Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9: Nine

Chap 9: Nine

Taeyeon cảm thấy vui, mặc dù cô đã mong đợi nhiều hơn nhưng cô vẫn rất vui. Mọi chuyện đang dần trở nên tốt hơn với cô và Tiffany. Mối quan hệ của họ đã bình thường trở lại và việc điều trị của Tiffany cũng đang tiến triển tốt. Cô ấy đã có thể tự đi lại được.

"Taetae, sợi dây chuyền đâu rồi?"

"Dây chuyền nào cơ?"

"Dây chuyền hình ổ khóa ấy."

"Dây chuyền ổ khóa?" Taeyeon điếng người.

"Sao cậu cứ hỏi lại thay vì trả lời câu hỏi của tớ thế hả?"

"Cậu biết rõ cậu đang hỏi tớ cái gì chứ?"

"Ừ?"

"Cậu có biết từ đâu cậu có sợi dây chuyền đó không?"

"Không phải là từ cậu sao? Đó là sợi dây chuyền tình bạn của chúng ta đúng chứ? Cậu đã tặng nó cho tớ vào sinh nhật đầu tiên của tớ ở Hàn Quốc khi chúng ta còn là thực tập sinh?"

"Fany, cậu nhớ được chuyện đó?"

"Dĩ nhiên là tớ nhớ rồi. Tại sao lại không chứ."

"Cậu đã nhớ lại! Cậu đã nhớ lại!" Taeyeon la lên và cười sung sướng.

"Taetae, bình tĩnh nào." Tiffany nói.

"Cậu không nhận ra điều gì uh? Cậu đã nhớ lại."

"Tớ sao? Oh my God, tớ đã nhớ lại!"

Taeyeon nhảy nhót xung quanh một cách dorky trong khi Tiffany mỉm cười vì những kí ức đã trở nên rõ ràng hơn với cô.

"Điều gần đây nhất cậu nhớ được là gì?"

"Tớ không chắc. Tớ không nghĩ là đã nhớ ra tất cả nhưng có lẽ có một vài hình ảnh trong quá khứ lóe lên trong đầu tớ."

"Như là gì? Để xem cậu có thể nhớ được đến mức nào."

"Erm, đó là chúng ta, 9 người chúng ta. Trên một chiếc xe buýt. Sau đó chúng ta đến biểu diễn ở trường học, tớ nghĩ vậy?"

"Đó chắc hẳn là khi chúng ta ghi hình School Of Rock. Cậu còn nhớ ra điều gì khác không?"

Tiffany cố nặn óc . Cơn đau bắt đầu kéo đến nhưng cô vẫn gắng nhớ lại.

"Rồi chúng ta nhảy với những chiếc quần bó. Ouch." Tiffany ôm lấy đầu, mồ hôi vã ra.

Taeyeon vội vàng chạy đến bên Tiffany.

"Không sao đâu. Tớ xin lỗi, tớ nghĩ tớ đã bắt ép cậu quá nhiều. Cậu hãy nghỉ ngơi đi. Đừng cố ép bản thân mình."

"Không sao. Tớ muốn nhớ lại. Tớ cần phải nhớ lại."

"Ổn mà Tiffany. Để tớ đưa cậu về phòng. Cậu nên nghỉ ngơi một lát."

--------

Kể từ ngày hôm đó, mọi chuyện gần như trở lại bình thường. Taeyeon và Tiffany ngày càng thân thiết với nhau hơn. Họ tiếp tục dành thời gian bên cạnh những thành viên khác của Girls’ Generation, kể cả Sunny, người đã trở về từ Nhật Bản để tụ họp với họ. Họ trở lại như trước đây, ngoại trừ Tiffany không nhớ ra việc hai người từng yêu nhau.

Lại một ngày bình thường khác đối với họ, ngoại trừ việc có đủ cả 9 người ở cùng nhau. Âm thanh ồn ã và tiếng cười tràn ngập khắp ngôi nhà của Taeyeon và Tiffany.

"Taeyeon, cậu đã suy nghĩ về đề nghị của tớ chưa?"

"Sunny,  tớ không thể."

"Cậu ấy giờ đã khỏe hơn. Trước đây cậu từng nói sẽ suy nghĩ về việc này nếu cậu ấy tỉnh lại. Giờ cậu ấy đã ổn rồi."

"Tớ vẫn không thể. Tớ không thể bỏ mặc cô ấy. Không khi mà cô ấy vẫn chưa nhớ ra chúng ta."

"Taengoo, tài năng của cậu sẽ bị uổng phí. Những người hâm mộ đã chờ đợi sự trở lại của cậu rất lâu rồi."

"Tớ hát cho các cậu và quan trọng nhất là, cho cô ấy. Đó không phải là uổng phí."

"Thôi được, tớ sẽ không quấy rầy cậu nữa, nhưng ít nhất hãy làm ơn suy nghĩ về việc đó."

"Tớ sẽ suy nghĩ nhưng không thể hứa trước điều gì."

Một giọng husky vang lên cắt ngang họ.

"Hứa gì cơ?"

"Không có gì." Taeyeon đáp.

"Đúng là không có gì. Tớ chỉ bảo cậu ấy suy nghĩ về việc hát solo." Sunny nói.

"Wow thật sao? Tớ nghĩ cậu nên làm thế."

"Không phải bây giờ. Tớ còn một số việc quan trọng hơn cần làm."

"Điều gì ngăn cậu lại chứ?" Tiffany hỏi.

"Vài chuyện riêng. Cửa hàng của tớ. Tớ không thực sự thích hát một mình và bây giờ tớ cũng rất thoải mái khi không có sự chú ý quá mức của công chúng."

"Thật đáng tiếc cho tài năng của cậu." Sunny nói.

"Tớ đồng ý. Nếu vì tớ là người khiến cậu vướng bận thì đừng như vậy. Giờ tớ đã khỏe rồi."

"Tớ ổn với việc đó. Làm ơn đừng cố thuyết phục tớ về vấn đề này nữa. Đó không phải vì cậu, Fany.”

Taeyeon nói một cách kiên quyết và bỏ lại Tiffany ở đó mà đi vào bếp.

"Tớ nghĩ cậu ấy giận rồi ." Sunny nói.

"Tớ cũng nghĩ vậy."

"Có lẽ tớ nên đi nói chuyện và xin lỗi cậu ấy."

"Đừng. Tớ sẽ đi."

Tiffany bước tới chỗ Taeyeon. Taeyeon đang cố khiến mình bận rộn với việc làm salad hoa quả.

"Tae?"

"Hmm"

"Tớ xin lỗi. Cả Sunny cũng vậy."

"Không sao."

Tiffany ôm lấy cô từ phía sau. Taeyeon cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.

"Cậu không cần phải cảm thấy có lỗi. Tớ không giận cậu hay Sunny. Tớ có lí do của riêng mình và làm ơn đừng nhắc lại chuyện đó một lần nữa."

"Được rồi." Tiffany đáp lại và tựa đầu lên vai Taeyeon.

“Ổn rồi. Cậu đừng cảm thấy có lỗi nữa.”

Tiffany buông tay và ngồi xuống bên cạnh Taeyeon ở quầy bếp.

Yuri và Yoona từ đâu lao vào.

“Unnie, chị đang làm gì vậy?” Yoona hỏi với chất giọng aegyo phiền toái của mình.

“Yah, dừng ngay lại..unnie ghét cái giọng đó.” Tiffany nói.

Yuri hùa theo Yoona đổ thêm dầu vào lửa.

“Unnie, unnie, unnie.”

“Yah.”

Yuri và Yoona lại gần Tiffany và ôm chặt cứng cô ấy trong khi gọi “unnie” bằng giọng aegyo nhão nhẹt của mình.

“Yah Im Yoona, Kwon Yuri. Hai người muốn chết sớm phải không? Tớ đã nói bao nhiêu lần là tớ ghét cái giọng đó rồi hả.” Tiffany đe dọa.

“Nhưng cậu yêu bọn tớ mà.” Hai người đồng thanh.

“Tớ không thể tin được là các cậu đã gần 30 rồi mà vẫn cư xử như trẻ mẫu giáo vậy.”

Yuri và Yoona phá lên cười.

“Vậy rốt cuộc là hai cậu đang làm gì ở đây thế?” Yuri hỏi.

“Taeyeon đang làm salad hoa quả.”

“Thật sao? Unnie, em muốn thử.” Yoona nói với giọng aegyo của mình.

“Aish, unnie sẽ cho em ăn nếu em ngừng nói với cái giọng đó.”

Taeyeon tiếp tục làm món salad của mình và bật cười trước cảnh tượng hai tên choding ra sức bắt nạt Tiffany.

Taeyeon và Tiffany cùng nhau xem TV trong phòng khách . Tiffany đang ôm chặt lấy Taeyeon.

“”Taeyeon-ah, hôm nay tớ thật sự rất vui. Tất cả chín người chúng ta lại ở bên nhau.”

“Tớ cũng rất vui.”

“Tớ không thể tin là chúng ta đã ở tuổi này. Tớ thấy nhớ những ngày tuyệt vời trước đây. Tớ biết mình vẫn chưa thể nhớ lại được những ngày đó nhưng tớ nhớ tất cả niềm vui và cả những khó khăn mà chúng ta đã trải qua.”

“Tớ biết. Tớ cũng nhớ hồi đó. Đó là lí do vì sao nhóm chúng ta tan rã khi bọn mình gặp tai nạn khiến cậu không thể ở đó với cả nhóm.”

Tiffany thoát ra một tiếng thở dài.

“Tớ xin lỗi.”

“Hey đó không phải là lỗi của cậu. Là do tớ. Tất cả đều đồng ý rằng nhóm sẽ không hoàn hảo nếu thiếu cậu. Đó là một điều đáng tiếc. Chúng tớ đã thống nhất ngừng quảng bá dưới cái tên Girls’ Generation. Đáng lẽ tớ nên cẩn thận hơn khi lái xe.”

“Nếu đó không phải lỗi của tớ, thì cũng không phải là lỗi của cậu. Tai nạn là tai nạn. Tớ không đổ lỗi cho cậu.”

“Fany, cảm ơn vì cậu vẫn còn sống .”

Tiffany bật cười.

“Thế nghĩa là sao?”

“Tớ rất biết ơn vì cậu vẫn còn sống. Tớ không biết sẽ phải làm gì nếu không còn cậu.”

“Taeyeon.”

“Tớ biết. Cậu rất quan trọng đối với tớ.”

“Cảm ơn.” Tiffany cảm thấy có gì đó rất lạ dấy lên trong tim mình khi nghe Taeyeon nói vậy.

“Taetae.”

“Ừ?”

“Có phải có gì đó giữa Jessica và Yuri phải không?”

“Tại sao?”

“Trông họ rất thân mật.”

“Erm hứa với tớ là cậu sẽ không cảm thấy nó kì lạ nhé?”

“Được.”

“Họ đang quen nhau.”

“Oh.”

Tiffany im lặng.

“Cậu vừa nói ổn với chuyện đó.”

“Tớ thấy ổn với nó. Tớ chỉ hơi bất ngờ thôi.”

“Ừ.”

Sự im lặng ngượng ngùng bao trùm họ. Taeyeon cảm thấy tim mình đau nhói khi cô nhìn thấy sự do dự trong mắt Tiffany. Nếu cô ấy không thể chấp nhận nó, nghĩa là họ có lẽ sẽ không bao giờ có thể trở lại bên nhau một lần nữa.

Tiffany nhận ra sai lầm của mình.

“Hey tớ không cảm thấy ghê tởm hay gì đó. Tớ bất ngờ vì Jessica có xu hướng ‘cong’ như vậy. Ý tớ là Jessica. Cậu ấy luôn đi đây đi đó.”

“Được rồi.”

“Đó là tất cả những gì cậu có thể nói huh?”

“Erm đúng vậy?”

Tiffany đánh vào tay cô.

“Cái này là vì gì chứ?”

“Vì đã bơ tớ.”

“Tớ không có.”

“Có đấy.”

“Thôi được.”

“Cậu lại thế rồi đó.”

“Vậy tớ nên nói thế nào?”

“ Kiểu như ‘Tớ hiểu, Fany. Cậu không kì thị tình cảm đồng giới. Cậu chỉ hơi bất ngờ~.“

“Được rồi.”

Tiffany cắn vào tay Taeyeon.

“Yah sao vậy chứ? Cậu cắn tớ.”

“Đó là vì cậu phiền phức.”

Taeyeon chọt mạnh vào má Tiffany trước khi cười phá lên và bỏ chạy về phòng mình.

“Tắt TV sau khi cậu xem xong nhé. Tớ yêu cậu.” Taeyeon nói.

“Kim Taeyeon, tớ sẽ bắt được cậu.” Tiffany nói trong khi xoa bên má ửng đỏ của mình.

Cô tắt TV rồi đi vào phòng Taeyeon. Cô thấy Taeyeon đang nằm dài trên giường. Cô mỉm cười gian tà và nhảy lên người Taeyeon.

“Yah. cậu đang làm gì vậy?”

“Ngủ.”

“Cậu nặng thiệt đó.”

“Yah, không phải.”

“Có đấy.”

“Vậy cho cậu chết ngạt luôn. Tớ sẽ không xuống đâu.” Tiffany nói và giả vờ ngáy ngủ.

“Fany.” Taeyeon khẽ nhếch miệng và lật người Tiffany xuống. Cô cười phá lên.

“Jerk. Giường cậu thoải mái thật. Để tớ ngủ ở đây.”

“Được thôi. Chỉ cần đừng biến tớ thành Totoro của cậu là được.”

“Tại sao chứ? Người cậu rất êm mà.”

“Sao cũng được. Tớ buồn ngủ rồi.” Taeyeon ngáp và kéo chăn phủ lên người họ.

Tiffany dịch người và quay sang phía Taeyeon. Cô không biết cái gì đang xâm chiếm lấy mình nữa. Cô ghé lại gần và hôn lên má Taeyeon.

“Tớ cảm nhận được đó. Chúc ngủ ngon, Miyoung.” Taeyeon nói và mỉm cười trong giấc ngủ.

“Chúc ngủ ngon, TaeTae.”

Taeyeon chìm vào giấc ngủ với Tiffany lặng lẽ ngắm nhìn cô suốt cả đêm. Tiffany cảm thấy tim mình xốn xang với những cảm giác kì lạ dành cho Taeyeon.

---------*---------

Tình hình là sau chap này mình sẽ tạm off để ôn thi :3

Vì thế hẹn gặp lại mọi người sau…1 tháng nữa nhé :) Cáo lỗi >

---------

Thanks for reading

and please kindly wait for me ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: