chap 5
Chapter 5
"Wow. Đúng là cá tính của cậu ấy, chỉ có Jessica của chúng ta mới làm những điều như thế," Yuri huýt sáo.
Từ những câu la hét đến một lời tâng bốc sến đặc như thế, các khán thính giả đều há hốc mồm và co rúm người. Thành viên nhóm hacker Seohyun đã xâm nhập vào hệ thống an ninh của tòa nhà và cho phát những thước phim trên màn hình của mình. Những người còn lại trong đội đang theo dõi trong sự quan tâm tột độ và thành viên mới Tiffany có hơi lúng túng bởi những hành động của cái được gọi là đội 'Ưu tú' này nhưng sự tò mò của cô vẫn buộc cô phải tham gia vào.
"Jessica cô học trò đáng thương của mình, cậu đã quên hết mọi thứ mình dạy cậu rồi ư? Thôi được, mình nhân đây tuyên bố rằng cậu ấy sẽ không còn là học trò của mình nữa."
"Mấy ngón tay của mình vẫn còn đang co lại vì chuyện đó đấy," Hyoyeon bình luận.
"Quên chuyện đó chỉ trong một giây cũng thật là khó. Tôi không thể tin được là cô ấy lại nói chuyện với sếp như thế," Onew nói trong sự nể sợ.
"Chỉ có Jessica mới có gan làm điều đó."
"Jessica đã muốn là Jessica sẽ đạt được," Yuri giải thích một cách đơn giản.
"Cậu có nghĩ là cậu ấy sẽ có thể lấy cho chúng ta một chiếc tủ lạnh mới không? Cái hiện tại lại đang giở chứng đây."
"Hãy nghĩ về cái gì đó hơn là THỨC ĂN chỉ một lần thôi Sooyoung."
"Chậc. Cậu đã từng đòi hỏi một bữa tiệc khiêu vũ đấy nhớ không?"
"..."
"Tôi đã muốn có một máy hát karaoke nhưng đã bị dẹp bỏ."
"Mấy cái poster Keroro của em đã bị tịch thu!" T.T
"Mình thì không được phép trình diễn những chuyên môn của mình ở đây."
"Hmm. Rất thú vị đấy. Tiếp tục đi mọi người. Tôi sẽ lập một danh sách tất cả những yêu cầu của các cậu trước khi tôi đi lên đó lần nữa để đấu tranh cho những quyền lợi nhàn rỗi của các cậu. Trong lúc đó, sẽ thế nào nếu tôi bảo sếp cho SA THẢI TẤT CẢ CHÚNG TA đây hả?"
Tất cả họ đồng loạt há hốc mồm trước cảnh tượng người chỉ huy của họ với hai tay bắt chéo trước ngực, đang trừng mắt nhìn họ.
"Bọn mình... bọn mình... chỉ... đùa thôi Jessica, đội trưởng yêu dấu của bọn mình, người mà bọn mình luôn đầy lòng biết ơn và vinh dự khi được làm việc cùng," Sooyoung lắp bắp.
"Thật à? Mình đang có ấn tượng rằng mình không chỉ là đội trưởng của các cậu mà còn là nữ diễn viên chính trong chương trình truyền hình yêu thích của các cậu đấy."
"Nếu cậu gia nhập làng giải trí, mình chắc chắn là cậu sẽ làm rất tuyệt đấy," Hyoyeon hăm hở gật đầu .
Sự chịu đựng là một đức tính mà hiện tại Jessica đã không có được. Họ đều nín thở và chuẩn bị tinh thần cho một cơn giận sắp bùng nổ.
"CÁC CẬU-"
"Jessica, đã chuẩn bị đi được chưa?" một giọng nói ngọt ngào vang lên. Yoona, mặc dù không hề nhận biết được điều này, đã vừa trở thành dongsaeng và unnie được yêu thích của tất cả mọi người ở đây.
Hít một hơi thật sâu và ném cho các thành viên trong đội mình một cái nhìn trừng trừng lần cuối cùng, cô gượng nở một nụ cười khi đối mặt với Yoona.
"Tôi chuẩn bị xong rồi. Chờ tôi thêm một chút nữa nhé," cô nói với giọng đều đều. Quay nhìn lại những khán giả tò mò lẫn sợ sệt, cơn giận của cô đã hạ dần. Jessica thở dài.
"Dọn dẹp và về nhà đi. Mọi người cũng đã biết rồi đó, chúng ta sắp có một vụ án mới."
Có là đội trưởng hay không thì tính cách của cô vẫn luôn được bàn tán bởi những kẻ nhàn rỗi lười biếng này. Bỏ lại những thành viên hiện giờ đang thở phào nhẹ nhõm, Jessica bước đến bên Yoona. Mọi người đã giải tán để thu dọn đồ đạc của mình ngoại trừ Yuri, người đã luồn ra sau lưng Jessica.
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Mình sẽ đi với cậu."
"Đi đâu?"
"Đến nhà Yoona"
"Hả?" Jessica kêu lên, có lẽ là hơi lớn tiếng một chút. Yuri nhìn chằm chằm vào gương mặt bối rối của Jessica rồi phá ra cười.
"Oh my god, cậu đã nghĩ là Yoona chỉ mời mỗi cậu thôi đúng không? Một cuộc gặp mặt sớm để tiến đến hôn nhân hả?" Yuri trêu chọc.
"Mình... Không phải! Kwon Yuri, tốt hơn là cậu nên ngưng cười ngay bây giờ trước khi mình buộc cậu phải làm thế!" Jessica giơ nắm đấm ra một cách dọa nạt. Thêm một vài tiếng cười hô hố và một giọt nước mắt, Yuri cuối cùng cũng tự trấn tĩnh lại.
"Thôi được. Không cười nữa, nhưng cậu có thực sự nhận ra là không chỉ có cậu và mình được mời mà còn có cả đội nữa chứ? Mẹ của Yoona muốn cảm ơn tất cả chúng ta vì đã chăm sóc cho Yoona rất tốt."
Chết lặng và không nói nên lời, Jessica chỉ còn biết gật đầu.
Nén cười, đôi mắt của Yuri quay sang nhìn cô gái tóc ngắn đang chuẩn bị rời khỏi đó.
"Hey, cậu định đi đâu vậy?"
Giật mình, Tiffany dừng lại.
"Uh... về nhà?"
...và về với bữa tối mì ăn liền yêu dấu của mình.
"Không được. Cậu trông có vẻ không phải tuýp các cô gái có thể tự nấu ăn được và thứ duy nhất đang đợi cậu ở nhà chính là món ramyun," Yuri thản nhiên nói. Tiffany thực sự không hiểu làm thế nào mà cô gái này dường như luôn có thể đọc được ý nghĩ của cô và vô cùng chính xác đến vậy.
"Cậu sẽ đi cùng bọn mình tối nay. Bác Im là đầu bếp tuyệt nhất mình từng biết và bác ấy đã mời cả đội mà. Và dĩ nhiên, vì hiện giờ cậu đã là một phần của đội chúng ta nên cậu cũng sẽ phải đến."
"Mình vẫn chưa làm gì cả và bác Im thậm chí còn không biết đến mình. Mình không chắc là bác ấy có thấy phiền hay không. Có lẽ tốt hơn hết là mình không làm phiền mọi người. Chúc một buổi tối vui vẻ."
Tiffany lịch sự cúi chào và quay đi một lần nữa. Nhưng một bàn tay đã chặn cô lại.
"Đừng lo về chuyện đó. Em chắc là mẹ em sẽ không phiền đâu. Dù sao thì bà ấy rất thích khi có người thử những món mới của mình," Yoona mở lời.
Tiffany trông vẫn có vẻ ngập ngừng.
"Đi chung đi."
Giọng nói của cô ấy thật nhỏ nhẹ và dịu dàng. Tiffany thấy Jessica đang nhìn mình. Trong khoảnh khắc tưởng như dài vô tận đó, cả hai người họ đều không thể nhìn đi nơi khác được. Không thích sự im lặng đột ngột thế này cho lắm, Yuri liền vỗ tay thật lớn.
"Được rồi! Không phản đối nữa! Jessica, dừng ngay việc thôi miên cô nàng đáng thương này với đôi mắt rực rỡ của cậu đi. Đó là công việc của mình. Đi thôi!" Yuri quàng tay qua vai Jessica, kéo cô ấy đi và cánh tay còn lại bắt lấy Tiffany. Cả ba cùng nhau đi qua cánh cửa kính với những người còn lại đi ngay phía sau.
~~~~~~~
"Đây đúng là một bữa tối tuyệt nhất mà cháu từng được thưởng thức đấy ạ! Cảm ơn vì đã cho cháu tham gia và vì bữa tối đáng kinh ngạc này, bác Im."
Tiffany cúi đầu lần nữa và đáp lại bằng một đôi mắt cười.
"Oh, con bé thật là đáng yêu! Cháu luôn được chào đón Tiffany ạ," bà Im cười khúc khích.
Sau khi nói lời cảm ơn và chào tạm biệt, cả nhóm cùng đi ra ngoài cửa.
"Có ai đi tiếp karaoke không nào? Hoặc có thể là một ván bida vào giữa đêm? Mình sẽ tham gia bất cứ thứ gì. Vui chơi nào!"
Tối nay Yuri hăng say một cách lạ thường. Họ chắc chắn là đã hoàn toàn không có một giọt rượu nào trong bữa tối của họ cả.
"Tất cả chúng ta nên về nhà sớm tối nay unnie à. Ngày mai chúng ta còn có một vụ án mới mà," Seohyun lý luận.
"Em đúng là kẻ làm cụt hứng mọi người đấy biết không hả?"
Yuri muốn nói thêm nữa nhưng chợt cảm giác có cái gì đó rung lên.
~My Song for my Juliette!~
"Điện thoại của mình."
Và như thế, Yuri bước ra khỏi đó để nghe máy.
"Cậu sống ở đâu vậy Tiffany? Có cần quá giang không?" Sooyoung hỏi.
"Mình ở cách thành phố hơi xa. Mình sẽ bắt taxi."
"Này, cô đi về nhà một mình giữa đêm sẽ không an toàn đâu," Onew lên tiếng. Tiffany phát ra một tiếng cười nhẹ.
"Tôi là một nhân viên cảnh sát mà nhớ chứ? Tôi sẽ đá vào mông bất cứ kẻ nào dám động đến tôi. Cảm ơn vì đã lo nhé Onew nhưng tôi sẽ ổn mà."
"Nah, mình vẫn không thích cái ý kiến cậu đi về một mình đâu. Cậu vẫn còn đang trong quá trình phục hồi vết thương từ hôm qua mà," Hyoyeon thêm vào.
"Unnie, có lẽ tốt hơn hết là nên quá giang đi."
"Ý kiến hay đó Seohyunnie, thật không an toàn để một nàng nấm xinh đẹp đi một mình. Mình sẽ lái xe đưa cậu về nhà nhé Fany!" Yuri nói với giọng có một chút quá hăm hở khi cô đã quay trở lại sau cú điện thoại kia. Trước khi cô có thể đến gần thêm thì một bàn tay đã vồ lấy khuôn mặt cô kéo cô lại.
"Đừng hòng có những ý nghĩ xấu xa đấy Kwon Yuri."
Tiffany đỏ ửng mặt lần nữa nhưng may mắn là bóng tối đã che giấu điều đó. Bực mình, Yuri đẩy tay Jessica ra.
"Humph. Được rồi, không để mình chở chứ gì. Dù sao thì mình cũng phải đi đến một nơi nữa. Vậy thì Jessica, tự cậu đưa cậu ấy về đi, người quý phái à, nhưng giờ mình cảnh báo trước với cậu là cậu ấy sẽ không thích ngồi xe của cậu đâu."
Mặc kệ lời chế nhạo của Yuri, Jessica rời bước đi, ra hiệu cho Tiffany đi theo mình mà không hề nhìn lại. Tiffany nhanh chóng chào tạm biệt và chạy theo cô ấy.
"Cậu và Yuri có vẻ như luôn đối đầu với nhau nhỉ," cô nói. Jessica liền ngẫm nghĩ về điều đó trong khi lấy đôi găng tay của mình ra và mang vào.
"Bọn mình là vậy mà, phải không nhỉ..."
"Nhưng mình cũng để ý thấy là hai cậu chỉ làm thế bởi vì hai cậu thực sự rất thân thiết."
Jessica mỉm cười.
"Bọn mình hoàn toàn trái ngược nhau nhưng thực sự là rất thân. Cậu ấy luôn có mặt để hỗ trợ cho mình và ngược lại."
Tiffany leo lên ngồi phía sau Jessica và kéo mũ bảo hiểm qua đầu mình. Cô có hơi căng thẳng vì loại động cơ nguy hiểm này. Nếu là một ai khác điều khiển nó thì Tiffany sẽ không bao giờ ngồi lên đâu.
"Đây là lần đầu tiên mình ngồi trên một chiếc xe hai bánh thế này. Thậm chí khi còn bé, mình cũng đã có chút né tránh những chiếc xe đạp nên làm ơn hãy lái chậm thôi nhé."
"Mm." Jessica đồng ý. Động cơ gầm lên ầm ĩ và đôi bốt của Jessica đã rời khỏi nền xi măng lạnh cứng. Gió quất vào mặt họ và những lọn tóc đang tung bay khi họ lướt đi.
Cái này cũng không quá tệ nhỉ.
Có lẽ là suy nghĩ quá sớm, chiếc xe gầm lên lớn hơn nữa và tốc độ đã được gia tăng mạnh. Jessica có cảm giác muốn nôn cũng là nhờ vào cái siết chặt của Tiffany quanh eo mình.
"MÌNH TƯỞNG LÀ CHÚNG TA SẼ ĐI THẬT CHẬM CHỨ!" Tiffany hét lên.
"BIỂN BÁO ĐỀ LÀ 100 CÂY SỐ!"
"CẬU ĐÃ NHÌN THẤY NÓ Ở ĐÂU VẬY HẢ???"
Bóng tối đã ngày càng lấn át khiến Tiffany khó có thể nhìn thấy những gì ở trước mắt mình, cũng như một số biển báo nhỏ bên đường.
"Thị lực tốt chăng?" Jessica nhún vai. Thị lực tốt là một lời giải thích khập khiễng nhưng Jessica cũng không biết làm thế nào mà cô nhìn được như thế. Chỉ là nó đến một cách tự nhiên thế thôi. Cô rẽ cua và cảm giác được một cái giật mạnh khác vào eo mình.
"CHẬM LẠI ĐI!"
"MÌNH CHỈ CHẠY CÓ 130 THÔI!"
"BIỂN BÁO ĐỀ 100 CƠ MÀ!"
"PHẢI, MÌNH BIẾT CHỨ. CÓ BIỂN BÁO ĐỀ THÊM 30 NỮA!"
Phép tính đó chẳng có nghĩa lý gì đối với cô nhưng Tiffany cũng không cãi lại nữa. Sợ hãi cũng không đủ để diễn tả cảm giác của cô. Giờ thì cô đã biết ý của Yuri là gì rồi. Tay lái của Jessica đúng là điên cuồng.
~~~~~
Yuri đóng sầm cửa xe lại và bước lên cầu thang dẫn vào phòng lớn. Cú điện thoại đó là hoàn toàn không được mong đợi nhưng cô thực sự không có tâm trạng để giả vờ như mình đang vui vẻ vì nó. Những người đầy tớ và quản gia cúi thấp đầu chào cô khi cô đi ngang qua. Những người đầy tớ nhìn theo một cách tò mò khi người thừa kế đi thẳng lên phòng của ba mình. Rất hiếm khi ông Kwon trở về nhà nên sự chạm mặt giữa người cha xa cách và đứa con gái có lẽ là rất thú vị đây.
Yuri gõ lên cánh cửa gỗ tao nhã và được cho phép vào. Ở cuối căn phòng là một chiếc bàn lớn và ngồi phía sau nó là ba của cô, người sáng lập của Hãng Kwon.
"Sao ba lại gọi con?"
"Đó là cách chào đón ba mày một cách đúng mực đó hả?"
"Còn tùy vào những gì ba sắp sửa nói tiếp theo. Nếu đó không phải là những gì mà con đã chán nghe lắm rồi vậy thì con xin lỗi."
Ông Kwon quắc mắt. Sự nghi lễ giữa cả hai người đã bị bỏ quên từ lâu lắm rồi.
"Nếu đó là những gì mày muốn thì tốt thôi. Không cần phải giả vờ nữa. Mày đã sắp đến hạn cuối cùng rồi Yuri."
"Tôi chưa bao giờ đồng ý với việc đó."
"Cho dù mày có muốn hay không thì mày cũng không có sự chọn lựa. Và mày đã đồng ý với nó, con gái của ta à. Mày nghĩ rằng ta sẽ để mày liều lĩnh gia nhập đám cảnh sát nếu mày không đồng ý sao?"
Yuri không trả lời. Cô biết là ông ta đã chiến thắng ở vòng đấu này.
"Cuộc chơi đã sắp đến hồi kết rồi. Mày đã được rong chơi suốt mấy năm nay. Một khi mày bước sang tuổi 24, mày sẽ làm việc cho ta và đảm nhiệm công việc kinh doanh của gia đình. Ta tin là điều đó sẽ được thực hiện trong vòng không tới một tháng."
Yuri có nên vui mừng vì ông ta đã nhớ sinh nhật cô không đây? Đó chính là chủ đề duy nhất mà họ đã từng nói cùng nhau. Làm việc cho ta đi Yuri. Hãy làm những gì mày được yêu cầu đi Yuri và đừng hỏi gì cả. Nghe lời ta đi Yuri. Bất cứ thứ gì ngoài công việc của ông ta đều không có giá trị đối với ông ta.
"Tôi không có hứng thú với chuyện này. Tôi không muốn dính líu gì đến ông và những công việc dơ bẩn của ông. Tôi sẽ không làm việc cho ông đâu!"
"Mày biết là những lời đó chẳng có nghĩa gì cả." ông ta nói mạnh, "Mày đã hứa, chúng ta đã có một thỏa thuận. Anh mày hiện đang an toàn học đại học ở Mỹ bởi vì mày đã đề nghị trao đổi với nó. Nếu không thì ta cũng đã có thể bắt nó trở về Hàn Quốc để thực hiện công việc của nó. Khi đó mày sẽ được tự do rong ruổi và tiếp tục sự nghiệp cảnh sát mà ngay từ đầu mày đã không hề muốn đó."
Đôi tay của Yuri có cảm giác như rụng rời, cô lắc đầu.
"Không... đừng. Tôi hứa sẽ sẵn sàng trong khoảng thời gian một tháng đó."
Ông Kwon nhếch miệng cười chiến thắng. Không gì có thể sánh được với sự quan tâm to lớn của Yuri dành cho anh trai mình và đó cũng là thứ mà ông Kwon đã dự tính dùng đến như một chiêu bài của mình.
"Thật tốt khi biết là con đã trưởng thành trong những năm qua. Rồi con cũng sẽ chấp nhận những điều khoản của ta và thích nó."
Yuri rời khỏi phòng. Khi cánh cửa đã đóng lại, cô chạy xuống đại sảnh. Cô ghét từng giây từng phút ở đó. Cô càng ghét hơn nữa khi cô biết ông ta có lý. Yuri chạy ra chỗ xe hơi của mình và đấm thật mạnh vào tấm cửa kính chống đạn. Yuri cứ nện liên tục lên tấm kính cho đến khi cơn giận của cô chấm dứt.
Yuri mở tung cửa xe với tất cả sức mạnh khiến nó dội lại. Cô hít một hơi thật sâu. Bàn tay cô lục tìm trong túi xách và lấy ra chiếc huy hiệu cảnh sát của mình. Đó là bằng chứng duy nhất của Yuri để thấy rằng cô đã có được một chút kiểm soát cho chính cuộc đời của cô. Trong tất cả mọi thứ mà cô có thể chọn lựa, Yuri đã chọn trở thành một cảnh sát.
Đó là một ý định chợt nảy đến mà không hề có suy nghĩ. Quyết định của cô dựa vào những gì ba cô ghét nhất, là một cái gì đó có thể chọc giận ông ta. Rốt cuộc thì Yuri nhận thấy rằng cô đã thực sự yêu công việc này bởi vì ngạc nhiên thay cô đã tìm được những người bạn mà cô có thể tin tưởng không chút đắn đo.
Mặc dù cô đã không gặp anh trai mình suốt mấy năm trời, nhưng cô vẫn thường xuyên trò chuyện trên mạng với anh. Quan hệ của họ không hề xấu đi qua bấy nhiêu năm. Yuri còn nhớ lúc cô nhắn tin cho anh để kể về công việc của cô. Hơn cả sự ngạc nhiên của cô, anh đã rất tự hào. Nếu anh biết rằng cô rồi sẽ sớm quay lại gia nhập bè lũ tội phạm thì liệu anh có còn tự hào nữa không?
TBC...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro