Phần II | Chap 18: Tử tước và Tư lệnh
Kyu Hyun đã có một đêm ngon giấc sau rất nhiều ngày mất ngủ. Khi tia nắng vàng vọt đầu đông lọt qua khe cửa vào phòng, hắn thức giấc và cảm thấy trong người dễ chịu. Nhưng ngay lập tức, hắn giật bắn người như nhìn thấy ma. Thống soái bất bại luôn tự phụ vào sự bình tĩnh của mình, nhưng lần này hắn thật sự không thể bình tĩnh được.
Sung Min đang ôm lấy hắn bằng cả hai tay, cố giữ cho hắn một tư thế ngủ ngồi thoải mái. Suốt đêm qua cậu không dám chợp mắt một giây nào, cậu chỉ sợ lỡ ngủ quên sẽ tuột tay làm hắn ngã. Thiếu ngủ nên mắt cậu đỏ ngầu và sưng húp lên, miệng ngáp ngắn ngáp dài làm nước mắt nước mũi chảy lem nhem xuống mặt. Thế nhưng cậu không dám ngủ, đôi mắt vằn tia máu cứ chòng chọc nhìn xuống mái tóc xám đang tựa lên ngực mình.
Thế nên khi Kyu Hyun vừa mở mắt, hắn liền bị bộ mặt kinh dị của Sung Min doạ cho một trận. Vẻ lạnh lùng cũng không giữ được nữa. Hắn bổ nhào ra khỏi ghế.
- Là tôi mà...! – Sung Min che miệng ngáp. Lúc này Thống soái đã lấy lại được vẻ giá lạnh thường ngày, hắn ra lệnh cộc lốc:
- Đi ngủ.
Sung Min không dám cãi nửa câu, lật đật leo lên giường trùm chăn kín mít. Kyu Hyun chờ đến khi cậu đã nằm bất động như một khúc cây mới chịu rời đi. Hắn đi khỏi, khí lạnh u ám như cũng cuốn đi theo. Trong phòng lúc này mới cảm thấy có chút không khí trong lành của mùa đông nhiệt đới. Sung Min hé mắt nhìn ra ngoài qua khe hở trên mép chăn, khi hắn đã đi xa rồi cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Từ hắn luôn toả ra một khí thế áp đảo khiến cậu choáng ngợp đến mức kính sợ. Nhìn gương mặt tạc bằng băng và nghe giọng nói toát ra hơi lạnh của hắn, cậu không bao giờ đoán được hắn muốn gì, vì thế cậu luôn làm trái ý hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ trừng phạt cậu. Cậu đoán hắn dồn tất cả lại, rồi giết cậu một lần cũng nên.
Mà tội lỗi của cậu đêm qua cũng đủ để hắn giết cậu lắm, Sung Min nghĩ thầm. Tội lớn nhất của cậu là dám chứng kiến phút mềm yếu của ngài Thống soái. Sự mềm yếu là tử huyệt của Chiến thần, và một khi đã lộ ra cho cậu biết, thì ngày hắn giết cậu chắc không còn xa. Nghĩ đến đây, Sung Min trở mình, ôm hai tay lên bụng và nằm co người lại. Hình như cậu lạnh, à mà không.
- Tại sao chưa ngủ? – Kyu Hyun vừa trở lại, giọng hỏi của hắn như một chậu nước đá hất vào mặt khiến cậu lạnh toát người.
- Tại sao chưa ngủ? – Hắn lặp lại. Sung Min lấm lét nhìn hắn, lí nhí trả lời:
- Tại vì...đói.
- Cái gì?
- Tôi...đói. Tối qua chưa ăn gì...- Cậu đáp nhỏ trong miệng. Hắn nhìn cậu mấy giây, "hừ" lên một tiếng. Sau đó hắn gọi Do Jin.
- Anh nói với đầu bếp chuẩn bị...mà thôi, cần gì thì bảo đầu bếp đáp ứng.
Sau khi ra một cái lệnh không đầu không đuôi, hắn bỏ ra ngoài. Do Jin rất hiểu ý hắn, chưa cần nói hết anh ta đã mỉm cười quay sang Sung Min.
- Trên đời này chắc không ai nấu ăn vừa miệng cậu được đâu, thế nên Thống soái mới ra lệnh cho đầu bếp phải làm phụ bếp cho cậu đấy.
Sung Min ngơ ngẩn nhìn theo bóng người lãnh đạm ra khỏi cửa.
- Em đã nói mà – Cậu lẩm bẩm nói thầm, đôi mắt đen sát thủ bỗng chốc phủ lên một vẻ mơ màng.
- Cậu nói gì cơ?
- Em đã nói mà, Kyu Hyun là người tốt nhất, dịu dàng nhất mà em từng gặp.
- Thôi thôi, cậu đừng khen Thống soái dịu dàng nữa, kì quái thật! – Do Jin cười, cốc nhẹ lên đầu Sung Min – Đi nấu món gì mà ăn đi, kẻo đói lả ra đây thì chết tôi.
- Vâng ạ.
Sung Min hăm hở ra khỏi phòng. Đã khá lâu rồi cậu không được nấu ăn, vì thế, khi được Kyu Hyun cho phép bước vào phòng bếp của phủ Thống soái, cậu trở nên phấn khích. Trong đầu cậu đã chuẩn bị sẵn thực đơn, thậm chí cậu còn tưởng tượng ra gương mặt lạnh giá của Kyu Hyun cũng ấm áp hẳn lên vì những món ăn hoàn hảo.
Nhưng khi Sung Min vừa tới lối rẽ để đi sang khu bếp, cậu chạm mặt Hyuk Jae từ phía vườn hoa đi lại. Nụ cười vui vẻ trên môi Sung Min tắt ngấm. Mắt cậu quắc lên. Không kịp suy xét xem hành động của mình là đúng hay sai, hay sẽ đem lại hậu quả gì, cậu rút phăng dao găm xông tới.
Khoảng cách giữa cả hai đủ xa để Hyuk Jae tránh kịp nhát dao thứ nhất. Sung Min áp sát tới đâm liên tiếp, nhanh đến mức chỉ thấy bóng lưỡi dao kéo qua thành vệt dài. Hyuk Jae uyển chuyển tránh đòn, nhưng vì đang bị thương, và đối phương tấn công quá dữ dội nên Tư lệnh nhanh chóng đuối sức. Nhìn thấy Sung Min đang nhằm vào ngực mình, Hyuk Jae lùi lại, lưng va mạnh vào cột trụ bằng đá. Khoảng cách chỉ còn chưa đầy nửa bước chân. Sung Min vươn người tới chuẩn bị kết liễu kẻ tử thù.
Lưỡi thép va vào kim loại, vang lên một tiếng lảnh lót. Mũi dao sắc trượt dọc theo ngực Hyuk Jae, xé rách cả mấy lớp áo. Bên dưới lộ ra một tấm áo giáp bạc. Trước vẻ mặt sửng sốt của Sung Min, Hyuk Jae khép hai vạt áo lại và cười khanh khách.
- Lưỡi dao của cậu chỉ có thể làm ta bị thương một lần thôi. Sai lầm chỉ được phép mắc một lần, hoặc là sẽ chết. Mà ta lại không thích chết chút nào.
- Ngươi đừng mong thoát khỏi tay ta!
- Ở trong nhà của Kyu Hyun thì cậu không làm gì được ta đâu.
- Ngươi còn dám lấy Kyu Hyun ra doạ ta à? Ta không sợ đâu!
- Này này, đừng làm một con chuột vô lễ chứ! – Hyuk Jae cười lanh lảnh – Ai cho phép cậu gọi thẳng tên của Thống soái như vậy? Đó là đặc quyền của ta, chỉ mình ta thôi. Còn chuột thì...
- Ngươi còn dám động đến Black Rose, ta cho ngươi chết! – Sung Min giận dữ thét lên. Cậu không bận tâm phân tích xem vì sao Hyuk Jae lại khiêu khích mình. Nhưng tiếng quát của cậu chính là điều Hyuk Jae mong đợi.
Chỉ vài giây sau, Kyu Hyun xuất hiện. Hắn lạnh nhạt đứng chắn giữa Sung Min và Hyuk Jae, bằng một động tác thô bạo hất cậu ngã xuống sàn.
- Tránh xa Hyuk Jae ra – Hắn ra lệnh, và hắn nghĩ cậu sẽ ngoan ngoãn nghe theo như mọi lần.
Nhưng không.
Sung Min đứng bật dậy, chĩa mũi dao vào mặt hắn.
- Tránh ra, nếu không tôi sẽ xử lí cả anh!
Hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Tất nhiên, lời đe doạ của cậu không thể làm hắn sợ. Nhưng chính bản thân cậu cũng không còn cảm giác sợ hãi khi đứng trước mặt hắn nữa. Cậu cũng không còn nghĩ rằng mình không phải là đối thủ của hắn. Điều duy nhất cậu nghĩ đến là giết chết Lee Hyuk Jae.
Cậu lao thẳng tới. Kyu Hyun chụp lấy cổ tay cậu vặn ngược lại, bằng một lực quá mạnh khiến cậu lảo đảo ngã dúi xuống ngay bên chân hắn.
- Tránh xa Hyuk Jae ra! – Hắn gầm trong cổ họng, âm thanh trầm giận dữ. Cậu căm phẫn ngẩng phắt lên:
- Không bao giờ!
- Vậy thì ta buộc phải giết cậu.
- Tôi không sợ chết! Nếu vì sợ chết mà không dám trả thù, thì tôi không đáng sống trên đời này!
Sung Min vẫn ngoan cố tấn công, và một lần nữa, cậu bị Kyu Hyun đánh ngã.
- Ta nói cậu tránh xa Hyuk Jae ra!
- Dù thế nào tôi cũng phải giết nó, anh không ngăn cản được tôi đâu! – Sung Min đứng lên, giọng cậu đanh lại – Nếu kẻ giết chết người anh yêu quý đang đứng trước mặt anh, liệu anh có muốn giết nó không?
Câu hỏi đánh thẳng vào yếu huyệt của Kyu Hyun. Hắn sững lại, lạnh ngắt như đã chết.
Nếu kẻ giết chết người hắn yêu quý đang đứng trước mặt hắn, liệu hắn có giết gã hay không? Hay là hắn còn phải san bằng Bắc Hà để trả thù cho Dong Hwa năm đó? Cái chết của Dong Hwa là vết thương vĩnh viễn không thể chữa lành trong lòng hắn. Dong Hwa của mười năm trước sẽ không bao giờ trở về nữa, nhưng vết thương nhức nhối vẫn ngày đêm thúc giục hắn báo thù.
Hắn gạt Sung Min, lạnh lùng quay gót. Sung Min đã nghĩ mình sẽ nhân cơ hội này cứa cổ Hyuk Jae, nhưng không hiểu sao, cánh tay cậu không thể vung lên được nữa. Một thứ cảm xúc xót thương kì lạ đột ngột dâng lên làm tim cậu mềm lại. Cậu đành buông xuôi nhìn Hyuk Jae đi.
Cậu vẫn đứng như hoá đá trên hành lang trống trải. Do Jin phải đến dẫn cậu về phòng. Trong khi ấy, Hyuk Jae ngồi với Kyu Hyun.
- Tôi phải đi thôi – Cậu ngập ngừng nói. Hắn ngẩng lên nhìn. Tuy mặt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
- Ông đi đâu?
- Tôi chuyển qua nhà...ngay bên này thôi – Hyuk Jae gượng cười – Ở đây...ông thấy đấy...
- Nhưng ai sẽ lo cho ông?
- Dong Hae đã chuẩn bị hết rồi. Tôi sẽ thành hàng xóm của ông. Như vậy cũng tốt.
- Nhưng bây giờ ai sẽ lo cho ông? – Hắn lặp lại, giọng nặng hơn.
- Mọi thứ đã sắp xếp ổn cả rồi. Vả lại tôi tự lo cho mình được chứ, trước đây ở phủ Tư lệnh ông có kè kè bên tôi như thế này đâu? – Nói xong, Hyuk Jae cười giòn, cố làm cho Kyu Hyun bớt u ám đi một chút.
- Tuỳ ông.
Hắn nói rồi đứng dậy, lên ngựa đi săn. Tiếng vó ngựa phóng đi nghe cuồng nộ.
Từ sau khe hở trên cánh cửa, Sung Min lén nhìn theo Thống soái. Cậu không bị trói, cũng không có ai canh giữ. Hắn không lo cậu chạy trốn, hay là hắn không còn quan tâm đến cậu nữa?
- Cậu nhìn làm gì, Thống soái không quan tâm đâu.
Phía sau lưng vang lên giọng nói của Do Jin. Sung Min không xoay người lại, mắt vẫn dán vào cánh cửa.
- Em biết. Nhưng...- Bàn tay Sung Min đặt trên bậc cửa xiết chặt lại làm nổi những đường gân xanh. Giọng cậu gay gắt – Nhưng em không hiểu điều gì đã khiến Kyu Hyun trở nên như thế? Vì sao Kyu Hyun lại đối xử với em như vậy, vì một con quỷ như Lee Hyuk Jae? Nó là gì của Kyu Hyun mới được?
Do Jin trầm tư nhìn cậu.
- Tôi vốn không có ý định nói với cậu, nhưng nếu không nói, thì sẽ khiến cả Thống soái, cả cậu cùng đau lòng.
- Chuyện gì vậy anh? – Sung Min hỏi giật giọng. Do Jin quay nhìn ra sân, gương mặt càng trở nên ảm đạm.
- Tư lệnh Hyuk Jae chính là Thuỷ sư đô đốc Lee Dong Hwa đã chết mười năm trước, là bạn, và là người thân duy nhất trên đời của Thống soái – Do Jin bỗng ngập ngừng – Mặc dù...tôi không chắc lắm...
*
Hyuk Jae được tất cả các gia nhân phủ Thống soái giúp đỡ nên cậu dọn đồ rất nhanh. Dong Hae ngồi vắt chéo chân xem cậu chuyển nhà bằng cặp mắt sâu hút như đáy vực. Cậu nhận ra rằng ánh mắt hắn dành cho cậu không còn vẻ say đắm như trước đây, trái lại, nó càng lúc càng trở nên bí hiểm.
- Sao anh nhìn ta bằng ánh mắt đó?
- Em không thể bớt hỏi "tại sao" được ư?
- Tại sao ta không được hỏi "tại sao"?
- Em thật hiếu thắng, ta chịu em rồi – Hắn lắc đầu, cố ý nở một nụ cười quyến rũ – Em cứ tiếp tục thực hiện kế hoạch của em đi. Dù sao Sung Min cũng là một lí do rất tuyệt để em đến một ngôi nhà mới, tìm kiếm một vài người mới.
Hyuk Jae nguýt dài một cái, nhưng cậu không nói gì thêm.
Ngay ngày hôm đó, cậu tự mình ra ngoài tuyển được hai người hầu. Đó là hai người đàn bà goá chồng, mà chồng của cả hai cùng qua đời cách đây không lâu do một trận ốm nặng. Hyuk Jae dẫn hai người phụ nữ đứng tuổi về nhà mới, đích thân dạy cho họ các quy tắc hầu hạ và phân chia công việc cẩn thận. Cậu cũng yêu cầu sắm sửa thêm đồ đạc để phục vụ cho cuộc sống của mình, và đêm đó, cậu ngủ trên chiếc giường mới phủ khăn thơm nức.
Hyuk Jae thường đi ngủ sớm, nên khi cậu đã ngủ, hai người hầu vẫn còn bận bịu cọ rửa những vật dụng cậu mới mua. Nhân lúc bà già quản gia của Dong Hae cũng đang ở đó, ba người bèn làm quen với nhau. Bà ta đã nhiều tuổi, có một cái tên khá quý tộc là Mi Young. Tuy vậy, bà ta thân thiện và dễ gần. Bà Mi Young hỏi thăm về gia cảnh của hai người đàn bà kia. Nhắc đến chồng mới chết, hai người đàn bà cùng bật khóc nức nở.
- Đừng khóc! – Bà quản gia chỉ tay về phía phòng ngủ của Hyuk Jae – Giờ này không được phép làm ồn, kẻo có chuyện đấy.
Hai người hầu không dám khóc to nữa, nhưng vẫn sụt sịt không nín được. Và quả nhiên tiếng khóc của họ đã đánh thức Hyuk Jae. Cuốn mình trong chiếc áo choàng nhung dày, cậu xuất hiện bên bể nước, chỗ mấy người giúp việc đang giặt rửa.
- Sao thế? – Cậu hất mặt hỏi, giọng gắt gỏng vì ngái ngủ. Hai người hầu liền nín bặt, tái mặt quỳ xuống vũng nước lạnh. Cả hai vẫn chưa thuộc hết các phép tắc hầu hạ Hyuk Jae, và nếu là trước kia, trong phủ Tư lệnh của cậu sẽ không bao giờ được phép xuất hiện những người đàn bà có tuổi, chậm chạp và quê kệch như thế này. Vì lí do nào đó, có thể là do nhân đạo, mà lí do này có lẽ không được thuyết phục lắm, hoặc là do ngại tìm kiếm, nên Hyuk Jae chấp nhận cho họ bước chân vào nhà của mình.
- Sao cứ quỳ ở đó mà không nói gì thế? – Hyuk Jae hỏi lại, càng thêm bẳn gắt. Cơn gió đêm thốc vào vạt áo choàng khiến cậu rùng mình vì lạnh. Giữ hai vạt áo chặt hơn, cậu cáu kỉnh bảo hai người đàn bà – Ngoài này lạnh quá. Vào nhà ta hỏi chuyện.
Cậu sải bước đi trước. Hai người sợ sệt theo sau. Không rõ sau đó cậu đã hỏi những gì, nhưng khi trở ra, nét mặt hai người đàn bà không còn vẻ ủ rũ thê lương như trước, thậm chí họ còn tỏ vẻ vui mừng.
- Tư lệnh đã nói gì thế? – Bà quản gia của Dong Hae hỏi nhỏ. Hai người đàn bà liền cật lực xua tay:
- Không, không có gì.
- Vậy mà tôi cứ tưởng Tư lệnh đã giết quách các bà đi rồi! – Bà Mi Young cười – Không sao là tốt rồi, dọn dẹp nốt rồi nghỉ sớm đi. Tôi đi ngủ trước đây.
Bà quản gia nói vậy nhưng không ngủ, bà vào bếp nấu một bát canh khuya mang cho chủ nhân. Khi bà mở cửa vào phòng, Dong Hae đang ngồi trước bàn cờ, nét mặt đăm chiêu. Bà quản gia phải gọi đến lần thứ hai, hắn mới nghe thấy.
- Xong rồi ạ? – Hắn hỏi.
- Mọi chuyện diễn ra đúng như cậu đoán. Tư lệnh chỉ chở cơ hội để nói chuyện với hai người này.
- Con nghĩ vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.
Dong Hae nói rồi lại cúi xuống bàn cờ. Bà già đặt món ăn đêm xuống bên cạnh hắn.
- Tôi vừa mới nấu, cậu ăn đi.
- Con chưa đói. Bác để lát nữa con ăn.
- Vẫn còn nóng đấy, ăn luôn đi. Dạo gần đây cậu phải suy nghĩ nhiều, nên giữ gìn sức khoẻ. Mà...còn chưa nhiều thứ đáng đau đầu hay sao, cậu còn bày đặt chơi cờ làm gì? Tôi vứt hết đi đấy! – Bà già than trời. Hắn cười, giọng xoa dịu:
- Thì đây, con ăn là được chứ gì!
- Thôi đừng động đến mấy thứ phức tạp này nữa! Ngày trước cậu có bao giờ biết chơi cờ là gì đâu! Cũng may mà cậu không chơi, riêng cái thằng kia nó chơi rồi nó bày bừa ra đó, tôi dọn dẹp đã đủ mệt rồi.
- Thôi mà bác! Con không chơi nữa, con dẹp đi rồi đây thôi!
- Đấy, ăn xong rồi ngủ đi. Nhớ uống thuốc cho đều, sắp đến mùa gió trở rồi đấy! Lạnh thế này rồi, biết cái thằng quỷ sứ kia có chịu mặc ấm không, hay là lại phong phanh đi hứng gió cả ngày!
Bà Mi Young vừa mắng luôn miệng vừa tranh dọn dẹp với Dong Hae. Trong giọng nói của bà không hề có vẻ giận dữ, trái lại, nó tràn đầy yêu thương. Dong Hae đã nhắm mắt nằm yên rồi, bà quản gia vẫn còn loanh quanh trong phòng canh chừng, đến khi hắn ngủ hẳn mới chịu đi ra.
Khi Dong Hae thức dậy, Hyuk Jae đã đi rồi. Hai người hầu của cậu cũng không có ở nhà. Khi nghe bà quản gia báo lại, hắn chỉ mỉm cười. Rồi hắn thong thả đi dạo phố nghe ngóng.
Từ ngày phủ Tư lệnh bị san bằng, Hyuk Jae tạm thời chuyển sang làm việc tại toà nhà Tổng bộ của lực lượng cảnh binh. Đã hai năm nay từ khi Hyuk Jae trở thành Tư lệnh, các chức sắc trong toà nhà này được hưởng một cuộc sống yên bình chưa từng có. Nhưng khi cậu chuyển lại về đó, thì hàng trăm thứ hỗn độn khác cũng đổ về theo, từ những cuộc thưa kiện, những vụ án lớn nhỏ, cho đến những tiếng kêu than, những tràng khóc lóc. Toà nhà từ sáng tới tối ồn ào hơn cả cái chợ trung tâm của Đế đô, lúc nào cũng chật chội người đến cầu xin và nhờ vả.
Thường ngày ồn ào như thế, nhưng hôm nay toà nhà lại im lìm đến đáng ngờ. Từ sáng sớm trên cổng chính đã treo thông báo không làm việc, nếu kẻ nào còn cố tình xin vào, bốn cảnh binh gác cổng chỉ nghiêm trang thông báo như cái máy:
- Hôm nay Tư lệnh không tiếp khách.
Ngoài ra, không một lời giải thích gì thêm.
Người người ngơ ngác hỏi lẫn nhau nhưng không ai trả lời được. Họ bắt đầu đồn đoán. Giới chức thì cho rằng Tư lệnh cảnh binh đang chuẩn bị cho một kế hoạch lớn, dân thường lại đoán ngài Tư lệnh chắc là bị bệnh. Mấy người nghèo đang mong Tư lệnh kí sắc lệnh phát chẩn chỉ biết thở ngắn than dài, vài quý tộc đang cần điều động cảnh binh dẹp bạo loạn càng đứng ngồi không yên. Những cặp mắt cùng mong ngóng nhìn vào phía trong, nhưng cánh cổng lớn vẫn đóng im ỉm.
Bên ngoài ầm ĩ bao nhiêu, thì bên trong yên lặng bấy nhiêu. Mãi đến xế trưa vẫn không có động tĩnh gì, nhiều người chán nản bỏ về, nhưng một số vẫn kiên trì chờ đợi. Những lời xì xào bàn tán vang lên không ngớt, nhưng bốn viên cảnh binh canh cửa vẫn đứng nghiêm như tượng.
Qua ô cửa sổ che bằng lớp rèm mỏng, Tư lệnh Hyuk Jae chắp tay sau lưng nhìn ra đám đông đang mong ngóng mình. Phía sau cậu có vài người nữa, đều là các quan chức cấp cao của lực lượng cảnh binh. Trên nền nhà có hai người phụ nữ đang quỳ, mà sau đó hai tên lính đã đưa họ ra. Đó là hai người đàn bà goá mà Hyuk Jae mới nhận về làm người hầu. Họ vừa trải qua một cuộc thẩm vấn với các quan chức cảnh binh, và Hyuk Jae đến để nghiệm thu kết quả.
- Các anh đã nắm được sơ bộ câu chuyện rồi chứ? – Hyuk Jae ung dung hỏi, khi đám người kia đã được dẫn ra ngoài hết. Có vẻ như "câu chuyện" mà cậu vừa đề cập chính là lí do khiến ngài Tư lệnh từ chối tiếp bất kì ai trong ngày hôm nay.
- Thưa Tư lệnh, chúng tôi tạm thời đã rõ được phần nào – Người đứng gần cậu nhất trả lời – Chồng của hai người đàn bà này, sau khi đến làm chứng cho vụ án phủ Tư lệnh hồi đầu tháng, bỗng nhiên về nhà phát bệnh và qua đời vào cùng một ngày. Đáng chú ý là trước khi về nhà họ có ghé qua chỗ Tử tước Kim Ki Bum và ăn uống ở đó. Sau đó hai người vợ có đi thưa kiện, nhưng đều bị quan địa phương gạt đi vì e ngại động chạm đến thế lực của Tử tước.
- Các anh không nên nói như thế, rất dễ gây hiểu lầm cho Tử tước – Hyuk Jae cười khanh khách. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý của Tư lệnh. Hyuk Jae cười chán rồi mới nói tiếp:
- Vụ việc liên quan đến giới quý tộc, ta không được phép suy luận bừa bãi. Các anh điều tra cho ta một số chi tiết này, nhớ là phải giữ kín.
Hyuk Jae viết nhanh mấy chữ lên một tờ giấy và đưa cho bàn tay đang chìa ra chờ nhận lệnh.
- Trong khi điều tra, tiếp tục đóng cổng không tiếp khách. Cứ để mọi sự chú ý dồn vào đây, như vậy sẽ không ai để mắt đến các anh.
- Rõ, thưa Tư lệnh! – Mấy người dập gót chào và rút lui. Trong phòng chỉ còn lại cậu và viên thư kí của Tổng bộ. Vì không còn gì để suy nghĩ nữa nên cậu bắt chuyện phiếm với gã ta.
- Thật không ngờ! – Hyuk Jae thở dài thườn thượt – Ta thấy hoàn cảnh họ đáng thương, mẹ goá con côi nên mới đưa về giúp việc trong phủ, ai ngờ lại vỡ lở ra sự việc khủng khiếp như thế này!
- Đúng là khó tin lại có vụ án nghiêm trọng như vậy giữa Đế đô – Gã ta phụ hoạ – Nếu không phải là Tư lệnh sáng suốt, thì họ biết trông cậy vào ai đây?
- Tư lệnh thì cũng chỉ là một tên cảnh binh. E rằng vụ án này bổn Tư lệnh cũng chẳng giúp gì được đâu.
Trong khi nói những lời đó bằng một giọng hết sức ngọt ngào, thì đôi mắt của cậu lại càng thêm buốt lạnh. Nó báo hiệu một tương lai không dễ dàng gì cho con mồi mà cậu đã nhắm đến.
- Ta phải cảm ơn anh đó, Lee Dong Hae – Hyuk Jae cười một mình.
Ngày hôm đó cậu không về nhà. Hai ngày liên tiếp nữa cũng thế. Trong khi đó, cổng toà nhà Tổng bộ cảnh binh vẫn đóng kín. Những lời đồn thổi mau chóng sinh sôi, và nó nở ra đông đúc đến nỗi lọt được cả vào dinh Cố vấn. Thường thì ngài Cố vấn không can thiệp sâu vào công việc hàng ngày của Tư lệnh cảnh binh, nhưng khi nó ảnh hưởng đến cục diện chung, thì Han Kyung buộc phải lên tiếng. Anh cho người mời Hyuk Jae tới gặp, nhưng cậu cáo lỗi, nói rằng mình đang rất bận vì một vụ án lớn.
Khi Hyuk Jae nói ra ba chữ "vụ án lớn", cậu hiểu rằng nó sẽ nhanh chóng bay đi khắp Đế đô. Do đó, cậu chỉ tiết lộ nó ra khi mình đã nắm chắc phần thắng. Người được phái đi điều tra đã trở về, mang theo những thông tin mà cậu đòi hỏi.
- Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào?
- Thưa Tư lệnh, hai cái xác tuy đã bắt đầu phân huỷ nhưng vẫn xác định được là đã trúng độc Tử Điệp...
- Này này, các anh có tham gia vào cuộc khám nghiệm không đấy? Có đứng gần cái xác phân huỷ đầy vi trùng không đấy? – Hyuk Jae nhăn mặt, lấy tay che lên miệng.
- Thưa không...
- Thế thì tốt, anh nói tiếp đi.
- Thưa Tư lệnh, người trúng độc Tử Điệp thường sốt cao, co giật, triệu chứng không khác gì bị bệnh thông thường, người hạ độc vì thế rất dễ thoát tội. Tử Điệp là kì độc Tây Hạ, rất đắt và rất khó kiếm, chỉ những quý tộc có địa vị cao mới mua được.
- Cao cỡ lãnh chúa Tây Hạ chắc có thể mua được rồi nhỉ? – Hyuk Jae hỏi bâng quơ, trên mặt để lộ một ánh cười đắc ý – Thế còn những người trong phủ Tử tước, anh đã điều tra được gì rồi?
- Tôi đã dùng tiền mua chuộc được một đầu bếp. Gã tiết lộ là nhà bếp hôm đó đã được sai trộn một thứ bột hoa màu tím vào món bánh cho hai người kia ăn, còn dặn là tuyệt đối không được chạm vào.
- Nếu là ta thì ta sẽ bảo đầu bếp ăn luôn gói bột đó cho rồi – Hyuk Jae bình luận làm mấy cái đầu gật lia lịa. Phe cánh quân cảnh của Hyuk Jae vốn chẳng ưa gì Ki Bum, vì nếu Tử tước soán ngôi Tư lệnh thì cả Tổng bộ do cậu dựng lên cũng sẽ bị lật đổ theo. Do đó, họ đều dốc sức ủng hộ cậu trong việc hạ bệ Ki Bum, và khi cậu nói ra một câu ác ý với Tử tước, lập tức họ sẽ tán thành.
- Tư lệnh dạy rất phải. Để lại nhân chứng là một sai lầm chết người.
- Ta nghĩ cũng không có người nào chết nữa đâu, hai cái mạng dân thường quá nhỏ so với địa vị Tử tước Tây Hạ. Nhưng không sao, săn chuột không được vội – Cậu cúi nhìn tờ giấy mình đã viết hôm trước, hỏi nốt câu cuối cùng – Thế còn gã thủ phạm bị kết án trong vụ án phủ Tư lệnh, gia đình gã nói sao?
- Họ một mực phủ nhận toàn bộ. Họ nói trước đó gã ta bị kết án tử hình là do buôn lậu, chứ không hề có chuyện muốn giết Tư lệnh trả thù cho em trai. Tôi đã tra cứu và tìm thấy bản án của gã vẫn lưu trong hồ sơ Tổng bộ, gã ta đã bị bắt vào ngục từ trước khi vụ nổ xảy ra. Mấy người đó còn khẳng định rằng gia cảnh nhà họ không đến nỗi nào, nói trộm cắp là bôi nhọ thanh danh của họ, lại còn vu khống tội ám sát Tư lệnh thì đúng là khiến cả gia đình lao đao.
- Không được rồi! Không được rồi! – Hyuk Jae cười khanh khách – Vụ án đó là do Tử tước Ki Bum điều tra, giờ lại dám phủi sạch như thế thì xúc phạm uy tín của Tử tước quá rồi đấy!
- Nếu không còn uy tín thì cũng không lo bị xúc phạm nữa, ý của Tư lệnh là như vậy có phải không ạ? – Một người mau miệng hỏi. Hyuk Jae cười to hơn:
- Anh càng ngày càng hiểu ý ta rồi đấy! Nói với thư kí soạn cho ta một bản báo cáo lên Hội đồng Đế quốc. Vụ việc có động chạm tới các ngài quý tộc, Hyuk Jae ta không kham nổi rồi.
Cuối cùng vào buổi chiều ngày hôm đó, Cố vấn Han Kyung đã có đáp án cho những câu hỏi về "vụ án lớn" của Hyuk Jae. Chỉ hai cái mạng dân thường thì không quá lớn như lời đồn thổi, nhưng nó cũng đủ gây chấn động trong cả Hội đồng, vì có cái tên Tử tước Ki Bum dính dáng đến.
- Xem ra trong chuyện này có nhiều khuất tất – Bá tước Jung Min đắc thắng nói. Cùng là thành viên Hội đồng Đế quốc với Ki Bum, nên điều dễ hiểu là gã ta không ưa gì Tử tước trẻ tuổi.
- Vậy mà lúc mới phá án xong tôi còn nghe lời đồn đại khắp nơi về tài năng của Tử tước! Giờ thì nghe xem! Nhân chứng bị đầu độc trong phủ Tử tước, thủ phạm lại đi chôn thuốc nổ tận bên phủ Tư lệnh trong khi đang nằm trong đại lao. Chuyện này nói đi nói lại tôi vẫn không hiểu nổi! – Jung Min liên tục đả kích. Một vài lãnh chúa khác cũng góp tay đổ thêm dầu vào lửa. Xưa nay Ki Bum vốn rất được Han Kyung ưu ái, có thể do cậu ta là con trai của Bá tước Kim hiển hách, cũng có thể là do Tây Hạ hàng năm nộp thuế cao vượt hẳn so với các lãnh địa khác, nhưng dù là lí do gì, thì sự ưu ái cho một cậu trai mới lớn không có gì nổi trội vẫn khiến nhiều người chướng mắt. Thế nên tất cả các thành viên Hội đồng Đế quốc đều rất hăng hái trong việc vạch tội Ki Bum. Vị Tử tước trẻ, xanh ngắt như một tàu lá, khốn khổ đưa mắt cầu cứu ngài Cố vấn.
Cặp mắt vàng cam đầy uy quyền của Cố vấn tối cao quét qua khắp Hội đồng, rồi anh mới điềm đạm lên tiếng:
- Chứng cứ còn chưa rõ ràng, theo ta không nên đưa ra những kết luận vội vàng, gây ra tin đồn thất thiệt trong dân chúng.
Ai cũng hiểu rằng, nếu người gặp chuyện không phải là Ki Bum thì Han Kyung không đời nào trắng trợn tuyên bố những chứng cứ này là "chưa rõ ràng". Jung Min liền nói ngay:
- Nếu chưa rõ ràng, tôi yêu cầu giao cho Tư lệnh Lee Hyuk Jae điều tra lại.
- Lee Hyuk Jae? – Ki Bum lạnh toát người. Giao cho Hyuk Jae khác gì đẩy Tử tước vào chỗ chết.
- Không...không thể là Lee Hyuk Jae được...!
Mặt Ki Bum trắng bệch. Cậu ta ngồi như pho tượng sáp, hai tai ù đặc vì những lời kết tội. Han Kyung cũng nói giúp vài câu, nhưng anh có thừa khôn ngoan để biết đâu là điểm dừng, anh chỉ can thiệp vừa đủ để Ki Bum mang ơn mình, và rồi nhanh chóng rút lui để mặc Ki Bum bị các thế lực đối nghịch nghiến nát. Han Kyung không ngạc nhiên trước sự xâu xé này. Hội đồng Đế quốc chẳng qua cũng chỉ bao gồm các lãnh chúa, ngồi đó không phải vì sự tồn vong của Đế chế mà vì quyền lợi của bản thân mình.
- Giao cho Tư lệnh là hợp lí, vì đây vốn là nhiệm vụ của Tư lệnh – Một người được đà xen vào – Giải quyết vụ án này, đồng thời điều tra lại vụ án phủ Tư lệnh, thậm chí sẽ khởi kiện Tử tước vì đã xử án sai dẫn đến chết người.
Hơn một nửa số người có mặt tán đồng ý kiến này. Nhưng khác với vẻ vồ vập của các lãnh chúa, Hyuk Jae chỉ nở một nụ cười ý nhị, nhẹ nhàng đáp lại:
- Các ngài đặt quá nhiều kì vọng ở Hyuk Jae rồi. Vụ việc có thể sẽ liên quan đến các nhân vật quan trọng trong giới quý tộc, trong khi Hyuk Jae thực ra chỉ là một cảnh binh tầm thường, làm sao Hyuk Jae có đủ khả năng để đảm trách.
Lúc này các lãnh chúa của Hội đồng Đế quốc mới ngớ người nhớ ra là Hyuk Jae chưa được thụ phong quý tộc. Như vậy cậu không có quyền tra xét lãnh chúa Tây Hạ Kim Ki Bum. Nếu như bất kì mệnh lệnh nào liên quan đến Ki Bum cũng phải đưa ra Hội đồng chờ phê duyệt, thì Ki Bum sẽ có cơ thoát tội. Và điều đó không tốt cho bất kì ai có mặt ở đây.
Muốn trả lời câu hỏi này thật ra rất dễ. Chỉ cần ban cho Hyuk Jae một tước vị, vậy là xong. Nhưng với vị trí Tư lệnh cảnh binh, lại thêm tước phong quý tộc, không ai biết quyền lực của cậu sẽ còn vươn rộng tới đâu. Lật đổ thế lực của Ki Bum để thay thế bằng Hyuk Jae, đó là điều không ai muốn.
Mắc kẹt trong tình thế rắc rối do mình tự tạo ra, các lãnh chúa lại vô thức nhìn về phía ngài Cố vấn. Han Kyung dường như chỉ chờ đến lúc này. Anh hắng giọng, nói rất chậm bằng một thứ giọng không hẳn là uy nghiêm nhưng đượm vẻ đáng sợ mơ hồ, và mỗi từ đều như búa tạ giáng xuống đầu Ki Bum:
- Đặc cách giao cho Tư lệnh Hyuk Jae toàn quyền thụ lí vụ án.
Tử tước Ki Bum lập cập về nhà, nhợt nhạt như xác chết. Cậu lảo đảo lết về phòng riêng. Điều đầu tiên cậu nghĩ tới là cầu cứu người anh nuôi, và như có thần giao cách cảm, người đó xuất hiện gần như cùng lúc với suy nghĩ của cậu.
- Anh...! – Ki Bum bổ nhào về phía anh ta, giọng nghẹn ngào gần như khóc – Anh có biết...
- Vì anh biết nên anh mới tới đây.
Vừa nói, người đó vừa dẫn cậu em vào ghế ngồi. Sau vành mũ rơm, gương mặt khuất một nửa vẫn rất điềm tĩnh, anh ta cố trấn an Tử tước trẻ tuổi, nhưng càng nói, cậu ta càng mất bình tĩnh.
- Em biết làm gì bây giờ? Đã giao cho Lee Hyuk Jae rồi...Em chết mất!
- Chuyện này anh đã biết trước, trước đây anh cũng đã cảnh báo em rồi. Em là do Cố vấn dựng lên để cân bằng thế lực của Tư lệnh, nhưng bây giờ em sắp vượt tầm kiểm soát nên Cố vấn sẽ dùng Tư lệnh để kiềm chế em.
- Thật thế ư? – Ki Bum thảng thốt hỏi – Ngài Cố vấn...thật sự coi em là một quân cờ thôi hay sao? Em cứ tưởng...
Người anh nuôi của cậu lắc đầu không đáp. Ki Bum khổ sở vò đầu bứt tai.
- Bây giờ em phải làm sao hả anh? Vụ này rơi vào tay Lee Hyuk Jae, em sẽ bị tử hình mất!
- Không. Chỉ cần em không nhận tội, thì ngay cả Hoàng đế cũng không thể làm gì được – Người kia ôn tồn nói. Nhưng Ki Bum càng rối lên.
- Bằng chứng đã rõ như vậy, anh nói em không nhận tội sao được?
- Những bằng chứng Hyuk Jae đưa ra chính là để ép em nhận tội. Nhưng em là ai? Em là Tử tước Kim Ki Bum, con trai của Bá tước Kim mà ngay cả Cố vấn tối cao cũng phải kính nể. Em không nhận tội, thì không ai kết tội được em hết.
Ki Bum ngồi phịch xuống ghế, buông thõng hai tay. Mặc dù cậu không dám nghi ngờ lời nói của người anh nuôi, nhưng Tư lệnh cảnh binh Lee Hyuk Jae là ai, không phải cậu không biết.
- Kể cả em không nhận thì chứng cứ vẫn còn đó. Hyuk Jae sẽ không buông tha em.
- Chắc chắn là như vậy. Vì thế, em cần hành động sớm, trước khi cậu ta tìm ra những thứ kinh khủng hơn nữa.
- Anh bảo em phải làm gì đây?
Ki Bum bặm môi, tuy không nói ra nhưng trong mắt cậu ngập đầy lo sợ. Người kia ngồi trầm tư một lúc lâu như cân nhắc hết các phương án, sau đó mới nói:
- Chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết êm đẹp cho em. Nhưng em cần chuẩn bị tâm lí đi, sắp tới em sẽ phải đối đầu với nhiều chuyện đáng sợ hơn như thế này nhiều. Và nhớ lời anh, Lee Dong Hae sẽ trở thành một thế lực.
Người anh của Ki Bum làm đúng như lời hứa, nghĩa là chỉ vài ngày sau khi Hyuk Jae chính thức được trao toàn quyền thụ lí vụ án, thì Kim Young Hwan, phụ tá lãnh chúa Tây Hạ, đã bị đưa ra xét xử. Toàn bộ các tội trạng của Tử tước cả mới lẫn cũ đều được gán cho anh ta cùng với đầy đủ chứng cứ, chỉ có người bị tội là không biết vì sao mọi chuyện lại đổ lên đầu mình. Young Hwan sáng hôm ấy còn đang tất bật chuẩn bị giấy tờ cho Tử tước, tới buổi chiều đã chỉ còn là cái xác không đầu. Hyuk Jae kí lệnh ban cho anh ta một cái chết nhanh chóng và êm ái nhất, là xử trảm. Cậu hiểu rõ hơn ai hết rằng, Young Hwan chỉ là một nạn nhân.
Vụ án kết thúc trong sự ngỡ ngàng của cả Hội đồng Đế quốc. Ki Bum tưởng như sẽ không thể thoát tội, bằng một sự may mắn kì diệu lại lành lặn trở về. Dù vị thế của cậu ta cũng suy suyển ít nhiều, nhưng ai cũng ngầm đoán ra rằng Tử tước đã có một thế lực chống lưng rất chắc chắn.
Bắt đầu có một số người dè chừng Ki Bum ra mặt. Cậu ta không nguy hiểm, nhưng những kẻ ủng hộ cho cậu ta thì có. Vì thế các lãnh chúa ngấm ngầm liên kết lại sau lưng Tử tước, tìm cách chống lại cậu trai trẻ luôn gặp may này.
Thế phân tranh mới trong Hội đồng Đế quốc khiến Han Kyung thích thú, anh ung dung đứng ngoài cuộc chiến, quan sát trận sát phạt bằng cặp mắt màu cam lạnh lùng. Và dường như chỉ mình anh nhận ra rằng, đó là một cuộc chiến không có kẻ nào sẽ giành phần thắng, chỉ có bại, và thảm bại.
Tâm trạng Han Kyung những ngày này trở nên tốt hơn. Vừa về tới dinh Cố vấn, anh liền đi thẳng tới phòng giam của Hee Chul, nằm biệt lập ngoài vườn sau. Anh chưa quên cậu, nhưng lâu nay quá bận để nhớ đến.
Từ lần đưa Sung Min vào đây để gặp Hee Chul, anh không quay lại đây nữa. Anh cũng không còn hỏi thăm tổng quản Shin về tình hình của cậu. Cảm giác rát cháy của cái tát từ đôi bàn tay mảnh dẻ vẫn còn nhức nhối y như từ nhiều ngày trước. Anh không hỏi về cậu không phải vì không còn quan tâm đến cậu nữa, mà là vì lòng tự tôn của ngài Cố vấn tối cao đã bị xúc phạm. Thế nên anh đã cân nhắc rất kĩ, trước khi đến thăm cậu lần này.
Cánh cửa phòng mở rộng ra. Han Kyung đã chuẩn bị sẵn sự điềm tĩnh để đối diện với cặp mắt mèo căm giận và kiêu hãnh, với sự phản kháng không biết mệt mỏi của một tên sát thủ kiên cường. Nhưng, về phía cuối căn phòng tối tăm, thân hình nhỏ bé đó vẫn bất động như cái bóng. Khi anh tiến lại, cậu chầm chậm quay sang nhìn bằng đôi mắt rỗng tuếch.
Cả hai im lặng nhìn nhau như vậy, rất lâu. Han Kyung bỗng nhận ra điều gì đó khác thường nơi đáy mắt cậu. Anh lập tức cho gọi tổng quản Shin.
- Đã xảy ra chuyện gì với Hee Chul?
- Thưa ngài, đúng là có chuyện – Ông ta khẽ trả lời – Mong ngài bình tĩnh nghe...
Không đợi ông ta nói hết, Han Kyung lạnh nhạt hỏi:
- Có phải Hee Chul đã phát điên rồi?
Tổng quản Shin xám mặt. Hơn ai hết, ông ta hiểu rõ vị trí của Hee Chul trong mắt ngài Cố vấn. Không phải ngẫu nhiên Han Kyung tìm mọi cách để giữ một tên sát thủ trong nhà. Và cũng vì thế, anh có thể sẽ nổi trận lôi đình với tổng quản Shin nếu Hee Chul gặp chuyện.
- Dạ thưa ngài, đúng là cậu ta...cậu ta bị trầm cảm nặng nên...nên tâm lí hơi có vấn đề. Từ sau hôm gặp Sung Min, cậu ta khóc rất nhiều và tìm cách thoát ra nhưng không được. Sau đó một tuần thì...
Ông ta không dám nói tiếp nữa. Han Kyung cũng không hỏi thêm, vì anh biết ông ta cũng đã cố gắng hết sức, không phải vì lo cho Hee Chul, mà là vì lo cho chính mạng sống của mình.
- Có vẻ như lần này là thật rồi – Han Kyung thở dài.
Anh ngồi xuống bên cạnh giường, cầm lấy bàn tay xanh xao của Hee Chul. Tay cậu lọt thỏm trong tay anh. Anh hơi xiết lấy bàn tay gần như chỉ còn da bọc xương, cảm nhận những đốt xương lỏng lẻo vô lực trong tay mình. Hee Chul không phản kháng, trên mặt chỉ có một vẻ đờ đẫn vô hồn. Mái tóc đỏ xơ xác rối bù phủ xuống hai vai, bao quanh gương mặt hốc hác và nhợt nhạt. Cổ chân mỏng mảnh bị kìm kẹp trong chiếc cùm sắt, tưởng như chỉ một cử động nhỏ, chiếc cùm nặng nề đó cũng có thể bẻ gãy cẳng chân gầy guộc của cậu.
- Đưa chìa khoá cho ta – Han Kyung ra lệnh. Tổng quản Shin lập tức vâng lời.
Anh mở khoá, chiếc cùm sắt rời khỏi cổ chân Hee Chul. Mắt cậu chậm chạp nhìn theo tay anh nhấc hẳn khối sắt ra khỏi chân mình, ném nó xuống cùng với đống dây xích kêu loảng xoảng. Tiếng động lớn khiến cậu sợ hãi co rúm lại. Hai bàn tay lẩy bẩy bám chặt lấy thành giường gỗ, toàn thân run cầm cập như một con vật khốn khổ bị dồn đến đường cùng.
- Không sao, có ta đây rồi – Anh nói khẽ, giọng dìu dịu nhưng đẫm buồn. Nhìn đôi mắt trống hoác và gương mặt thất thần của cậu, anh có cảm giác như mình đã để mất một điều gì đó rất đặc biệt trong đời.
- Em đã chịu khổ nhiều rồi. Ta xin lỗi.
Anh gượng nhẹ dỗ dành. Bàn tay Hee Chul dần dần buông lỏng khỏi thành giường, cậu run rẩy ngước lên nhìn anh. Han Kyung nhắm mắt không dám đáp lại ánh nhìn đó.
- Ta xin lỗi.
Anh dìu cậu ra khỏi căn phòng giam. Đã lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, làn da cậu trở nên xanh rớt, khi ra ngoài ánh sáng, nó trong suốt đến mức tia sáng mùa đông nhợt nhạt cũng có thể xuyên qua, làm những tia máu tím ngắt và gân xanh in lên chằng chịt. Hee Chul không đủ sức để bước nữa, Han Kyung phải bế cậu lên, nhưng anh chỉ cảm thấy nhẹ bẫng như đang ôm một con búp bê bằng vải.
Tổng quản Shin nhanh nhẹn chạy lên trước, sai người chuẩn bị một phòng riêng. Trong phòng đã có sẵn bác sĩ túc trực, khi Han Kyung dìu người bệnh vào phòng, ông ta liền bày ra hàng loạt y cụ và khám bệnh một cách sốt sắng.
- Liệu Hee Chul có khả năng hồi phục được không? – Han Kyung hỏi. Bác sĩ lưỡng lự không đáp, kín đáo đưa mắt cho tổng quản Shin ngầm ý hỏi. Nhận được cái gật đầu từ viên quản gia tâm phúc của ngài Cố vấn, ông ta mới dám mạnh dạn trả lời:
- Tình trạng bệnh đã quá nặng. Bệnh nhân có khả năng hồi phục, nhưng là rất thấp.
Han Kyung gật đầu, mặt không đổi sắc.
- Ta hiểu – Anh khoát tay ra hiệu cho bác sĩ lui ra – Không cần chữa trị nữa. Chuyện còn lại cứ để đó cho ta.
Ông ta ngơ ngác nhìn ngài Cố vấn tối cao tỏ ý không hiểu, tổng quản Shin phải đến dắt ông ta ra ngoài.
Còn lại Han Kyung và Hee Chul trong phòng. Anh đứng ngay trước mặt, cậu nhìn thẳng vào anh, vậy mà anh có cảm giác cậu đang ở xa ngàn dặm. Đây có phải là Kim Hee Chul với sắc đẹp lộng lẫy, là tên sát thủ ngạo mạn luôn chống lại anh, hay chỉ là một cái xác hốc hác vô hồn? Anh ngồi xuống, ôm cậu vào lòng. Cậu không chống cự, xuôi theo anh như một món đồ chơi.
- Cứ thế này cũng tốt – Anh thì thầm rất nhỏ chỉ đủ cho mình nghe – Em không nhận ra ta, vẫn hơn là em căm hận ta. Em nghe lời ta như thế này, không phải quá tốt hay sao?
Hee Chul tựa hẳn vào người Han Kyung, trong cậu không còn chút ý thức nào nữa.
- Chiều nay ta đưa em ra ngoài chơi nhé? Ta sẽ yêu thương em, chỉ cần em mãi mãi nghe lời ta.
Hee Chul vẫn lặng thinh. Nếu không có hơi thở phập phồng trên ngực, cậu đã hoàn toàn trở thành một con búp bê vô cảm.
Buổi chiều, Han Kyung sai người đến sửa soạn cho Hee Chul để đưa cậu đi chơi. Người hầu khoác lên cho cậu một bộ đồ đỏ rực, càng khiến nước da trở nên tái ngắt. Rồi cậu được trang điểm, tô đôi môi nhợt nhạt thành màu đỏ mà cậu yêu. Nhìn bóng mình trong gương, đôi mắt đờ đẫn của cậu hình như sáng hơn một chút. Nhưng tia sáng yếu ớt ấy chỉ vừa chớm loé lên liền bị màn mây mù dày che khuất.
Trong chút ý niệm mơ hồ còn sót lại, cậu dường như vẫn muốn làm một sát thủ xinh đẹp. Bàn tay mảnh dẻ lần mần tự chải tóc. Màu đỏ không còn rực lên như trước, mà xỉn lại, rối thành từng cục. Cậu cố sức gỡ nhưng không được. Mấy người hầu đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm gì.
- Để ta.
Han Kyung liền cầm kéo cắt xoẹt mái tóc dài của cậu, sát đến tận gáy. Mớ tóc rơi xuống sàn nhà, những sợi đỏ dài lả tả bám vào gấu áo, vương cả vào giữa những ngón tay anh. Hee Chul nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Cậu chạm tay lên mái tóc cụt ngủn, rồi để bàn tay trượt rơi thõng xuống.
- Ta thích em để tóc dài. Em để tóc dài rất đặc biệt – Anh thì thầm nói – Nhưng ta thích mái tóc đỏ rực rỡ vui tươi của em, chứ không phải màu đỏ này.
Hee Chul cúi nhìn những sợi đỏ vương lại trên bộ đồ lụa mát lạnh, chẳng có phản ứng gì. Han Kyung phủi nhẹ mấy sợi tóc ra khỏi người cậu, rồi đỡ cậu đứng lên.
Chiếc xe ngựa sang trọng của ngài Cố vấn thong thả đi dọc theo trục đường chính của Đế đô. Han Kyung vén rèm cửa lên để không khí chớm lạnh của mùa đông tràn vào. Đã rất lâu rồi anh không đi dạo, một phần vì bận, phần khác là vì anh không có bạn đồng hành. Anh nhìn sang phía Hee Chul, trêm môi nở một nụ cười nửa như tươi vui, nửa như chua xót.
Cậu ngồi bám vào thành xe, chăm chú nhìn ra ngoài. Gió vuốt lên mái tóc ngắn xơ xác, tưởng như làn gió nhẹ này cũng có thể khiến thân hình mỏng manh của cậu đổ xiêu đi. Nhưng cậu vẫn ngồi sát bên cửa sổ, quan sát tất cả với vẻ háo hức pha lẫn ngỡ ngàng. Chút cảm xúc ít ỏi hiện về trên gương mặt búp bê.
Bỗng nhiên, cậu quay lại giằng lấy vạt áo Han Kyung.
- Có chuyện gì thế Chulie?
- Thích cái đó! – Cậu chỉ tay vào dãy đèn lồng trước mặt. Han Kyung liền cho dừng xe lại. Hee Chul nhoài nửa người ra cửa sổ, cố với về phía một chiếc đèn lồng màu đỏ ở gần cậu nhất.
- Thích cái đó! Thích cái đó!
- Em ngồi ngoan xuống ghế, ta mua cho em – Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo cậu lại. Hee Chul miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng vẫn một mực chỉ tay đòi mấy chiếc đèn lồng đỏ.
- Bà chủ, ta mua toàn bộ số đèn này. Cho người chuyển đến dinh Cố vấn, đến đó ta sẽ thanh toán đầy đủ.
Nói xong, anh cho xe đi tiếp. Hee Chul nhoài người ra cửa xe nhìn bà chủ đang tháo những chiếc đèn đỏ rực xuống, tưởng bà ta đem cất đi liền mếu máo nhìn anh.
- Thích cái đó cơ...!
- Ta đã mua hết cho em rồi mà – Han Kyung dỗ, kéo cậu lại gần, nhưng cậu khóc to hơn.
- Thích cái đó cơ...!
- À...ta biết rồi – Han Kyung mỉm cười hiểu ra ý muốn của cậu. Anh đập mạnh lên thành xe – Dừng lại!
Nghe tiếng gọi giật giọng của ngài Cố vấn, người lính đánh xe giật mình kìm vội cương ngựa lại.
- Thưa ngài...
- Xuống lấy một chiếc đèn lại cho ta.
Người lính lập tức làm theo. Hee Chul mừng rỡ đón lấy chiếc đèn đỏ chói, giữ chặt trong lòng.
- Thích cái này!
Han Kyung gật khẽ, vòng tay ôm lấy cậu.
- Chỉ cần em nghe lời ta, em muốn thứ gì, ta sẽ tặng em thứ đó. Kể cả Đế quốc này.
Giọng anh ấm áp và dịu dàng như một cơn gió đêm miền nhiệt đới. Nhưng Hee Chul không nghe, hay là có nghe nhưng cũng không thể hiểu hết được ý nghĩa của nó. Tiết trời về chiều thêm lạnh. Han Kyung với tay hạ rèm cửa xuống, rồi đưa Hee Chul trở về.
Khi anh về tới dinh Cố vấn, xe chở đèn lồng cũng tới. Trước cửa còn có một cỗ xe ngựa sang trọng có phù hiệu của Bá tước Kim Jung Min, và một chiếc xe ngựa màu xanh giản dị của Thánh y giáo chủ Choi Si Won.
- Báo với Bá tước Jung Min là ta bận, hôm nay không tiếp khách – Han Kyung nói, cho xe đi vòng qua cổng phụ vào sân sau.
- Nhưng Bá tước đã đợi rất lâu rồi ạ – Tổng quản Shin khẽ khàng thưa.
- Ta đoán Jung Min đến chỉ để tố tội ai đó thôi. Những chuyện đó đến ngày mai ta nghe cũng chưa muộn.
- Thế còn Đức Giáo chủ?
- Xin Đức Thánh y chờ ta một chút.
- Ngài còn bận gì nữa sao ạ?
- À...! – Han Kyung đưa mắt nhìn sang Hee Chul đang khư khư ôm chiếc đèn lồng – Ta phải treo mấy chiếc đèn này lên đã.
Mấy chục chiếc đèn lồng đã được chuyển vào hậu viện. Han Kyung đích thân giám sát người hầu treo đèn. Nền trời chuyển sang màu tím than, những chiếc đèn càng thêm đỏ rực. Hee Chul vỗ tay vui thích.
- Đèn đỏ đẹp!
- Em có thích không?
- Có thích!
Hee Chul loạng choạng bước đến, ngước mắt nhìn lên. Ánh đèn hắt xuống làm nước da cậu trở nên hồng hào hơn. Cậu cười tươi như một bông hoa dưới vầng mặt trời đỏ rực. Tiếng cười ngây ngô thơ trẻ, nhưng nghe tiếng cười hồn nhiên ấy, nét mặt Han Kyung bỗng trở nên buồn hắt hiu.
Anh dặn tổng quản Shin để mắt đến cậu, một mình dời bước về phòng khách. Thánh y giáo chủ Si Won đang đợi anh ở đó. Nhìn vẻ ung dung tĩnh tại của Si Won, hẳn ai cũng cho rằng y là một người hoàn toàn thoát tục, không còn vương vấn gì đến những sự tranh đoạt tầm thường của nhân thế. Nhưng thật ra y biết rõ về nó hơn bất kì ai trong Đế quốc này. Và hôm nay, y tới đây là để báo cho Han Kyung biết một vài tin quan trọng mà Hồng y giám mới cung cấp.
- Đúng như ngài Cố vấn đoán, chính Lee Dong Hae là người bày kế cho Tử tước Ki Bum, do đó Tư lệnh Hyuk Jae mới có cơ hội để gây nên sóng gió này.
Han Kyung mỉm cười, thong thả rót trà mời khách.
- Từ đầu ta đã biết tên Lee Dong Hae này không đơn giản. Mặc dù chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng từ khi hắn xuất hiện, các mối quan hệ đều diễn biến theo chiều hướng xấu đi.
- Ngài Cố vấn nói đúng. Ngay cả Tư lệnh Hyuk Jae và Thống soái Kyu Hyun gần đây cũng không còn thân thiết như trước. Sự đối chọi giữa Tư lệnh và tên sát thủ Lee Sung Min khiến Thống soái rất khó xử. Tên sát thủ này cũng là do Lee Dong Hae đưa tới.
- Ta thì nghĩ khác. Rất có thể sự xa cách đó là do chính Lee Dong Hae chủ động gây ra – Trong đôi mắt rắn của Han Kyung chợt loé lên một ánh nhìn rùng rợn – Hay là Lee Dong Hwa.
Si Won tì một tay vào cằm, vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Cuốn mình trong bộ đồ màu xanh sẫm, y như đang chết chìm trong biển suy tư.
- Ngài Cố vấn vẫn một mực tin rằng Lee Dong Hae chính là Hoàng tử Lee Dong Hwa?
- Ta không có cách nào để thuyết phục mình ngược lại. Việc xưng danh Nam tước, hay là giả dạng một tên sát thủ, hay là cái gì đi nữa, thì đều chỉ nhằm một mục đích là khiến ta rối tung lên.
- Vậy bức thư ngài gửi sang cho lãnh chúa Đông Hải đã có hồi âm chưa?
- Ta mới nhận được, mời Đức Thánh y xem – Han Kyung gọi viên tổng quản mang chiếc hộp đựng thư vào, dâng cho Si Won. Giáo chủ cầm lấy bức thư, càng đọc vẻ mặt y càng trở nên phức tạp.
- Trong thư đã xác nhận Lee Dong Hae chính là cháu trai của lãnh chúa Đông Hải.
- Hoặc bức thư này là giả.
- Ta hiểu ý ngài Cố vấn. Ta sẽ cho Hồng y giám đến tận đảo Đông Hải để điều tra.
- Trong lúc chờ Đức Thánh y điều tra ra, ta sẽ chống mắt lên xem hắn sắp bày ra những trò gì.
Mười năm về trước, khắp Đế đô dậy sóng vì cái chết của Hoàng đế và Hoàng tử Dong Hwa. Trước cuộc xâm lăng như vũ bão của Bắc Hà, Hoàng đế đã chống lại ý muốn của toàn bộ lãnh tướng, ngầm gửi thư cầu hoà với kẻ địch và ngăn cản viện binh của Nam tước Han Kyung. Điều đó đã dẫn đến cuộc tàn sát chưa từng có của Bắc Hà, khiến Hoàng đế bỏ mạng, và con trai Dong Hwa chết mất xác. Hội đồng Đế quốc lập tức kết tội Hoàng đế là phản quốc và nhanh chóng cử Han Kyung vào vị trí Cố vấn tối cao để giải quyết tình hình rối ren lúc bấy giờ.
Đó là câu chuyện mà đến giờ giới quý tộc vẫn còn truyền tai nhau. Ngay cả Thống soái Kyu Hyun dù muốn hay không cũng phải tin vào điều đó. Thậm chí có lúc Han Kyung cũng tự nhủ mình nên tin, nhưng cuối cùng, tận hưởng dư vị của chiến thắng trong cuộc chiến quyền lực vẫn là điều anh thích thú hơn cả.
Lee Dong Hwa, ta biết chắc chắn ngươi trở về là để tìm ta trả thù. Ngươi muốn vạch ra sự thật, muốn chứng minh rằng cha ngươi không phản quốc ư? Ngươi đã quá mơ mộng rồi Lee Dong Hwa ạ! Đế quốc này giờ là của ta, của Han Kyung này. Ngươi đừng mong tìm được sự thật ở nơi đã thuộc về ta.
Nâng tách trà lên nhấp một ngụm như để cố nuốt thứ gì đó sắp dâng lên trong cổ họng, Han Kyung cười nhạt nói thành tiếng:
- Đế đô này không phải nơi thích hợp cho ngươi dàn trận thuỷ chiến đâu.
������U'�S�
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro