Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[LONGFIC][Trans] Topsy-Turvy!

Chapter 3

TAE YEON’S POV.

Seo Hyun đẩy tôi qua một bên và chạy vào trong phòng mà em ấy và Yoona đang ở Yoona nhìn tôi áy nái và nhanh chóng đuổi theo sau Seo Hyun.

Thả mình trên sofa, đầu óc và cơ thể tôi bắt đầu thư giãn, tôi băn khoăn không biết liệu mình có hơi quá trớn hay không. Tôi còn chẳng thèm nghe Seo Hyun giải thích nữa. Có lẽ nếu tôi suy nghĩ logic một chút thì em ấy đã không ghét tôi như bây giờ.

Tiffany thì lại là một vấn đề khác. Bằng cách nào để tôi có thể làm cho cậu ấy nhớ về chuyện của chúng tôi đây? Và Jessica… Jessica cũng chẳng còn là mình nữa rồi. Cậu ấy đang mất trí, rõ ràng là vậy! Liệu mọi việc có trở lại như bình thường không?

Tôi đã không nhận ra là các thành viên khác đều đã trở về phòng riêng của mình. Tôi thả mình sâu hơn vào sofa, cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

"Tae Yeon ah"

Tiffany đang đứng trước cửa phòng cậu ấy. “Tớ đang tính lấy chút nước uống. Cậu ổn chứ?”

Fany… người duy nhất có thể làm tan biến những buồn phiền của tôi. Nhưng cậu có biết cậu cũng chính là nguyên nhân cho sự lo lắng này hay không? Tớ không thể ngừng nghĩ về cậu được. Nếu tớ không trở về thế giới kia được, thì ít nhất tớ cũng muốn có cậu ở bên cạnh để cùng vượt qua những vui buồn cho dù chúng ta không phải là SNSD đi chăng nữa.

Fany ah..Tớ thực sự rất nhớ cậu.

“Có chuyện gì làm cậu phiền lòng à? Cậu ấy đưa tay chạm vào mặt tôi.

“Tớ ô, ổn.”

Cậu ấy ngồi xuống kế bên và nắm lấy tay tôi. Tôi cố không nhìn thẳng vào mặt cậu ấy bởi vì tôi biết nếu mình làm như vậy thì nước mắt sẽ bắt đầu tuôn ra và nó sẽ làm cho cậu ấy lo thêm. Tôi không muốn chuyện đó xảy ra.

Trong khoảnh khắc ấy không lời nào đi ra khỏi miệng của tôi nhưng có vẻ như cậu ấy hiểu, Tiffany nắm chặt lấy tay tôi hơn, cho đến khi tôi cảm thấy ớn lạnh ở phía sau cổ. Tôi nhớ cậu ấy và tôi biết cho dù môi chúng tôi không nói gì nhưng tim chúng tôi đã nói thay rồi. Thứ gì đó trong tôi bắt đầu mất kiểm soát, để lỡ mất một nhịp thở và nước mắt tôi đã tìm thấy đường tẩu thoát, nó bắt đầu tuôn không ngừng trên mặt tôi. Tôi vòng tay mình quanh Tiffany, dựa đầu vào bờ mềm mại, thơm phứt ấy và khóc hết nỗi lòng ra.

"Tae Yeon.."

Với cậu ở bên cạnh tuy gần nhưng lại rất xa, tớ không thể chịu đựng sự tra tấn này được nữa… Tớ đau lắm Fany ah…

“Fany ah, đừng chỉ là bạn thân.”

***

Tối đó chúng tôi quyết định sẽ ăn tối ở tiệm pizza. Tiffany thì đang phàn nàn về chuyện cần một dịp xả hơi và không muốn dính giáng gì đến những trách nhiệm làm mẹ nặng nề. Tôi không kìm chế được bản thân mà bật cười, Tiffany thật sự mới là người chịu trách nhiệm cho những công việc kỳ quặc chứ không phải tôi. Tôi không thể đợi đến khi chúng tôi trở về cuộc sống trước đây và kể cho Tiffany nghe về “cặp sinh đôi” của cậu ấy. Cậu ấy sẽ cười đến chết mất thôi..

Sunny đứng dậy, gõ gõ vào cái ly nhằm tập trung sự chú ý của chúng tôi lại.

“Tối hôm nay chúng ta ở đây để ăn mừng cho shikshin yêu dấu của chúng ta, Choi Soo Young!” Cậy ấy nói với một nụ cười tươi rói. Mọi người chúc mừng và cụng ly lại với nhau, ngay cả Seo Hyun người rõ ràng là không hề cố gắng trong việc che giấu con mắt bầm đen của mình và vẫn đang giận tôi sôi máu. Soo Young mỉm cười nhẹ và không nói gì cả.

Pizza được đưa đến bàn và chúng tôi bắt đầu ăn. Seo Hyun thì đang nhai nhóp nhép miếng pizza thứ ba trong khi Yoona thì cổ vũ kế bên. Và họ đã phá vỡ kỷ lục Guniness thế giới. Soo Young cẩn thận đẩy thịt ra một bên, giả vờ như không nghe thấy Sunny đang cằn nhằn bảo cậu ấy dừng lại.

“Đừng có đưa thức ăn cho tớ nữa!” Jessica nạt khi thấy Yuri đưa cho cậu ấy miếng pizza thứ hai. Yuri chỉ mỉm cười, đặt miếng pizza lên đĩa của Jessica.

"Yah!"

Yuri mỉm cười ngại ngùng khi cậu ấy choàng tay quanh vai của Jessica.

“Nhưng cậy ốm quá, ăn thêm miếng nữa thôi, ok? Tớ hứa là sẽ không đưa thêm miếng nào nữa đâu.”

Miệng tràn ngập bởi pizza, Jessica thở dài một cái và uống hết cả một ly nước lọc để có thể đẩy trôi mọi thứ xuống bao tử của mình. Cậu ấy nhìn vào miếng pizza chưa được đụng đến trên đĩa của mình và thở dài lần nữa. [i]Rõ ràng cậu ấy thấy phiền nhưng ai có thể cưỡng lại nụ cười ngạo nghễ đó của Yuri.

Khi Jessica cầm miếng pizza đưa vào miệng, Yuri vỗ vỗ đầu cậu ấy và cười. “Đúng là cô bé ngoan mà.”

Mặt Jessica trở nên kỳ dị và cậy ấy nhìn tôi khó hiểu như thể cậu ấy đang nói Cái quái gì vậy?

Tôi lắc đầu và nhún vai. Tớ không biết, có thể cậu ấy đã “đổ” cậu rồi chăng?”

Mắt của tôi đang dán vào Tiffany, người đang bận rộn nói chuyện với Hyo Yeon và không nhận ra là tôi đang quan sát, sau đó ánh mắt tôi trở lại với Yuri, người đang lau vết tương cà dính trên môi Jessica. Một lần nữa, mặt Jessica trở nên kinh dị.

[i]Cậu không biết mình may mắn cỡ nào đâu Sica

Tôi uống một hơi hết ba ly Coke và không động đến phần pizza ủa mình. Ngoại trừ Jessica và tôi, mọi người còn lại đang chơi trò uống thi. Sau 7 ly Coke, Sunny ngã lăn ra trên sàn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Jessica chạy sang chỗ tôi và chỉ vào cái pizza trên đĩa.

“Cái đó giá 1$ đấy.” Thật là biết cách bắt chuyện mà.

“Cậu cứ ăn đi.”

Cậu ấy trợn mắt lên nhìn tôi.

“Cậu không thấy Yuri vừa làm gì tớ sao?”

”Không.” Tôi rõ ràng là đang nói dối mà. Ghen tị hả Kim Tae Yeon?

Tôi cầm cốc nước lên môi khi hướng ánh nhìn trở về phía các cô gái. Tiffany đang làm cái vỗ tay trứ danh-nhưng-không-tiếng-động-nào-bay-ra-khỏi-miệng khi Soo Young nốc nguyên một cái Jumbo Coke. Thật là dễ thương mà

“Cậu có yêu cậu ấy không?”

“Gì chứ?”

“Cậu nghe mà Kim Tae Yeon.”

.

Tôi cúi thấp đầu xuống và thở dài.

“Tớ đã hỏi cậu ấy, Sica.”

Jessica nhướng mày lên.

“Cậu đã hỏi cái gì chứ?”

Ánh nhìn tôi chuyển sang Tiffany. “Tớ hỏi liệu chúng tớ có thể tiến xa việc hơn là bạn thân của nhau.”

Lập tức một cánh tay liền hạ cánh vào phía sau đầu tôi.

“Ow, Cậu làm gì vậy?!”

Jessica chế giễu.

“Sao cậu có thể ngu ngốc đến nổi làm cậu ấy sợ với câu hỏi đó hả?!” Cậu ấy la làng phản đối.

“Tớ không biết phải nói gì khi cậu ấy hỏi tớ đang buồn phiền về chuyện gì!” Tifffany đang nhìn về phía chúng tôi, tò mò. Tôi quay sang Jessica và nhỏ giọng lại. “Tớ không muốn cậu ấy lo lắng.”

“Bằng cách nói với cậu ấy rằng cậu muốn ‘hơn cả bạn tốt’ với cậu ấy, cậu bị điên ở chỗ nào vậy? Nếu chúng ta không thoát khỏi được cái nơi ngu ngốc này thì coi như cậu vừa hủy hoại mối quan hệ của mình với Tiffany đó, cậu sẽ thật sự mất cậu ấy cho mà xem.”

“Chúng ta sẽ ra khỏi đây mà!”

Đột nhiên cậu ấy giơ tay lên như thể đầu hàng.

”Tốt thôi. Cứ làm vậy đi.”.

Tôi lặng lẽ ngồi nhìn khi cậu ấy nuốt lấy ngụm nước. Cậu ấy thở dài khi nhìn sang tôi và uống thêm hơn 3 ly nước nữa như để làm ngập trôi đi hình ảnh gương mặt tôi.

“Thế cậu ấy đã nói gì? Cậu ấy có phát hoảng lên không bởi vì cậu ấy luôn như vậy mỗi khi nghe thấy những thứ mà mình không muốn nghe.” Sica hỏi khi cuối cùng cậu ấy cũng dừng việc uống nước lại.

“Thật ra cậu ấy…Đợi đã, chúa ơi, cậu nhớ được chuyện này!”

“Oh my God.” Jessica nói bằng tiếng anh. “Giống như lần về ‘Ice’. Suốt cuộc đời tớ, tớ vẫn không biết nó là cái gì. Nếu chúng ta duy trì việc này có thể tớ sẽ lấy lại được ký ức cũ của mình.”

‘Cậu được gọi là Ice Princess. Tớ đã nói với cậu ngày hôm qua rồi mà.”

Cậu ấy xụ mặt xuống. “Hoặc là không... Thôi trở lại với việc của cậu và Tiffany. Cậu ấy đã nói gì? Cậu kinh tởm? Cậu cùi bắp? Cậu ấy không muốn gặp cậu nữa?”

“Cậu ấy nghĩ tớ đang đùa và bảo tớ ngủ thêm miếng nữa. Cậu ấy nghĩ cái túi mắt của tớ là nguyên nhân cho sự rối rắm trong đầu tớ.”

Jessica bắt đầu cười.

"Oh my God seriously! Hahahahahaha."

“Đừng có dùng tiếng Mỹ với tớ!”

"Hahahahahahahahahaha.."

“Hey ngừng cười đi nếu không tớ sẽ thọc lét cậu bây giờ!”

"Bwahahahahahahahahaha!"

Tôi bắt đầu thọc lét Jessica. Và cậu ấy thậm chí còn cười lớn hơn. Tràng cười “nồng nhiệt” đó của Jessica đã thu hút sự chú ý từ mọi người và các thành viên còn lại bắt đầu tụ tập lại và cổ vũ cho tôi. Chúng tôi làm trò ngay tại phòng khách của tiệm ăn. Một vài người chụp lấy hình Jessica và tôi đang lăn lộn trên sàn trong màn thọc cù lét, một vào người cổ vũ, một vài thì bật cười.

Người quản lí phải tự tay kéo chúng tôi dậy khỏi sàn và yêu cầu chúng tôi rời khỏi đó ngay lập tức. Cả đám đông đã đảo ộng ấy.

Khi chúng tôi bước ra ngoài, trên mặt tôi vẫn còn nụ cười ngớ ngẩn đó khi tôi quay sang nhìn Jessica, người cũng đang cười rất tươi.

Soo Young, khi bước ngang qua đã ném cho tôi một cái nhìn chán nản kèm đau xót ghê gớm. “Chúng ta đã vô tình vỏ rơi Fany ở toilet lần nữa?” Cậu ấy đang ẫm Sunny trên tay, theo kiểu bế cô dâu ấy.

Chúa ơi tôi hoàn toàn quên mất cậu ấy!

“Cậu ấy nói mình cảm thấy không khỏe và rời khỏi đó khoảng chừng một tiếng trước.” Hyo Yeon giải thích.

Một giờ trước? Khi mình đang bận rộn cù lét Jessica để có thể nhận ra nó?

“Cậu ấy có nói là đi đâu không?” Jessica hỏi.

Hyo Yeon dừng lại một chút, đặt một tay lên càm và trả lời “Errrrmmmmm….tớ không nghĩ vậy.”

“Hãy nghĩ lại đi, chị ấy rời đi trước khi màn thọc lét bắt đầu. Seororo, có nhớ là em đã hứa gì không?” Yoona trề môi.

Seo Hyun cúi người xuống để Yoona leo lên lưng mình và tiếp tục bước đi như thể không hề có một cơ thể đang ngồi trên đó. Yoona vòng tay quanh cổ Seo Hyun và cả hai bắt đầu hát ngao ngêu bài nhạc phim Keroro. Hai đứa làm tôi nhớ đến những đứa nhóc không quan tâm về thế giới. Tôi nhớ cảm giác đó.

“Yah Sunny tay của tớ mỏi nhừ rồi nè! Sao một người lùn như cậu lại có thể nặng như cậy hả?” Soo Young cằn nhằn khi Yuri thì bật cười to lên.

“Ngừng than vãn lại và bế tớ về nhà an toàn đi.” Sunny nói một cách ngáy ngủ, mắt cũng đã ngắm lại.

Tôi cảm thấy có một nấp gấp nhẹ trên tay áo của mình. Tôi gật đầu với Jessica người đang nhìn tôi một cách lo lắng. “Tớ sẽ tìm cậu ấy.”

Chúng tôi đã hoàn toàn phá sản tại tiệm pizza đến nổi không thể gọi một chiếc taxi. Với lại chúng tôi lại có đến chín người.

Tôi ngẩn lên nhìn bầu trời đen ngòm và bảo mọi người nhanh lên trước khi nó trễ hơn.

Và rồi Hyo đề nghị chúng tôi nên đi đường tắt qua cái công viên bị bỏ hoan cách căn hộ của chúng tôi vài dãy nhà.

Được nửa đừơng qua khỏi cái công viên kinh dị này thì tôi bắt đầu hối hận với quyết định của mình. Ở ngay giữa công viên là một cánh rừng và tôi thấy nó chỉ toàn xanh, xanh, xanh và xanh. Cả nguyên một khu chỉ toàn là cái cánh rừng trời đánh ấy ngoại trừ vài cái ghế đá ở đây và kia.

Soo Young hạ Sunny xuống đất và những phủi phủi nếp nhăn trên cái áo khoác cardigan của mình, hệ quả của việc khuân bế người con gái nhỏ hơn đây mà.

“Chúng ta đang ở đâu vậy?”

Sunny dụi đôi mắt buồn ngủ của mình và nói, “Nơi này trông có vẻ thật tuyệt để ngủ.” Soo Young gõ vào đầu Sunny. “Đừng có nói nhảm nữa và tỉnh dậy đi. Chúng ta đang ở giữa nơi mà chỉ có trời mới biết được!”

Sunny làm như được bảo. Cậu ấy bắt đầu lấy lại được sự tỉnh táo, hai mắt cậu ấy như cứ đảo liên hồi như các hạt khi cậu ấy quan sát động tĩnh của mọi người, bất ngờ và sợ hãi. “Ai đã đưa ra cái ý tưởng ngu ngốc này vậy?”

Yuri và Soo young chỉ ngay vào Hyo Yeon, người cũng đang giơ tay lên chống chế. “Các cậu đã đồng ý.”

“Tae Yeon ah, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Jessica hỏi. Nơi này tối đến nổi tôi không thể nhìn rõ mặt của cậu ấy, nhưng qua giọng nói tôi biết cậu ấy cũng sợ không kém gì tôi.

Yuri chạy lại chỗ Jessica và vòng lấy cánh tay cậu ấy, Yuri nói với Jessica rằng cậu ấy cực sợ bóng tối. Jessica trợn mắt lên và nhìn sang chỗ khác.

“Chúng ta có thể quay lại và cố tìm đường trở về nơi chúng ta bước vào. Nhưng ở đây tối quá tớ e rằng nếu chúng ta cứ mò mẫm một cách mù tịt như vầy sẽ làm chúng ta lạc sâu thêm thôi.” Tôi nói.

Yoona nhanh chóng ôm Seo Hyun vào lòng và khóc ngon lành khi Maknae vỗ nhẹ đầu để dỗ em ấy. “Em hứa chúng ta sẽ ra khỏi đây an toàn mà.”

Những quả cầu màu vàng xuất hiện ở khoảng xa và tôi dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn. Và khi nó đến gần hơn thì tôi nhận ra rằng những cái đèn pha màu vàng đó rất là sáng. Cách chúng tôi vài mét thì có một chiếc xe tải đang tiến lại gần. Mặc dù tôi không nhìn rõ được nhưng tôi chắc chiếc xe tải đó đã rất cũ bởi vì động cơ của nó nghe như là một bà ngoại đang ho sù sụ.

Hai người leo xuống khỏi ghế hành khách và bước lại chỗ chúng tôi một cách mạnh bạo.

Vào lúc này tôi giang hai tay ra làm lá chắn che cho mọi người đang trốn phía sau tôi.

“Các người tính cưỡng bức bọn tôi đấy à?” Giọng Jessica vỡ òa ra. Cậy ấy nắm chặt lấy cái áo của tôi.

Đột nhiên những người đàn ông đó dừng lại và cái tiếng ùyng huỵnh đáng sợ đang phát ra từ đôi boot họ cũng dừng lại

Người đàn ông số 1 nói. ‘Kwon Yuri, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Chapter 4

TAE YEON’S POV

‘Kwon Yu Ri, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”

Tất cả chúng tôi quay sang nhìn Yuri, người cũng đang lúng túng y như chúng tôi. “Tớ… Tớ không biết bọn họ là ai hết!”

“Oh con có biết đấy.” Người đàn ông số một nói. Người đàn ông số hai và ba thì đứng hai bên như là cận vệ vậy.

“Để chúng tôi yên đi” Tôi cằn nhằn.

Người đàn ông số một bước gần lại phía chúng tôi.

‘Con có còn nhớ là ta hay ghé qua nhà con để thăm cha của con hay không? Ta luôn mua đồ chơi cho con đó, Yuri-ah. Con nhớ chứ? Nhớ chưa?”

“Tôi… tôi không biết.”

“Con hay gọi ta là cậu Bill và hát cho ta nghe bài hát Thỏ con ấy. Con luôn hát nó mỗi lần ta ghé qua chơi. Chúng ta đã rất thân thiết Yuri-ah… con và ta.”

“Hey chị ấy đã nói là không biết ông rồi mà! Để chúng tôi yên đi cái đồ kỳ dị kia!” Giọng của Seo Hyun vang lên từ phía sau.

‘Yuri-ah, những gì ông ấy nói… là thật chứ?” Tôi hỏi.

“Cậu không phải thừa nhận bất cứ thứ gì cậu không muốn đâu Yuri.” Jessica nhanh chóng thêm vào.

Yuri lo lắng nhìn từ Jessica đến tôi. “Tớ… tớ thật sự không biết. Khi tớ lên 8 tuổi thì tớ gặp một tai nạn rất nghiêm trọng và sau đó tớ phải thu gom lại trí nhớ của mình. Bác sĩ đã nói với mẹ tớ là thời gian sẽ giúp tớ bình phục nhưng rõ ràng… nó đã không.” Giọng cậu ấy nhẹ nhàng.

‘8… con đã rời bỏ ta khi con lên 8!” Bill nói với giọng thê lương.

Jessica trợn mắt lên.

“Im đi ông già.”

“Tớ…tớ nghĩ mình biết ông ta.” Yuri thừa nhận. ‘Tớ nhớ là trước khi chuyển lên Seoul thì luôn có một ông chú luôn đến thăn nhà cũ của tớ và luôn tốt với tớ… Tớ .. Tớ nghĩ ông ấy đang nói sự thật.”

“Tại sao chúng ta lại có cuộc nói chuyện này vậy? Hãy bắt cô ta rồi về nhà thôi!” Người đàn ông thứ hai lên tiếng.

“Hey!” Seo Hyun bay ra. “Muốn thử mà tôi đã cho một thằng teen 78kg rơi vào trạng thái hôn mê không hả?!”

“Tao rất sẵn lòng!” Người đàn ông thứ 2 thử thách, giơ cả ngón tay giữa lên.

“YAHHHHHHH!!!!” Seo Hyun nhảy lên Người đàn ông số 2 và cả hai bắt đầu đọ nắm đấm trên mặt đất.

“Seororo!” Yoona cũng tham gia vào màn đấu lộn khi con bé thấy Người đàn ông số 2 đang làm chuyện không đáng làm đàn ông nữa. Em ấy nhảy vào một bên nhìn Seo Hyun ngơ ngác và hít sâu một cái trước khi bay vào tấn công Người đàn ông thứ hai một cách bất thình lình, hét lên những từ nguyền rửa khi em ấy cào vào mặt hắn.

“Dám đụng vào Seororo của ta à!”

“ARGHHHH ĐỪNG CÓ CÀO VÀO MẶT TAO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Chúng tôi nhanh chóng nhảy vào khi thấy Người đàn ông thứ 3 cũng bước vào để cứu bạn mình. Jessica và tôi kéo Yoona ra khỏi Người đàn ông thứ nhất. “ĐỂ EM XỬ HẮN! ĐỂ EM XỬ HẮN! EM SẼ CẮN ĐỨT CÁI LỖ TAI HẮN CHO MÀ XEM!!!!”

Với sức mạnh của Soo Young và sự lanh lợi của Sunny, hai người họ đã xoay sở để vô hiệu hóa Người đàn ông thứ ba, họ cào vào mặt hắn, làm nát cả gương mặt, bộ râu của hắn ta thì như một con thú ăn thịt Bắc Mỹ đang đói bụng vậy đó.

“ĐỪNG CÓ ĐỤNG VÀO CHỒM RÂU DÊ. TA XIN CÁC NGƯỜI ĐÓ!!!!!!!! ĐỂ LẠI CHỒM RÂU CHO TA ĐI!!!!’

“Well cậu nghĩ sao Soo Young? Để lại hay làm luôn đây?’

“Hmmm… Tớ nghĩ … KHÔNG! Bây giờ nếu cậu có thể thì hãy giữ yên hắn trong khi tớ giật cái thứ shi*t này ra khỏi mặt hắn ta…”

“Tae Yeon, Sica! Hắn ta đang bỏ chạy với Yuri kìa!” Hyo Yeon gọi to trong hoản loạn.

Bill bỏ Yuri trên vai mình và chạy vào sâu trong rừng.

"HELP MEEEEEEE!"

“Đừng lo Yuri bọn tớ sẽ đến cứu cậu!”

‘Nhanh lên Sica! Chúng ta cần phải đuổi kịp trước khi hắn mất hút vào trong đó!’

Chúng tôi cứ chạy và chạy rồi chạy cho đến khi mấy cái cây thưa dần. Chúng tôi đã đến giữa khu rừng.

Bill giảm tốc độ lại và lôi ra một vật bóng loáng từ túi sau.

Tôi cẩn thận giơ hai tay lên đầu hàng. Jessica cũng giơ tay lên. Chúng tôi bắt đầu bước lùi lại.

Jessica thở gấp và kéo áo tôi một cách thô bạo.

”Omg omg omg…Hắn có súng, hắn có một cây súng, hắn có súng kìa!”

“Đừng làm vậy.. đừng làm hại cậu ấy.” Những từ này bay ra khỏi miệng tôi như đá tảng vậy.

Bill chĩa cây súng lục vào chúng tôi mật cách lo lắng. Hắn ta đang run rẩy. Yuri đã ngừng la hét cầu cứu và tôi có thể nhìn thấy nước mắt đang chảy dài trên má cậu ấy.

”Ngừng bám theo bọn tao đi nếu không tao sẽ bắn nó đó.” Bill chĩa cây súng vào tôi và sau đó là Jessica và trở lại với tôi. “Tao nghiêm túc đó, tao sẽ thổi bay não của nó. Nếu tao không có được nó thì…không ai có được.

“Okay...Okay… ông có thể có cậu ấy… Đừng làm quá lên… Ông không muốn làm hại ai hết đâu…’

Jessica bắt đầu khóc.

“Làm ơn…làm ơn đừng hại cậu ấy… Làm ơn đi..”

“Sica…” Yuri nghẹn ngào.

Bill lia cây súng vào tôi và Jessica rồi trở lại với tôi. “Đây.. đây là lần cuối cùng tao cảnh báo… Nếu tụi bây tiến xa hơn tao sẽ…” Hắn chĩa cây súng vào Yuri.

Yuri khóc thổn thức hơn nữa.

"Tae Yeon-ah... Sica-ah...Help meeee..."

Jessica cũng không ngừng khóc. Cậu ấy cứ lẩm nhẩm những từ xin lỗi Yuri.

Tôi cố kiềm nước mắt mình lại, thề thầm trong bụng là sẽ trả thù lại.

Bill nở một nụ cười nhỏ và lau đi nước mắt trên má Yuri.

“Con đang nói về cái gì vậy Yuir? Cậu Bill đang ở đây. Ông ấy sẽ bảo vệ con.”

Yuri hoảng loạn nhìn chúng tôi lần cuối trước khi cậu ấy và Bill biến mất vào trong khu rừng.

***

"Ow!"

Soo young hét lên trong đau đớn khi Sunny cọ xát quả trứng gà-đã-được-luộc-kỹ lên con mắt bầm đen của cậu ấy. Chúng tôi đang có một cuộc họp trong phòng của tôi, Yoona và Soo Young.

“Cho chừa cái tội bày đặt làm anh hùng.”

“Tớ đã cứu cậu đó!” Soo Young khóc òa lên.

“Chuyện gì đã xảy ra? Jessica hỏi.

Sunny xém nữa là làm chúng tôi đau tim chết khi cậu ấy quay lại nhìn bọn tôi. Trên mặt cậu ấy sưng lên một cục to như trái banh golf vậy đó. Cậu ấy quấn cái miếng vải lót dĩa vào quả trứng thứ hai và massege nó lên má của mình.

“Chồm râu dê đó là mọi thứ đối với người đàn ông đó…và bọn tớ đã giật nó ra. Điều kế tiếp bon tớ biết là, không có gì ghê gớm bằng việc đàn ông mất chồm râu dê của họ...”

Soo Young trợn mắt lên.

“Râu dê… là một vấn đề lớn đó.”

Sunny thở dài.

“Ông ta phát điên lên và gìm chặt bọn tớ xuống mặt đất… cậu có thể tưởng tượng được không? Người nào đó có thể kẹp chặt kể khổng lồ này xuống ?” Cậu ấy bình thản chỉ sang Soo Young .

"SUNNY!"

“… Sau đó hắn khuyến mãi cho bọn tớ mỗi đứa một cú đánh như trời giáng vào mặt”

“Chỉ MỘT cú.” Soo Young nhấn mạnh và giơ một ngón tay lên.

Suuny trợn mắt mình lên.

“Dù sao, tớ đã bị đấm khá là nặng nên lăn ra bất tỉnh nhân sự trong khoảng 5 phút. Soo Young đã…” Sunny liên che miệng lại khi nhận ra điều mình mém nữa nói.

“Sao hả? Soo Young unnie đã làm gì?” Yoona hỏi một cách tò mò.

Đột nhiên Soo Young chồm qua và tán vào đầu Sunny. “Đồ ngốc!”

Đáp trả lại, Sunnt tán vào đùi Soo Young, để lại nguyên một cái dấu màu hồng. Chúng tôi quan sát một cách câm nín khi hai người họ lăn qua lộn lại trên sàn, cố gắng mà tán vào nhau.

“Tất cả là lỗi của cậu! Đáng ra cậu không nên cứu tớ!”

“Cậu cũng sẽ làm vậy nếu cậu là tớ thôi!”

“Nếu tớ mà là cậu thì tớ sẽ tán cậu cho đến khi nào cậu tỉnh thì thôi hoặc tớ sẽ gọi cho bác sĩ… chứ không phải cái đó.

“Đây là cách mà mọi người thường dùng! Sau cậu không chịu hiểu hả?!”

“Bởi vì nó thật là xấu hổooooo mà… arghhhh! GIỜ THÌ NẮM CẢ TÓC NHAU HUH?!”

“Tớ không có ý nắm tóc cậu đâu Sunny, làm ơn đừngggggg… KHÔNG PHẢI LÀ MÁI TÓCCC!”

“XIN LỖI ĐI CHOI SOO YOUNG!”

“Tớ xin lỗi!”

“Tớ không nghe được Choi Soo young! Cậu có cần cái loa không!?”

‘Tớ xin lỗi mà Sunny!”

“Vẫn không ngh-“

“TỚ XIN LỖI! TỚ XIN LỖI LEE SUN KYU! TỚ XIN LỖI VÌ ĐÃ HÔN CẬUUUUUU!”

“Các cậu đừng có cãi nữa…Chúng ta cần phải tập tr- KHOAN ĐÃ, WHAT?” Jessica đứng bật dậy.

“Cậu vừa nói gì?”

Ssunny nắm lấy tóc Soo Young, Soo Young cố đẩy Sunny ra… cả hai đều đống băng trong tư thế đó. “CPR*, nữa không…?” Soo Young càu nhàu lên.

Jessica quay sang tôi, chớp chớm mắt không tin. “Các cậu đã- Nó ư-Bọn họ đã-?”

“Tớ ... Tớ nghĩ tốt nhất là cứ giả vờ như chúng ta chưa từng nghe thấy nó.” Tôi nói, hắng giọng mình lại.

Hyo Yeon ngồi xuống với cái nhìn sửng sốt, Jessica cũng trở về chỗ của mình.

Sunny và Sooyoung im lặng trở lại vị trí vốn dĩ của mình, tránh né không nhìn vào mắt nhau.

”Bill nói ông ta biết bố của Yuri.” Tôi bắt đầu. Lạy chúa hãy lấy cái thứ mà Soo Young vừa thừa nhận ra khỏi đầu con đi

“Và cậu tin ông ta?” Jessica hỏi.

“Well tớ không tin ông ta nhưng Yuri có nhớ ra ông ấy, trong căn nhà cũ của cậu ấy.’

Hyo Yeon gật gật đầu.

“Tớ tin ông ta đang nói sự thật.”

“Hoặc hắn ta có thể đã bám theo Yuri, điều giải thích cho việc hắn có thể biết nhiều về cậu ấy như vậy.” Yoona nói và Jessica đồng ý ngay lập tức..

Seo Hyun lắc đầu.

“Cho đến ngày hôm nay em chưa bao giờ biết đến tai nạn của Yuri unnie. Và kể cả

Yoona unnie. Các chị cũng biết Yuri unnie kín đáo như thế nào mà. Vậy nếu chị không nói cho bạn thân của mình biết về những việc riêng tư như vậy thì làm sao một lão già ngu ngốc không can hệ gì với chị ấy lại biết được chứ?”

“Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ… trừ khi Bill quen với những người thân của Yuri…” Suuny nói.

“Gia đình của cậu ấy.” Soo Young nhanh chóng nói.

Tôi quay sang Jessica.

“Vậy bây giờ cậu tin chưa? Rằng ông ta đang nói sự thật?”

Jessica giơ tay lên đầu hàng, cậu ấy thở dài.

“Tốt thôi.’

“Có một chuyện tớ đang muốn biết…” Hyo Yeon bắt đầu. “Sao đột nhiên lại chuyển lên Seoul? Cùng năm với tai nạn kinh hãi của Yuri?”

“Tớ biết vì sao.” Giọng của Jessica run lên.

“… bởi vì tớ là người mém nữa là giết cậu ấy.”

***

Khi ngồi trên bệ toilet chờ đợi kết quả, Tiffany băn khoăn không biết các bạn của cô có nhớ đến cô hay không.

Họ có nhận ra là mình đã ra ngoài nguyên đêm…? Một gạch.. một…

Tae Yeon có nhận ra hay không?

Một gạch.. Điều này là hoàn toàn bình thường phải không?

Đôi khi cô ước Tae Yeon có thể dành nhiều thời gian hơn cho cô thay vì với các bạn của cô… Nó thật là đau khi thấy họ ở cùng nhau…

Sao cái này lại lâu như vậy chứ?

Tiffany nhìn vào đồng hồ của mình và xem lại hướng dẫn sử dụng một lần nữa. Ở đây nó để là phải chờ năm phút. Nên cô kiểm tra lại đồng hồ một lần nữa, và nhìn lại cái que.

Hai gạch sáng đang nhìn chằm chằm lại cô.

Chapter 5

TAE YEON'S POV

“Bởi vì mém nữa là tớ đã giết cậu ấy… tớ đã cầu cho cậy ấy chết.”

“WHAT?” Chúng tôi đồng thanh.

Giọt nước mắt chảy lăn dài trên gương mặt trắng sứ của Jessica. Nó thật là một tin chấn động.

“Các cậu cũng biết là tớ và Yuri là bạn với nhau từ khi còn bé và bọn tớ đã từng có thời kỳ rất gắn bó với nhau.”

Chúng tôi gật đầu.

Jessica đưa tay lên mặt, lau đi những giọt nước mắt.

“Một bữa nọ cậu ấy tiến về phía tớ trong lớp mỹ thuật và đưa cho tớ một cái phong bì màu hồng.”

“SAO CHỨ?” bọn tôi đồng thanh hỏi.

Jessica nặng ra một nụ cười nhỏ.

“Thậm chí cậu ấy còn vẽ hình hai người đang nắm chặt tay nhau ở phần trên của tấm bìa. Một cao và một lùn… cậu ấy và tớ. Và cậu ấy vẽ một trái tim ở chính giữa cả hai. Nhưng… nhưng…”

Mặt Jessica tối sầm lại khi quá khứ bắt đầu hiện về.

“Có một đứa con trai trong lớp tớ đã nhìn thấy nụ cười ngu ngốc ấy trên mặt tớ và bắt đầu tò mò. Nó muốn được nhìn thứ tớ đang đọc nhưng tớ đã không cho và thế là nó giật lấy lá thư từ tớ và đọc to ra cho cả lớp nghe. Mọi người cười vào mặt tớ. Bọn chúng thậm chí còn kể cho mẹ của chúng nghe. Không lâu sau đó thì tin tức lan truyền đến tai ba tớ, ông ấy đã nổi khùng lên và bảo mẹ tớ cắt đứt quan hệ với mẹ của Yuri.

Nước mắt lại bắt đầu tuôn trào trên mặt của Jessica, cậu ấy dừng lại trong giây lát và hít thở thật sâu.

“Những người bình thường sẽ thấy chuyện những đứa bé gài thích nhau thật là cute, nhưng không phải là ba mẹ tớ. Ba tớ sợ rằng lớn lên tớ cũng sẽ thích con gái nên đã gởi tớ qua Mỹ du học. Bố mẹ của Yuri cũng hành xử như vậy bằng cách chuyển lên Seoul, họ chỉ muốn bảo vệ Yuri khỏi những cảm xúc độc hại bởi vì những tin đồn và những thứ tương tự vậy.”

“…Một vài tuần trước khi cậu ấy chuyển lên Seoul cậu ấy đã đến chỗ của tớ và xin lỗi nhưng lúc đó tớ đã quá giận dữ nên đã không quan tâm. Tớ đã mất lòng tin của ba mẹ, bạn bè,… mọi thứ. Các cậu có thể tưởng tượng việc một bé gái 8 tuổi phải chịu đựng những thứ như vậy không?”

“Và khi cậu ấy vỡ òa ra trước mặt tớ bảo rằng cậu ấy chỉ muốn được làm bạn tốt với nhau thôi, tớ cảm thấy thật tệ nhưng tớ đã không biểu hiện nó ra. Điều cuối cùng tớ nói với cậu ấy là ‘đi chết đi’.…”

Jessica không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu ấy bắt đầu khóc hết cả tim ra.

“Vào ngày hôm sau thì cậu ấy bị cái tai nạn xe khủng khiếp ấy và xém nữa là mất mạng…”

Cậy ấy nấc lên từng cơn và với lấy miếng khăn giấy từ Soo Young.

“Tớ đã làm vậy! Tớ đã cầu cho cậu ấy chết đi…”

“Nó không phải là lỗi của cậu đâu. Tai nạn đã xảy ra mà.” Soo Young an ủi.

“Tớ thậm chí đã không kể bất kỳ thứ gì về chuyện này! Tớ là loại bạn gì cơ chứ??” Jessica khóc to hơn nữa. Mọi thứ chỉ mới diễn ra trong hai phút nhưng cảm giác cứ như là hàng giờ đã trôi qua, Jessica cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, bọn tôi thuyết phục cậu ấy rằng không phải vì cậu ấy mà Yuri mới gặp tai nạn đó.

Mọi người biểu hiện một sự nhẹ nhỏm và thanh thản sau màn thú nhận nho nhỏ của Jessica. Vậy thật ra cậu ấy cũng không hề có giết Yuri

“Vậy.. Chúng ta sẽ làm gì về chuyện của Yuri bây giờ? Chỉ ngồi đây chờ cho cảnh sát tìm ra?” Soo Young hỏi.

”Có mà chết với cảnh sát” tôi bắt đầu. “Chúng ta phải làm một cái gì đó.”

***

“Tớ biết một vài người có thể giúp được chúng ta trong “buổi tiệc” tìm kiếm này.” Hyo Yeon nói, bấm bấm vào điện thoại khi bước trở về phòng để gọi điện.

Sunny và Jessica thì lên danh sách những người Yuri quen biết. Lợi thế là ở chỗ Jessica và Yuri là bạn thời thơ ấu. Jessica biết mọi thứ về Yuri, từ địa điểm yêu thích, những người bạn mà Yuri hay chơi chung. “Tớ thật sự chẳng nhớ ra Bill” Jessica nói một cách tiếc nuối.

“Mẹ của Yuri không muốn gặp chúng ta nhưng ba chị ấy thì đồng ý.” Yoona nói khi cúp máy.

“Ông ấy rõ ràng là đang rất tuyệt vọng nhưng sẵn sàng nói chuyện. Chúng ta sẽ gặp ông ấy vào lúc 4 giờ tại văn phòng của ông ấy” Soo Young thêm vào.

“Thứ gì đó mà em nói về Bill đã làm cho ông ấy đồng ý.” Yoona nói. “Đã 3.30 rồi. Chúng ta nên đi nhanh thôi nếu muốn đến đó đúng giờ. Đi thôi unnie.” Soo Young và Yoona biến mất đằng sau cánh cửa.

“Yuree!” Tiifany hớt hải chạy vào căn hộ như một người điên. “Sunny vừa gọi cho tớ. CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA?”

“Cậu ấy bị bắt cóc.” Tôi trả lời ngắn gọn

“Cái đó thì tớ biết rồi, tớ giúp được gì đây??” Tiffany hoang mang.

Tôi ra hiệu cho cậu ấy ngồi xuống bên mình. “Tớ đang tìm trên Google Map nè… Chiếc xe tải của Bill đã bị cảnh sát cảnh sát kéo đi, điều đó cò nghĩa là ông ấy chỉ có thể đi được một khoảng thôi…Cảnh sát cũng đã phong tỏa chu vi khu vực này…và xuống cả đó… chặn tất cả lối vào trong công viên… Cậu có thấy cái hình vuông tớ đánh dấu ở đây không? Nó chắc chắn là nơi bill đang giấu Yuri. Nhưng nơi này rộng cả kilomet và Yuri có thể ở bất kỳ đâu trong khoang đó.”

Tớ thật sự rất muốn biết cậu đã ở đâu nãy giờ nhưng có vẻ như bây giờ đang là thời điểm tồi tệ để hỏi về chuyện đó nhỉ.

“Jessica unnie và Tae Yeon unnie nói kẻ bắt cóc đã đi về phía nam.. Và đã 4 giờ đồng hồ trôi qua nên nếu ông ta có đi thẳng thì chắc chắn ông ấy đang ở đây.” Seo Hyun chỉ vào tấm bản đồ mà em ấy đã nguệch ngoạc trông lúc tự mày mò. “Ngược dòng chảy của con sông này.”

“Lỡ ông ta đi đường khác thì sao?” Tiffany hỏi, nghiên cứu tấm bản đồ-nhìn giống chết liền của Seo Hyun.

Seo Hyun chộp lấy một tờ giấy trắng khác và bắt đầu mày mò nữa.

“Có 64 đường mà ông ấy có thể đi nhưng chúng ta có thể khoanh vùng lại dựa trên tuổi tác của ông ta.” Em ấy vẽ ra chi tiết một hệ thống cấu trúc có cấp bậc rõ ràng. Wow đứa trẻ này quả là một thiên tài.

“Do đó chúng ta chỉ còn lại ở đây, đây, đây, đây, đây… và đây!” Em ấy đánh dấu X lên những vị trí mà em ấy nghĩ kẻ bắt cóc có thể ở đó, và rồi em ấy ngước lên nhìn Tiffany, người cũng đang nhìn lại em ấy với ánh mắt kinh sợ.

“Gì chứ?” Seo Hyun cau mày. “Cho dù em có giống một tên du côn không có nghĩa là em ngu ngốc. Giờ thì các chị thứ lỗi cho em khi em sắp xếp các vị trí để dễ phối hợp….”

“Đáng nể thật.” Jessica và Sunny nhìn nhau và hợp xướng.

Tôi rời mắt khỏi màn hình máy vi tính và quay sang Tiffany. Tôi muốn chắc là cậu ấy đã hiểu rõ kế hoạch của mọi người.

“Cảnh sát vẫn còn đang điều tra nhưng đây lại là một cuộc đua gấp rút chống lại thời gian vậy nên nếu họ dừng cuộc tìm kiếm lại vì trời đã tối và quá nguy hiểm để tiến sâu vào trong, chúng ta sẽ bí mật tiếp tục tìm kiếm cậu ấy.”

Tôi tìm kiếm dấu hiệu đồng tình trên mặt câu ấy nhưng mắt của cậu ấy lại ánh sự mệt mỏi và biểu hiện của cậu ấy thì trống trơn.

"Tiffany?"

‘Tớ… Tớ… Tớ có chuyện này cần phải nói với cậu.”

"Hmm?"

“Tớ…”

Hyo Yeon chợt bay vào phòng khi Tiffany chuẩn bị nói và làm cho cậu ấy dừng lại, không nói nữa.

Cậu ấy gượng cười và nói là không có gì cả nhưng tôi đã nhìn thấy cái nhìn rối rắm trên mặt cậu ấy. Tớ sẽ trở về chuyện của cậu nhanh thôi.

“Tin tốt đây. Tớ đã nhờ thêm được sự trợ giúp từ một vài người.” Hyo Yeon thông báo.

“Để tớ xem coi có thể nhờ được Krystal và bạn của nó không.” Jessica nói và rời khỏi phòng để gọi điện.

***

“Các cậu này! Tớ không muốn bị nói là người vô tâm nhưng tớ nghĩ chúng ta trông thật tuyệt trong bộ đồ đen như vầy.” Soo Young bình luận. Những bồ đồ đen này là dùng để ngụy trang.

Sunny trợn mắt nhìn vào Soo Young khi nghe thấy câu comment bất chợt đó.

“Làm ơn tập trung vào việc lái xe đi.”

Tuy nhiên khi Soo Young không để ý thì Sunny quay sang bọn tôi, chỉ trỏ vào người của mình rồi giơ tay ngón tay cái lên để diễn tả rằng cậu ấy cũng thích bộ đồ này nhiều như Soo Young vậy.

Sunny chu môi và dựa người trở lại ghế của mình khi đang bị kẹp giữa Jessica và Tiffany trong khi Hyo Yeon và Seo Hyun ngồi ngay phía sau bọn họ. Yoona thì đang ngủ gà ngủ gật trên ghế hành khách.

Tôi có thể thấy là Seo Hyun đang rất căng thẳng qua cái cách em ấy cứ kiểm tra và đếm lại các vị trí những khu mà chứng tôi sẽ dừng lại để kiểm tra.

”Omo Mình đã đếm đúng trong lần đầu tiên rồi mà… lại lần nữa nào… 367, 2456….” Seo Hyun lẩm nhẩm.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và cảm giác được những lọn tóc sau cổ mình đang dưng đứng lên. Khung cảnh bên ngoài cứ như là có ai đó đang quan sát bọn tôi trong bóng tối, trốn tránh đằng sau những cái cây khi chúng tôi chạy ngang.

Tôi lắc đầu để xua tan cái ý nghĩ kinh hãi đó và tập trung vào âm thanh động cơ đang gầm lên nhẹ nhàng khi nhiên liệu chuyển động khắp xe. Tôi nhắm mắt lại, cầu mong cho cơn đau đầu bắt đầu từ sáng nay chấm dứt.

Hyo Yeon nhìn lên từ điện thoại. “Luna vừa nhắn tin cho mình. Em ấy và Sulli sẽ gặp chúng ta tại Nhà ga số 1.” Nhà ga số 1 là đường chính dẫn vào cái công viên bỏ hoang.

“Krystal cũng vậy. Em ấy đi cùng với hai người bạn là Amber và Victoria.” Jessica thêm vào.

Có phải Hyo Yeon và Jessica vừa kể tên những thành viên trong nhóm F(x)?

Tim của tôi muốn văng ra khỏi lồng ngực khi Soo Young rẽ vào đường hẹp kế bên và biến mất dần vào bóng tối. Yuri đang ở đâu đó trong đây...

Hyo Yeon bước lại để chào Luna và Sulli và cảm ơn hai đứa vì đã đến giúp. “Hey không có gì đâu unnie… Yuri unnie cũng là bạn của bọn em mà.” Luna nói một cách tự tin. Mặt của em ấy thể hiện một cái nhìn khó hiểu khi em ấy chỉ vào Seo Hyun đang ngồi bệt ngay dưới đất, xếp bằng lại, ngón tay thì dán chặt vào máy tính và hung hãn viết một phương trình kỳ lạ xuống tờ giấy note nhỏ trong khi Yoona thì kiểm tra xem mấy cái bộ đàm còn xài được hay không.

Jessica chạy về phía Krystal và vòng tay qua ôm em gài mình.

“Chị thật sự, thật sự đánh giá cao hành động này của em đó Krystal…” Jeesica nói và khi cuối cùng cả hai cũng buông nhau ra thì Krystal chỉ mỉm cười và giới thiệu bạn của em ấy cho chúng tôi. Amber và Victoria cúi đầu và chào chúng tôi một cách lịch sự.

Sao đó cả hai tiến về phía Luna và Sulli và giới thiệu bản thân mình lại một lần nữa.

Mọi chuyện ngày càng kỳ lạ hơn… các thành viên của F(x) không hề biết nhau? Cái quỷ gì vậy?

Đột nhiên, một cơn gió mạnh ào ạt thổi vào chúng tôi, tôi ngẩn đầu lên, kéo cái áo khoác của mình lại gần hơn cùng lúc để thấy mặt trăng đang ngại ngùng nắp phía sau một đám mây xám to và dầy. Tôi không thể đoán trước được là nó chỉ do trời tối hay là do sắp có bão sấm sét.

“Vậy khi nào thì chúng ta bắt đầu?” Amber hỏi.

“Tớ nghĩ chúng ta nên chia ra thành từng nhóm trước đã.” Jessica đề nghị.

“Đúng đó.”

Tiffany đang nói rất nhiều với Krystal…? Hai người họ thân với nhau lắm à?

Tôi bắt đầu chia nhóm ra.

“Nhóm 1-Jessica, Krystal, Soo Young và Luna.”

“Nhóm 2-Tiffany, Seo Hyun, Amber và tớ.”

“Nhóm 3- Hyo Yeon, Sunny, Victoria và Sulli.”

“Mỗi nhóm đều đã có đèn pin và la bàn rồi chứ?” Yoona hỏi. Đám đông nhỏ lí nhí từ “yes” trong miệng.

“Tae Yeon, chúng ta nên đi thôi.” Jessica ra hiệu và tôi gật đầu trả lời.

“Các cậu làm ơn hãy cẩn thận. Hãy nhớ rằng, chúng ta đang theo đuôi một tên tâm thần. An toàn của các cậu là trên hết và nếu không còn câu hỏi gì khác thì Nhóm 1 có thể bắt đầu được rồi…”

Nhóm 1 bắt đầu di chuyển sau khi nhận được tấm bản đồ vẽ tay như một chỉ dẫn từ Seo Hyun. Khi cái người cuối cùng trong nhóm đầu tiên biến mất trong bóng tối, tôi nhìn Seo Hyun gật đầu, ra hiệu cho em ấy bắt đầu chỉ đường.

“Em đã kiểm tra bản đồ. Để có thể đến được điểm ‘X’, chúng ta phải rẽ ngay sau… “ Em ấy lấy ra một cái máy tính từ balô phía sau và bấm vào đó vài con số. “…. gần 150 bước. Con đường sau đó thì khá là dễ dàng để đi theo nên 150 bước đầu tiên là rất quan trọng.”

“Vậy hãy đếm to đến 150 đi.” Tiffany đề nghị.

“Ý hay đấy nhưng không được quá lớn. chúng ta không muốn bức dây động rừng đâu.” Amber nhắc nhở.

“Ok chúng ta sẽ làm theo ý tưởng của Tiffany nhưng lại không quá to. Seo Hyun em sẵn sàng đi chưa?” Tôi hỏi Seo Hyun người lại chiến giữ lấy tấm bản đồ.

“Huh, sao ạ… Yeah em đã sẵn sàng rồi… Nhưng mà đợi đã…” Seo Hyun chạy lại chỗ nhóm 3 và nhắc nhở họ phải đi về phía nào. Sau đó em ấy quay trở về phía chúng tôi, bước lên trên dẫn đầu cả nhóm tiến vào trong khu rừng.

"1... 2...3..."

"60...70..."

"121...122..."

***

NOMAL POV

“Mấy con mũi chết tiệt này!” Soo Young càu nhàu và đập mạnh vào con mũi đang “dùng bữa” trên chân phải của cô ấy.

“Seo Hyun nói chúng ta sẽ thấy một tảng đá lớn phía bên phải sau khoảng 50 bước.” Yoona nói khi quơ cái đèn pin lên và xuống, trái qua phải. “Nhưng em chẳng thấy gì cả…”

Krystal giơ cây đèn pin về phía trước “Ở đây cũng không có.”

Luna quay người lại và làm y chang. “…Ở phía này cũng không.”

“Để tớ kiểm tra coi.”

Jessica trải tấm bản đồ ra trên mặt đất. Mọi người bắt đầu tụ lại xung quanh cô ấy

Và chĩa cái đèn pin vào tấm bản đồ.

“Ở đây là chữ ‘X’… tảng đá thì nằm ở đây.. còn chúng ta… Tớ không biết chúng ta đang ở đâu nữa… Ok hãy coi lại từ đâu nào. Sau bước thứ 40 thì chúng ta gặp phải một ngã ba… chúng ta đã đi bên nào vậy?”

“Cái thứ hai?” Krystal trả lời.

“Tớ tưởng chúng ta đã đi vào ngã rẽ đầu tiên chứ??” Soo young nói một cách hoang mang.

Yoona kéo cái áo len lại gần hơn. Ngoài trời đang rất lạnh.

“Chúng ta cần phải quyết định. Thật nhanh vào. Nếu không chúng ta sẽ chết cóng ngoài này mất thôi.”

Soo Young đứng dậy, bịt chặt mũi mình lại và làm biểu hiện đau khổ.

“Này các cậu, tớ ghét phải dọa mọi người nhưng tớ nghĩ có cái gì đó đã chết ở đây. Mọi người có ngửi thấy mùi thối không?”

Luna đỏ mắt và chầm chậm đưa tay lên.

“Xin lỗi đó do em đấy.”

***

“Không thể tin là tớ đã từng thích cắm trại.” Tôi nói khi cố tránh một cành cây thấp.

“Em thường hay cắm trại khi còn nhỏ.” Amber nói..

“Thật hả?” Tiffany hỏi.

“Ở sân sau nhà em.. HAHAHAHAHA.”

Tiffany và tôi nhìn nhau bối rối.

“Một trăm bốn mươi chín.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở phía trước.

Chết tiệt mình đã bận rộn nhìn lén Tiffany mà quên mất việc đếm!

‘Một trăm năm mươi.”

Seo Hyun chỉ cây đèn pin xung quanh chúng tôi.

“Vâng chính là nó đấy. Chúng ta tới rồi.”

Amber và tôi trao nhau một cái nhìn lạ lẫm. Sao em ấy có thể biết điều đó chứ??

“Hey tớ thấy một cái gì đó!” Tiffany quỳ xuống và nhặt lên một cái gì đó.

‘Là một cái vớ” Mặt chúng ấy thể hiện sự chán ghét.

“Omo Yuri đã ở đây!” Seo Hyun nói một cách phấn khởi. Em ấy giật lấy chiếc vớ từ trên tay Tiffany và vẫy nó trước mặt chúng tôi.

“Đây là một trong những chiếc vớ Keroro mà em đã tặng Yuri unnie vào sinh nhật!”

Cách nơi nhặt đươc chiếc vớ một vài mét, một đống bùi nhùi màu trắng hiện lên trên mặt đất. Lúc đầu tôi cứ nghĩ nó là những cây nấm nhưng khi đến gần hơn thì tôi mới nhận ra nó là gì.

“Nhìn này, một đống tro.” Tôi đưa tay ra chạm vào chúng và bị phổng một chút.

“Vẫn còn mới. Chắc chắn là họ đã ở đây. Làm tốt lắm maknae. Chúng ta đang đi đúng hướng.”.

“Nếu là vậy thì chúng ta phải nhanh lên. Chúng ta có thể sẽ bắt kịp họ nhanh thôi.” Amber nói.

“Thật kỳ lạ.” Seo Hyun nói, kiểm tra tấm bản đồ khi chúng tôi tiếp tục hành trình.

“Đoạn đường này sẽ dẫn chúng ta vào sâu hơn trong rừng. Ông ta vào sâu hơn trong đó để làm gì chứ?”

Đột nhiên Amber chặn chúng tôi lại và đặt một ngón tay lên môi của em ấy.

“SHHH.. Em nghĩ mình vừa nghe được cái gì đó.”

*ríu rít* *nhốn nháo*

Ai đó ôm lấy eo tôi từ phía sau. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Tiffany.

“Sao vậy?”

“Tae Tae, tớ sợ quá..” Cậu ấy thì thầm một cách nhẹ nhàng.

“Thật lòng thì tớ cũng đang sợ chết khiếp đây..” Tôi thì thầm lại. Khoan đã, có cái gì đó khác biệt trong cái cách cậu ấy vừa gọi mình..

“Chắc chỉ là cơn gió thôi.” Seo Hyun lên tiếng.

“SHHHHH!” Amber quở trách. Seo Hyun nhún vai và tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ của mình.

Cho dù có phải là gió hay không thì tôi cũng đang tận hưởng cuộc sống ở đây… đừng vội bỏ ra Fany..

“Có một cái gì đó ở đây…” Amber chỉa cây đuốc vào bụi rặm. Chậm rãi, em ấy hạ thấp cây đuốc xuống mặt đất và để cho nó vẫn chĩa về phía bụi rặm, và em ấy có thể nhìn được thứ ở phía sau nó.

“HA!” Em ấy hét lên, giật to bụi rậm ra. “AHHHHHH!”

"AHHHHHHHHHHHHHHH!!!!"

"AHHHHHHH... Amber?"

"Victoria? Sul Li?"

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Err Hyo Yeon unnie? Sunny unnie?”

“Ei?” Tôi bước chậm lên phía của Amber và nhìn thấy Nhóm 3 đang ôm chặt lấy nhau. “Chuyện quái gì? Sao các cậu lại ở đây??”

Sunny buông Hyo Yeon ra và đứng dậy, phủi phủi cái áo của cậu ấy và giúp Hyo Yeon đứng dậy.

“Bọn tớ nghe thấy tiếng động và tưởng rằng các cậu là Bill nên sợ quá, trốn vào đây luôn.”

Victoria thở dài.

“Chúng tớ nghĩ mình đã tóm được hắn!”

Sulli gật đầu. “Uhuh uhuh.”

“Oh làm ơn đi, các cậu sợ đến nỗi tè ra quần kia kìa!” Amber trêu chọc.

Mặt Vitctoria hầm hầm lại.

“Mọi người làm cái gì ở đây? Các cậu phải ở phía nam mới đúng chứ?” Seo Hyun nói.

Hyo Yeon đưa tay ra sau đầu và mỉm cười bẽn lẽn.

“Chúng tớ quên đếm bước đi của mình…”

“Không sao. Dù phía bên chị có đếm cũng không có ích gì.” Seo Hyun nói.

“Huh?” Sunny và Hyo Yeon nhìn nhau khó hiểu.

“Chúng em đang đi đúng hướng. chúng ta sẽ bắt kịp Bill sớm thôi.” Tôi trả lời.

“Chúng tớ đã tìm thấy vớ của Yuri” Tiffany xụ mặt xuống. “… và một đống tro còn mới. Chúng tớ nghi ngờ là hắn ta đã ngừng lại ở đây để nghỉ ngơi và làm ấm cách đây không lâu.”

“Nhưng sao hắn ta lại tiến vào sâu hơn thay vì đi ra? Rõ ràng đường này sẽ dẫn vào sâu trong rừng. Bộ hắn không thấy phía đó tối hơn phía bên đây?” Victoria khéo léo phân tích.

“Đúng y như những gì em nghĩ” Seo Hyun đồng tình. Chúng tôi tiếp tục bước đi với Seo Hyun dẫn đường và vẫn câu hỏi đó trong đầu.

***

“Vậy sao tớ chưa bao giờ nghe về cái công viên này nhỉ?” Soo Young hỏi. Bọn họ đã quyết định là quay lại chỗ ngã ba và đi con đường kia.

Jessica gỡ bỏ cái lá cây không biết bằng cách nào đã hạ cánh trên đầu cô và quăng nó đi một cách không thương tiếc. “Hãy nhớ lại lần đầu tiên chúng ta đến đây? Chúng ta đã đi qua một cái ngỏ hẹp mà thậm chí một con bọ cánh cứng cũng chẳng qua lọt trước khi tìm thấy lối ra. Ở đó hầu như chẳng có gì giữa cái công viên này và đường chính nên không có lý do gì mà mọi người lại đến đây…Hầu như chẳng có gì giữa cái công viên này và đường chính nên không có lý do gì để mọi người đến đây… trừ phi họ muốn hoặc biết cách băng xuyên qua đây.”

“Mẹ của em đã từng đề cập rằng chủ của cái công viên này đã mất hết tiền của vào việc đầu tư cổ phiếu. Ông ấy đã không kiếm đủ kinh để tiếp tục xây dưng nó cộng thêm cái giá của việc chuyển dời các tượng, đồ trang trí và đài phun nước là không cần thiết. Nên ông ấy đã bỏ hoang cái công viên này với mọi thứ vẫn còn nằm bên trong.” Yoona giải thích.

“Wow các cậu biết nhiều thứ thật.” Soo Young nói, kinh ngạc. Cô ấy đi chậm lại và nắm chặt dạ dày khi bật ra một tiếng rên nhỏ.

“Em đã nhìn thấy việc unnie vừa làm.” Luna nói. Soo Young nhìn về phía Jessica và Yoona. Có vẻ như họ đã không nhận thấy nó. Soo Young nhanh chóng đẩy Luna sang một bên, đối mặt với cô ấy.

“Em đã nhìn thấy gì?”

“Em đã nhìn thấy unnie unnie tự làm mình ói.”

“SAO EM CÓ THỂ THẤY- HỒI NÀO??”

“Vừa nãy. Khi chúng ta dừng lại để đi toilet” Luna nói một cách bình thản.

Mặt Soo Young tối sầm lại. “Chị thề là nếu em nói-“

“Hey mọi người, có chuyện gì vậy?” Krystal bất ngờ xuất hiện.

”Không có gì” Soo Young nhanh chóng trả lời.

“Bọn tớ chỉ nói chuyện với nhau thôi” Luna cũng tham gia.

Chân mày Krystal đưa lên.

”Có chuyện gì à?”

“CHỊ ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG CÓ GÌ MÀ!” Soo Young trả lời một cách giận dữ và đẩy Luna qua một bên.

“Geez Có chuyện gì với chị ấy vậy?” Krystal hỏi và gãi trán của mình.

“Tớ không biết… PMS* chăng?” Luna nhún vai

“MỌI NGƯỜI, CHÚNG TA ĐẾN RỒI!” Jessica thông báo, chiếu sáng tấm bản đồ với cây đèn pin. “Yep chúng ta đã tìm ra điểm X.”

Soo Young và Yoona nhanh chóng nhìn xung quanh. Krystal và Luna thì kiểm tra trên mặt đất.

Luna thở dài.

“Thật là thất vọng mà.”

Krystal cũng gật đầu đồng tình, khoanh hai tay lại với nhau.

“Chúng ta bỏ công đi đến đây mà chẳng tìm thấy gì cả”

“Không biết những người còn lại tìm thấy gì nhỉ?” Soo Young nói ra ý nghĩ của mình.

“Không biết Seororo có nhớ em hay không nữa.” Yoona nói một cách mơ màng.

Jessica chiếu đèn pin của mình vào bóng tối. “Hey tớ nghĩ mình vừa thấy cái gì đó. Để tớ đi kiểm tra xem sao.”

”Oma chỉ là cái cây có hình dáng giống con người thôi à.” Jessica tự nói với mình.

“Các cậu à, tớ chỉ nhầm lẫn cái câ-“

Jessica quay lại và nhận thấy mình đã đi quá xa với nhóm của mình.

"Oh s**t"

*kraaak*

Jessica cảm thấy tim mình như ngừng đập.

TBC

Teaser Chapter 6

Bất ngờ có một cái gì đó đập vào đầu Jessica và thứ cuối cùng cô ấy nhìn thấy là một dáng người lờ mờ và rồi mọi thứ tối dần đi.

“Em sẽ ổn trong một vài phút nữa thôi mà.’ Krystal trả lời nhưng giọng của em ấy lại không thuyết phục cho lắm.

"Krystalll" Tiffany khóc nức nở khi thấy Krystal bị quăng trên mặt đất. "Ow. Chỉ là một vết bầm tím à unnie. Em ổn mà."

Tại sao Fany lại quan tâm đến Krystal nhiều như thế? Đây chỉ là tình chị em hay gì khác?

Ngay khi Tiffany đỡ Krystal đứng dậy thì có thứ gì đó rơi ra từ túi sau của cậu ấy. Vitamin dành cho thai phụ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: