Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Chapter 6

Tiffany’s POV

Đã một tuần trôi qua từ cái hôm mà chúng tôi khám phá được sức mạnh của Sica. Phải, cô Ice Princess đó dù cho có là pháp sư hay là gì đi chăng nữa thì cô ấy vẫn là Ice Princess. Ngủ mê mệt suốt cả ngày, đến nửa đêm thì tự nhiên thức giấc rồi kéo tai, lôi cổ tôi, Yuri với Taeyeon ra ngoài đường nói chuyện. Chưa kể đến là cô ấy bắt ba chúng tôi đứng co ro giữa trời tuyết với chỉ bộ đồ ngủ bên trong một lớp áo khoác. Nếu không có cái tính trẻ con của Yuri và Tae mà xin Sica tha thứ thì chắc cậu ấy sẽ cho chúng tôi biến thành những tảng băng luôn.

Cả đêm đó, chúng tôi giả thích tất cả mọi chuyện với Sica. Đương nhiên là ở trong dorm ấm áp rồi. Tuy là Ice Princess nhưng chúng tôi đều biết rằng cô ấy có một trái tim ấm áp. Ngay sau khi nghe câu chuyện của chúng tôi, cô ấy cảm thông với nỗi khổ của chúng tôi và không phàn nàn gì hơn cả. Có vẻ như Duran đã làm tốt phần việc của ngài, chúng tôi biết được tên thần hộ mệnh của Sica qua lời kể của cô ấy.

Sau đêm hôm đó, chúng tôi thay phiên nhau hướng dẫn Sica sử dụng sức mạnh của cô ấy. Vì thời gian gấp gáp mà lịch làm việc thì gần như không có ngày nghỉ nên chúng tôi chỉ dạy cho cô ấy những thứ cần thiết để tự vệ. Phần còn lại, chúng tôi đành phải nhờ Duran hướng dẫn trong những giấc mơ mỗi đêm. Có lẽ là vì sức mạnh của Sica hợp với tính cách của cô ấy mà Sica tiếp thu mọi thứ rất nhanh chăng? Tất cả những gì chúng tôi chỉ cho cô ấy, cô ấy chỉ cần xem qua vài lần là thực hiện được ngay. Tuy nhiên cô ấy vẫn chưa thể xác định phương hướng chính xác nên nhiều lần, chúng tôi được hưởng vài làn đạn lạc từ cô ấy.

Hôm nay cũng vậy. Tôi và Yuri đang hướng dẫn cậu ấy cách xác định phương hướng tấn công trong một bãi đất trống nằm cách xa khu dân cư đông đúc. Vì phải quay CF nên Taeyeon không thể đến cùng chúng tôi hôm nay. Tuy là năng lực Gió của cậu không giúp ích gì mấy cho Sica nhưng những bài tập phương hướng này là món tủ của cậu ấy. Có Taeyeon thì mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn. Trong ba chúng tôi thì năng lực của tôi là phối hợp ăn ý nhất với Sica vì băng luôn đi chung với nước mà. Không có nước thì làm sao có băng?

Nghĩ đến việc này khiến cho tôi cảm thấy đôi chút hạnh phúc. Số trơi đã định cho hai chúng tôi luôn được ở bên cạnh nhau rồi sao? Tôi vẫn còn nhớ như in câu nói của Taeyeon ngày hôm trước.

“Fany-ah, trong ba chúng ta thì năng lực của cậu hỗ trợ tốt nhất cho Sica. Băng luôn đi đôi với nước mà. Vậy nên cậu hãy luôn theo sát Sica nhé. Cô ấy vẫn đang trong quá trình luyện tập nên có gì bất trắc, cậu hãy giúp đỡ và bảo vệ cho cô ấy nhé?”

Miệng tuy mỉm cười nhưng đôi mắt của cậu đượm buồn. Khuôn mặt của Taeyeon hôm đó khiến tôi thắc mắc. Tôi không hiểu cậu đang nghĩ gì nhưng khi được chính cậu giao cho trách nhiệm bảo vệ Sica thì tôi vui sướng vô cùng.

Về phần Yuri thì sao? Cậu ấy là Lửa, lửa làm tan băng nên cậu ấy chỉ có thể bảo vệ chúng tôi khỏi làn đạn lạc của Sica băng ngọn lửa của cậu ấy. Cậu ấy không thể giúp gì được cho Sica cả. Một phần nào đó torng tôi cảm thấy vui mừng khi Yuri không thể lại gần Sica khi cô ấy tập luyện.

Tôi đang ghen với cậu ấy sao?

Quay trở lại vấn đề chính nào. Tôi đang giúp Sica bài tập phương hướng của cô ấy bằng cách tạo ra những cộ nước lơ lửng trong không trung để cô ấy có thể đóng băng chúng mà làm thành một chiếc cầu thang để đi lên cao. Yuri chỉ đứng ở đằng xa mà im lặng quan sát chúng tôi.

“Sica, cậu sẵn sàng chưa nào?”

Tôi quay sang nói với Sica và nhận được một cái gật đầu từ cô ấy.

Tôi giơ tay lên, những cột nước bắn ra từ lớp tuyết bên dưới và phun lên với nhiều độ cao khác nhau. Cũng may là hôm nay không có tuyết rơi và mặt trời đang tỏa sáng khắp thành phố nên những cột nước này sẽ không đông cứng trong một thời gian ngắn.

“Được rồi, Sica. Nhớ là hãy tập trung xác định mục tiêu của mình trước khi tấn công. Đừng có hấp tấp như lần trước nữa đấy.”

“Um, tớ nhớ rồi. Cảm ơn cậu.” Cô ấy nở nụ cười rất tươi mà sao trái tim tôi cứ đập liên hồi.

Cô ấy tiến về phía trước, tập trung nhìn những cột nước phía trước mình rồi từ từ giơ tay lên. Một luồn sáng màu trắng bay ra từ lòng bàn tay nhỏ bé của cô ấy và ngay lập tức cột nước đầu tiên trở thành một cột băng. Cứ thế đến cột thứ hai, thứ ba và thứ tư. Cô ấy đang làm rất tốt.

Tôi quyết định nâng bài tập lên mức độ khó hơn. Tôi búng tay một cái, những cột nước ở phía sau bắt đầu uốn lượn như những vũ công chuyên nghiệp.

Không ngoài dự đoán của tôi, Sica đã nhắm hụt cột nước thứ năm khi nó bất ngờ uốn lượn trước mặt cô. Tia đông lạnh của Sica nhắm trượt mục tiêu của nó và cứ thế bay về phía trước và trúng ngay cái cây không bên cạnh Yuri. Nếu cậu ấy mà không né kịp thời thì bây giờ chúng ta đã có một bức tượng băng nghệ thuật hình Kwon Yuri rồi.

“Yah! Sica, cậu muốn giết tớ à?!?!”

Yuri hét lớn từ đằng xa.

“Xin lỗi, Yul-ah! Tớ không cố ý! Tại Fany ấy chứ?”

Cái lượm của cậu ta đúng là đáng sợ thật. Tôi thấy lạnh cả sống lưng. So với nó thì cái rét của mùa đông đâm ăn nhằm gì.

“Gì mà lườm tớ như thế? Cậu nhắm trượt đâu phải lỗi tại tớ?”

Tôi biện minh.

“Cậu nâng độ khó của bài tập lên mà không báo trước, không phải lỗi tại cậu thì tại ai?”

“Thì tớ đang muốn cậu tập cách thích ứng nhanh với điều kiện xung quanh. Trong trận chiến thật sự thì mọi thứ không bao giờ được chuẩn bị trước. Chúng ta đâu đoán được điều gì sẽ xảy ra chứ?”

Có vẻ như tôi đã thắng. Cô ấy im lặng trước lí luận sắc bén của tôi. Xem ra tôi thoát nạn hôm nay rồi.

Cô ấy quay đi, tiếp tục với bài tập của mình. Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng thì cô ấy cũng đã hoàn thành bài tập. Những nỗ lực không ngừng của cô ấy cũng đã được đáp lại. Ngắm nhìn những cột băng tuyệt đẹp do cô ấy tạo ra mà lòng cảm thấy tự hào.

Cô ấy lao đến tôi và ôm chầm lấy tôi mà nói trong niềm vui sướng tột cùng.

“Yay~ Tớ thành công rồi Fany à! Cảm ơn cậu rất nhiều. Tất cả là nhờ sự giúp đỡ của cậu đấy! Cậu đúng là nhất mà.”

Tim tôi lại một lần nữa trật nhịp. Giọng nói ngọt ngào, trong veo tựa như thiên thần của cô ấy cứ thế vang lên đều đều bên tai tôi. Phải mất vài giây để tôi tình lại cơn say mà đáp lại cái ôm ấm áp của cô ấy.

“Ơ… um… không có gì đâu… Sica.”

Có phải tôi đang lúng túng trước người bạn thân của tôi không? Sau ngần ấy năm sống và làm việc cùng với cô ấy, tôi hiểu rõ cậu ấy như lòng bàn tay mà sao giờ tôi lại lắp bắp, nói không nên lời như gà mắc thóc thế này?

“Lại đây với tớ, Fany! Tớ muốn ngắm nhìn thành phố Seoul trên chính cột băng mà tớ tạo ra.”

Buông tôi ra, cậu ấy lao đến chỗ mất cột băng rồi nhanh nhảu leo lên chúng.

“K-Khoan đã Sica! Mau leo xuống đi. Nguy hiểm lắm!”

Tôi vội chạy đến kéo cậu xuống đất nhưng cậu ấy đã đi lên quá cao, ngoài tầm với của tôi.

“Không sao đâu, Fany-ah! Cậu khéo lo.”

Cô ấy đã ở trên cột băng cao nhất từ khi nào. Tự hào với bản thân đến mức mà quên mất rằng cậu mắc bệnh sợ độ cao sao, Sica?

“Woa! Ở trên này thật là thích làm sao!” Sica reo lên vui sướng.

“Sica à! Cậu mau leo xuống đi! Và nhớ đừng có nhìn xuống đấy!” Tôi nói vọng lên. Ngay lập tức cậu ấy quay lại nhìn tôi với cặp mắt khó hiểu.

“Tại sao chứ?”

Có vẻ như cô ấy đã nhớ lại bệnh của mình. Ngay khi vừa nhìn xuống đất, cô ấy bắt đầu trở nên hoảng loạn. Mất thăng bằng, cô trượt khỏi cột băng và rơi xuống.

“SICA!!!!” Tôi hét lên và nhanh chân chạy đến chỗ cô ấy. Hy vọng là tôi kịp đỡ cậu ấy trước đi cậu ấy chạm mặt đất.

Nhưng hỡi ôi. May mắn là Yuri đang đứng gần ở đó, nghe thấy tiếng hét của tôi, cậu ấy chạy đến ngay và nhanh tay chụp được Sica rồi cùng cô ấy ngã xuống đất.

May sao? Um thì may mắn là Sica của tôi không bị làm sao chứ xui xẻo cho tôi vì tôi không phải là người cứu cậu ấy.

Khoan đã… Tôi vừa mới nói là Sica của tôi sao?

Mà này, chụp được người ta rồi thì đỡ người ta dậy đi! Còn ngồi đó nhìn nhau nữa là sao? Ôm kín nguòi ta thế kia thì làm sao người ta thở hả? Mau buông cái tay của cậu ra đi, tên đen hâm như trẻ con!

End POV

“Aigoo, chết cái mông của tớ rồi. Cậu không bị làm sao chứ, Sica?” Yuri khẽ rên nhưng vẫn không quên hỏi thăm cô công chúa đang yên vị trong vòng tay của mình.

“K-Không sao. Còn cậu có làm sao không, Yuri-ah?” Jessica lo lắng hỏi.

“Không sao đâu. Cậu đúng là đồ ngốc mà. Mắc bệnh sợ độ cao mà cứ ham hố chạy lên cao để làm gì chứ?”

“Yah! Ai là đồ ngốc hả? Babo, cậu mới là đồ ngốc đấy.” Jessica đánh nhẹ vào vai Yuri, giận dỗi rồi quay mặt đi.

“Cậu dám nói với ân nhân vừa mới cứu mạng mình như thế hả?” Yuri nhếch mép cười.

“Ai nhờ cậu cứu tớ đâu. Tớ tự xoay sở được mà.”

“Um, biết rồi công chúa khờ ạ. Lần sau nhớ cẩn thận hơn đấy.” Yuri gật gù.

Đột nhiên, Jessica quay lại, hai ánh mắt chạm nhau. Jessica cứ ngỡ như tim mình đã ngừng đập từ khi nào.

“Tại sao mình chưa bao giờ nhận ra rằng đôi mắt của cậu ấy lại đẹp đến như vậy nhỉ? Mình vẫn thường hay ở bên cạnh cậu ấy mà sao cảm giác bây giờ lại rất khác lạ. Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?” Jessica nghĩ thầm.

Im lặng một hồi lâu, Yuri nhẹ nhàng lên tiếng.

“Um… Sica à… Cậu có thể ngồi dậy được không? Mông tớ lạnh lắm rồi.”

“Ah, um… Xin lỗi cậu.” Jessica đỏ mặt đứng dậy rồi kéo Yuri đứng theo mình.

Cùng lúc đó, Tiffany tiến lại chỗ hai người họ rồi ôm lấy Jessica, giọng run run như sắp khóc.

“Ơn chúa. Cậu không sao cả. Tớ xin lỗi cậu, Sica à!”

“Cậu đã làm gì mà phải xin lỗi tớ chứ, Fany? Tớ bất cẩn nên mới té thôi. Đâu phải do lỗi của cậu chứ?” Jessica nhẹ nhàng vỗ về cô bạn mình.

“Nhưng… Nhưng tại tớ gọi cậu nên cậu mới…”

“Babo, tớ đã bảo là không phải lỗi của cậu rồi mà.” Jessica đẩy nhẹ cô bạn mình ra rồi cốc lên đầu mắt cười khiến cô nàng lùi bước mà ôm lấy đầu rên đau.

Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên. Mặt đất rung chuyển dữ dội như có một trận động đất đang xảy ra. Một cơn đau khẽ xuất hiện. Lấy tay xoa vết bớt trên người mình, ba cô gái im lặng nhìn nhau. Như có cùng một suy nghĩ, họ nhanh chân chạy về hướng mà họ cảm nhận được sức mạnh đó đang tỏa ra.

Một pháp sư lại xuất hiện.

##################

Trên một con đường trong thành phố Seoul

Từ trong một quán cà phê đi, hai dáng người mảnh khảnh, trên tay cầm cốc cà phê nóng hổi đi dạo men theo con đường đầy tuyết. Tuy mặc trên người chiếc áo khoác dày và cặp kiếng mắt to với chiếc mũ len che kín mái tóc và chiếc khăn quàng cổ dày ấm áp đang ngự trị trên vai nhưng nếu không phải là một Sowon thì không ai không thể nhìn ra được đó chính là Maknae Seohuyn và Cá Sấu Yoona của SNSD.

“Hyunie à, em có lạnh không?” Yoona khẽ gọi cô gái đi bên cạnh mình.

“Dạ có một chút nhưng em không sao đâu.” Seohuyn khẽ mỉm cười.

“Unnie xin lỗi em. Trời lạnh thế này mà còn rủ em ra ngoài nữa.” Giọng của Yoona đượm buồn.

“Unnie đừng xin lỗi em. Em không ngại trời lạnh đâu. Đã lâu rồi chúng ta chưa đi chơi cùng nhau mà. Nghe unnie rủ em, em thật sự… rất vui…”

Có lẽ là chiếc khăn quàng không đủ lớn để che đi đôi má ửng hồng của Seohuyn. Trông dáng vẻ bối rối của maknae, Yoona khẽ phì cười. Cô quàng tay qua ôm lấy Seohyun, đẩy cô gái sát vào lòng mình rồi thì thầm vào tai.

“Unnie xin lỗi. Vì lịch diễn drama mà unnie quên mất em. Unnie sẽ bù đắp cho em sau nhé.”

Khuôn mặt trắng trẻo ngày nào của Seohuyn giờ đây đã thành một màu đỏ mộng như trái cà chua. Không nói một lời, cô chỉ nhẹ nhàng rút sâu vào người Yoona rồi tận hưởng hơi ấm được cô mang đến.

Hai người cứ thế bước đi trên con đường trong vòng tay của nhau àm không hề để ý có hai bóng đen đang dần tiến lại họ từ đằng sau. Nhanh như cắt, một trong hai bóng đen ấy xô Yoona ngã xuống đất, cốc cà phê rơi xuống mặt đường torng khi tên còn lại thì khống chế Seohuyn. Mặc cho cô kêu gào cầu cứu, hắn dùng tay ôm lấy mặt cô, ép cô nhìn vào mắt hắn. Vài giây sau, cô mất dần sức mạnh rồi ngất trong vòng tay của hắn.

“Huynie!” Yoona lúc này đã lấy lại được bình tĩnh. Tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô vẫn cố vùng dậy và nhào đến cứu Seohuyn.

Bỗng một cánh tay khỏe mạnh nắm lấy khăn quàng của cô và kéo cô ngửa người về sau, một lần nữa, cô ngã xuống đất. Ê ẩm toàn thân nhưng cô vẫn cố ngồi dậy. Lần này, cô không thể nhúc nhích khi một sức nặng đang đè lên lưng cô, không cho cô di chuyển. Hắn đánh mạnh vào gáy cô khiến cô mất dần ý thức.

“Huynie…” Mắt cô mờ dần, cô gọi khẽ theo hai bóng đen đang bế Seohuyn ra xa cô. Không còn một chút sức mạnh nào, một màu đen đang dần bao trùm lấy cô.

“Yoona, hãy để ta cho con mượn sức mạnh của ta.” Một giọng nói vang lên bên tai cô trước khi cô không còn biết gì nữa.

[End chap]

A/N: *đội nón bảo hiểm lên* các shipper đừng có ném đá mình nhé, nhất là shipper Jeti và Taeny ấy >"< Cho mình xin lỗi, mình là 1 sp của Yulsic nên dù cho có nói là viết công bằng với các cp nhưng thật sự... mình có hơi "thiên vị" cho Yulsic. Các chap sau sẽ rút kinh nghiệm hơn.... Trong fic này thì Sica là một cô gái rất vô tư nên sẽ khiến cho anh Yul và chị Fany nhà ta đau đớn vài phen đây.

Hẹn mọi người ở chap tiếp theo nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kasumi