Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3: You're Beautiful

[ Taeyeon 's POV ]

Cô ấy không thể chết!

Cô ấy không thể chết!

Cô ấy không thể chết!

Cô ấy không thể chết!

Cô ấy không thể chết!

Cô ấy không thể chết!

Cô ấy không thể chết!

Cô ấy không thể chết!

Cô ấy không thể chết!

Cô ấy không thể chết!

Tôi liên tục hét lên trong tâm trí mình , cố gắng hiểu xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì

Làm sao tôi có thể phạm phải sai lầm?

TÔI KHÔNG BAO GIỜ MẮC LỖI !

Đó là lỗi của hắn,lỗi của hắn,của hắn

Hắn ta phải chết

" Cô đi cùng cô gái kia , phải không? " Giọng của bác sĩ kéo tôi thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu

" Vâng , là tôi. Cô ấy thế nào rồi ? ".

" Cô ấy cần phẫu thuật và cần người kí vào đây. " Bác sĩ đưa cho tôi một tờ đơn

"Tôi không biết cô ấy. " Tôi đưa nó lại cho ông ta với cái nhìn lạnh lẽo

"Được rồi, chúng tôi đang phẫu thuật cho cô ấy . " Ông nói với một cái nhìn lo lắng trong mắt.

" Phẫu thuật mất khoảng bao lâu? "

" Khoảng năm giờ. "

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta như cái cách mà ông bố đáng kính đã dạy tôi, đáng sợ nhất. "Được rồi, tôi sẽ trở lại trong hai giờ, và tôi không muốn quay trở lại chỉ để biết cô ấy đã chết, hiểu chưa?

"V-Vâng thưa cô. " Cái nhìn vẫn có tác dụng như mọi khi, ông bác sĩ thật sự sợ hãi .

Tôi rời bệnh viện mà không nhìn lại , và tôi nhìn thấy một thứ khiến tôi tức giận . Bọn săn ảnh .

Họ đã chụp lại mọi thứ , hình ảnh tôi dính đầy máu , ánh mắt đáng sợ, tôi rời khỏi bệnh viện khi một cô gái gần như đã chết .

Tôi bước vào xe. Cầm lấy điện thoait,tôi cần giúp đỡ

Bố   sẽ giết tôi .

Cảnh sát sẽ vào cuộc,họ sẽ tìm ra

Tôi cần phải làm điều gì đó , tất cả mọi thứ đang vượt khỏi tầm kiểm soát . Tôi đã rất tức giận . Tôi thậm chí không thể thở đúng cách. Tôi nhìn hình ảnh mình trong gương chiếu hậu , khuôn mặt đỏ lên vì giận dữ .

Tôi bấm số người duy nhất tôi tin tưởng. Tôi thật sự cần ông . Và tôi ghét phải thừa nhận điều đó.

"Bố,tôi cần bố . "

" Con gọi cái gì ? "

"Bố. "

" Wow , cũng khá lâu rồi ta mới nghe được từ đó đấy. "

" Làm ơn,tôi không biết làm thế nào nữa . Tất cả mọi thứ ngoài tầm kiểm soát của tôi. "

" Rút lại lời nói đi . Con gái ta luôn luôn kiểm soát được mọi thứ . "

"Giúp tôi . "

" ta đã dạy con thế nào, con cần phải tập trung . Còn nhớ những gì ta đã dạy chứ , con yêu ? "

---------------Flash Back---------------

" Ở trường thế nào,con yêu ? " Người đàn ông đặt tờ báo xuống bàn và hỏi

" Khủng khiếp , một thằng nhóc ngu ngốc đã trộm tiền của con . " Cô bé trả lời, ném ba lô của mình lên chiếc ghế dài.

" Sao con lại để chuyện đó xảy ra? " Ông giận dữ nói

" Con không biết . "

" ... " Người đàn ông im lặng chờ con gái mình suy nghĩ về những gì đã xảy ra .

"Con đã rất tức nên đã ném balo của thằng đó xuống sông. " Cô bé tự hào trả lời

" Tốt . " Ông có vẻ hài lòng vì những gì con gái đã làm

" Không, không , tiền của coni ở trong đó, và con biết bố sẽ không cho thêm nữa . " Cô bé tức giận nói tiếp,bố cô đã chú ý đến điều đó

"lại đây , con yêu , ta sẽ chỉ cho con vài điều . " Ông ra hiệu cho cô bé lại ngồi bên cạnh

" Gì vậy ạ? " Cô tò mò .

" Điều duy nhất để con làm được tất cả là sự tức giận , phải không? "

" Vâng. " Cô trả lời và gật đầu .

" Nhưng con không thể cứ như thế . "

" Tại sao? "

" Lòng căm thù không cho phép con suy nghĩ thấu đáo . Bố hiểu rõ con . Bố biết con sẽ mất kiểm soát . Con là người của dòng họ Kim , chúng ta luôn kiểm soát được tất cả , luôn luôn . Conkhông thể để điều đó xảy ra , nếu con mất kiểm soát họ sẽ có thể làm hại con . Con cần phải tự bảo vệ mình . Hiểu chưa? "

"Vâng thưa bố . " Cô bé trả lời

" Tốt,giờ chúng ta đi ăn kem,con nghĩ sao ? " Ông đứng dậy .

" Đi ạ . " Cô bé trả lời mà không cần suy nghĩ

-----------End of the Flash Back-----------

"vâng,có ạ "

"Giờ thì nói cho ta biết đã có chuyện gì , con yêu. "

"Cô ấy gần như đã chết . "

"Ta đang đến đó,đừng lo . "

" Cảm ơn bố. "

"Tạm biệt ,con yêu. "

"Tạm biệt bố . "

Tôi kết thúc cuộc gọi. Tôi không tức giận nữa , ông là người duy nhất có thể khiến tôi bình tĩnh

Bây giờ tôi biết phải làm gì .

Tôi lái xe đi , né tránh những tay săn ảnh

Tôi đỗ xe cách nơi tôi đến 5 tòa nhà

Khi tôi nhìn thấy căn nhà,tôi biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo

Việc vào nhà khá dễ, và việc tìm thấy hắn ta càng dễ hơn , hắn đang ngồi trong bồn tắm như không có gì xảy ra .

" Xin chào,zombie . " Tôi nói với một nụ cười nhẹ.

" Oh! CHết tiệt Taeyeon! Cô dọa tôi sợ đấy . " Siwon giật mình khi nghe giọng tôi . "Khoan,mà sao cô gọi tôi là zombie ? "

"Oh ,một người đã CHẾT đi lại và nói chuyện , chỉ có zombie . "Tôi nói trong khi cầm lấy cái máy sấy tóc của hắn,không quên ban cho hắn một cái nhìn đáng sợ . Và tôi chắc chắn không để lại dấu vân tay, tất nhiên .

" C-cô đ-ang là-m gì? T-tại sao nhìn tôi như vậy? K-không vui đâu Taeyeon . "

" Tôi không thích người không nghe lời . " Tôi bước một bước về phía trước và tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn

"Là vì con khốn đó ? Cô ta chỉ là một đứa hầu bàn . Chúng ta quên chuyện này đi , cô không cần trả tiền cho tôi đâu . " Hắn cố gắng mặc cả.

" Đừng gọi cô ấy như thế. " Hắn bắt đầu làm cho tôi tức giận , nhưng tôi phải kiềm chế như bố đã dặn

"Được rồi , tôi xin lỗi . bỏ nó lại trên bồn rửa đi . "Hắn ta sợ phát khiếp

" Không. Tôi cần phải kiểm soát lại mọi viêc . "

"Cô đang nói- " không để hắn hoàn thành câu nói,tôi ném cái máy sấy tóc vào bồn tắm

Tôi nhìn hắn hoảng sợ loay hoay làm tràn nước ra khỏi bồn

Lúc đó, tôi cảm thấy một cảm giác . Tôi có thể nắm quyền kiểm soát mọi thứ

Tôi cúi xuống bên cạnh hắn sau khi hắn ta đã hoàn toàn bất động và thì thầm.

"Không ai được đụng vào vợ tương lai của tôi . "

[Mr. Kim 's POV]

Con bé mất bình tĩnh quá dễ. Điều đó không thể xảy ra .

Ta không thể mất con bé

Ta không thể mất Miyoung .

Tất cả mọi thứ đều đã vuột mất

Chúng là những gì còn lại của ta

Ta không thể MẤT chúng

Khi ta nhìn thấy Taeyeon đi lại phiá mình, mặc một chiếc áo sơ mi đầy máu, tất cả mọi thứ hiện ra trong tâm trí ta , những kí ức khủng khiếp . Ta không thể thôi cảm thấy nỗi sợ hãi và nỗi đau trong tim

Ta đang mất Miyoung . Ta không thể mất luôn con bé

"Okay,bố có thể tước quyền của tôi. Tôi biết tôi - "Ta ôm chặt lấy con bé trước khi nó hoàn thành câu nói

"Đừng như thế với ta Taeyeon . Đừng để mất kiểm soát . "

[ Taeyeon's POV ]

Bố ôm tôi , tôi thậm chí không nhớ lần cuối ông làm thế là khi nào . Chuyện gì xảy ra với ông ấy?

" Bố, tôi..không thể thở. "Tôi cố kêu lên nhưng quả thật tôi không thể thở được

" Oh ta xin lỗi." Ông ngay lập tức thả tôi ra

" Không sao đâu.Tôi cần ... nói chuyện với bố . " Tôi nói, cố lấy lại hơi thở

" Nói đi "

" Có chuyện gì đó đang xảy ra với tôi . " Ông ngay lập tức nhìn tôi khi tôi nói như thế , ông đã rất lo lắng

"Là gì,con yêu ? "

" Tôi ..thấy hối hận " Tôi ngập ngừng một chút

" Chính xác là thế nào ? " Ông đã cố gắng để hiểu tôi .

"Tôi không muốn làm hại cô ấy như vậy. " Tôi nói ,hai tay ôm lấy đầu

" Con mất điềm tĩnh , ta đã nói thế nào khhi con để sự tức giận xâm chiếm , con đã làm một điều ngu ngốc. "

"Tôi biết . Khi nhìn thấy cô ấy với cơ thể đầy máu , nó làm tôi hối hận. Tôi không biết tại sao . "

" M-mọi thứ sẽ ổn thôi , con yêu. "

Ông lắp bắp , tôi không mơ , ông thật sự đã thế. Tại sao những gì tôi vừa nói làm cho ônglo lắng? Ông đang che giấu điều gì đó . Tôi không thể để vuột mất cơ hội này

" Bố, về người mà tôi gần như đã giết chết , tôi xin lỗi , nhưng hán ta làm tôi nổi giận , hắn đã nói những thứ tôi không thích. " Bố biết tôi đang cố moi tin từ ông nhưng ông vẫn im lặng

" Điều gì . "

" Hắn nói rằng tôi đã giết mẹ . " Tôi không chớp mắt , tôi không thể để mất khoảnh khắc này . Tôi cần phải biết

Tôi nhìn thấy một cái gì đó trong mắt bố, ông đã vô tình đánh rơi mặt nạ , chỉ trong chớp mắt. Nhưng tôi đã nhìn thấy.

Ông nhìn tôi bằng tia nhìn lạnh lẽo và nói

" Nó là điều nhảm nhí, con yêu , CON đã luôn làm tất cả để bảo vệ mẹ. " không phải là phỏng đoán,Ông nói điều đó một cách chắc chắn , và ông cũng chắc tôi đã nhận ra nó . " Và đừng lo lắng , hắn ta chỉ là một tay phóng viên ngu ngốc cố moi tin . ta sẽ xử lý. "Ông cười hiền từ

"Cảm ơn ạ . " Ông biết tôi hiểu nó . Ông chắc chắn rằng tôi sẽ bảo vệ mẹ . Làm thế nào ông có thể chắc chắn như vậy ? Tôi thậm chí còn không nhớ gì về bà ấy

Chúng tôi im lặng ngôi chờ tin tức về cô ấy

Bố đã rất lo lắng và rất buồn . Bình thường ông không như thế.Tôi không muốn nhìn ông như thế này .

Sau tất cả ông ấy vẫn là bố tôi

Các bác sĩ cuối cùng cũng bước ra,đến nói chuyện với chúng tôi .

" Cô ấy thế nào ? " Ông hỏi ngay khi nhìn thấy bác sĩ .

"Cô ấy sẽ ổn thôi , nhưng khuôn mặt của cô ấy bị rất nặng , cô ấy cần một bác sĩ chỉnh hình nhưng ở đay không có. "

"Tôi sẽ lo chuyện đó . " Tôi trả lời nhanh hơn tôi nghĩ

" Tốt, bây giờ hai người có thể gặp cô ấy, cô ấy sẽ sớm tỉnh dậy,tốt hơn là nên để cô ấy có thể nhìn thấy người quen . "

"Cảm ơn các vị . " Bố tôi cúi đầu chào bác sĩ .

" Vào thôi,bố . "

" không,ta cần quay về văn phòng , con nên gặp riêng cô gái đó. "

"Vâng . " Thật kỳ lạ,nhưng tôi biết có hỏi ông cũng không nói , nên tôi tạm gác vấn đề đó qua một bên

Tôi lấy điện thoại gọi hỏi về việc mời một bác sĩ chỉnh hình

" Xin chào, Taeyeon . "

" Yuri , mình cần cậu phục hồi khuôn mặt một người . " Tôi lạnh lùng nói .

" Là cậu làm người ta như thế hả? " Cậu ấy nói với giọng tò mò .

"Không " Tôi nghiêm giọng hơn,không muốn để cậu ta hỏi thêm

"Hừm, . Được rồi,mình sẽ đến đó . "

Tôi bước vào phòng. Cô ấy vẫn chưa tỉnh. Tôi từ từ đi về phía cô . Cô ấy rất yếu

Chết tiệt, hắn ta dám tổn hại khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy .

Hắn đã cô cưỡng hiếp cô ấy

Tên khốn chó chết

Nếu hắn chưa chết tôi sẽ giết hắn một lần nữa

Đó là lỗi của tôi .

Làm sao tôi có thể làm điều này với cô ấy .

Cô ấy không có lỗi

Vàbố tôi đã rất buồn . Tôi có thể thấy ông đã thất vọng về tôi . Cô ấy có ý nghĩa gì đó với ông, Tôi không muốn nhìn ông như vậy

Và tôi cũng phát hiện bản thân cũng không muốn nhìn cô ấy như thế này

Tôi cần phải chăm sóc cô ấy cũng như là bố

Tôi cần phải sửa chữa sai lầm này

" Tôi đang ở đâu ? " Cô ấy cuối cùng đã tỉnh

" Trong bệnh viện. " Tôi trả lời đơn giản.

"Chuyện gì đã xảy ra? " Cô ấy cố gắng để nói , nhưng cơ thể quá yếu làm nó như một lời thì thầm

" Cô không nhớ ? "

" Tôi chỉ nhớ cô ngỏ lời mời hẹn hò với tôi, nhưng cô đã không đến . " Cô ấy rất buồn , tôi có thể thấy điều đó.

"Đó là lỗi của tôi , tôi xin lỗi . " Tôi đã trả lời chân thành , không giả vờ , tôi thật sự xin lỗi .

" Nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra . "

"Tôi tìm thấy cô trong một con hẻm ; một người nào đó đã đánh cô , và tôi đã cố ngăn nó. " Tôi nói một cách tế nhị tránh làm tổn thương cô ấy

Tôi không muốn nói dối với cô ấy,thật kỳ lạ

" Đó không phải lỗi của cô . " Cô ấy đã cố để làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn,trong khi bản thân mới là người bị hại Thật buồn cười

" Tôi sẽ chăm sóc cho cô . " Tôi nói như ra lệnh

" Cô không cầ- " Cô ấy cố từ chối,nhưng tôi không cho phép

"Tôi sẽ , và tôi cũng không muốn lặp lại. " Tôi thực sự thích bố tôi .

"Được rồi , tôi xin lỗi . " Cô ấy ngập ngừng

" Hmm,vậy tên cô là gì ? " Tôi đã biết tên cô ấy, nhưng tôi không thể để cô ấy biết rằng tôi đã tìm kiếm thông tin của cô ấy ở nhà hàng

" có thể gọi tôi là Tiffany . " Tôi thích Miyoung hơn

" Tiffany , cô có muốn gọi cho người nào không ? " Tôi móc điện thoại ra

"Tôi chỉ có một chị gái, nhưng chị ấy đang ở nước ngoài,tôi không muốn chị lo lắng . "

"Được rồi . "

" Taeyeon -shi , cô không sao chứ ? "

" Cô hỏi tôi có sao không hả?"một lần nữa, lại lo cho tôi khi người nằm trên giường bệnh là cô ấy

"Vâng, cô đã không khăng khăng bảo tôi gọi cho chị gái và quần áo thì dính đầy máu. "

Sao cô ấy có thể nhìn được với đôi mắt đang sưng lên?

" Cô đã nói không muốn gọi . Và đó là máu của cô . "

"Ừ, nhưng những người bình thường sẽ nhất định bảo tôi gọi và sẽ thay quần áo ... và ... cô có vẻ đang ốm và vẫn lạnh lùng từ lúc tôi tỉnh dậy. "

" Cô sợ tôi sao? " Tôi hỏi thẳng những gì đang nghĩ, không giả vờ . Tôi không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy tốt hơn theo cách đó.

"Không " Cô ấy chỉ trả lời đơn giản

" Cô nên . " Tôi tiếp tục nhìn vào mắt cô .

" Nhưng tôi không . " Cô ấy chắc chắn .

"Xin lỗi làm gián đoạn, nhưng tôi phải quay trở lại phòng khám sớm để phẫu thuật ngực cho một diễn viên đang hot, vì vậy chúng ta làm lẹ đi . " Yuri bước nhanh vào phòng , bắt đầu khám cho Tiffany .

" Cô là ai? Và cô đang làm gì vậy? " Tiffany thắc mắc

"Tôi là bác sĩ Kwon Yuri và tôi sửa lại khuôn mặt cho cô . " Yuri trả lời đơn giản như mọi khi

"Tôi sẽ đợi bên ngoài . " Tôi nghĩ rằng tốt hơn nên cho cô ấy chút riêng tư .

" Không !Làm ơn ở lại đi. " Nhưng có vẻ như cô ấy muốn tôi ở cạnh

"Được rồi . " Tôi thích cô ấy muốn tôi ở lại.

" Xem nào ... oh nặng đây ... nhưng tôi sẽ cố gắng . " Yuri nói ,quan sát khuôn mặtTiffany.

" Cô sẽ CỐ chứ ? " Tiffany bắt đầu thấy sợ. Tôi nắm lấy tay phải của cô.

" Đừng lo lắng, cậu ấy là bác sĩ giỏi nhất . " Tôi cố trấn an Tiffany , và tôi , tôi không biết rằng tôi có thể làm điều đó, nó có vẻ như cũng di truyền từ bố tôi .

"Được rồi ... xong rồi . Tôi là bác sĩ giỏi nhất mà . Nhìn đi , hoàn hảo , sẽ không có bất kỳ vết sẹo nào đâu. Tôi là một thiên tài . Tôi giỏi nhất làm tôi muốn hát cái bài :

Bam ratatata tatatatata

BEAT

Bam ratatata tatatatata

BEAT

Bam ratatata tatatatata

BEAT

Bam ratatata tatatatata

Oh my God!

"Được rồi Yuri , biết rồi , cậu là người giỏi nhất . " Tôi nói, cố ngăn cậu ấy hát bài hát của 2NE1.

" Cảm ơn cô . Tôi không biết phải nói thế nào để cảm ơn cô nữa . " Tiffany thực sự hạnh phúc với những gì Yuri đã làm.

" Không cần đâu,đó là công việc tôi thích mà . Bây giờ tôi phải đi, một bộ ngực đang chờ tôi . "Cậu ta biến mất nhanh như lúc bước vào

" Cảm ơn cô , Taeyeon -shi đã chăm sóc tôi . " cô ấy cố cười với tôi nhưng nó vẫn còn đau

Wow cô ấy vẫn xinh đẹp .

" Không sao đâu, không cần phải cảm ơn tôi. " Tôi trả lời với vẻ mặt vô cảm nhưng cô ấy giống như không bận tâm về nó

"Được rồi, tôi sẽ gọi cho cô TaeTae . "

" Gì ? "

" Cô không thích nó ? " Tiffany lại bắt đầu tiu nghỉu .

" Tôi không biết . " Tôi vẫn đang cố hiểu cô ấy, cô ấy bị thương , gần như đã chết , nhưng cô ấy vẫn vui vẻ sau tất cả . Tôi dường như không muốn làm cô ấy buồn phiền ."Okay. Bất cứ điều gì cô muốn, "

"tuyệt ! Cảm ơn TaeTae . "Cô ấy đã vui vẻ trở lại.

Wow cô ấy chắc chắn không bình thường .

"Tôi sẽ đi hỏi bác sĩ xem có thể đưa cô về nhà tôi không , tôi cần làm vài chuyện nhưng không thể để cô một mình. "

"Cô đưa tôi về nhà ? "

" Tất nhiên . " Tôi gần như rời khỏi phòng , nhưng quay lại chỉ để nói một điều. " Tiffany , cô rất đẹp . "

Tôi biết tôi đã nói trước đây, nhưng lần này thì khác.

Nó là thật .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro