Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Mother

Chap 10: Mother

"Fany, tớ mệt quá. Đừng chạy lung tung nữa. Tớ biết là chân cậu đã khỏi rồi."

"TaeTae, tớ muốn cái đó." Tiffany nói, chỉ vào cái áo màu hồng.

"Lẽ ra mình không nên gợi ý đi shopping." Taeyeon lầm bầm. "Được rồi, chờ chút."

Taeyeon tiến về phía Tiffany trong khi vẫn đang cố vật lộn với 5 túi đồ lỉnh kỉnh toàn quần áo và giày dép.

"Tớ vui lắm. Cảm ơn Taetae vì đã đưa tớ ra ngoài và còn chi trả mọi thứ."

"Bất cứ điều gì làm cậu vui."

"Sến súa."

Taeyeon chỉ mỉm cười.

"Tớ sẽ thử bộ này trước. Cậu đợi ở đây nhé."

"Okay."

Taeyeon ngồi xuống chiếc ghế của cửa hàng. Một bóng dáng quen thuộc âm thầm quan sát họ. Đó là người Taeyeon thầm nhớ nhưng cũng là người mà cô vô cùng giận. Bà từ từ tiến lại gần Taeyeon.

"Taeyeon." Một giọng nói dịu dàng và ấm áp gọi tên cô. Taeyeon kinh ngạc. Cô biết rất rõ giọng nói này. Cô đứng dậy và sững sờ nhìn người đó.

Taeyeon nhanh chóng xua đi sự ngạc nhiên của mình và dè dặt cúi đầu chào người phụ nữ trước mặt.

"Annyeonghaesayo, bà Kim."

Người phụ nữ có chút ngỡ ngàng trước cách xưng hô đó nhưng rồi bà chỉ lờ nó đi.

"Dạo này con thế nào?"

"Tốt. Tôi sống rất tốt kể từ 5 năm trước." Taeyeon thờ ơ đáp.

"Taeyeon, ta rất nhớ con. Con có thể tha thứ cho ta được không? Con có thể lại gọi ta là umma như trước không?"

"Vậy bà sẽ chấp nhận cô ấy chứ? Bà đã nói tôi không phải là con gái của bà nếu tôi chọn ở bên cô ấy." Taeyeon lạnh lùng nói.

"Ta-ta."

"Vậy là bà đã có câu trả lời của mình."

"Taeyeon, xin con. Ít nhất con hãy ăn tối cùng ta. Chỉ hai ta thôi?"

Một giọng husky vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa họ.

"TaeTae, tớ không nghĩ là nó hợp với mình." Tiffany nói và chợt dừng lại khi thấy Taeyeon và một người phụ nữ đang nhìn nhau chằm chằm.

Cô cúi chào người phụ nữ ấy.

"Annyeonghaesayo."

Người phụ nữ chỉ im lặng nhìn Tiffany và khẽ gật đầu.

"TaeTae, bà ấy là ai vậy?" Tiffany hỏi Taeyeon.

"Không ai cả." Taeyeon dửng dưng đáp.

Người phụ nữ phớt lờ nó và nói trước khi bỏ đi. "Vậy chúng ta có thể không?"

"8 giờ ở Sant's. Gặp lại sau, bà Kim." Taeyeon nói.

Tiffany nhìn Taeyeon đầy thắc mắc.

"Cậu không định nói gì với tớ sao?"

"Không có gì. Đừng bận tâm. Chúng ta tiếp tục shopping nào." Taeyeon nói và mỉm cười với Tiffany.

"Okay." Tiffany đáp, cô không muốn tò mò chuyện của người khác.

Họ tiếp tục shopping và có một buổi đi chơi vui vẻ, dù Taeyeon trong lòng cảm thấy khá bứt rứt.

Taeyeon nhìn đồng hồ. Mới 7 giờ. Cô thở dài. Cô mở tủ quần áo và chọn một bộ váy màu xanh đơn giản. Cô thay đồ và nhìn ngắm trước gương. Cô chải đầu và để một kiểu tóc đơn giản. Cô đánh một chút phấn, kẻ mắt và chọn loại son bóng màu hồng nhẹ nhàng. Cô tạm biệt Tiffany, không quên dặn cô ấy ăn bữa tối cô đã chuẩn bị, cẩn thận nhắc nhở cô ấy khóa hết mọi cửa nẻo và gọi cho cô nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cô lấy chìa khóa xe rồi lái thẳng đến Sant's.

Có chút với thú vị với việc cô bắt đầu lái xe lần nữa. Phải mất tới 3 năm cô mới có thể cầm lái trở lại. Cứ mỗi lần lái xe, hình ảnh của vụ tai nạn đó lại tua lại trong tâm trí cô. Dòng máu đỏ thẫm tuôn ra từ đầu Tiffany. Vòng tay ôm trọn che chở cô. Toàn bộ 5 năm đau khổ chợt hiện trong tâm trí. Việc cô đánh mất gia đình như thế nào chỉ vì yêu Tiffany. Cô mong mỏi sự ủng hộ từ họ thế nào trong suốt 5 năm dài. Thực tế là appa luôn đứng về phía cô nhưng còn umma cô. Cô thở dài lần nữa. Cô không muốn phá vỡ gia đình. Em gái và anh trai cũng giống như appa chấp nhận và ủng hộ mối quan hệ của cô và Tiffany nhưng umma cô thì lại là một chuyện khác. Cô là con gái lớn trong gia đình. Umma cô mong mỏi được chuẩn bị đám cưới cho cô như tất cả những người mẹ khác. Nhưng đó chính xác không phải là một lễ cưới mà bà mơ đến. Mối quan hệ của họ chưa bao giờ được hàn gắn. Ngày cô nói với bà về Tiffany cũng là ngày cô mất đi người mẹ của mình. Nhưng không phải chỉ có mỗi mình cô. Tiffany cũng vậy. Umma của cô đã luôn coi Tiffany như con gái ruột của bà nhưng rồi bà đã quay lưng với cả hai ngay sau khi họ thông báo về mối quan hệ của mình. Tiffany đã suýt chút nữa rời xa cô chỉ vì cô ấy không muốn mình là nguyên nhân khiến quan hệ giữa cô và umma rạn nứt. Taeyeon không lung lay. Cô đã chọn Tiffany. Điều đó thật đau đớn với cô nhưng cô không thể sống thiếu Tiffany. Appa đã nói với umma cô về vụ tai nạn nhưng bà quá đau lòng vì sự lựa chọn của con gái mình. 5 năm qua đi mà không có bất kì sự liên lạc nào giữa cô và umma mình.

* * *

"Con đến sớm thật."

Taeyeon đứng dậy và cúi chào umma mình.

"Xin chào, bà Kim."

"Ngồi đi."

Taeyeon ngồi đối diện với mẹ.

"Vậy hãy nói cho ta biết về cuộc sống của con, Taetae."

Taeyeon chạnh lòng khi nghe thấy biệt danh đó. Lần cuối cô gặp umma mình, bà đã thôi không gọi cô với cái tên ấy.

"Tốt. Tôi rất hạnh phúc với cuộc sống và bạn gái của mình." Taeyeon đáp, nhấn mạnh từ "bạn gái".

Bà Kim chỉ thở dài.

"Ta xin lỗi vì đã không ở đó với con. Từ 5 năm trước. Ta đã nghe về vụ tai nạn."

"Không sao. Tôi vẫn ổn."

"Cô ấy thế nào rồi? Hình như con bé không nhận ra ta."

"Cậu ấy ổn. Cậu ấy bị mất một vài kí ức. Tôi mừng vì cậu ấy không nhớ bà."

Bà Kim lặng người trước câu trả lời của Taeyeon.

"Ta xin lỗi. Ta chỉ muốn điều tốt nhất cho con gái mình."

"Thậm chí nếu nó không làm con gái bà hạnh phúc?"

"Mọi thứ đều là sai trái, Taeyeon. Cả hai đều là con gái."

"Thế nhưng cha mẹ Yuri và Jessica đã chấp nhận và ủng hộ hai người họ."

"Ta thì khác, ta bảo thủ hơn họ. Ta muốn có những đứa cháu từ con."

"Chỉ cần chúc phúc cho tôi, tại sao bà cũng không thể?"

"Ta sẽ, nếu đó là lựa chọn đúng đắn."

"Vậy tại sao tôi phải nói chuyện và ăn bữa tối này với bà?" Taeyeon đứng phắt dậy.

"Ngồi lại. Kết thúc bữa tối của con trước."

Taeyeon cân nhấc trong giây lát và thở dài. Cô ngồi xuống và ăn bữa tối trong im lặng.

Bà Kim nhìn cô với ánh mắt da diết. Bà rất yêu con gái mình nhưng lại không thể chấp nhận sự thật rằng con gái mình quá khác biệt. Bà cũng rất quý Tiffany nhưng bà không thể chấp nhận quan hệ của họ.

"Taeyeon, trước khi con rời đi, ta chỉ muốn con biết rằng ta yêu cả hai con. Khi nào con có những đứa con của riêng mình, con sẽ hiểu tại sao ta lại như vậy."

Taeyeon chỉ cúi chào bà rồi rời đi mà không nói một lời.

* * *

Taeyeon về tới nhà. Cô định đi về phòng thì chợt nhận ra TV vẫn mở. Cô đi đến tắt TV và rồi nhận thấy Tiffany đang ngủ trên sofa. Cô mỉm cười ngắm nhìn tình yêu của cuộc đời mình. Cô nhẹ nhàng đánh thức Tiffany.

"Fany, dậy nào. Vào và ngủ trong phòng cậu."

"Ngủ với tớ." Tiffany uể oải nói.

"Được rồi nhưng cậu vào phòng trước để tớ đi rửa mặt trước đã."

"Okay, tớ sẽ đợi."

Tiffany lảo đảo đi về phía phòng ngủ.

Taeyeon về phòng mình và thay một bộ pyjama. Cô rửa mặt. Sau khi xong, cô khe khẽ vào phòng Tiffany. Cô không thể ngăn bản thân mỉm cười trước hình ảnh đáng yêu của cô ấy. Tiffany mở mắt và nhìn Taeyeon.

"Vậy bữa tối của cậu thế nào?"

"Cũng ổn."

"Có thể nói cho tớ biết bà ấy là ai không?"

"Bà ấy là một người quen trước đây của tớ."

"Trông bà ấy rất quen. Ý tớ là, tớ nghĩ mình đã gặp bà ấy ở đâu đó."

Taeyeon chỉ im lặng. Tiffany thở dài.

"Không sao. Tớ sẽ không tò mò nếu cậu không muốn nói."

"Cảm ơn cậu vì đã hiểu cho tớ ."

"Không có gì. Cậu sẽ nói với tớ khi cậu đã sẵn sàng."

Taeyeon ghé lại gần và ôm lấy Tiffany. Cô lặng lẽ khóc. Tiffany đáp lại cái ôm đầy thấu hiểu. Mặc dù cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn cứ ôm Taeyeon và xoa dịu cô ấy. Họ cứ thế dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay nhau.

---------*---------         

Tính thi xong rùi mới up chap >.< Mọi khi ngâm fic dữ lắm mà k thấy ai nói j, cơ mà vừa rùi có bạn có ‘ý tốt’ mún tặng mình gạch xây nhà nên cũng ráng up lẹ ^^

Cảm ơn đã theo dõi fic <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: