[LONGFIC][Trans] Best Friend [Chap 1-5]
BEST FRIEND
Link: http://tieba.baidu.com/f?kz=900238757
Author: benniaoxianfei
Người biên chế lại để phù hợp với Jeti: Tong
Trans: kelly
Edit: supercowontop
Mình đã xin phép Tong để trans fic thành Tiếng Việt. Cậu ấy trả lời bằng tiếng Hoa không biết mọi ngừơi có đọc đựoc không
dolidoli98说:
可以,但請記得附上原作者:笨鳥先飛
而我只是把它改編成JETI文,所以也請附上改編者:彤
Đây là lần đầu tiên mình trans. Nếu có gì sai sót thì mọi ngừoi bình tình đừng chọi dép em nhá, nếu có thì nên quăng lun môt đôi ^^
ch1:Bestfriend
“ Tình cảm của hai người thật tốt, nếu không quen biết chắc họ sẽ nghĩ hai người là một đôi.”
“Cũng ma
y hai người đều đã có bạn trai, nếu không chắc chắn sẽ bị hiểu lầm.”
Mỗi khi nghe thấy những điều như thế, tôi chỉ mỉm cười không nói gì.
Có vẻ như từ thời học sinh thì đã gặp rắc rối với những chuyện này, lần đầu tiên bị hiểu lầm là khi nào nhỉ?
Um....
A! Nhớ ra rồi, lúc chúng tôi học lớp 8 . Um.... lúc đó trong hoàn cảnh như thế nào ta...?
Khi đó chúng tôi cùng học trường nữ sinh, tôi và Jessi không cùng lớp. Jessi để tóc ngắn, thể thao cũng rất tốt vì vậy rất nhiều người ngưỡng mộ.
Một buồi chiều nọ, khi tôi và Jessi đang trên đường về nhà thì có một em chạy đến tỏ tình với Jessi. Cũng như những lần trước Jessi đã từ chối cô ấy...
“Chị từ chối em, có phải là do chị MiYoung không? Câu hỏi của em ấy làm cho tôi có chút ngạc nhiên, sao lại liên quan đến tôi chứ ?
“Liên quan gì đến cô ấy! “ Jessi là như vậy, chỉ cần sự việc có liên quan đến tôi thì cô ấy rất hung dữ.....
“Mọi người trong trường đều nói hai người đang hẹn hò, đã thế từ trước đến giờ chị rất quan tâm đến chị MiYoung” vẻ mặt của em ấy rất nghiêm túc, không giống như tự bịa chuyện...
“Xin lỗi nhé, tôi nghĩ tôi không cần giải thích với em”
Nói xong thì Jessi kéo tay tôi rời khỏi. Trên đường về, mặt Jessi rất tức giận, không nói lời nào .
Vừa vào nhà, Jessi bảo tôi ngồi trên sofa của phòng khách, còn cô ấy thì ngồi đối diện. Chúng tôi cách nhau bởi một cái bàn
“Chúng ta cần thẳng thắn nói chuyện một lần” vẻ mặt của Jessi rất nghiêm túc. Nhưng vẻ mặt đó thật sự không hợp với Jessi, làm tôi muốn bật cười thành tiếng,. Tất nhiên, tôi đã kìm chế mình lại...
“Uhm” tôi gật đầu.
“Bây giờ chúng ta là quan hệ gì ?”
“Um... Tất nhiên là bạn thân nhất rồi” tôi càm thấy câu trà lởi này là chính xác nhất.
“Chúng ta có vượt qua mức không?” Vẫn vẻ mặt nghiêm túc đó
“um... có lẽ là không, cậu cảm thấy sao” mặc dù tôi càm thấy không có nghi ngờ gì, nhưng mọi chuyện đều phải cẩn thận
“Mình cũng không biết, cậu nói xem ranh giới giữa tình bạn và tình yêu là gì?
Jessi vừa nói vừa lấy một miếng táo trên dĩa bỏ lên miệng cắn một miếng. Mình biết chắc cậu ấy sẽ không nhịn đươc mà...
“um.... mình nghĩ là có những chuyện chỉ có thế làm với người yêu mà giữa bạn bè không thể làm được.” Tôi nhận lấy miếng táo của Jessi và cũng cắn một miếng.
“chỉ có thế làm với người yêu mà giữa bạn bè không thể làm được.” Tôi vừa nhai táo vừa lầm bầm suy nghĩ
“A! Mình biết rồi” đột nhiên Jessi la lên, tôi có cảm tưởng thấy đầu Jessi như sáng lên một bóng đèn.
“Còn nhớ lần trước tụi mình thấy hai chị lớp trên trong WC không?”
“ Hai chị lớp trên?” tôi lục lại trí nhớ mình với những từ gợi ý ít ỏi..
“Haiz, sao cậu lại quên thế, hôm đó tụi mình cùng nhau đi WC rồi thấy hai chị lớp trên đang hôn nhau, đã thế tay của một người còn đưa vào váy người kia, sau đó họ còn phát ra những tiếng kì lạ”
“Jessica, không phải đã nói là sẽ không bàn luận về vấn đề này nữa cơ mà!” cái cậu này không biết phân biệt cái nào nên nói, cái nào không nên nói hay sao
“Mình chỉ đưa ví dụ thui mà, với lại mình chỉ là muốn hỏi cậu có khi nào nghĩ muốn làm những chuyện vượt quá mức như thế này với mình không?
“Tất nhiên là không rồi! Như thế không phải sẽ rất kì sao!” tôi buột miệng nói
“uhm, mình cũng vậy, thật không dám tưởng tượng!” Jessi nói với vẻ mặt khoa trương.
“Thế hôn có tính không” tôi cắn một miếng táo, ngẫu nhiên hỏi
“um..có lẽ tính” sau khi suy nghĩ rất cẩn thận, Jessi đưa ra kết luận
“Nhưng tụi mình đã hôn nhau rồi” tôi nhắc lại
“Ơ ~ Khi nào thế, sao mình không nhớ”
“Thì vào năm 6 tuổi đó, hình như lúc mình bị bịnh thì phải”
“6 tuồi? Đã lâu như vậy mà cậu còn nhớ ah?
Jessi hình như không nắm bắt được mấu chốt của vấn đề, trọng điểm là mình đã hôn nhau chứ không phải là 6 tuổi có được không.
“Đúng vậy. Không chỉ miệng, mà trán, má, mũi hình như đều đã hôn qua.” Tôi cố gắng nhớ lại những gì diễn ra vào năm 6 tuổi.
“còn nhỏ nên không tính”
Không biết từ khi nào chúng tôi đã ngồi chung với nhau, dường như có một ma lực kéo chúng tôi lại, kẻ nằm người ngồi, đã thế miệng vẫn còn nhai miếng táo….
“vì thế, chúng ta rất là bình thường”
“Đúng vậy” từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều này cả
‘Nhưng mà, phiền phức quá, cứ tối ngày bị người ta nghi ngờ, lại tỏ tình nữa chứ” Jessi nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu
“Cũng chịu thôi, ai bảo cậu để tóc ngắn, thể thao lại tốt, bị người ta nghi ngờ là secbi cũng là chuyện bình thường” tôi nói ra mấu chốt của vần đề
“ Còn cậu thì sao, không phải cũng thường xuyên nhận được sự theo đuổi của mấy chị lớp trên hay sao” Jessi nói lại với dáng vẻ không phục
“ Thôi không sao đâu, chỉ cần nói rõ với họ là được, mấy chị lớp trên rất thấu tình hiểu lý mà”
“ Vậy cuối cùng kết luận của chúng ta là …. “
“ Jung Soo Yeon và Hwang Mi Young mãi mãi là bạn tốt của nhau” tôi nói giùm Jessi
“Vậy… người bạn tốt ơi..”
“Hửm?”
“Bài tập lịch sử hôm nay có thể cho mình mượn không ?”
“ Đừng có mơ”
Lúc đó chúng tôi chỉ đơn thuần nghĩ như thế, sự khác biệt giữa bạn bè và người yêu đó chính là không làm chuyện ấy, thật là suy nghĩ của trẻ con.
Sau ngày đó, Jessi đã có sự thay đổi. Điều thứ nhất là cô ấy để tóc dài và bắt đầu ăn diện. Điều thứ hai là không bao lâu Jessi đã có bạn trai. Vì thế, những tin đồn trong trường cũng đã lắng xuống.
Ch2 : Tai nạn xe
Suy nghĩ của mọi người thật kì lạ, trước đây một nam một nữ hôn nhau thì bị nói là tuỳ tiện, không giữ phép tắc. Bây giờ con gái với nhau cũng bị nói thành như thế. Tại sao đối xử tốt với một người thì sẽ bị nói này nói nọ chứ? Chẳng lẽ bạn bè với nhau thì không thể chăm sóc cho nhau suốt đời ư?
Từ khi tôi 6 tuổi thì tôi đã nghĩ tôi phải chăm sóc Tiffany cả đời
Ba mẹ tôi và ba mẹ Tiffany là những người bạn rất thân với nhau, vì thế quan hê giữa hai gia đình rất là tốt, ngay cả mua nhà cũng mua đối diện nhau.
Từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ hay làm cho người lớn phải đau đầu, lo lắng cho tôi. Tôi thường xuyên gây rắc rối, đánh nhau, những người khác đều nói sau này lớn lên tôi sẽ là một cô gái có vấn đề.
Tiffany thì hoàn toàn khác , cô ấy rất ngoan, biết nghe lời lại rất đáng yêu cho nên những mọi người đều rất thích cô ấy.
Cũng vì điều này mà làm cho tôi rất ghen tỵ, vì thế tôi thường xuyên trêu chọc, làm cho cô ấy khóc. Nhưng mỗi lần khóc xong cậu ấy đều quên mất, và lại chạy đến chơi đùa cùng tôi, thật là một đứa ngốc mà.
Nhưng tại nạn xe xảy ra vào năm 6 tuổi đã thay đổi hoàn toàn con người tôi và cũng làm cho tôi và Tiffany gần gũi, luôn bên nhau dù ở bất kì nơi đâu.
Hôm đó tan học, ở cổng trường, như thường ngày tôi cùng những bạn trai chọc ghẹo cậu ấy, tôi túm lấy tóc cậu ấy và chạy, cậu ấy bắt đầu khóc vì đau. Vì mải mê chọc ghẹo cô ấy mà tôi quên mất cảnh vật xung quanh, Khi chúng tôi đi qua một ngã tư, thì đột nhiên có một chiếc xe băng qua...
Tôi không bao giờ biết một Tiffany ốm yếu lại có một sức mạnh như thế, cậu ấy đẩy tôi sang một bên. Sự việc diễn ra quá nhanh, tôi như đứng hình tại chỗ. Lúc bình tĩnh lại thì đã nhìn thấy Tiffany người đầy máu nằm trước chiếc xe.
Tôi không nghĩ rằng một người lại có thể chảy nhiều máu đến như thế, Tiffany nằm đó bất động. Tôi bỗng nhiên trở nên sợ hãi, tôi sợ Tiffany sau này cũng sẽ như thế, nẳm đó bất động, cậu ấy sẽ không cười nói, chơi đùa với tôi nữa.
Trước cửa phòng cấp cứu, y tá ra ra vào vào, mặt ba thì rất nghiêm trọng, mẹ thì khóc đến nỗi không còn tiếng, còn tôi thì chỉ núp trong một góc, cảm thấy rất lạnh, rất lạnh ....
Ca phẫu thuật kéo dài như bất tận nhưng cuối cùng cũng đã kết thúc, vẻ mặt của mọi người cũng không còn nghiêm trọng như lúc trước nữa.
Ngày hôm sau, tan học, tôi lập tức chạy đến bệnh viện, Tiffany đã tỉnh, mọi người đều ở trong phòng, tôi chỉ dám nấp sau cánh cửa, len lén nhìn vào trong mà không dám bước vào.
Cơ thể nhỏ nhắn của Tiffany bị quấn quanh bởi rất nhiều dải băng trắng, khuôn mặt cũng không còn vẻ hồng hào như trước nữa, nó rất nhợt nhạt, điều này làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu và cảm thấy tội lỗi
“Con còn dám đến nữa sao, không phải vì con thì Mi Young sẽ bị như thế sao? Con ra ngoài cho mẹ!” Mẹ nhìn thấy tôi rất tức giận, mắng cho 1 trận. Tôi cúi đầu định quay lưng đi thì Tiffany gọi tên tôi. Mặc dù rất nhỏ tiếng, nhưng cũng đủ mọi người nghe thấy, dưới sự đồng ý ngầm của mẹ, tôi dừ từ đi tới giường bệnh của Tiffany.
Nhìn thấy cơ thể yếu ớt của Tiffany. Tôi biết chắc chắn cậu ấy sẽ rất đau. Tôi không nói gì cả bởi tôi sợ chỉ cần mở miệng thì nước mắt sẽ tuôn ra vì thế tôi nắm chặt tay mình mà không nói gì. Tiffany nhìn thấy tôi như vậy, cậu ấy cố gắng nở một nụ cười với tôi ...
“Jessi, có phải cậu đến để thăm mình không? Mình thực sự rất vui đó” nhìn Tiffany cố gắng giả vờ như không có gì xảy ra, không nhịn được nữa, tôi khóc lớn như muốn trút ra hết mọi sự sợ hãi và tội lỗi của mình.
“ Xin lỗi....Xin lỗi.... Xin lỗi” tôi không ngừng nói 2 từ này.
“Mặc dù bây giờ bé đã thoát khỏi sự nguy hiểm, nhưng còn nhỏ mà phải chịu vết thương nặng như thế, lại còn phải trãi qua ca phẫu thuật, vì thế có thể sau này sức khoẻ của bé sẽ rất yếu”
“So với những đứa trẻ khác thì bé sẽ dễ dàng mắc bệnh và sau này có thể sẽ để lại di chứng”
“ Vì thế nên chăm sóc tốt và cho bé nghỉ ngơi nhiều đừng đề cho bé quá mệt sẽ không tốt cho sức khoẻ”
Sau khi nghe bác sĩ nói, mọi người đều rất đau buồn. Nhưng họ không để ý rằng sau cánh cửa có một đứa nhóc khi nghe lời của bác sĩ thì trong lòng cũng khó chịu đến dường nào.
Lúc bấy giờ trong tâm trí tôi toàn hiện lên khuôn mặt nhợt nhạt của Tiffany. Cậu ấy vốn dĩ rất khoẻ mạnh lại rất hay cười, nhưng bây giờ.........., đều tại tôi mà cậu ấy ra nông nỗi này. Tôi thật sự không biết sau này Tiffany sẽ đối mặt những đau khổ nào, nhưng lúc đó tôi đã quyết tâm, dù thế nào đi nữa vẫn ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy.
Ch3 Huấn luyện viên tạm thời (Tiffany)
Trong đại hội thể thao cuối cùng của năm trung học, mọi người đều mong muốn lớp mình sẽ đạt giải nhất, để lại một kỷ niệm đẹp trong những năm trung học của mình. Lớp tôi cũng không ngoại lệ, nhưng khổ nỗi trong đại hội lần trước, lớp tôi đều đứng đầu các hạng mục nhưng lại từ dưới đếm lên....
Lớp tôi không có sở trường về môn thể dục nào cả, và những lần trước tham gia đều thất bại khiến cho lớp có chút chán nản, còn đối với sự chọc ghẹo từ các lớp khác ư, chúng tôi sớm quen với những việc đó rồi. Nhưng trong đại hội lần này, lời tuyên bố đầy hung hồn nghĩa khí của cô giáo đã kích động quyết tâm, ý chí thi đấu lần nữa của các bạn trong lớp.
“ Đây là cơ hội cuối cùng của lớp , chúng ta cần phải thi đấu hết mình!”cô giáo lớn tiếng hỏi các bạn đang ngồi dưới bục
“VÂNG” học sinh trả lời với khí thế mạnh mẽ
“ Chúng ta có phải nên vì lớp mình mà cố gắng hết sức không?
Ch4: HLV Devil
Hôm sau là chủ nhật rồi, Jessie quyết định luyện tập trên ngọn đồi gần trường …..
Buồi sáng thức dậy, đang loay hoay tìm bộ đồ thể thao tôi mới sực nhớ ra rằng mấy ngày trước mẹ đã cho con của 1 đồng nghiệp nào đó mượn, khổ nỗi tôi chỉ có mỗi duy nhất một bộ nên bây giờ …... Chỉ còn cách mượn của Jessie vậy ………
Đứng trước cửa nhà cậu ấy, tôi lễ phép chào hỏi daddy mommy Jessie hay nói cách khác là cha mẹ nuôi của tôi …. – “Chào má nuôi, ba nuôi ….”
Chạy lên phòng cậu ấy, tôi tự nhiên mở cửa như chính phòng mình vậy, nhưng thật sự đây là phòng ngủ thứ 2 của mình mà
“Jessi, cậu có thể cho mình mượn ......” – nhưng tôi nào hay biết Jessie của tôi đang thay đồ chứ hizz hizzz
Nói thật, không bàng hoàng cho tình cảnh trước mặt thì đó thật sự là 1 ngụy biện khủng nhất trên đời, dù là bạn thân hay chị em nào hay chăng đi nữa, với thân hình bốc lửa được lộ rõ dưới ánh mặt trời, thì cậu không ngất đi vì đẹp vì ngượng mới là chuyện lạ, nhất là khi trên người Jessie chỉ hờ hừng mỗi cái quần, mái tóc dài vàng óng với những đường nét quyến rũ, mình tin mỗi cô gái nào nhìn thấy cũng phải ganh tỵ …. Đương nhiên trong đó không có mình hahaha ………
Đang bâng quơ suy nghĩ, không từ lúc nào Jessie phát hiện ra tôi đang đứng sau cậu ấy, nhẹ nhàng nói, cậu ấy kéo tôi về thực tại ….
“Đứng ngơ ra đó làm gì, còn không đóng cửa” Jessi nhìn tôi lắc lắc đầu rồi tiếp tục công việc đang dở của mình ….
“ Ờ” tôi nhẹ nhàng khép cửa lại
“ Hồi nãy cậu nói mượn gì?” – cậu ấy vu vơ hỏi
“ Mẹ mình đem đồ thể thao cho người khác mượn rồi nên mình muốn mượn của cậu mặc đỡ” – cố gắng giữ bình tĩnh, tôi nói như không có chuyện gì xảy ra ….
“ Vậy để mình tìm cho cậu một bộ” - Jessi vừa nói vừa đi đến bên tủ quần áo
“ Cậu mặc bộ này đi, có cần thay ở đây luôn không?” Jessi đưa cho tôi bộ đồ màu trắng
“Không...Không cần đâu, mình về nhà thay được rồi” - Hix, tại sao đột nhiên mình nói lắp vậy trời – tôi suy nghĩ ….
“ Tại sao cứ ngơ ngơ vậy nè, chưa tỉnh ngủ hả? Lát nữa thay xong nhớ qua nhà mình ăn sáng, mẹ biết cậu cũng tham gia nên đặc biệt chuẩn bị những món mà cậu yêu thích” Jessi vừa nói vừa giúp tôi sửa lại mới tóc rối bời quên chải chuốt do vội …..
“OK” má nuôi thật là thương mình hihi
Ăn sáng xong, chúng tôi đi đến ngọn đồi gần trường. Là 1 người coi trọng lời hứa, Jessie luôn thực hiện đúng những gì mình đã nói và hứa với người khác, nên bây giờ, cậu ấy thật sự tới đây ….
Chỉ là 1 số tình huống dở khóc dở cười đã khiến cậu ấy không hài lòng và có ý định bỏ đi …..
Cảnh 1:
Người thứ nhất, …..
“ Lee Sun Kyu, cậu nghĩ cậu đang ở hoàng cung thời cổ đại hay sao mà ăn diện như thế ….?”
Người thứ 2 ……
“Kwon Yu Ri, mình chắc là hôm qua cậu mê muội trong quán bar hay câu lạc bộ về đêm nào đó rồi chạy thẳng đến đây, và 1 điều nữa, cậu ăn bận như thế có cảm thấy lạnh không?”
Người thử, …..
“Choi Soo Young, trong số họ, đồng phục của cậu là chỉnh tể hợp quy cách nhất nhưng ….. cậu có thể bỏ đống thức ăn thức uống trên tay cậu giúp tôi được không, tôi không muốn dưới sự rèn luyện của tôi đột nhiên có người bị đau ruột thừa …..!”
Cảnh 2:
“Lee Sun Kyu, cậu có ngừng động tác chim cánh cụt đi được không, đánh tay ra trước với sau chứ không phải sang trái rồi sang phải, nếu tiếp tục như thế tôi tin rằng đối thủ kế bên cậu sẽ dễ dàng hưởng trọn 2 bạt tai ngay má đấy ……!”
“Kwon Yu Ri, cậu có thể đừng vừa chạy vừa sửa sang tóc tai được không? Nhìn như người điên gãi đầu vậy đó”
“Còn cậu, Choi Soo Young, động tác của cậu không sai nhưng khi nào cậu mới định dích chân chạy lên phía trước đây?”
Cảnh 3:
“Maria, đưa khăn cho tôi! Maria, đưa điện thoại đây! Maria ......” Maria là người làm của Sunny
“HI~ anh đẹp trai. Sao trùng hợp vậy, anh cũng tập thể dục ah, để lại số điện thoại đi bữa khác tụi mình cùng tập nha”
“Ông chủ, một cái bánh chiên, nhớ cho thêm trứng nha~” Soo Young ơi, cái thứ tư rồi đấy, bộ bao tử cậu không đáy hay sao?
Tuy nhiên những thói quen cử chí xấu đó đều được Jessie xử lý 1 cách nhanh, gọn , lẹ……..
“Chạy nhanh lên! Nhanh lên! Không có ăn cơm hay sao hả!”
“Đánh tay mạnh lên! Mạnh lên nữa!”
“ Không được ngừng lại! Tiếp tục đi! Nhanh lên”
“ Đây là quyết tâm của các cậu để thoát khỏi vị trí cuối bảng hay sao hả?!”
Jessi đội nón lưỡi trai, đeo mắt kiếng đen, tóc cột cao như đuôi ngựa, miệng ngậm còi. Nói thật lúc đó nhìn Jessi không khác nào như một HLV thực thụ …..
“Biiiii... được rồi, mọi người nghỉ ngơi chút đi” Jessi la lớn
“Mệt chết đi được” Sunny vừa ngồi xuống thì cô người hầu lập tức chạy đến hiến dâng nước, khăn rồi còn matxa nữa ……. Đúng là giống những cô công chúa ngương bướng thời cô đại …
“Mình chịu hết nổi rồi” Yuri vừa nói vừa soi gương, không hiểu sao mêt mà còn có sức lực soi gương …… quái dị ……..
“Khát chết đi được” Sooyoung uống một hơi gần hết chai nước, đây có thể nói là người bình thường nhất trong 4 người ngoài cái tật háu ăn của cậu ta
Tôi ngồi bên cạnh Jessi, nhận lấy chai nước từ cậu ấy tu mấy ngụm
“Có chỗ nào không khoẻ không?” Jessi giúp tôi lau mồ hôi và thì thầm nhỏ đến mức chỉ đủ để 2 đứa nghe
“Không, mình vẫn còn rất nhiều sức mà” mặc dù hơi mệt nhưng không thể để Jessi biết, nếu không cậu ấy nhất định sẽ không cho tôi tham gia ….. hoặc có thể cõng tôi về nhà ngay lập tức
“Cậu uống đi” - từ lúc luyện tập đến giờ, cậu ấy vẫn chưa uống ngụm nước nào
Jessi nhận lấy, vừa uống được mấy ngụm thì....
“Hai cậu kì thật đấy” Sunny nói, tôi và Jessi đều quay qua nhìn cô ấy,sau đó nhận ra 6 cặp mắt đó đều hướng về phía chúng tôi
“Sao chứ?” tôi không hiều ý của Sunny
“Rõ ràng có rất nhiều chai nước, sao hai cậu lại uống chung?”
“Hở?” từ trước đến giờ tôi và Jessi đều uống chung với nhau, có gì lạ đâu chứ. Rõ ràng chuyện này rất tự nhiên không hiểu sao họ lại hỏi như thế
“Cậu ấy uống không hết, mình uống giùm, có vấn đề gì sao” Jessi trả lời một cách tự nhiên …..
“Theo mình biết thì thông thường chỉ có những cặp tình nhân mới làm như vậy thôi” Yuri cũng tham gia
“Bạn bè với nhau, uống cùng một chai nước thì có gì lạ đâu, chẳng lẽ mấy cậu chưa từng như thế sao” Jessi phản bác
“Tất nhiên có, nhưng chỉ làm vậy nếu chỉ có một chai nước, còn các cậu thì khác,, giống như việc uống chung chai nước đã là ý định từ đầu” tuy không hiểu Yuri muốn nói gì nhưng nghe có vẻ cũng có lí
“Chỉ là uống chung một chai nước, cậu có cần làm chuyện phức tạp lên như vậy không” Jessi nói với vẻ mặt thiếu bình tĩnh
“uống chung một chai nước đương nhiên không có gì phức tạp, phức tạp ở chỗ tâm lý của mỗi người nghĩ như thế nào thôi” ánh mắt Yuri nhìn tôi và Jessi rất lạ
“A! mình nhớ có đọc qua một cuốn sách như thế này, đôi khi con người sẽ hành động một cách vô thức, mặc dù đó đều là những hành động không có suy nghĩ nhưng thường là những bí mật nội tậm của con người. Thậm chí đôi khi ngay cả chính bản thân mình cũng không ý thức được những hành động vô thức đó.”
“Cuốn sách nào nhảm nhívậy trời?” Jessi không quan tâm, vẫn tiếp tục uống nước
“Sunny, cậu giỏi thật, không ngờ cậu lại hiểu tâm lí học đến như vậy. Cậu thấy nó trong cuốn sách nào thế, trong sách còn nói gì nữa không?” - tôi rất thích những cuốn sách tâm lý, đôi khi tôi thường test dựa trên những gì nó nói …….
“oh. Thì cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tình cờ nhìn thấy thôi. Mình còn nghĩ cuốn sách đó là lừa bịp nữa áh, trong sách còn nói nếu như một người vô ý hay có ý uống chung, ăn chung với người khác hoặc dùng chung một đồ vật, đều đó nói rõ người ….” Sunny đang cố gắng nhớ lại những gì trong sách
“Nói rõ người như thế nào? Cậu nói nhanh lên coi” Soo Young hối
“Mình nhớ ra rồi, trong sách đó nói là tiềm thức của cô ấy rất muốn “tiếp xúc” với đối phương”
“phụt!!!!”
“Khụ! Khụ!khụ….” hình như Jessica bị sặc
“Jessi, cậu không sao chứ?” tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy
“ Không… khụ,,,khụ…sao”
“Khụ… được rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi đủ rồi phải không, giờ chúng ta tập luyện động tác chuyền gậy” Jessi nhịn cơn ho, hô lớn
“HẢ?!” mọi người đều la lên, lại bắt đầu cuộc huấn luyện devil rồi…
CH5:
“tiếp xúc”? ở đâu? No , No, cái quan trọng không phải là tiếp xúc ở đâu mà là … mà là
Nhưng khoan, đợi chút , sao tự nhiên mịnh lái có phản ứng thái quá nhỉ, chỉ là 1 vài lời nhận xét của đám nhóc tì đó, đúng là già quá hóa lẩm cẩm rồi ….
Mình phải nhanh chóng xóa đi những ý nghĩa đen tối trong đầu mới được, không được để bõn nhóc tì miệng còn hôi sữa ảnh hưởng, Jessica bình tĩnh nào bình tĩnh nào …
Không được đỏ mặt, không được bị đám nhóc đó ảnh hưởng bình tĩnh bình tĩnh,… chắc dây thần kinh bị cắm lộn chỗ nên mới vậy, bình tĩnh bình tĩnh ….
Uống cùng chai nước chỉ là thói quen, đơn giản là thói quen thôi, …. Từ bé đến bây giờ đều như thế, không có gì đâu, chỉ là thói quen thôi, ngay cả việc giúp Fany “chén sạch” những thứ cô ấy không thích cũng là thói quen, ….
Tóm lại, “đụng chạm” gì chứ, nhảm nhí. Nếu tiếp tục bàn luận những vấn dề như thế thì chỉ có thể cuối danh sách mà viết thêm cái tên 12A5, đúng đúng phải tập trung vấn đề chính … tập luyện tập luyện …..
…..
Hiện giờ, tôi thật sự rất lo lắng cho Fany, với những bài tập rèn luyện khắt khe, tôi không biết cậu ấy sẽ chịu được bao lâu nữa …. Dù cậu ấy kiên trì đòi chạy chung với mọi người nhưng dáng vẻ mệt mỏi của Fany chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt tôi …
Cậu nói với mình rằng cậu không sao, nhưng mình biết cậu đang nói dối, tuy nhiên, mình không trách cậu vì mình biết cậu đang đang phấn đấu vì ai, vì việc gì nhưng có phải cậu quá ngốc khi nghĩ rằng chúng ta phải tạo dựng nhiều kỷ niệm đẹp … những kỷ niệm trong quá khứ không đủ sao, Fany?
Tâm trạng tôi càng rối bời khi thấy dáng cậu ấy ngày càng ủ rũ đi nhưng thời gian không cho phép tôi ngăn cản Fany, càng không cho phép tôi chỉ để họ tập những bài tập đơn giản, trái lại nó đáng lẽ phải tăng cường tập luyện nhiều hơn nữa, vì vậy tôi chỉ còn cách giả vờ không nhận biết vẻ mệt mỏi trên gương mặt, giả vờ không quan tâm dù trong thâm tâm vẫn động viên ủng hộ cậu ….. “ cố lên Fany, mình biết cậu làm được mà … cố lên”
………….
Chỉ còn mấy ngày là đến đại hội thể thao, mọi người lúc này chăm chỉ luyện tập hơn, Sunny không còn đi trễ, những cô người hầu theo cũng không thấy tăm hơi đâu. Yuri thì như thay đổi thành một con người mới, quần áo đàng hoàng, tóc thì búi lên cao. Thành thật mà nói, tôi nghĩ như vậy là thích hợp với cô ấy nhất.
Còn SooYoung, thật may mắn khi không còn thấy thức ăn trên tay cậu ấy, tôi không còn phải lo sợ vấn đề đau ruột thừa,…. Nhưng có 1 số vấn đề là SooYoung nói với tôi rằng ba mẹ cậu ấy đã xém không nhận ra con mình bởi về bề ngoài đen và gấy chứ không mập mạp trắng trẻo như con heo con lúc xưa ….
Còn Fany, tôi nghĩ rằng cậu ấy đang hạnh phúc trong cơ thể chảy đầy mồ hôi, nét mặt tuy mệt mỏi nhưng đầy phấn khởi, vì đây là lần đầu tiên cậu ấy có thể vận động hết sức mình ……..
Vả rồi, ngày đại hội cũng đã đến, nghe tiếng cổ vũ như sấm nổ, khiến mọi người càng thêm phấn khích càng hồi hợp khi chờ đợi những vận động viên hay nói cách khác là những vị anh hùng mang danh dự về cho lớp …….
Những màn cổ vũ đặc sắc lần lượt được biểu diễn đặc biệt những cú nhảy, tung hô của khối 12. Vì là năm cuối cùng của trung học, sẽ không còn những kỉ niệm đáng quí như thế này nữa nên mọi người đều cố gắng hết mình.
Thời gian trôi qua nhanh, những hạng mục lần lượt kết thúc, và rồi mục chạy tiếp sức cung4 đã đến. Đây là hạng mục duy nhất tham gia với đội hình 4 người, thể hiện niềm vinh dự cuối cùng cho lớp.
“Cố gắng thể hiện những gì mình luyện tập để loại bỏ cái danh hiệu về chót nào” Tôi nhìn 4 người họ đang chuẩn bị trên sân và nói
“Mọi người đều đang đợi các bạn phản công đấy. Gặp nhau tại điểm kết thúc nha, mọi người” nói xong thì tôi rời khỏi, lúc đi ngang qua Tiffany….
“Cố lên nhé!” tôi thì thầm vào tai cô ấy
“Cậu cũng vậy nhé!” Tiffany nói với nụ cười rực rỡ
Chúng tôi cố gắng hết sức hoàn thành bài thi của mình và cuối cùng, đã đến lúc ban giám khảo công bố kết quả chạy tiếp sức của nữ….
“Hạng nhất 12A2, hạng nhì 12A6…” tôi nghiêm túc lắng nghe, giải nhất dành cho lớp chúng tôi không còn quan trọng nữa …….
Và rồi, ………
“ Hạng ba 12A5…”
Tôi như không tin vào chính đôi tai mình, cả sân trường hét vang lên làm tôi bừng tình. Nhìn sang lớp 12A5, họ tung hô, nhảy nhót, vui mừng, vây quanh 4 người họ ôm hôn như con nít, tôi cười một cách vô thức, không cách nào dừng lại…..
Fany ah, mình nghĩ hôm nay là kỷ niệm đẹp nhất của chúng mình trong 4 năm qua đấy ………
BTC
Cre: SSVn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro