
Her Arrival
Nhìn thấy một chiếc xe buýt đâm phải một người, hay cụ thể hơn, nhìn xe buýt đâm phải một người lạ , người sẽ không bao giờ bị lãng quên bởi cô
Cơ thể tôi như bị đóng băng . Trong một giây anh ta vẫn ở đó và một giây sau máu anh ta dính đầy trên người tôi . Tôi không thể nhớ ra trong toàn bộ cuộc sống của mình đã từng có lần nào nhìn thấy hình ảnh khủng khiếp thế này chưa, nên nó khiến tôi rất sốc . Đó là lý do tại sao tôi không biết phải phản ứng như thế nào
Tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nơi cuối cùng nhìn thấy anh ta . Tôi không ngờ rằng một người lạ sẽ làm thay đổi cuộc sống của tôi rất nhiều . Lúc đó, tôi thậm chí còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi sau này
Tôi biết những hình ảnh này sẽ khó mà quên được . Một hình ảnh thật khủng khiếp và đẫm máu khi nhìn thấy một chiếc xe buýt đâm vào người nào đó
Mọi người bắt đầu tụ tập xung quanh , hầu hết trong số họ đều rất sốc. Một số thì lo lắng cho tôi bởi vì tôi không hề nhúc nhích gì cả
Ngay sau đó, cảnh sát cũng đến, xe cứu thương, giới truyền thông . Tôi còn được bác sĩ kiểm tra vì họ nghĩ tôi cũng bị thương , nhưng máu không phải của tôi . Tôi đã phải đi cùng cảnh sát và nói với họ những gì đã xảy ra trong khi chính tôi còn không biết đã có chuyện gì
"Anhta đã nói chuyện với tôi và sau đó anh bắt đâu đi ... xe buýt đến và tông vào anh ta . "
Các sĩ quan cảnh sát đã rất nhẹ nhàng với tôi , rõ ràng tôi vẫn còn rất sốc . " Cô có nghĩ là anh ta biết xe buýt đang đến không? Anh ta nhìn thấy nó? "
Tôi cố gắng nhớ lại cái lúc ở hiện trường. Tôi có thể nhớ rõ ràng . Anh ta đã cắt lên tay tôi,chỉ một vết thương nhỏ , nói gì đó dạng như tôi là người tốt và xin lỗi . Và sau đó anh nhìn ra đường,rồi bước đi mà không mảy may quan tâm gì cả
" Tôi không biết . "
Tại sao một người nào đó lại đi ra phía trước đầu xe buýt? Và tại sao xe buýt không dừng lại khi đã đến trạm? Tôi không thể hiểu được. Có lẽ đó là lý do khiến tôi choáng váng như bây giờ
" Từ những gì anh ta đã nói với cô,anh ta có vẻ gì đang chán nản ? Hay là lo lắng gì không ? "
Phải không? Đối với tôi, dường như anh ta là một người tốt, rất lịch sự cho đến khi cắt vào ngón tay của tôi . Tôi thậm chí còn nhìn xuống vết cắt trên ngón tay mà anh ta đã gây ra. Nó như nhắc nhở tôi mọi việc đều là sự thật
"Anh ta dường như là người tốt. Một anh chàng rất đẹp tra . Chúng tôi đã nói về ... " Tôi không biết chính xác những gì chúng tôi đã nói . "Hmmm là về công việc và anh ta có một đề nghị để giúp tôi . "
" Đề nghị gì ? "
" Tôi nghĩ rằng một cái gì đó về một công việc , tôi không biết nữa, anh ta không nói rõ "
Người đàn ông lớn tuổi trước mặt tôi rất kiên nhẫn , nhưng tôi không nghĩ mình giúp được gì cho ông ta. Tôi cũng đã rất bối rối về những gì đã xảy ra .
" Tại sao một người lạ lại muốn cho cô một công việc ? "
"Tôi không biết,tôi cũng không nghĩ đó là nghiêm trọng . Tôi chỉ muốn giết thời gian vậy nên tôi đã nói chuyện với anh ta. "
"Được rồi . Cô chắc là không có gì bất thường sao ?Một chút gì đó trong lời nói của anh ta? "
Có . Anh ta xin lỗi và nói tôi là một cô gái tốt . Nó kỳ lạ
" Không, anh ta vẫn bình thường. Nó có thể là một tai nạn. "Ít nhất, tôi muốn tin là như vậy . Có gì khác đâu chứ ? Anh chàng đó đã chết , không quan trọng là anh ta có muốn hay không.
"Được rồi . Xin lỗi đã làm phiền cô , chúng tôi chỉ muốn biết rõ chi tiết vụ án . "
"Không sao đâu . "
" Chúng tôi sẽ đưa cô về nhà ngay bây giờ. "
Tôi gật đầu với viên cảnh sát tốt bụng và ông ta mỉm cười với tôi , ông ta khiến tôi nhớ lại bố mình. Viên cảnh sát đi ra ngoài , trong khi tôi chỉ ngồi đó chờ ông ta quay lại.
Trong lúc chờ đợi , tôi nghe một số tin tức trên truyền hình. Tôi không biết là cái TV có đặt ở đó , tôi quay lại và bắt đầu nhìn vào màn hình treo trên tường. Họ đang nói về vụ tai nạn.
Nó giống như tôi vừa phát hiện ra Jung Yunho thực sự là một nhân vật quan trọng . Mọi người nói những điều tốt về anh ta . Theo những gì họ nói ,anh là một người tốt bụng, thông minh , và rất nhiều những điều tốt đẹp khác .
Nó thật kinh khủng rằng khi đó mới chỉ là một chàng trai trẻ , và người ta nói kiểu như đã chết như thế. Hoặc tự sát như thế.
Thật khó để quên đi những chuyện này trong đầu tôi . Sẽ phải rất lâu …
" Cô sẵn sàng để đi chưa? "
Tôi quay lại gật đầu với anh chàng cảnh sát. Tôi đứng dậy và bắt đầu đi cùng anh ra xe
Trong xe, tôi ngồi trên ghế ngắm nhìn mọi thứ từ cửa sổ , mọi người , các tòa nhà , những chiếc xe khác . Tôi chỉ muốn về nhà. Thật là một đêm khủng khiếp .
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi đã đứng trước cửa nhà . Tôi mở cửa và đi thẳng vào phòng,nhanh chóng thay quần áo ,chúng vẫn còn dính máu,một thứ mà tôi muốn tránh xa . Tôi thay quần áo và bước ra hành lang gõ cửa phòng bên cạnh
“Cậuđã ở đâu vậy? Biết là đã trễ lắm rồi không?”
Bây giờ đã 3 giờ sáng , nhưng đó không phải là lỗi của tôi khi phải về nhà giờ này. "Mình rất xin lỗi, nhưng có một chuyện đã xảy ra . Mình sẽ kể cho cậu ngày mai . "
" Có nghĩa là để sau. "
"Ừ, để sau. "
Tôi nghĩ cái cách mình đang nói và hành động rất đáng lo ngại.. Hyoyeon không tiếp tục la mắng tôi và để cho tôi bước vào trong . Tôi biết có thể tìm được em gái mình ở đâu .
Seohyun đã mặc một bồ đồ ngủ đang ngủ trên giường của Hyoyeon .Thật tốt khi con bé đã nghe lời tôi . Nếu đến 11 giờ tôi vẫn chưa về nhà, hãy gõ cửa nhà dì Hyoyeon và ở đó với cô ấy cho đến khi tôi trở về. Con bé rất thông minh .
Tôi bế Seohyun khỏi giường , tôi không muốn đánh thức nó dậy , vì vậy tôi cố nhẹ nhàng nhất có thể và đưa con bé về nhà
"Con bé đã rất lo cho cậu . "
Hyoyeon đi với tôi ra cửa và có một cái nhìn trên gương mặt tôi. "Mình thực sự không thể về sớm hơn . Có một tai nạn và mình phải ở lại sở cảnh sát khá lâu . "
" Cậu không bị gì cả chứ? "
"Không sao,không phải mình bị tai nạn . Mình sẽ giải thích vào sang mai. Tốt hơn nên đưa Seohyun về giường đã. "
Tôi chào tạm biệt Hyoyeon và bế em gái vào nhà . Tôi đặt cô bé trên giường và bật đèn ngủ phòng trường hợp con bé sẽ giật mình dậy vì sợ tối. Tôi hôn lên trán Seohyun và trở về phòng đi tắm và cuối cùng là ngủ một giấc
Tôi sẽ rất mệt mỏi vào sang hôm sau. Việc thiếu ngủ và những suy nghĩ về vụ tai nạn cứ làm phiền tôi mãi. Vì vậy, tôi chỉ muốn nằm xuống gối và cố gắng làm mọi việc trong trạng thái mơ màng
Tôi nhìn quanh tìm kiếm cái khăn, tôi không nhớ mình đã để nó ở đâu nữa và sau đó tôi nhìn thấy một thứ màu đen trên giường của tôi .
Nó làm tôi chú ý . Một cái lông màu đen , rất lớn . Lúc đầu tôi nghĩ đó là của một con chim rất lớn và có lông màu đen. Tôi rời khỏi giường và bắt đầu quan sát nó , nó rất đẹp . Một màu đen tuyền
" Chị không nên chạm vào nó . "
Tôi gần như nhảy dựng lên vì tiếng nói từ sau lưng. Nhưng tất nhiên đó là Seohyun . " Em làm chị sợ đấy . "
"Xin lỗi, nhưng mấy con chim bẩn lắm,nó sẽ truyền bệnh cho chị . " Tôi dẹp cái ý nghĩ chạm vào nó ngay lập tức . Em gái của tôi luôn luôn đúng , vì vậy tốt hơn là tin vào lời con bé .
"Được rồi, bé con. Em nên trở lại giường và ngủ lại đi. "
" Sao chị về trễ vậy ? Em đã rất lo . "
Tôi bước lại ,ngồi xuống ngang tầm với Seohyun . “Chị xin lỗi, chị mắc vào một chút chuyện ngoài ý muốn. Nhưng em đã làm đúng như lời chị,ngoan lắm . "
" Đừng về trễ nữa nhé. "
"Chị sẽ không . "
Tôi bế cô bé lên và đưa trở lại giường. Lần này tôi đợi Seohyun ngủ và rồi cũng ngủ thiếp đi một chút. Nó sẽ không tốt cho lưng của tôi khi phải ngủ ngồi trên giường thế này. Và tôi còn phải làm việc , không chỉ để lo cho tôi mà còn cô bé đáng yêu này nữa
" Mơ đẹp nhé~~ . " Tôi hôn lên trán Seohyun trước khi rời khỏi phòng , đi tắm và thật sự cần phải ngủ lắm rôi
Tôi đi thẳng về giường,quăng cái điện thoại lên đó . Tôi nghĩ mình đã quá mệt mỏi nên sẽ nhanh chóng ngủ thiếp đi nhưng có cái gì cứ làm phiền tôi
Tôi cứ cảm giác có điều gì đó kỳ lạ,như bản thân đang bị theo dõi vậy . Tôi thực sự sợ khi phải ở trong bóng tối như bây giờ. Tôi nhìn xung quanh và bắt đầu trở nên hoang tưởng, như là có một con quái vật dưới gầm giường
Và càng tệ hơn , tôi bắt đầu nhớ anh chàng đó . Jung Yunho . Tôi không thể quên tên của anh ta và hình ảnh của anh chàng đó cứ hiện lên trong đầu tôi
Khi nổi lo sợ dâng lên đến mức không thể chịu được nữa,tôi quyết định bật đèn lên . Tôi nghĩ mình đã mơ khi bỗng thấy một tờ giấy trên tủ đầu giường . Lúc nãy không hề có nó,tôi chắc chắn.
Tim tôi đập nhanh hơn , đó là một bất ngờ xấu khi nhìn thấy nó
Tôi cầm lấy tờ giấy cùng với nỗi sợ nó là thứ tôi đang nghĩ. Thật không may đó lại là tờ giấy dính vết máu của người lạ mặt mà tôi đã nói chuyện
Tôi thả tờ giấy xuống sàn nhà và nhảy ra khỏi giường bật đèn sáng lên . Tôi đã sợ đếnphát khiếp
Tôi như ngừng thở và cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy . Khi đã bình tĩnh lại,tôi cầm lấy nó một lần nữa, và hoàn toàn không hiểu được nội dung trên đó . Nó giống như được viết bằng một ngôn ngữ khác .
Tôi quyết định bỏ qua những điều kì quái trong đêm nay . Vì vậy, tôi chỉ vò nát tờ giấy và ném ra ngoài cửa sổ . Tôi không muốn nhìn thấy những chuyện như thế này nữa, nó sẽ khiến tôi gặp ác mộng mất
Tôi đi ngủ lại mà vẫn để đèn , thậm chí còn không quan tâm đến hóa đơn tiền điện tháng này sẽ tăng lên , tôi đã quá sợ hãi khi phải một mình trong bóng tối rồi
Nhưng cho dù còn để đèn cũng không làm dịu bớt được nỗi sợ của tôi khi tôi lại nhìn thấy nó ở đó một lần nữa.
Cùng một tờ giấy tại một vị trí. hoàn hảo . Như thể tôi chưa bao giờ chạm vào nó
Đó là khi toàn bộ cuộc sống của tôi bắt đầu thay đổi .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro