Chap 7
Chapter 7
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Một tiếng la thất thanh vọng ra từ một con hẻm vắng vẻ gây sự chú ý của ba cô gái. Các cô gái đang chạy hết sức mình, ngay đến cả Sergeant Sica với câu châm ngôn nổi tiếng “Dù cho có trể đến mấy thì mình vẫn không chạy, vì có như vậy cũng chẳng thay đổi được gì” mà cũng phải hối hả đuổi theo hai con người phía trước mình.
“Yuri-ah, các cậu đang ở đâu vậy?" Giọng nói của Taeyeon vang lên trong đầu Yuri.
“Tụi tớ đang chạy đến chỗ mà vụ nổ ban nãy đã xảy ra. Cậu có cảm nhận được không?”
“Có, vết bớt của tớ rát quá. Chắc không chỉ có 1 pháp sư xuất hiện đâu...”
“Hoặc là người đó cũng đang gặp nguy hiểm. Một trong hai trường hợp trên.” Yuri cắt ngang câu nói của Taeyeon.
Cả hai im lặng trong giây lát.
“Tớ sẽ đến chỗ các cậu ngay khi xong việc ở đây. Đừng có làm gì chú ý quá đấy nhé.”
“Um, tớ biết rồi.”
Ngay khi họ vừa rẽ vào con hẻm, một thân hình bao bọc bởi lớp áo choàng đen đập mạnh vào bức tượng đằng sau họ, bất tỉnh.
“Lại là bọn chúng sao?” Yuri rít qua kẽ răng khi nhìn thấy bóng dáng của tên mặc áo choàng đen đó. Cô nhìn xung quanh, tên áo đen còn lại đang bị nhấc bổng bởi một dáng người vô cùng quen thuộc, chỉ káhc ở chỗ toàn thân của người đó bóng loáng như kim loại. Tên áo đen bị nhấc bổng như không rồi bị ném đi không thương tiếc. Đầu hắn đập mạnh vào tường, máu chảy xuốn trán, bất tỉnh.
Cơ thể hắn đã bất động hoàn toàn nhưng con người ấy vẫn chưa buông tha. Người ấy tiến lại gần, nhấc cơ thể bất động đó lên và ném đi một lần nữa.
“Dừng tay lại!”
Yuri hét lớn về phía dáng người kia. Ngay khi người đó quay lại, cô bỗng dưng thấy như có ai đang bóp cổ mình. Cô không thể nào thở được. Người đó không ai khác, chính là Yoona. Yoona cũng là pháp sư như họ, lại một thành viên khác trong nhóm bước lên con đường đầy chông gai này.
Nhưng, đôi mắt ấy… Khác với đôi mắt vô hồn của Jessica lần trước, nó chứa đựng một nỗi buồn da diết pha lẫn sự tức giận.
“Y-Yoona…” Yuri khẽ gọi.
Không có một tiếng trả lời từ cô gái. Thay vào đó, cô gái tiếp tục tấn không hai tên áo đen kia.
“Seohuyn!” Tiffany hét lên, liền cùng với Jessica chạy đến bên cạnh thân thể nhỏ bé đang nằm bất động ở đằng xa của Seohuyn.
Nhìn thấy Seohuyn mà Yuri đã hiểu được phần nào nguyên nhân vì sao Yoona trở thành như thế này. Bằng mọi giá, cô phải ngăn cô gái lại trước khi có án mạng xảy ra.
“Yoona! Mau dừng lại đi!”
Cô chạy đến bên cạnh cô gái nhưng xem ra cô gái không thể nghe thấy cô. Nắm lấy cánh tay cứng và lạnh như sắt thép ấy, cô cố gắng kéo Yoona ra khỏi cơn giận của cô.
“Yoona! Nghe unnie này! Mau tỉnh lại đi!” Không những cô gái đang mất kiểm soát ấy nghe lời người chị của mình mà cô còn quay sang tấn công cô ấy.
Bàn tay rắn chắc ấy tóm gọn lấy cái cổ thon gọn nhỏ bé của cô, ép người cô sát vào bức tường đối diện.
“Y-Yoona…” Cổ họng cô đang bị bóp nghẹn, Yuri cố gắng nói khi mà dưỡng khí trong buồng phổi cô dần cạn kiệt.
Sức mạnh của Yoona quả không thể đùa được.
“YURI!!!”
Jessica’s POV
Tôi thật sự không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Một tuần trước, tự nhiên sau một giấc ngủ dài, tôi từ một cô gái bình thường trở thành một pháp sư với nhiệm vụ cứu lấy thế giới. Rồi tôi phải trải qua những ngày tập luyện khó khăn cùng với những người bạn lâu năm của mình.
Còn bây giờ, trước mắt tôi, bé Maknae đáng yêu của chúng tôi đang nằm yên trong vòng tay của Fany, không hề có một chút động tĩnh gì.
Rồi tôi thấy đứa em yêu quí của mình, Yoona đang tất công không thương tiếc hai cái bóng đen xa lạ kia. Có lẽ là vì chưa ai giải thích cho tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra nên mặc cho tôi đang rất bối rối trước mọi chuyện đang diễn ra thì Fany và Yuri, tuy cũng đang rất lo lắng nhưng họ vẫn điềm tĩnh xử lí tình hình.
Tôi đã nói quá sớm chăng?
Tiếng kêu khẽ của Yuri vang lên. Cô ấy đang trong vòng tay của Yoona, nhưng nó không dịu dàng gì. Yoona đang tìm cách giết cô ấy.
Không! Không thể được! Em ấy không thể giết Yuri được! Cô ấy là người bạn thân nhất của tôi! Tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra cho cô ấy.
Tôi phải ngăn em ấy lại bằng mọi giá.
Tôi đã sử dụng tia đông cứng của mình để biến cánh tay đang nắm chặt lấy cổ Yuri và đôi chân gọng kìm kia thàng băng đá. Tôi hy vọng việc làm của mình sẽ ngăn em ấy tiến xa hơn nữa. Nhưng một lần nữa, tôi đã nhầm. Em ấy tuy đã dừng việc tấn công Yuri nhưng thay vào đó, ánh mắt sắt bén ấy đang hướng về phía tôi. Ném mạnh thân hình quyến rũ của Yuri vào bức tượng đối diện, em ấy phá vỡ lớp băng dưới chân mình và từ từ tiến lại chỗ chúng tôi.
Nguy hiểm đang cận kề nhưng nào tôi có quan tâm. Mọi sự chú ý của tôi đang tập trung vào cái thân thể bất động kia. Cú va chạm có vẽ rất mạnh khiến cô ấy bất tỉnh ngay.
Im Yoona, em đã làm gì Yuri hả?
Tôi đứng dậy, đối mặt với Yoona trong cơn tức giận đang bùng nổ trong lòng.
“Sica! Cậu định làm gì vậy?”
Mặc kệ tiếng la chói tai của Fany, tôi tiến lại gần Yoona, hai bàn tay tôi đang run lên vì giận. Tôi nhìn thẳng vào mắt em ấy, một ánh mắt vô hồn không cảm xúc. Em ấy chẳng còn phân biệt được đâu là bạn, đâu là thù. Bỗng nhiên… tôi có cảm giác quen thuộc khi nhìn vào mắt em ấy… Tôi có cảm giác như… mình đang nhìn vào một tấm gương… Yoona trước mặt tôi… chính là hình ảnh phản chiếu của chính bản thân tôi…
Khẽ lắc đầu, tôi cố kéo mình ra khỏi những suy nghĩ vớ vẩn ấy. Điều quan trọng nhất bây giờ là tôi phải kéo Yoona về với thực tại trước khi em ấy đi quá xa.
Nhanh như một tia chớp, em ấy lao vào tôi như một con hổ đang vồ lấy con mồi của mình. Tôi nhanh chân lách người sang bên và tránh được đòn tấn công chỉ trong tích tắc. Đối đầu với một thân hình được bao bọc toàn kim loại và sức mạnh kinh hồn như gấu kia thì băng của tôi có ăn nhằm gì. Chỉ có lửa của Yuri thì may ra đủ sức để làm khối kim loại này yếu đi nhưng hiện tại thì cậu ấy đã bất tỉnh rồi. Chỉ còn cách nhốt em ấy vào một nơi nào đó rồi đánh thức em ấy ra khỏi cơn ác mộng giữa ban ngày này thôi.
Nói là làm, tôi dùng hết sức mình tạo ra một khối băng khổng lồ, nhốt Yoona vào trong ấy. Yoona đứng bất động bên trong khối băng, có vẻ như kế hoạch của tôi đã thành công.
“Rắc!”
Tôi vui mừng quá sớm rồi. Khối băng đang nứt ra. Những vết nứt đang ngày càng lan rộng và lớn hơn hơn. Đến một lúc, nó vỡ tan ra thành từng mảnh. Tôi lấy tay che khuôn mặt mình khỏi những viên đá đang bay tứ tung về mọi hướng. Him Yoona, đúng như biệt danh của cô bé, thật sự tôi không phải là đối thủ của em ấy.
Tôi tự cảm thấy mình thật là vô dụng. Lúc nào tôi cũng chờ những người bạn thân đến cứu mình trong khi tôi lại không thể ngăn đứa em đang rơi vào trạng thái mất tự chủ. Những việc mà tôi có thể làm, tôi đề đã thử hết và bất lực. Tôi ngồi đấy, chờ đợi kết thúc của mình.
Tôi có thể cảm nhận rõ thân hình mảnh mai của em ấy đang tiến lại gần tôi.
“Sica!” Tiếng gọi bất lực của Fany văng vẳng bên tai tôi.
Tôi rất có lỗi với cô ấy. Tôi đã không thể bảo vệ được cô ấy. Tôi thật là vô dụng. Cho tớ xin lỗi nhé, Fany.
Nhắm mắt lại chờ đợi thì một giọng nói cứu rỗi của thiên thần vang lên. Tuy yếu ớt nhưng tôi cảm thấy như mình vừa được cứu khỏi bàn tay của tử thần.
“…Yoona… unnie…”
Tiếng gọi yếu ớt của Seohuyn đã khiến Yoona dừng bước. Cô gái đang nằm trong lòng Fany vẫn còn chìm trong cơn mê, gọi tên Yoona. Cô bé chắc hẳn đang mơ về em ấy.
Nước ư? Một giọt nước rơi xuống má tôi. Trời này mà có mưa sao? Thật kì lạ.
Cô khẽ ngước nhìn lên, những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống khuôn mặt trắng bệnh đó. Em ấy đang khóc. Tôi không hiểu em ấy khóc vì lí do vì nhưng tôi có thể tin chắc rằng em ấy đang rất vui khi nghe được giọng nói của Seohuyn. Nước mắt vẫn tuôn rơi nhưng miệng lại nở một nụ cười hạnh phúc.
“Hyunie…”
Cơ thể em ấy dần trở lại bình thường. Làn da trắng mịn thay cho lớp kim loại lạnh lẽo, cứng nhắc. Mái tóc đen dài xõa qua vai che đi một phần khuôn mặt và đôi mắt nâu hút hồn ngày nào đã trở lại. Cơn ác mộng đã qua đi. Toàn bộ cơ thể em ấy đổ ập xuống người tôi, không nhúc nhích.
Ngay lúc đó, nhóc lùn cũng vừa chạy đến, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt vẫn chưa được tẩy trang xong.
“Fany! Sica! Hai cậu không sao chứ?”
Nhóc lùn nhìn chúng tôi lo lắng hỏi với giọng đứt quãng. Có lẽ cậu ấy vừa chạy bộ một đoạn khá xa trước khi đến chỗ bọn tôi. Nhóc ấy nhìn quanh, nhóc dừng lại trước Seohyun và Yoona đang nằm bất tỉnh torng vòng tay của hai chúng tôi.
“Trời ơi! Hai em ấy bị cái gì vậy?!? Có làm sao không?”
Taeyeon vội chạy đến chỗ chúng tôi rối rít hỏi thăm nhưng liền nhận được cái gạt tay của Fany.
“Hai em ấy không sao đâu. Chỉ bị ngất thôi. Cậu mau đến lo cho Yuri đi. Cậu ấy hồi nãy đập mạnh vào tường bất tỉnh đằng kia kìa.”
“Trời ơi! Yul-ah!” Taeyeon vội chạy theo hướng chỉ của Fany. Cậu ấy đến bên cạnh Yui rồi đỡ cái cơ thể bất động ấy ngồi dậy.
Dù có lay đến cỡ nào thì Yuri vẫn không tỉnh dậy. Đầu của cô ấy cõ lẽ đã bị chấn thương rồi.
Tại sao nhìn thấy cảnh Yuri bị thương mà tôi lại thấy đau đến như vậy chứ? Nếu không phải vướng bận Yoona thì tôi sẽ là người chạy đến bên cậu chứ không phải là Taeyeon. Tôi sẽ là người ôm cậu vào lòng để xoa dịu cơn đau mà cậu đang gánh chịu. Tôi sẽ là người chăm sóc, bảo vệ cậu trong suốt thời gian sắp tới.
Phải, tôi công nhận tôi đang lo sợ. Ice Princess đang lo sợ. Tôi sợ rằng tôi sẽ mất cậu. Tôi không biết mình sẽ ra sao khi không có cậu ở bên cạnh. Cậu là người bạn mà tôi yêu quí nhất.
Không. Tình cảm của tôi dành cho cậu còn lớn hơn tình bạn gắn bó lâu năm với Fany hay tình chị em với các nhóc trong nhóm. Nó mãnh liệt, sâu nặng hơn bất cứ tình cảm nào mà tôi dành cho những người xung quanh mình.
Tôi không biết phải gọi nó là gì khi đang có một dòng cảm xúc khác hòa chung với nó. Tôi đang rất bối rối giữa hai con đường. Hai con đường ư? Tôi đang có cảm giác như mình đang đứng giữa một ngã ba. Hai con đường phía trước mặt tôi, ở cuối mỗi con đường là một con người khác nhau nhưng có cùng chung một đặc điểm.
Đặc điểm đó là…
Trái tim họ chỉ dành cho tôi.
End POV
Taeyeon’s POV
Lần này tôi lại đến trễ. Tôi đã không thể giúp được mọi người mà còn làm cho hai em út trong nhóm liên lụy. Tôi đúng là đồ đáng ghét mà.
Tôi cùng với Fany và Sica đưa Yuri, Yoona và Seohyun về nhà. Cả ba đều bất tỉnh nhưng Yuri là bị thương nặng nhất khi trên trán cậu có một vệt máu dài. Hy vọng là cậu ấy không bị chấn thương quá nặng. Tôi gọi bác sĩ riêng của nhóm đến chăm sóc cho ba người họ, trong khi ba chúng tôi thì ngồi ở bên ngoài phòng khác mà nghe ngóng tình hình.
Qua lời kể của Fany và Sica, tôi tin chắc rằng Yoona chính là pháp sư. Và qua cuộc nói chuyện ngắn với Draco, tôi biết được rằng sức mạnh của em ấy là về kim loại, nguyên tố Kim trong ngũ hành. Trả chách em ấy có một sức mạnh kinh hoàng, có thể đánh Yuri đến nỗi bất tỉnh như thế. Hơn nữa, ngài Draco cũng đã nói chuyện với thần hộ mệnh của Yoona. Chúng tôi biết được tên ngài ấy là Nate. Thông qua vết bớt ở trên đùi trái của Yoona thì chúng tôi biết hình dáng của ngài là một con nai. Ngài cũng đã gửi lời xin lỗi đến chúng tôi khi ngài lại để Yoona mất kiểm soát với sức mạnh của mình đến như thế.
Thật kì lạ. Một vị thần mà có thể để chuyện dó xảy ra sao? Liệu có một liên hệ gì ở đây không?
Trong khi tôi vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì câu chuyện tiếp theo của Fany và Sica lôi tôi về với thực tại. Hai cô ấy nhìn thấy Yoona tấn công hai tên mặc áo đen vì chúng tấn công Seohyun sao? Vậy là sao chứ?
“Tớ không hiểu, Tae à. Bọn áo đen kia đã tấn công Sica một lần rồi, giờ chúng lại ra tay với Seohyun và Yoona. Rốt cuộc bọn chúng muốn gì ở chúng ta chứ?” Giọng của Fany chứa đầy nỗi lo lắng. Cô ấy khẽ liếc sang cô gái tóc hạt dẻ bên cạnh.
Trái tim tôi chợt nhói đau khi chứng kiến ánh mắt đong đầy yêu thương của cô ấy dành cho người bên cạnh. Cô ấy chẳng hề để ý đến tôi. Trong mắt cô ấy, tôi chỉ là đứa bạn lùn bình thường của cô ấy thôi sao?
“Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên giải thích rõ mọi chuyện cho các con rồi.” Giọng nói của Draco chợt vang lên bên tai tôi.
Tôi quay lại nhìn hai người kia và họ cũng vậy. Có vẻ như họ cũng nghe thấy giọng nói của Draco.
“Ta biết các con đang có rất nhiều khuất mắt sau những gì đã xảy ra. Vì thế nên ta sẽ giải đáp những thắc mắc lớn nhất mà các con hiện tại.”
“Sao ngài không vào vấn đề chính luôn đi? Tình hình đang cấp bách lắm rồi.” Giọng nói của Miran bỗng chen ngang.
“Cô cứ bình tĩnh đã nào, Miran. Lũ nhóc này cần phải có thời gian để tiếp thu chúng. Với lại, đối với tụi nó thì việc này khó mà có thể chấp nhận được.” Giọng nói của Draco vẫn điềm đạm, từ tốn mà vang lên. Bỗng dưng tôi có một linh cảm rất xấu về điều này. Phải chăng… chúng tôi sẽ mất một ai đó hay một cái gì đó sao?
Draco khẽ ho vài tiếng rồi tiếp.
“Việc thứ nhất, những cái bóng đen xuất hiện vào những ngày qua chính là những tên đệ tử bóng tối của Satan. Chúng tấn công các con không phải là để trừ mối họa với chủ nhân chúng như chúng vẫn thường làm trước đây. Có một chuyện đã khiến chúng phải thay đổi kế hoạch.”
Giọng của Draco nhỏ dần về sau. Im lặng một hồi, Duran tiếp lời.
“Vì một lí do nào đó, theo nguồn tin đáng tin cậy, chúng ta biết được rằng Satan không thể hồi sinh nguyên vẹn được. Thay vào đó, hắn phải mượn một cơ thể ở thế giới này, sinh sôi nảy nở bằng năng lượng và sự sống của người đó thì đến kì hạn, hắn mới hồi sinh hoàn toàn.”
Lời nói của Duran như sét đánh ngang tai tôi. Tôi nhìn Fany và Sica, hai người họ dường như có cùng chung cảm xúc với tôi. Mặt ai nấy đều hiện rõ hai chữ “lo lắng”.
“Trong đám đệ tử của hắn có lẽ không có ai thích hợp nên chúng mới đi tìm và bắt cóc những người mà chúng cho rằng phù hợp. Xét theo trường hợp của Jessica và chuyện vừa nãy thì mục tiêu mà chúng nhắm đến chính là các pháp sư chưa thức giấc.”
“Khoan đã, nếu như vậy thì vì sao mà chúng lại bắt cóc Seohyun chứ không phải là Yoona chứ?” Giọng nói của Fany vang lên.
Cô ấy nói đúng. Mặc dù chúng tôi không chứng kiến hết mọi chuyện nhưng xét theo tình trạng hôn mê như bị thôi miên của Seohyun và vết bầm ở đằng sau gáy và một số vết bầm khác khắp trên người Yoona do đánh nhau thì mục tiêu bắt cóc lần này của chúng chính là em út của nhóm.
“Việc này thì ta không rõ. Có thể là do cô bé cũng là pháp sư nhưng vẫn chưa thức tỉnh. Hoặc là cơ thể của cô bé lại thích hợp cho Satan. Chúng ta sẽ điều tra kĩ lưỡng hơn.” Duran khẽ thở dài. “Còn bây giờ, chúng ta chỉ yêu cầu các con nên cẩn thận hơn. Mặc dù các con đề đã thức tỉnh bản năng của mình nhưng không có nghĩa là các con sẽ không bị chúng tấn công. Chúng ta đang vướng bận một số việc nên chúng ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh các con được, vì vậy nên hãy nương tựa vào nhau nhé.”
“Vâng ạ…”
Tôi và hai người kia khẽ đáp.
“Bây giờ hãy chăm sóc tốt cho Yuri và Yoona dùm chúng ta. Có một số việc, chúng ta cần phải làm rõ ngay bây giờ. Nếu có thông tin gì mới, chúng ta sẽ báo cho các con ngay. Tạm biệt.”
Duran chào chúng tôi rồi mọi thứ lại chìm đắm trong bầu không khí im lặng. Nếu đúng những gì mà các vị thần hộ mệnh đã thông báo với tôi thì tất cả mọi người đang trong vòng nguy hiểm sao?
Nếu trở thành cơ thể vay mượn của Satan thì người đó sẽ chết sao? Nếu đúng là vậy thì làm sao chúng tôi có thể xem nhẹ cho qua được chứ?
Tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn các cô gái của tôi rơi vào tay Satan. Dưới danh nghĩa là trưởng nhóm, tôi sẽ bảo vệ tất cả những người mà tôi yêu quí. Và nhất là cô ấy. Tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với cô ấy. Dù cho có vức bỏ mạng sống này cho quỉ dữ thì tôi vẫn một lòng bảo vệ cô ấy. Chỉ nhìn thấy nụ cười của cô ấy, nhìn thấy cô ấy hạnh phúc bên người mình yêu thương, dù cho đó không phải là tôi, tôi cũng mãn nguyện.
End POV
[End Chap]
A/N: Một poll mới sẽ được lập ra để xác định cp nào sẽ là main. Và poll này sẽ kéo dài cho đến khi fic end. Au đã cho thêm phần soshibond và0 poll với ngụ ý rằng... khi end thì sẽ ko có 1 cp nào cả (evil quá phải ko? Cứ để xô đá đó đi, đừng ném đã) Au cho phần đó thêm vào vì sẽ có vài người không thích cách pairing của fic nên muốn thay đổi cho nó "công bằng" Vậy nên nếu ai không chịu nổi cảnh các nhân vật của chúng ta phải dằn vặt torng square love thì hãy chọn soshibond nhé~ Hẹn gặp lại mọi người vào chap tiếp theo nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro