Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 16 End

-Jessie!! 

Fany nằm trong vòng tay Sica sau khi cả hai ân ái mặn nồng cô đang nằm trong chiếc chăn che lấy cơ thể trần của cô cùng vòng tay ấm áp của Sica ngước nhìn Sica dịu dàng gọi tên cô ấy.. 

-Sao?? Em muốn nói gì_ Sica vuốt tóc Fany mỉm cười hỏi 

-Em yêu Jessie!! _ Fany nói xong cười nhẹ cô chỉ muốn nói bao nhiêu thôi nhưng nó là lời cô cũng muốn nói sau 6 năm chia cắt với Sica câu nói kết thúc Fany hôn nhẹ lên môi Sica ánh mắt thật đằm thắm nhìn Sica 

-Sica hôn đáp lại lên trán Fany thay cho câu trả lời của cô_ Fany! Jessie muốn chúng ta ngày nào cũng được hạnh phúc như vầy_ Sica ôm Fany vào vòng tay áp vào cơ thể ấm áp của cô dịu dàng nói 

-Vậy chúng ta hãy trốn đi…hãy bỏ trốn đừng nghĩ đến gì nữa…ở lại đây …vì nó là thế giới của Jessie và em!! 

-Được,chúng ta sẽ trốn…hãy để chúng ta làm chuyện bướng bỉnh lần nữa_ Sica cười khi nghe Fany bảo với cô hãy tạm quên đi mọi thứ mà tận hưởng cái thế giới của cả hai thêm một thời gian.. 

Trong khi mọi người điều lo lắng cho Fany và Sica nhưng họ lại bình an mà ở một nơi khác tận hưởng tình yêu của mình. Bỏ mặc lại tất cả mọi thứ không quan tâm đến mọi người đang nghĩ gì. Bạn có cho là họ ích kỷ vì tình yêu mà bỏ mặc sự quan tâm lo lắng cuả người khác?? Nhưng tình yêu vốn là ích kỷ mà cả hai chỉ muốn sống cho bản thân mình một chút…6 năm là một chuỗi thời gian họ không thể làm chính bản thân mình…tất cả sự sống, nụ cười, suy nghĩ điều vì người khác. 

Một buổi sáng lại bắt đầu, ánh nắng chiếu qua tấm rèm cửa sổ làm cho loá mắt Fany làm cô phải tỉnh giấc. Cô nhìn sang bên thì thấy Sica vẫn còn nằm ngủ Fany mỉm cười lấy tay sờ nhẹ khuôn mặt Sica ngắm cô ấy thật kỹ ..đã lâu cô không được ngắm Sica ở cự li gần như vậy?? 

-Sao em không ngủ thêm một chút nữa??_ Sica mở nhẹ đôi mắt nhìn Fany xoa nhẹ đầu cô 

-Chúng ta đi dạo biển đi Jessie_ Fany mỉm cười ngồi dậy lấy chiếc áo choàng vào kéo tay Sica 

-Lấy dùm Jessie cái áo_Sica ngồi dậy chỉ về phía bên Fany chiếc áo khoác vào áo sơmi của cô ấy tối qua điều Fany Gui cởi quăng qua phiá cô 

-Fany mỉm cười ngượng rồi cuối xuống lấy chiếc áo lên bất ngờ cô thấy thứ gì đó rơi nhẹ ra từ túi áo của Sica_Đây là gì vậy?? 

-Sica cầm bức thư của Yul trên tay mỉm cười_ Của Yul để lại ..unnie ấy nói khi nào có em bên cạnh thì cùng xem…không lẽ unnie là thầy bói..biết chúng ta sẽ ở cạnh nhau_Sica nháy mắt nhìn Fany 

-Jessie đừng giỡn nữa…em tò mò quá…hay là mở ra xem đi 

Sica cũng gật đầu đồng ý là lá thư từ từ được hé mở một bí mật chôn dấu nhiều năm từ từ hiện ra trước mặt cả hai theo dòng chữ trên thư của Yul. Đọc là thứ mà Fany và Sica tròn mắt hốt hoảng…tay Sica run run khi cầm lá thư tim cô thắt chặt lại… 

Lời lẽ trong thư làm cho JeTi không dám tin đó là sự thật nước mắt Fanny lăn nhẹ xuống. Cô không ngờ được người cô yêu thương nhất kính trọng nhất lại là người đan tâm hại chết con cô. Chia cắt tình yêu của cô và Sica khiến cho cả hai phải mang thù hận mà đối mặt với nhau.. 

-Hay thật…_ Lá thư trên tay Sica rơi xuống cô cười trong sự đau khổ _ Cả hai người đó thật tài họ diễn kịch thật hay…tại sao trong những chuyện khác họ không hợp tác với nhau mà lại cùng hợp tác chia rẽ chúng ta…_ Sica nén chặt nước mắt lại cũng như Fany người cha cô kính trọng không ngờ lại là những chuyện nhẫn tâm đến như vậy.. 


-Đứa bé đó là cháu họ…vậy mà họ cũng không tha…em thật sự cảm thấy sợ…mà cũng đúng thôi chúng ta là con họ mà cũng bị xem như con cờ giúp họ đấu đá lẫn nhau.._Fany xoa xoa cánh tay bước xuống giường nhìn ra cửa sổ ánh mắt đau xót mỉm cười chua xót 

-Fany!! Jessie xin lỗi!! 

Sica bỗng xuống giường quỳ xuống trước mặt Fany làm cô bất ngờ vội đi đến đỡ Sica. 

-Jessie là gì vậy? Mau đứng lên đi.. 

-Không, Jessie không thể nào tha thứ cho bản thân mình…sao Jessie có thể dễ dàng tin lời của ba mà không tin vào tình yêu của chúng ta…em đã mất đứa bé còn đau khổ hơn cả Jessie…là Jessie nợ em..Yul nói đúng Jung gia đã nợ em quá nhiều…_Sica rì tay Fany lại không muốn đứng lên 

-Fany thấy vậy nên cũng quỳ theo Sica_ Jessie không có lỗi, chính xác hơn cả hai chúng ta điều có lỗi…bởi vì chúng ta không tin vào tình yêu của nhau…tất cả đã sáng tỏ …nhưng dù thế nào…em cũng biết được Jessica Jung luôn yêu em…em không cần gì nữa tình yêu của Jessie đã làm cho tổn thương bao năm qua của em lành lại .._Fany nhẹ nhàng ôm lấy Sica vào lòng dịu dàng nói_Em bị tổn thương nhưng Jessie cũng bị không ít tổn thương, em đã làm nhiều chuyện hại Jessie vậy mà Jessie vẫn yêu em… 

-Tim của Jessie không thể tồn tại bất cứ cô gái nào khác ngoài em..cho dù em có làm gì Jesie cũng chỉ yêu mình em 

Sica siết chặt lấy Fany trong vòng tay của mình hận thù bao năm đã được sáng tỏ trong phút chốc. Vết thương lòng họ phải chịu đựng dù đã lành đi nhưng giờ lại có thêm một vết thương mới…không biết vết thương này có dùng tình yêu để phục hồi lại được chăng?? 

-Jessie, chúng ta ở lại thêm vài ngày có được không?? _ Fany khẽ nói bên tai Sica_Em muốn ở cạnh Jessie thêm vài ngày…em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý phải đối mặt với ba như thế nào…làm thế nào để tha thứ cho ông ấy.._Fany nghẹn ngào nói khi hàng nước mắt đã làm ướt đẫm khoé mi của cô 

-Được, chúng ta sẽ ở lại đây…Jessie cũng cần có thời gian để đối mặt mọi chuyện… 

Không chỉ có Fany đau khổ và khó xử ngay chính cả Sica cũng cùng tâm trạng với cô. Hai người cùng chung một nỗi đau …làm sao để đối mặt với kẻ đã làm hại họ khi đó lại là đấng sinh thành??Sica và Fany sau khi cùng quyết định ở lại trên hòn đảo nhỏ đã gần hơn một tuần. Trong khoảng thời gian này thật sự họ rất hạnh phúc niềm vui mà họ đã đánh mất đi 6 năm. Nhưng dù cho có hạnh phúc đến đâu thì trong lòng cả hai đều có một tản đá không thể trút xuống… 

Mở nhẹ đôi mắt không thấy Fany nằm bên cạnh Sica nhìn xung quanh thì thấy Fany đang tựa người bên cửa sổ ánh mắt buồn vời vợi. Bước đến bên cạnh Fany cô nhẹ ôm lấy ôm từ phiá sau.. 

-Trời lạnh lắm sao em lại ra đây?? 

-Jessie!! Biển đẹp quá…em thật sự thích nơi này..nhưng trốn tránh vốn không thích hợp với chúng ta..em muốn trở về.._Fany khẽ nói với vẻ mặt u sầu 

-Jessie hiểu, chúng ta cùng nhau đối mặt với thực tế…dù có xảy ra bất cứ việc gì Jessie sẽ không bao giờ buông tay em ra một lần nào nữa_Jessie xoay nhẹ Fany lại nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé của cô_Đợi giải quyết xong chúng ta cùng đến một nơi tìm hạnh phúc cho bản thân…xây dựng một tổ ấm của chúng ta khi đó chúng ta sẽ sinh con…rồi lại có một đàn cháu.._Sica mỉm cười khi nghĩ đến tương lai của cả hai.. 

-Bỗng Fany trượt nhẹ đôi tay ra khỏi tay Sica lùi lại nhìn cô với ánh mắt buồn bã_Jessie!! Em rất yêu Jessie..nhưng…em không thể cùng Jessie xây dựng gia đình.. 

-Sica nhìn Fany tỏ vẻ không hiểu _ Ý em là sao…em không muốn lấy Jessie sao?? 

-Fany cuối mặt xuống biếm đôi môi lại nước mắt lại đọng trên khoé mi một cách vô tình_Không…em vạn lần …vạn lần muốn lấy Jesie nhưng em…em không thể làm một người vợ tốt.. 

-Jessie không cần osin Jessie cần một người vợ…không phải em đã là một nửa vợ của Jessie rồi sao??_ Sica siết chặt đôi tay Fany ánh mắt thật dịu dàng nhìn cô 

-Jessie!! _ Fany đưa mắt nhìn Sica một lúc cô nuốt nhẹ sự nghẹn ngào nén chặt dòng nước mắt vào tim_Em…em…6 năm trước sau khi bị mất đứa bé…đã để lại di chứng…bác sĩ nói…em sẽ rất khó có khả năng làm mẹ…_Nói tới đây Fany lấy tay che miệng lại nước mặt kiềm chặt lại trầu trực tuôn dài cô quay người lại không muốn đối diện với Sica.. 

-Là hôm em bị đau bụng ở bãi xe…chính là di chứng??_ Sica bàng hoàng và tim cô cũng bị bóp chặt lại khi nghe Fany nói 

-Đúng, em đã chữa trị nhiều năm dù có khả quan nhưng cũng là 50% thôi…có thể em sẽ không thể làm mẹ…không thể sinh con cho Jessie càng không thể giúp Jessie có được một tổ ấm thật sự..em xin lỗi_Fany nấc nhẹ từng tiếng để nói với Sica về nỗi đau cô phải chịu đựng một thời gian dài.. 

-Tại sao em phải chịu đựng một mình chứ??Tại sao bao năm qua Jessie lại không biết gì??_ Sica ôm chặt lấy Fay đau khổ nói giờ đây đau khổ của Fany chính là đau khổ của cô_Đã từng hứa bảo vệ, chăm sóc không để em bị tổn hại nhưng Jessie lại không làm được cứ để em phải gánh vác biết bao đau khổ…người nên nói xin lỗi là Jessie 

Dù cho bao năm qua có bị tổn thương gì nhưng chỉ cần một cái ôm, một lời nói dịu dàng của Sica lại khiến cho Fany cảm thấy nó vơi đi rất nhiều. Nước mắt cô dù rơi nhưng giờ đây nước mắt Sica lại cùng rơi với cô…Có người cùng chia sẻ nỗi đau cùng cô…cùng khóc với cô cũng khiến trái tim cô ấm áp. 

-Jessie!! Jessie đang khóc vì em sao?? Nước mắt Jessie đang rơi vì em…những giọt nước mắt này cũng đủ khiến cho tim em ấm lại ..nó làm sự đau đớn em phải chịu đựng vơi đi rất nhiều…_Fany lấy tay lau nước mắt cho Sica mỉm cười thật dịu dàng với cô 

-Jessie không cần gì cả..dù em có ra sao Jessie cũng yêu em…không có con cũng không sao?? Chỉ cần Fany mới có thể giúp Jessie tạo tổ ấm_Sica siết chặt Fany trong vòng tay mình thật chặt đến sợ cô sẽ tan biến mất… 

-Em yêu Jessie nhiều lắm !! 

Giờ đây không gian cứ như đứng lặng lại để cho họ có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh nhau hơn. Để họ được những giây phút bình yên trước khi quay về đối diện với một trận phong ba..sắp tới!! 

Sao vẫn chưa tìm được Sica sao??_ Tiếng ông Jung quát lớn làm cho Tae và Soo cũng phải im lặng và hơi e sợ_Không tìm thấy xác..nhất định là nó vẫn còn sống nhưng tại sao nó lại biến mất?? 

-Ba!! Con sẽ tìm được Sica..cũng tại con không trông nó cẩn thận!!_ Tae tỏ ra ăn năn khi lúc đó cô không kịp cản Sica lại 

-Unnie, đâu phải tại unnie là vì Sica muốn cứu.._Soo nói đến đây cô sực nhớ điều gì rồi dừng lại không nói tiếp cô thấy ánh mắt sắt lạnh của ông Jung đang nhìn cô.. 

-Con bé bên Hwang thị cũng biến mất không lẽ…_Ông Jung như đoán được điều gì đó_Không được, không được để nó bắt đầu lại với con bé đó_Ông Jung quát lên chống mạnh cây gậy với vẻ tức giận và có chút lo lắng bất an trong lòng 

-Sao ba không muốn con bắt đầu lại với Fany??? 

Tất cả mọi ngươì điều ngạc nhiên quay người lại ánh mắt nhìn về hướng cửa chính khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên…. 

-Sica!! Em không sao rồi !!_TaeSoo chạy lại mừng rỡ khi thấy Sica bình an trở về. 

-Sica mỉm cười gượng với TaeSoo_ Cám ơn hai unnie đã quan tâm đến em..em đã thật sự không sao...

-Mấy ngày qua mày ở đâu??Có biết ai cũng lo lắng không??_ Ông Jung tức giận chống mạnh cây gậy xuống đất quát vào mặt Sica. 

-Con ở cùng với Fany!! _Sica thẳng thắn nói không một chút che dấu giờ cô không còn sợ bất cứ gì. 

-Mày vừa nói gì??_ Ông Jung trố mắt ra nhìn Sica giận đến run người khi nghe Sica thốt ra lời nói vừa rồi. 

-Con ở cạnh Fany…hơn một tuần qua ngày nào con cũng ở cạnh cô ấy..chẳng những như vậy …bọn con còn quyết định làm lại từ đầu..con sẽ lấy cô ấy…lần này là thật_Sica nhấn mạnh từng câu thật rõ ràng cho ông Jung nghe 

-Mày điên rồi sao?? Không nhớ những gì nó đã làm sao?? Nó lại cho mày ăn buà gì?? Bao nhiêu chuyện nó làm không đủ cho mày sáng mắt ra sao??_ Ông Jung như muốn tức điên lên khi nghe Sica thốt ra những lời này. 

-Con nhớ…con nhớ chứ làm sao lại không nhớ…từng hành động của cô ấy quả thật làm con sáng mắt…càng lúc càng phát hiện ra một Fany trong sáng ngây thơ của con 6 năm trước lại biến thành một cô gái lạnh lùng, tàn nhẫn…_Sica mỉm cười khẩy ánh mắt chất chứ một sự u uất.. 

-Nhưng…là tại ai mà cô ấy trở nên như vậy?? 

Sica bỗng dừng lại một lát đi đến gần ông Jung nhìn ông với ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ, đau đớn..mà hét lên. Ông Jung lùi lại từ trong ánh mắt của Sica ông đoán được hình như Sica đã biết được điều gì đó..Nhưng ông vẫn cố trấn tĩnh chưa đến phút cuối ông không muốn lộ mọi chuyện.. 

-Tại ai?? Ý mày là sao?_Đến giờ phút này ông Jung vẫn quát lại Sica để cố gắng lấn át khí thế của cô 

 -Cô chủ, đừng làm cho lão gia tức giận…ông vừa mới khoẻ lại…cô đừng vì một người ngoài mà làm cho tình cha con rạn nứt_Lão quản gia bước đến đỡ ông Jung nhìn Sica cố khuyên 

 -Sica mỉm cười lạnh ngươì nhìn lão quản gia bước đến gần ông và ông Jung hơn kê mặt sát vào nhìn hai người _ Tối khi các người ngủ, có nghe tiếng khóc trẻ con không?? Có nghe tiếng một đứa bé cầu xin các ngươì đừng tướt đoạt đi quyền được sống của nó không?? 

 Lão quản gia run lên mặt ông tái đi ông lùi lại buông ông Jung ra còn Sica cứ từ từ lấn lướt ép ông ta vào tường. Từng lời nói của cô khiến cho lão hoảng sợ ngay cả ông Jung cũng run lên… 

 -Ông nói Fany làm cho tình cảm cha con của tôi rạn nứt…vậy ai đã làm cho tình cha con của tôi bị cắt đi…ai làm cho tôi không có cơ hội làm cha ?? Là ai khiến cho Fany không thể làm mẹ…là ai tướt đi quyền được ngắm nhìn này của một đứa bé chưa thành hình?? Là ai?? _Sica hét lên thật lớn làm cho lão quản gia khuỵu xuống đất vì sợ 

 -Sica!! _Ông Jung khẽ lên tiếng 

 -Là các người…chính các người!! _Sica không đợi ông Jung nói thêm bất cứ lời nói nữa cô hét lên chỉ tay về phiá ông Jung và lão quản gia với ánh mắt tức giận nhưng cũng đầy sự chua xót 

 -Sica!! Có chuyện gì vậy…em bình tĩnh đi…ba mới vừa hồi phục sức khoẻ…_Tae đi đến ngăn Sica lại cô sợ ông Jung sẽ lại lên máu.. 

 -Bệnh?? Ba à…ba lại bệnh gì?? _Sica cười cợt khinh thường nhìn ông Jung_ Unnie...Unnie biết không…lòng hiếu thảo của chúng ta lại bị người ta xem như con cờ muốn tung hứng lúc nào tuỳ ý.._Sica nắm chặt vai Tae muốn nói gì đó cho Tae biết 

 -Sica!! Em đang nói gì ?? Nãy giờ unnie không hiểu??_Soo tỏ ra thắc mắc cô đang rối lên với những câu hỏi 

 -Hai người đọc đi!! _ Sica lấy ra trong túi áo lá thư của Yul để lại cho TaeSoo đọc 

 Ông Jung cũng đoán biết được phần nào, ông chỉ im lặng trong lúc này ông không nói thêm được một lời nào nữa. Khi mà ngọn lửa phẫn nộ của Sica đang bốc cao ngùn ngụt. Đọc xong lá thư, TaeSoo cũng có thái độ như Sica đó chính là kinh hoàng đến không thốt nên lời. 

 -Ba!! Chuỵên này là thật sao?? _Tae nhìn ông Jung ánh mắt cô như cầu xin ông hãy phủ nhận nó vì cô không dám tin ba mình lại có thể làm chuyện này.. 

 -Vì Jung gia..vì cái nhà này ta không thể để cho con gái họ Hwang bước vào..nó sẽ phá tan tất cả_Ông Jung vẫn còn chống chế cho là mình đúng 

 -Ba!! Nhưng đứa bé đó là cháu ba mà_Soo bỗng hét lên không tự chủ được bản thân mình cô xưa nay vốn điềm tĩnh nhất 

 -Nhưng nó lại mang một nửa của họ Hwang_Ông Jung quát lại Soo. 

 -Ba!! Có lẽ đây là lần sau cùng con gọi người như vậy_ Sica lên tiếng thật nhẹ nhàng ánh mắt đau khổ nhìn ông Jung, cứ như phải cắt lià đi một thứ gì đó làm cho Sica đau đớn tột cùng_ Con không biết nên làm cách gì để đối mặt với ba…nhìn bàn tay của ba và lão ta_Sica chỉ vào lão quản gia_Nó nhuốm máu…nhuốm máu đứa con chưa thành hình của con…nó làm cho người con gái con yêu nhất mất đi cái quyền thiêng liêng nhất mà cô ấy ao ước…Làm con và cô ấy bao năm qua đấu đá lẫn nhau trong thù hận và chút nước đã khiến con chính tay giết đi người con gái đó… 

 -Mày vì nó mà muốn cắt đứt quan hệ với tao??_ Ông Jung đoán được Sica muốn làm gì ông chậm rãi chống gậy đi đến gần cô. 

 -Con không muốn làm một con cờ…con không cần làm tiểu thư của Jung gia, không cần bất cứ thứ gì của họ Jung ...Không cách nào đối diện với căn nhà này_Sica nhìn xung quanh lại nhìn ông Jung mỉm cười nhạt 

 -Sica!! Em hãy nghĩ kỹ lại.._Tae kéo tay Sica cô không muốn Sica cắt đứt quan hệ với Jung gia 

 -Em đã quyết định rồi…có lẽ em bất hiếu và ích kỷ nhưng em không muốn sống trái với con tim mình thêm một lần nào nữa_Sica mỉm cười đẩy tay Tae ra 

 -Đứng lại, tao không để cho mày đi…bắt nó lại.._Ông Jung quát lên rồi ra lệnh cho đám cận vệ vây lấy Sica 

 -Sica mỉm cười không chút lo lắng_Sao hả?? Định dùng cách này nữa với con sao?? Ba bắt nhốt con lại sao đó suy nghĩ xem nên làm cách gì để chia rẽ con và Fany ...Nhưng lần này không có đứa bé nào để ba có thể làm hại…không có mùi máu tanh tồn tại trong kế hoạch nữa rồi.._Sica nhìn ông Jung cười lạnh nhạt giọng nói đầy miả mai và khinh bỉ. 

 Tất cả bất động không dám tiến lại gần Sica khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng nhưng lại sắt đến rợn ngươì của Sica. Giống như chỉ cần đến gần cô sẽ bị nuốt trọn một cách không thương tiếe… 

 -Các người năm đó cũng có tham gia đúng không??Nhận được bao nhiêu tiền….tiền của Jung gia …tiền của ba tôi năm đó …có nghe mùi máu không?? Đêm đêm có nghe lương tâm lên tiếng…Chắc là không rồi..từ khi biết sự thật này đêm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng…một đứa bé mờ ảo …đưa bàn tay nhỏ bé của nó…kêu cứu…”Pama cứu con” Thật thảm thương…hahahaha 

 Sica đi đến gần đám cận vệ không lùi bước bọn chúng nghe nói đến thì lùi lại tránh đường cho Sica đi …Tiếng cười vang lên theo suốt Sica giọng cười đau xót và mang đầy sự đau khổ…nước mắt cô rơi xuống…khi miệng cô vẫn cười…Nó tắt dần khi bóng Sica cũng khuất khỏi biệt thự Jung gia. 

 Không ai cản Sica lại ngay cả ông Jung khi thấy ánh mắt của Sica cùng lời nói của cô làm lương tâm ông trỗi dậy. Hình như ông đã thấy lại tất cả những gì ông đã làm 6 năm trước…kế hoạch chia rẽ JeTi lại có chút máu tồn tại…Giờ đây bàn tay ông đang run lên khi ông nhìn vào đó thấy rất nhiều máu…một đứa bé đang đứng ngay cửa nhìn ông làm ông hốt hoảng là hét thất thanh. TaeSoo cố gắng giữ ông lại nhưng ông quăng mọi thứ lung tung và cho đến khi ông lên máu và ngất đi… 

 **Soshi coffee: 

 -Hyo!! Trong số bốn chị mọi người điều cho rằng Young là người thông minh nhất…nhưng Young lại cho rằng Young là kẻ nhu nhược nhất_Soo đứng cạnh Hyo vẻ mặt có nhiều tâm sự nhìn ra bờ biển 

 -Tại sao Young lại nói vậy?? _Hyo ngạc nhiên nhìn Young chưa bao giờ cô thấy vẻ mặt này của Young 

 -Yulsic !! Tình yêu của bọn họ làm Young cảm thấy ngưỡng mộ…một kẻ quyết tâm yêu đến cùng bất chấp tất cả , mãnh liệt không khuất phục…còn Sica cứ như ngọn lửa vậy dù bị tắt nhưng cứ le lói…hận để được yêu_Soo mỉm cười khi nghĩ đến Sica và Yul tình yêu của cả hai làm cô ngưỡng mộ và cảm thấy bản thân thật nhu nhược.. 

 -Mỗi người điều có một cách yêu khác nhau._Hyo mỉm cười đưa tay nắm lấy tay Soo_Young không nhu nhược…bởi vì Young khác họ…tình yêu của họ là mãnh liệt …còn tình yêu của Young giống như biển vậy.._Hyo đưa mắt nhìn ra biển mỉm cười 

 -Soo trố mắt nhìn Hyo ngạc nhiên_ Biển?? Tại sao?? _Cô thắc mắc với lời nói của Hyo 

 -Bình thường có phải mặt biển rất êm đềm từng cơn sóng chỉ vỗ nhẹ nhẹ vào bờ nhưng đến khi một lúc nào đó …nhưng nếu xảy ra giông tố thì sóng biển sẽ đập rất mạnh và em tin…nếu một ngày nào đó…xảy một chuyện gì đó Young cũng sẽ đứng ra bảo vệ em…Young cũng sẽ như họ đứng ra bảo vệ người mình yêu…bởi vì chúng ta có trái tim…và có tình yêu nằm trọn trong đó_ Hyo cười thật dịu dàng đưa tay mình áp lên lồng ngực của Soo 

 -Cám ơn em Hyo!! Thật sự cám ơn em cho Young biết Young không cô đơn trong cõi đời này_Soo nắm chặt lấy tay Hyo_ Sica giúp Young thất tỉnh và hiểu được…có những việc nếu không thực hiện thì sẽ mãi mãi không bao giờ còn cơ hội.. 

 Vừa nói tay Soo lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn trượt vào ngón tay của Hyo một cách nhanh chóng. Trước sự bất ngờ của Hyo đó là hạnh phúc quá bất ngờ làm cô không đón nhận kịp.. 

 -Hãy cùng Young đi hết con đường dài phiá trước!! 

 Một câu nói đơn giản không cầu kì nhưng lại khiến Hyo thật sự cảm động đến rơi nước mắt. Cô chỉ gật đầu và ôm chặt lấy Young đối với mọi ngươì tình yêu của SooHyo thật êm đềm, nhẹ nhàng không mãnh liệt như Yul và Sica. Nhưng tình yêu của họ là thầm lặng là chờ đợi, là hy sinh và thấu hiểu…họ dùng con tim và đôi mắt để theo dõi đối phương ….Niềm vui và hạnh phúc của đối phương chính của họ.. 

2 năm sau ……………. 

-Em uống đi!!

 Tae đưa tách coffee trên tay cho Sun ngồi xuống bên cạnh cô, gương mặt Sun tiều tuỵ rất nhiều, mái tóc ngắn của cô giờ đang cài một bông hoa màu trắng… 

 -Đừng buồn nữa, có lẽ đây là cách tốt nhất để bác Hwang được giải thoát_Tae lên tiếng ánh mắt cô cũng thoáng buồn vì cô đang nhớ đến điều gì đó. 

 -Có phải Tae lại nhớ đến bác Jung_ Sun quay lại nhìn Tae gương mặt Tae cũng tiều tuỵ không kém. 

 -Ba mới mất không lâu..giờ lại đến bác Hwang, có phải họ cùng dẫn nhau đi không?? Có lẽ xuống đó cả hai có thể làm bạn…đó cũng là điều tốt…Dù Tae rất đau buồn nhưng Tae nghĩ thà để họ ra đi còn hơn sống dằn dặt điên loạn _Tae thở dài cô mỉm cười nhạt nhìn Sun 

 -Từ khi Fany đi đêm nào ba cũng mơ thấy ác mộng rồi dần tâm trí ba không tỉnh táo, ông điên dại ..có lẽ đó là sự dằn vặt và ám ảnh của những gì họ đã làm_Sun nhớ lại những ngày tháng JeTi đi mất.. 

 -Sica sau khi rời khỏi nhà thì nó biến mất cứ như không khí…cả Fany cũng vậy. Không biết hai đứa đã đi đâu không chút tung tích…Khi tang lễ ba kết thúc mấy ngày Tae đến thăm mộ thấy một bó hoa đón chắc là Sica nhưng nó lại không xuất hiện. 

 Từ lúc Sica rời khỏi Jung gia thì Tae và mọi ngươì không còn nghe thấy bất cứ tung tích gì của cô ấy. Sica cũng không liên lạc với bất cứ ai cả Fany cũng vậy dường như họ đã biến mất trên đời này vậy

 -Fany cũng vậy, em chỉ nhận được vòng hoa tang do nó gửi…còn lại mọi thứ để không có…Yoong về cùng Yul được một lát thì cũng bay chuyến bay sớm về Thụy Sỹ_Sun hơi buồn giờ đây gia đình ly tán mỗi ngươì điều có một cuộc sống riêng 

 -Sun!! Chúng ta hãy quyên góp tất cả tài sản của công ty cho cô nhi viện …đã đến lúc chúng ta buông xuống gánh nặng trên vai bao năm…theo Tae đi, đi thực hiện ước mơ của chúng ta_Tae nhẹ nắm chặt lấy tay của Sun nhìn cô thật trìu mếm 

 -Em hiểu…dù Tae không nói em cũng sẽ làm…em đã đặt vé máy bay rồi…lần này chúng ta có thể cùng đi_ Sun mỉm cười giơ hai tấm vé máy bay lên 

3 năm tiếp theo đó…………… 

-Con ngoan nào!! Đừng khóc…đừng khóc!!

 Tae bế đứa bé gái khoảng 2 tháng tuổi trên tay đang dỗ cho nín trong khi chờ đợi Sun pha sữa cho nó. Khỏi nói cũng biết chính là con của TaeSun sau khi cùng nhau thực hiện ước mơ đi. TaeSun đã nhanh chóng kết hôn và giờ đây họ đã có một gia đình riêng cho bản thân. Trái tim bị đánh mất của Tae đã thật sự quay trở lại với cô. 

 -Nín nào con ngoan, sữa đến đây!! _Sun cầm chai sữa trên tay chạy nhanh ra đưa cho Tae 

 Đứa bé nín khóc khi chai sữa đưa vào cái miệng chúm chím của nó, ba nó vừa cho nó uống sữa vừa cười giỡn với nó. Cả nhà ba người trong rất hạnh phúc đó là những gì mà TaeSun đáng được hưởng sau nhiều năm họ sống vì tất cả mọi người. 

 -SooHyo có tin tức gì không em?? _Tae nhìn Sun rồi lại nhìn đứa bé mỉm cười 

 -Lúc nãy, em nhận được email của hai đứa còn kèm theo tấm hình ở Úc bọn chúng đã đi đến đó rồi!! 

 Sun cười tươi nhìn Tae khi kể về SooHyo sau khi quyết định đi cùng Soo suốt đoạn đường còn lại. Cả hai đã rời Hàn đi du lịch khắp thế giới để tìm hiểu văn hoá, phong tục của các nơi đó chính là điều thích thú của SooHyo. 

 -Hai đứa đó là khoẻ nhất rồi, còn Yul thì nó lại than…phải giữ 4 đứa con gái nó muốn điên đầu…_Tae cười thành tiếng khi nhắc đến Yul_ Giờ Yoong lại mang đứa thứ 5 (Sinh gì nhìu zậy trời định thành 1 đội bóng SNSD à Muahhaha)

 -Thật sao?? Xem ra gia đình Yul thật ấm cúng_Sun mỉm cười khi nghe Taae nói 

 -Nó sẽ mệt dài dài cho xem_Tae mỉm cười một lát rồi chợt nụ cười vụt tắt đi_Không biết JeTi như thế nào rồi đã 5 năm còn gì?? 

 -Không biết họ có sống tốt không??_ Sun cũng thoáng buồn ngã đầu vào vai Tae tay cô thì vuốt lấy tóc đứa con đang uống no nê sữa rồi lại ngủ. 

 *Tại Italia vào 2 năm kế tiếp.*

-Các cô đứng sát vào nhau đi!

 Một người con gái đang cầm máy ảnh chụp hình cho một đám con gái nhưng họ thì mắt cứ chăm chú nhìn vào người con gái chụp ảnh vì cô ta dù đã hơn ba mươi nhưng lại rất đẹp gái không khác gì con gái 20 tuổi. Vả lại có nụ cười rất thu hút. 

-Tôi sẽ đếm 123 nhá!! 1…2…3 “tách”

 Máy ảnh nhá lên cả đám con gái cùng cười sau đó họ lại chạy đến gần người con gái xem ảnh. 

 -Nếu Sica chụp không đẹp bọn em sẽ mắc đền đó!! _Cả đám con gái điều ổng eọ trước mặt người con gái mặc dù họ chỉ là khách du lịch nhờ chụp hình dùm nhưng lại cứ muốn quấn lấy ngươì con gái đó 

 -Các cô xinh đẹp như vậy chắc sẽ đẹp thôi_Người con gái cố nói hờ để cho họ vui 

-Thật sao?? _Cả đám cùng đông thanh

-Đương nhiên là giả rồi!!

 Một giọng nói nhỏ vang lên làm cắt đi nguồn hứng đang bay lên chín tầng mây của đám con gái. Họ quay lại thì thấy một cậu nhóc khoảng 7 tuổi đội cái nón hơi sụp nhưng không thể phủ nhận cậu bé đó quả thật rất đẹp trai. Ánh mắt nó có chút giống ai đó nhìn rất quen…Cậu bé xoay ngược cái mũi nón ra phiá sao khoanh tay lại hùng hồ đi đến gần người con gái.

-Ở đây không ai đẹp bằng mẹ cháu cả!! _ Đôi mắt to tròn của nó tỏ ra không vui khi thấy cả đám con gái ổng ẹo đó

-Cậu nhóc này là ai vậy??Sao lại ăn nói những lời này?? _Một cô gái bước đến nhìn cậu bé trai

 -Cháu tên là Shinvi Jung và người này là appa cháu! Đúng không appa?? 

 Thằng bé đứng gần sát người con gái nắm chặt lấy tay người đó nhe cái hàm răng súng của nó ra mà cười ngây thơ. Bọn con gái nhìn cậu bé và người con gái mà ngây người vì ngạc nhiên, trái tim họ cũng bị nát tan tành khi biết người con gái đã kết hôn lại có đứa con lớn như vậy.. 

-Nó là con trai tôi, có gì thất lễ xin mấy cô thông cảm!!

-Được rồi, không trách trẻ con làm chi..chúng ta đi thôi!!

 Cả bọn con gái tức tối rồi ngoe nguẩy đi một nước không thèm quay lại nhìn đã vậy còn liếc nhẹ người con gái đó một cái. Cậu bé bụm miệng cười khút khít khi thấy mình đã đuổi được đám yêu tinh vây quanh ba cậu. 

 -Shinvi Jung!! Con thật là nghịch đó!!_Người con gái ngồi xổm xuống nhìn thằng bé 

 -Ba yêu của Shinvi!! Nếu không làm vậy…để mẹ biết tối nay ba sẽ bị đuổi qua phòng của Shinvi ngủ chật lắm…Shinvi không thích..hay là ba muốn mẹ biết_Thằng bé tinh nghịch nhìn người con gái mỉm cười một cách tinh nghịch 

 -Jessica Jung! Jessica Jung!!!!! 

 Ngươì con gái đó quay lại khi nghe giọng nói quá quen thuộc gọi tên cô và cô thấy bà xã đại nhân cuả cô đang đằng đằng sát khi đi đến. Cả hai cha con le lưỡi nhìn nhau tỏ ra hơi sợ khi thấy Fany tiến đến gần họ hơn 

 -Em đã nói sau khi ăn cơm mới được ra ngoài…Jessie đó là ba vậy mà còn dẫn nó đi lung tung không trông tiếp em. Vừa nấu cơm xong định bảo nó đi tắm quay qua quay lại nó lại biến mất tiêu…biết ngay là nó đi theo Jessie!_Fany chỉ tay vào Shinvi mắt thì nhìn Sica 

 -Con và ba dẫn Prince đi ngắm cảnh !! _ Shinvi nhìn Sica nháy mắt ra hiệu rồi mỉm cười tươi nhìn Fany_ Đúng không ba?? 

-Đúng đúng!!

 Sica gật đầu lia liạ phối hợp cùng thằng con tiếp đó hai cha con lại cùng nhau tặng Fany nụ cười giống hệt nhau nhưng lại mang vẻ gian tà không đáng tin tưởng 

 -Vậy Prince đâu?? Sao mẹ không thấy?? 

 -Nó chạy về rồi đúng không Shinvi??_ Sica quay sang hỏi đá mắt với thằng con 

 -Dạ, nó đi dạo một lúc buồn nên appa và con đã thả cho nó về trước!!_Shinvi nhe răng cười trừ lấp liếm với Fany (Prince khôn bây :)) 

 Fany mỉm cươì nhẹ khi thấy hai cha con phối hợp quá ăn ý để gạt cô dù biết vậy nhưng Fany cũng không giận. Chỉ là tỏ mặt nghiêm để hai cha con sợ chút lấy uy.. 

 -Mau về ăn cơm thôi, xem hai cha con kià ai cũng dơ hết trơn…mau về tắm đi!! _Fany đi đến nhìn chiếc áo của hai cha con rồi giục họ 

-Về ăn cơm thôi!! Thích ăn cơm của mẹ nấu nhất trên đời này!!

 Shinvi giở trò nịnh nọt cùng nụ cười tươi rồi nhanh chóng chạy về nhà để lại Jeti từ từ tản bộ bên nhau. Sica vòng tay ôm lấy eo Fany nhẹ nhàng sóng bước cùng cô trên con đường. Quả thật để có thể cùng nhau đi trên con đường này họ phải trả giá rất nhiều…Họ đã bỏ lại tất cả mọi thứ bao gồm cả địa vị, tình thân để quên đi cái quá khứ đau buồn bắt đầu lại một cuộc sống mới không có hận thù chỉ có tình yêu vĩnh hằng cùng những tia nắng chiều tà màu vàng buông nhẹ xuống con đường họ đang đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: