Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Đường phố đông đúc người qua lại . Những gian hàng với nhiều loại đồ khác nhau . Dừng lại trước một gian hàng , cô chỉ vào cái mũ hình gấu trúc

" Nhìn này nó rất giống anh đấy "

SeungRi nhìn thấy vậy nhẹ nhàng đội lên đầu cô

" Bác ơi tính tiền cho con với "

" Anh làm gì vậy ? " - ChaeRin toan cởi chiếc mũ ra thì bị SeungRi ngăn lại

" Tôi tặng cô đó , quà gặp mặt " - Anh cười

ChaeRin im lặng , anh cười đẹp quá , nụ cười của thiên sứ làm lòng người ấm áp trong cái lạnh của mùa đông .

Mùi thức ăn thơm lừng khắp khu phố .

" Anh làm ơn che cái mặt của anh đi , mấy cô gái đi qua nhìn mà cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy "

" Đi với tôi là phúc lớn của cô đó nha " SeungRi đùa cợt kéo cô lại gần

Cả hai cùng đến một quán ăn gần đấy

Ngồi xuống bàn , SeungRi hỏi :

" Cô ăn gì ? " - Cầm tập Menu , SeungRi lướt qua một lượt rồi đưa cho ChaeRin

" Gì cũng được "

" Ya cái cô bé này , ăn gì cũng được là sao ?" - Anh gãi đầu trước câu trả lời của ChaeRin

" Tôi không phải là cô bé nha , anh nói cho cẩn thận nhé " - ChaeRin lườm

Nhận thấy một bóng người cao lớn đang bước đến phía mình , cô chợt quay đầu lại

" Omo , SeungHyun oppa , sao anh lại ở đây ? " - Mồm ChaeRin mở to hết cỡ , nhìn người sau lưng mình .

" ChaeRin , anh làm ở đây , dạo này lớn quá nhỉ " - SeungHyun cười ngồi xuống bên cạnh SeungRi

" Hai người quen nhau sao ? " - SeungRi mắt chữ A mồm chữ O hết nhìn SeungHyun rồi lại nhìn ChaeRin

ChaeRin và SeungHyun cùng học trường đại học Seoul , trong một lần đi thực tập thì tình cờ quen nhau .

" Ừ chúng tôi học cùng trường " - ChaeRin nói

" 2 em quen nhau hả ? Đi ăn với nhau à ? " - SeungHyun cười nháy mắt với SeungRi nhìn chẳng lành tí nào

" 2 chúng em đang trong thời gian quen nhau " - SeungRi cười gian tà nhìn ChaeRin

" Ya anh nói linh tinh cái gì vậy " - Cô lườm SeungRi làm anh co rúm người lại rồi nhìn SeungHyun - " Anh à , không phải như thế đâu , tên khùng này nói linh tinh đó anh "

" Ai là tên khùng hả , cô thử nói lại coi ?"- SeungRi thấy thế liền gân cổ lên , nhìn mặt anh lúc này thộn hết sức

ChaeRin cũng chẳng kém cạnh nhìn SeungRi rồi lè lưỡi

" Anh đó đồ khùng "

Hai người ngồi đôi co với nhau , không ai nhường ai , đến người bên cạnh cũng thấy hoảng loạn

" Thôi thôi , 2 đứa ăn gì để anh làm " - SeungHyun đứng lên cứu vớt , nếu còn ngồi đây chắc anh độn thổ luôn quá

" Cho em Bibimbap "

" Vậy là 2 Bibimbap hả ? Ngồi chờ nha " SeungHyun cười bỏ đi

Sau khi ăn xong , cả 2 đứng dậy

ChaeRin nói

" Ăn xong rồi , tôi về. trước " - Cầm lấy chiếc túi trên chiếc ghế cạnh , cô đứng dậy

" Không , cô không được về , đi chơi với tôi " - SeungRi kéo tay cô vòng qua tay mình

" Anh còn muốn gì nữa hả , tôi đã đi ăn với anh rồi mà "

SeungRi im lặng, nắm tay cô dẫn đi . ChaeRin không nói gì , chỉ nhìn theo tấm lưng rộng đang bước đi . Anh nắm chặt bàn tay ChaeRin như sợ sẽ làm bàn tay cô tuột ra .

Tuyết rơi . Từng hạt tuyết trắng xoá rơi xuống . Một màu trắng tinh khiết không bị nhuốm bẩn

" Tuyết rơi kìa " - ChaeRin khẽ nói , trong lòng có chút ấm áp

Chụm hai lòng bàn tay vào nhau , cô đưa ra hứng những bông tuyết " Umma ! Mẹ đang ở đâu vậy ?"

SeungRi lặng ngắm nhìn ChaeRin và mỉm cười

" Anh khùng hả , nhìn gì ? " - Quay mặt về phía SeungRi đang nhìn mình dường như không có dấu hiệu định ngừng lại

" Ya , cô không thể ăn nói lễ phép hơn sao ?"

SeungRi bối rối quay đi , nói để cứu nguy

" Với anh thì không " - ChaeRin lè lưỡi chọc tức SeungRi

" Đưa điện thoại cô đây " Chìa bàn tay ra , SeungRi nói như ra lệnh cho cô

" Làm gì ?" - ChaeRin hỏi nhưng tay vẫn rút chiếc điện thoại ra

" Đây là số của tôi , có gì tiện liên lạc "

ChaeRin ngạc nhiên nhìn anh nhưng không nói gì . Trong lòng tự nhủ " Chủ là một chút xao động "

SeungRi khẽ thở dài , làn khói trắng bay lên rồi mất hút trong không gian tĩnh mịch cùng những hạt tuyết trắng rơi không theo hàng lối

Cả hai đều im lặng , trong lòng băn khoăn không biết người bên cạnh đang nghĩ gì . Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên , cắt ngang tâm tư

" Alo " - SeungRi nhấc điện thoại thở dài " - " Được rồi , ở đâu ?"

" Tôi có việc gấp phải đi , cô tự về nhé "

" Được rồi , tôi có phải trẻ con đâu " - Nói rồi ChaeRin quay lưng bước đi , cả SeungRi cũng bỏ đi , 2 người đi về hai hướng khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro