Choice [Chap 20+21]
Chap 20
Góc nhìn của Jessica
[ Mốc thời gian : Thứ 7 - ngày Donghae lên đường rời khỏi ]
Tôi vào xe cùng Taeyeon và Donghae. Tôi mừng vì không phải ngồi cạnh anh ta.
Chỉ một tuần với anh ta nhưng tôi cảm thấy mình như chết vì ngạt thở. Một mối quan hệ ngột ngạt.
Tất cả tôi muốn lúc này là tiễn anh ta đi thật nhanh, sau đó tôi có thể quay trở lại vị trí của mình bên cạnh Taeyeon.
Thật khó khăn khi phải che giấu cảm xúc của tôi dành cho Taeyeon.
Thật sự không dễ dàng gì khi trong mối quan hệ chính thức với một ai đó nhưng lại khao khát một người khác cùng lúc đó.
Tôi chắc sẽ có nhiều người tự nhận họ hiểu được mọi điều. Nhưng trên thế giới này tồn tại quá nhiều những kẻ ta đây trí thức.
Chúng tôi cuối cùng cũng có mặt tại bến xe buýt.
Taeyeon tìm chỗ đỗ xe. Chúng tôi bước xuống khỏi xe. Taeyeon giúp Donghae một tay với những túi hành lý.
Donghae muốn nắm tay tôi khi chúng tôi đi từ bãi xe đến chỗ xe buýt. Tôi không còn lựa chọn khác ngoài việc phải thuận theo điều anh ta muốn.
Tôi thật không đủ khả năng để lộ quá rõ tình cảm thật của mình. Nhiều khả năng nó sẽ dẫn đến thảm hoạ. Tôi không muốn mạo hiểm phá huỷ cái tôi có lúc này.
Khoảng cách ngắn nhưng tôi cảm thấy như mình đã đi hơn một dặm. Tôi nghĩ đó là khi bạn làm điều gì đó mà bạn không có hứng thú.
Anh ta sẽ sớm lên xe buýt. Anh ta quay sang Taeyeon và dặn dò cô ấy chăm sóc tôi thay anh ta.
Anh ta chả cần phải yêu cầu như thế. Cô ấy thậm chí sẽ làm điều đó ngay cả khi anh ta không nói. Cô ấy thật sự đã như thế.
Donghae ôm chầm lấy tôi.
"Gặp lại anh sau, Donghae. Đi cẩn thận nhé." Taeyeon nói trước khi quay người bỏ đi.
Tôi biết cô ấy không thích những gì diễn ra trước mắt. Tôi biết rằng cô ấy đã đau khổ trong một tuần qua. Chắc hẳn cô ấy đã vô cùng đau đớn. Nó cũng là sự tra tấn đối với tôi, không ít hơn cô ấy.
Donghae thả tôi ra từ cái ôm đó. Anh ta vẫn giữ lấy vòng eo tôi. Tôi biết rằng anh ta muốn có một nụ hôn sâu. Tôi hiểu quá rõ anh ta. Tôi cũng biết rằng Taeyeon sẽ phải chứng kiến nó.
Anh ta hôn lên môi tôi. Thế là quá đủ. Tôi không muốn anh ta đi xa hơn nữa. Tôi đã chịu đủ sự ép buộc từ anh ta cả tuần vừa rồi.
Tôi chỉ cho phép khi tôi buộc phải thế. Tôi đặt hai tay lên vai của anh ta để ngăn anh ta tiến xa hơn nữa với hành động ghê tởm đó.
Tôi biết nó gây ra sự kích động. Anh ta không hài lòng. Tôi tin rằng anh ta đã cảm thấy có gì đó chen giữa chúng tôi. Nhưng anh ta vẫn không biết rõ chuyện gì. Chỉ là không còn sự thân mật như anh ta muốn có ở chúng tôi.
"Donghae oppa, giữ gìn sức khoẻ. Đi đường cẩn thận nhé. Nói umma appa của em rằng em vẫn ổn. Nói với Krystal rằng em cũng yêu nó lắm. Oppa nên lên xe đi cho kịp."
Tôi hôn trên má anh ta. Tôi chỉ làm qua loa lấy lệ. Tôi rời khỏi vòng tay của anh ta và quay người bước đi một cách nhanh chóng.
Tôi bước về phía Taeyeon. Cô ấy là tất cả những gì tôi nghĩ đến trong suốt tuần qua. Mỗi khi Donghae ôm tôi, tôi đều nghĩ đến cái ôm ấm áp của Taeyeon. Mỗi lần anh ta hôn tôi, suy nghĩ của tôi lại miên man trôi dạt về hình ảnh đôi môi của Taeyeon.
Taeyeon đang đứng kiên nhẫn chờ tôi. Cô ấy là một người rất hiểu chuyện. Nếu tôi ở vào vị trí của cô ấy, tôi sẽ không bao giờ cư xử được như thế.
Cô ấy trò chuyện cùng Donghae, cười đùa với anh ta, cô ấy cư xử bình thường như thể cô ấy rất ổn khi mà thực sự cô ấy đang rất đau khổ, cô ấy còn sẵn lòng cho phép anh ta động vào bộ trò chơi điện tử quý giá của cô ấy nữa.
Cô ấy là một người chân thành. Tôi có lẽ không bao giờ làm được những gì mà cô ấy đã làm cho tôi. Không bao giờ. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi lại bị cô ấy làm cho si mê đến thế.
Taeyeon là người đầu tiên bước lên xe.
Tôi quay lại vẫy chào Donghae lần cuối. Tôi muốn chắc rằng anh ta đã lên xe buýt và sẵn sàng rời khỏi.
Xe buýt lái đi. Anh ta ngồi ủ rũ ở hàng ghế cuối. Tôi mặt khác lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Tất cả những cảm xúc dành cho Taeyeon trong suốt một tuần qua, tôi phải khóa chặt nó trong trái tim mình. Tôi không thể nói ra với bất kì ai.
Giống như một chiếc nồi áp suất. Nút chặn gần như muốn vỡ tung. Ngọn lửa vùng cao. Dù là bên trong nồi đó là gì thì nó đang đấu tranh để được thoát ra. Nút chặn giật liên hồi. Cái nồi sẽ nổ bất cứ lúc nào.
Như thế đó, tôi bước vào xe. Taeyeon đang định cài dây đai an toàn.
Và thời điểm đã đến. Tôi giải thoát mọi thứ tôi đã giữ trong lòng trong suốt cả tuần vừa qua. Tất cả sự đam mê và tình cảm dành cho Taeyeon tuôn trào như dòng dung nham nóng từ ngọn núi lửa đang phun trào.
Tôi vươn tay và kéo cô ấy về phía mình. Tôi biết chuyển động đột ngột đó làm cô ấy ngạc nhiên. Tôi không quan tâm. Tôi đang rất tuyệt vọng.
Tôi nhấn môi mình lên môi cô ấy. Cảm giác này thật tốt. Đôi môi của cô rất mềm mại và dịu dàng.
Tôi dùng lưỡi tách đôi môi của cô ấy. Đôi môi cô ấy ngọt ngào. Tôi không thể dừng lại. Tôi không thể ở yên tại chỗ ngồi của mình. Cô ấy thu hút tôi như một thỏi nam châm.
Tôi hôn cô ấy với ngọn lửa tình yêu mãnh liệt. Tôi đã bị giữ quá xa cô ấy trong thời gian quá lâu.
Cả hai bàn tay của tôi nhẹ nhàng siết chặt má cô ấy. Đầu cô ấy hơi ngẩng lên. Cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.
Lưỡi của chúng tôi quấn lấy nhau theo điệu nhảy của riêng chúng. Chúng hoà quyện vào nhau một cách hoàn hảo.
Tôi cảm thấy luồng sáng. Nó là một cảm giác rất rất tuyệt vời.
Ngay lúc đó thì một tiếng gõ cửa.
Cả hai chúng tôi nhìn lên nhưng đôi môi chúng tôi vẫn không tách rời nhau ra.
Đó là một người đàn ông trung niên. Ông ta làm cử chỉ và nói lớn tiếng đủ để chúng tôi nghe rõ kể vẫn ở trong xe.
"Về nhà đóng cửa lại các cô gái à. Đây là bãi đậu xe chứ không phải là khách sạn di động đâu."
Ông ta chắc hẳn đang đợi chỗ đậu xe của chúng tôi. Ông ta nhìn chúng tôi với ánh mắt khinh khỉnh.
Những người xung quanh cũng nhìn.
Tôi leo khỏi người Taeyeon một cách nhanh chóng và trở về chỗ ngồi ở tay lái. Cô ấy vuốt thẳng lại mái tóc.
Cả hai chúng tôi đều cảm thấy ngượng.
Tôi bắt đầu khởi động xe và lái đi.
Cả hai chúng tôi đều im lặng. Điều đó thật sự làm tôi bực bội. Tôi không thích cái cách mà mọi người nhìn chúng tôi lúc nãy.
Cảm giác như họ đang thưởng thức chương trình tạp kỹ. Thật khó chịu.
Tôi tiếp tục lái xe.
Taeyeon vươn thẳng tay và để ngay khoảng trống giữa tôi và cô ấy.
Tôi nắm lấy tay cô ấy, còn tay kia vẫn để trên vô lăng.
Cô ấy siết chặt nắm tay lại.
Tay cô ấy rất mịn. Cả hai chúng tôi vẫn im lặng. Không lời nào được thốt ra. Hành động của chúng tôi đã nói lên mọi thứ.
Cô ấy luôn luôn biết cách an ủi tôi.
Đèn chuyển sang màu đỏ tại một nút giao thông. Tôi dừng xe.
Một cách đầy yêu thương, cô ấy đưa tay tôi lên môi cô ấy. Cô ấy hôn lên đấy rất nhẹ nhàng. Một cảm giác thích thú lan ra khắp cơ thể tôi.
Đôi mắt vẫn không nhìn sang tôi. Chỉ nhìn thẳng về phía trước, sự tự tin thường thấy ở cô ấy.
"Jessica. Tớ yêu cậu."
Lời nói đó thốt ra đầy sự chân thành.
Chap 21
Góc nhìn của Taeyeon
[ Mốc thời gian : Thứ 2 – Tiếp theo Chap 16, cái ngày mà họ đi xem film ]
Đó là bộ phim rất tuyệt. Tuyệt vời theo đúng nghĩa của nó.
Phần giới thiệu ê-kíp làm film đang được phát. Jessica và tôi vẫn còn bị khóa chặt trong tư thế đó.
Tôi không biết phải làm thế nào. Tôi chỉ muốn giữ lấy cô ấy như thế này mãi mãi. Đó chỉ là một giấc mơ không có thật.
Tôi biết điều tôi phải làm. Tôi miễn cưỡng lấy tay tôi ra và ngồi thẳng dậy.
Cô ấy cũng buông lỏng vòng tay ra.
Một tình huống khó xử. Tôi ý thức được sự việc này.
Tôi hiếm khi như thế. Tôi thường rất biết xoay sở. Tôi vẫn thế. Chỉ là đối với Jessica, tôi có xu hướng lo lắng nhiều hơn.
Tôi đoán đó là khi bạn ở cạnh một người nào đó quan trọng với bạn, bạn có xu hướng thận trọng hơn trong mọi thứ.
Phần giới thiệu cuối cùng cũng hết. Các cặp đôi quanh chúng tôi cũng bắt đầu rời khỏi. Hầu hết bọn họ đều nắm tay hoặc khóa chặt trong vòng tay nhau.
Chúng tôi là những người duy nhất là bạn bè sao?
Bầu không khí khá kỳ lạ. Không phải là tôi không muốn giữ Jessica của riêng tôi. Tôi thực sự mong muốn điều đó vô cùng.
Giống như tôi đã cạnh đúng người con gái của mình ở đúng nơi thích hợp và mọi thứ đều hợp lý, nhưng nó có gì đó sai trái khi cảm thấy nó quá hợp lý?
(thật tình bó tay câu nì, ai bít dịch hộ cái Nguyên văn : It was more like I was with the right girl at the right place and everything felt so right but it was so wrong to feel so right?)
Cái ôm của chúng tôi lúc nãy càng khiến tôi khao khát Jessica thậm chí còn nhiều hơn. Tôi biết rằng không thể có chuyện cô ấy có chút tình cảm với tôi nhưng cái ôm đấy huyễn hoặc rằng tôi còn có cơ hội.
Tôi nhắc nhở bản thân một lần nữa rằng Jessica không còn độc thân. Cô ấy đã có bạn trai.
Tôi phải đối xử với cô ấy như một người bạn bình thường.
Tôi dịch người ra xa cô ấy. Tôi đứng dậy.
"Đi thôi nào."
Tôi đợi cho cô ấy đứng lên. Cô ấy đứng dậy và bước đi. Tôi theo sau.
Chúng tôi bước ra khỏi nhà hát. Ánh sáng làm tôi loá cả mắt. Tôi nheo mắt lại.
Tôi không thể nhìn thấy rõ gì cả. Tôi bước từng bước loạng choạng.
Tôi đã va vào cái gì đó mà tôi giả định đó chính là Jessica bởi cô ấy là người đi ngay trước tôi.
Ngay lúc tôi va vào cô ấy thì cũng là lúc cô ấy đang quay nửa người lại.
Chóp mũi của chúng tôi thực sự đã chạm vào nhau.
Trong tíc tắc, tôi đã phải giật lùi ra sau để tránh cái cảnh đôi môi chúng tôi chạm nhau.
Tôi ném mình về phía sau. Tôi đã đáp xuống đất bằng butt. Tôi phải làm bất cứ điều gì để ngăn chặn tình bạn này chuyển hướng xấu đi.
Jessica nhìn xuống tôi. Tôi không thể nói chính xác những biểu hiện đó của cô ấy là gì.
Một nửa của sự thích thú, một nửa của sự hoài nghi?
Chắc hẳn cô ấy thấy ngạc nhiên vì tôi có thể ngã như thế.
Tôi đứng dậy, cảm thấy hơi xấu hổ. Tôi có thể cảm thấy đôi tai mình chuyển sang màu đỏ.
Cô ấy nắm lấy tay tôi.
"Cậu không sao chứ?" Cô ấy hỏi trong khi nhìn vào mắt tôi.
Ánh mắt đầy sự quan tâm của cô ấy càng không giúp gì cho tôi trong tình thế này.
"Tớ ổn", tôi phủi bụi đằng sau quần jean của mình.
Cô ấy cũng bắt đầu phủi bụi hộ tôi. Tôi cảm thấy không thoải mái.
Tôi cảm thấy nỗi thôi thúc cần phải nói thẳng với cô ấy phải luôn nhớ rằng tôi là người mến mộ những cô gái. Cô ấy cần phải cẩn thận hành động của mình khi ở cạnh tôi.
Cô ấy cần phải biết rằng luôn có con quái vật trong tôi. Một khi nó đã xổng thì không tài nào nhốt nó lại được. Điều tồi tệ nhất là chính cô ấy là chìa khóa hoàn hảo để mở toang nó.
Cô ấy phải được cảnh báo. Tôi chỉ không biết làm thế nào để truyền tải thông điệp của mình. Tôi suy nghĩ miên man.
"Cậu có chắc là cậu không sao? Cậu có vẻ như đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ." Cô ấy nói với cả hai tay đặt trên cánh tay tôi.
"Ừ..chỉ là..cậu biết đó..đói. Tớ đang nghĩ nên ăn món gì. Có món nào cậu muốn ăn không?" Tôi hỏi với ý định chuyển sự chú ý của cô ấy đến thức ăn.
Tôi không đủ khả năng ứng phó nếu cô ấy bắt đầu hỏi tôi những câu hỏi mà tôi không thể trả lời. Cũng giống như sáng nay lúc cô ấy hỏi về người mà tôi yêu. Tôi biết câu trả lời. Nó hiện ra ngay lập tức. Có điều tôi không thể nói ra.
Đó là sự thật khi tôi nói rằng tôi đói. Tôi nhìn đồng hồ đeo quanh cổ tay mình. 4 giờ chiều. Thứ cuối cùng chúng tôi cho vào dạ dày là bữa sáng muộn của chúng tôi.
Tôi biết rằng cô ấy cũng đói.
"Tớ muốn ăn thịt nướng bulgogi." Cô ấy khoác tay tôi và kéo tôi đi
Cuối cùng chúng tôi đến ngay nhà hàng yêu thích của cô ấy. Mùi thịt nướng thoảng trong không khí. Nó làm tôi chảy nước miếng.
Chúng tôi được dẫn đến một gian ngay góc của nhà hàng. Cả hai chúng tôi bắt đầu xem qua menu. Tôi đã đắm mình vào đó trước khi nghe thấy một giọng nữ quen quen gọi tên tôi.
"Taeyeon?" Tôi nhìn lên và nhận ra người bạn học cùng trung học với mình.
"Ồ chào! Khá lâu rồi nhỉ. Dạo này cậu thế nào?", tôi nói trong khi đứng lên và ôm lấy cô gái đó.
"Tớ vẫn sống tốt, nhưng không có gì sánh bằng việc được gặp lại cậu lần nữa thế này!" Cô ấy vẫn còn vui mừng khi gặp lại tôi.
Cô ấy đã từng phải lòng tôi khi còn trung học.
"Thôi nào." tôi cười lớn.
Cô ấy quay nhìn Jessica rồi quay sang nhìn tôi.
"Ồ, ai thế? Taeyeon lại tung chiêu nữa òi sao? Cô ấy chắc hẳn là một trong những nạn nhân vô tội của cậu." bạn cùng lớp của tôi trêu.
"Đừng đùa thế. Cô ấy chỉ là một người bạn cùng trường."
"Không phải tất cả họ đều thế sao?" tôi không thể bác bỏ điều đó. Đó là thực tế. Tuy nhiên, Jessica thì khác.
"Tuỳ cậu nghĩ. Dù sao thì tớ đang đói, tập trung vào công việc của cậu và cho tớ gọi món đi nào, bằng không tớ đảm bảo cậu sẽ bị đuổi việc đấy nhá." Tôi nói đùa.
"Sẵn lòng thưa người bạn thân mến. Tớ sẽ không bận tâm nếu bị sa thải, nhưng tớ sẽ không để cậu chết đói. Thế cả hai cậu thích dùng món gì hôm nay nào?" Cô ấy hỏi Jessica và tôi.
Jessica bắt đầu chỉ các món trong menu. Cô ấy không nói gì cả.
Chúng tôi đã xong việc gọi món.
"Cậu tốt nhất là không được bỏ trốn sau bữa ăn. Tốt hơn hết là để lại cho tớ số điện thoại của cậu để chúng ta giữ liên lạc với nhau." Cô ấy nói và nháy mắt.
Rất rõ ràng rằng cô ấy vẫn còn quan tâm đến tôi.
"Tớ sẽ không thế đâu. Đi làm đồ ăn cho tớ đi, tớ chết đói rồi đây." tôi huých nhẹ cô ấy.
"Rõ thưa tình yêu của tớ. Quay trở lại với cậu sau." Cô ấy nói trước khi bỏ đi để chuẩn bị món ăn.
Tôi cười với cách cư xử của cô ấy. Cô ấy vẫn không thay đổi gì nhiều kể từ trung học.
Tôi quay sang Jessica. Cô ấy vẫn cứ im lặng.
"Dù sao đi nữa cũng xin lỗi cậu về việc đó. Tớ hy vọng cậu ấy đã không xúc phạm cậu khi nói rằng cậu là một trong những nạn nhân mới của tớ." tôi quyết định nói xin lỗi phòng trường hợp Jessica cảm thấy bị xúc phạm.
Jessica chỉ lắc đầu.
Một lần nữa, Jessica cư xử kỳ quặc. Tôi không hiểu tại sao. Có lẽ do cô ấy quá đói.
Chúng tôi chờ khoảng mười phút và cuối cùng thức ăn cũng được mang ra. Chúng tôi bắt đầu nướng thịt.
Tôi ăn một cách chân thành. Jessica thì lặng lẽ hơn.
Sau đó người bạn của tôi đi tới.
"Chỉ đề phòng cậu sẽ bỏ trốn mất, đây là số của tớ." Cô ấy nói rồi nhét một mảnh giấy vào túi áo khoác của tôi.
Cùng lúc đó, Jessica cũng cầm một chiếc khăn giấy lên và với tay ngang qua bàn để lau góc miệng tôi.
"Taeyeon ah~ miệng của cậu dính đầu dầu mỡ." Tôi đã bị sốc trước hành động của cô ấy.
"Phục vụ!" một khách hàng hét lên.
Người bạn của tôi bỏ đi.
Tôi thề nếu tôi không biết trước rằng Jessica đã bị ràng buộc thì tôi đã có thể nghĩ cô ấy có chút quan tâm đến tôi.
Tôi nhận chiếc khăn từ Jessica và tự mình lau miệng. Chúng tôi tiếp tục ăn.
Người bạn của tôi khá bận rộn trong suốt quãng thời gian chúng tôi ăn ở đó vì có khá nhiều người ra vào nhà hàng.
Jessica và tôi dùng xong bữa. Chúng tôi đứng lên và đi đến quầy tính tiền. Tôi trả.
"Ở đây toàn khói. Nhanh lên và ra khỏi đây thôi." Jessica khoác tay tôi và kéo tôi ra khỏi nhà hàng trước khi tôi có thể chào tạm biệt người bạn của tôi.
Nếu như không biết thì tôi có thể sẽ nghĩ rằng cô ấy đang ghen.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro