Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAPTER 21

8pm

Taeyeon và Tiffany cùng rời khỏi buổi lễ và đến nhà Taeyeon dùng cơm – một bữa tối tự nấu. Cả hai dừng dọc đường để mua nguyên liệu chuẩn bị cho bữa cơm hải sản, theo như lời Taeyeon đã hứa trước khi đến lễ trao giải. 

Đến nơi.

Nhà Taeyeon rất sạch và được trang hoàng cẩn thận, trên tường là hàng trăm bức ảnh chụp cô ấy cùng nhiều người khác.

‘Cứ tự nhiên như đây là nhà cậu!’ Taeyeon nói, mang túi xách vào phòng. 

Tiffany hoàn toàn ngạc nhiên với các bức ảnh trên tường. Trong những cảnh chụp ấy, Taeyeon thể hiện vô số biểu cảm khác nhau cũng như những dáng vẻ mà Tiffany chưa bao giờ nhìn thấy ở cô gái nhỏ nhắn này.

‘ Taeyeon này, sao tự nhiên cậu lại bỏ nghề chụp ảnh vậy?’ Tiffany hỏi, chăm chú nhìn từng bức ảnh. 

‘ Huh? Sao cậu hỏi vậy?’ 

‘Tớ không biết nữa, chỉ là dường như cậu rất thích công việc này. Khi bọn mình chụp ảnh, cậu nói về những ngày cậu mới vào nghề, lúc đó trông cậu vui lắm, như trong mấy tấm hình này này. Tớ không dám chắc nhưng … cậu bị buộc phải từ bỏ công việc à?’ 

Taeyeon siết chặt nắm tay, sự bối rối hiện rõ trên nét mặt vì che giấu những gì muốn thốt ra. Cô ấy chưa bao giờ nói với ai cái lí do khiến cô bỏ dở ước mơ của mình và cũng không biết có nên kể cho Tiffany nghe hay không. Nên thay vì nói gì đó với cô gái kia, cô quyết định đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa ăn. 

Nhìn những biểu hiện của Taeyeon, Tiffany biết rằng mình nên giữ yên lặng và tốt nhất là đừng nhắc gì về vấn đề này nữa. 

‘Cậu giúp tớ dọn bàn ăn được không Tiffany?’ Taeyeon nói, giọng đều đều không để lộ chút cảm xúc.

Tiffany làm theo lời cô ấy bảo.

Nửa giờ sau Taeyeon dọn thức ăn ra bàn. Cô ấy rót một ít rượu vào ly của cả hai và bật chiếc máy phát CD. Taeyeon vừa nhấm nháp vị champagne vừa nhìn Tiffany. 

[play nouvelle vague – this is not a love song]

Taeyeon đặt chiếc ly của mình xuống và thở dài. Mỉm cười với Tiffany vì cô gái kia đang nhìn cô một cách lộ liễu và bây giờ thì bối rối ra mặt. 

‘Chắc cậu đang cho rằng việc gì đó nghiêm trọng đã xảy ra khiến cho tớ phải từ bỏ việc chụp ảnh.’ Cô nói, mắt dán chặt vào ly champagne đã vơi đi một nửa.

‘Thật tình mà nói, tớ từ bỏ, vì bỗng một ngày, tớ cảm thấy bản thân mình trống rỗng. Tớ tạm dừng công việc và cần thời gian để lắng dịu lại, tìm lại cảm xúc.

Một hôm tớ về nhà, chợt nhận ra suốt thời gian qua tớ đã đi khắp nơi và theo đuổi một thứ vô hình mà chính tớ còn không biết đó là gì. Việc đó có tác động mạnh mẽ hơn tớ nghĩ vì thật sự tớ chưa bao giờ neo đậu lại ở bất kì đâu quá lâu, chưa bao giờ, dù chỉ đơn giản là dừng lại và tận hưởng chút dư vị cuộc sống… 

Cuối cùng tớ tìm đến Seoul nhưng thay vì tiếp tục chụp ảnh, tớ nhận việc DJ. Tớ muốn thử thay đổi một chút và dần dần yêu công việc này, thật sự rất vui, rất thú vị.’

‘Có vẻ là một lựa chọn sáng suốt nhỉ’ Tiffany thưởng thức bữa tối Taeyeon đã chuẩn bị.

‘Tớ cũng thấy thế, mà này, đừng nói gì với Yuri nhé!’ 

‘Sao thế?’

‘Nhất định cậu ấy sẽ bảo cái lí do của tớ không chính đáng chút nào và sẽ lại bắt tớ đấu với cậu ấy lần nữa.’ Taeyeon nói, chẳng buồn kiềm lại tiếng khúc khích. 

----------- ----------

12pm

Sau khi đánh một bữa tối no nê, cô đưa Tiffany về vì trời đã tối và Taeyeon thật sự không muốn cô ấy về bằng tàu điện ngầm. Cả hai vui vẻ nói về những sở thích, thói quen và đủ thứ chuyện trên đời.

Đến khu chung cư của Tiffany, Taeyeon chào cô và chậm rãi lái xe đi.

Khi Tiffany lên lầu, cô thấy Hara đang mang một chiếc túi xách bằng len to, trông cô ấy như vừa dợm bước đi.

Cô tiến lại phía Hara mà nghe trái tim mình đang gào thét đau thương, một lần nữa. 

‘Hara, cậu đang làm gì vậy?’ Tiffany hỏi và biết nước mắt lại trào ra. 

‘Fany … tớ … tớ xin lỗi.’ Hara nói, hai mắt dán chặt xuống sàn nhà.

‘Cậu sao thế?’ Tiffany lại lên tiếng, những thứ ứ nghẹn trong cô đã bắt đầu vỡ òa.

‘Tớ không thể … tớ đã có người khác rồi.’

Đau. Tiffany rất đau. 

‘Khi tớ quay về với cậu, bọn tớ đã cãi nhau và tớ nghĩ tốt hơn là tớ nên rời khỏi cậu ấy. Nhưng hai tuần qua bên cậu, tớ nhận ra rằng tớ rất yêu cậu ấy và cậu ấy bảo, rằng, cậu ấy cũng rất yêu tớ.’

Tiffany chết lặng một lúc lâu sau khi nghe những thứ cô không hề muốn nghe.

‘Tớ xin lỗi vì lại rời bỏ cậu, nhưng tớ không thể… tiếp tục’ Hara quay lưng bước, để cô ấy lại một mình. 

Tiffany ngồi bệt xuống sàn. Người cô ấy thật lòng yêu giờ đã bỏ đi. Bội bạc. Hara không còn yêu cô nữa. Cô bị ném sang một bên như một món hàng cũ không còn giá trị.

Cô lập tức mở nhấn điện thoại như một bản năng. Cô cần Taeyeon ngay lúc này, chỉ có cô ấy mới có thể kéo cô ra khỏi nỗi đau sâu thăm thẳm này.

‘Taeyeon, đến đây được không… Tớ cần cậu.’ Tiffany cố gắng nói giữa những cơn nấc…

Taeyeon gác máy và quay ngược đầu xe chạy đến chỗ Tiffany. Cô không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc chắn việc đó có liên quan đến Hara.

Taeyeon không cần biết gì nữa, bất chấp tất cả, việc duy nhất cô muốn làm là đến và ở bên cô ấy, ngay lúc này.

Lúc Taeyeon đến, Tiffany vẫn còn ngồi dưới sàn nhà lạnh buốt. Taeyeon lập tức đỡ cô ấy đứng lên và siết chặt cô gái đó trong vòng tay mình.

Tiffany để nước mắt chảy xuống không kìm nén và vẫn ôm ghì lấy Taeyeon. Giờ cô đã mất Hara và thật sự không thể một mình chịu đựng nỗi đau này. Taeyeon đưa Tiffany vào nhà và ngồi trên chiếc salong dài cùng cô gái đang cố gắng lau nước mắt. 

‘Ổn rồi, có tớ đây rồi!’ Taeyeon an ủi cô ấy.

Tiffany vẫn khóc và không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cô nàng sẽ ngừng lại. Cô ngã đầu lên vai Taeyeon nhưng cô gái kia đã để cho đầu cô ngã vào ngực cô ấy. Taeyeon để tay Tiffany vòng qua eo và cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô ấy.

Và cuối cùng Tiffany cũng rơi vào giấc ngủ … 

----------------------

6am

Tiffany tỉnh dậy, một luồng hơi ấm quen thuộc quấn quanh người mình. Cô nhìn lên, nhớ lại cả hai đã ngủ gục tự lúc nào. Tay cô ấy vẫn vòng quanh người cô suốt đêm. 

Taeyeon cử động và uể oải nói ‘chào buổi sáng’ với giọng nhỏ và mỏng đến nổi tưởng chừng không thể nghe thấy mà hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Cô đứng dậy, nhẹ nhàng tách mình ra khỏi cái ôm đã dán chặt cả hai với nhau suốt đêm và chỉnh lại quần áo. Cô nhìn quanh căn hộ và sự thật lại phũ phàng quay về, nhắc nhớ. Mọi vật dụng của Hara đều chẳng còn nữa, không để lại một dấu tích cho thấy cô ấy đã từng hiện diện nơi đây. 

Nước mắt lại tuôn không cách nào kiềm lại.

Taeyeon nhìn Tiffany khóc mà không cưỡng được, và lại kéo cô ấy vào vòng tay mình. 

‘Không sao đâu, quên hết tất cả mọi thứ đi. Rồi cậu sẽ ổn thôi.’ Taeyeon cố gắng dỗ dành.

‘Cậu ấy lại bỏ tớ mà đi, cậu ấy nói đã yêu một người khác…’ Tiffany nấc lên.

‘Cậu xứng đáng với một người tốt hơn cậu ấy’ Taeyeon vuốt nhẹ mái tóc Tiffany.

‘Tớ có thể làm mọi thức vì cậu ấy.’

‘Cậu không cần phải làm gì cả’

‘Tớ không thể sống thiếu cậu ấy.’

‘Tớ sẽ giúp cậu vực dậy. Cậu sẽ lại có thể đứng trên chính đôi chân mình.’

‘Tại sao chứ? Sao cậu lại phải làm thế?’

‘Vì tớ yêu cậu.’

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: