[LONGFIC][Trans] C.L.A.N.D.E.S.T.I.N.E [Chap 11], YoonYul, JeTi |
B.Í.M.Ậ.T
11. Về những điều tôi chưa bao giờ đề cập đến, nhưng dù gì bạn cũng đã hiểu.
Ngày 24 tháng 12 năm 2010, Jessica Jung đã tự mình đến Cục Cảnh sát New York để đầu thú. Từ chối quyền được bảo lãnh, cô đã bị giam giữ trong một khoảng thời gian mà công chúng không ai biết, và sau đó là trải qua một phiên tòa xét xử kín, trong đó tội danh giết người của cô đã được bãi bỏ vì chứng cứ không đầy đủ. Sau khi chính thức được trả tự do, việc Jessica đang ở nơi nào vẫn là một bí ẩn to lớn với đại bộ phận công chúng.
Sooyoung đã trở lại Nigeria, lần này thì với một con tim đã nhẹ đi nhiều, và với động cơ lớn lao hơn nhiều. Đây đã chẳng còn là một nơi để ẩn náu nữa. Giờ nó đã trở thành một nơi để sẻ chia trí óc thiên tài và tâm hồn đầy yêu thương của cô.
“Cô trông rất khác,” tất cả mọi người trong đội y tế của Sooyoung đã cùng kêu lên. Ngay cả những bệnh nhân bản địa cũng đã nhận ra được sự thay đổi đó.
“Vậy ư?” nữ bác sĩ cao ráo, tóc ngắn màu nâu liền nói. “Tôi vẫn nhìn thấy tôi như cũ trong gương mà.”
“Để chúng tôi xem,” họ nói, vui mừng khi thấy cô trở lại, trong lúc từng người họ lần lượt nhìn qua người Sooyoung. “Đợi đã, cô có một chiếc bông tai. CÔ NÀNG TOMBOY ĐÃ XỎ LỖ TAI!”
“Một bên tai.” Cô bật cười. “Chỉ tai trái của tôi thôi.”
Và cô liền vui vẻ cho mọi người thấy chiếc bông tai bằng pha lê sáng lóng lánh mà cô đã đeo. “Ban đầu là của chị họ tôi. À, thực ra thì vẫn là của chị ấy. Tôi đang giữ giùm chị ấy. Đẹp chứ hả?”
Lần tới khi chúng tôi gặp nhau, tôi sẽ bảo Sica tặng nó cho tôi một cách đúng nghĩa.
Còn về Yuri và Yoona, họ cuối cùng cũng đã tìm thấy chính họ trong vòng tay của nhau. Và, cũng giống như những người khác đã đắm chìm trong tình yêu, họ cũng có tranh cãi, họ cũng có xung đột, họ cũng giận nhau vặt vãnh, họ cũng khóc… Nhưng trên hết, họ đã học được cách để cho đi, để mỉm cười, để buông tay, và để giữ lấy.
***
Hai năm sau…
Rio de Janeiro, Brazil
Hôm nay là lễ giáng sinh, lại một lần nữa. Và đất nước Nam Mỹ này trông chính xác giống như những gì mà Tiffany đã nhớ về nó. Nóng bức. Đông đúc. Phù phiếm. Thế nhưng cô đã quay trở lại. Tất nhiên là vì công việc kinh doanh. Ít nhất thì đó là cách mà Tiffany đã tự cam đoan với bản thân mình. Là một nhà thiết kế và một trùm tư bản thời trang thành công như cô đây, thì việc xây dựng thêm một chi nhánh khác ở Rio – khu đô thị lớn thứ ba ở Nam Mỹ – dễ như là một cú búng tay vậy.
“Cô có chắc là cô muốn làm điều này không?” Vị cổ đông lớn nhất của công ty cô đã hỏi, một người đàn ông trong độ tuổi khoảng 70, người đã từng đóng góp cho công ty từ thời ông của Tiffany còn làm chủ tịch.
Ý ông ấy muốn hỏi chính là ‘có phải cô đã mất trí rồi không.’
“Vâng, ngài Yoo,” Tiffany lịch sự đáp, và ‘vâng tôi biết tôi điên nhưng tôi chẳng quan tâm.’
“Vậy thì cứ làm những gì cô muốn, chỉ là đừng mang công ty đi xuống cùng cô thôi,” ông ấy khụt khịt mũi.
Một lần nữa đôi mắt quỷ quyệt bé nhỏ của ông ấy đã phản bội ông ấy, và từ ánh mắt đó Tiffany đã có thể hiểu được lời ngụ ý ‘dù sao thì tôi cũng sẽ rất vui nếu cô làm hỏng hết.’
Cô bật cười. “Giống như vậy.”
“Sao cơ?”
“Không có gì, ngài Yoo. Chúc một ngày tốt lành!”
Một cách nghiêm túc thì người đàn ông này đã quá già cho việc kinh doanh này, và ông ấy cũng đang mất đi phong thái của mình rồi, chỉ cần nhìn vào chiếc quần dài màu xám theo phong cách cổ xưa và ảm đạm mà ông ấy đang mặc đây. Ông ấy cần phải nghỉ ngơi, nói đúng hơn là một giấc ngủ dài không bao giờ thức dậy.
Tuy nhiên, cho đến khi Tiffany có được đặc ân đó để thể hiện sự tôn kính ngài Yoo vào tang lễ của ông ấy, thì cô cần phải đảm bảo rằng việc kinh doanh mới mẻ này sẽ không phải là một thất bại. Cô cần có một cái cớ để tiếp tục trở lại thành phố này.
Cho đến giờ thì dòng trang phục của cô đang phát triển rất tốt. Doanh thu không phải là cao nhất trên thế giới, nhưng nó đang ngày càng được ưa thích hơn trong khi người sáng tạo ra nó, Tiểu thư Tiffany Hwang, thì lại đang ngày càng thiếu kiên nhẫn hơn.
Cái Tiffany muốn, Tiffany sẽ đạt được. Hoặc không.
Thế nhưng, bỏ cuộc không hề nằm trong từ điển của cô. Cô có thể sẽ vẫn nán lại ở đó, thích nghi với tất cả cái nóng mà cô đã ghét vô cùng, và bỏ lỡ mỗi một bữa tiệc giáng sinh cùng với cặp đôi YoonYul gàn dở kia cho đến khi cô tìm được cô ấy.
Vấn đề ở đây với đồ tóc vàng hoe đó, Tiffany đã nhận ra, chính là bạn không bao giờ biết được là cô ấy đang nói lảm nhảm hay đang thực sự hàm chứa những ý nghĩa nào đó từ những lời lẽ hoàn toàn khó hiểu.
“Có một nơi nào mà cô thực sự rất muốn đến không?” Jessica nói lắp bắp, một lần nữa, đang để cho rượu thay lời.
“Không, im lặng đi.”
“Tôi thì có đấy. Xa xa xa thật là xa. Có thật nhiều ánh nắng mặt trời, có thật nhiều người mà họ chẳng biết gì về tôi cả. Mọi người… không nói ngôn ngữ của tôi. Nơi mà Dòng sông tháng Giêng lướt trôi. Và pho tượng khổng lồ. Tôi tự hỏi, nếu một ngày nào đó tôi đứng trước mặt ông ấy, thì liệu lòng bao dung của ông ấy có thể nuốt chửng được tội lỗi của tôi hay không nhỉ? Thử một lần cũng đâu hại gì, đúng không?”
Cô vẫy gọi một chiếc taxi. Thực sự là không có một nơi nào khác hơn nữa mà Tiffany có thể nghĩ ra được khi người tài xế hỏi địa điểm đến.
“Mr. Taxi, làm ơn đưa tôi đến Tijuca Park.”
“Khách du lịch à? Có rất nhiều người đến để nhìn xem Cristo Redentor. Cô cũng vậy ư?”
“Không hẳn,” Tiffany nói với một nụ cười buồn, “Trước đây tôi đã từng đi xem bức tượng đó rồi.”
“Tại sao cô lại đến đó nữa á?”
Câu hỏi đó cô đã không biết làm sao để trả lời, nên cô chỉ mỉm cười lần nữa, nhún vai và dùng đến câu trả lời thông dụng. “Tôi thích cảnh vật ở đó.”
Và tôi sẽ thích nó hơn nếu cô ấy có ở đó.
***
Phải leo đến hai trăm bậc trước khi một người nào đó có thể lên được đến chỗ bức tượng Christ the Redeemer. Tiffany đang ở bậc thứ 109 thì điện thoại của cô reo lên, một người gọi vô danh nào đó đã bắt đầu cuộc nói chuyện bằng một tiếng hét điếc cả tai.
“Merry Christmas PINKY!”
Còn ai khác ngoài họ Kwon hâm đơ đó!
“Nói luôn là mình đang bật chế độ loa ngoài nhé. Yoona vẫn còn đang bận cắt vài củ hành nhưng cô ấy muốn nói chuyện với cậu.”
“Yah Kwon, mình đã bảo cậu bao nhiêu lần là không được gọi mình như thế nữa hả?”
“Như thế nào cơ?” Yuri khúc khích cười. Tiffany thề là Yuri hẳn đang ngồi ườn trên ghế sofa và chớp chớp hai hàng lông mi của cô ấy tức là giả vờ như không biết gì cả.
“Urghh, cái tên Pink…. uhm… cái từ đó! Và tại sao cậu không đi giúp Yoong của mình hả?”
“Cô ấy không muốn sự thành thạo của mình rạng rỡ lấn át hơn của cô ấy, đó là lý do. Đừng có đổi đề tài, Pinky.”
Và trước khi Pinky có thể thốt ra được một lời nào khác, thì đã có một cú đập lớn từ bên đường dây của Yuri, đi cùng với một tiếng hét cao vút và nhiều tiếng cười giòn nắc nẻ.
“Hey Yul! Nói chuyện cho tử tế với Fany của em chứ. Hi Fany! Merry Christmas!” Đó là giọng nói của Yoong.
“Wae, Yoong của mình, Fany của em, hôm nay hai người bị gì vậy?” Đó là Yuri, chắc chắn là đang bĩu môi phụng phịu.
Tiffany cười khúc khích. Cô không thể ngăn được bản thân mình hình dung ra Yuri, với hai tay đặt ở hai bên đầu, đang nhiệt tình lắc lư người qua lại trong sự phản kháng.
“Hôm nay là giáng sinh mà honey! Đây là thời điểm để thể hiện chút tình yêu đó mà,” Yoona nói với Yul của cô ấy, hòa cùng hành động trẻ con của Yuri. “Ghen à?”
Cô ấy hẳn là đã nói ra câu đó trong khi đang làm vẻ mặt giễu cợt của mình, Tiffany đoán. Tâm trí cô đã tự động vẽ ra một hình ảnh của Yoona, với hai khóe miệng hạ xuống, môi dưới của cô ấy trề ra giống như miệng của một con cá bơn ngoài biển vậy.
Tiffany hẳn đã đoán đúng rồi, bởi vì Yuri cũng đã bắt đầu bật cười. “Ghen lắắắắắắmm!”
Và trước khi kẻ đơn độc đang ở Brazil chạm lên đến bậc thứ 198, thì họ đã chìm đắm trong màn ôm ấp hú hí của họ rồi, quên mất, hoặc là lờ đi, rằng cô vẫn còn đang giữ điện thoại.
“YAHH!” Tiffany hét lên, “Tôi thực sự rất mừng cho hai người và tôi cảm kích vì hai người đã gọi nhưng nếu tất cả những gì hai người làm là ngọt ngào với nhau một cách tởm lợm, thì tôi sẽ cúp máy đây.”
“Đã đến lúc cậu làm thế rồi, bởi vì bọn mình sẽ thực hiện vài….v……hmmmm,” tên Yuri đáng ghét đó thông báo trước khi bàn tay của Yoong đã bịt miệng cô ấy lại.
“Xin lỗi Fany-ah! Em sẽ gọi lại cho chị sau vào tối nay, tụi em, ờ, phải trở lại với việc nấu nướng của em đây. Tụi em yêu chị!”
“Và Fany-ah,” lần này là Yuri đang cố gắng để thoát khỏi sự níu giữ của Yoona, “cậu có mang theo bức thư đó đi cùng cậu chứ?”
“Có, Yul. Mình lúc nào cũng mang theo nó bên mình.” Tiffany gật đầu khi cô biết chính xác điều mà Yuri đang muốn nói đến.
“Tốt. Cậu biết phải làm gì rồi đấy. Khai thông cái đầu bùn đặc đó đi nhé.”
“Cậu đã nói điều này năm ngoái rồi. Tìm một câu mới hơn đi, chán quá!”
Nhưng Yuri đã cúp máy rồi. Buồn cười làm sao khi mà tất cả bọn họ đều đã níu lấy sợi dây vô hình được gọi là hi vọng. Yuri đã nói cứ như thể cô ấy chắc chắn sẽ xuất hiện vậy. Và Tiffany đang leo lên những bậc thang cứ như thể cô ấy đã ở đó và đang chờ đợi vậy.
Nếu có ai đó muốn đặt cho hi vọng và mọi niềm ước ao của nó một cái tên khác, Tiffany sẽ đề nghị họ thử cái tên Jessica.
***
Đứng sừng sững trên đỉnh núi Corcovado là một trong những biểu tượng tôn giáo lớn nhất của thế giới, cao lớn và toàn năng. Nó trông như đang bay lên vào trong bóng tối đang phủ dần, bức tượng đó, thần hộ mệnh của Rio. Jessica bỗng dưng có cảm giác mình quá nhỏ bé. Và cô tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác mà cô đã tìm kiếm hay không, liệu đây có đúng là nơi để đến hay không.
Không phải.
Điều này đã không khiến cô quá ngạc nhiên. Suy cho cùng, chuyến đi đến Brazil cũng chỉ là một sự kiện khác mà cô đã vạch ra cho cuộc đời mình mà thôi, cho cô có một cái gì đó để mong đợi, một mục tiêu để hoàn thành. Nếu như cô không có bất cứ một mục đích đặc biệt cụ thể nào, cô có lẽ đã không có được ý chí và sức mạnh để tiếp tục nữa. Cô đã trải qua án phạt giam giữ hai năm của mình chỉ bằng việc suy nghĩ rằng một ngày nào đó cô có thể nhìn thấy Christ the Redeemer, và có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, ân huệ của Người sẽ làm lu mờ đi tội lỗi của cô.
Không phải đó chính là những gì mà người ta vẫn luôn làm sao, tìm kiếm sự thanh thản ở nơi tôn nghiêm? Chỉ duy nhất trong trường hợp của Jessica, sự thanh thản là ngoài tầm với. Bây giờ thì cô cần đến một mục tiêu khác để tiếp tục đi, Jessica nhếch môi cười trước cái ý nghĩ đó trong khi cô đứng nhìn lớp bụi mù đang từ từ cuốn lên, đặt cô vào trạng thái giữa ngày và đêm, nhấn chìm cô vào trong một biển người. Ánh đèn camera cứ lóe lên mỗi hai giây. Jessica chớp mắt.
“Chắc đang nghĩ đến phải làm gì tiếp theo hả?” một người nào đó ngay sau lưng cô cất tiếng nói, và Jessica liền quay lại, kinh ngạc.
“Cô đang làm gì ở đây vậy?” cô hỏi, đưa mắt nhìn cô gái đó từ đầu đến chân. Cô ấy vẫn y như trước, Tiffany Hwang, vẫn xinh đẹp lộng lẫy đến lóa mắt với những lọn tóc đen dài gợn sóng của mình, đường cong cơ thể của cô ấy một nửa đã được ẩn bên dưới bộ jumpsuit màu tím hoàng gia rộng rãi mà cô ấy đang mặc. Cô ấy nhét cả hai bàn tay mình vào hai bên túi quần trong khi nhìn ra phía đường chân trời với một nét biểu cảm khó hiểu nào đó.
“À, tôi cũng xin chào cô nhé.” Tiffany lầm bầm với sự mỉa mai rõ rệt, cặp đùi mật ong của cô ấy cứ đung đưa tới lui như thể đang đá vào một hòn đá không hề có dưới mặt đất.
“Làm sao cô tìm được tôi vậy?”
“Tôi chưa bao giờ nói là tôi đến để tìm cô cả,” cô ấy bật cười, đưa tay hất mái tóc mình như thể đang xua đi lời nói vớ vẩn của Jessica, “và phép lịch sự của cô để đâu mất rồi?”
“Bỏ nó ở nhà rồi,” Jessica khẽ cười và đã lập tức sững sờ bởi âm thanh ngân vang của nó. Đã lâu lắm rồi kể từ khi cô tạo ra một tiếng ồn như thế.
“Và nơi đó có thể là ở đâu hả?”
“Tôi…”
Sự im lặng đã tràn ngập bầu không khí trong khi Jessica vẫn đứng sững tại chỗ của mình. Đột nhiên toàn bộ khung cảnh nhốn nháo làm nền phía sau của những người đi ngắm cảnh và chụp ảnh đã dừng lại.
“Không thể chạy trốn cả đời được đâu, Jessica.”
“Có phải cô đang nói từ kinh nghiệm của chính cô không vậy?”
Và Tiffany liền khẽ chau mày. “Cô đã biết?”
“Về vụ tai nạn của Yoona, đúng vậy. Tôi đã nhờ vả ông anh họ thám tử của tôi để có được một bản báo cáo đầy đủ toàn bộ. Giấy phép đăng ký xe của cô đã xuất hiện trong đó.”
“Nói vậy thì, do tôi cũng là kẻ đầy tội lỗi, vì thế tôi không nên cho cô bất cứ một lời động viên nào? Có phải đó là điều cô đang muốn nói không?”
“Tốt. Cô vẫn rất thông minh.”
“Vậy thì cô có thể để dành thái độ lạnh lùng của cô cho cái nóng vùng nhiệt đới này đi. Tôi không hề có ý định làm thế đâu.”
Lòng của Jessica bỗng chùng xuống. Tận trong thâm tâm, cô đã hi vọng rằng Tiffany có quan tâm để thực hiện một bài phát biểu truyền đạt cảm hứng nào đó. Điều đó sẽ có nghĩa là Tiffany đã đến vì cô.
“Tôi ở đây, tuyệt đối chỉ vì công việc. Tôi đang khai thác phong cách thời trang lạ mắt của vùng xích đạo. Và trong khi tôi vẫn đang tiến hành, thì tôi nghĩ là tôi nên đến nhìn người đàn ông to lớn mà một kẻ say rượu đã từng nói với tôi đây,” Tiffany nói một cách thản nhiên, đang ám chỉ đến bức tượng khổng lồ này. “Cô không định hỏi là mọi người đang thế nào sao?”
“Với tính cách của cô, cuối cùng thì cô cũng sẽ nói cho tôi biết thôi.”
“Tôi mừng là toàn bộ việc phản xã hội này không hề cướp đi mất sự thông minh kênh kiệu của cô,” Tiffany bật cười, và Jessica cũng cười theo. Tiffany đã đúng về việc Jessica là một kẻ phản xã hội. Thực tế cô đã không hề nói chuyện với bất cứ ai quá năm phút trong hai năm qua. Dù sao thì những người bạn tù của Jessica cũng đã không thể hiểu được một nửa những thứ cô nói.
“YoonYul đang rất tốt. Họ không hề giận cô. Yuri không hề giận cô.”
“Tôi biết,” Jessica thở hắt ra, “Có thể sẽ tốt hơn nếu cậu ấy ghét tôi. Ngay cả tôi còn ghét bản thân mình.”
“Cô không thể ghét một người mà tất cả chúng tôi đều yêu rất nhiều Jess.”
Chúng tôi?
“Yoona đã biết là tôi có liên quan đến vụ tai nạn của cô ấy. Nhưng cô ấy đã giữ im lặng cho đến khi tôi thú nhận với cô ấy. Và tôi đã thú nhận. Thậm chí còn bảo cô gái đó hãy ghét tôi đi. Cô có biết cô ấy đã nói gì không? Không, cô ấy không thể. Chỉ mỗi một chuyện thực tế rằng tôi đã căm ghét bản thân mình cũng là quá đủ khắc nghiệt với tôi rồi. Nhưng nó rồi sẽ qua đi, và tôi sẽ ổn thôi, bởi vì tôi sẽ không thể nào ghét được một người mà cô ấy yêu rất nhiều. Cô biết đó Jess, cô không thể ghét một người mà tất cả chúng tôi đều yêu.”
Chúng tôi!
“Tôi đi đây, cảnh vật ở đây đang trở nên nhàm chán sau khi cô nhìn ngắm nó quá nhiều rồi. Nhân tiện, cái này là từ Yuri.”
Và như thế, Tiffany đã chậm rãi bước đi, hai bên hông của cô ấy đung đưa như những bông hoa oải hương nở rộ, đang cất tiếng hát trong lúc tia nắng mặt trời cuối cùng tan đi trên mặt đất. Nó đã nhắc Jessica nhớ đến một giai điệu dành cho trẻ nhỏ ở Anh ngày xưa, giống như thế này:
Lavender’s blue, dilly dilly, lavender’s green,
When I am king, dilly, dilly, you shall be queen.
Who told you so, dilly, dilly, who told you so?
‘Twas my own heart, dilly, dilly, that told me so.**
Ngân nga khẽ với chính mình, cô trút mọi vật bên trong phong bì nhỏ đó vào lòng bàn tay mình, và trượt ra ngoài chính là một tờ giấy đã được gấp lại và một vật rất quen thuộc mà Jessica đã luôn trân quý suốt bao năm: sợi dây chuyền hình mặt trăng của Yoonie. Bối rối, những ngón tay đang run rẩy của Jessica vụng về mở tờ giấy kia ra, trong đó có ghi:
“BABO CHINGU! TẠI SAO CẬU VẪN CÒN ĐỨNG ĐÓ VÀ KHÔNG CHẠY ĐUỔI THEO CÔ ẤY HẢ? CÔ ẤY ĐÃ LẶN LỘI ĐẾN ĐÂY VÌ CẬU ĐÓ ĐỒ NGỐC!
PS: Mình khá chắc chắn là Yoonie đã muốn cậu giữ lấy mặt dây chuyền này. Mình cũng khá chắc chắn là những lời cuối cùng của cô ấy chính là dành cho cậu.
PPS: Mình cần người phù rể cho lễ cưới của mình!”
Điều tiếp theo mà Jessica biết, chính là cô đã chen lấn, xô đẩy, lách người, và bổ nhào xuyên qua cả một đội quân con người đông đúc, chạy về phía cô gái đang rời đi, giống hệt như những gì mà Hiệp sĩ trắng đã làm vào tối hôm đó khi cô đi theo nàng Công chúa Màu hồng Tinh quái của mình.
Điều tiếp theo mà Jessica nói, bởi vì cô đã tập nói đi nói lại liên tục trong đầu mình ngay lúc đó, sẽ là “cô có muốn đưa tôi đi vòng quanh đây không, tôi bị lạc trong thành phố này, và cô trông có vẻ là người mà tôi có thể tin tưởng được.”
Và dĩ nhiên Tiffany sẽ lắc đầu từ chối, “không, đây cũng là lần đầu tiên tôi đến đây, tôi cũng chẳng hơn gì cô hết.” Kẻ nói dối bé nhỏ xinh đẹp đó. Nhưng dù thế nào thì cô ấy cũng sẽ tiếp nhận Jessica.
***
Câu Chuyện Chưa Bao Giờ Được Kể: Trù Tính Dành Riêng Cho Chúng Ta
Ngày giao thừa, năm 2005
Ao Nang, Thái Lan
“Có một thợ chụp ảnh mới đến hôm nay,” Seohyun nói, một trong mười sáu tình nguyện viên của Hội chữ thập đỏ Hoa Kỳ, một cô gái cực kỳ lễ phép, bẽn lẽn, và siêng năng, “chị ấy hoàn toàn chẳng có vẻ gì là hối hả cả, không giống như những người khác cứ đến và đi. Chị ấy đã ở lại khoảng vài tiếng đồng hồ.”
“Sao chị không hề nhìn thấy cô ấy nhỉ?” một cô gái với gương mặt thiên thần đang nhai ngấu nghiến chiếc bánh sandwich khô cứng của mình liền nói. Lau mồ hôi trên trán bằng ống tay áo màu trắng của mình, vì thế đã vấy chút bụi bẩn lên nó, cô chỉ nói với mục đích là để tiếp tục một cuộc trò chuyện với Seohyun mà thôi, chứ không thực sự đặt quá nhiều tâm tư vào nó.
“Em không biết, unnie. Nhưng em nghĩ là chị ấy thích chị.”
“Hử?”
Seohyun khẽ cười. “Đừng bận tâm, unnie. Em chỉ là nói vậy thôi.” Cô nghĩ là có thể sẽ chẳng ích lợi gì để nói rằng cô đã nhìn thấy người thợ chụp ảnh đó chụp unnie xinh đẹp của cô vài pô ảnh. Hơn nữa người mới đó, tên là Yuri, thực sự rất tốt bụng. “Hôm nay chị thế nào?”
“Mệt mỏi, nhưng là mệt mỏi trong hạnh phúc. Chị đã sợ là mình không thể chịu đựng nổi tất cả những câu chuyện đau lòng đang diễn ra ở đây, em cũng biết đấy. Lúc đầu, chị chỉ nở một nụ cười để mọi người không nghĩ là chị thương tiếc cho họ. Nhưng giờ thì nó đã xuất hiện một cách tự nhiên rồi. Chị mừng là chị đã đến. Chị mừng là chị có thể trợ giúp.”
Và cô thực sự đã nghĩ thế. Tất cả những thảm họa, tất cả những nỗi đau, và tất cả những mất mát có thể sẽ ám ảnh chúng ta vĩnh viễn nếu chúng ta chọn việc day đi day lại mãi chuyện đó. Cuộc sống có thể đánh gục chúng ta khi nào chúng ta cho phép nó làm điều đó. Và chỉ cần là chúng ta sẽ sống, thì chúng ta hãy chỉ việc mỉm cười, làm việc chăm chỉ, và tin tưởng, bởi vì dù cho đêm có thể kéo dài đến bao lâu đi chăng nữa, thì ngày chắc chắn cũng sẽ đến.
“Hãy trở lại với công việc nào Hyunnie! Hãy cho lũ sóng thần thấy được chúng ta là ai nào.”
“Tất cả đã sẵn sàng, Yoona unnie!”
“Điều xác thực nhất ở chúng ta chính là khả năng của chúng ta để sáng tạo, để khắc phục, để chịu đựng, để biến chuyển, để yêu thương và để vĩ đại hơn so với sự đau đớn của chúng ta.”
Ben Okri
The End.
** Lavender’s Blue – English Folk Song
Christ the Redeemer (Cristo Redentor) là bức tượng chúa Jesus được dựng trên ngọn núi Corcovado, tại thành phố Rio de Janeiro, Brazil. (Các bạn có thể search google để biết thêm chi tiết ^^)
--------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro