Phần II | Chap 16: Chiến trường phương Bắc_part 2
Sung Min thức dậy khi trời đã sáng hẳn. Cậu ngủ ngon hơn thường ngày, có lẽ vì trong lều không còn lạnh lắm nữa. Bên cạnh tấm phản gỗ cậu nằm ngủ có một chậu than còn cháy đỏ, chắc hẳn ai đó mới thêm than vào. Bão nằm cuộn trong lòng, sưởi cho cậu bằng hơi ấm của loài sói. Và trên người cậu, ngoài tấm chăn mỏng thường đắp còn có cả một chiếc áo choàng dày. Cậu ngóc đầu lên nhìn, nhận ra tấm áo choàng có màu bạc, mặc dù đã được giặt sạch nhưng vẫn còn nồng mùi máu.
Cậu vùng dậy khi nhớ ra chiếc áo đó là của ai. Con sói nhỏ giật mình, hé mắt ra rên ư ử và bò vào lòng cậu. Cậu vừa dỗ dành nó, vừa kinh ngạc nhìn chiếc áo màu bạc vừa đắp cho mình.
Bước xuống khỏi tấm phản gỗ, cậu cầm chiếc áo xăm xăm đi ra khỏi lều. Bão lon ton theo sau. Trời hơi sáng lên và rất rét, có lẽ sắp có tuyết. Cậu gặp Do Jin ở bên ngoài.
- Cậu tìm Thống soái? – Viên gia tướng hỏi.
- Vâng.
- Thống soái dẫn quân đi rồi, dặn tôi ở nhà trông chừng cậu.
- Sao lại dặn anh trông chừng em? Đi rồi thì phải bắt em theo cùng chứ? Thời hạn một tháng chưa hết mà?
- Đúng ra là như thế, nhưng Thống soái không muốn cậu...nguyên văn lời Thống soái là không muốn cậu làm trò điên khùng ở chiến trường. Thống soái không cần cậu giết địch, chỉ cần tìm cách giết một mình Thống soái là đủ.
Sung Min trợn tròn mắt nghe Do Jin nói.
- Anh ta mới là đang làm trò điên khùng đó! – Cậu chưa hét nhưng giọng đã the thé lên. Do Jin lắc lắc đầu.
- Tôi hiểu ý Thống soái. Vì không muốn cậu gặp nguy hiểm nên...
- Sát thủ nào mà lại sợ nguy hiểm cơ chứ? – Sung Min phật ý ngắt lời. Nhưng Do Jin vẫn chỉ lắc đầu một cách cương quyết.
- Trách nhiệm của tôi là trông chừng cậu. Tôi chỉ tuân lệnh Thống soái mà thôi, mong cậu hiểu.
- Em không hiểu nổi.
Sung Min đưa mắt nhìn nhanh ra xung quanh. Phát hiện ra con chiến mã của Do Jin đang thả gần lều, cậu liền bế Bão lên, cuộn nó vào chiếc áo choàng bạc. Rồi cậu khéo léo lùi lại một bước. Trước khi Do Jin kịp nhận ra ý đồ của cậu và ngăn cản, cậu ôm Bão, nhảy lên ngựa phóng ra khỏi quân doanh.
Cậu nhắm thẳng hướng Bắc lao tới. Ra khỏi doanh trại chừng hơn một dặm đường cậu đã nghe thấy những âm thanh của chiến trận. Tiếng thét, tiếng gươm, tiếng gầm của những khẩu pháo. Mỗi lần pháo nổ, con sói nhỏ lại sợ hãi nép sát vào người cậu. Cậu cố xoa dịu nó, vừa gắng sức quất ngựa phóng nhanh hơn. Con chiến mã nôn nóng lao thẳng tới chiến địa. Trước mắt cậu dần hiện ra màn bụi đỏ ngầu, thấp thoáng lá cờ xám bất bại của Thống soái.
Đang phóng nhanh Sung Min bất ngờ ghìm cương dừng lại, con ngựa chồm hai chân trước hí lên một hồi chói gắt. Cậu vừa nhận ra một điều bất thường. Đám bụi đỏ dường như đang cuốn về phía cậu. Bóng người, bóng ngựa tiến lại càng lúc càng gần hơn. Cậu thấy rõ những lá cờ xám rách nát lần lượt hạ xuống. Nhiều kị binh nằm lả trên lưng ngựa, đất đỏ lẫn với máu loang lổ trên từng gương mặt người. Sung Min bỗng run lên vì một ý nghĩ đáng sợ. Chẳng lẽ hắn...đã thất bại rồi?
Cậu cố gắng xác định xem Kyu Hyun đang ở đâu. Nhưng quân Đế quốc đang quay đầu rút về quân doanh, dòng người ùn ùn kéo về như nước chảy ngược chiều khiến cậu không thể nào đi tiếp được. Tiếng đại bác còn vang dội trên chiến địa đầy xác lính, người ngựa vẫn dồn dập quay về. Lòng cậu hoang mang cực độ.
Con sói nhỏ đánh hơi thấy mùi máu. Nó nhoài người ra khỏi tấm áo choàng bạc, ngửa mặt tru lên một tiếng thê lương, hòa với tiếng gió rít giữa khoảng không ồn ào nhưng quạnh vắng. Tuyết bắt đầu rơi, lác đác bám lên bộ lông xám của nó. Tuyết cũng đọng lên mái tóc đen của cậu những bông hoa trắng bi thương. Trong ngực cậu nghe nặng và đau đến ngạt thở.
- Cậu làm gì ở đây?
Giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến Sung Min rùng mình. Một luồng lạnh toát như tử khí chạy dọc trong cơ thể. Thống soái đang ở ngay trước mặt cậu. Trên con chiến mã đen tuyết phủ trắng bờm, hắn không mặc áo choàng, toàn thân đẫm máu. Máu nóng hổi làm tan tuyết bám trên người.
- Kyu Hyun...?
- Ta hỏi cậu làm gì ở đây? – Hắn lạnh lùng lặp lại. Trời không lạnh hơn mà bỗng nhiên cậu run bắn.
- Chúng ta...đã thua trận rồi ư?
- Ta không biết thế nào là thua trận.
- Vậy là...chúng ta không thua?
- Chúng thua, còn ta thì không.
Nghe hắn nói xong câu đó, bằng một thứ giọng lạnh băng và đầy uy quyền, ngực cậu trở nên nhẹ nhõm. Phải rồi, hắn là Thống soái bất bại, làm sao hắn có thể thua được! Cậu mừng rỡ đến mức để lộ một nụ cười sung sướng.
Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, cậu lại được phen hoảng hồn vì ánh nhìn của hắn. Đôi đồng tử xám xoáy thẳng vào mặt cậu, hệt như hai tảng đá lạnh buốt và xám xịt đã nghìn năm bị vùi dưới lớp băng. Có lẽ hắn đang rất giận dữ, bởi vì cậu không những đào tẩu khỏi tay Do Jin, làm trái lệnh hắn, cậu lại còn dám rủa hắn bại trận. Với đầu óc quá ngây thơ, cậu tin rằng hắn sắp đóng băng mình bằng ánh nhìn đáng sợ đó.
- Đứng yên đấy – Hắn nói, hay là ra lệnh. Cậu không dám hé răng cãi nửa lời, thở cũng không dám thở.
Hắn nhìn lại một lần nữa để chắc chắn là cậu không còn nhúc nhích, rồi mới ruổi ngựa về vị trí chỉ huy. Ngắm lại dàn hoả pháo, hắn lạnh lùng ban lệnh:
- Khai hỏa!
Ba mươi khẩu pháo lần lượt rung lên. Tiếng nổ kéo dài làm rung cả mặt đất. Bộ binh Bắc Hà vẫn lì lợm tiến tới bất chấp cơn mưa lửa đang dội xuống đầu. Một người gục xuống, lập tức có vài ba người khác tràn lên thế chỗ. Khẩu đội hoả pháo nạp thuốc súng không kịp tốc độ tiến quân của Bắc Hà. Pháo binh không phải là lựa chọn tối ưu trong những trận đánh gần, nhất là khi đối phương quá đông, và thời tiết lại quá lạnh. Nheo mắt nhìn dàn hoả pháo phun khói mù mịt, Thái tử Bắc Hà ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Một khi cận chiến, thần công sẽ trở thành vô dụng. Kị binh Đế quốc thiện chiến đến mấy cũng phải bó tay trước rừng lưỡi lê phòng thủ rất dày. Cả pháo binh lẫn kị binh đều bất lực, ưu thế của Thống soái coi như đã mất. Thái tử Bắc Hà đã bỏ công nghiên cứu hàng trăm trận đánh, gã tin mình đã tìm đúng chiến thuật để bẻ gãy móng vuốt của Chiến thần bất khả chiến bại.
- Chiến thần bất bại cũng sẽ bại dưới tay ta mà thôi!
Đáp chuỗi cười của gã lại là giọng chỉ huy rành rọt của Thống soái Kyu Hyun.
- Khai hỏa!
Làn sóng bộ binh Bắc Hà vẫn tiếp tục dâng lên. Chúng sắp vượt ra khỏi tầm sát thương của hoả pháo. Nhưng khi màn khói mờ từ ba mươi nòng pháo vừa tan đi, hai hàng cung thủ Đế quốc đột ngột hiện ra như ma quỷ. Thái tử Bắc Hà mở mắt chồm lên khỏi lưng ngựa. Hàng trăm mũi tên cùng bật khỏi dây cung. Bộ binh Bắc Hà chết như ngả rạ.
Đội hình kiên cố của Bắc Hà đã bị phá vỡ. Kyu Hyun phất tay ra hiệu lệnh. Kị binh nhất loạt tràn lên, chiến trường trở thành lò tàn sát của quân kị mã Đế quốc. Đến bây giờ Thái tử Bắc Hà mới hiểu ra dụng ý mỉa mai của Kyu Hyun khi cho rút hơn nửa quân số về doanh trại. Chiến thần bất bại muốn ngầm khẳng định rằng, chỉ cần một nửa số quân cần thiết là đủ cho hắn quét sạch đối phương.
Gặp tình huống bất ngờ, quân Bắc Hà nhanh chóng rơi vào cảnh rối loạn, không biết tấn công về hướng nào mà chỉ luống cuống chống trả. Hàng nghìn mũi tên liên tục dội vào giữa đám quân nhốn nháo, thây người đổ chồng chất lên nhau. Sau màn dạo đầu đẫm máu của cung binh, kị binh nhanh chóng dọn dẹp đám tàn dư bằng những lưỡi gươm sắc bén.
Thái tử Bắc Hà kinh hãi nhìn mấy nghìn quân của mình bị tiêu diệt gần hết. Gã vội vàng ra lệnh rút quân. Đám tàn quân tán loạn chạy về. Nhưng đó vẫn chưa phải là kết cục tồi tệ nhất.
Cơn ác mộng của Thái tử Bắc Hà cuối cùng cũng đến. Kyu Hyun không cho phép gã yên ổn rút lui như mọi lần. Từ sau làn khói mờ ảo tạo ra bởi bụi chiến trường, tuyết và khói súng, gã lờ mờ nhận thấy quân Đế quốc ráo riết truy đuổi theo sau. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng. Gã vội ra lệnh cho lính trinh sát hoả tốc về doanh trại, truyền khẩu dụ lập tức rút quân xuống thuyền. Một số ở lại gắng gượng cầm chân, nhưng trước hoả lực dữ dội của pháo binh Đế quốc, Bắc Hà chỉ có thể cầm cự trong vô vọng. Mặt đất lô nhô hàng nghìn chiếc lều bị hoả pháo san phẳng thành bình địa. Những mảnh thi thể vương vãi khắp nơi. Đại bản doanh Bắc Hà vừa mới đêm qua còn đỏ lửa, sáng sớm nay đã đỏ sẫm trong màu máu.
Quân Bắc Hà không mang theo nhiều vũ khí hạng nặng nên dễ dàng tháo chạy xuống thuyền. Khi Kyu Hyun dẫn quân áp tới nơi, Thái tử Bắc Hà đã kịp nhảy lên chiến hạm. Mặt sông tuy mới có tuyết rơi nhưng đã phủ một lớp băng mỏng. Băng bám vào mạn thuyền bằng thép khiến hàng trăm chiếc thuyền không di chuyển được, đành nằm bất động trên sông.
- Khốn kiếp, thì ra hắn đã có tính toán! – Thái tử Bắc Hà nghiến răng. Gã cho lính dùng mái chèo đập nát lớp băng, đoàn thuyền nhanh chóng nhổ neo lùi dần ra giữa con sông rộng. Thuyền nhẹ vội vã chèo đi. Trên các chiến hạm, mấy chục mái chèo cùng ra sức khua nước. Kyu Hyun bèn cho bố trí pháo dã chiến dọc theo bờ sông, đồng loạt khai hỏa.
Các khẩu thần công trên chiến thuyền Bắc Hà cùng khạc lửa đáp trả. Những viên đạn đá không tới được mục tiêu, rơi mạnh xuống sông làm nước bắn lên như vòi rồng. Tuyết vẫn rơi lưa thưa. Trời rét căm căm, nhưng chưa đủ lạnh để mặt sông đóng băng lần nữa. Những khẩu đại pháo thay nhau khuấy đảo khiến nước sông sôi lên sùng sục giữa mùa rét. Quân Bắc Hà vừa bắn vừa lùi rất nhanh, nhưng khá nhiều thuyền nhỏ đã bị đánh chìm. Dù sao chúng vẫn còn một chút may mắn, đạn rơi xuống nước tạo thành lực đẩy, giúp thuyền chiến thoát khỏi tầm bắn nhanh hơn. Quân Bắc Hà mải miết bơi qua sông, rồi rút lên bờ dựng trại.
Trận đánh kết thúc. Kyu Hyun đứng bên bờ Nam, lạnh lẽo nhìn xuống mặt sông đầy xác thuyền lẫn xác người. Máu đỏ xoắn lại quanh những đám thuốc súng màu đen, hàng trăm mảnh da thịt nổi lềnh bềnh trên mặt nước xám ngoét. Hắn ngắm nhìn cảnh tượng rùng rợn đó rất lâu, giống như đang tận hưởng hương vị của sự chết chóc tan dần vào huyết quản.
Khi quân viễn chinh bố trí phòng thủ xong, hắn mới rời khỏi vị trí, chầm chậm cho ngựa quay đầu. Vừa xoay người lại, mi mắt hắn thoáng giật lên một cái.
Sung Min đang đứng hắn chừng mười bước chân, tay ôm con sói nhỏ bọc trong tấm áo choàng màu bạc, từ đầu tới chân phủ tuyết. Vì đứng ngay sau dàn pháo nên mặt cậu ám khói súng đen sì. Vừa thấy hắn, cậu vội nhe răng cười cầu hòa. Bộ răng trắng vẽ một vòng cung lên gương mặt đen nhẻm.
Kyu Hyun trừng trừng nhìn cậu. Cậu ngượng nghịu cười, nhưng mặt hắn vẫn đóng băng như cũ. Đúng là hắn rất giận cậu rồi.
- Tôi...tôi xin lỗi...
- Cậu làm gì ở đây? – Hắn lại gần, hỏi.
- Tôi...tôi mang áo choàng trả anh...nhưng mà anh bận đánh trận nên...tôi chờ.
- Ta có nói cậu chờ?
- Anh bảo tôi "Đứng yên đấy", nhưng mà...mọi người đi hết nên tôi cũng đi theo đến đây – Cậu lí nhí trả lời. Đôi đồng tử xám của hắn càng trở nên lạnh ngắt.
- Ta không muốn cậu gặp nguy hiểm.
- Sát thủ không sợ nguy hiểm! – Sung Min kiêu hãnh đáp.
- Cậu không thể giết ta khi đã chết.
- Nhưng...
Sung Min không cãi được hắn, vả lại, cơ thể cậu như bị khí lạnh từ hắn đóng băng mất rồi. Thấy cậu đã chịu im, hắn đưa tay đón lấy Bão. Nhưng con sói nhỏ né ra, rúc vào lòng cậu rên ư ử.
- Nó làm sao? – Hắn hỏi.
- Người anh có mùi thuốc súng, nó sợ.
- Nó không sợ cậu.
- Sao nó lại phải sợ tôi chứ?
Hắn "hừ" một tiếng, rồi quay ngựa về doanh trại. Sung Min lại lẽo đẽo đi theo. Về tới cửa lều, cậu lại gặp Do Jin đang bồn chồn đi đi lại lại. Vừa thấy cậu, nét mặt anh ta giãn ra vui mừng.
- Ông trời con ơi! Cuối cùng cậu cũng chịu về rồi! Làm tôi lo...Trời ơi! – Chưa nói hết câu, Do Jin bỗng kêu lên một tiếng rồi gập người xuống mà cười – Cậu mới chui từ lò than nào ra thế?
- Sao thế ạ? – Cậu ngạc nhiên nhìn viên tướng đang cười đến trào nước mắt.
- Cậu lại đây!
Do Jin dẫn Sung Min đến bên bồn nước cho cậu soi gương. Vừa nhìn thấy bộ mặt đen đúa của mình hiện lên trong làn nước, cậu liền phá lên cười.
- Nhìn em buồn cười chưa này! Thảo nào ban nãy Kyu Hyun hỏi tại sao Bão không sợ em.
- Cậu thế này thì tôi còn sợ chứ nói gì là Bão.
- Giá chỗ này đen thêm tí nữa thì hoàn hảo.
- Thôi thôi, bớt hoàn hảo đi cho tôi nhờ! Cậu mau đi tắm đi, kẻo Thống soái nhìn thấy thì...
- Kyu Hyun tỏ ra khó chịu với em lắm – Sung Min hạ giọng, lo lắng nhìn sang Do Jin – Hình như Kyu Hyun rất giận khi thấy em như thế này.
Nghe cậu nói vậy, vẻ mặt Do Jin bỗng trầm ngâm.
- Nếu là trước đây có khi cũng cười vỡ bụng ra rồi. Nhưng giờ thì...mà thôi, cậu đi tắm đi, nghe tôi nói nhảm làm gì! Để Bão đó tôi trông cho.
Vốn bản tính đơn giản nên Sung Min cũng không thắc mắc nhiều, nhất là thắc mắc về Kyu Hyun thì cậu càng không dám. Vì thế, cậu nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ, rồi quay lại đón Bão ở chỗ Do Jin. Nó vẫn nằm yên ổn trong chiếc áo choàng bạc của chủ nhân, ngủ vô tư lự. Cậu bế nó vào lòng, định bụng quay lại xin lỗi Kyu Hyun.
Nhưng khi đặt chân vào trong lều của Thống soái, cậu bắt gặp một cảnh tượng khác thường. Hắn đang ngồi bất động như một bức tượng bằng đá lạnh, mi mắt khép xuống, lưng tựa lên thành ghế, hai tay khoanh trước ngực. Hắn đang ngủ, hay là chỉ nhắm mắt, cậu không đoán được. Cậu bèn nhón chân lại gần, thử lấy tay huơ huơ trước mặt hắn.
Cặp mắt xám mở trừng ra. Sung Min giật mình nhảy lùi lại.
- Tôi...tôi tưởng anh ngủ? – Cậu xấu hổ chống chế.
- Phải – Hắn nói rồi lại nhắm mắt lại, tựa người lên ghế như cũ – Ra ngoài, và đừng để ta nghe thấy tiếng bước chân của cậu nữa.
Chỉ một câu của hắn mà lưng cậu toát mồ hôi.
- Anh nghe thấy tiếng bước chân của tôi? – Cậu kinh hãi hỏi. Vốn là một sát thủ, cậu tự tin vào thân thủ nhẹ như bóng ma của mình. Vậy mà cậu vẫn không qua nổi mắt hắn, ngay cả khi đang ngủ.
- Phải. Tiếng chân cậu làm phiền ta.
- Anh nghe thấy tiếng bước chân tôi, vậy tại sao khi tôi hát ầm ĩ anh lại không nghe?
- Cái gì ta không muốn nghe thì ta sẽ không nghe. Ta nói cậu ra ngoài.
Nói xong, Kyu Hyun nghiễm nhiên coi như cậu phải thực hiện mệnh lệnh của mình, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sung Min mím môi nhìn hắn một giây, rồi nhẹ nhàng lấy áo choàng đắp lên cho hắn. Sau đó, cậu bế con sói rón rén đi ra. Do Jin đang chờ bên ngoài lều.
- Tôi tưởng cậu đi đâu, ra là đến đây.
- Em định vào gặp Kyu Hyun, nhưng anh ấy đang ngủ.
- Ừ, Thống soái chắc cũng mệt. Đã thức hết đêm qua mà sáng nay lại dẫn quân đi sớm.
- Đêm qua Kyu Hyun mất ngủ ạ? – Sung Min ngạc nhiên hỏi – Anh có biết vì sao không?
- Vì sao ấy à? – Do Jin thở dài. Ẩn dưới ánh nhìn kiên định của một người từng trải, nơi đáy mắt dường như đọng lại rất nhiều những nỗi buồn anh đã chứng kiến trong cuộc đời chinh chiến. Khẽ đằng hắng như bị thứ gì chẹn lại trong cổ họng, Do Jin chầm chậm nói:
- Mỗi lần ra chiến trường Thống soái đều không ngủ yên. Phương Bắc này vốn đâu có bình yên để mà có một giấc ngủ an lành.
- Sao lại không bình yên hả anh?
- Vì có một linh hồn đang dõi theo từ trên cao.
- Linh hồn của ai ạ? Là hồn của tử sĩ, hay là của ai?
- Của ai à? Cậu nhóc này cũng tò mò quá nhỉ? – Do Jin cười, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến của người anh trai – Tôi nói ra tên người đó, cậu cũng đâu có biết đó là ai. Một cậu nhóc như thế này thì...
- Em không phải cậu nhóc! Anh cứ nói đi, có thể em biết đấy!
- Lúc đó chắc cậu bảy, tám tuổi là cùng chứ gì. Mười năm rồi chứ ít!
- Mười năm trước em đã mười bảy tuổi rồi!
- Mười bảy ấy à? – Do Jin tỏ ý ngạc nhiên – Bây giờ cậu mười bảy tuổi chứ mấy!
- Năm nay em đã hai bảy rồi! – Sung Min hãnh diện khoe. Do Jin nhìn cậu từ đầu đến chân, khẽ gật đầu.
- Ra là kém Thống soái có hai tuổi thôi à? – Do Jin bấm ngón tay nhẩm tính – Ái chà, chênh nhau hai tuổi là hợp lí đấy. Tôi phải về lấy sách tử vi ra xem mới được!
Nói dứt câu, Do Jin quay lưng đi thẳng về lều. Mãi khi bóng người đã đi khuất Sung Min mới nhớ ra anh ta chưa trả lời câu hỏi của mình. Rõ ràng Do Jin cố ý lảng tránh câu hỏi đó. Cậu thành ra càng tò mò muốn biết linh hồn đang dõi theo Kyu Hyun đó, rút cục là ai.
Trời sẫm màu dần, rồi nhanh chóng chuyển vào đêm. Ngày mùa đông phương Bắc thường ngắn, đêm đen kịt và dài lê thê. Bầu trời lờ mờ trong tuyết trắng. Khi đợt tuyết mỏng đầu đông vừa ngừng, gió lại càng thêm lạnh buốt.
Sung Min kiếm được một con cú cho Bão ăn tối. Mặc dù cú không phải món khoái khẩu, nhưng mùa này thú rừng đều đã ngủ đông tránh rét, kiếm được đồ ăn cho con sói con không dễ. Cậu chạy tìm rất lâu, khi về tới quân doanh toàn thân đã tím tái vì lạnh. Vẫn là Do Jin ra đón cậu. Sung Min không hay nghĩ nhiều nên không bao giờ tự hỏi vì sao luôn là viên gia tướng thân cận của Kyu Hyun tìm thấy mình.
- Cậu đi đâu về thế?
- Em đi tìm đồ ăn cho Bão.
- Sao cậu không nói với tôi sớm? – Anh ta than trời – Thống soái đã chuẩn bị sẵn mấy con gà rồi mà, tôi để cả ở khu bếp ấy.
- Có gà ạ? – Sung Min mừng rỡ, giơ con cú ra khoe – Bão sẽ thích gà hơn món này của em nhiều. Cảm ơn anh.
- Cảm ơn gì tôi, đều là Thống soái cả đấy. Chiều nay lúc từ chiến trường về đã mệt lắm rồi, vậy mà vẫn còn đi săn bằng được mấy con gà mới chịu về nghỉ.
- Vậy khi nào Kyu Hyun dậy, em phải vào cảm ơn mới được!
Nói xong Sung Min tất tả chạy đi, mang theo cảm giác ấm áp hệt như một cơn gió của miền nhiệt đới. Viên gia tướng nhìn theo cậu, một nụ cười buồn thoáng qua trên môi. Đã từng có những tháng năm thiếu soái của anh cũng vui vẻ như vậy. Nhưng tim hắn đã hóa thành băng từ lâu rồi. Không ai dám khẳng định rằng cơn gió ấm áp kia liệu có thể sưởi ấm trái tim phủ băng của hắn. Hay là khi băng giá tan đi rồi, thì hắn cũng không còn tồn tại nữa.
Theo thói quen từ hơn hai mươi năm nay, Do Jin lẳng lặng đi đến trước lều, đứng gác cho hắn ngủ. Mặc dù anh không còn phải làm nhiệm vụ đó nữa, vì hắn từ lâu đã chẳng còn là thiếu công tử nhỏ bé cần được bảo vệ, nhưng anh vẫn không dám để hắn một mình. Ngoài trọng trách Đại tướng Jo gửi gắm đứa con trai duy nhất lại cho anh, anh còn là người cuối cùng trên đời hiểu được những nỗi đau chôn chặt trong lòng hắn.
Nhưng anh hiểu mà không thể giúp gì cho hắn. Trên con đường sinh mệnh dài dằng dặc, hắn vẫn luôn là kẻ độc hành.
Hắn vốn sinh ra ở xứ lạnh, lại dòng dõi võ tướng nên hiếu động khác thường. Thằng nhóc Kyu Hyun ngày ngày lăn lộn trên tuyết trắng, khiêu chiến với bầy sói hoang, sống cuộc đời tự do của một chiến binh tí hon phương Bắc. Nhưng đến khi lên 4 tuổi, nó phải theo cha mẹ về sống ở Đế đô. Nó không quen với khí hậu nóng nực ở đây, và xứ sở phương Nam này trở thành kẻ thù của nó. Nó trở nên cáu kỉnh, thu mình lại và thù ghét tất cả mọi thứ xung quanh. Và thứ nó ghét nhất chính là những đứa trẻ miền nhiệt đới, vì chúng không như nó, chúng có thể thoải mái vui chơi dưới cái nắng mùa hè chói lọi. Nó đánh tất cả những đứa muốn kết thân với mình. Không đứa nhóc nào dám lại gần nó nữa. Nó không có bạn, vì thế lại càng trở nên cáu bẳn hơn.
Một hôm, trong lúc theo Đại tướng và phu nhân đi dự tiệc ở Hoàng cung, trong khi các công tử, tiểu thư nhỏ xíu bám chặt lấy váy mẹ, bị choáng ngợp bởi sự xa hoa của những tòa cung điện đồ sộ, thì thằng nhóc Kyu Hyun cảm thấy vô cùng bức bí. Nó giận dữ bỏ trốn ra ngoài. Vệ binh ngăn nó lại, nó liền trèo tường thoát ra. Ở đó nó gặp một thằng bé lạ cũng mới trèo tường ra, trên người mặc một bộ đồ kẻ ô lạ mắt. Mặt thằng bé nhìn hiền hiền, dáng người hơi gầy và thấp hơn nó, chân tay ngắn ngủn lại toả ra mùi thơm dìu dịu của một đứa con nhà giàu. Nó ghét cay ghét đắng những đứa kiểu cách như vậy. Không nói không rằng, nó nhào tới đấm đá. Thằng bé bị tấn công bất ngờ liền lập tức phản kháng. Nó giáng cho thằng bé mấy quả, những bị đáp trả cũng đau. Hai đứa đánh nhau một trận rồi nhanh chóng kết thân với nhau. Năm đó hai đứa cùng lên năm tuổi.
Mãi sau này nó mới biết người bị nó cho ăn đấm là Hoàng tử Dong Hwa. Đó cũng là người đầu tiên dám đánh công tử nhà Đại tướng.
Nó và Dong Hwa cùng học, cùng chơi với nhau, thậm chí đi ngủ cũng dính lấy nhau nốt. Khi Đại tướng Jo hi sinh, phu nhân vì quá thương xót mà ôm bệnh qua đời. Nó thành trẻ mồ côi khi mới lên mười, và Dong Hwa là người thân duy nhất trên đời của nó.
Tưởng rằng chúng là bạn tốt thì sẽ hòa thuận, vậy mà hai đứa so bì cãi lộn nhau cả ngày. Dong Hwa tính hiền, lại thương nó nên thường nghe lời nó, nhưng hễ so tài thì phải đánh đến chừng nào thắng thì thôi. Thằng nhóc Kyu Hyun vốn hiếu thắng nên không bao giờ cho phép ai giỏi hơn mình. Thế nên hai đứa hễ có dịp là lại mang gươm ra đánh nhau, có khi dữ dội đến mức gia tướng Do Jin phải can thiệp. Sau mỗi trận đánh, hai đứa mồ hôi nhễ nhại lại nằm lăn ra sân cười ầm ĩ. Những ngày đó, với hắn, là quãng thời gian đẹp nhất trong đời.
Năm mười ba tuổi, Dong Hwa theo cha ra chiến trường, hắn cũng nằng nặc đòi đi theo. Dong Hwa gia nhập thủy quân, thì hắn ứng tuyển vào đội khinh kị. Năm mười tám tuổi hắn tự đắc bước lên vị trí Chỉ huy khinh kị, thì chưa đầy một năm sau Dong Hwa được phong Thủy sư đô đốc, thống lĩnh toàn bộ thuỷ quân. Trong khi hắn còn đang miệt mài tích lũy quân công để "rửa nhục", mùa đông năm ấy người bạn thân nhất đời hắn tử chiến bên dòng sông Bắc. Và khi hắn bước lên đỉnh cao nhất của cuộc đời binh nghiệp với vị trí Thống soái Đế quốc, thì chẳng còn ai đấm vào lưng hắn đe dọa "Tôi không thua ông đâu", cũng chẳng còn ai sung sướng chúc mừng hắn, rồi cả hai cùng ngồi vẽ ra viễn cảnh một Đế quốc hùng mạnh sẽ cùng nhau xây dựng trong tương lai.
Đế chế trong mơ sụp đổ, cùng với khi người bạn duy nhất của hắn ngã xuống. Cũng từ ngày đó, hắn tự đóng băng bản thân mình. Không còn ai hiểu hắn, không còn ai có thể sẻ chia với hắn.
Kể cả Lee Hyuk Jae. Hay là Lee Dong Hwa của hiện tại.
Hắn chưa bao giờ chia sẻ với ai về chuyện Hyuk Jae, nhưng qua cách đối xử của hắn, gia tướng Do Jin cũng đoán được Hyuk Jae là ai, hay đã từng là ai. Mười năm đã qua, bản thể dường như cũng đã thay đổi. Hắn ngỡ ngàng tìm lại con người cũ trong thân xác mới. Chỉ vị tướng thân cận hiểu rằng hắn đang rất hoang mang.
Những nỗi đau một mình hắn tạo ra, rồi một mình hắn tự gánh lấy. Hắn để mặc cho băng tuyết phủ lên những kí ức đau thương xưa cũ, phủ lên cả tương lai hắn chẳng bao giờ dám mơ về.
Hắn làThống soái bất bại, nhưng thật ra, sâu trong thâm tâm hắn hiểu rằng mình chỉ làmột kẻ chiến bại.F,b_�c��Uu�2�
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro