Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

"Cô Kim, ở chỗ chúng tôi thật không có người tên Tiffany Hwang." Quản lý hộp đêm lau mồ hôi mỏng trên trán, vất vả giải thích "Ngay cả người làm vệ sinh cũng không có tên của cô gái đó ạ."

Taeyeon dụi điếu thuốc đang cháy dỡ vào gạt tàn thủy tinh, chau mày, ánh mắt hung tợn vô cùng "Đồ vô dụng."

Quản lý đứng đó giận tái mặt nhưng không dám nói gì.

Taeyeon đứng lên, lẳng lặng liếc nhìn giám đốc hộp đêm, xong lại xoay người đi ra ngoài, trên mặt cậu nhìn không rõ vui giận, nhưng bóng lưng kêu ngạo lạnh lùng, toàn thân cũng tản ra hơi lạnh thẩm thấu qua người khác.

Ở đây chính là nơi cuộc sống về đêm bắt đầu, trên hành lang không tránh khỏi việc gặp được người quen, thấy người đang đứng ở trước cửa phòng cười đùa với mình, Taeyeon hờ hững đi thẳng ra cửa.

Sooyoung vỗ vỗ vào mông cô bạn xinh đẹp bên cạnh, ý bảo cô ta vào phòng trước, nhìn Taeyeon chế nhạo "Ơ, trung tá Kim đang bận rộn đi đâu đây? Tớ có hàng mới, có muốn nếm thử hay không?"

Taeyeon liếc xéo Sooyoung một cái, môi khẽ mấp máy "Cút đi"

Sooyoung nhướng mày, cảm thấy hứng thú với bộ dạng này của Taeyeon, tay chống vào cửa hô to phía sau cậu vô cùng hứng thú "Này, đi thật hả? Bộ quỷ nhập vào người cậu sao? Ai dám chọc giận cậu hả?"

"Chết tiệt, cậu là gì của tôi hả?" Vẻ mặt Taeyeon đằng đằng sát khí, không thèm quay đầu lại, mắng "Can thiệp sâu quá rồi đó."

Sooyoung bĩu môi, cũng đế thêm một câu "Này cô Kim , bộ chưa thỏa mãn dục vọng à."

Taeyeon biết cũng không phải là mình chưa thỏa mãn dục vọng, mà là, tìm không thấy Tiffany.

5 năm sau, bỗng nhiên cô xuất hiện, đốt lên ngọn lửa tàn đã nhiều năm trong thân thể cậu, rồi lại yên lặng biến mất tiêu, Taeyeon cảm thấy vô cùng cáu kỉnh. Tối hôm qua, cậu không ngừng nhớ lại những năm tháng thanh xuân, nhớ ra rất nhiều việc liên quan đến Tiffany. Nhưng giờ phút này, cậu lại có cảm giác mình ngu chưa từng thấy ,  chỉ có mình cậu nhớ thương chuyện quá khứ, còn người khác đã chẳng thèm ngó tới từ lâu rồi.

Cậu lái xe tìm kiếm không mục đích trên con đường gần thành phố mà hôm qua đi cùng Tiffany, đương nhiên là không thu hoạch được gì. Taeyeon nhìn dòng người hối hả ngoài cửa xe, tiếng rao hàng huyên náo, còn có tiếng của nhà nghỉ nhỏ tư nhân làm cho cậu đau đầu.

Đây là cái chỗ quỷ gì vậy chứ?

Tiffany lại dám lừa cậu, nói làm phục vụ tại hộp đêm, nhưng hoàn toàn từ đầu đã không có tên của cô, rốt cuộc là cô ở đâu? Đang làm cái gì? Tại sao lại lừa gạt cậu, những năm nay có người yêu hay không? Đáng chết, ngay cả vấn đề quan trọng như vậy mà đêm đó cũng không hỏi. Nói không chừng ngay cả địa chỉ cũng là giả rồi. Taeyeon nghĩ tới những chuyện này thì càng trở nên cáu kỉnh. Tiffany vì sao lại đối xử với cậu như vậy? Ngoại trừ năm đó hai người không nói rõ ra chút tình cảm kia, không lẽ cậu lại bị ghét đến độ như vậy chứ?

Taeyeon đốt một điếu thuốc, chưa hút được hai hơi lại bực bội vứt ra cửa sổ, một số bảng hiệu màu đỏ tươi chói mắt vô cùng ở trong bóng tối đâm vào mắt cậu phát đau. Nhất định cậu phải kiếm ra cô, bực bội... bực bội...

Taeyeon nện một cái lên tay lái, trong đầu cậu chỉ có mình cô. Trước kia cậu cũng không phải như vậy, cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ muốn thứ gì mà không được. Khi cậu còn trẻ, Tiffany chính là nhiệt quyết cậu cầu mà không được, bây giờ lại xuất hiện, lại đem đống tro tàn đã lắng động kia của cậu dấy lên thêm lần nữa.

Tiffany tính làm gì đây? Làm cho cậu mất khống chế hết lần này đến lần khác. Mắt Taeyeon dâng lên lửa giận, lấy điện thoại gọi cho một người đàn em trong sở cảnh sát "Giúp tôi tìm người..."

Lúc Taeyeon kết thúc cuộc trò chuyện, khóe môi mới có một nụ cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vào tay lái, trong mắt hiện lên thần thái nhất định sẽ được. Lúc này điện thoại vang lên lần nữa, là ba cậu – Kim Taeyang gọi tới, một giọng đàn ông chính trực hùng hậu, sống lưng của Taeyeon dựng thẳng cả lên.

"Nghe nói thằng nhóc Baekhyun vừa gây họa?" Giọng nói nhất quán của ông Kim cực kỳ giống vẻ nghiêm túc bên ngoài của ông, tâm tình không hề nhấp nhô.

Taeyeon "Vâng" một tiếng, nói "Đã giải quyết xong rồi, không có chuyện gì lớn ạ."

"Thật là xấu hổ mà ." Bỗng ông Kim gầm nhẹ làm Taeyeon sợ hết hồn "Chơi đến vào bệnh viện mà xem như chuyện nhỏ à? Chú ba của con bây giờ đang ở thành phố C không về được, con đi xem tình hình nó thế nào, xong rồi lập tức chạy về nhà báo cáo với ba."

"Vâng." Taeyeon luôn luôn thấy đây không phải là ba mình, mà có cảm giác chính là thủ trưởng của mình.

Chỉ làm cho có lệ, Taeyeon cũng định chuẩn bị đến bệnh viện thăm Beakhyun một chút. Ngày hôm qua, sau khi xảy ra chuyện không may, cậu cũng chưa vào đó. Lúc đưa Tiffany về xong thì ngủ một giấc đến 6 -7h tối, không biết thằng nhóc kia tỉnh rồi có chuẩn bị tìm Tiffany gây phiền phức không nữa.

...

Khi Taeyeon đến bệnh viện, đã tối muộn rồi. Cô y tá trẻ trực ban đỏ mặt cản cậu "Này cô, thật xin lỗi, đã hết giờ thăm bệnh rồi ạ."

Taeyeon nở một nụ cười mê người "Chỉ năm phút thôi."

Cô y tá trẻ mím môi nghĩ hồi lâu "Năm phút thôi ạ, nhiều hơn chút cũng không được."

Taeyeon cong môi cười nhẹ, đôi mắt đen sáng long lanh "Cám ơn."

Baekhyun đang nằm gối lên tay xem tivi, chân mày nhíu lại sít sao, thấy Taeyeon đẩy cửa bước vào, khóe mắt giật giật, ấm ức chào hỏi "Chị"

"Ừ" Taeyeon ngồi trên ghế salon, gác đôi chân không dài lên "Sao rồi?"

"Khá hơn nhiều." Tâm tình của Baekhyun cũng không vui, có lẽ ngày hôm qua mất máu quá nhiều, rõ ràng cũng không còn tinh thần gì, bộ dạng nói chuyện với Taeyeon cũng uể oải "Chỉ là nhúc nhích thì có hơi đau, Aaaaaa, chết tiệt, chờ em xuất viện, chắc chắn sẽ chơi chết con quỷ đó."

Taeyeon lạnh lùng nhìn Baekhyun"Còn nghĩ tới chuyện này, chị thấy em bị thương không đủ nặng rồi."

Baekhyun ngó lên trần nhà không biết suy nghĩ gì, qua một lúc lâu, ánh mắt mới sáng lên quay đầu nhìn Taeyeon "Chị, cô gái ngày hôm qua, là Tiffany Hwang sao? Lúc đó đầu óc em choáng váng, nhưng gương mặt kia, rõ ràng chính là Tiffany Hwang đó."

Bàn tay giao nhau của Taeyeon khẽ nhúc nhích, nhướng mắt liếc cậu ta một cái "Em biết Tiffany Hwang sao?"

Sắc mặt Baekhyun thay đổi thần kỳ, giọng nói cũng kỳ quái hơn "Tiffany Hwang chứ gì.. Ai mà không biết."

Taeyeon nheo mắt lại nhìn Baekhyun tỉ mỉ. Gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lẽo, không hề tiết lộ ra chút tâm tình nào, cậu bình tĩnh hỏi "Em có nói chuyện qua với cô ta?"

Baekhyun nở một nụ cười gian ác, ánh mắt nham hiểm ngả ngớn hơi đắc ý "Đâu chỉ nói chuyện qua, em còn cùng cô ta..."

"Baekhyun à ." Một giọng phụ nữ nức nở cắt ngang, người chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng.

Taeyeon nhìn ra, là mẹ của Baekhyun tới, tài xế đi theo phía sau xách một đống thuốc bổ trong tay. Taeyeon nhíu mày đứng dậy chủ động chào "Thím ba."

Mẹ của Baekhyun thấy Taeyeon thì ngẩn người "Taeyeon cũng ở đây à, ôi, con nói xem thằng nhóc Baekhyun này không có một ngày nào làm thím bớt lo được."

Baekhyun bị mẹ của cậu nâng cằm nhìn xung quanh, trợn mắt bất đắc dĩ "Mẹ à, chỗ con bị thương là ở bụng, không phải mặt."

Mẹ của Baekhyun nghe như vậy lại muốn vén chăn lên, Baekhyun liền vội vàng cầm lại góc chăn, làm ra vẻ đau khổ "Mẹ, mẹ à, con không sao, mẹ đừng sợ hãi như đã xảy ra chuyện vậy, miệng vết thương lại rạn nữa giờ."

Vẻ mặt của mẹ Baekhyun cũng hơi thả lõng, nhưng vẫn còn nói nghiêm trọng "Bị thương ở bụng, sẽ không ảnh hưởng đến sinh dục chứ? Mẹ còn chưa được bồng cháu đấy."

Taeyeon nghẹn cười, chưa từng nghe thấy bị thương ở bụng lại ảnh hưởng tới chức năng sinh dục. Nhưng mà nếu Baekhyun thật không ổn cũng coi như là một công đức. Taeyeon ho một tiếng "Thím ba, con đi trước đây, hai người từ từ nói chuyện, chút nữa con lại đến trông nó."

"Ôi, Taeyeon" Mẹ Baekhyun gọi Taeyeon lại hỏi khẽ "Người làm Baekhyun bị thương, con xử lý làm sao?"

Taeyeon nhìn bà, hơi mỉm cười, nói "Thím ba hi vọng con xử lý thế nào?"

"Tốt nhất con giao người cho thím." Mẹ Baekhyun híp mắt, giọng nói hơi nham hiểm "Dám làm con thím bị thương, tuyệt đối không dễ dàng tha cho nó như vậy."

Taeyeon im lặng vài giây, vỗ vỗ vai của bà an ủi "Chuyện này thím cứ giao cho con, thím cứ an tâm chăm sóc Baekhyun, chờ nó khỏe hẳn rồi hãy nói."

Bà ấy  gật đầu đầy tâm sự.

Taeyeon nghĩ thế nào đây? Trong truyện này, cậu vốn không đứng về phe Baekhyun, từ nhỏ Baekhyun đã ỷ vào nhà họ Kim, đã nổi tiếng ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc... cậu có một thằng em trai như vậy cũng thật mất mặt mà.

Tuy nói Taeyeon cũng không phải thánh nhân có đạo đức cao thượng, nhưng ít nhất cũng không làm chuyện gì quá giới hạn. Bây giờ, ngày qua ngày thấy Baekhyun ngày càng càn rỡ, trong lòng cậu cũng có ý nghĩ khác. Taeyeon mới vừa vinh dự lên Trung Úy, đường làm quan của ông Kim cũng ngày càng thuận lợi, trước mắt chính là thời kỳ mấu chốt của cả nhà họ Kim. Nếu như bị Baekhyun gây ra chuyện gì, đừng nói cậu, ngay cả ba của anh cũng sẽ bị dính líu. Taeyeon nghĩ đến những chuyện hư hỏng của Baekhyun, đương nhiên cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu của mẹ Baekhyun. Bất kể người kia có phải là Tiffany hay không thì cậu cũng không đồng ý. Huống chi bây giờ cậu vẫn còn chút hứng thú như vậy với Tiffany. Nếu cô rơi vào tay của mẹ Baekhyun, quả thực cậu không dám nghĩ nữa.

Nhưng vấn đề là bây giờ đi đâu tìm người đây. Rõ ràng ngay cả bóng dáng của cô cũng không thấy, nhưng khắp nơi đều là hơi thở của cô, không có lúc nào lại không xuất hiện trong cuộc sống của cậu.

...

Tiffany bước xuống sân khấu, ngồi tháo trang sức trong phòng hóa trang. Mấy cô gái trẻ bên cạnh đều thầm thì cười cười nói nói, tối nay làm vũ công cho một nữ ca sĩ, tiếp xúc trong khoảng cách gần như vậy, cũng khó tránh khỏi chuyện tụ tập nói chuyện phiếm vài câu. Từ trước đến giờ Tiffany không thích nói xấu người khác, chủ yếu là cô cũng không rãnh như vậy. Chỉ đơn giản sau khi tháo trang sức liền chạy vào phòng thay đồ. Sau lưng cô, Sunny vừa tháo lông mi giả vừa nói "Ôi, chút nữa các cô ấy rủ đi ăn lẩu, cậu không đi hả?"

Tiffany đứng ở cửa bắt đầu cởi vớ da màu đen, hai đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn "Không đi, các cậu đi đi, hôm nay tớ đã hứa với Taeyong về sớm tắm cho nó rồi." Bình thường cũng là Yuri tắm rửa cho nhóc con, thật sự cô quá bận, có đôi khi kết thúc công việc thì con trai đã ngủ rồi. Nhớ tới chuyện ngày hôm qua con trai nghe được, cô cũng muốn về nhà sớm một chút, vui vẻ nhớ tới đôi mắt đen long lanh, hun chùn chụt vào mặt cô, trong lòng Tiffany cũng êm ái ngọt ngào, khóe miệng mỉm cười.

Sunny cong miệng lên "Vậy cũng tốt, con trai quan trọng hơn, nói với con trai nuôi của tớ dùm, hôm nào mẹ nuôi này sẽ dẫn nó đi ăn ngon."

Tiffany liếc nhìn Sunny "Thôi đi, miệng Taeyong cũng bị cậu nuôi hư rồi, mỗi lần đều không thích ăn cơm, luôn ầm ĩ đòi ăn pizza."

Phòng thay quần áo của vũ đoàn thật ra rất đơn sơ, phòng hóa trang kế bên chỉ cách một tấm màng ngăn, người bên ngoài nói cái gì, ở bên trong đều nghe được rõ ràng. Tiffany mở tủ treo quần áo của mình ra để thay, nghe được tiếng nói ông bầu vang lên bên ngoài "Tối mai khách sạn Genie khai trương, thiếu mấy người, ai muốn đi không?"

Ông bầu vừa nói dứt, lập tức đã có người bắt đầu oán trách "Ông bầu à, anh cũng  không coi chúng tôi là người rồi, mấy ngày nay cũng nhận nhiều buổi biểu diễn rồi, ngai mai không phải cho chúng tôi được nghỉ ngơi sao?"

Ông bầu hừ một tiếng, nhìn chằm chằm cô gái vừa nói "Các cô còn trẻ tuổi hơn tôi nhiều, sao cứ hở chút lại than mệt thế. Lần này không phải hoạt động tập thể, chẳng qua bên kia thiếu mấy người, coi như là kiếm thêm thu nhập, muốn đi thì đăng ký."

Sunny đang ngồi trước bàn hóa trang giơ tay lên "Tôi đi tôi đi, tôi biết Genie, tổng giám đốc bên đó là con trai thứ 2 của Jung gia trùm bất động sản đầu tư vào, nghe nói rất bạo tay nha, khẳng định trả thù lao cũng không thấp, đúng lúc tôi thích cái váy kia thì lại có tiền mua rồi."

Ông bầu nhướng mắt, ánh mắt sắc bén liếc Sunny "Cô cũng tra kỹ ghê."

Sunny không thèm để ý, cười đắc ý "Đó là tôi luôn để ý đến người nổi tiếng, Jung Yong Hwa đúng hay không?"

"Ầm ầm" một tiếng động ầm ĩ vang lên từ trong phòng thay quần áo, phòng hóa trang yên lặng như tờ, ông bầu hoài nghi ngó chừng cánh cửa phòng thay quần áo "Chuyện gì xảy ra, ai ở bên đó?"

Sắc mặt Tiffany tái nhợt bước ra từ bên trong, nắm tay lại thật chặt, nhìn ông bầu cười khó khăn "Ông bầu à, tôi... cũng đăng ký."

...

Tiffany về nhà, mới vừa mở cửa ra đã thấy Taeyong ôm gấu bông nằm bò ở đó, vừa thấy cô bước vào đã lập tức nhảy lên, chạy về phía cô mừng rỡ "Mẹ, mẹ đã về rồi."

Tiffany nhìn gương mặt dễ thương, đôi mắt đen tròn của con trai, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó "Sao lại ngồi ở đây?"

Yuri nghe được tiếng nói, chống nạn đi tới "Không phải em hứa tắm cho nó sao? Cơm nước xong vẫn còn chờ ở đây này."

Động tác Tiffany cúi đầu thay giày dừng lại, nhanh chóng xoay đầu nhìn con trai cười, cúi người ôm lấy nó "Mẹ tắm cho cục cưng nha."

Yuri nhìn em gái và cháu trai thân mật, khóe miệng cũng mỉm cười.

Tiffany mở nước vào bồn tắm, Taeyong cũng dùng bàn tay nhỏ của mình cởi quần áo, nhưng phấn đấu mãi vẫn không thể mở được nút áo, gương mặt nho nhỏ nhăn nhó, lông mày cau lại gắt gao. Tiffany thử độ ấm của nước, quay đầu lại thấy bộ dáng như vậy của Taeyong, bật cười lắc đầu, đưa tay kéo nó đến trước mặt mình "Mẹ cởi cho."

Taeyong ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cẩn thận dè dặt "Mẹ, con không phải đứa bé ngốc."

Tiffany hơi không hiểu ý nó, nghi ngờ "ừ" một tiếng, nhìn vào ánh mắt trong veo của con trai, bỗng nhiên hơi hiểu ra.

Nhớ tới những lời nói lúc mình mất khống chế đã nói với con trai, và phản ứng sợ hãi của nó, cô hiểu được thì ra đã để lại linh hồn non nớt của nó 1 vết xấu. Tiffany nhìn nó kinh ngạc, ngay cả ngón tay mở nút áo cũng dừng lại.

Gương mặt mủm mỉm của Taeyong khẩn trương nhìn cô chăm chú, dường như sợ rằng một giây sau cô lại lộ ra bộ dạng dữ tợn vậy, bàn tay nhỏ bé khẽ chạm vào tay cô "Mẹ?"

Tâm tư Tiffany rất phức tạp, hôn lên trán của nó, cọ cọ vào sống mũi nho nhỏ của con trai "Mẹ biết, Taeyong thông minh nhất."

Khuôn mặt xinh đẹp của Taeyong lúc này mới như đóa hoa được nở ra, đôi mắt sáng ngời chớp chớp khoe thành tích "Hôm nay ở nhà trẻ, cô giáo khen con đó."

Tiffany nhíu mày, làm ra vẻ rất hứng thú, vừa kéo cánh tay nhỏ của nó để cởi áo "Thật sao, cô giáo khen con cái gì?"

"Mấy bạn trong lớp ăn không ngoan, lúc ngủ trưa còn len lén nói chuyện." Thân thể trắng nõn của Taeyong nhanh chóng được cởi trần truồng, đứng trước bồn tắm, trong tay còn ôm gấu bông không chịu buông "Con không kén ăn, lại thông minh, có đúng không mẹ?"

Tiffany cười không ra tiếng, nhấc mi mắt lên nhìn "Không kén ăn?"

"Ắc..." Taeyong ranh mãnh trợn mắt, nhớ tới hôm qua vẫn còn quấy đòi dì cho bánh trứng nhân xoài, xém chút còn ăn vạ lăn qua lăn lại trên đất, trong nháy mắt cậu nhóc đỏ bừng mặt, cắn cái miệng nhỏ mím mím "Không kén ăn, chẳng qua là, chẳng qua là thích ăn đồ đặc biệt thôi."

Tiffany vuốt tóc của con trai, dụ dỗ nó đặt gấu bông lên kệ, rồi mang nó vào bồn tắm. Đứa bé nào cũng thích nước, Taeyong còn lợi hại hơn, vào hồ nước như cá vùng vẫy trong biển lớn, bơi lội năng động, bồn tắm nho nhỏ cũng lay động tự nhiên. Tiffany suy nghĩ, chờ con trai lớn hơn một chút sẽ cho nó đi học bơi.

Tiffany nắm tay nó lại để kỳ cọ, vỗ một cái vào chiếc mông nhỏ của con trai "Ngồi đàng hoàng, quậy nữa nước sẽ lạnh mất."

Taeyong lập tức ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm, đôi mắt ướt nhìn Tiffany. Tiffany nhìn con trai lớn lên từng ngày, gương mặt càng xinh đẹp, nhưng không giống mình chút nào, trong lòng khó chịu không nói nên lời.

Chuyện xảy ra trong thời niên thiếu không may mang đến tai nạn nặng nề, đứa bé này... Cô rũ mắt xuống, không dám nghĩ tiếp nữa, cũng không dám nhìn con trai, hai tay di động xoa ngực cho con, mùi thơm tươi mát ngập trong không gian nhỏ hẹp.

"Mẹ, mẹ rãnh... có thể đến nhà trẻ đón con tan học không?" Taeyong bám lấy đầu ngồi trên bồn tắm, giống như đang tự mình lẩm bẩm.

Tiffany yên lặng nhìn nó thật lâu.

Taeyong hơi bối rối nhướng mày, khoát tay liên tục "Con nói, lúc mẹ không bận, một lần... là được rồi."

Tiffany lau bọt xà bông trên chóp mũi của nó, hỏi nghiêm túc "Tại sao? Dì tới đón con không tốt sao?"

"Tốt" Taeyong gật mạnh đầu, lông mi không ngừng chớp chớp "Nhưng những bạn khác đều có mẹ đón, con cũng muốn.... để cho các bạn gặp mẹ mình"

Tiffany im lặng dùng nước ấm tắm sạch sẽ cho con trai, Taeyong nhìn cô thật lâu cũng không nói gì, thất vọng rũ mắt xuống, yên tĩnh không nhúc nhích nữa.Tiffany lấy khăn lông lớn bộc kỹ nó lại, cọ nhẹ lên sống mũi nó, khẽ nói "Mẹ rãnh sẽ đi, được không?"

Taeyong lập tức lấy lại tinh thần, lúc ngẩng đầu lên hai mắt sáng quắc như ngọc đen "Thật sao?"

Tiffany cười gật đầu "Nếu Taeyongie nghe lời dì nhiều một chút, dì cảm thấy Taeyongie có biểu hiện tốt, thì mẹ mới đi."

Taeyong vui mừng nhích tới nhích lui trong khăn tắm, muốn dùng cánh tay nhỏ mủm mỉm vươn ra ôm lấy Tiffany, bất đắc dĩ Tiffany phải bọc kín nó lại, giãy dụa thế nào cũng không bung ra được.

Vẻ mặt Taeyong đau khổ, tội nghiệp la lên "Mẹ, ôm con đi."

Trong phút chốc, trong lòng Tiffany không khỏi ngọt ngào, cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn, trái tim đầy mật ngọt. Cho dù ban đầu giữ lại đứa bé này vì một ít lòng riêng, ôm ý nghĩ lợi dụng nó, thế nhưng 4 năm nay, con trai đã cho nàng sự an ủi và cảm động, đã dần dần lấp đầy linh hồn trống rỗng của cô, làm những việc đau đớn kia... cũng dần dần không còn đau đớn nhiều nữa.

...

Ngày thứ 2, Tiffany chuẩn bị đi làm, Yuri đã ngồi ở bàn ăn loay hoay với cái laptop, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ bàn phím, vẻ mặt nghiêm túc. Taeyong bấm chiếc điều khiển xe lửa từ xa rất hí hửng, chu cái mông nhỏ ngọa nguậy trên thảm lông. Tiffany đang thay giày ở cửa, suy nghĩ một chút lại bước đến ngồi đối diện với Yuri, ngần ngừ nói "chị, bây giờ chúng ta có bao nhiêu tiền?"

Yuri từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cô bất ngờ "Sao vậy, em có chuyện cần dùng gấp à?"

Yuri dựa vào chút tiền tích cóp lúc trước của ba mẹ để lại, thử đầu tư vào một ngạch sản phẩm nhỏ, bằng kiến thức chuyên nghiệp lúc học đại học của cô cũng buôn bán có lời không ít. Sau đó, cô đầu tư vào cổ phiếu, mặc dù không có nói cho Tiffany rõ hiện tại trong ngân hàng có bao nhiêu tiền, nhưng gánh nặng của Tiffany bây giờ đã nhẹ hơn rất nhiều, tiền của Tiffany bình thường hay để lại dùng trong nhà, Yuri cũng không hề đụng đến.

Bàn tay Tiffany để trên bàn khẽ run, móng tay cũng cắm sâu vào lòng bàn tay, cô ngẩng đầu trấn định, gương mặt tái nhợt nghiêm túc "chị, chuyện lúc trước chúng ta nói, bây giờ hẳn nên bắt đầu."

Chân mày  của Yuri dần dần chau chặt lại, nhìn Tiffany không nói câu nào.

Tiffany nói tiếp "Mặc dù em không biết số tiền tiết kiệm của chúng ta đã lên tới mấy đơn vị, nhưng em thật sự không còn chờ được nữa, một khắc cũng không được. Chị à, chị biết động lực em gắng gượng sống tới bây giờ là gì, bây giờ chúng ta ... có thể bắt đầu có đúng không?"

Yuri nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết, tay từ từ thu hồi không đặt lên bàn phím nữa, gương mặt đã không còn một tia dao động "Fany à , cuộc sống bây giờ của chúng ta không tốt sao?"

Tiffany cắn chặt môi, trong mắt ánh lên sự đấu tranh, cô mơ màng nhìn chằm chằm vào Taeyong đang chơi bên kia, thất thần ngồi thật lâu. Không biết tại sao, cô có cảm giác, cảm thấy mỗi lần cô nhắc đến chuyện này với Yuri, thì chị ấy  đều có ý kiến khác...

Yuri cũng nhìn về phía Taeyong, một lát sau khẽ nói "Em chuẩn bị làm gì Taeyong đó?"

Thân thể Tiffany run lên một cái, đầu ngón tay càng bấu chặt vào lòng bàn tay.

Yuri đóng laptop, chống mép bàn đứng dậy, quay lưng về phía Tiffany lạnh lùng "Fany, chuyện chị hứa với em, sẽ không quên đâu."

...

Tiffany ngồi ở Genie, vẫn đang ngẩn người ở trong phòng trang điểm. Câu kia của Yuri "Em chuẩn bị làm gì Taeyong đó" làm cho trái tim chai cứng của cô đau đớn, không ai có thể hiểu cảm nhận của cô, không một ai – hiểu được cảm giác tuyện vọng, đấu tranh không cam lòng và tương lai mù mờ này của cô.

Cô cầm chì kẽ mắt không xong, cáu kỉnh gãi gãi mái tóc dài, ngồi đó tiếp tục ngẩn người.

Sunny nhìn cô nghi ngờ "Không sao chứ? Cần tớ giúp không?"

Tiffany thở dài "Không cần." Cô điều chỉnh tâm trạng một lần nữa, cố gắng làm mình an tĩnh lại, trang điểm, thay quần áo, bắt đầu bước lên sân khấu tập lại lần cuối.

Tiffany thấy Jung Yong Hwa đang hăng hái ở đại sảnh, bước chân lại loạn lên, cô nhìn hắn trong đám người áo quần bảnh bao, luôn mồm vâng dạ với bọn họ, từ từ cất bước đi vào.

Cách trở 5 năm, trí nhớ vẫn rõ ràng như vậy, hận thù trong lòng chưa hề tiêu đi chút nào. Hàm răng Tiffany cắn chặt, không ngừng tự nhắc mình phải tỉnh táo.

Jung Yong Hwa nghe người phụ trách báo cáo, gật đầu "Còn hai giờ nữa sẽ bắt đầu, mọi người cực khổ chút, không để xảy ra bất cứ vấn đề gì."

Người phụ trách đứng nghiêm "Jung tổng yên tâm, tôi sẽ luôn chú ý."

Ánh mắt sắc bén của Jung Yong Hwa nhìn lên sân khấu, sau cặp kính không gọng là đôi mắt thâm thúy sắc sảo. Dường như hắn đang suy nghĩ nhìn những diễn viên đang tổng dợt lần cuối trên sân khấu, thấy một bóng dáng mảnh mai ở hàng thứ hai thì hơi hoảng hốt. Biểu tình trên mặt trong nháy mắt có sự thay đổi kỳ lạ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, hắn gật đầu với những người đứng phía sau "Mời các vị tiếp tục."

Nghi thức khai mạc vô cùng thuận lợi, vũ đạo của các diễn viên múa như Tiffany chỉ là giúp vui, nhằm hạ nhiệt không khí giữa buổi tiệc thôi. Từ lúc bước xuống sân khấu, Sunny đã không thấy Tiffany, gọi điện cũng không ai nghe, cô nghi ngờ hỏi vài chị em đi cùng cũng không tìm được.

Tiffany đứng ở một góc đại sảnh, nhìn qua khe lá quan sát nhất cử nhất động của Jung Yong Hwa. Jung Yong Hwa đang tiếp những vị khách tối nay, bộ đồ tây ôm thẳng vóc người cao lớn, thoạt nhìn cũng là một bộ dáng tinh anh. Chẳng biết có phải cảm giác của mình sai hay không, hắn cảm thấy, lưng mình ớn lạnh toàn thân cả đêm.

Lúc Jung Yong Hwa đi vào phòng vệ sinh, cảm giác này càng mãnh liệt, nhưng quay đầu lại thì không thấy gì, ánh đèn hành lang mờ mờ không thấy một bóng người, hắn nhíu mày không suy nghĩ nhiều nữa.

Tiffany từ từ đi ra từ cửa của lối đi phòng cháy chữa cháy, ánh mắt u tối nhìn Jung Yong Hwa đi vào phòng vệ sinh, cô mang bao tay trắng muốt vào, nối gót theo hắn....

 Tối nay thật ra Taeyeon không muốn đến, cậu là cảnh sát, đối với loại thương nhân a dua nịnh hót này thì chán ghét vô cùng. Nhưng ngại vì mối quan hệ với nhà họ Jung nên phải lộ diện. Cho nên khi cậu buồn chán dựa vào hành lang hút thuốc lá, nhưng nhìn xuyên qua làn khói trắng mong manh, thấy Tiffany đang vội vàng bước nhanh về phía mình, trên mặt cậu lại lộ ra nụ cười duy nhất trong cả đêm.

Tiffany cúi đầu giật bao tay tơ tằm xuống, trái tim còn đập kịch liệt, ngay cả bước chân cũng hơi lảo đảo. Làm thân mình đụng vào một lồng ngực săn chắc, Tiffany  la lên theo bản năng "A..."

Ngẩng đầu nhìn lên, là một đôi mắt đen nhánh sâu không tháy đáy, một tay cậu còn kẹp lấy điếu thuốc đang bốc khói, một tay thì đang tự nhiên vịnh vào bờ eo của cô, tiếng nói trầm ấm êm ái khàn khàn vang lên như ma quỷ "Chạy đi đâu hả?"

Tim Tiffany càng đập kinh dị hơn, gương mặt không còn chút máu dưới ánh đèn thoạt nhìn trong suốt vô cùng, cô nói ngập ngừng "Sao cô lại ở đây?"

Taeyeon lẳng lặng nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, cậu cảm nhận rõ tấm thân dưới vòng ôm của cậu đang run sợ, vừa định mở miệng hỏi thăm đã thấy đám bảo vệ nhà hàng chạy về phía cuối hành lang. Cậu nheo mắt nhìn theo những bóng dáng đang di động kia, lại từ từ cúi nhìn Tiffany.

Bộ ngực Tiffany khẽ phập phồng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, nhưng từ đầu đến cuối cô cũng không dám nhìn Taeyeon cái nào, cô không biết Taeyeon có phải đã cảm thấy xảy ra chuyện gì hay không.

Bỗng nhiên tay Taeyeon ra sức kéo cô vào trong ngực. Tiffany kinh hoảng ngẩng đầu, thấy được chiếc cằm nhẵn nhụi khêu gợi của cậu, cậu khẽ nghiêng đầu sát vào Tiffany, cười nhẹ nói "Không phải là em đổi nghề làm kẻ trộm đó chứ?"

Taeyeon ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Tiffany, lúc nói chuyện đôi môi cách cô rất gần , suýt nữa dán lên vành tai xinh đẹp của cô. Mùi hương bạc hà tươi mát quanh quẩn chóp mũi của Tiffany, toàn thân Tiffany trở nên cứng ngắc, đợi cho đến khi tiếng bước chân biến mất ở cuối hành lang liền vội vã đẩy Taeyeon ra.

Taeyeon lại nhoẻn miệng cười đắc ý, yên lặng nhìn cô "Xem ra em thật sự trộm vật quan trọng gì rồi."

Tiffany nắm chặt cái bao tay lụa trắng, nơi nào đó trong ngực phát ra tiếng vang càng lúc càng lớn, cô nghi ngờ Taeyeon có thể nghe được nhịp tim không bình thường của mình hay không —— quả nhiên chuyện xấu chỉ thích hợp với người xấu, cô như vậy . . . . . . thật là chưa đủ kinh nghiệm.

Tiffany chậm chạp kéo tâm trí lại từ từ ngẩng đầu lên "Cô nói cái gì, tôi không hiểu."

Taeyeon nhếch mày lên, khói thuốc từ ngón giữa bay lên mù mịt, đôi môi hoàn mỹ cười thản nhiên "Có thể đánh động nhiều người như vậy, nhất định là Jung Yong Hwa đã xảy ra chuyện rồi, để cho tôi đoán một chút, hắn đắc tội như thế nào với cô Hwang đây."

Mặt Tiffany lúc trắng lúc xanh, cô biết Taeyeon đang cười nhạo sự thanh cao kiêu ngạo khi còn bé của cô, trên mặt càng lạnh lẽo tối tăm , đôi mắt xinh đẹp hung dữ lườm cậu "Không biết cô nói gì, làm ơn tránh đường."

Thân hình Tiffany hơi nhỏ, người Taeyeon cũng tương đương ngang vai cô chặn phía trước, dĩ nhiên cô không nhúc nhích được, cậu lưu manh ngậm lấy điếu thuốc, nhướng mắt nhìn cô "Em đi đâu, tôi đưa em đi."

Tiffany ngang ngạnh ngẩng đầu lên đùa cợt "Thì ra cô Kim thích làm tài xế như vậy."

Taeyeon cũng không nói gì, cười rộ lên, giữa lông mày giống như nhuộm ánh đèn vàng sáng chói "Phải nói là , tôi chỉ thích làm tài xế cho Tiffany Hwang thôi."

Tiffany luôn cho rằng Taeyeon lưu manh, từ khi bắt đầu cuộc gặp gỡ ở sân trường xanh miết, không biết từ lúc nào người con gái này lại mạnh mẽ xen vào thế giới của cô. Lúc đó chỉ xem như sự bốc đồng lúc còn trẻ của cậu, không nghĩ được sau khi trưởng thành vẫn không hề thay đổi gì, vẫn ngả ngớn nông cạn như vậy.

Tiffany nhìn cậu xem thường "Cám ơn cô Kim có ý tốt, tự mình tôi đi được."

Taeyeon  cong khóe môi không nói lời nào, vẫn đứng sững ở đó không chịu dời đi, Tiffany sốt ruột trong lòng, loáng thoáng nghe được cuối hành lang vang lên tiếng chửi mắng ồn ào.  

Taeyeon nhếch mày lên nhìn thẳng cô "Bây giờ đi được chưa?"

Tiffany cắn răng gật đầu một cái.

Taeyeonđắc ý hài lòng tránh ra nhường đường cho cô, Tiffany đi trước mặt cậu, góc độ của cậu vừa vặn có thể nhìn thấy cô bởi vì tức giận mà hơi phồng hai má lên, giống chiếc bánh bao trắng mịn vào buổi sớm, hấp dẫn vô cùng.

Taeyeon đi lấy túi xách giúp Tiffany, Tiffany lại muốn nhân cơ hội chạy đi.

Taeyeon đi được hai bước, chợt quay người lại cười nhạt giống như vô tình nói "À, nếu tôi ở ngoài mà không thấy em, tôi nên cho em số điện thoại người bạn kia để gọi vẫn tốt hơn nhỉ?"

Tiffany ngây ngốc tại chỗ, hận đến cắn răng nghiến lợi "Tôikhông đi, ở nơi này chờ cô."

"Rất tốt." Taeyeon hài lòng, thong thả nhàn nhã bước đi tới phía phòng trang điểm.

Lúc Taeyeon nhận được điện thoại của Sooyoung, Sooyoung đang đuổi một cô diễn viên nhỏ ở bên cạnh ra, đi đến một góc yên tĩnh" Cậu chạy đi đâu vậy? Hút điếu thuốc thôi sao lại mất tích luôn vậy."

Taeyeon thở ra khẽ mỉm cười "Còn nhớ Tiffany không?" Nhớ tới bộ dáng trợn tròn đôi mắt của cô khi nãy, cậu lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, Kim Taeyeon tuyệt đối không cảm thấy mình đang bị hành hạ thân xác.

Sooyoung sắc mặt cũng cứng ngắc chốc lát trợn mắt khó tin "Tiffany trước kia làm cậu thích tới đòi sống đòi chết sao? !"

Taeyeon không nhịn được lạnh giọng trả lời "Chết tiệt, cậu mới đòi sống đòi chết đó. Được rồi, nói sau đi."

Sooyoung còn có lời muốn nói lo lắng kêu lên "Taeyeon à , tớ có việc muốn nói ——" còn lại chính là tiếng cúp máy lạnh lẽo, Sooyoung không ngừng trợn trắng mắt, cái tên này thật là càng sống càng đi thụt lùi, giống như còn 18 tuổi vậy!

Xa xa Taeyeon nhìn thấy Tiffany đang tựa vào vách tường ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp, gộp chung với sự nóng nảy, rõ ràng đang rất không vui. Cậu đi tới đưa túi cho cô chán ghét nói "Không thể mua một cái túi tốt hơn chút sao? Mỗi tháng em kiếm được cũng không ít mà ."

Tiffany vỗ vỗ trên mặt túi, nhưng trên túi không có hạt bụi nào cả, ra vẻ giống như rõ ràng nghĩ người khác bị nhiễm vi khuẩn gây bệnh, lườm cậu một cái rất khinh thường "Mắc mớ gì tới cô."

Taeyeon cau mày liếc cô, thật là không đáng yêu rồi, lúc nhỏ tốt hơn bây giờ nhiều.  

Năm tháng là con dao hai lưỡi, có thể làm cho một cô gái dịu dàng biến thành như bây giờ. . . . . . Nhất thời Taeyeon cũng không biết phải hình dung người phụ nữ này như thế nào.

Sau khi Tiffany cùng Taeyeon vào thang máy thì càng khó chịu hơn, cả người cô cũng không được thoải mái. Ánh mắt Taeyeon không e dè làm cho cô như đang đứng trên đống lửa, cô chậm rãi hít thở, ngẩng đầu xem con số màu đỏ trong thang máy nhảy lên, con số tựa như bị làm phép , chậm chạp làm cho người ta cảm thấy lo lắng khó chịu.

Taeyeon liếc mắt quan sát người phụ nữ bên cạnh, vào một không gian kín cậu phát hiện Tiffany dường như trở nên vô cùng khẩn trương, sắc mặt vốn trắng của cô, xem ra càng tựa như giống một tờ giấy, hai tay buông xuống bên người nắm chặt lại, nắm đấm tuy nhỏ nhưng lại có sức tấn công rất nhiều, lúc nào cả người cô cũng cảnh giác.

Cậu nhìn vừa cảm thấy buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc cậu để lại ấn tượng vô cùng xấu trong lòng cô hay sao?

"Em không biết khách sạn có máy quay hình sao? Jung Yong Hwa sẽ tìm được em rất dễ dàng." Taeyeon hỏi bình tĩnh.

Tiffany nghe thấy nhưng lại làm bộ như không nghe gì cả, Taeyeon nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa "Xem ra em đã có chuẩn bị rất tốt, tôi rất tò mò rốt cuộc Jung Yong Hwa xảy ra chuyện gì?"

Tiffany đáp lành lạnh "Muốn biết sao? Bây giờ cô có thể đi xem anh ta có thiếu tay thiếu chân hay không?."

Taeyeon cười lắc đầu "Lực hấp dẫn của Jung Yong Hwa, đương nhiên là không bằng em."

Tiffany nghe xong lời này liền im lặng.

Xuống bãi đậu xe, Tiffany cố gắng chạy trốn lần nữa nhưng Taeyeon giơ tay túm cô lại, bàn tay thon dài trắng trẻo đặt ở gáy cô, thì thầm vào tai cô, cười nhẹ một tiếng "Muốn về nhà nhanh vậy sau? Trong nhà có người chờ em hả?"

Tiffany bình tĩnh đẩy bàn tay  của cậu ra, không bị chộp nữa đáp lạnh lùng "Không liên quan đến cô."

Nụ cười ôn hòa yếu ớt trên mặt của Taeyeon trong nháy mắt biến mất, ánh mắt u ám lạnh lẽo như hồ nước sâu nhìn chằm chằm thẳng vào Tiffany.

Tiffany nhìn sắc mặt chợt biến đổi của cậu, hơi nghi ngoặc nhạy cảm nhận thấy quanh người cậu đều là khí lạnh bức người, cẩn thận lui về sau một bước nhìn cậu đề phòng.

Taeyeon bình tĩnh nhìn cô mấy giây, bước lên trước đi tới bên cạnh xe "Vậy còn không nhanh lên xe, đừng để cho người khác chờ lâu."

Tiffany chần chờ mấy giây rồi đi theo lên xe.

Trên đường đi Taeyeon lại vô cùng yên tĩnh, Tiffany mừng rỡ rốt cuộc cũng được tự do. Nhìn bóng đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ đến mất hồn. Ở cùng Taeyeon khiến cô trở nên khẩn trương khó hiểu, Taeyeon là con gái nhưng lại là chị họ của Kim Beakhyun, chỉ riêng hai điều này thôi cũng đủ để cho cô cảm thấy sợ hãi .

Tiffany nhìn bên ngoài cửa sổ, liền phát hiện trí nhớ Taeyeon rất tốt, chỉ đưa cô về lần có một lần mà có thể nhớ rõ được địa chỉ nhà cô, không cần hỏi cô liền lái thẳng xe đến cửa chung cư.

Tiffany thở phào nhẹ nhõm, cả đường không phát sinh chuyện gì cả, có lẽ thật sự cô có thái độ thù địch quá nặng đối với Taeyeon, Taeyeon rõ ràng không có ý gì khác. Tiffany suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói với cậu "Cám ơn, tôi đi đây."

Khuôn mặt của Taeyeon được giấu kín trong ánh sáng lờ mờ của buồng xe, Tiffany không thấy rõ dáng vẻ giờ phút này của cậu, cô liền mở cửa xuống xe.

Ai biết được lại giống hệt đêm đó Taeyeon đồng thời cùng cô bước xuống xe. Khuôn mặt Tiffany kinh ngạc hỏi "Chẳng lẽ cô muốn tiễn tôi nữa sao?" cậu thật vô lại, rốt cuộc cậu rất thích tiễn người ta lắm sao?  

Taeyeon lại cười nhạo một tiếng " Tôi đi lấy lại áo của mình mà thôi".

Tiffany nhớ lại cái áo vest tối hôm đó, đối diện với nụ cười giễu cợt của Taeyeon , cô chợt cảm thấy cay cay lúng túng giải thích "Tôi vẫn chưa kịp giặt. . . . . ."

"Không có sao" Taeyeon nhún vai một cái "Tôi không ngại."

Tiffany cẩn thận đánh giá vẻ mặt vô tội của cậu, cảm giác Taeyeon dường như cố ý .

Taeyeon nhíu mày nhìn lại cô, hiện ra mấy phần hung dữ "Không phải em nghĩ dùng xong không trả đó chứ?"

Tiffany hiểu ra liền im lặng, vô lại đúng là vô lại, cô không thể hy vọng xa vời có thể nói cùng cậu thông suốt nửa phần đạo lý, con người khiêm tốn lúc gặp mặt lần trước đều là giả dối, lập tức đã lộ ra bộ mặt thật.

Thân hình nhỏ nhắn của Taeyeon nhắm mắt đi theo sau Tiffany. Tiffany khinh thường để ý đến cậu, bước đi thật nhanh "Lấy đồ xong lập tức đi ngay, nhà tôi không có trà cũng không có cà phê, không thể tiếp đãi người ngoài."

Taeyeon từ chối cho ý kiến "Đang đợi em . . . . . Là đàn ông sao?"

"Ừ, " Tiffany nghĩ thầm, Taeyong cũng là con trai, vẫn gọi mình là siêu nhân phải bảo vệ mẹ.

Lông mày Taeyeon nhăn lại, khí lạnh lại lần nữa xuất hiện nặng nề khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Tiffany đối với việc đem người lạ về nhà, hơn nữa còn là người của Kim gia là vô cùng khó khăn, cuối cùng cũng không để cho Taeyeon tiếp tục theo sau nữa, ngăn cậu lại bên cạnh thùng rác ở lầu dưới.

Taeyeon nhăn mũi cũng không dám hít thở, mặt còn lạnh hơn nước đá, gương mặt xinh đẹp trở nên rất tồi tệ không vui nói "người đàn ông của em là người như thế nào vậy?"

Tiffany lạnh lùng cảnh cáo cậu "Cô dám đi theo tôi, tôiliền báo cảnh sát nói cô tự ý xông vào nhà dân."

Loại cảnh cáo không có chút uy hiếp này nhất định là dùng không được đối với Taeyeon ,cái tên lưu manh này, nhưng cậu nghĩ thật nhiều, đầu óc lanh lợi của cậu trong nháy mắt liền nhanh chóng xoay vài vòng, nếu muốn chiếm được lòng của người phụ nữ này, dĩ nhiên là không nhanh được, làm cho cô nóng giận đã là rất khó rồi.

Vì vậy cậu tao nhã nhét hai tay vào túi, cứ đứng như vậy. . . . . . bên cạnh thùng rác rơi ra những vật thể không rõ: "Được, tôi đứng ở đây chờ em."  

Lúc Tiffany lên lầu thì Taeyeon liền khẽ ngước đầu, nhìn lên lầu một dần dần sáng lên lại nghe tiếng tắt đèn, ánh mắt u ám. Ngôi nhà này đã lâu cũng không có thang máy, đèn ngoài hành lang cũng tối mịt lờ mờ, giống như một đầu mãnh thú đang ngủ đông , lúc nào cũng có thể xuất hiện ảo giác rằng khi nó thức dậy sẽ cắn người.

Taeyeon nghĩ, Tiffany là một người phụ nữ hơi đáng thương. . . . . . như vậy.

Đột nhiên nảy sinh thương hại làm cho cậu cũng sợ hết hồn, Tiffany là một người phụ nữ mạnh mẽ thế kia, chưa bao giờ trước mặt người khác xuất hiện sự hèn nhát, trong 6 năm học sơ trung, Taeyeon gần như hiểu được rằng Tiffany là 1 người không có gì mà không làm được.

Tiffany đi lên hơi lâu, Taeyeon phả khói thuốc đi đến dưới bóng cây, gió mát đêm hè thổi lướt qua, suy nghĩ của cậu phiêu đãng quay trở về thời còn học sinh.

Chờ Tiffany xuống lầu Taeyeon đã hút xong một điếu thuốc. Cậu bình tĩnh liếc nhìn dáng vẻ mặc đồ kín mít của cô. Bộ đồ đó cũng không thể che được hai "bánh ú" của Tiffany, cậu phì cười ra tiếng.

Tiffany đi tới nhét một cái túi vào trong ngực của cậu "Đi đi."

" Yahh  " Dường như mắt Taeyeon có ánh sáng chớp lên, nhìn chằm chằm vào cô không rõ nguyên do, cúi người đến gần bên tai cô cười nhẹ bí ẩn "Người đàn ông của em không nói cho em biết, đôi khi che càng kín, càng kích thích hắn xé bỏ từng lớp của nó hay sao?"

Mặt Tiffany càng biến sắc tức giận mắng cậu "Lưu manh!"

Tiffany xoay người muốn rời đi thì Taeyeon đưa tay giữ chặt bả vai cô, lồng ngực ấm áp dán lên lưng của cô, không buông tha cho sự kháng cự của cô, khống chế cả người cô vào trong ngực, giọng cậu trầm ấm khêu gợi lướt quanh bên tai cô " Tiffany, Tae muốn theo đuổi em lần nữa. Lần này, em chạy không thoát đâu."  







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: