Chap 7
Chương 7
Trong phòng, Yuri bị đánh thức bởi tiếng phi tiêu găm vào cánh cửa sổ bằng gỗ. Nàng nhìn thấy một thân áo đen đằng sau nó.
LÀ TRỘM?!?! Yuri kết luận. Ta phải bắt được hắn!
Yuri lập tức tóm lấy túi vũ khí của mình, nhanh chân bước ra ngoài. Nhưng tên trộm đã thi triển khinh công, nhảy qua từng mái nhà một.
Yuri dùng hết sức đuổi theo tên trộm trên mặt đất, nhưng sau một lúc thì nàng bị bỏ xa.
Sooyeon không nhận ra Yuri đang đuổi theo mình. Nàng tiến thẳng đến khu rừng để gặp người đã gửi cho nàng mảnh giấy đó.
Dừng lại ở giữa rừng, nàng thấy bóng lưng một nam nhân thấp bé đang đứng chắp tay sau lưng. Khi đáp xuống mặt đất, Sooyeon giẫm phải những chiếc lá khô. Tiếng động vang lên làm nam nhân đó chú ý. Hắn tức thì quay lại, bất ngờ tấn công Sooyeon.
Hắn rút kiếm ra, chĩa thẳng vào cổ nàng.
Sooyeon lập tức nghiêng người lộn về sau để tránh nó. Nàng thừa cơ hội đá vào cằm của hắn.
Hắn bổ nhào về sau, khuỵu xuống gạt chân Sooyeon với đôi chân ngắn ngủn của mình.
Sooyeon nhảy lùi về.
Hắn nâng kiếm chém một đường.
Sooyeon di chuyển sang trái để tránh đường kiếm. Nàng tóm lấy cổ tay, vật hắn xuống.
Hắn giữ lấy thắt lưng của Sooyeon, ném nàng xuống đất.
Sooyeon lăn một vòng, trên tay đã lấy ra 4 mũi phi tiêu hình sao. Mỗi cái được kẹp ở giữa hai ngón tay. Nàng ném chúng về phía kẻ địch.
Nam nhân thấp bé lập tức xoay kiếm đánh bật những cái phi tiêu ra. Hắn điềm tĩnh đứng lên. “Ném tốt lắm.” Hắn nói.
Dù mắt hắn híp lại như một đường chỉ nhỏ, nhưng có thể nhìn thấy sự hài lòng trên khuôn mặt hắn. “Võ công của con không tệ đi chút nào.” Hắn khẽ mỉm cười.
“Myung-soo sư phụ!” Sooyeon gọi rồi chạy đến.
“Ừm!” Nam nhân thấp bé đáp. Hắn gõ đầu Sooyeon.
“Aigoo sư phụ à!” Sooyeon xoa đầu.
“Dạo này con thế nào? Gần đây, con không trộm được thứ gì sao?” Hắn hỏi.
“Sư phụ, không phải con không trộm được, chỉ vì không còn gì quanh đây để trộm nữa. Con đã trộm hết những nhà giàu ở Kinh thành rồi.” Sooyeon giải thích.
“Thật?” Đôi lông mày của hắn xoắn tít lại. “Chúng ta cần phải tìm chỗ mới. Kỷ viện thì sao? Nơi đó chắc có nhiều châu báu, người ra kẻ vào nườm nượp như vậy.”
Nếu Yuri không ném phấn cầu vào mắt cá chân của ta, thì ta đã lấy được rương châu báu đó rồi.Sooyeon nhớ lại chuyện đã xảy ra. “A, lúc con trộm ở đó đã có một sự cố nhỏ xảy ra, nhưng vài ngày nữa con sẽ quay lại đấy.”
“Với trình độ võ công của con, vẫn có thể bị đánh bại? Ta phải huấn luyện con kỹ càng hơn mới được.”
Yuri có thể không giỏi võ bằng ta, nhưng Yul là Yul, ta không muốn đánh nhau với nàng ấy đâu. Hí hí hí. Sooyeon lạc vào suy nghĩ của mình.
Myung-soo nhìn thấy nụ cười kỳ lạ của Sooyeon.
Sooyeon liền lấy lại nét mặt lạnh lùng. “Sư phụ, trong thiên hạ có kẻ nào địch lại đồ đệ của người chứ. Hành sự không thành chỉ vì hôm đó con bị thiếu ngủ a.”
Myung-soo cốc đầu Sooyeon. “AISHHH GIANG HỒ LÀM GÌ CÓ TÊN TRỘM NÀO MÊ NGỦ NHƯ THẾ NÀY.”
Có con nè? Sooyeon thầm đáp.
Myung-soo tặc lưỡi. “Haizzz không thể trách con được. Chắc là con có thói quen mê ngủ từ mẫu thân của mình.”
Myung-soo nhớ lại 18 năm về trước. Chuyện của hắn với mẫu thân của Sooyeon không thành vì nàng ta đã ngủ quên và để lỡ cuộc hẹn với hắn.
18 năm trước, Myung-soo và phụ mẫu của Sooyeon sống cùng một làng.
Myung-soo thầm yêu mẫu thân của Sooyeon. Hắn tin nàng cũng yêu hắn, nhưng sự thật nàng chỉ yêu mỗi phụ thân của Sooyeon. Hai người họ không muốn hắn bị tổn thương nên không nói ra. Myung-soo luôn cho rằng gã họ Jung là kẻ thứ ba.
Trước khi gia đình của Myung-soo chuyển đi, hắn đã gửi một mảnh giấy cho Jung phu nhân, bảo muốn gặp nàng ở bến sông trước khi rời khỏi. Hắn muốn ước hẹn với nàng, rằng sau khi trở về sẽ thành hôn, và để họ Jung không thể tiếp tục theo đuổi nàng.
Dĩ nhiên là mẫu thân của Sooyeon không đến. Myung-soo chờ và đợi đến phút cuối cùng, cho đến lúc phụ mẫu bắt hắn lên thuyền. Hôm đó, hắn đã khóc rất nhiều, vì hắn đã mất nàng.
Thời gian sau, mẫu thân của Sooyeon gửi một lá thư để xin lỗi. Nàng viết rất ngắn gọn “Xin lỗi ngươi, ta ngủ quên nên không đến được” để tránh phải giải thích dài dòng. Myung-soo thực sự tin rằng mẫu thân của Sooyeon không đến vì ngủ quên mất.
Nửa năm sau, Myung-soo hay tin mẫu thân của Sooyeon đã thành hôn với tên họ Jung kia. Myung-soo thực ghét tên họ Jung đó vì đã cướp mất tình đầu của mình. Hắn luôn cạnh tranh với Jung thượng thư dù cả hai đều làm việc cho Triều đình.
Myung-soo bí mật dạy Sooyeon lấy trộm khi biết họ Jung được bổ nhiệm làm Thượng thư bộ Hình.
Nhưng Sooyeon càng lớn càng giống mẫu thân, vì thế Myung-soo đối xử với nàng như con ruột của mình. Đôi khi, hắn tự hỏi có phải Sooyeon chính là con của hắn, căn cứ vào ngày sinh của nàng và cái đêm hắn say rượu.
Thêm nữa là nàng cũng nhỏ nhắn như ta. Myung-soo nghĩ.
“Sư phụ! SƯ PHỤ À!” Tiếng Sooyeon gọi làm hắn thoát ra khỏi suy nghĩ của mình.
“Hở?”
“Người đang nghĩ gì vậy?”
“Mẫu thân của con vẫn khỏe chứ?”
“Nàng vẫn khỏe mạnh và vui vẻ như mọi khi. Sao người hỏi thế?”
“Vậy tốt cho nàng ấy.” Chắc nàng nhớ ta lắm, nhưng phải diện bộ mặt vui vẻ trước mặt phụ thân của Sooyeon. Tội nghiệp nàng. Myung-soo cảm thông cho Jung phu nhân.
“Dù sao thì, ta nghe nói Trung Nguyên đã cử một Sứ thần đến nước chúng ta. Đây là nơi hắn ở trong vài ngày. Chắn chắn ngoài những thứ để dâng cho Bệ hạ, hắn sẽ mang theo rất nhiều châu báu khác. Con biết kế tiếp phải làm gì rồi chứ?”
“Neah.” Sooyeon gật đầu.
“Những đứa trẻ trong làng trông cậy vào con.” Myung-soo nói trước khi thi triển khinh công bay đi.
Sooyeon nhìn vào tên quán trọ. “Hả! Xa kỹ viện quá vậy! Ta nên đi đến đó hay kỹ viện trước nhỉ? Hừm…”
Sooyeon nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định sẽ đi đến kỹ viện.
Nhưng khi Sooyeon vừa vào thành thì bắt gặp Yuri đang nghiêm túc đi tuần.
LÀ YUL?!?! Ottokke? Phải làm sao đây? Sooyeon lo lắng. Nàng quay lưng, kéo cao mặt nạ lên một chút.
“HA! Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi! TÊN TRỘM KIA!!! Lần này ta sẽ bắt được ngươi.” Yuri tuyên bố.
Nếu nàng tấn công ta, ta có nên đánh trả lại không? Aww Yullll à!!! Sooyeon không biết phải làm gì.
“Tên trộm lùn kia, nói lời cuối cùng đi!!!” Yuri rút kiếm ra với tư thế như một cao thủ võ lâm. Nhưng nó rơi xuống đất cái rầm, thanh kiếm hơi nặng và Yuri cũng không quen cầm nó. Nàng vụng về nhặt nó lên rồi trở lại tư thế cũ.
Sooyeon không muốn lên tiếng, vì sợ Yuri sẽ nhận ra giọng của mình. Tốt hơn ta nên chạy trốn trên những mái nhà này. Nàng nghĩ.
Yuri muốn phô diễn kiếm pháp nàng vừa được dạy ở trại huấn luyện ra. Nàng cố gắng xoay thanh kiếm vòng quanh đầu. Nhưng nó bay khỏi tay nàng và rơi xuống cái rầm ở đâu đó. “YAY!” Yuri sợ hết hồn.
~~~~~~~~~~~~~Hết Chương 7~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Au’s note: Myung-soo thật sự là Park Myung-soo, người đã sáng tác bài hát Naeng Myeon (Cold Noodles – Mỳ lạnh) cho Jessica. Ekekekeke
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro