Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12


Người phụ nữ ngoài cửa dường như vừa rồi còn chần chừ, thấy người mở cửa lại là Taeyeon, gương mặt xinh đẹp bỗng có sự thay đổi nhỏ, cặp mắt trợn to kinh ngạc:

"Taeyeon, sao cậu lại ở đây?"

Cô quan sát đứa bé trong ngực cậu, càng giật mình.

Taeyeon cũng nhìn cô nghi ngờ, vừa định mở miệng hỏi thăm, sau lưng lại vang lên giọng nói của Tiffany.

"Chị Jessica——" đến lúc thấy rõ là ai, Tiffany cũng không tránh được kinh ngạc buồn cười.

Do cô nghe thấy tiếng chuông cửa mới chạy ra ngoài, từ đó đến nay nhà không có khách bao giờ. Lúc này tự dưng lại có người đến làm cô không đoán ra được đó là ai. Cô không hy vọng Taeyeon sẽ lại tham dự vào một chuyện quan trọng gì đó, nên vội vội vàng vàng mặc áo ngủ lao ra khỏi phòng tắm.

Jessica cắn môi liếc nhìn Tiffany, gương mặt trắng như ngọc thoáng qua một chút xấu hổ, nhỏ giọng ngập ngừng:

"Fany, chị. . . . . . có thể nói chuyện với em một chút được không?"

Tiffany liền vội vàng gật đầu, lúc đi ngang qua Taeyeon không quên liếc cậu một cái.

"Sao cô còn chưa đi?"

Taeyeon vẫn đang ôm Taeyong, nghe thấy Tiffany nhẫn tâm ra lệnh đuổi khách, khẽ nhướng đuôi lông mày, hơi đùa cợt:

"Giữa chúng ta không phải cũng cần nói chuyện một chút sao?"

Đôi mắt Tiffany hung dữ nhìn chằm chằm vào cậu.

Lúc này nhìn thấy cậu, trong đầu lại hiện ra cảnh tưởng khi nảy . Khuôn mặt cô đỏ bừng, nghiêng đầu sang chỗ khác, vội vàng kéo cánh tay Jessica vào nhà.

"Chị Sica, chị trở về khi nào vậy?"

Jessica vừa vào phòng liền ngó xung quanh một vòng, ánh mắt trong veo bởi vì phòng khách trống không dần dần ảm đạm, giọng nói cũng hơi mất mác.

"Chị mới về được mấy ngày. . . . . ."

Tiffany biết nguyên nhân Jessica thất vọng, thử dò xét nói: "Chị em đi bệnh viện tập vật lý trị liệu rồi, chị tìm chị ấy sao?"

Jessica ngượng ngùng khoát tay:

"Không, không, chị chỉ tới thăm em một chút, cô ấy không có ở đây cũng không sao."

Tiffany bất đắc dĩ nhìn người khẩu thị tâm phi này, nghĩ đến bên cạnh còn có Taeyeon, những lời khuyên nhủ muốn nói ra lại thôi, chỉ chào hỏi Jessica xong rồi để cô ấy ngồi xuống ghế sofa uống trà. Lúc này Jessica mới có thời gian nhìn chằm chằm Taeyong, khuôn mặt tràn đầy tò mò, trêu chọc nó:

"Bé cưng, cháu tên là gì?"

Cô mỉm cười nhìn cánh tay ôm Taeyong không buông của Taeyeon, chế nhạo "Taeyeon, mấy năm không gặp cậu đã có con rồi à."

Taeyeon nhìn Tiffany đầy ngụ ý, mỉm cười từ chối cho ý kiến, Tiffany không để ý tới cậu, trực tiếp trả lời Jessica:

"Đây là con của em."

Nụ cười trên mặt Jessica cứng đờ, không thể tưởng tượng nổi lặp lại: "Em. . . . . . có con sao?"

Trong ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của cô ấy, Tiffany yên lặng gật đầu một cái.

"Cục cưng tới đây, chào dì đi con."

Taeyong khéo léo chạy tới nhào vào ngực Tiffany, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng Jessica, khuôn mặt ngây thơ tươi cười: "Con chào dì, rất vui được biết dì."

"Dì cũng rất vui được biết con."

Jessica cười nhéo, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, lại nhìn Tiffany có chút thương tiếc, "Chị không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển trở thành như vậy."

Tiffany không lên tiếng, nụ cười khổ chỉ thoáng lộ ra rồi biến mất, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mập mạp nhỏ bé của Taeyong, lông mi khẽ rũ xuống. Taeyeon cau mày, bình tĩnh quan sát tất cả diễn biến trước mắt.

Jessica là em gái ruột của Jung Yonghwa, đột nhiên xuất hiện ở nơi này, tựa như bởi vì Yuri, nhưng . . . . . . tại sao cậu có cảm giác cô và Tiffany đang nói chuyện rất mờ mịt?

Tiffany giống như vô cùng không muốn nhắc tới những chuyện kia, cố ý nói sang chuyện khác.

"Không phải chị ra nước ngoài du học sao, nghỉ hè nên trở về à?"

Jessica yên tĩnh chốc lát, kiên định ngẩng đầu lên:

"Lần này chị về, muốn bắt đầu lại với Yul."

Tiffany không hề bất ngờ, đáy lòng dần dần cảm thấy vui mừng, nhưng nụ cười kia còn chưa hoàn toàn nở rộ ra, liền bị câu nói tiếp theo của Jessica làm cho kinh hãi.

"Yul có nói cho em biết chị cùng ai ra nước ngoài không?"

Trong mắt Jessica mang theo tâm tình phức tạp, chợt Tiffany hơi khẩn trương, lo lắng lắc đầu: ". . . . . . Không biết, chị ấy không nói cho em biết gì hết."

Jessica như khó mở miệng:

 "Choi Siwon."

Vẻ mặt Tiffany trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, thẩn thờ, kinh ngạc nhìn thẳng vào Jessica.

Taeyeon càng đánh hơi ra được không khí có chút kỳ lạ, Choi Siwon là em traị của Sooyoung, năm năm trước bởi vì lợi ích của gia tộc bị buộc đính hôn cùng Jessica, sau đó cùng bị đưa ra nước ngoài. Đáng lẽ Tiffany và cậu ta hoàn toàn không có qua lại mới đúng, tại sao khi nhắc tới tên của cậu ta, cô lại có phản ứng như vậy?

Máu trên mặt Tiffany đông cứng lại, ngay cả ánh mắt cũng vỡ òa trong chốc lát, một lúc sau cô mới run rẩy đôi môi nhẹ giọng đặt câu hỏi:

"Vị hôn phu của chị chính là Choi...Choi..."

Jessica đáp một tiếng nặng nề, hơi gấp gáp nắm lấy tay Tiffany: "Fany à, có một số việc không giống như em nghĩ đâu. Chị tin tưởng lời Siwon nói, những năm này anh ấy thay đổi rất nhiều, chuyện năm đó anh ấy và chị cũng đã thẳng thắn nói với nhau. Anh ấy cũng nói cho chị biết một chuyện, chị nhất định phải trả lại cho mọi người một sự công lý, không chỉ là chỉ vì em, cũng là vì chị và Yul."

Mặt Tiffany đầy khổ sở nhìn về phía cô ấy, ánh mắt từ từ rơi vào bàn tay bị nắm chặt, mu bàn tay bắt đầu đỏ lên:

"Chị Sica, chuyện của em. . . . . ."

Taeyeon nhìn không nỗi nữa, bộ dạng này của Tiffany giống dáng vẻ của một con thỏ nhỏ, bị thợ săn dồn vào góc tường, mắt đỏ ngầu còn lộ ra sự bất lực, hai vai mỏng manh khẽ phát run, đáng thương cực kỳ. Cậu đi tới, nhẹ nhàng ôm eo cô, lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ nắm chặt lấy chiếc eo mềm mại của cô, vuốt ve trấn an cô.

Taeyeon từ nhỏ ngang ngược bá đạo, trong nhận thức của cậu, người của cậu có thể bị cậu ức hiếp, nhưng tuyệt đối không thể bị người khác ức hiếp dù chỉ là một chút. Hơn nữa người này còn là Tiffany, cậu không hề muốn nhìn thấy cô chịu một chút uất ức nào. Mặc dù cậu không hiểu đây là cái Logic gì.

Ánh mắt u tối của cậu nhìn vào Jessica, lạnh lùng lên tiếng: "Chuyện gì vậy?"

Từ lúc thấy Taeyeon, Jessica bắt đầu suy đoán quan hệ của hai người này, bây giờ nhìn cậu thân mật như vậy thì càng sáng tỏ, chỉ là quá khứ của Tiffany. . . . . . cô làm sao có thể giải thích với cậu.

Hơn nữa chuyện này cũng có liên quan tới Beakhyun——

Jessica hơi chần chờ.

Lông mày Taeyeon chau chặt lại, trong mắt càng dữ dằn hơn: "Jessica, cô không nói, tôi cũng có thể hỏi Jung Yonghwa."

Jessica khổ sở nhìn về phía Tiffany, chuyện như vậy trên đời này làm gì có người nào có thể tiếp nhận được? Huống chi người này còn là Taeyeon, bản tính của cậu như thế nào Jessica quá rõ. Liệu sau khi nói ra, lieu Taeyeon có vứt bỏ Tiffany không? Tiffany đã đáng thương như vậy. . . . . .

Tiffany nhắm mắt lại, ra sức đè nén sự chua xót trong mắt, nghẹn giọng lên tiếng: "Chuyện này không liên quan cô, cô mau đi đi."

Taeyeon ngẩn ra, xiết chặt lấy eo của cô, nhìn cô cảnh cáo một cái.

"Có chuyện gì Tae không thể biết sao?"

Tiffany khẽ ghé mắt nhìn cậu một cái, gương mặt cô thâm trầm khó đoán, xen lẫn cảm giác bi thương, tuyệt vọng, khổ sở, hơn nữa là bất lực, tựa như còn có một chút van xin. Taeyeon cảm thấy chỗ nào đó trong lòng giống như bị xé nát ra, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, kéo dài rất quá lâu. Thế nên sự đau đớn kia lại làm cậu không cách nào nhìn thẳng vào mắt của Tiffany.

Taeyeon đã vô cùng rõ ràng một chuyện, đó chính là Tiffany cố ý đang giấu giếm cậu, không phải ảo giác, mà là sự thật. Btĩnh gật đầu một cái, nhìn Tiffany sâu sắc.

"Được, Tae không hỏi nữa."

Taeyeon nói rồi đi trước, nhưng lại ngồi ở trong xe, vẫn không chịu rời đi. Sắc trời dần dần ảm đạm xuống, cậu yên lặng ở dưới lầu nhìn lên cửa sổ nhà Tiffany. Ánh đèn màu vàng ấm, tỏa sáng bốn phía trong đêm đen của gian nhỏ cũ kỹ, xem ra thật giống như một mặt trời nhỏ ấm áp trong ngày mùa đông, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy ấm áp.

Nhã khói, khuôn mặt của Taeyeon ẩn hiện trong buồng xe mờ tối, cậu chưa bao giờ phí tâm nghĩ tới chuyện của Tiffany, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng thế. Cậu chỉ biết tuân theo bản năng của mình.

Khi còn bé bởi vì cô cao ngạo giống như một con Thiên Nga Trắng, cậu liền không nhịn được muốn nghiền nát sự kiêu ngạo của cô. Sau khi lớn lên gặp lại, cậu vẫn không nhịn được muốn đến gần, thậm chí mặt dày mày dạn dây dưa, thật chỉ là vì một đêm vui thôi sao? Thật sự chỉ vì tâm nguyện không được hoàn thành của năm đó mà canh cánh trong lòng sao?

Taeyeon cảm thấy, cho dù hôm nay cậu thật đã lên giường với Tiffany, nhưng trong long cậu vẫn có một sự trống trải. Mà long cậu dường như đã trở nên hoang vu khô cằn bắt đầu từ năm năm trước, khi bị Tiffany tát một bạt tay.

Rốt cuộc cậu đã bỏ lỡ cái gì?

Taeyeon ngửa mặt trông theo cánh cửa sổ kia, ánh mắt cậu càng lúc càng sâu xa, dường như cũng hòa vào bóng đêm.

Rốt cuộc Jessica cũng bước xuống lầu trong ánh sáng thưa thớt, cô cúi thấp đầu, tâm trạng vô cùng nặng nề. Cho đến khi trước mắt xuất hiện một bóng dáng thấp bé, mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt lạnh lùng sắc bén, trái tim cũng run lên, cười nói:

"Tae, cậu còn chưa đi sao ——"

Môi Taeyeon vừa mấp máy bình tĩnh nói ra 2 chữ: "Lên xe."

Jessica cũng biết trốn không thoát, nhưng vẫn muốn giãy giụa một chút, vì vậy lúc ngồi trên xe vẫn còn cố gắng giải thích: "Taeyeon à, chuyện này. . . . . . Hình như Fany không muốn cho cậu biết."

Taeyeon chỉ thoáng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cái nhìn kia lại làm cho Jessica phải vội vàng ngậm miệng. Từ nhỏ Jessica cũng được coi là lúc nào cũng tò tò theo sau nhóm của Taeyeon lớn lên, dĩ nhiên biết tính khí của cậu. Cho dù Taeyeon bị cha cậu ép đưa vào quân đội, những ngang ngạnh trước kia cũng bị mài mòn đôi chút, nhưng vẫn còn sự tàn bạo, đôi mắt đen kia như muốn giết người.

Taeyeon nhìn thẳng phía trước, cương nghị thâm trầm, chỉ một câu nói đầu tiên khiến Jessica kinh ngạc trố mắt.

"Có liên quan tới Baekhyun sao?"

Jessica buồn bực cào mái tóc dài, vẻ mặt đau khổ: "Tae, cậu đừng ép tớ."

Khóe miệng Taeyeon cười lạnh, cũng không nói chuyện, nhưng cả người cũng tản ra khí thế lạnh lẽo.

Cậu chỉ hơi suy nghĩ một chút sẽ hiểu, Tiffany không yêu cậu, như vậy nguyên nhân giấu giếm của cô chỉ có thể có một, đó chính là có liên quan tới cậu. Liên hệ với những chuyện trước đây, thật ra thì Beakhyun, Jung Yonghwa không phải đã bại lộ từ lâu sao? Lúc đó cậu bị sự ghen tuông làm cho mù quáng đầu óc. Nói cho cùng là vì cậu không chấp nhận được sự thật là người đàn ông khác đã nhúng chàm Tiffany.

Mà bây giờ, còn có cả Choi Siwon!

Taeyeon bực bội đạp mạnh chân ga, Jessica sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nắm chặt dây an toàn nói tiếp:

"Taeyeon à, cậu bình tĩnh một chút, chuyện này thật ra thì không tệ như cậu tưởng đâu, lần này tớ trở về chính là muốn tra rõ chân tướng."

Xe đang chạy nhanh thì thắng gấp, bánh xe để lại vết thật dài trên mặt đất, Jessica suýt nữa đụng phải cửa sổ xe trước mặt, cô còn chưa tỉnh hồn, thở hổn hển, âm thầm ngạc nhiên khi thấy Taeyeon có phản ứng mạnh như thế.

"Kể từ đầu đi."

Jessica nuốt nước miếng một cái, sau đó châm chước một chút rồi nói: "nếu cậu không nghiêm túc với Tiffany thì hãy buông cô ấy ra."

Taeyeon không kiên nhẫn liếc cô một cái.

Jessica nói tiếp:

"Năm đó, Fany không thể tham gia thi tốt nghiệp trung học, bởi vì. . . . . . cô ấy bị cưỡng hiếp."

Trong nháy mắt cả người Taeyeon cứng ngắc, tim cũng ngừng đập, quanh quẩn bên tai cứ vang lên hai chữ khó nghe này. Mặc dù lúc trước, trong tận đáy long cậu cũng có suy đoán mơ hồ, nhưng cũng không dám nghĩ sâu đến như vậy.

Cậu nắm chặt tay lái, ngón tay nổi rõ từng khớp xương, gân xanh trên mu bàn tay cũng hiện ra dữ dội. Cậu cố gắng khắc chế sự lạnh lẽo đang dâng lên không ngừng, Taeyeon gằn từng chữ một:

"Là ai?"

Jessica lại cho cậu một đáp án tàn nhẫn nhất ". . . . . . Kim Baekhyun, anh tớ còn có cả Siwon nữa."

...

"Cô hai."

Người ra mở cửa là lão quản gia của nhà Beakhyun, thấy khuôn mặt Taeyeon tràn đầy sát khí đứng ở ngoài cửa, thì khẽ sửng sốt một chút. Taeyeon đi thẳng vào bên trong, hoàn toàn không có thái độ lễ phép nho nhã như thường ngày.

"Baekhyun đâu?"

Lão quản gia vừa nhìn thấy như vậy liền cho là Baekhyun lại gây họa lớn ở bên ngoài, cau mày chỉ chỉ trên lầu: "Tối hôm qua không biết đi đâu chơi, buổi trưa mới trở về, vẫn ngủ thẳng cẳng bây giờ còn chưa có dậy ——"

Lão quản gia vẫn chưa dứt lời, Taeyeon đã quay lưng về phía ông chỉ, quản gia im lặng lo lắng khủng khiếp, cũng đành phải vẫn nói thêm một câu dài dòng: "Cô hai. . . . . . Phu nhân không có ở nhà, xin cô có chừng mực chút."

Taeyeon không đáp lời, cất bước đi thẳng lên lầu, vừa đi vừa cởi áo vest khoác lên trên cánh tay, gương mặt đầy vẻ lạnh lùng hà khắc. Giày da bóng loáng giẫm lên tấm thảm dày, mỗi một bước đi cũng trầm ổn mạnh mẽ, cậu đi tới phòng của Baekhyun, cố gắng khắc chế cơn giận đang bốc lên trong lòng, ngón tay đang băng bó chậm rãi vặn nắm cửa.

Hình ảnh Baekhyun ngủ vô cùng bừa bãi, tay chân đều lộ ra ngoài chăn, tóc tai rối tung, mơ màng lật người. Taeyeon ném áo khoác lên ghế sofa, vén tay áo lên tiến lại gần. Baekhyun đột nhiên bị đau đớn trên mặt đánh thức, trên gương mặt bị đánh một cú rất mạnh, ngay sau đó là cú thứ hai, cú thứ ba, cậu ta sợ hãi nhìn người chị họ kinh khủng như La Sát, rồi thì quát ầm lên:

"Chị điên rồi sao!"

Cánh tay không dài lắm của Taeyeon duỗi ra, lôi Baekhyun đang ngủ chỉ mặc mỗi quần nhỏ ở trên giường, kéo đến góc tường, hung hăng ném mạnh lên sàn nhà. Thân thể Baekhyun bị đập mạnh vào chân tường, đầu " bùm" một tiếng đập vào vách tường sau lưng. Cậu ta hoa hết cả mắt, che lấy gáy của mình, cố gắng nhịn đau, bộ mặt tức giận gào thét.

"Kim Taeyeon, chết tiệt, chị muốn đánh gãy tay của em à !"

Biểu tình dữ tợn của Taeyeon biến mất trong bóng tối, khớp xương ở mu bàn tay bóp vang lên răn rắc, giọng nói càng thêm lạnh băng: "Mày đã đụng tới Tiffany rồi hả?"

Baekhyun sửng sốt, trong nháy mắt, vẻ mặt trở nên sợ sệt, cậu ta quệt môi không nói lời nào, mái tóc che khuất tầm mắt. Taeyeon bị vẻ yên lặng của cậu ta làm cho sắp phát điên lên, mắt đỏ lừ, đạp vào bụng Baekhyun mấy cái, sau đó thấy chưa hết giận, tiến lên một bước túm lấy cổ Beakhyun , dồn cậu ta vào vách tường.

Trong mắt của Taeyeon tóe lên ngọn lửa tức giận, bàn tay bóp cổ Baekhyun nổi hết gân xanh lên.

"Mày muốn chết hả?"

Baekhyun thở không ra hơi, trong nháy mắt mặt bị tụ máu đến đỏ bừng, trong cổ họng bật ra mấy chữ: "Buông tay, em không có đụng tới cô ta."

Đáy mắt Taeyeon cũng tràn đầy tia máu, không hề nhúc nhích.

Dù Baekhyun cũng là một người đàn ông trưởng thành cao tới 1m7, nhưng vẫn yếu thế hơn so với người luyện tập hàng năm như Taeyeon. Hơn nữa Taeyeon còn là kẻ chuyên đánh nhau, căn bản Baekhyun không phải đối thủ của cậu. Đôi tay Baekhyun gắt gao giữ chặt lấy ngón tay cứng rắn của Baekhyun, liều mạng thở ra. 

"Thật sự không có, không có đụng. . . . . ."

Tay Taeyeon càng ngày càng bóp mạnh, giờ khắc này cậu thật sự muốn giết chết thằng khốn này.

Không ai có thể tổn thương tới Tiffany, ai cũng không được!

Lão quản gia nghe thấy động tĩnh chạy tới, thấy tình cảnh như vậy, bị hoảng sợ, run rẩy đi cứu Baekhyun, không ngừng khuyên can Taeyeon: "Cô hai, cô sẽ bóp chết cậu ấy mất, có chuyện gì từ từ nói không được sao?"

Ông vẫn thường thấy Taeyeon dạy dỗ Baekhyun, từ trước tới giờ Baekhyun vốn không có tiền đồ, luôn gây họa. Chỉ có điều Taeyeon đã thay mặt cậu ta giải quyết hết tất cả mọi chuyện, đừng nói chi là ba mẹ cậu. Cũng có lúc Taeyeon sẽ đánh Baekhyun mấy cái, nhưng dù sao cũng là người thân, chuyện cũng đã qua rồi. Bình thường Baekhyun cũng nhẫn nhịn không đánh trả, cho nên cũng chưa hề có động tĩnh lớn như vậy .

Nhưng dưới tình huống này, trông thế nào cũng không giống sẽ kết thúc dễ dàng. Trên trán lão quản gia cũng toát ra mồ hôi lạnh, chỉ sợ gây ra án mạng. Mặt của Baekhyun đã bắt đầu xuất hiện màu sắc xám xanh, trên ót chảy xuống vài giọt mồ hôi hột, lão quản gia nhanh chóng xoay quanh, dậm chân ở bên cạnh.

Taeyeon bỗng chốc thu tay lại, cả thân thể Baekhyun cũng tê liệt ngã xuống trên sàn nhà, sắc mặt xanh mét cố gắng hít không khí, rồi lại bởi vì đột nhiên hô hấp thuận lại mà nói không ra hơi, cả người trông buồn cười cực kỳ.

Taeyeon từ từ sửa sang lại ống tay áo, kéo một chiếc ghế́ qua, ngồi đối diện cậu ta, hai chân bắt chéo nhau. Lão quản gia vội vàng chăm sóc Baekhyun, không ngừng vuốt ngực giúp cậu ta. Ánh mắt Taeyeon tối lại, nhìn Baekhyun một hồi lâu mới mở miệng.

"Nói, chuyện gì đã xảy ra."

Lúc nãy cậu nghe Jessica nói rõ đầu đuôi, cảm thấy chuyện này hơi quái lạ.

Nhưng trong mắt Taeyeon, cậu đâu còn phân rõ thị phi, lý trí của cậu đã sớm bay mất, bất kể có phải là Baekhyun làm hay không, Tiffany cũng bị cưỡng hiếp, đứa bé đáng yêu như vậy lại có thể là con của một trong ba kẻ khốn khiếp này. . . . . .

Taeyeon chỉ nghĩ tới đây đã muốn nổi điên lên.

Baekhyun trì hoãn một lúc lâu, đã uống vài ngụm nước ấm quản gia bưng tới, sắc mặt dần dần bắt đầu trở lại trạng thái bình thường, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Taeyeon.

Trên mặt cậu ta lại xuất hiện một nụ cười khó coi, đùa cợt nói: "Thế nào? Chị vẫn còn để ý tới đôi giày rách đó hay sao?"

Sắc mặt của Taeyeon vừa trầm xuống, âm sắc đã giáng xuống 0 độ: "Hỏi lần nữa, năm năm trước, chuyện gì đã xảy ra."

Một tay Baekhyun chống lên mặt đất, từ từ duỗi hai chân dài ra, lười biếng tựa vào vách tường, đôi mắt đen nhìn về phía Taeyeon mang theo ý hơi khiêu khích.

"Còn có thể có chuyện gì xảy ra, em không đụng tới cô ta, không biết cô ta đã bị người nào đó cưỡng hiếp... " Cậu ta cười lạnh một tiếng, khinh thường nói "Hình như còn mang thai, muốn đổ lên đầu tôi à, không có cửa đâu. Có lẽ là muốn chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, quấn lấy Kim gia chúng ta thôi."

Trông Taeyeon sao cũng cảm thấy dáng vẻ của Baekhyun thật chói mắt, cố nén hận, gằn từng chữ một.

"Mày không có đụng tới cô ấy?"

Baekhyun khoa trương cười ra tiếng: "Em thiếu tình nhân sao? Có làm thì có làm, không có làm thì không có làm. Nếu em thật sự cưỡng hiếp cô ta em tuyệt đối sẽ không chối cãi."

Đôi mắt Taeyeon vẫn thâm trầm như cũ, đông lạnh kinh người: "Vậy sao? Vậy tại sao. . . . . . Cô ấy lại xuất hiện trên giường cùng mày, Jung Yonghwa, còn có cả Choi Siwon? Hoặc là nói, ba người tụi mày và cô ấy tại sao lại cùng xuất hiện ở khách sạn đó?"

Lời Taeyeon nói thì rất bình tĩnh, nhưng Baekhyun vẫn nhìn thấy được sự tức giận của cậu. Baekhyun chống tay xuống sàn nhà, vênh cằm lên kiêu căng theo dõi cậu.

"Bởi vì, cô ấy là người phụ nữ của chị."

Taeyeon sửng sốt, lông mày cau chặt vào nhau.

Baekhyun nhếch môi, ngón cái quệt lên cánh mũi bị Taeyeon đánh chảy máu: "Chị à, Chị biết không? Từ nhỏ tôi đã vô cùng ghét chị."

Vẻ mặt Taeyeon vẫn lạnh lùng không biến đổi, nhìn xuống cậu ta từ trên cao.

"Cái gì chị cũng tốt hơn tôi, tất cả người lớn trong nhà Kim gia, không có ai để ý tới tôi. Bọn họ đều chỉ biết tới Kim Taeyeon như thế này như thế kia, người Kim gia tự hào chỉ có một mình Kim Taeyeon chị! Không ai coi Kim Baekhyun tôi ra gì."

Sắc mặt Taeyeon tái nhợt liếc nhìn cậu ta, mấy ngón tay đặt trên đầu gối không ngừng run lên.

Dáng vẻ Baekhyun không hề hối lỗi, dựa vào góc tường lạnh lùng nhìn Taeyeon: "Đừng tưởng rằng mỗi lần chị giúp tôi khắc phục hậu quả là tôi sẽ cảm kích chị, trong long chị đang suy nghĩ gì tôi đều biết rõ. Không phải chị muốn tôi càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn sao? Giẫm đạp tôi dưới lòng bàn chân, để tất cả mọi người đều tâng bốc chị. Từ nhỏ chị đã có thói quen được người khác ngưỡng mộ, trong mắt chị làm sao chịu cuối xuống nhìn ai? Ngay cả đến Tiffany cũng là bởi vì cô ta khinh thường chị, mới khiến chị quan tâm đến cô ta đúng không?"

Giọng châm chọc của Baekhyun khiến Taeyeon cực kỳ không thoải mái, vẻ mặt của cậu càng ngày càng lạnh, vẫn cố gắng khắc chế kích động bước đến. Cậu muốn biết rõ chân tướng, cậu muốn tìm lại công lý cho Tiffany.

"Chẳng qua tôi lại không nghĩ tới chị đối với Tiffany vẫn còn nặng tình như vậy, " Baekhyun như chợt có hăng hái, giống như nhớ tới chuyện thú vị gì "Cô ta ở trước lớp dám cho chị một bạt tay, thật là làm chị họ của tôi mất thể diện. . . . . . Lại vẫn nhớ mãi không quên cô ta, vì cô ta mà hằng ngày say xỉn."

Baekhyun "Chậc" một tiếng, vẻ mặt nhăn nhó bỉ ổi, khàn giọng nói: "Tôi liền cảm thấy có hứng thú với cô ta, người phụ nữ có thể biến chị thành như vậy, tôi nhất định phải nếm thử mùi vị một chút."

Quả đấm của Taeyeon nắm lại thật chặt, gân xanh trên ót nhúc nhích từng sợi.

Baekhyun như cố ý muốn chọc tức cậu, tiếp tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của cậu: "Tôi muốn cho chị biết người phụ nữ chị yêu bị tôi và người đàn ông khác chiếm đoạt nhiều lần, biến đổi đủ dạng tư thế đùa bỡn, cảm giác trong lòng sẽ như thế nào? Khổ sở? Đau lòng? Loại người như chị liệu có thể hiểu tình cảm là gì sao?"

Bởi vì Baekhyun nói quá hưng phấn, nên bị sặc trong cổ họng, ho kịch liệt , lại vẫn không hề giảm bớt tâm tình phấn khởi của cậu ta.

"Đáng tiếc, người phụ nữ này sớm đã bị người khác đoạt lấy, còn muốn vu oan cho tôi, người phụ nữ chị coi trọng chẳng qua cũng chỉ có như thế——"

Taeyeon không nghe nổi nữa, không để ý tới lão quản gia ngăn cản, đạp thẳng Baekhyun ngã xuống đất, mắt cậu long lên, gần như muốn dùng hết sức đấm đá Baekhyun, cú sau còn hung ác hơn cả cú trước, mỗi cú đều đánh vào những điểm quan trọng trên cơ thể.

Cậu không thể tiếp nhận nổi, tất cả chuyện này đều ngoài phạm vi chịu đựng của cậu.

Cậu cho rằng Tiffany bị cưỡng bức là ngoài ý muốn. Cho dù là có dự mưu, có lẽ cũng là bởi vì bề ngoài xinh đẹp của cô mà tạo ra. Tóm lại, cậu tuyệt đối không nghĩ tới đó là bởi vì cậu! Đời này Taeyeon chưa từng làm chuyện gì mà phải hối hận, cậu biết "Hối hận" là một từ vô dụng nhất trên thế giới này, cho nên chưa bao giờ suy nghĩ những chuyện mình đã làm là không đúng.

Nhưng đối mặt với Tiffany, cậu đã có hai lần suy nghĩ hối hận.

Khi còn bé bởi vì qúa lỗ mãng, nên cậu trêu choc Tiffany, coi người như tiền đánh cuộc, làm một con rối, đây là chuyện rất không tôn trọng người khác. Cho nên sau khi Tiffany đánh cậu, cậu cảm thấy đó là cái mình đáng phải nhận lấy, đáng đời cậu.

Nhưng khi đó cảm giác hối hận không mãnh liệt như lúc này.

Vận rủi của Tiffany chính là do cậu mà ra.

Thời điểm cậu bắt đầu trò chơi tình yêu của mình với Tiffany, vẫn không ngờ mình đang mang đến số phận bận thỉu cho cô, mà sau khi cô gặp những chuyện này, thế nhưng cậu cũng không biết gì hết. Cậu ung dung tự tại năm năm, thậm chí năm năm sau gặp lại, cậu còn có ý nghĩ ti tiện xấu xa muốn đến gần cô.

Taeyeon nhớ tới những lần trêu ghẹo thiếu đứng đắn trước đây đối với Tiffany, trái tim vô cùng đau đớn, giống như một lò thép nóng đổ bê tông vào trái tim cậu, làm trái tim lạnh lẽo của cậu bị phỏng nặng.

Cậu rất đau, cảm giác trái tim của mình bị ai đánh vào từng roi từng roi vô cùng đau nhói.

Thân thể Baekhyun co rúc lại, những cú đá quá mạnh làm động tới miệng vết thương cũ, dạ dày quặn lên, trong nháy mắt trên mặt cậu ta đau đến tái mét, thế nhưng cậu ta lại cắn chặt hàm răng không lên tiếng, trong mắt vẫn khiêu khích.

Taeyeon phát tiết đủ rồi, lạnh lùng ngồi xổm xuống nhìn cậu ta, giống như nhìn một thứ đồ bỏ đi.

"DNA con của Tiffany đều không giống của mày và Jung Yonghwa, lúc ấy cảnh sát lấy được tinh dịch cũng không phải của ba người. Nhưng Tiffany chắc chắn không nói láo, trước đó cô ấy . . . . . vẫn còn trong trắng."

Taeyeon nhìn trong mắt Baekhyun ẩn giấu một nụ cười xấu xa, hít một hơi: "Tụi mày mua được mấy cảnh sát này sao? Hay là còn có ẩn tình khác."

Baekhyun quật cường nhìn cậu, không nói lời nào.

Taeyeon lộ ra một cười tàn nhẫn:

"Kim Baekhyun, mày không nên chọc tới cô ấy, bất kể chân tướng như thế nào, mày đều sẽ vì ý nghĩ muốn tổn thương cô ấy. . . . . . Mà trả giá thật lớn."

Taeyeon nhìn thấy được gương mặt tàn nhẫn của cậu trong con mắt của Baekhyun, từ từ cậu đứng lên, hai tay lẳng lặng nhét vào túi, đứng trước mặt cậu ta: "Mày cho rằng mày không nói thì tao không thể điều tra ra được sao? Chỉ cần có kết quả kiểm tra DNA của Choi Siwon và đứa bé, tao sẽ biết được chân tướng. Đến lúc đó mày hay người nào mua chuộc được mấy tay cảnh sát đó tao cũng sẽ không bỏ qua."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: