Chap 25: Hiểu lầm
Bị ánh sáng buổi sớm mai chiếu rọi vào mắt, Seohyun nhíu mày từ từ mở mắt ra, bất giác từng đoạn phim quay chậm của đêm hôm qua ùa về.
Như Luhan đã nói, hắn sẽ tha cho cô đêm qua nhưng sáng ngày hôm sau không biết một hay hai giờ gì đó, cả người lại bị hắn giày vò, Seohyun đành cắn răng chịu đựng, cô thật sự không nên tin lời nói của kẻ cầm thú.
Vừa thiếu ngủ vừa bị đau nhức toàn thân, Seohyun lười biếng nhắm mắt ngủ tiếp nhưng thấy gì đó hơi lạ, cảm nhận trên ngực có gì đè lên, cô nhìn xuống mới phát hiện bàn tay to lớn của Luhan đặc trên đó.
Mặt đỏ bừng, cô quay sang nhìn thì đối diện là gương mặt đang ngủ say của hắn, có thể nói khuôn mặt của hắn tựa như được điêu khắc, ngũ quan tuấn mỹ vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, sóng mũi rất cao, mày rậm, đôi môi mỏng màu bạc hơi hé ra.
Vẻ mặt của hắn khi ngủ khác với ngày thường, vẻ mặt khi ngủ y như trẻ con, còn vẻ mặt thường ngày y như là muốn giết người, thật đáng sợ.
Bổng nhiên hắn mở mắt đối mặt với ánh mắt của cô, bốn mắt nhìn nhau không chớp ...
_Mấy giờ rồi. Seohyun cảm thấy xấu hổ, muốn thoát khỏi sự ngượng ngùng này, cô hỏi một cậu chẳng ra làm sao ?
_8 giờ. Luhan trả lời bình thản, cứ xem đó là chuyện bình thường.
_8 giờ ? ... 8 giờ ... Á .... Seohyun hét lớn vụt dậy rời khỏi giường, miệng không ngừng lẫm bẫm. Chết rồi, chết rồi, trễ giờ rồi.
Luhan thấy Seohyun như đang chạy nạn, thấy cô không quan tâm mình đang khỏa thân mà nhào xuống giường đi đến tủ quần áo vơ đại quần áo đi vào nhà tắm.
Luhan cảm thấy buồn cười nhưng thấy không đến mức trễ, tuy luôn làm việc đúng giờ nhưng hôm nay ngoại lệ một chút cũng không sao.
Đợi Seohyun tắm rữa chải đầu xong, hắn mới ngồi dậy xuống giường nhưng ...
_Em đang mặc cái quái gì vậy ? Hắn chau mày hỏi.
Trước mặt hắn, Seohyun mặt một chiếc váy công sở màu đen dài hơn gối, áo sơ mi trắng tay dài, tóc cô búi hình củ tỏi, tuy cô mới 23 tuổi nhưng giờ nhìn giống 32 hơn.
_Đồ công sở, đi làm không phải mặc vậy sao ? Seohyun bĩu môi nói, đi làm chứ đâu phải đi thi thời trang, cần gì phải ăn mặt diêm dúa, cô không thích.
Mặc hắn tối sầm, không quan tâm mình trần như nhộng đi đến tủ quần áo, lấy một chiếc váy xòe màu đỏ dài ngang gối, cùng chiếc áo voan trắng mỏng cổ sâu tay ngắn đưa đến trước mặt cô.
_Thay cái này cho tôi, nếu một lúc sau tôi đi ra mà em vẫn chưa thay, thì tôi sẽ thay giúp em. Hắn dừng một lát, lại nhìn cô từ trên xuống. Trang điểm một chút, cũng đừng để đầu tóc y như mấy quả phụ vậy.
Hắn nói xong thì đi vào nhà tắm mà Seohyun từ nãy tới giờ chỉ có nhắm chặt mắt.
Nghe tiếng đóng cửa, cô thở hắc ra, lại nhìn quần áo trong tay, không tình nguyện mặc nó vào, chỉ có nghe lời hắn mới sống lâu được.
Ngồi trước gương, cô bắt đầu trang điểm nhưng chỉ chấm chút phấn, tô chút son, tóc thì xả xuống, lấy một cái kẹp tóc kẹp một bên, lại đứng trước gương nhìn, quả thật khác xa lúc nãy rất nhiều.
Luhan vừa bước ra đã thấy dáng người mảnh khảnh đang đứng trước gương, hắn biết cô sẽ rất đẹp khi mặt bộ váy này, hắn nhớ lúc trước khi gặp cô, phong cách ăn mặc của cô rất có gu thẫm mỹ, không lòe lẹt nhưng lại quyến rũ cực kỳ.
Nhưng một năm sau gặp lại thì cô không còn như trước, điềm đạm đến nhạt nhẽo.
Phát hiện mùi xạ hương thoang thoảng phía sau, Seohyun xoay người nhìn đã thấy Luhan vận Tây Âu xẫm, tay đút túi quần, tia mắt mang rõ ý cười nhìn cô.
_Sau này không được mặc nó nữa. Hắn bước tới ôm eo cô, ánh mắt liếc xéo bộ quần áo dưới gạch.
_Nhưng đó là đồ ...
_Tập đoàn HP coi trọng năng lực nhưng cũng coi trong hình thức. Hắn nói ngắn gọn nhưng đã nói rõ ra điểm mấu chốt.
Seohyun cũng hiểu, tiền tài hạng nhất, hình thức hạng hai mà nặng lực chỉ đứng hạng ba nhưng đó là đồ cô tự bỏ tiền túi ra, rất tiếc đó nha.
_Đi thôi. Hắn kéo tay Seohyun đi xuống lầu, trong khí đó Seohyun vẫn còn trong suy nghĩ mớ quần áo cổ hủ đó.
_Tôi đi xe buýt. Đến khi cô ngồi vào xe mới giật mình.
_Em nghĩ giờ này đi xe buýt sẽ kịp đến công ty sao ? Hắn ôm chặt eo cô, giọng có chút không vui.
Seohyun lại một lần nữa ngồi yên tại chỗ, cô thở dài lại tiếp tục suy nghĩ làm sao qua được cửa ải của Soyou.
Tập Đoàn HP
Xe vừa tới công ty, Seohyun mở nhanh cửa xe cũng không chào Luhan một tiếng mà chạy trối chết vào trong.
Luhan nhìn thân hình nhỏ nhắn hối hả chạy vào cổng, mắt ngập ý cười.
_Đi thôi.
Seohyun chạy nhanh vào thang máy đi lên tầng 67, thang máy vừa mở ra, tuy ở xa nhưng cô thấy rõ Soyou đã đứng trước bàn làm việc của cô, Seohyun xấu hổ đi nhanh đến.
_Xin lỗi thứ ký Kang, hôm nay tôi trễ chuyến xe nên ... Soyou đánh giá Seohyun một chút, hôm qua là bộ dạng bà cụ non nhưng giờ trông trẻ trung xinh đẹp hơn nhiều ... hồ ly tinh quả có khác. Trong vòng một tiếng, dịch xong tư liệu này cho tôi. Soyou đặc tập tài liệu xuống, xoay người rời đi.
"Một tiếng ? ... sao không giết cô luôn đi." Seohyun nhìn tập tài liệu tiếng Pháp kia.
Dù lòng thầm than nhưng vẫn cắn răng mà làm, ai biểu đi trễ làm gì, cũng tại tên thối tha kia hết.
_Với bộ dạng của cậu hiện giờ chắc tốn không ít thời gian nhỉ ? Yuri đối diện ngẩn đầu lên hỏi.
_Hình thức luôn quan trọng, cậu cũng thay đổi đi. Seohyun vẫn nhìn vào màn hình, không thèm liếc Yuri một cái.
Yuri bĩu môi, lại cúi đầu làm việc.
_Alo, đây là công ty ... Đang tập trung cao độ, điên thoại bàn reo lên, Seohyun bắt máy.
_Mang một tách cafe lên phòng tôi. Giọng nói chẳng có chút mùa xuân vang lên, cũng không đợi Seohyun hỏi gì đã cúp máy.
Seohyun cau mày nhìn ống nghe, ngây ngốc một hồi lại tiếp tục làm việc nhưng chẳng bao lâu điện thoại lại reo lên, cô bắt máy nhưng chưa kịp nói thì bên kia đã lên tiếng.
_Nếu trong 10 phút tôi không thấy em lên đây, tôi sẽ xuống dưới. Lại cúp máy tiếp, lúc này Seohyun mới hiểu là ai, cô thở dài không tình nguyện đứng dậy đi pha cafe.
_Chỉ có một tiếng tôi đó. Yuri thấy Seohyun bỏ đi, nhịn không được lên tiếng.
_Cậu lo cho cái núi Phú Sĩ của mình đi.
Bỏ lại một câu, Seohyun đi lên tầng 68, trên tầng này ngoại trừ phòng của Chủ Tịch ra thì những phòng còn lại đều là phòng hợp, hay nói đúng hơn trên phòng này chỉ có mình Luhan cùng thứ ký Kang, lần trước cô ta còn dưới lầu vì Chủ Tịch bận đi công tác, giờ Chủ Tịch về thì cô ta lại hí hửng bay lên tầng này. – Toàn là đại sắc nữ.
Xa xa đã thấy Soyou ngồi kế bên cánh cửa lớn, cô biết ngay phong đó là của ai, vội vàng đi tới, có chút khó khăn lên tiếng.
_Buyn Tổng bảo tôi mang cafe cho ngài ấy. Soyou liếc nhẹ cô, cầm một tập tài liệu nói.
_Đem cái này vào trong, bảo với Buyn Tổng cái này cần ký gấp.
"Sao không tự đi mà làm." Seohyun cười cười nhận tập hồ sơ, trong lòng thầm oán.
Cô xoay sang cánh cửa gõ nhẹ, bên trong truyền ra tiếng nói lạnh lùng của hắn.
_Vào đi.
Seohyun đẩy cửa đi vào, bên trong rất rộng, từ màu sắc cho đến cách bày trí đều giống phòng làm việc của hắn ở Nguyệt Thự.
"Tên này tưởng công ty là nhà hắn sao ?"
Lại nhìn người đàn ông đang cúi đầu làm việc, từ trên bàn đến xuống đất toàn là tài liệu được sắp xếp gọn gàng, Seohyun lại nhìn tập tài liệu trong tay, ảo não đi đến trước mặt hắn.
_Buyn Tổng, cafe của ngài.
Luhan ngừng bút, mắt liếc nhẹ Seohyun rồi cầm tách cafe uống một ngụm, không nói lời chê khen gì mà cúi đầu tiếp tục làm việc. Seohyun nuốt nước bọt ngập ngừng nói.
_Buyn Tổng ... cái này cần ký gấp, mong ngài xem một chút.
_Để đó đi. Hắn lạnh nhạt nói.
Seohyun thở phào nhẹ nhõm, cô đặc tài liệu xuống, muốn đi ra ngoài thì bị hắn gọi lại.
_Ngồi đó chờ, tôi ký xong rồi em mang ra.
"Tập tài liệu 10 trang, hắn xem khi nào xong." Dù thầm nhũ nhưng cũng phải đợi, cô ngồi xuống sofa trước mặt hắn, chờ đợi.
Luhan vẫn không động đến tập tài liệu mà đang viết cái gì đó, Seohyun quan sát mọi thứ xung quanh, lại nhìn Luhan, có thể nói người đàn ông hấp dẫn nhất vẫn là khi tập trung làm việc.
Tuy thường ngày thấy hắn mặt lạnh như đưa đám nhưng cô phải công nhận khi làm việc hắn cũng không khác là bao, chỉ là lúc này thấy hắn dễ gần gũi hơn nhiều.
Phi ... đầu óc cô bị làm sao thế này, hắn là kẻ thù của mình, không được suy nghĩ quá nhiều, không được nghĩ xâu xa, hiện tại là quan trong nhất.
Bổng chân đụng phải vật gì, Seohyun cúi nhìn thì thấy một quyển tạp chí bị nhét dưới bàn, cúi người nhặt lên nhìn, nhưng ... Mặt cô đỏ như tôm tươi, tay cũng run lên, bởi trang bìa quyển tạp chí khá bắt mắt, một cô gái khỏa thân ngồi trên ghế sofa với tư thế đầy gợi tình, hai chân gian rộng, ngực to đùng khiến người nhìn vào suýt phun máu mũi.
Seohyun tay run rẩy cầm, mặt càng lúc càng đỏ hơn, đang không biết làm sao thì nghe Luhan cất cao giọng gọi cô.
_Đang xem gì vậy ?
Theo phản xạ cô giấu cuốn tạp chí ra sau lưng, mặt trắng bệch nhìn Luhan, lòng rối như tơ thầm nghĩ.
"Không xong rồi, hắn mà biết mình phát hiện sở thích biến thái của hắn thì có làm thịt mình tại đây không vậy trời ?"
_Không ... không có gì ... Buyn Tống, ngài ký xong rồi à ?
Luhan vẫn chăm chú nhìn cô, tay đưa tập hồ sơ khi nãy cho Seohyun, cô dùng một tay đón lấy, định xoay người rời đi thì ...
_Em giấu cái gì sau lưng vậy ? ... đưa đây.
Seohyun thầm kêu trời, mặt cô lại chuyển đỏ, cúi đầu không dám nhìn Luhan nhưng cũng không dám không nghe theo, tay run rẩy đưa cuốn tạp chí cho Luhan.
Luhan khó hiểu nhận lấy, nhìn cuốn tạp chí thì cả người cứng đờ.
_Xin lỗi Buyn Tổng, tôi không cố ý xem đồ của ngài đâu, chỉ vô tình thôi, tôi hứa sẽ không có lần sau đâu, tôi cũng sẽ không nói với ai đâu, tôi ... tôi còn nhiều việc, tôi đi trước.
Nói một tràn, Seohyun bối rối vốn bỏ chạy nhưng cổ tay bị hắn bắt lấy, lại bị kéo vào lòng ngực hắn, trên đầu tiếng nói đầy hàn khí vang lên.
_Em nghĩ nó là của tôi ? Không gật đầu cũng không lắc đầu, cô im lặng như ngầm thừa nhận. Thấy phản ứng của Seohyun như thế, Luhan không tức giận mà nói bình thản. Em nghĩ mấy thứ rác rưởi này có thể giúp tôi phát tiết hết sao ? ... hay em nghĩ tôi không có đủ đàn bà bên cạnh để làm chuyện ấy nên mượn nó để giải sầu.
Seohyun căm như hến, Luhan bắt đầu thấy khó chịu, hắn đi đến bàn làm việc, ấn điện thoại, giọng lạnh băng.
_Thứ ký Kang, những ngày tôi đi vắng, những ai đã vào phòng của tôi.
Soyou khó hiểu nhưng vẫn nói ra một vài tên, Luhan nghe xong cúp máy, hắn lại gọi đến một dãy số, đợi thông máy thì chỉnh âm thanh lớn lên.
_Oh Sehun, cuốn tạp chí rác rưởi này là của cậu phải không ? Không đợi bên kia lên tiếng hắn đã nói trước.
_Cậu thấy được chứ ? mình mới thu mua một tạp chí thời trang nhưng thấy nhàm chán nên chuyển sang dạng hình mẫu này, mình cũng tặng Chan vài quyển rồi ... Han, nếu không đủ mình gửi thêm cho cậu ... Bên kia Sehun cười ha hả, một lúc mới nói.
_Nếu cậu không muốn ngày mai công ty đó thành bãi rác công cộng thì cứ tiếp tục gửi đi.
Nói xong hắn dập máy, lại nhìn Seohyun lúc này đang ngây ngốc tiếp thu những gì vừa rồi mình nghe .
"Thì ra là hiểu lầm."
_Lại đây.
Luhan ngồi trên ghế, mắt diều hâu sắc bén nhìn Seohyun, hắn không hiểu vì sao phải giải thích nhưng hắn chỉ biết dù hắn là kẻ độc đoán như thế nào cũng không muốn bị người khác nói là kẻ biến thái khi xem mấy thứ rác rưởi này.
_Tôi ... Nói được một chữ, lại thấy vẻ mặt muốn giết người của hắn, cô cúi đầu đi đến bàn làm việc. Chưa kịp nói gì, cả người đã bị hắn áp lên bàn làm việc, một số tài liệu bị rớt xuống.
Seohyun hoảng hốt chưa kịp hét lên thi môi bị hắn chiếm lấy, môi hắn lạnh băng mút lấy môi cô rất nhẹ nhàng, chỉ mút lấy mút để chứ không cho lưỡi đi vào trong, cứ thế rất lâu rất lâu, hắn mới buông môi ra cho cô thở chút ít.
Seohyun thấy rõ mắt hắn đã đục ngầu, hơi thở cũng rối loạn, cô nhanh tay để lên ngực hắn.
_Buyn Tổng, đây là phòng làm việc.
_Nếu không có lệnh của tôi, ai dám vào đây ? Hắn khàn giọng nói.
_Nhưng lúc sáng chúng ta ...
_Làm người đàn bà của tôi phải biết khả năng của tôi như thế nào ? em phải học thêm nhiều hơn.
Lần này hắn không nói cô là món đồ chơi mà là người đàn bà của hắn, Seohyun sửng sốt.
_Ưm ...
Môi lại bị hắn chiếm lấy, cô biết đàn ông như hắn có đòi hỏi rất cao nhưng không nghĩ lại quá mức như thế, ban sáng mới giày vò cô xong giờ lại muốn nữa, tinh lực dư thừa sao không đi tìm Hyorin phóng thích đi.
Trong suy nghĩ, Seohyun không biết bàn tay ma quỷ của hắn đã trược vào váy của cô, kéo chiếc quần lót của cô xuống, tay kia luồng vào áo cô mở khóa ngực, tay hắn nóng hổi xoa bóp nơi đẩy đà của cô, môi hắn cũng bắt đầu rời môi cô đi xuống dưới, mỗi nơi đều có dấu vết của hắn để lại như là dấu ấn quyền sở hữu. Trong lúc kịch tính, không khí quá nóng bỏng, tiếng thở dốc càng nghe rõ hơn nhưng ...
_Cốc, cốc, cốc.
Mọi động tác dừng lại, Seohyun cả người ửng hồng, váy bị tuột xuống, áo cũng bị kéo cao lên tới cổ, Luhan vẫn bộ Tây Âu không chút nhăn nhúm, tay hắn chuẩn bị kéo khóa quần thì lại bị tiếng gõ cửa làm mất cả hứng.
_Có chuyện gì ? Hắn lạnh lùng lên tiếng.
_Buyn Tổng, cuộc hợp sắp bắt đầu, người bên Malaysia đã chờ sẵn. Soyou nghe giọng nói đó biết ngày bên trong họ đang làm gì, nhưng vẫn bình thản trả lời.
_Cô đến đó trước đi.
_Vâng. Soyou trả lời xong, nở nụ cười thỏa mãn bước đi.
Luhan lại nhìn Seohyun đang xấu hổ xoay mặt chỗ khác, hắn cong môi đứng dậy, chỉnh sửa quần áo một chút.
Seohyun muốn đứng dậy nhưng với tư thế nằm cả trên bàn thì sao đứng được, mặc kệ mọi chuyện, cô nắm cánh tay của Luhan theo đà đứng đạy nhưng vì lực quá mạnh nên ngã nhào vào hắn, cô hoảng hốt đẩy hắn ra rồi chỉnh sửa lại váy áo.
Luhan không nhịn được cười, cảm thấy cô càng ngày càng thú vị, hắn đứng đó nhìn cô chỉnh lại quần áo, trong mắt tỏ ý cười.
Seohyun chỉnh sửa quần áo xong thì cầm tập tài liệu, cấm đầu chạy ra ngoài, phía sau vẫn nghe được tiếng cười khẽ của hắn.
Giờ ăn trưa, mọi người tụ tập đông đủ dưới tầng 52, Seohyun cùng Yuri ngồi chung bàn với trưởng phòng Jack cùng mấy cô thư ký khác.
Tuy họ không làm chung tầng nhưng có vài việc liên quan đến nhau nên cũng thường xuyên gặp mặt, nhất là trưởng phòng Jack, tuy bề ngoài mập mập, người hơi lùn, lại bị hối đầu nhưng làm việc không hề vụng về, lại rất biết cách chọc bọn họ vui, thế là mỗi lần ăn cơm trưa họ đều hẹn nhau cùng ăn.
Vẫn như mọi ngày tám chuyện người khác, cô thư ký tên Julia với vẻ mặt tinh ranh lên tiếng.
_Các cậu, năm này định tặng quà gì đây?
_Mình nghĩ là tặng Cravat. Một thư ký tóc ngắn lên tiếng.
_Xì, mình thấy nó thật cổ hữu, hay tặng áo sơ mi đi. Thư ký tóc dài nói.
_ Mình cổ hữu vậy cậu là người cổ đại rồi, cậu không thấy chủ tịch có bao nhiêu báo sơ mi, đếm tới năm sau cũng không hết.
_Tôi thấy các cô nên tặng xì gà là tốt nhất, chủ tịch hay hút loại đó mà. Trưởng phòng Jack rốt cuộc cũng lên tiếng, ông tỏ vẻ là người biết chuyện.
_Anh bị hư não à. Cả đám bĩu môi, trừng mắt Trưởng phòng Jack.
_Sao phải tặng quà cho Chủ tịch ? Câu này là của Yuri, cô lấy làm tò mò hỏi.
_Yuri, cậu đừng nói cậu không biết nghe, cậu ở tầng 67 rốt cuộc làm cái quái gì mà không biết hả ? Thư ký Julia lườm Yuri.
Biết bao nhiêu người muốn lên tầng đó mà không được, mà cô nàng này lên được cũng không biết nắm bắt tin tức gì hết.
_Bọn mình không biết thật, mới đi làm có vài ngày thôi mà, Julia cậu nói đi, vì sao phải tặng quà ? Seohyun cũng thấy khó hiểu, cô ở chung nhà còn không biết nữa là.
_Ba ngày sau là sinh nhật của Chủ Tịch, cậu không biết sao ?
_Hả ? Cả Yuri cùng Seohyun đều giật mình, thật các cô không biết việc này.
Bốn người còn lại thì mặt đen xì lắc đầu bó tay, Chủ Tịch là người đàn ông được hàng trăm cô gái mơ ước, mọi tin tức về Luhan các cô đều đào bới từng ngõ ngách để biết vậy mà hai cái cô này lại như kẻ ngốc, nhưng không biết ngốc thật hay ngốc giả nữa đây.
_Tôi khuyên các cô đừng nên tặng gì là hay nhất, Chủ Tịch có khi nào nhận đâu ? Trưởng Phòng Jack lại nói nhưng lần này lại đúng trọng tâm, họ đều biết Chủ Tịch là người có gia cảnh thế nào, lại không thiếu thứ gì thì làm gì cần quà của bọn họ.
Ba cô thư ký lại thở dài
_Cậu có tính tặng gì không ? . Yuri nhìn Seohyun nói nhỏ.
_Không ? Cô dứt khoát trả lời, hàng đêm hầu hạ còn chưa đủ sao ? mắc gì tặng quà phí tiền của cô.
_Seohyun. Yuri gằng giọng. Chủ Tịch đã giúp đỡ chúng ta vào làm ở đây, chúng ta chưa có đáp trả mà giờ lại là thời cơ tốt nhất đó.
_Cậu nghĩ nên mua thứ gì ? ... tiền ? anh ta không thiếu. Yuri im bặt, cô thật nói lời dư thừa rồi.
Bàn ăn vẫn rơi vào trầmlặng, mỗi người một suy nghĩ có nên tặng hay không, nếu tặng thì tặng gì đây ?nếu có thể hỏi thẳng thì hay biết mấy ... Haziiiiiiiiiii.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro