.
Có những chuyện không nên dùng lý trí phán xét.
Cũng có những chuyện trái tim không được phép xen vào.
Rốt cuộc, sự lựa chọn của Jessica, là đúng, hay sai?
~~~~~
- Mắt Đỏ, có chuyện này mình thắc mắc đã lâu (mà cứ quên không hỏi, vì hễ gặp cậu là được đãi thả phanh). Mọi khi chúng ta ăn hàng thì không nói làm gì, nhưng sao dùng bữa tại nhà cậu mà cậu cũng phải đeo mặt nạ thế kia? Cả cái bộ đồ trắng trắng trắng luôn luôn trắng ấy nữa. Cậu có thích màu trắng bao giờ đâu?
Blood Princess buông nĩa xuống, khóe môi điểm một nụ cười:
- Theo cậu, khi nhắc đến Blood Princess, người ta sẽ nghĩ đến những gì?
- Ừm… Mặt nạ trắng, bộ cánh trắng, cặp mắt đỏ, giọng nói trong như lục lạc bạc, và tất nhiên không thể thiếu máu.
- Phải rồi. Vậy giả sử mình mặc đồ đen, đeo kính áp tròng xanh và biến âm thành khàn khàn, mọi chuyện sẽ thế nào?
- Hả? Thì…
- Chẳng lẽ… – Sooyong sững người, kinh ngạc nhìn người bạn của mình bằng ánh mắt khâm phục.
Blood Princess gật đầu.
Mặt nạ trắng, bộ cánh trắng, cặp mắt đỏ, giọng nói trong như lục lạc bạc, và máu.
Cứ xuất hiện như vậy, một lần, hai lần, ba lần, vô số lần, dần dần, tất cả sẽ trở thành đặc trưng riêng không thể nhầm lẫn.
Nếu thiếu những yếu tố trên, dù cô đang ở ngay trước mặt họ, không một ai nhận ra.
Một cô gái mặc đồ đen, có đôi mắt xanh và giọng nói khàn khàn, tuyệt đối không phải Blood Princess, nhỉ?
Ngón trỏ cuốn nhẹ lọn tóc sẫm màu, cô mỉm cười:
- Cậu không ăn nữa sao?
- Có chứ! – Sooyoung đáp vội, dạ dày cô lại sôi lên.
~~~~~
Jaejin đã giặt áo, cũng đã phơi xong. Hiện giờ, anh ngồi đối diện với Blood Princess, và vì ngồi đối diện, anh thấy rõ nét cười trong đôi mắt cô.
- Sooyoung quả là lúc nào cũng biết cách làm cho em vui.
- Anh không ghen đấy chứ? – Blood Princess chớp mắt.
- Phải đó, anh ghen. – Jaejin bật cười, hùa theo.
Cho tới thời điểm này, chỉ có hai người biết khuôn mặt thật của Blood Princess. Một là Jaejin. Một là Sooyoung.
Mỗi lần nhớ đến tình huống trớ trêu ấy, cô không thể không thấy buồn cười.
Cái bẫy tâm lý dù lợi hại đến đâu vẫn không thắng nổi khứu giác tinh tường cổ kim hiếm thấy của Greed Princess.
Hôm đó, cô không đeo mặt nạ, mặc chiếc váy xanh lá mạ, và đang vui vẻ thưởng hội hoa đăng. Vậy mà, cô vẫn bị phát hiện như thường.
Chẳng qua chỉ vì mùi bánh vương lại trên đế giày cô trùng khớp với chiếc bánh của Sooyoung, chiếc bánh mà cách đây hai tiếng, cô ấy làm rơi, còn cô, trong bộ cánh Blood Princess, đã vô tình đạp trúng.
Theo lý luận của cô ấy, trên đời không tồn tại hai cái bánh kem có mùi giống hệt nhau.
~~~~~
Rương.
Blood Princess có một chiếc rương đặt dưới tầng hầm, dùng để chứa những vật có ý nghĩa quan trọng đối với cô.
Đêm nay, không ngủ được, cô xuống đó, mở rương, lấy ra một chiếc hộp gỗ.
Blood Princess thừ người, rồi cũng mở hộp ra, bên trong có một đôi găng tay màu lông chuột.
Dưới ánh sáng từ chiếc đèn bàn, lờ mờ hiện ra hai dòng chữ sắc hồng.
From the bottom of my heart...
Và,
…I love you.
TBC
------------------------------------
WC: 1,516 (Có khả năng dao động ít nhiều vì mình rất hay edit)
Note:
1. Cuộc nói chuyện giữa Yul và Sunny đã xảy ra từ lâu, trước khi có SNSD, mọi người cứ yên tâm là Tae mà Sunny nhắc đến chắc chắn không dính dáng gì đến bạn kid leader của chúng ta. SNSD Taeyeon chỉ xuất hiện với vai trò khách mời (mình thêm vào cho vui và đã thấy hối hận), không liên quan đến nội dung fic.
2. Cuộc nói chuyện giữa Sooyoung và Blood Princess là phần tiếp theo của chap 13.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro