Chap 7
Tiffany đắm chìm trong trong chuyện cũ, tiu nghỉu như mất của, một bàn tay nhỏ bé mập mạp chợt nện vào cằm cô. Tiffany quay đầu, thấy Taeyong giương cái miệng nhỏ nanh o o đang ngủ say, khóe miệng còn có một chất lỏng trong suốt chảy thấm xuống dưới gối. Tiffany bất đắc dĩ cười, đưa tay muốn nhét cánh tay con vào trong chăn, ai biết ngón tay mới vừa đụng phải da tay của nó lập tức giật mình chấn động......
Thật nóng!
Tiffany khẩn trương nâng đứa bé lên bả vai, nhẹ nhàng lay động nó: "Bảo bối, bảo bối?"
Kêu mấy tiếng cuối cùng Taeyong cũng có phản ứng, mơ màng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn Tiffany, rất nhanh lại nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nanh ngọ nguậy:
"Mẹ ——"
Tiffany đặt trán mình lên trán con phát hiện nó nóng như lửa đốt, cô vội vã vén chăn lên chạy xuống giường, ngay cả giày cũng không kịp đi tìm nhiệt kế trong tủ thuốc. Taeyong như rất khó chịu, hai cái lông mày không ngừng nhăn lại, cả người co lại trong ngực Tiffany, gương mặt cũng đỏ rực lên như màu máu, cô lo lắng ôm chặt nó, vẫn nhìn chằm chằm vào đồng hồ.
Lúc kiểm tra nhiệt kế phát hiện nó sốt tới 39 độ, Tiffany bị dọa sợ, mặc dù cô và Yuri đều không có kinh nghiệm nuôi con nít, chỉ biết một ít kiến thức, nhưng từ trước đến giờ đều rất cẩn thận, Taeyong từ nhỏ cũng không bị sốt cao tới như vậy.
Hôm nay sao lại bị như thế này? Do gió biển thổi mạnh nên bị cảm lạnh sao?
Tiffany vội vàng mặc cho con bộ quần áo, vừa cao giọng gọi với sang phòng bên cạnh:
"Chị? Chị!"
Phòng ốc đã cũ kĩ, hiệu quả cách âm tự nhiên cũng không tốt, không tới hai phút liền nhìn thấy Yuri mặc áo ngủ màu xám tro đẩy xe lăn tới. Cô nhìn thấy Tiffany đang ôm chặt lấy Taeyong, lập tức liền hiểu rõ:
"Chị đi thay quần áo, mau đưa tới bệnh viện."
Thời điểm lúc này cũng chưa được coi là muộn, hơn mười một giờ thành phố vẫn ồn ào huyên náo. Tiffany ở khu tập trung dân cư, tiền thuê phòng bên này cũng rất rẻ lại đông người, cho nên taxi từ trước đến giờ cũng không thiếu. Hai người bắt taxi tới bệnh viện, vừa vào bệnh viện Tiffany liền ôm con chạy tới phòng cấp cứu, bác sĩ trực ban cho cô một bình rượu trắng nhỏ và bông băng, để cho cô làm giảm nhiệt độ cho con, sau đó còn phải làm thủ tục đăng kí.
Tiffany trong lòng rất gấp cũng không còn biện pháp, chỉ có thể giao đứa bé cho Yuri, sau đó chạy lên lầu trên và lầu dưới. Sau khi thoa xong, khuôn mặt nhỏ nanh của Taeyong cũng bớt hồng hơn. Tiffany nhìn thấy con trai bình thường rất hoạt bát vui vẻ giờ lại đang run lẩy bẩy núp trong ngực, tay nhỏ bé còn níu chặt vạt áo của cô, hốc mắt cô nóng lên liền rơi lệ.
Cô chưa bao giờ có cảm nhận rõ ràng như lúc này, một tiểu sinh mệnh hoàn toàn phụ thuộc vào cảm giác của mình, mà tiểu sinh mệnh này. . . . . . Đối với cô lại vô cùng quan trọng.
Yuri ở bên cạnh an ủi: "Không sao, truyền dịch xong là tốt thôi."
Y tá bưng khay đi vào, đem cánh tay Taeyong vỗ nhẹ tìm tĩnh mạch. Đứa bé đã bốn tuổi cũng không cần giống như những đứa bé khác phải ống giữ ben, nhưng là bất kể đánh vào nơi nào cũng làm cho người làm mẹ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Tiffany nhìn y tá đâm chiếc kim tiêm từng chút từng chút một vào cánh tay nhỏ bé của con, Taeyong lập tức liền tỉnh giấc, quay cái miệng nhỏ nanh khóc:
"Mẹ, đau ——"
Yuri chỉ có thể giúp đè lại cánh tay và chân của nó tránh cho nó lại giãy giụa, nhẹ giọng an ủi:
"Taeyong ngoan, con là đàn ông, đau một chút rồi sẽ qua thôi."
Taeyong đỏ mắt, sợ hãi nhìn lên vào khuôn mặt đeo khẩu trang của cô y tá, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt nhưng không dám chảy xuống, nức nở gật đầu:
"Taeyong là đàn ông, không sợ, không sợ đau."
Nhưng vừa nãy Taeyong giãy giụa quá mạnh kim tiêm bị đâm lệch, thịt bị kim đâm thật rất đau! Tiffany nhìn làn da trắng nõn của con rỉ ra một chút máu, sắc mặt đột nhiên biến đổi, tức giận nhìn chằm chằm y tá:
"Cô không thể tiêm cẩn thận hơn sao?"
Cô y tá kia cũng rất khẩn trương, vốn là tiêm cho một đứa bé cũng không dễ dàng, đại khái cũng là nhìn bố mẹ nhiều, buồn bực không lên tiếng, lấy chiếc gối nhỏ đặt dưới tay Taeyong tìm tĩnh mạch lần nữa. Taeyong cắn cái miệng nhỏ nanh, đầu ra sức vùi vào trong ngực Tiffany, toàn thân đều run rẩy. Tiffany rất đau lòng, dù biết khi tiêm cho trẻ con không thể nhanh được, nhưng khi nhìn con trai đau đớn, quả thật cô như bị dao cắm vào tim còn đau hơn.
Cô y tá nhỏ giọng dụ dỗ cậu bé: "Cục cưng ngoan nha, đừng cử động, xong ngay đây."
Taeyong sợ cũng không dám quay đầu lại nhìn, trong lỗ mũi phát ra tiếng uất ức nức nở, ngược lại ngoan ngoãn không hề lộn xộn nữa, cất giọng nói với Tiffany:
"Mẹ đừng nóng giận, Taeyong không khóc."
Tiffany biết nếu là vì chút chuyện như thế ồn ào ầm ĩ thì rất mất mặt, cô tự cho mình có trái tim cứng rắn nhưng không thể chống lại được một lời an ủi êm ái thân thiết của con trai.
Cô không cách nào ngăn được nước mắt, ôm con lặng lẽ khóc.
Có đứa bé phối hợp, lần đâm kim này rất thuận lợi, y tá tiêm nhanh hơn rồi vội vàng bưng khay đi, chỉ sợ mẹ nó lại tính sổ với mình.
Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, Yuri thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai Tiffany nói: "Đem Taeyong đặt lên giường đi, phải ở lại theo dõi vài giờ, em không thể cả đêm cũng ôm nó."
Tiffany lắc đầu, vẫn rũ mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ của Taeyong trong ngực đến ngẩn người. Yuri không khuyên nhủ được cô, ngồi xuống chiếc ghế kế bên, dựa vào tường nhắm mắt lại.
Tiffany cảm thấy thân thể nho nhỏ trong ngực vẫn còn rất nóng, trong lòng vô cùng chua xót, đứa bé rõ ràng rất khó chịu vẫn còn nhớ an ủi cô, thông cảm cho cô. Hoặc là nói, nó sợ cô. Tiffany nhớ tới chính mình trong bốn năm nay, lúc mất khống chế làm vẻ mặt khó coi trước mặt nó, còn nói ra những lời độc ác như thế, sợ rằng mỗi một câu một chữ đối với nó đều là một loại tổn thương.
Ngay cả tên Taeyeon khốn kiếp đó cũng chất vấn đứa bé có phải con ruột cô hay không. . . . . .
Điện thoại bỗng vang lên, Tiffany sợ kinh động đến con, không kịp nhìn xem ai gọi tới liền bắt máy. Người bên kia không ngờ tới cô sẽ nhận nhanh như vậy, yên lặng mấy giây mới ngạc nhiên nói:
"Thấy số lạ, em cũng không do dự mà nhận điện luôn sao?"
Giọng nữ trầm ấm vang lên, Tiffany không cần tốn công suy tư cũng biết là ai, kiệt sức nói: "Bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện với cô."
Taeyeon cười nhẹ một tiếng, giọng đùa cợt: "Chừng nào thì em mới có tâm trạng nói chuyện với Tae?."
Tiffany muốn cúp điện thoại, chợt nhớ tới ngồi nghiêm chỉnh la vào điện thoại: "Kim Taeyeon, rốt cuộc hôm nay cô đã làm gì với con tôi? "
"Cái gì?"
Cơn giận Tiffany cố nhịn suốt đêm trong khoảnh khắc bỗng bộc phát, bất mãn với bệnh viện, oán khí với y tá, đau lòng vì con trai ngã bệnh, đủ loại tâm tình cũng hóa thành lửa oán hận với người khởi xướng ra tất cả những chuyện này, cô cắn răng nghiến lợi nói ra một câu:
"Cô là tên khốn kiếp, cô còn dám lại gần con tôi, tôi sẽ giết chết cô!"
Taeyeon nhìn điện thoại bị cắt đứt, nhíu mày.
Không hiểu cậu đã động vào chỗ hiểm nào của Hwang đại tiểu thư? Taeyeon cau mày suy nghĩ kỹ một hồi, chợt trong đầu hiện ra một thứ, không phải vậy chứ? Sức đề kháng của dứa nhóc kia cũng kém vậy sao?
Yuri nhìn em gái tức tới nổi gân xanh trên trán, bật cười nói: "Lại có người nào làm cho em tức giận thành như vậy rồi?"
Tiffany hít một hơi thật sâu, điều chỉnh hô hấp: "Đừng nói về cái tên trời đánh đó với em, em sẽ trở mặt đó."
Thật ra Yuri rất muốn nhìn thấy em gái có biểu tình như vậy, trong trí nhớ của cô, năm năm này Tiffany rất ít khi bộc lộ rõ tâm trạng của mình, con bé sống rất lặng lẽ, hoàn toàn không có một chút sức sống nào. Trừ thỉnh thoảng lúc nhớ tới ba tên cầm thú kia liền nổi điên, còn lại. . . . . . không có bất kỳ chuyện gì có thể làm thay đổi nét mặt của con bé.
Taeyeon vẫn là người đầu tiên.
Tiffany nghiêng đầu liếc nhìn chị gái mình: "Ngày mai không phải chị hẹn bác sỹ Kang sao?"
"Ừm " Yuri lòng không yên gật đầu một cái, sau đó mới chậm rãi nhìn cô, "Không có việc gì, chân của chị cũng đã như vậy nhiều năm, không làm vật lý trị liệu lần đầu cũng không sao ."
Tiffany không đồng ý nhăn mày lại, cô biết trong chuyện này Yuri luôn tự giận chính mình, cắn môi nói:
"Chị, chị luôn nói em không nên sống trong quá khứ, nhưng chị không phải cũng vậy sao? Chị Jessica cũng ——"
Yuri bỗng dưng đứng lên, lồng ngực phập phồng, ngay sau đó bởi vì đứng không vững mà lắc lư mấy cái, cô chống gậy, con mắt đen giận dữ:
"Đừng nói về cô ấy với chị!"
Tiffany mím môi không lên tiếng.
Yuri nhắm lại mắt, yên lặng hồi lâu, cuối cùng xoay người ra bên ngoài gian nan bước đi: "Em cẩn thận một chút, có chuyện gì gọi điện thoại cho chị."
Tiffany nhìn chăm chú vào bóng lưng chị mình dần dần biến mất, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nếu như không phải là bởi vì cô, chắc số mạng của những người trong nhà sẽ không như vậy chứ? Cô dựa vào đầu giường, cong hai chân lên, kinh ngạc nhìn vách tường màu trắng của bệnh viện, đứa bé vẫn còn ở trong ngực cô nhỏ giọng nỉ non mấy câu mơ hồ không rõ .
Khi Taeyeon đẩy cửa phòng bệnh yên lặng đi vào, thì Tiffany sững sờ nhìn cậu một hồi lâu, cho rằng mình hoa mắt xuất hiện ảo giác.
Taeyeon đặt áo vest ở cuối giường, thở gấp, cậu cúi người nhìn Taeyong, chau mày lại hỏi:
"Nó sao vậy?"
Tiffany chú ý tới cổ áo mở rộng của cậu, ở chỗ xương quai xanh còn lưu lại chút mồ hôi. Bởi vì cậu đứng quá gần nên tầm mắt của cô có thể nhìn thấy màu da trắng sữa và chiếc cằm khêu gợi của cậu. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy rõ bộ mặt lo lắng và ảo não của Taeyeon, trên vầng trán cao của cậu cũng lưu lại một lớp mồ hôi.
Tiffany lui về phía sau, dựa vào khung giường lạnh lẽo: "Truyền dịch xong sẽ không có chuyện gì."
Taeyeon vẫn duy trì tư thế như cũ, nghiêm túc nhìn Taeyong, còn đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán nó. Chóp mũi Tiffany tràn ngập hơi thở của cậu, điều này làm cho cô cực kỳ khẩn trương và cáu kỉnh, cô lo lắng dán sát lưng vào vách tường, nhìn Taeyeon phòng bị.
Taeyeon nghiêng đầu, thấy dáng vẻ như đang tránh bệnh dịch của cô. Cậu yên lặng nhìn chăm chú vào cô, đôi môi nhẹ nhàng cong lên:
"Còn giận Tae sao?"
Tiffany dời tầm mắt đi, lặng lẽ ôm chặt hai cánh tay Taeyong, trên mặt không biểu lộ gì:
"Sao cô lại đến đây?"
Taeyeon ngồi xuống bên cạnh cô hai tay chống trên nệm, khẽ ngẩng đầu lên thở dài, tựa hồ toàn thân cũng thả lõng: "Tae tới nhà em, chị em nói cho Tae biết."
Cậu nói xong lại nhăn mày lại, tỉ mỉ liếc nhìn cô đang ôm con trai mình,
"Em vẫn ôm nó như vậy sao?"
Tiffany không nói lời nào, an tĩnh không hề lên tiếng.
Taeyeon thở dài đưa tay đón đứa bé, bỗng dưng Tiffany ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm. Taeyeon không hề cử động, nghiêm túc nhìn vào ánh mắt của cô:
"Em đã mệt rồi, nghỉ một lát đi."
"Cô đừng đụng vào nó."
Tiffany cảm thấy Taeyeon chính là người mang tới xui xẻo cho mình, từ ngày đầu biết cậu, cô đã định sẽ gặp phải các loại vận rủi không thể phản kháng được, hiện tại. . . . . . thậm chí đã lan đến gần con trai cô.
Taeyeon bất đắc dĩ cười ra tiếng:
"Được rồi, Tae không đụng tới nó. Em đặt nó lên giường đi rồi nghỉ ngơi một chút, lúc nó tỉnh lại em còn phải chăm sóc cho nó nữa."
Tiffany quả thật có chút mệt mỏi, nhịn đến nửa khuya, trước đó lại phải chạy đi chạy lại khắp nơi. Bây giờ toàn thân cô cứng ngắc tê dại do duy trì một tư thế quá lâu, giác quan của cô tựa như giờ phút này mới tỉnh lại, lập tức cũng cảm thấy đau nhức chết lặng.
"Nếu không nó tỉnh Tae có thể giúp em ——"
"Không cần!"
Tiffany lập tức cự tuyệt, lần đầu giao Taeyong cho cậu đã như vậy, nếu còn giao nó cho cậu không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây! Cô nghiêng người nhẹ nhàng đem Taeyong đặt lên giường bệnh, thận trọng đặt cánh tay của nó xuống, chỉ sợ chạm đến đầu kim.
Taeyeon nhìn cô, hơi tươi cười trong yên lặng.
Tiffany vuốt nhẹ cánh tay ê ẩm, hai chân cũng tê cứng không động đậy được, cô nheo mày ngồi lên giường, yên lặng chờ cơn nhức mỏi kia tan đi. Ai biết Taeyeon chợt khom lưng xuống, đưa tay liền bế cô lên. Tiffany vừa định sợ hãi kêu lên, bỗng nhiên lại liếc về đứa bé không an phận giật giật, vội vàng che miệng lại không dám phát ra âm thanh, mắt mở tròn tức giận chửi nhỏ:
"Khốn kiếp, buông tôi ra!"
Taeyeon nhếch khóe miệng, cúi đầu cụng vào trán cô, trầm ấm bật ra một câu: "Tae chỉ muốn để em nghỉ ngơi, em cho rằng Tae muốn làm gì?"
Phòng bệnh rất trống trải, bên cạnh còn có giường ngủ thừa, Tiffany giống như một con cá đông lạnh, bị cậu ôm mà cả người cô căng cứng. Taeyeon thả cô xuống giường cũng không buông tay ra, khóe mắt tươi cười lấn áp cô.
Tiffany giãy dụa mấy cái, gương mặt cũng hồng lên, đáng tiếc sức cô không bằng sức người con gái khỏe mạnh này, đang đè ép nàng lù lù bất động. Tiffany tức giận nhìn chằm chằm cậu:
"Cô còn muốn làm gì ?!"
Hai cánh tay Taeyeon siết chặt bên hông cô, vây chặt cô trong ngực mình, dùng ánh mắt thăm thẳm nhìn cô, mắt cậu như muốn dán lên đôi môi mềm mại của cô, khàn giọng nói:
"Thật ra thì Tae cũng muốn làm chút gì đó, nhưng đây là hành động cấm trẻ nhỏ xem, ngộ nhỡ Taeyong tỉnh lại thì sao?"
Tiffany nhìn chằm chằm vào đôi mắt giống như muốn bốc lửa của cậu.
Taeyeon như không nhìn thấy ánh mắt của cô, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên gương mặt trắng nõn của cô, dọc theo sống mũi trợt xuống, rơi xuống đôi môi cô. Tiffany nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh xa ngón tay mang theo ý đồ xấu xa của cậu. Taeyeon đưa tay nắm lấy cằm của cô, nhẹ nhàng linh hoạt quay người cô lại, cô và cậu đều nhìn lẫn nhau, giống như đang âm thầm đấu sức.
Mắt Taeyeon xúc động nhìn xuống cô, đối với ánh mắt đầy địch ý của cô vẫn hồn nhiên không hay, tiếp tục vì sự xúc động chợt đến của mình mà chiếm đoạt. Cậu nghiêng người qua, hôn nhẹ một cái trên chóp mũi cô, Tiffany rụt bả vai lại, giơ tay lên đẩy cậu ra. Taeyeon cầm tay của cô, đan mười ngón tay lại với nhau giữ chặt bàn tay của cô, sau đó đè lên trên đầu của cô, cúi đầu tiếp tục tiến công những nơi khác.
Tiffany bị cậu giữ chặt tay chỉ có thể dựa vào hai chân, chân phải mới vừa nâng lên liền bị Taeyeon túm được. Trong mũi cậu phát ra một tiếng cười nhỏ, lòng bàn tay vuốt ve lên mắt cá chân của cô:
"Ngoan, Tae chỉ là nghe, không làm gì khác."
Khuôn mặt trắng nõn của cô ửng hồng lên, vừa thẹn vừa cáu, cái gì gọi là nghe? Nghe thấy nơi nào?
Bàn tay Taeyeon khô ráp, ngón tay có vết chai, có lẽ là kết quả của việc huấn luyện quanh năm, tay của cậu rất dày, rắn chắc, vuốt ve đôi chân thon dài của cô qua lớp quần jeans. Sống mũi cậu cao và hơi lệch, chóp mũi cũng mang theo một chút lạnh lẽo, sự lạnh lẽo kia theo sống mũi cô, đến đôi môi, đến cằm rồi thẳng đến xương quai xanh.
Tiffany mặc trên người một cái áo chất chiffon màu đen, cổ áo khẽ mở, màu đen làm nổi bật da thịt trắng nõn của cô, làm cho cô có vẻ cực kỳ hấp dẫn. Taeyeon ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô, lè lưỡi liếm xương quai xanh.
Tiffany cảm thấy một chất lỏng ẩm ướt lướt qua cổ mình, da thịt cũng xảy ra biến hóa không thể tưởng tượng nổi, giống như có chút. . . . . tê dại, cô cắn răng phẫn nộ nói:
"Taeyeon! Cô nói không ——"
Bàn tay Taeyeon vuốt ve đôi chân cô rồi luồn tay vào quần áo của cô, di chuyển lên chiếc bụng phẳng lì của cô, tơ lụa mỏng nhẹ làm cho đáy mắt cậu tối hơn. Cậu không nói lời nào, im lặng nhìn cô, trong đôi mắt sắc bén của cậu, cậu thấy được hình bóng quen thuộc của Tiffany, sợ sệt ánh mắt của cậu, giống như ánh mắt vô cùng thú tính của những tên háo sắc nhìn cô.
Toàn thân Tiffany bắt đầu không khống chế nổi run rẩy, từng tế bào giống như chết lặng, cứng ngắc, ánh mắt cũng trống rỗng dại ra, xuyên qua khuôn mặt của Taeyeon, vô vọng nhìn thấy ba kẻ khác. Taeyeon không để ý đến sự biến hóa của cô, dục vọng đang ngủ say trong thân thể kêu gào khó ngăn được, cánh môi chạm vào vùng ngực lộ ra của cô, hơi say sưa mút thật sâu.
Cậu từ từ cởi bỏ cúc áo của Tiffany, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve chiếc bra màu đen của cô, theo đường nét cong của bộ ngực, cậu chỉ có thể nhìn thấy một nửa bộ ngực cô, chỉ như vậy thôi cũng làm cho cậu không cách nào hô hấp nổi. Màu trắng đen rõ ràng đánh thẳng vào tầm mắt của cậu, đây là người phụ nữ cậu đã khát vọng từ lâu.
Taeyeon ghé sát vào cổ cô, bàn tay ôm lấy bộ ngực trắng như tuyết của cô. Cậu khàn giọng nỉ non:
"Fany."
Mỗi lần gọi tên cô, cậu lại không biết mình đang muốn làm cái gì. Thậm chí bộ ngực mềm mại dưới lòng bàn tay của cậu cũng mang đến những cảm xúc kỳ dịu. Cậu quên mình đã điên cuồng vân vê, xoa bóp, liếm mút như thế nào, chỉ an tĩnh, yên lặng cảm thụ xúc cảm của cô, nhiệt độ của cô, đây là Tiffany.
Ngực Taeyeon kịch liệt rung động, giống như cảm xúc năm đó khi cậu ở trong ngõ nhỏ lấy hết can đảm hôn cô, cả người giống như cũng bị thiêu đốt đến cực điểm. Taeyeon cảm thấy đời này cậu cũng không thể có được cảm giác thỏa mãn như thế này từ người khác, chỉ có Tiffany mới có thể đem lại cho cậu cảm giác đó, thật là một chuyện thần kỳ.
Cậu từ từ ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý tới Tiffany đang mất hồn nhìn cậu.
Taeyeon hôn nhẹ lên môi cô, nhẹ vô cùng mà nói: "Fany, chúng ta bắt đầu lại đi, Tae sẽ đối xử tốt với em, đối xử tốt với Taeyong, cưng chiều em đến tận trời."
Đôi mắt Tiffany không hề có tiêu cự nhìn cậu, không nói lời nào.
Taeyeon biết cô không thể nào dễ dàng đồng ý mình như vậy, cúi đầu nhìn lòng bàn tay đang ôm lấy phần thịt mềm của cô, mịn màng như tuyết đầu đông, trắng nõn như tơ lụa. Cậu cẩn thận, nhẹ nhàng xoa bóp, nhìn ngực cô biến đủ loại hình dáng trong tay mình, lại từ từ trở lại như bình thường, lòng bàn tay của cậu thậm chí không thể che hết hình dáng nó, quá trình này quả thực như đang khảo nghiệm sự tự chủ của cậu.
Taeyeon đưa một ngón tay vào, tìm được nụ hoa mềm mại hồng hồng của cô trong chiếc áo ngực bó chặt, cậu chậm rãi đùa bỡn, muốn làm cho chúng trở nên cứng rắn, đứng thẳng lên trong tay mình. Taeyeon vân vê, hơi không khống chế được mình. Bất kỳ người nào khi đối mặt với mối tình đầu, dù chưa phải là tình nhân cũng đều giống như một đứa trẻ, không thể khống chế được cảm xúc của mình. Cậu cúi đầu hôn lên cằm cô, lên chiếc cổ mảnh khảnh, từ từ liền cúi đầu mút lên nơi mình vừa đùa giỡn.
Đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong áo ngực cô, như ý tấn công được địa phương mà cậu đã ham muốn từ lâu.
Thân thể Tiffany run rẩy rất rõ ràng.
Taeyeon cảm thấy cả người cô lạnh lẽo, nơi cậu ngậm lâu như vậy cũng hơi lạnh không có một chút nhiệt độ, cậu giữ hông cô, lòng bàn tay cứng ngắc căng thẳng .
Cậu bật cười, ghé vào bên tai cô, trêu chọc hôn lên vành tai cô:
"Ngoan, ở trên giường mà nằm ngay đơ như vậy sẽ không khơi dậy được thú tính của người khác đâu."
Tiffany vẫn không đáp lại, Taeyeon mới ý thức được có điều không đúng, cậu chống hai cánh tay nhổm dậy, đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt tái nhợt của cô, chất lỏng óng ánh lẳng lặng chảy xuống khóe mắt, rơi xuống gối đầu.
Taeyeon ngẩn ra, ở trong ký ức của cậu Tiffany chưa bao giờ khóc.
Cậu hơi ảo não vì sự nóng vội của mình, cậu vội vã đưa tay dịu dàng lau khóe mắt ướt át của cô, nhẹ giọng dỗ giành:
"Fany, Tae là tên khốn kiếp, nếu em tức giận thì hãy đánh Tae mắng Tae, đừng khóc như vậy được không?"
Tiffany nhắm mắt lại, mi mắt hạ xuống làm nước mắt trào ra.
Lúc này Taeyeon cảm thấy trong lòng thật không dễ chịu, hơi đau lòng. Dù cậu rất muốn cô cũng không nên gấp gáp như vậy. Thử hỏi xem có người phụ nữ nào không thích tình đến lúc nồng thì mới từ từ chịu giao bản thân mình ra chứ? Mặc dù điểm này với Kim tiểu thư xem ra có chút kiểu cách, nhưng đó là người phụ nữ cậu thích, cậu thế nào thì cũng phải tỏ ra mình là người nho nhã lịch sự.
Taeyeon cảm thấy chuyện này thật sự là mình đã sai lầm rồi. Dù Tiffany khó thế nào, cũng là tình yêu đầu của cậu, rất đáng để cậu hao tốn tâm tư mà bắt cô làm tù binh của mình.
Taeyeon nghĩ như vậy, liền cúi người ôm thân thể mỏng manh của cô vào trong ngực, không ngừng nói xin lỗi:
"Tae đã nhận sai rồi vẫn không được sao? Tae chỉ vì thích em, vừa nhìn thấy em liền không khống chế được. . . . . . Tae cũng là người bình thường mà."
Trên mặt Tiffany lộ ra vẻ khổ sở, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy:
"Kim Taeyeon, cô hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường không có gì nổi bật. Trái tim dù có cứng rắn đến đâu thì có lúc cũng sẽ bị tổn thương, cô là tiểu thư cao quý muốn người như thế nào mà không có, cô thật sự yêu tôi sao? Chẳng phải vì đánh cuộc với bọn Choi Sooyoung thua nên mới cảm thấy thật mất mặt ư?"
Tiffany từ từ mở mắt ra, đôi mắt ướt nhẹp nhìn thẳng vào đáy mắt Taeyeon: "Tôi đã không còn gì nữa, không thắng nổi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro