Chap 5
"Tiffany, em không nghĩ rằng sẽ tìm ba cho đứa trẻ sao? Điều kiện của Tae tốt như vậy, em vẫn không muốn nắm chặt ư ?." Taeyeon hầu như chỉ cười dịu dàng, rốt cuộc Tiffany cũng hoảng hốt.
Cô vẫn luôn cho rằng, dưới bề ngoài xinh đẹp lãng tử của Taeyeon là nội tâm phù phiếm ngả ngớn như thế nào . Người con gái này có một khuôn mặt mê hoặc lòng người , chỉ cần cậu tỏ tình sẽ làm cho người ta xúc động, có thể dễ dàng bắt một cô bé chưa nếm mùi đời làm tù binh.
Lúc Tiffany mười bảy mười tám tuổi, sự kiềm chế thanh cao của cô cũng khó trốn thoát khỏi loại hấp dẫn vô cùng của Taeyeon, cô cũng từng ngây thơ trẻ con, đối với tình yêu từng có mơ mộng hão huyền như những đứa bé gái khác. Nhưng sau cùng bị té ngã , đau đớn, thương tâm , có phải nên học được một chút thông minh, rời khỏi ngọn nguồn của sự nguy hiểm hay không?
Tiffany một lần nữa kiên quyết tránh khỏi vòng tay của cậu, vẻ mặt lạnh lùng gằn từng chữ "Cho dù muốn tìm ba, cũng không phải là người không hiểu tình yêu như cô."
Nụ cười của Taeyeon cứng lại trên khóe môi, cho tới bây giờ cậu cũng không biết trái tim của Tiffany... kiên cố như vậy.
Tiffany không cho cậu cơ hội nói tiếp liền kêu xe bỏ đi. Taeyeon nhìn thấy bóng đèn ở phía đuôi xe dần dần biến mất, trong lòng không thể nói rõ là tức giận hay buồn bực, người phụ nữ này dường như càng khó khăn hơn hồi bé.
Ngày hôm sau là Chủ nhật, Tiffany muốn dẫn Taeyong đi bờ biển chơi. Taeyong đã làm nũng muốn đi từ lâu, tối hôm trước còn đi tìm chiếc quần bơi nhỏ của mình bỏ vào balo nhỏ hình con gấu. Yuri vì chân bất tiện nên không thể đi cùng, lúc Tiffany thu xếp đồ đạc , Taeyong liền ôm cánh tay của Yuri nói nhỏ.
"Chờ con về sẽ mua đồ ăn cho dì, dì phải ngoan ngoãn ở nhà đừng có chạy lung tung...."
Yuri buồn cười chỉ vào cái mũi của nó "Tiểu quỷ vô lương tâm , lo là khi con về phơi nắng đến đen như con khỉ, dì cũng không nhận ra con đâu."
Taeyong vén áo lên lộ ra cái bụng trắng nõn, dùng bàn tay mập mạp vỗ bụng hai lần vang lên thùng thùng "Không sao, thầy giáo nói phơi nắng mặt trời nhiều mới khỏe mạnh."
Tiffany mang những vật dụng đi ra, đem theo mũ che nắng cho nhóc con, suy nghĩ một chút rồi xoay người nói với Yuri "Chị à, bọn em sẽ trở về trước giờ ăn cơm chiều, một mình chị ở nhà không sao chứ?"
Ánh mắt Yuri chuyển qua laptop bên cạnh, nhìn chằm chằm thị trường chứng khoán trên màn hình "Bình thường chị cũng ở nhà một mình, em đừng lo lắng, khó có được thời gian rảnh để dẫn nó đi chơi, cứ chơi vui vẻ đi."
Tiffany biết chị mình không muốn nói thêm về chuyện chân bị thương, vì thế kéo Taeyong đi đến gần cửa. Ai biết vừa mở cửa ra đã thấy Taeyeon đứng ở ngay cửa, trong tay mang theo một hộp đồ chơi lớn nhìn như đang chuẩn bị dơ tay nhấn chuông cửa.
". . . . . ."
Taeyeon cúi đầu nhìn vào hai mắt đang mở to vì tò mò của Taeyong, cậu ngồi xổm xuống –tự mình ngắm nghía đưa hộp đồ cho tên nhóc kia "Cục cưng, có thích không?"
Ánh mắt Taeyong sáng rực lên, nhưng cũng không đưa tay ra nhận lấy, chẳng qua khẩn trương ngẩng đầu nhìn Tiffany, tựa hồ đang chờ sự đồng ý của cô.
Taeyeon nhìn ra tên nhóc này sợ mẹ, đứng thẳng dậy yên lặng nhìn chăm chú vào Tiffany "Em ra ngoài sao?"
"Ừm."
Tiffany vẫn nhíu mày, đối với người con gái này cô thật sự là bó tay, cô cũng đã đánh đã mắng rồi, tiếp theo cô còn có thể làm sao đây?
Taeyeon đem đồ đạc đưa cho Tiffany, không cho cô cơ hội chen vào nói "Tặng con em đấy, em không nhận Tae sẽ vứt đi liền."
Tiffany nhăn mày càng sâu , do dự, sau cùng đưa tay tiếp nhận, đối với Kim Taeyeon bản thân cô đã quen , thật sự có khả năng nếu cậu mất hứng liền đi xuống lầu mang hộp đồ chơi quăng vào thùng rác.
Taeyong vui vẻ ngắm nghía hộp đồ chơi đang được ôm trong tay, lảo đảo chạy vào phòng cất kỹ hộp đồ chơi, còn đắc ý khoe với dì vài câu. Tiffany lo lắng Yuri sẽ nghi ngờ, vội vàng thuận tay đóng cửa, vừa xuống lầu vừa nghĩ muốn đuổi Taeyeon đi.
Tâm tư Taeyeon rất sâu, hiện tại biết phải nhằm vào đứa trẻ này mà tấn công vào Tiffany, dọc theo đường đi đều tìm cơ hội lôi kéo làm quen với Taeyong.
"Nhóc con, hai người chuẩn bị đi chơi ở đâu?"
Taeyong chần chừ không biết có nên trả lời hay không, Taeyeon nhíu mày "Cô vừa rồi đã tặng quà cho con, sao con không để ý đến cô vậy?"
Cậu bé khó xử lén lút nhìn Tiffany rồi mới ngập ngừng nói "Bãi biển."
Trái lại Tiffany không có biệu hiện gì, Taeyeon nhẹ nhàng thở ra, lại cười vui vẻ được voi đòi tiên "Cô có thể cùng đi với hai người có được không?"
Taeyong tuy còn nhỏ nhưng vẫn cực kỳ cảnh giác, vẫn nhìn vẻ mặt không có gì bất thường của mẹ, vì thế cũng không dám biểu hiện cực kỳ thân thiết đối với Taeyeon. Nhếch miệng nhỏ lên không hé môi, qua vài giây thì giận dữ nói "Cô, hay là con lấy đồ trả lại cho cô nha ——"
Taeyeon phẫn nộ mím môi, hai mẹ con này đúng là không giống nhau bình thường mà.
Tiffany chuẩn bị mang theo Taeyong đi tàu điện ngầm, đi thêm một chuyến xe bus là có thể đến thẳng đó nhưng ở đây rất khó để bắt xe bus. Dù sao mọi việc cũng không gấp, kéo dài thời gian di chuyển cũng không sao cả.
Nhưng Taeyeon cứ đi theo, đến chỗ bến xe liền bế thẳng Taeyong lên.
Taeyong không còn trong tay của Tiffany, sắc mặt của cô lập tức liền thay đổi tức giận trừng mắt nhìn cậu "Cô làm cái gì vậy?"
Taeyong cũng hoảng sợ nhìn Taeyeon, con mắt đen láy muốn mếu máo "Cô ơi, con không đáng giá đâu, cô đừng bán con."
Taeyeon bật cười đưa tay sờ tóc của Taeyong, kinh ngạc phát hiện thật là mềm mại, làm sao có thể mềm mại như vậy? Cậu tò mò xoa nhẹ lại hai lần nữa, lúc này mới cười nói với Tiffany "Tae đưa hai người đi, lên xe đi."
Tiffany không có cơ hội để nói tiếp thì Taeyong đã bị Taeyeon ôm lên phía trên nhét vào ghế trước, bị cửa kính xe ngăn cách nhìn Tiffany ngơ ngác . Tiffany tức giận đến bốc hoả, hành động này của Taeyeon quả thực so với tên lưu manh có cái gì khác nhau chứ? Bọn họ quên rằng Taeyeon am hiểu nhất là những hành vi vô lại này.
Taeyeon ngồi trong xe tinh thần nhàn nhã gõ vào tay lái, tiếp theo còn từ trong ngăn tủ xe mang ra lon coca đưa cho Taeyong.
"Không cần."
Chỉ là nhận món đồ chơi thiếu chút nữa cũng bị bán đi, còn uống thêm coca không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cô này rất xấu xa.
Tiffany hít sâu vào một hơi rồi mang theo túi lên xe, cô vừa mới tiến vào Taeyong liền bò vào trong ngực của cô, dán sát vào người cô gắt gao.
Taeyeon nhếch khóe miệng nhìn hai mẹ con này, chế nhạo nói "Hình như Tae giống như người xấu muốn chia rẽ hai mẹ con em, Tae chỉ muốn cùng hai người đi chơi mà thôi, cũng khó như thế sao?"
Taeyong nghi ngờ đan các ngón tay vào nhau "Cô ơi, cô không có nhiều bạn bè sao?"
"Ừm " Taeyeon nghiêm túc gật đầu, nở nụ cười ôn hòa "Cục cưng, không có bạn thật đáng thương, cho cô tham gia cùng hai người được không?"
Tiffany trong mũi hừ một tiếng, thờ ơ nhìn Taeyeon đang giả bộ thế nào.
Taeyeon cũng không để ý thái độ của cô, dù sao cũng đã quen rồi, khởi động xe xuất phát đến bờ biển. Bơi lội, cậu không đi được sao? Để Tiffany hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng của người khác, cậu suy nghĩ thôi cũng cảm thấy toàn thân đã không thoải mái rồi.
***
Bờ biển rất đông người, Taeyeon đỗ xe vào bãi rồi đến siêu thị gần đó mua đồ bơi, trước khi đi vẫn không quên bế Taeyong theo, bất cứ lúc nào cậu cũng đề phòng người phụ nữ kia sẽ bỏ cậu lại. Taeyong đeo ba lô hình con gấu trên lưng, cắn móng tay, Taeyeon nhìn một loạt đồ bơi, chọn cả buổi cũng không biết nên chọn cái nào, vỗ vào đứa bé mũm mĩm trong lòng
"Cục cưng, chọn cho cô một cái đi."
" Cái này."
Taeyeon cũng không để ý, kiểu dáng đơn Giản, màu sắc vừa mắt, liền lấy nó đi. .
Cậu ôm Taeyong đi thay quần áo, lúc đi ra Tiffany còn chưa thay xong, đối với việc thay đồ của phụ nữ thật là tương đối tốn thời gian nhưng còn cậu thì chỉ cần xử trong một nốt nhạc, Taeyeon liền ôm Taeyong xuống nước trước . Cậu không nghĩ tới đứa bé mới bốn tuổi bơi lội lại khoẻ như vậy, xuống nước như biến thành người khác, nhìn cách bơi lội quả thật giống như cậu lúc còn nhỏ. Việc khác thì có thể Taeyeon không biết nhưng bơi lội đối với cậu vẫn là điểm mạnh, hồi nhỏ thiếu chút nữa được tuyển vào đội bơi lội quốc gia, đáng tiếc cậu không chịu đồng ý, cảm thấy làm vận động viên thật sự quá vất vả mà còn không gặp được ai kia.
Taeyeon không dám đi về phía khu nước sâu, cậu vẫn liên tục nhìn Taeyong bên cạnh đang bơi lội, sợ nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Taeyong ngoi lên nhìn thấy Taeyeon đứng trong nước khoanh tay mỉm cười nhìn nó bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng đưa tay phá nó. Tiffany nhìn khuôn mặt tươi cười không chút phòng bị của Taeyeon thì trái tim đập mạnh vài cái không khống chế được.
Thân hình không cao to nhưng rắn chắc của Taeyeon ở trong đám người cực kỳ dễ làm người khác chú ý, đường cong đẹp đẽ trên thân của cậu lộ ra ở trên mặt nước, tóc đen dưới tia ánh nắng mặt trời như phát ra ánh sáng, cậu chậm rãi nghiêng đầu khi nhìn thấy Tiffany thì nụ cười càng rạng rỡ hơn. Tiffany không được tự nhiên kéo áo tắm trên người , kỳ thật cô mặc rất là kín đáo, hai mảnh, nhưng phía dưới vẫn có thêm chiếc váy, cao lắm là do đường cong của ngực làm cho người khác mơ mộng chút.
Đây chính là Tiffany sao, trong mắt Taeyeon rõ ràng có sự bất đồng, búi tóc buộc lên cao lộ ra trán trơn bóng cùng khuôn mặt xinh xắn, đồ bơi màu tím nhạt càng tôn lên làn da mịn màng trắng nõn của cô, nhìn xuống làn váy làm cho người ta nhịn không được ý nghĩ muốn tìm tòi nghiên cứu phong cảnh bên dưới . . . . .
Taeyeon nghĩ đến đây liền tự cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, xấu hổ đứng trong nước không dám tiếp tục nhìn tiếp nữa.
Tiffany không xuống nước, mang tấm thảm nhỏ đến ngồi cạnh dù che nắng rồi đứng nhìn họ từ đằng xa. Taeyeon nhìn cô bất ngờ liền hỏi Taeyong "Sao mẹ con lại không xuống?"
"Mẹ không biết bơi." Taeyong nhỏ giọng bĩu môi lầm bầm "Dạy rồi mà mẹ cũng không học được, mẹ thật là ngốc."
Taeyeon mỉm cười, thuận tiện đưa tay nắm lấy Taeyong rồi kẹp trong khuỷu tay "Đi, nhìn cô dạy mẹ con bơi như thế nào."
Taeyong dù sao vẫn còn nhỏ vẫn thích xem náo nhiệt, vỗ bàn tay nhỏ liên tiếp không ngừng.
Tiffany trừng mắt nhìn một lớn một nhỏ đang đến gần mình "Sao lại không chơi tiếp ?"
Taeyeon đặt Taeyong ở bên cạnh rồi từ từ cúi người xuống, Tiffany cảm giác được của thân hình của cậu càng ngày càng gần mình, nháy mắt liền biết không ổn, quả nhiên khóe miệng Taeyeon nhếch lên, cánh tay dài vươn ra ôm cô vào lòng. Thân thể nóng bỏng ướt nước của cậu hơi cọ xát vào làn da mịn màng của cô, Tiffany cứng ngắc giơ tay ngăn lại trong ngực của cậu, lúc chạm vào vùng ngực nhỏ của cậu cô lại đỏ mặt vội vàng buông tay
"Kim Taeyeon, cô làm gì vậy?"
Taeyeon kề sát vành tai của cô hạ giọng nói "Mang em cùng chơi đùa."
Taeyong vui tươi hớn hở nhìn mẹ mình bị ôm vào trong nước, dẫn đầu đoàn người ở trên bờ cát xem náo nhiệt. Lúc Tiffany bị Taeyeon ném vào trong nước, uống phải một ngụm nước biển lỗ tai ong ong vang lên, do bị chìm trong nước nên tất cả trong tầm mắt đều mờ mờ ướt át . Cô chật vật lau nước trên mặt, liên tục ho khan.
"Kim Taeyeon, cô là tên khốn, tôi sẽ không ——"
Tiffany còn chưa nói dứt lời thì thân thể lại rơi xuống nước tiếp, cô loay hoay không bám vào đâu được đành liều mạng dùng tay chân quấn lấy Taeyeon. Taeyeon muốn chính là điều này, cảm thấy trong ngực mỹ mãn và ngọt ngào vô cùng, nhưng vẫn làm ra bộ dáng hết sức khó xử
"Hwang tiểu thư, em như vậy có phải không tốt không?"
Tiffany tức giận đến xanh mặt, cắn môi hung dữ trừng cậu "Vậy cô đưa tôi lên bờ."
Taeyeon giơ tay ôm cô, lòng bàn tay rộng rãi vô tư ôm lấy cái mông trắng mịn mềm mại của cô dưới váy lót, vuốt ve tỉ mĩ, nhất thời cảm thụ được xúc cảm tốt đẹp của nơi đó "Không dễ gì mới khiến cho em chủ động yêu thương nhung nhớ Tae như vậy, sao Tae có thể làm người tốt lập tức mang em lên bờ được chứ?"
Lòng bàn tay của Taeyeon nóng lên, Tiffany cảm giác được nguồn nhiệt kia không ngừng cọ xát vào phần mông của cô, từ từ sờ đến nơi khó nói. Trong tức thời cả người cô vô cùng căng thẳng cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt trừng to mắt, cả giọng nói cũng run run.
"Kim Taeyeon!"
"Hả?" Giọng nói trầm ấm của cậu vang bên tai, hơi thở nhẹ như lông vũ lướt qua tai cô.
Tiffany lại bắt đầu run rẩy, bất quá lần này tế bào toàn thân của cô đều co rúm lại, cô kiên quyết ngăn Taeyeon kề sát vào thân thể của chính mình.
"Cô, cô làm cái gì?"
"Cái gì?" Taeyeon đang giả bộ ngây ngốc, đôi mắt tỏ ra vô tội "Tae làm sao?"
Bên cạnh thỉnh thoảng có vài người đi qua. Mặc dù thân thể hai người đều đã được ẩn giấu trong nước biển nhưng Tiffany vẫn cảm thấy xấu hổ, trừng mắt sắc bén nhìn tên lưu manh này.
"Đem bàn tay của cô khỏi người tôi ngay!"
Taeyeon từ từ cong khóe môi lên nở nụ cười "Em xác định chứ?"
Tiffany gật đầu thật mạnh, toàn thân của cô đã muốn nổi cả da gà. Bàn tay Taeyeon đỡ cặp mông tròn của cô cũng thừa cơ hội sờ vào nơi mềm mại kia, lúc này mới từ từ chậm rãi giơ tay qua khỏi đầu, làm ra tư thế đầu hàng. Tiffany chỉ lo tức giận, hoàn toàn quên bản thân của chính mình vẫn bám vào người tên vô lại này, lại bị cậu buông tay như vậy, chân đang vòng qua eo của cậu lại run lên, khó chống đỡ nỗi.
Taeyeon cười xấu xa, yên lặng nhìn cô lúng túng.
Tiffany càng khẩn trương quấn lấy người cứu mạng này, đôi chân dài của cô kẹp chặt vào thắt lưng của cậu. Máu trong người cậu bắt đầu sôi sục, đôi mắt cậu sâu lắng nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt bùng lên ngọn lửa dục vọng, con ngươi che giấu sự u tối. Những giọt nước trên người Taeyeon không ngừng chảy xuống dọc theo làn da trắng, di động tới cơ bụng cậu. Hai chân Tiffany quấn lấy thắt lưng của cậu cũng bị trơn trượt tụt xuống, cố gắng nhiều lần cũng không thể bám chặt lại, cô vừa nóng vừa giận lại còn sợ sặc nước.
Taeyeon cảm thấy không đành lòng, quyết định giúp cô một lần.
Một tay cậu vòng qua eo của cô, Tiffany có thể cảm nhận được khuỷu tay mạnh mẽ của cậu, cơ tay khỏe khắn để ngay thắt lưng của cô, thật không đến mức quá mất mặt đi. Cô vừa nhẹ nhõm thở dài một hơi chỉ nghe Taeyeon còn nói.
"Nếu ở dưới nước đem cởi bỏ cái này, không biết có thể thấy rõ hay không ?."
Ngón tay thon dài của cậu như vuốt ve lưng cô, đầu ngón tay dạo chơi trên dây buộc của áo tắm, ánh mắt vô cùng thèm muốn. Lần này Tiffany thật sự hoảng sợ, dây lưng kia vừa trơn vừa mịn đã ngâm vào nước thì càng cực kỳ dễ dàng tháo gỡ, nếu thật sự lòng dạ của Taeyeon có ý xấu, dù cho cô muốn ngăn cản cũng không kịp.
Bây giờ ở trong nước phải sao đây? Bảo vệ sinh mạng quan trọng hay bảo vệ ngực quan trọng hơn?
Tiffany cắn chặt răng căm giận nhìn cậu "Cô dám."
Taeyeon vờ như muốn tháo ra, ngón tay vừa mới dùng lực thì Tiffany lại điên cuồng giãy dụa vô cùng mạnh mẽ, kết quả là. . . . . . Cả người của cô lại rơi xuống uống thêm vài ngụm nước biển.
Bằng tốc độ nhanh nhất Taeyeon đã kéo cô lại, hai tay chặt chẽ ôm vòng qua cái eo của cô "Tae nói đùa với em thôi, sao em dễ dàng tin như vậy, uống nước biển ngon không?"
Tiffany tức chết với cái tên khốn kiếp này rõ ràng là cố ý. Vì vậy thì cậu được mình lại "Chủ động" đối với cậu yêu thương nhung nhớ hay sao? Cô bị mắc nghẹn trong ngực không thể nuốt xuống, sắc mặt đỏ bừng như máu, quay lại ra sức ho khan.
Taeyeon nhìn bộ dáng thống khổ của cô cũng không dám lại mở miệng chọc ghẹo, vội vàng nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng
"Làm sao vậy? Thật sự bị sặc nước sao ?"
Tiffany nghĩ muốn hất tay cậu ra nhưng nghĩ đến việc đã bị hai lần rơi xuống nước một cách thảm thương, thật sự không dám hành động dựa theo tình cảm nữa, người nào đó không phải bảo chính mình không biết bơi lội sao? Chỉ có thể tạm thời theo ý của tên vô lại này, hai tay quấn lại sau cổ của cậu ôm chắc cậu là được.
Khoảng cách gần như vậy, hiển nhiên khuôn mặt của hai người liền kề sát quá gần.
Khuôn mặt lừa chết người không đền mạng của Taeyeon càng nhìn gần càng đẹp cuốn hút, một đôi mắt sâu lắng làm cho người khác xúc động như một biển sao nhìn chăm chú vào cô. Tiffany không được tự nhiên dời mắt đi.
"Cô còn muốn thế nào? Chơi đùa đủ rồi thì đưa tôi lên bờ đi."
Giọng Taeyeon trầm ấm gần như phát ra giữa lồng ngực của cậu "Tae lại muốn ôm em nhiều một chút."
Hai má của Tiffany ửng hồng, hung dữ trợn mắt nhìn cậu lại bị ánh mắt sáng ngời của cậu nhìn lại thì vội vàng dời đi.
"Lưu manh."
Taeyeon tuyệt đối không tức giận, trong mắt của cậu chỉ nhìn thấy sự e lệ của cô. Khi nói đến hai chữ này, rõ ràng như đang làm nũng.
Bàn tay của Taeyeon lại bắt đầu không an phận, nâng cái mông ngọt ngào của cô lên, trán cụng nhẹ "Mắng lại một lần nữa cho Tae nghe đi."
". . . . . ."
Cái tên này bị bệnh cuồng ngược sao?
Taeyeon nhẹ tay cọ sát vào đùi của cô, dưới váy thoải mái giở trò lưu manh, Tiffany nghiêm mặt nghiến răng vang lên tiếng ken két.
Có đôi khi Taeyeon cảm thấy được mình thật sư thích thú với trò đùa cực kỳ ác này của mình. Cậu rõ ràng không thích loại trò chơi SM biến thái này, nhưng nhìn Tiffany bị chính mình dày vò đến phát điên lại phải nhẫn nhịn không tức giận, trong lòng cậu không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác khoái cảm này.
Taeyeon dọc theo độ cong vểnh lên cao mà sờ vào, dừng lại ở đôi chân mềm mại nhẵn nhụi của cô, dùng ngón tay vuốt ve lần mò, cảm giác ấm áp, mềm mại say lòng người.
Tiffany rốt cuộc chịu đựng không nổi, hai mắt bắn ra lửa giận "Kim Taeyeon! cô đừng có được voi đòi tiên"
Trên mặt của Taeyeon vẫn bình tĩnh làm ra một bộ dạng trang nghiêm như một người quân tử. Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt của cậu, đâu có thể nào tưởng tượng được bàn tay của cậu đang tấn công xâm lược dưới lớp váy bơi của Tiffany chứ.
"Tae bảo đảm là không làm loạn mà " Giọng nói Taeyeon khàn khàn, dường như đè nén không chỉ là âm thanh "Em còn lộn xộn thì Tae không đảm bảo đâu đấy."
Tiffany hô hấp dồn dập, trên mặt vẫn giữ sự trấn định, cách đó không xa lại luôn luôn có du khách tốp năm tốp ba chơi đùa. Người ở bên ngoài nhìn hai người nghĩ chắc là một đôi tình nhân ngọt ngào, bạn gái đang dạy cho cô người yêu bé nhỏ bơi lội mà thôi. Tiffany không muốn để người đến vây xem hai người họ chỉ có thể hạ giọng cảnh cáo.
"Nhanh lên đưa tôi quay về bờ."
Taeyeon cười có như không, bàn tay lại không được nhàn rỗi kéo mép quần bơi ra, tiếp tục sờ vào trong.
Lần này ngón tay cậu rõ ràng lần vào khe hở ấm áp, qua bộ lông thưa thớt, da thịt mềm mại non mịn của cô. Tim của cậu đập rất nhanh, cảm giác này hoàn toàn xa lạ. Có lẽ cậu khát vọng người phụ nữ này đã lâu lắm rồi, cho nên chỉ cần đụng chạm đơn giản như vậy lại có thể làm cho cậu sinh ra một cảm xúc kỳ lạ như rung động.
Trên khuôn mặt của Tiffany vừa có chút huyết sắc lại bị tái nhợt đi, giọng nói khó chịu đến cực điểm cũng không giống lúc ban đầu.
"Cô đang làm gì vậy? !"
Taeyeon thở dồn dập đều phả lên gò má cùa cô, nóng bỏng đến dọa người. Sắc mặt xanh mét của Tiffany cũng không hù doạ được cậu, ngược lại làm cho cậu có cảm giác chinh phục càng mãnh liệt hơn đối với cô. Ngón giữa của cậu nhẹ nhàng đặt vào lại chậm rãi mần mò, chế trụ giày vò cái chồi non kia.
"Em nói xem hai chúng ta đang làm gì?"
Tiffany biết những tên biến thái vì sao có thể liên tiếp đắc thủ. Bởi vì phụ nữ thường hay nén giận mới để cho bọn họ có thể cả gan làm loạn, nghĩ được voi đòi tiên. Tiffany cắn răng một cái rồi ôm lấy đầu của Taeyeon, nghiêng người liền mở miệng cắn lên trên cổ của cậu.
"A ——" Cậu kêu lên một tiếng rồi nhíu mày, ngón giữa giở trò cũng rút lui.
Tiffany thật sự dùng hết sức, như vô cùng oán hận cắn không chịu nhả.
Taeyeon vốn cho rằng cô chỉ cắn cho hả giận, ai biết được người phụ nữ này cắn rồi vẫn không nhả ra. Dường như cậu và cô có thù hận rất sâu vậy. Taeyeon vội vàng dùng tay giữ chặt lấy cái cổ của mình.
"Em vẫn muốn tiếp tục cắn sao?"
Taeyeon lần mò lên miệng vết thương rướm tơ máu của cổ mình "Trước kia sao không phát hiện em có cái tật xấu này chứ."
Cậu nói xong mới phát hiện sắc mặt của Tiffany thật sự khó coi, sắc mặt trắng bệch đến thê thảm một chút huyết sắc đều không có, cậu nghi ngờ nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, giọng nói mềm mỏng hơn.
"Tức giận sao?"
Tiffany không nói lời nào, chỉ là nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập hận thù và chán ghét.
"Tae cũng đã cho em cắn rồi. . . . . . Thực xin lỗi, là Tae không tốt." Cậu ôm mạnh cô vào trong lòng, lòng bàn tay phủ trên gáy của cô "Là Tae quá nóng vội, chỉ cần đụng vào em lại kìm nén không được. Em mất hứng có thể cắn Tae lại lần nữa là được."
Tiffany rút vào trong lòng cậu chỉ nhỏ giọng ngập ngừng "Đưa tôi lên bờ."
Taeyeon cũng không muốn lại đùa giỡn với cô nữa, nắm lấy thắt lưng của cô quay lên bờ
"Mẹ, Cô ——"Taeyong đứng dậy la lớn tiếng trên bờ nhảy lên nhìn bọn họ phất tay "Con đói muốn chết."
Taeyong ở trên bờ chơi lấy tay dọc đầy cát, Tiffany giúp bé phủi tay "Cục cưng đói bụng rồi sao? Chúng ta về nhà ăn có được không? dì vẫn đang chờ con ở nhà."
Taeyong há to miệng, bỗng nhiên Taeyeon nói xen vào " Cục cưng, cô biết một nhà hàng gần đây, có món cơm trộn ăn rất ngon, chúng ta đi ăn có được không?"
Taeyong lộ ra bộ dạng thèm ăn, miệng nhỏ đều đã kìm lòng không nổi bập môi lên. Tiffany cũng không thèm nhìn đến người nào đó cứ nhìn chằm chằm Taeyong.
"Taeyong, dì ở nhà một mình ăn cơm rất cô đơn."
Ánh mắt Taeyong vừa sáng lên lại trở nên ảm đạm, sau cùng dẩu môi lên ". . . . . . Được rồi."
Người nào đấy hoàn toàn bị xem nhẹ nhíu mày ai oán nhìn bóng lưng của Tiffany. Người phụ nữ này suy cho cùng có bao nhiêu ý chí sắt đá chứ.
Lúc thay quần áo Tiffany ra lệnh cho Taeyong mang quần áo của mình đến phòng tắm để cô giúp bé thay. Taeyong nháy đôi mắt đen vô tội "Vì sao?."
Tiffany bực bội hất cằm lên, vì sao ư, đương nhiên là vì mẹ con chán ghét tên giả mạo kia. Cô khoanh tay lạnh lùng nói "Taeyong không nghe lời mẹ nói sao ?"
Taeyong mặc quần bơi bông hoa, tủi thân mang theo cái thùng nhỏ chứa cát của chính mình rồi đầu cúi xuống thấp . Taeyeon nhìn cái miệng nhỏ đầy thương cảm của thằng nhóc kia, không hiểu tại sao trong lòng lại khó chịu. Cậu không nói hai lời, khom lưng ôm cục cưng trở lại lập tức đi tới phòng tắm bên cạnh, tay nắm lấy Taeyong đong đưa.
"Cục cưng ngoan, chúng ta không để ý tới người mẹ bị thần kinh của con nữa , cô sẽ tắm cho con nha."
Tiffany trợn mắt há hốc mồm, đứng ở trước cửa phòng tắm bên cạnh nhìn bóng lưng của Taeyeon "Kim Taeyeon cô, cái tên khốn kiếp này, dẫn con tôi đi vào đó làm gì?"
"Có bản lĩnh em cứ vào, Tae sẽ trả cục cưng lại cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro