Chapter 25
Chapter 25
James Park và Min Sunye đang ngồi cùng nhau tại cửa hàng coffee của Yuri, họ nắm tay ngồi cạnh nhau. Mặc dù cả hai không hề nói chuyện nhưng bầu không khí vô cùng dễ chịu. Ngoài trời đã khuya và các cửa hàng dần đóng cửa, nhưng cửa hàng coffee của Yuri vẫn còn mở cho hai người bọn họ.
Đột nhiên, cánh cửa quán mở ra và một cô gái rất xinh đẹp bước vào. James Park có thể cảm nhận được Sunye hơi sững người khi nhìn thấy cô ấy. Anh nắm tay Sunye chặt hơn nhằm cho cô biết là đã có anh bên cạnh cô. Tuy nhiên, anh không thể trách Sunye được vì ngay cả chính anh cũng phải thừa nhận là cô gái vừa bước vào quả thực rất xinh đẹp. Sau đó là một cô gái nữa bước vào. Cả hai đi đến ngồi vào phía bên kia bàn còn trống đối diện với cặp vợ chồng.
"Thật may mắn." Sunye thốt lên trong khi vẫn nhìn vào Tiffany dường như cô vẫn còn bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Tiffany.
"Anh là chồng của em và anh đang ngồi bên cạnh em." James nhắc nhở Sunye.
"Em xin lỗi." Sunye ngượng ngùng xin lỗi.
Taeyeon cau mày. "Đúng vậy, mình là một người may mắn. Tại sao cậu lại muốn gặp mình?" Cô hỏi.
"Tôi muốn xin lỗi." James nói.
"Anh?" Taeyeon hỏi lại. "Anh không làm gì sai." cô nói khi nhìn Sunye.
"Xin lỗi." Sunye thì thầm.
"Không, đó không phải là lỗi của em." James lên tiếng bảo vệ vợ mình. "Đó không phải là lỗi của cô ấy. Tôi là kẻ thất bại. Tôi đã dọn dẹp một số đồ cũ và tìm thấy hình ảnh của cô. Sunye nhìn thấy nó và kể từ đó cô ấy bắt đầu có những hành động kì lạ. Tôi đã biết là cô ấy đang tìm kiếm một điều gì đó."
"Nhưng...điều này thì có liên quan gì đến Sunye." Taeyeon nói khi cô không quan tâm đến nó lắm.
"Sunye...bị bệnh."
"Hả?"
Sunye chỉ mỉm cười. "Mình xin lỗi, mình không thể kiểm soát bản thân mình được nhưng không có nghĩa là mình sẽ gây ra rắc rối. Đây là một căn bệnh tâm lý gọi là rối loạn hành vi đặc biệt. Đôi khi mình bị ám ảnh về một số việc và mình không thể dừng nó lại mặc dù mình không muốn điều đó xảy ra."
Taeyeon chầm chậm gật đầu. "Mình biết...mình không bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ mắc phải căn bệnh này." cô nói. Sau đó, cô nhìn James. "Anh Park, anh là một người tuyệt vời khi có thể chịu đựng được điều này." Cô nói thêm.
James chỉ mỉm cười. "Uhm, tôi yêu cô ấy và nó không phải là lỗi của cô."
"Vậy, cậu sẽ ở lại đây hay...?" Taeyeon hỏi.
"Không" Sunye lắc đầu.
"Và...cô không nhớ những gì đã xảy ra với mình sao?" Tiffany đột nhiên lên tiếng.
"Không, tại sao lại hỏi thế?" Sunye ngạc nhiên hỏi. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của Tiffany và nó giống như giọng nói vang lên từ trong địa ngục. James chỉ có thể thở dài.
"Cô biết là tôi có chút sợ hãi. Sẽ ra sao nếu như điều đó xảy ra một lần nữa." Tiffany nói dối giả vờ lo lắng. Ngay cả Taeyeon cũng bị lừa nếu cô không biết rõ về Tiffany.
Sunye bất đắc dĩ lắc đầu. "Các bác sĩ tìm thấy một số thuốc không rõ tên ở trong máu của tôi, có thể đó là lý do cho việc tôi không nhớ gì cả."
Tiffany nhìn Taeyeon với biểu hiện là cô đã biết những gì Sunye nói có nghĩ là thế nào.
"Àh, à...quan trọng là cô đã ổn không sao hết."
Sau cuộc gặp mặt khá vụng về giữa Taeyeon, TIffany cùng với Sunye và James. Taeny cùng nhau đi dạo ở một công viên, mặc dù BoA hay Yuri đã có nói với họ là không được đi ra ngoài. Nhưng cả hai chỉ muốn có một khoảnh khắc bên nhau và hành động như một cặp đôi bình thường.
"Sunye hình như say nắng em." taeyen cười khúc khích nói nắm tay Tiffany.
"Có lẽ thế." Tiffany nhún vai. "Nhưng em đã lỡ rơi vào lưới tình của Tae mất rồi." cô nói thêm.
Taeyeon dừng bước và Tiffany cũng vậy.
"Thật sao Fany?" Taeyeon hỏi với một nụ cười táo bạo nhưng tràn đầy hạnh phúc.
"Đúng vậy." Tiffany thừa nhận và cúi đầu một chút.
Taeyeon cười tươi. "Em thật là dễ thương mà." cô nói. "Nhìn vào mắt Tae nè, Fany ah"
Tiffany ngập ngừng một chút trước khi từ từ ngước mặt lên nhìn Taeyeon. Taeyeon ngạc nhiên khi Tiffany hôn lên môi mình.
Tiffany mỉm cười bẽn lẽn. Cô hôn Taeyeon và Taeyeon chớp mắt điều đó thật ra chính là điều Taeyeon hằng mong ước. Tiffany thật sự quá dễ thương và xinh đẹp vượt quá mức cho phép. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết được không khí lúc này. Taeyeon đang thở gấp gáp và cô cần phải tiếp thêm không khí và cách mà thêm oxy chính là việc hôn Tiffany. Tiffany chính là oxy và Taeyeon chỉ cần điều đó. Taeyeon hôn Tiffany lần nữa nhưng lần này có hơi mạnh bạo một chút.
Tiffany la ó khi Taeyeon hôn cô với một nụ hôn mà cô không hề mong đợi nó sẽ giống thế này. Nhưng Tiffany không thể nói rằng cô không thích nó. Có lẽ cô còn yêu thích nó chứ, cô đã dần quen với việc được Taeyeon hôn. Không còn ngượng ngùng như trước đây và giờ thì Tiffany bắt đầu thưởng thức nó. Một năm trước đây Tiffany không bao giờ nghĩ rằng mình có thể thân mật với một ai khác tới mức độ như thế này.
Taeny từ từ chậm lại vì cần phải hít oxy. Cuối cùng thì tách ra và nhìn vào mắt nhau. Cả hai đều mỉm cười. Taeyeon nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Tiffany sau đó đến má, mũi và cuối cùng cô nhón chân hôn lên trán Tiffany.
"Tae cũng yêu em Fany ah...."
Yoona ngồi phồng má, gác đôi chân dài của mình lên trên bàn. Cô chỉ có một mình tại cái bảo tàng này, vừa chán nản lại vừa thêm tâm trạng không được vui vẻ cho lắm. Yuri thì cũng đi chơi, Taeyeon cũng thế. BoA thì...Yoona không biết nhưng cô chắc chắn là BoA đã đi làm một chuyện nào đó và Jiyong thì cũng biến đâu mất tiêu. Yoona khịt mũi thương hại cho chính bản thân mình.
"Yoona này, mày phải làm một cái gì đó thôi, hãy ngừng thở dài đi và kiếm việc gì làm." cô nói lớn tiếng với chính mình, quyết tâm làm gì đó, cô bật dựng và đi ra khỏi ghế.
"Nhưng mình nên làm gì đây?" Yoona bất lực hỏi và lại tiếp tục ngồi xuống ghế thở dài.
"Bất cứ điều gì, Yoona ah, bất cứ điều gì." cô nói khi đứng dậy trở lại. "...trời ơi, mình thực sự đang điên đây" cô cau mày khi nhận ra rằng mình lại ngồi xuống và đứng lên liên tục như một kẻ chậm phát triển. "....làm ơn kiếm một việc gì đó làm đi...và dừng việc tự nói chuyện một mình lại. Yoona mày đang trở thành Yuri đấy."
Yoona bước vào phòng tắm, nhìn mình trước gương trước khi đi xuống dưới tầng hầm.
Trong lúc đi cầu thang bộ, não của Yoona đang suy nghĩ như điên.
Bảo tàng đã được đóng cửa, vì thế lúc này nó hoàn toàn trống vắng. Yoona không thèm bật đèn lên dù trời đã tối. Dù sao cô cũng là một sát thủ. Có lẽ là không bằng BoA hay Yuri nhưng Yoona biết mình cũng có những giác quan nhạy bén đủ để giết chết một ma cà rồng như BoA và Yuri. Nhưng cô không bao giờ thực hiện nó trong cuộc sống của mình trước đây. Từ giờ thì cô sẽ dùng nó thường xuyên hơn. Trong vô thức Yoona đi ra sảnh bảo tàng và đi về hướng ra phía gia tộc Wolf. Sau đó cô khựng lại, Yoona không thể đi đến đó. Não của cô bắt đầu hoạt động trở lại. Siwon sẽ không biết là Seohyun đã giúp đỡ mình trong suốt thời gian qua chứ. Yoona bĩu môi. Cô biết mình đẹp nhưng chắc chắn là các ma cà rồng Wolf sẽ không vui khi họ nhìn thấy cô ở đây. Yoona gãi đầu suy nghĩ. Có lẽ là Seohyun đang ở trong bệnh viện?
Yoona liền thay đổi hướng đi vào bệnh viện thì đột nhiên va phải một người. "Oh tôi xin lỗi." Yoona chỉ lầm bầm thậm chí không thèm nhìn mặt người đã đụng phải và tiếp tục đi.
"Hả? Yoona unnie?" Cô gái va phải tình cờ ngạc nhiên thốt lên.
Yoona ngay lập tức khựng lại khi cô nhận ra giọng nói kia. "Seohyun?" Yoona bối rối quay đầu hỏi. Đúng là Seohyun thật rồi.
"Chị đi đâu đây, Yoona unnie?" Seohyun bối rối hỏi.
"Chị cần...chị...đến cửa hàng." Yoona giả vờ trả lời. Cô hoàn toàn không biết tại sao mình lại nói dối. Một vài phút trước cô đã quyết tâm là phải làm gì đó cho Seohyun và giờ thì chỉ biết đứng tại chỗ mặc dù đây chính là một cơ hội tuyệt vời cho cô.
"Thật không? Em sẽ đến chỗ chị, để xem gặp Tiffany unnie?" Seohyun mỉm cười nói.
"Khoan đã, không, không có ai ở đó đâu."
Seohyun cau mày. "Không có ai, ngay cả Tiffany unnie và Taeyeon unnie?"
"Uh, không có ở đó, cả hai đang đi chơi cùng nhau..."
"Ah...vậy em sẽ cùng chị đi đến cửa hàng." Seohyun đề nghị. "Vậy chị định mua gì?"
"uh, cũng...không có gì cần thiết phải mua. Chỉ là chị...hay là chúng ta quay về bảo tàng được không?" Yoona lắp bắp nói.
"Được rồi." Seohyun gật đầu, mỉm cười một nụ cười thật ngọt ngào và luôn luôn ấm áp nhưng sâu bên trong Seohyun đã suy nghĩ Yoona hôm nay hành động có chút kì lạ.
Yoonhyun cùng nhau đi đến bảo tàng trong im lặng. Ngay cả khi họ tới tầng hầm trong bảo tàng cũng im lặng không nói chuyện. Cả hai chỉ ngồi cạnh nhau trên ghế dài, sau đó Yoona đã phá vỡ sự im lặng đó.
"Tại sao em lại đến đây? Em không nên đến đây rất nguy hiểm."
Seohyun lắc đầu. "Siwon oppa đã kêu em đến đây nói chuyện với BoA unnie."
"Tại sao?" Yoona ngạc nhiên hỏi.
"Anh ấy muốn thực hiện một thỏa thuận."
"Thật không?"
"Thật. Nhưng em xin lỗi Yoona unnie, em không thể tiết lộ cho chị biết. Em đã hứa là sẽ nói cho một mình BoA unnie biết."
Yoona cười khúc khích.
"Có gì buồn cười sao?" Seohyun bối rối hỏi.
"Ahh, không có gì, chỉ là...em đã phá vỡ rất nhiều quy tắc và em vẫn quan tâm đến điều nhỏ như vậy. Thật sự rất dễ thương."
Seohyun đỏ mặt. "Xin đừng nói là em phá vỡ quy tắc, em ghét bản thân mình khi làm điều đó."
"Em có thể đã phá vỡ quy tắc nhiều hơn trong đầu mình?" Yoona đột nhiên thốt ra không kiểm soát được.
Seohyun có chút giật mình. "C..Cái gì? Em chỉ nói với chị..."
"Không, chị không có ý gì khác đâu." Yoona ngắt lời cô. Trong khi Seohyun nhìn cô suy nghĩ.
"Vậy ý đó có nghĩa là gì? Và làm ơn bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, chị làm em lo sợ đây này."
Yoona nhìn đi chỗ khác và thật sự cô đã hít một hơi thật sâu. Yoona từ từ hít vào thở ra. "Chị xin lỗi." sau đó Yoona thở dài. "Chị đã có một chút lo lắng..., em biết mà."
"Tại sao?"
"Bởi vì chị thích em, được chứ?!" Yoona có chút lớn tiếng nói.
Seohyun cứng đờ cả người, rõ ràng là cô đã rất sốc. "Chờ đã...chị nói gì? Ý chị là gì?"
"Chị có ý gì? những gì chị nói có nghĩa là..." Yoona thở dài, nhìn xung quanh căn phòng. Sau đó, cô nhìn vào mắt Seohyun. Cuối cùng, Yoona cũng lấy lại chút ít bình tĩnh. "Chị thích em Seohyun ah, rất nhiều. Chị muốn ôm em, hôn em mỗi ngày. Được không em?" Yoona hơi run rẩy hỏi.
"N..nhưng...em không thể...."
"Chống lại các quy tắc của gia tộc ngu ngốc của em, chị biết." Yoona ngắt lời. "Đó là lý do tại sao chị lại nói câu nói đó.'
Seohyun đỏ mặt nhìn đi chỗ khác. "Phải, thật lòng mà nói, em cũng thích chị unnie." Seohyun thừa nhận.
Yoona cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Cô biết sẽ có từ "nhưng", nhưng nhiêu đây là quá đủ cho cô lúc này.
"Nhưng?" Yoona hỏi khi cô biết Seohyun dường như không thể nói tiếp được.
"Em không biết..."
Yoona thở dài. Seohyun chỉ biết mỉm cười hối lỗi.
"À...chúng tao không thể...hẹn hò? Dù chỉ một lần thôi sao?" Yoona hỏi, giọng có chút nài nỉ.
Seohyun nhìn đi chỗ khác rõ ràng là đang suy nghĩ. "Em...không biết...nhưng chắc là không sao."
Yoona ngay lập tức mỉm cười rạng rỡ và nhanh chóng nhảy vào ôm lấy Seohyun. "Cảm ơn em!"
Seohyun cũng ngại ngùng ôm lại Yoona và mĩm cười. "Không có gì Yoona unnie..."
Taeyeon và Tiffany tay trong tay đi bộ về nhà. Nụ cười vẫn nở trên môi của họ trong cả hai lúc này rất hạnh phúc. Cả hai dường như quên đi tất cả những rắc rối và lo lắng chỉ đơn giản là tận hưởng giờ khắc tốt đẹp này. Thần giao cách cảm của họ thật sự rất đặc biệt. Taeny có thể cảm nhận được suy nghĩ của nhau. Tâm hồn cả hai như là một. Họ đều biết đối phương đang nghĩ gì. Nhưng vào lúc này họ không thèm quan tâm đến điều đó, chỉ là tận hưởng khoảnh khắc này không hơn, không kém. Taeyeon trộm nhìn Tiffany và suy nghĩ về gương mặt xinh đẹp hoàn hảo của Tiffany. Cô không thể kìm chế được thế là ý nghĩ vượt qua tâm trí cô làm Tiffany cảm nhận được và ngay lập tức bầu không khí có chút là lạ.
"Xin lỗi" Taeyeon mỉm cười hối lỗi. "Tae thực sự xin lỗi vì đã làm em khó chịu."
"Không sao đâu" Tiffany thì thầm. Sau đó cô cười khúc khích. "Em cảm thấy xấu hổ...có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc sống của em." cô thừa nhận.
"Oh, thật sao?" Taeyeon nhếch mép hỏi.
"Tae đã làm cuộc sống của em đảo lộn tất cả, Kim Taeyeon à" Tiffany dừng bước. Taeyeon đã nắm chặt lấy hai tay Tiffany và nhìn Tiffany.
"Vậy đó không phải là một điều tốt sao?" Taeyeon quan tâm hỏi.
"Tae làm em cảm thấy được những điều mà trước đó em không hề suy nghĩ đến. Và những điều này là hoàn toàn tốt đẹp...Phải, hầu hết là tốt đẹp...nhưng ghen thì không hề tốt...và đôi khi em không thích chính em khi phải lo lắng vì Tae...nhưng giờ thì em thích như thế. Nó làm cho em cảm thấy xấu hổ về cuộc sống trước đây." Tiffany nhìn xuống giày mình và thú nhận.
"Nahhh, không được." Taeyeon lắc đầu và nắm chặt tay Tiffany. "Em nên nghĩ đến những điều tốt đẹp trong cuộc sống."
Tiffany cười khúc khích và nhìn vào mắt Taeyeon. "Tae lại đang làm điều này một lần nữa...làm cho em cảm thấy những điều mà em không bao giờ cảm nhận được."
"Ngay lúc này em đang cảm thấy gì...?" Taeyeon hỏi và chờ đợi câu trả lời từ Tiffany.
"Ah..." Tiffany đỏ mặt. "...tình yêu." cô thì thầm và lại cúi mặt xuống. "và hoàn toàn bối rối." Tiffany nói thêm.
Taeyeon cười tươi. "Tae hứa sẽ không bao giờ để cho những suy nghĩ như thế vượt qua trong tâm trí mình. Hay là...Tae hứa sẽ cố gắng không nghĩ đến nó" cô vừa nói vừa suy nghĩ.
"Không, không cần đâu...thực ra...nhưng...Tae muốn nó, đúng không? Ý em là...rất nhiều." Tiffany nói với gương mặt đang đỏ bừng lên. Điều này thật sự rất tế nhị. Chủ đề này khá là...thân mật. Nhưng đây là người mà Tiffany yêu...vậy tại sao cô phải từ chối, TIffany đã nghĩ như thế?
"Ah...không giống như việc Tae sẽ chết nếu như không có nó, nhưng...em biết...Tae không thực sự quan tâm đến nó nếu có vô tình xảy ra. Nhưng Tae thề là Tae không cần nó, Tae không muốn vội vàng!" Taeyeon bào chữa cho những suy nghĩ của mình.
Tiffany mỉm cười. "Tae thật là dễ thương. Được rồi. Chúng ta cần có thêm thời gian, chúng ta không được lúng túng, chúng ta đừng cố tình nghĩ đến nó nữa, có lẽ...có lẽ hãy để nó xảy ra một cách tự nhiên."
"Được rồi, giờ thì hãy về nhà thôi..." Taeyeon cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro