Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

                                                                Author : MoonTaeny


                                                                     Couple : Taeny 


                                                                         Rating : 18+ 


                                      Nguồn gốc : Sắc màu ấm - Phong Tử Tam Tam 

                                                ------------------------------------------------

Một giờ sáng, đêm hè. Trong căn phòng sáng ngời xinh đẹp, khói thuốc mờ mịt, miệng Taeyeon nhả từng vòng khói lượn lờ, gương mặt cậu lạnh lùng, an nhàn yên tĩnh ngồi đó, trên bàn đánh bài còn lại ba người, hiển nhiên là không giống trạng thái như cậu, mặt ai cũng mệt mỏi, không màng đến nói chuyện.

Ván bài đến vòng thứ tư, Sooyoung ngồi phía đối diện bỗng nhiên "bốp" một tiếng đẩy ngã dãy bài trước mặt, tươi cười "Toàn làm màu, lần này còn không thu được cả vốn lẫn lời , chơi chết mấy tên khốn các cậu."

Hai người còn lại trêu ghẹo khinh thường "Ngồi cả đêm rốt cuộc thấy cậu tươi tỉnh được một trận, còn bao nhiêu cậu luôn luôn ủ rủ."

Sooyoung tỏ ra tức giận "Bớt nói nhảm đi, chung tiền, chung tiền."

Lông mày thanh tú của Taeyeon nhíu lại, ngón tay thon dài vừa mới chạm vào ví tiền, điện thoại trong túi liền vang lên, tay cậu lập tức thay đổi vị trí, chuyển qua lấy điện thoại.

Hình như người bên đầu dây bên kia rất hốt hoảng, giọng nói run run, âm lượng làm cho người khác sợ hãi, ba người trong phòng đều có thể nghe rõ "Cô hai , cô mau đến đây đi, cậu ba đã xảy ra chuyện rồi."

Taeyeon không kịp hỏi kỹ là xảy ra chuyện gì, mắt cậu cũng trở nên lạnh lẽo, cậu lấy áo khoác treo trên lưng ghế, đứng dậy, sấp bài trên bàn bị vạt áo quét ngã rơi xuống.

Sooyoung yên lặng hút thuốc, ánh mắt chuyển động theo động tác của cậu "Lại đi giải quyết hậu quả sao?"

Taeyeon nhếch môi, không lên tiếng, chỉ là động tác mặc áo hơi thô lỗ, đầy bực bội, ai cũng nhìn thấy được sự thiếu kiên nhẫn và nóng nảy của cậu.

"Đi trước đây."

Vừa dứt câu, Taeyeon đi ra ngoài cũng không quay đầu lại, bọn Hà Sooyoung nhìn bóng lưng đầy kiêu căng và cao ngạo của cậu, khẽ lắc đầu "Cái tính không chịu thua của Kim Baekhyun, sớm muộn cũng ép Taeyeon nổi nóng."

Quả thật Taeyeon đã nổi nóng, đối với đứa em họ không chịu thua ai này, nhẫn nại của cậu đã nhanh chóng đến cực hạn. Nếu không phải vì nể tình chú ba và mặt mũi của Kim Gia, cậu ước gì có thể trực tiếp ném thằng nhóc kia vào tù.

Taeyeon chạy xe như đua đến quán bar của Baekhyun, khó khăn lắm xe mới ngừng ổn định, nhìn thấy Park Chanyeol hay đi theo Baekhyun đứng đón "Cô hai, cô đã tới, mau vào xem, lần này thật xảy ra tai nạn chết người rồi."

Taeyeon nhíu mày, cuộc sống nhiều năm trong quân đội, khiến cậu cảm thấy xấu hổ khi đối diện với bộ dáng của kẻ nhát gan sợ phiền phức trước mặt, không kiên nhẫn nói "Nói rõ đi."

Chanyeol sốt ruột, vội hoảng sợ vừa dẫn đường, vừa còn phải lớn tiếng can ngăn những phụ nữ muốn bổ nhào vào người Taeyeon "Đêm nay cậu ba uống thuốc, cũng không biết là ai cho anh ta, hơi quá liều."

Taeyeon biết thuốc trong miệng cậu ta là đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đơn giản uống thuốc kích thích quá liều, không đến mức phải kêu cậu đến, xác định chắc chắn là bọn họ đã gây ra chuyện lớn rồi.

Gương mặt Taeyeon vẫn lạnh lùng nhìn cậu ta "Chơi đến xảy ra chuyện sao?"

Chanyeol khúm núm "Thần trí của cậu ba không tỉnh táo, làm bị thương một cô gái, đã đưa đi bệnh viện rồi."

Taeyeon nheo lại đôi mắt sắc bén trừng cậu ta " Khốn nạn, có thể nói xong 1 lần không? Cuối cùng là xảy ra chuyện gì rồi?"

"...  Lúc đó cậu ba lại muốn chặn một nữ phục vụ để giải tỏa, nhưng cô gái kia không biết sao lại như thế, liều chết chống cự, sau đó, sau đó đâm vài nhát dao làm cho cậu ba bị thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng." Cậu ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói chuyện lắp ba lắp bắp, lo sợ Taeyeon nổi nóng "Tụi em không biết nên xử lý cô gái đó như thế nào, cậu ba lại không tỉnh lại, đành phải gọi điện thoại cho cô hai đến đây."

"Được rồi." Taeyeon kéo kéo caravat, thở hắt "Chết tiệt, chỉ biết đem chuyện rắc rối cho tôi."

Chanyeol giật giật khóe miệng phẫn nộ, cố gắng đè nén cảm xúc lại.

Lúc Taeyeon bước vào, không khí trong phòng còn vương vài mùi vị, mùi máu tanh sền sệt, mùi rượu nực nồng, còn nồng nặc mùi kích thích giao hợp của nam nữ. Cảm thấy chán ghét, Taeyeon đá văng chai rượu dưới chân ra "Người đâu?"

"Ở đằng kia." Cậu ta hoảng loạn chỉ chỉ vào góc phòng.

Taeyeon nhìn thấy trên ghế sofa rộng rãi có một hình dáng nho nhỏ, ánh sáng mờ tối, chỉ có thể nhìn thấy quần áo không chỉnh tề, một nửa gương mặt và mái tóc đen rối tung. Cậu không đi qua, càng không liếc nhìn thêm cái nào, cậu lạnh lùng thu hồi tầm mắt trầm ngâm vài giây, rồi đưa ra quyết định "Báo cảnh sát đi."

Chanyeol và cô gái đang lạnh run cùng nhau ngẩng đầu hoảng sợ, Chanyeol khó tin nói "Báo, báo cảnh sát? cậu ba đã uống thuốc rồi, trước đó lại làm một cô gái bị thương..."

Taeyeon từ từ xoay người, ánh mắt lợi hại làm cho người ta có cảm giác bị ép bức rất mạnh "Cậu cũng biết Baekhyun không tỉnh táo."

Chanyeol cười ngượng ngùng "Cô hai, cô xem, cậu ba luôn tôn kính cô nhất, cô cũng không thể –"

"Không thể như thế nào?" Taeyeon cười lạnh, liếc nhìn cậu ta bằng nửa con mắt, lịch sử đầy rẫy chuyện xấu của Baekhyun cậu đã quen rồi, bây giờ càng chơi càng quá, huống chi bây giờ là thời kỳ mấu chốt của cậu, nếu Baekhyun quậy ra chuyện phiền phức liên lụy đến cậu là tiêu.

Taeyeon lạnh lùng lặp lại "Báo đi, để cảnh sát xử lý"

Không cho phép phản đối, cậu nói xong quay người định đi, ai ngờ còn chưa bước được nửa phòng, ống quần thẳng thớm đã bị một một sức lực nhỏ bé túm chặt lấy. Taeyeon từ từ cúi đầu, lọt vào tầm mắt là một gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không còn chút máu.

"Đừng báo cảnh sát, không thể... báo cảnh sát." Tiếng nói nhỏ xíu, nói ra lời khẩn cầu, nhưng trong giọng nói và ánh mắt không hề có chút gì thỏa hiệp.

Taeyeon im lặng nhìn đôi mắt đó, vén quần lên, lạnh lẽo căn dặn Chanyeol "Làm theo lời tôi nói." 

Hoàn toàn chẳng quan tâm đến cô gái, bàn tay cô nắm lấy ống quần cậu không hề nới ra, dường như còn dùng nhiều sức hơn. Taeyeon nhẫn nại cúi đầu "Cô là người bị thương, có tội hay không, không phải tôi định, cảnh sát sẽ cho câu trả lời thỏa đáng."

Taeyeon đứng ngược ánh sáng, thân hình không tính là cao của cậu chặn lại mảnh sáng, trong phòng vốn đã u tối, cậu nhìn không rõ hình dáng cô gái bên chân, chỉ mơ hồ chú ý tới đôi môi màu đỏ chói mắt của cô.

Mái tóc dài của cô rối tung hỗn độn không chịu được, gò má bị che lại chỉ chừa một đôi mắt đen ẩn dưới mái tóc, quần áo lao động trên người càng lam lũ rách nát, thậm chí còn xấu hổ lộ ra đôi ngực tròn khiêu gợi đang phập phồng, cô hoàn toàn chưa tỉnh táo lại.

Một đôi mắt ảm đạm gắt gao nhìn chằm chằm Taeyeon, cô nói "Cảnh sát chỉ biết tin tưởng Kim Baekhyun mà thôi."

Một câu nói ngắn ngủn, Taeyeon lại nghe thấy trong đó có phần nghiến răng nghiến lợi.

Cậu nổi lên hứng thú dạt dào, ngồi xổm xuống – đánh giá tỉ mỉ cô gái trước mặt, không thể không nói thằng nhóc Baekhyun này trời sinh trong lòng toàn sắc dục, cho dù thần trí không tỉnh táo cũng biết tìm được một món thượng đẳng. Tuy rằng mái tóc dài rối loạn của cô như cỏ dại che khuất gần hết khuôn mặt, nhưng với dáng người và làn da này, cô gái trước mặt này quả thật kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông.

Taeyeon vươn ngón tay lạnh lẽo, nâng chiếc cằm gầy của cô lên, cười nhạo "Rất căm phẫn đây, nó đã làm gì cô, cùng lắm chỉ sờ soạng vài cái, nhưng mà cô lại ra tay rất ác độc đó."

Toàn thân cô run lên, không biết là vì sợ hãi hay là vì sự đụng chạm của cậu, cô hất mạnh tay Taeyeon ra, trừng mắt nhìn cậu quật cường.

Taeyeon không có tâm tình muốn đùa với cô, nghiêm túc gằn từng chữ "Nếu làm sai, sẽ phải trả giá thật nhiều, cô yên tâm, Baekhyun cũng như vậy."

"Tôi bảo đảm, cảnh sát sẽ không thiên vị bất cứ ai." Anh thản nhiên đứng dậy, không hề chú ý đến cô gái trên đất nữa, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cảnh sát.

Vừa mới tìm ra số điện thoại, chợt điện thoại bị cướp mất, Taeyeon nhìn trong tay trống không, từ từ nheo mắt lại nhìn về cô gái bên cạnh đang run rẩy. Cô gái này rõ ràng sợ muốn chết nhưng vẫn muốn khiêu chiến sự chịu đựng của cậu. Hai tay Thiệu Khâm bỏ vào túi, yên lặng nhìn cô.

Cô nắm lấy điện thoại thở dốc không ngừng, đứng cách Taeyeon mấy bước "Cô bảo đảm thì được gì, tôi không thể đến sở cảnh sát."

Chanyeol đứng bên cạnh nhịn không được nữa, quát lên tức giận "Chết tiệt, cô muốn chết à."

Taeyeon giơ tay lên ngăn cản cậu ta, tiếp tục nhìn cô "Vậy cô nói cho tôi biết, món nợ cô gây thương tích cho Baekhyun, tính thế nào đây?"

Môi cô mấp máy, sắc mặt càng khó coi thêm, trong mắt ẩn chứa cuồng phong bảo táp, nhưng miệng vẫn yên lặng không lên tiếng.

Taeyeon buông tay ra "Xem ra, không có phương pháp tốt để giải quyết rồi."

Khi cậu chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cô mở miệng ngăn cản "Tôi bồi thường, tiền thuốc thang, phí thiệt hại tinh thần, cái gì cũng được, nhưng... Tôi không thể đến sở cảnh sát, tôi, nhà tôi có người cần phải chăm sóc..."

Taeyeon quay đầu lại nhìn cô, gương mặt không biểu cảm "Không liên quan đến tôi."

Đột nhiên cô ngẩng đầu, trong mắt đầy khiếp sợ và tức giận, và hơi có chút tuyệt vọng. Taeyeon nương theo ánh đèn mờ ảo ở hành lang, thản nhiên liếc nhìn cô rồi thong thả cất bước khỏi phòng.

Chanyeol đi theo sát phía sau, sai người khóa cửa phòng lại, cậu ta hỏi "Cô hai, báo cảnh sát thật à?"

Taeyeon quay lưng về phía cậu, dường như đang nghĩ ngợi gì đó. Tính tình Kim Taeyeon trước giờ khó mà đoán được, tâm tính thất thường, cậu ta sụp mi mắt ngoan ngoãn đứng phía sau cậu, không dám thở mạnh.

Bỗng nhiên Taeyeon quay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn vào cánh cửa "Cậu vào xem tình hình của Baekhyun trước, cô gái này giao cho tôi."

"Dạ?" Cậu ta chần chờ, nhưng không dám cải lại "Dạ, nếu cậu ba hỏi tới –"

"Hỏi tới?" Khóe miệng Taeyeon nhếch lên, gương mặt vốn cau có cũng hơi tươi tỉnh lên "Chanyeol, thuốc của Baekhyun là ai đưa tới?"

Chanyeol hoảng sợ, liền cười nịnh nọt cậu "Chuyện này, em không biết."

Taeyeon không cười nữa, bỗng giọng nói cũng lạnh lẽo hơn "Nói với Baekhyun, sau này đừng tìm cô gái đó gây phiền phức."

Chanyeol hoảng sợ lần nữa, thầm nuốt nước miếng, chẳng lẽ cô hai vừa mắt cô gái kia rồi sao? Không phải chứ, cô hai không giống người cợt nhã như vậy – Ánh mắt u tối của Taeyeon bỗng nhiên liếc qua, Chanyeol liền rụt cổ lại, cam đoan "Dạ dạ, em biết rồi."

Chanyeol dẫn theo vài tên đàn em của Baekhyun đi khỏi, Taeyeon nhìn bóng dáng bọn họ từ từ xa dần, bước đến cửa phòng, cậu do dự giơ tay lên, mở cánh cửa màu đỏ thắm ra lần nữa.

Dường như cô không ngờ cậu lại xông vào đây, bỗng dưng nắm chặt đồ trong lòng bàn tay, nhìn cậu đầy đề phòng.

Taeyeon cẩn thận đánh giá khuôn mặt dơ dáy bẩn thỉu của cô, gương mặt dưới mái tóc rối, tay cậu run run bật công tắc đèn trên tường, trong phòng bỗng chốc sáng ngời chói mắt. Cô giơ tay lên ngăn tầm mắt mình, lông mày nhỏ chau lại thật sâu.

Chợt Taeyeon nhìn thấy rõ khuôn mặt và thân hình của cô, trái tim đập kịch liệt, dè dặt nói ra 

"Tiffany?"

Tiffany, Taeyeon thật sắp không nhớ rõ diện mạo thật sự của cô ra sao. Trong những năm tháng niên thiếu của người con gái ngây thơ , ai cũng có bí mật khiến mình khó ngủ giữa đêm khuya.

Mà chuyện bí mật của cậu, chính là Tiffany Hwang.

Tiffany là rung động đầu đời của Taeyeon, thậm chí giữa hai người có một bí mật xấu hỗ và xúc động, lúc đó Tiffany xinh đẹp giống như cánh hoa nở rộ trong đêm. Nhưng những năm tháng đó , Taeyeon chỉ lơ mơ nhớ diện mạo của cô, đã không còn nhớ rõ từng cử chỉ, từng cái nhăn mặt, nụ cười rạng rỡ của cô nữa. 

Tiffany nghe được có người gọi tên mình, chần chờ ngẩng đầu lên, từ từ vén mái tóc dài che trước mặt lên, nghi hoặc nhìn Taeyeon.

Taeyeon nhìn rõ mặt của cô, cho dù có chút vết thương sưng đỏ, vẫn là xinh đẹp động lòng người, khóe miệng cậu phát ra một tiếng cười nhẹ "Tiffany , em không nhận ra tôi hả?"

Sắc mặt Tiffany  đang mơ màng bỗng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh nhạt lại thêm một chút căm phẫn, cô nhìn vào mắt của Taeyeon, làm cho cậu không hiểu nổi những phức tạp này là do đâu.

Taeyeon ngẩn người nhưng cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu nữa, cậu bước từng bước đến gần, cố gắng không đụng vào bên gò má bị sưng đỏ của cô "Bị Beakhyun đánh hả ——"

Vẻ mặt Tiffany không thay đổi, chặn tay cậu lại, đốt ngón tay nổi rõ, khó khăn dừng ở giữa không trung. Tiffany không màng đến sự ngạc nhiên trong mắt cậu, bình thản trả lời không chút lay động "Không sao, bị thương ngoài da thôi."

Taeyeon nhớ lúc trước Tiffany không lạnh nhạt như thế này, lúc đó Tiffany thật là đáng yêu. Cậu đứng trước sofa rất gần với Tiffany, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ lông mi của cô cong cong giống như hai cây quạt nhỏ. Cậu nhớ lại tình cảm chết non kia, trong khoảnh khắc dường như bắt đầu chộn rộn. Cậu đè nén tâm tư trong lòng, dịu dàng nói "Thật xin lỗi, lúc nãy không nhận ra em."

Tiffany nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt, trong vài phút ngắn ngủi từ một người máu lạnh, cậu lại đổi thành một người nhiệt tình, giống như đeo một chiếc mặt nạ có thể tháo bỏ dễ dàng. Chỉ có người của nhà họ Kim mới am hiểu điều này nhất.

Tiffany cúi đầu không nhìn cậu nữa, từ từ vuốt bên bị mặt đau của mình "Bây giờ cô làm cảnh sát sao?"

Taeyeon cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu mới vừa ngồi xuống thì cô đã nhanh chóng ngồi xa cậu một chút, quan sát mọi hành động của cậu.

Taeyeon kinh ngạc: "Em làm sao vậy? Chúng ta là bạn học mà, mấy năm không gặp, em cũng không cần trở thành người xa lạ như vậy chứ?"

Tiffany như đang suy nghĩ điều gì đó lại liếc nhìn cậu một cái.

 "Tôi hiểu rõ chuyện này là không đúng, lúc nãy tôi nói bắt em đến cảnh sát, nhưng thật ra là muốn cho em một bài học mà thôi, tôi sẽ không làm gì tổn hại đến em cả, cảnh sát sẽ phán xét em vì tự vệ mà đả thương người thôi, thật không có việc gì mà."

Taeyeon nhìn Tiffany hơi mỉm cười nói "Nhưng mà bây giờ tôi đổi ý rồi, bạn học cũ đã lâu không gặp, vừa gặp lại đã bắt em vào sở cảnh sát thì thật không đúng rồi."

Tiffany cười lạnh trong lòng, vẻ mặt khách khí "Cám ơn."

Taeyeon nhìn Tiffany dốc lòng phòng bị cậu, cho rằng chỉ vì chuyện năm xưa giữa hai người đã trôi qua quá lâu, vì vậy mới chủ động trò chuyện với cô, nhưng Tiffany chỉ thỉnh thoảng đáp lời, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cậu lần nào, điều này làm cho Taeyeon cảm thấy vô cùng bất lực. Cậu chỉ đành im lặng nhìn chăm chú vào Tiffany không hề lên tiếng.

Tiffany thấy ánh mắt nóng bỏng của Taeyeon thì toàn thân như bị ngàn con rắn độc bò qua, tê dại cứng ngắc, quần áo trên người cô mỏng đến nỗi có thể xé rách ra bất kỳ lúc nào, cả cúc áo cũng không biết bay đi đâu mất, quần áo trước sau cũng không lành lặn cho lắm. Áo lót đã bị lộ ra bên ngoài, bộ ngực trắng nõn từ từ phậm phồng theo hô hấp.

Tiffany cầm váy, cắn chặt môi dưới "Tôi có thể đi rồi chứ?"

Dường như Taeyeon thở dài, Tiffany nghe được tiếng ma sát của quần áo, trong mắt cô nhanh chóng xuất hiện một chiếc áo vest màu đen, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại đụng vào đôi mắt đen láy của Taeyeon.

Taeyeon nhìn cô sâu sắc "Mặc vào đi."

Tiffany cũng không nói thêm lời nào nữa, dù rất chán ghét người của Kim gia, nhưng cô vẫn là không thể mặc quần áo không ngay ngắn như vậy ra ngoài, vì vậy đưa tay cầm lấy, không quên nói câu "Cám ơn."

Taeyeon nhìn chăm chú vào cô, áo vest to lớn, che lại đường cong quyến rũ của cô, đôi chân thon dài mảnh khảnh, nhìn qua cũng rất cám dỗ.

Tiffany ngẩng đầu, thấy được dục vọng trong mắt Taeyeon không cách nào che giấu, ánh mắt như vậy. . . . . . Làm cô cảm thấy thật ghê tởm và sợ hãi, đột nhiên cô đứng lên, khắc chế cảm xúc sôi trào không ngừng trong lòng "Tôi đi trước."

Taeyeon cũng đứng lên, thân hình nhỏ nhắn  chắn trước cô "Tôi tiễn em."

 "Không cần, tự tôi có thể đi!"

Vẻ mặt Taeyeon không hề thay đổi nhìn cô, rất nhiều ký ức thời niên thiếu mơ hồ cũ kỹ dần dần thức tỉnh, chuyện về Tiffany cũng bắt động sống động hơn một chút.

"Em sợ tôi sao?"

Giọng cậu vang lên, thật sự nghe không ra vui hay buồn, nhưng là trong lời nói của Taeyeon Tiffany làm sao không hiểu được cảm xúc mãnh liệt này chứ. Cũng khó trách, người của Kim gia làm sao có thể chịu được người khác cự tuyệt và coi thường chứ? Cô ngẩng đầu lên, từ từ chống lại đôi mắt đen nhánh của cậu "Chúng ta cũng không thân thiết lắm, tôi không muốn làm phiền cô ."

Taeyeon nhếch mày lên "Nếu như tôi cảm thấy không phiền thì sao?"

Sự chán ghét của Tiffany nhanh chóng liền bị cô thay bằng vẻ mặt bình tĩnh ,cô cười nói: "Vậy làm phiền cô."

Tiffany lướt qua cậu đi lên phía trước, nụ cười trên mặt trong nháy mắt hầu như biến mất không còn dấu vết.

Thân hình thon thả, dáng lưng cao ngạo, trong phút chốc Taeyeon nhớ lại vô số những chuyện liên quan đến Tiffany, trí nhớ như thủy triều dâng lên, tâm tình của cậu hơi sục sôi, lại cực kì kích động, rất khó diễn tả ra được.

 ...

 Tiffany lời nói hình như xem ra là quá ít ỏi, hô hấp cũng nhẹ nhàng không thể ngửi nổi. Hai người ngồi ở trong xe, không gian hẹp một cách tĩnh lặng, Taeyeon còn tưởng rằng chỉ có mỗi cậu ở trong xe thôi.

Cậu không có chuyện gì nên đành hỏi "Tại sao em lại làm việc ở hộp đêm vậy?"

 Câu này hỏi ra không phù hợp chút nào, cũng có thể làm tổn thương lòng tự ái của cô, nhưng Taeyeon vẫn không chú ý tới điểm này. Trong trí nhớ có hạn của cậu , Tiffany là một học sinh ưu tú nhất lớp, năm lớp 12 cô có thể được tuyển thẳng vào đại học C. Nhưng sau đó cậu nghe lời ba mình vào quân đội, kỳ thi tốt nghiệp trung học ba tháng sau cậu cũng không tham gia, đương nhiên cũng không biết được chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Tiffany mở mắt nhìn thẳng về phía trước "Không có trình độ học vấn, muốn làm ra tiền nuôi gia đình, ở đâu trả lương, thăng chức thì làm thôi."

Taeyeon kinh ngạc nhìn cô  ". . . . . . Em không vào đại học sao?"

Tiffany trầm mặc mấy giây rồi cất giọng rất nhẹ "Không có."

Taeyeon cực kỳ kinh ngạc, gia đình Tiffany không gọi là giàu có gì , nhưng ba mẹ vẫn là người làm ăn bình thường, trong nhà cũng khá, không suy tàn đến mức để cô phải đi kiếm tiền nuôi gia đình chứ.

" đã có chuyện gì xảy ra với em vậy?" Taeyeon hỏi thẳng không suy nghĩ nhiều, cậu là người quen tự đại như vậy từ trước đến giờ rồi.

"Trước mặt quẹo phải." Tiffany lại muốn nhanh kết thúc đề tài này.

Không gian bên trong xe lại lâm vào tình trạng yên tĩnh, Taeyeon nhìn theo Tiffany chỉ đường rồi rẽ vào một khu phố cũ kỹ ở nội thành. Nhà ở đây chắc là đã hơn hai mươi năm, bề ngoài thấy hơi loang lỗ cũ kỹ, nhưng xung quanh rất náo nhiệt, đã trễ thế này cũng còn những quán buôn bán nhỏ ở đây.

Taeyeon nhìn đường xá hình như xe rất khó đi vào, vì vậy nghiêng đầu hỏi Tiffany "Kế tiếp đi như thế nào vậy?"

"cô dừng ở ven đường là được rồi." Tiffany liền tháo dây an toàn, cô thật không muốn nán lại với Taeyeon thêm một giây phút nào cả.

Taeyeon im lặng, liền dừng xe ở ven đường, nhưng đúng lúc Tiffany xuống thì cậu cũng cùng đi xuống. Trong bóng tối Tiffany đứng ở bên cạnh xe nghi ngờ theo dõi cậu.

"Tôi đưa em vào, bây giờ trời đã khuya rồi." Taeyeon vẫn kiên trì, chính cậu cũng không hiểu vì sao cậu lại cố chấp như vậy, Tiffany càng kháng cự thì anh lại càng muốn đến gần.

"Con đường này mỗi ngày tôi đều đi qua, rất an toàn không cần phiền đến cô." Tiffany cắn môi, ngón tay nắm chặt áo khoác trên người "Chiếc áo vest này. . . . . . Cho tôi địa chỉ đi, tôi giặt xong sẽ gửi lại cho cô."

Taeyeon đứng dưới ánh đèn đường ấm áp, cất giọng cười khẽ "Em thật muốn từ chối như vậy sao? tôi nhớ trước kia chúng ta ....."

"Kim Taeyeon!" Tiffany lớn tiếng ngắt lời cậu, sắc mặt khó coi tới cực điểm, thấy ánh mắt ý vị sâu xa của cậu, cô lại cúi xuống "cô muốn tiễn thì đi thôi."

Taeyeon nhoẻn miệng cười đắc ý, hai tay nhét vào túi quần, từ từ nâng gót chân bước đi. Taeyeon chú ý thấy chung cư mà Tiffany ở đã được xây dựng từ nhiều năm trước, rất cũ kỹ , lúc cậu và Tiffany đi vào cửa chính, bảo vệ ở cửa cũng không buồn cười chào. Những ngọn đèn đường cách nhau rất xa, độ chiếu sáng yếu ớt đến đáng thương.

Taeyeon đi bên cạnh Tiffany, cổ tay áo săn lên lộ ra cánh tay săc chắc, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào áo khoác trên người Tiffany, rõ ràng là cô đã cố gắng che phủ quần áo lại, nhưng cũng có thể khiến lòng cậu dấy lên một ngọn lửa cực nóng.

"Mấy năm nay em sống có tốt không?" Taeyeon cũng không biết thế nào, bỗng chợt mở miệng tuy hơi sáo rỗng nhưng lại là câu mà anh muốn hỏi nhất .

Tiffany vẫn không nhìn anh như cũ, cụp mắt nhìn đường dưới chân mình "Ừ, tạm được."

Cô không muốn nhiều lời, nhưng Taeyeon lại muốn biết nhiều về cô hơn một chút. Trong ký ức của cậu, Tiffany sẽ không lạnh nhạt như bây giờ, nói cho chính xác là không nên đối xử với cậu một cách lạnh nhạt như vậy, bọn họ. . . . . .

Đi ngang qua một rừng cây nhỏ, nhìn bóng cây đung đưa, Taeyeon thấy Tiffany giống như đang lo sợ điều gì đó, siết tay thành nấm đấm thật chặt, dưới ánh trăng vắng lặng có thể nhìn thấy vẻ mặt cô hoàn toàn căng thẳng, như đang phòng bị một cái gì đó rất đáng sợ, giống như là có quái vật sắp tấn công vậy.

Dù sao cô vẫn là phụ nữ yếu đuối ——

Taeyeon nhìn Tiffany như vậy lại sinh ra cảm giác gần gũi một chút, nhìn cô lo lắng giống như một con thỏ nhỏ đang bị hoảng sợ, gần như bản năng của cậu trỗi dậy, nội tâm của cậu vẫn luôn kêu gào. Cậu vươn tay kéo người phụ nữ này lại gần thân thể  của cậu để bảo vệ.

"A!" Tiffany hét lên một tiếng, bắt đầu giãy giụa không chút ý thức, đôi mắt ngấn nước, con ngươi kịch liệt thắt chặt lại, làn da vốn đã trắng nõn trong nháy mắt càng trở nên trắng bệch.

Taeyeon có thể cảm nhận được thân thể dưới bàn tay cậu đang run rẩy kịch liệt, cậu nhìn vào đôi mắt đen kia thấy được trong đó đầy sự sợ hãi và khiếp đảm. Khoảng khắc đó, chợt cậu cũng có chút khẩn trương, nhịp tim loạn lên, giống như lại trở về thời niên thiếu, trước mắt cô ấy vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp. Cậu dịu dàng đặt tay lên gương mặt của cô, ngăn chặn tay chân không ngừng vùng vẫy loạn xạ của cô, lòng bàn tay run rẩy vuốt ve cánh môi của Tiffany" Tiffany. . . . . .em còn nhớ rõ nụ hôn đó không?"

Trong mắt cô dường như ươn ướt, con ngươi đen nhánh sáng long lanh. Ở trong đôi mắt sáng đó, Taeyeon như thấy được gương mặt thời niên thiếu của mình. Đôi môi cô cũng rất mềm mại, hơi thở mang hương vị ngọt ngào, chiếc mũi nhỏ nhắn khẽ phập phồng, ngón tay lo lắng siết chặt vạt áo của cậu.

Cậu rất vụng về nhưng lại gấp rút không thể đợi được, chỉ biết hôn lên đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng mút lấy môi cô. Bị ép vào vách tường, cô yên lặng không dám nhúc nhích chút nào, hơi thở thoang thoảng nhẹ nhàng phà vào mũi Taeyeon, trêu chọc cậu – làm cả người cậu nóng lên. Taeyeon cảm giác như mình được chạm vào điều êm ái, tuyệt vời nhất thế giới này, hương vị ngọt ngào ngon miệng, dù chỉ hôn vậy thôi, cũng làm cậu cảm thấy mãi mãi không đủ.

Cô khẽ kêu tên cậu, trên mặt hơi ửng hồng, e lệ đáng yêu "Kim Taeyeon"

Kim Taeyeon ——
Kim Taeyeon ——  

Taeyeon đột nhiên mở mắt ra nhìn trần nhà quen thuộc, cậu thở hổn hển thật sâu, ánh mắt mê mang đờ đẫn. Chỉ là mơ thôi, mơ thấy Tiffany thời tuổi trẻ. Cảnh tượng trong mộng thật ra cậu đã quên từ lâu, năm năm cũng chỉ là một cái búng tay, nếu như không phải là tối hôm qua đột nhiên gặp gỡ cô thì cậu đã sắp quên mất cô rồi.

Mặc dù đó là đoạn ký ức khờ dại nhất của cậu, nụ hôn đầu của cậu, rung động đầu đời của cậu, thậm chí. . . . . . Đáng tiếc, Kim Taeyeon cậu nhất định không phải là kẻ chung tình gì, cái gì mà một đời một kiếp chỉ một đôi, cậu sợ cả đời cũng sẽ không hiểu được ý nghĩa này.

Taeyeon cúi xuống nhìn đũng quần đã ướt từ lúc nào , anh bực bội nhắm mắt lại: "Chết tiệt, cũng không phải chưa từng thấy phụ nữ, mơ một giấc mộng xuân cũng có thể ướt đến vậy!"

Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, trong đầu bất ngờ nhớ tới dáng vẻ Tiffany tối hôm qua, cậu ép cô vào cây ngô đồng, hỏi cô còn nhớ nụ hôn đầu của bọn họ hay không. Tiffany thì lại như gặp quỷ, đẩy mạnh vai cậu, trong lúc cậu không hề đề phòng nên bị cô đẩy ngã, nằm nhếch nhác trên mặt đất hít bụi.

Dường như Tiffany phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nghiêm mặt liếc nhìn cậu, cũng không đưa tay ra đỡ cậu dậy rồi nói tiếng "xin lỗi" xong liền bỏ chạy lảo đảo.

Taeyeon nghĩ tới thân thể nhỏ nhắn, mềm mại của Tiffany. Chiếc áo khoác cô bỏ quên trên bãi cỏ như còn mang hơi thở của cô. Bất giác dục vọng trong thân thể cậu nổi lên phản ứng , toàn thân cậu nóng ran , hai tay siết chặt thành nấm đấm cố chịu đựng cơn hành hạ này . Mỗi nơi trên thân thể cậu đều vì cô mà trở nên đau đớn , Tiffany đối với anh giống như một đoá anh đào đỏ thắm cám dỗ, khi còn trẻ thì ngày nhớ đêm mong, trưởng thành rồi vẫn tham lam thèm muốn. Tối hôm qua vô tình gặp nhau, làm dục vọng cậu cất giấu ở đáy lòng lại bị khơi dậy, cậu muốn nuốt lấy quả anh đào bé bỏng kia, thưởng thức màu đỏ thắm trên đó và hương vị nước trái cây ngọt ngào của cô. . . . . . Taeyeon không không chế được liền nghĩ tới thân thể Tiffany, dựa vào cảm xúc còn sót lại trong trí nhớ, ảo tưởng đôi môi ấm áp của cô, tưởng tượng ra hình ảnh mình đè cô ở dưới, rốt cuộc cậu cũng chứng minh được mình là thánh chịu đựng giỏi nhất , dục vọng qua sự chịu đựng của cậu cũng dần tan biến , nhắm hai mắt lại cậu nuốt ực một tiếng , đưa tay lau đi mô hôi trên trán . 

Taeyeon cảm thấy nếu mỹ vị thời niên thiếu lại đưa tới cửa, cậu cũng không lý nào lại bỏ qua được.

...

Có người đang trong mộng xuân, thì cũng có người gặp cơn ác mộng.

Tiffany cắm đầu chạy trong đêm tối, tới vực sâu không thấy đáy, bên tai vang lên tiếng thở dốc nặng nề không phải của mình, mà là tiếng rên rỉ, khàn khàn đè nén của đàn ông. Cô rất sợ, cô nhìn xung quanh mù mịt không thấy được gì, tất cả đều là không khí u ám, hoàn toàn bao trùm lấy cô, trốn không thoát, chỉ còn sự tuyệt vọng vô tận. Dù chạy thế nào cũng vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cô cố hết sức cũng không thể chạy được ra khoảng cách nào , ở một nơi không xa, xuất hiện bóng dáng mờ mờ, cô không thấy rõ hình dạng bóng dáng kia, chỉ biết bọn họ đang cười, trong mắt ánh lên tia sáng tà ác đáng sợ.

Tiffany không ngừng gào thét, "Ba" , "Mẹ" , "Chị hai" cô lần lượt kêu lên tất cả những người có thể cầu cứu, nhưng không có ai xuất hiện trước mặt cô.

Mắt cá chân bị bắt lại , thân thể trần truồng chà sát trên mặt đất, sống lưng rất đau, hai chân lại bị mở rộng ra, bàn tay thô ráp ghê tởm, lưu luyến ở trên ngực và bắp đùi cô. Cô bị buộc nghe lời thô tục dâm đãng không ngừng, Tiffany muốn bịt hai lỗ tai lại, cũng mong có thể che kín đôi mắt, tất cả mọi việc trước mắt làm cô hoảng sợ đến phát run, Thân thể bị xé rách đau đớn, mỗi một chỗ đều bị chinh phạt mạnh mẽ, Tiffany rất đau, nhưng nói không ra lời, miệng bị chặn lại, còn bị nhét vào thứ gì đó rất ghê tởm. 

Tiffany chỉ đành bất lực rơi nước mắt, bên tai vang lên tiếng cười cợt của đàn ông...

Cô rất hận, muốn cắn đứt thứ để trong miệng, lại muốn giết tên đàn ông vùi vào trước ngực mình, càng muốn đem thứ đang hoạt động trong chính cơ thể mình cắt vụn ra, nhưng toàn thân cô không thể động đậy. Ngoại trừ rơi lệ, cô cũng không làm được bất cứ cái gì.

Quá đau, từ thân thể đến trái tim, ai có thể cứu cô với, người nào có thể tới cứu cô?

Tiffany khóc không ngừng, bên tai lại có người nói đây là mộng, một cơn ác mộng. Tiffany bừng tỉnh hiểu ra, đây nhất định chỉ là cơn ác mộng ?

Cô không ngừng giãy dụa, bên tai có một giọng nói trầm ấm vang lên, kêu tên cô từng tiếng "Fany à, Fany à."

Bỗng chốc Tiffany ngồi bật dậy trên giường, lờ mờ thấy Yuri ngồi bên cạnh lo lắng, tay cô run rẩy sờ gò má đã ướt nhẹp từ lâu. Trong phòng chỉ còn lại tiếng cô thở nho nhỏ và tiếng máy điều hòa cũ rích ra sức hoạt động. Yuri thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô lo lắng "Ở sát vách cũng có thể nghe được tiếng em la hét."

Tiffany kinh ngạc không nói lời nào, ánh mắt đờ đẫn ngồi một hồi lâu, tầm mắt quét lên quét xuống đứa bé núp ở trong ngực Yuri, đứa nhỏ mở ra đôi mắt to đen ngòm, chăm chú nhìn cô khiếp đảm. Tiffany vừa nhìn thấy đứa bé, trong nháy mắt bình tĩnh đột nhiên biến mất, nổi điên, xông tới, gắt gao lôi kéo cánh tay đứa bé, móng tay bén nhọn cũng đâm vào da thịt nhẵn mịn của nó, cô quát lên dữ tợn: "Ai cho mày ở chỗ này, là ai để mày vào đây!"

Đứa nhỏ khóc rống lên, giọng bé trai vốn đã rất to, ban đêm lại càng vang lên chói tai kinh khủng.

Tiffany bị tiếng khóc của nó làm chấn động màng nhĩ, lùng bùng cả đầu, mất hết lý trí. Cô vốn là chỉ là cô gái có thân hình nhỏ nhắn, vậy mà sức lực lúc này lại cực lớn. Yuri cũng là con gái nhưng suýt nữa không ngăn nổi cô.

Yuri khẩn trương bảo vệ đứa bé, lớn tiếng trách móc: "Fany à , em điên rồi sao! Đây là con trai em mà!"

Tiffany tức giận nhìn đứa bé vẫn còn hoảng loạn khóc lớn tiếng, trong mắt vô cùng chua xót, nhưng mà trên mặt lại nở ra nụ cười châm chọc "Con trai? Chẳng lẽ chị không biết tại sao em sinh ra nó, nó cũng chỉ là công cụ, một công cụ. . . . . . chị kêu nó biến đi, bây giờ em không muốn nhìn thấy nó, một phút cũng không muốn thấy."

Yuri ôm đứa bé, trong mắt mang vẻ bi thương: "Fany á , đứa bé đã bốn tuổi rồi, nó nghe có thể hiểu đó."

Tiffany chán nản ngồi ngã xuống giường, đôi tay bưng lấy khuôn mặt không nói tiếng nào, chỉ có bả vai hơi run rẩy, phát ra gào thét hệt như con thú nhỏ.

Yuri đặt đứa bé lên đùi mình, di chuyển xe lăn đến gần Tiffany, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc mềm mại của cô "Có phải công việc không thuận lợi, đang êm ấm tại sao lại lên cơn vậy?"

Tiffany không nói lời nào, chỉ khóc sụt sùi không lên tiếng. Khi Yuri thấy cô không trả lời mình, ôm đứa bé vẫn còn đang run ở trong ngực chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ cô chợt mở miệng: "Hôm nay em gặp lại Kim Beakhyun."

Yuri quay mặt qua nhìn cô khó tin, trừng mắt nhìn cô "Em, em gặp lại tên súc sinh kia làm cái gì?"

Tiffany ngẩng đầu lên, nước mắt giàn dụa, trên mặt lại nở ra một nụ cười khó coi "Em đâm hắn hai nhát, nếu không phải bị ngăn lại, em nhất định có thể giết hắn rồi. Nhưng em, em vẫn lấy được ADN của hắn, chị hai, chúng ta nhất định sẽ thành công."

Sắc mặt Yuri xanh mét nhìn Tiffany, lồng ngực lên xuống mãnh liệt.

Tiffany nhìn chị gái đau buồn nên nhỏ giọng nói "Chị à , chúng, chúng ta sẽ thành công đúng không?"

Yuri từ từ chống vào xe lăn đứng lên, đùi phải tập tễnh, gian nan bước đến gần Tiffany, lúc đã đến gần cô, giơ tay lên mạnh mẽ cho cô một bạt tay, một tiếng "Bốp" vang lên, cả phòng liền yên tĩnh vô cùng. Ngay cả đứa bé bị Yuri đặt sang bên cạnh cũng sợ đến mức mắt ngấn lệ không dám nhúc nhích, cái miệng nhỏ nhắn cắn chặt, nuốt lại tiếng nức nở nghẹn ngào.

Tay Yuri khi hạ xuống vẫn còn run run, cả giọng nói cũng không còn bình tĩnh "Em đã quên trước khi mẹ qua qua đời đã nói gì sao, Tiffany , em thật muốn hủy hoại cả đời mình vì chuyện này sao?"

Tiffany cúi thấp đầu, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Yuri thở ra nặng nề "Fany à, chị chỉ còn em và Taeyong mà thôi."

Nhóc con Taeyong ngẩng đầu, khoé mắt hồng hồng, cánh tay nhỏ chầm chậm nắm thật chặt quần áo trên người cậu. 

Tiffany râm rỉ khóc thút thít, thân thể gầy gò không ngừng run lên. Yuri ôm Taeyong đi ra ngoài, khép cửa phòng lại, chỉ để lại Tiffany một mình trong phòng, cô khổ sở ôm lấy đầu, cắn môi lại không phát ra tiếng khóc.

Trước kia xem qua rất nhiều phim và truyện tiểu thuyết, sau khi cô gái bị cưỡng hiếp, chỉ cần lập tức báo cảnh sát thì có thể dùng pháp luật bắt giữ tội phạm, bởi vì lúc đó có chứng cứ, tội phạm lưu lại tinh dịch cũng để lại để lại dấu vết ở trong thân thể cô gái. Nhưng tại sao, hoàn cảnh của Tiffany lại giống vậy, cũng muốn dùng phương pháp này để xử lý tội phạm, nhưng. . . . . . không có một ai chịu phán quyết công bằng cho cô. Nói là tinh dịch bên trong cơ thể không phù hợp với bị cáo, ba tên đàn ông mà khi cô vừa tỉnh lại trông thấy tất cả đều được thả ra. Tiffany không tin, cho dù có đưa ra bằng chứng cũng không thuyết phục được cô, nhưng chỉ một tờ giấy trắng mực đen đã bác bỏ đi sự trong sạch của cô.

Cánh cửa lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, một cái đầu nhỏ màu đen, rón rén đi vào, trong tay Taeyong cầm một chiếc khăn và một quả trứng gà nấu chín, do dự đứng trước cửa sợ hãi nhìn Tiffany.

Tiffany cũng quay lại nhìn nó, lúc này cô đã tỉnh táo lại rất nhiều. Trên thực tế, cô có chút bức xúc bị đè nén lâu ngày ở đáy lòng, đến một kỳ hạn cần phải xả hết ra. Sau khi giải tỏa xong, lý trí của cô cũng quay trở lại, ngay cả việc phải đối mặt với đứa bé này, tâm trạng cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.

"Taeyong." Cổ họng Tiffany khàn khàn vì khóc, cô hít một hơi, nhẹ nhàng ngoắc nó "Tới đây."

Taeyong vừa nghe thấy lời của cô liền chạy tới, thân thể nho nhỏ đứng ở bên giường kiễng chân lên. Bảo bối như muốn đưa khăn mặt ấm áp tới cho cô: "Mẹ, lau lau, lau lau, sẽ không đau."

Trong nháy mắt khoé mắt Tiffany liền ướt, cố nén nước mắt lại, ôm đứa bé vào trong ngực, cô dùng trán mình từ từ cọ vào trán của bé Taeyong, nhỏ giọng nói "Mẹ xin lỗi!"

"Không sao." Bé Taeyong đưa tay bàn nhỏ xíu bướng bỉnh lau mặt cho Tiffany, giọng đứa bé mềm mỏng êm ái, "Dì nói, mẹ rất vất vả, khóc một chút sẽ hết."

Tiffany một tay kéo đứa bé nhỏ gầy ôm vào trong ngực, chôn mặt vào bả vai mềm mại của bé, khóc không ra tiếng, bảo bối, khóc một chút. . . . . . Thật sẽ không sao nữa ư?

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: