Chap 5
Chapter 5
Trải qua một buổi sáng mệt mỏi, ba cô gái của chúng ta cuối cùng cũng đã về dorm. Bé maknae hốt hoảng chạy ra đỡ lấy Taeyeon ngay khi cô mở cửa cho họ rồi dìu cô vào phòng khách torng khi Yuri bế Jessica vào phòng nghỉ. Cô em út đắp chiếc chăn dày của mình lên người Taeyeon rồi chạy vào bếp làm ngay một ly cacao nóng giải lạnh. Tiffany đi lấy một xô nước nóng để cho Taeyeon ngâm chân rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cậu thấy đỡ hơn chưa?” Cô dịu dàng hỏi.
“Um, đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn cậu.” Taeyeon khẽ mỉm cười.
Tiffany nhìn cô một hồi lâu rồi khẽ lắc đầu.
“Tớ không thể hiểu nổi cậu nữa, Tae à. Suýt chút nữa là cậu mất mạng nếu như tụi tớ không đến kịp rồi đấy. Cậu nghĩ cái gì mà lại đi hành động một mình thế?” Tiffany nói chuyện với Taeyeon bằng suy nghĩ.
“Tớ xin lỗi. Tại tớ bất cẩn, xem thường đối thủ quá.” Taeyeon cúi đầu xuống hối lỗi.
“Cậu không cần xin lỗi tớ đâu. Cậu nên đi xin lỗi Draco ấy. Draco đã thông báo với tụi tớ tình hình của cậu, nếu không có ngài ấy thì giờ này năm sau, tụi tớ sẽ ăn đám giỗ của cậu đấy.”
“Haiz… tớ biết rồi.” Taeyeon kẽh thở dài. Cùng lúc đó Seohuyn đi ra với lyo accao nóng hổi trên tay. Cô đưa cho chị mình rồi lo lắng hỏi thăm.
“Taeyeon unnie, chị thấy thế nào rồi? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Chị không sao đâu, Seohuyn à. Có fan theo dõi Sica nên chị đuổi hắn đi, chẳng may bị đống tuyết trên mái nhà đè trúng ấy mà.” Taeyeon gượng cười. Lí do của cô đưa ra không hề ăn khớp với nhau gì cả, đén con nít còn không tin, nói chi là bé maknae thông minh nhà ta.
Tuy không tin lí do àm unnie mình đưa ra nhưng Seohuyn không hỏi nữa. Cô định đi vào phòng để xem Jessica đã tỉnh dậy chưa thì bị Tiffany ngăn lại. Cô gái mắt cười nẹh nhàng bảo.
“Em ở ngoài này lo cho Tae dùm chị. Để chị vào xem Sica như thế nào rồi.”
Sau khi nhận một cái gật đầu, cô nhẹ nhàng đi đến phòng Jessica gõ cửa.
Phòng Jessica
Ngắm nhìn cô gái đang yên giấc mộng trên giường mà lòng cảm thấy nhói đau. Yuri nhẹ nhàng vén những lọn tóc vướng trên khuôn mặt mịn màng, tuyệt đẹp của Jessica, vuốt nhẹ đôi má hồng hào. Trông cô gái ngủ thật là yên bình làm sao.
“Sica… tại sao lại là cậu chứ?... Tớ thật sự rất sợ khi biết cậu giống tụi tớ, cũng là pháp sư… Tớ càng lo sợ hơn khi hay tin cậu bị bắt cóc. Tại sao thứ mà tớ không muốn, nó lại cứ đến với tớ torng khi điều mà tớ hằng mơ ước thì không bao giờ thành hiện thực vậy?” Yuri thầm nghĩ, cô khẽ thở dài sầu não.
“Yuri à…” Một giọng nói vang lên.
“Ngài Phoenix…”
“Ta vừa mới nói chuyện với Duran. Mọi chuyện đã được xác nhận. Jessica chính là hậu duệ của Duran, pháp sư băng giá. HIện tại Duran đang nói chuyện với Jessica trong giấc mơ của cô bé. Khi nào cô bé tỉnh dậy thì cô bé sẽ hiểu hết mọi chuyện, tuy việc ban nãy thì cô bé sẽ không nhớ gì cả đâu.”
“Vâng, con hiểu rồi…”
“Yuri… có phải con không muốn cô bé trở thành pháp sư giống như con, phải không?”
“…” Yuri im lặng, mắt vẫn không rời Jessica.
“Ta hiểu cảm giác của con nhưng đây là số mệnh của cô bé, chúng ta không thể làm gì được cả. Mọi chuyện đều có số của nó. Con hãy hiểu điều đó.”
“Con hiểu mà… Xin ngài đừng lo.”
“Thôi được. Ta hy vọng rằng con có quyết định sáng suốt cho riêng mình. Bây giờ Jessica đã là một thành viên mới trong nhóm các con, con hãy giúp đỡ cô bé nhé. Trong số ba đứa con thì chỉ có con có đủ khả năng để chế ngự cô bé trong trường hợp cô bé mất kiểm soát bản thân. Vì vậy trong quá trình huấn luyện, con hãy cố gắng theo sát cô bé và hỗ trợ Duran thật tốt.”
“Vâng, con nhớ rồi ạ.”
“Tốt, ta giao mọi chuyện lại cho con đấy.”
Yuri im lặng nhìn Jessica, tay nắm chặt lấy tay cô gái, cảm nhận từng hơi ấm đang lan truyền trong cơ thể. Cô nhẹ nhàng đưa tya lên, vuốt nhẹ sống mũi cao thon rồi lướt xuống gò má mềm mại và dừng lại trên bờ môi đầy đặn, mịn màng của cô công chúa. Bỗng công chúa hơi nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ trần trắng mịn của mình. Yuri nhìn nó, một vết bớt nhỏ hình một chú sói mờ trên làn da trắng mịn đó. Cô khẽ thở dài.
“Vậy cậu đúng là pháp sư rồi.” Yuri nở một nụ cười chứa chan niềm vui lẫn nỗi buồn. “Sica à, dù có chuyện gì xảy ra, kể cả phải đánh đổi mạng sống này, tớ sẽ bảo vệ cậu. Tớ sẽ không để ai làm hại cậu đâu.” Cô nghĩ thầm.
Nhón người về phía trước, cô nhẹ nhàng đặt lên trán Jessica một nụ hôn. Nụ hôn ấm áp và chứa đựng tất cả tình cảm của Yuri chỉ kéo dài vài giây nhưng cũng đủ để cô công chúa mỉm cười trong giấc ngủ của mình. Bỗng tiếng gõ cửa cắt đứt bầu không khí yên tĩnh. Yuri nhẹ nhàng rời khỏi Jessica, cô buông tay cô gái rồi đi về phía cửa. Cánh cửa vừa mở ra, đôi mắt cười nổi tiếng xuất hiện trước mắt cô.
“Yuri-ah, Sica thế nào rồi?”
“Cậu ấy không sao cả đâu. Ngủ một lát rồi tỉnh lại ngay. Hiện tại thì Duran, thần hộ mệnh của Sica đang nói chuyện với cậu ấy trong mơ. Tỉnh dậy rồi thì cậu ấy sẽ là một pháp sư như chúng ta. Có điều là những chuyện vừa rồi thì cậu ấy sẽ không nhớ gì cả.”
Yuri nói khẽ với Tiffany rồi nhận được một nụ cười buồn và một tiếng thở dài.
“Mười phút nữa chúng ta phải quay trở lại trường quay để quay tiếp Music Core đấy. Cậu muốn vào thì tranh thủ nhanh vào nhé. Tớ phải ra xem Taeyeon như thế nào rồi.”
Yuri nhường đường Tiffany rồi cô bước ra phòng khách. Tiffany bước vào trong phòng rồi nhẹ nàhng đóng cánh cửa phía sau mình lại.
Cô tiến lại gần Jessica và thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là vết bớt mờ trên cổ cô gái. Như một phản xạ tự nhiên, cô đưa tay khẽ chạm vào vết bớt ấy làm cho cô gái rên khẽ nhưng rồi lại chìm vào giấc ngủ. Bất giác, Tiffany phì cười.
“Sica à, cậu có biết là cậu rất dễ thương khi ngủ không?”
Cô nói thầm.
“Sica, mình thật sự xin lỗi cậu. Mình thật vô dụng khi mình là bạn thân của cậu mà mình không thể bảo vệ cậu được. Từ lúc chúng ta debut đến giờ, cậu là cô gái mà mình cảm thấy thoải mái nhất khi ở bên cạnh. Có lẽ là vì chúng ta cùng sinh ra trên một đất nước khác với những người kia chăng?”
Một nụ cười buồn hiện trên đôi môi của cô.
“Mình thật ghen tị với Yuri. Cậu ấy lúc nào cũng mạnh mẽ, sẵn sàng đứng ra bảo vệ mọi người. Có lẽ vì thế mà cậu thường hay tựa vào bờ vai vững chắc của cậu ấy mỗi khi mệt mỏi. Cậu ấy còn diễn những trò vui cho cậu mỗi khi cậu buồn và lần này, cậu ấy lại cứu cậu khỏi tay thế lực bóng tối điều khiển cậu nữa.”
Bỗng, cô thấy một hơi ấm đang chảy xuống trên gò mà. Giọt nước mắt rơi xuống, tan vào không khí ngay khi nó rơi khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Sica à, tớ thật sự không hiểu bản thân mình nữa rồi. Tớ không biết cảm giác này là gì nữa. Tớ rất đau khi nhìn thấy cậu bị điều khiển rồi suýt chút nữa là cậu giết Taeyeon. Tớ thấy khó chịu khi Yuri lúc nào cũng là người ra tay cứu cậu nhưng tớ lại rất vui khi cậu được cứu và an toàn trở về nhà. Tớ nghĩ là vì chúng ta là đôi bạn thân nên tớ lo lắng cho cậu là chuyện bình thường. Nhưng thật sự tớ không có cảm giác này với những người khác. Chỉ có cậu mà thôi.”
Cầm tay Jessica đưa lên gần sát với môi mình, cô nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
“Xin cậu, hãy để tớ làm người bảo vệ cậu, làm bờ vai để cậu tựa vào, làm người mà cậu có thể tâm sự, chia sẽ niềm vui, nỗi buồn với cậu. Hãy để tớ ở bên cạnh cậu nhé, Sica.”
Rướn người về phía trước, nhẹ nàhng, từ tốn, đôi môi cô tiến lại gần khuôn mặt của Jessica. Khoảng cách ngày càng thu hẹp dần, ngay trước khi môi cô chạm vào gò má hồng hào của Jessica thì tiếng gõ cửa vang lên khiến cho cô phải lùi lại. Một giọng nói nhỏ vang lên phía sau cửa.
“Fany-ah, Yuri nhắc cậu nhanh lên đó. Hai cậu phải quay lại trường quay ngay bây giờ.”
“Um, tớ ra ngay đây, Cảm ơn cậu, Tae.”
Tiffany nói khẽ. Cô nhìn Jessica mỉm cười rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay của cô gái xuống giường. Cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng trong tiếc nuối.
Đóng cánh cửa đằng sau mình lại, cô mỉm cười với cô gái nhỏ đứng trước mặt mình rồi bước ra ngoài, nơi mà Yuri đang đợi cô để ra xe cùng với anh quản lí.
“Fany à, cậu lúc nào cũng chậm chạp hết cả vậy?”
Yuri phàn nàn.
“Tớ xin lỗi. Tớ đến ngay đây.” Vừa mang đôi giày cao gót vào, cô chạy nhanh ra ngoài cửa.
“Hai cậu đi cẩn thận nhé.” Tiếng của kid leader vọng ra.
“Chào cậu Tae.” Yuri và Tiffany đồng thanh đáp rồi đi theo anh quản lí uống xe.
Cánh cửa dorm đóng lại. Seohuyn đã trở về phòng của mình. Bây giờ chỉ còn mình Taeyeon trong phòng khách. Một bầu không khí trĩu nặng bao trùm lấy dorm. Taeyeon thả mình xuống chiếc sofa, tựa người ra đằng sau. Cô nhìn lên trần nhà, buông ra một tiếng thở dài mệt mỏi xen lẫn u buồn.
“Đó có phải là sự thật không? Chẳng nhẽ mình hết cơ hội rồi sao? Tỉnh lại đi, Kim Taeyeon. Mày đang suy nghĩ vớ vẩn rồi đấy. Cô ấy còn không hiểu chính mình nữa mà. Cô ấy chưa nói lên ba từ đó mà. Mày vẫn còn cơ hội. Hãy tỉnh táo lên nào.” Taeyeon tự nói chuyện với chính bản thân mình.
Có vẻ như bệnh “tự kỉ” của Black Pearl giờ đã lây qua Kid Leader rồi. Vỗ trán bôm bốp vài cái, Taeyeon quyết định đi tắm một cái rồi lăn ra ngủ để quên đi những chuyện vừa xảy ra. Đằng nào thì cả ngày hôm nay, cô cũng không có lịch làm việc. Cô quyết định sẽ dùng hết ngày hôm nay để nghỉ ngơi cho lại sức.
############
Jessica’s POV
Tôi đang ở đâu thế này? Xung quanh tôi là một màu trắng. Đơn điệu và cô độc. Chớp mắt vài cái, tôi lại thấy mình đang đứng trên một thảo nguyên bát ngát. Bên dưới là một thảm cỏ trải dài xanh ngắt. Phía trên là bầu trời xanh yên bình không một gợn mây. Không gian này mang đến cho tôi một cảm giác thoải mái, yên bình.
Tôi đang mơ, phải không? Chỉ vài phút trước thôi, có lẽ là lâu hơn thế, tôi vẫn đang chìm trong cơn ác mộng kì lạ ấy. Xung quanh tôi là một màu đen huyền bí, đáng sợ. Một giọng nói vang lên, mời gọi tôi trao tâm hồn của tôi cho quỉ dữ để đổi lấy quyền lực và sức mạnh vô biên. Nhưng rồi một giọng nói káhc vang lên bên cạnh tôi. Không đáng sợ như giọng nói kia, nó tạo cho tôi một cảm giác an toàn, tuy chỉ lần đầu tôi nghe thấy nhưng tôi cảm thấy nó thật thân quen. Giọng nói ấy ra sức ngăn tôi trước lời đề nghị đó. Hai giọng nói lớn tiếng với nhau rồi sau đó, tôi mất đi ý thức của mình.
Khi tỉnh dậy thì tôi lại thấy mình ở đây, trong một giấc mơ khác nhưng nó không còn là một cơn ác mộng nữa.
“Jessica…” Giọng nói ấy lại vang lên. Giọng nói đã ngăn tôi bán linh hồn tôi cho quỉ dữ.
Tôi quay lại, nhìn theo hướng mà giọng nói phát ra. Trước mắt tôi, một chú sói lớn với bộ lông trắng mượt và đôi mắt màu xanh biếc đứng uy nghi trên thảm cỏ. Nhích từng bước lại gần tôi cho đến khi khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ còn vài bước chân.
“Cuối cùng thì ta cũng được gặp lại con, Jessica.”
Chú sói ấy lại gọi tên tôi một lần nữa.
“Làm sao mà…”
“Ta là thần hộ mệnh của con, đương nhiên là ta biết tên con rồi. Cứ gọi ta là Duran.”
“Thần hộ mệnh? Ngài là thần hộ mệnh c ủa con sao? Chuyện này là sao? Con không hiểu?”
Tôi cảm thấy mọi thứ đang trở nên khó hiểu. Một điều kì lạ đang xảy ra xung quanh tôi nhưng tôi không hề có một khái niệm gì về nó.
“Nói ra thì dài dòng lắm. Có lẽ như tiềm thức của con vẫn chưa được đánh thức. Để ta giúp con.”
Bỗng, đôi mắt của Duran lóe sáng. Khung cảnh xung quanh tôi thay đổi. Tôi thấy mình đang đứng trong một ngôi làng. Nhìn phong cách của từng ngôi nhà thì tôi nghĩ mình đã quay trở về quá khứ vài thế kỉ trước. Cảnh tượng trước mắt cô gây ra một nỗi sợ kinh hoàng trong lòng. Từng người một ngã xuống trong vũng máu, thây chất thành núi, nhà cửa bị đốt trụi hoàn toàn.
Tất cả chìm trong biển lửa, tiếng la hét cầu cứu vang lên như sấm. Đằng xa, một cơ thể khổng lồ, bao bọc bởi những ngọn lửa đen của địa ngục liên tục giết những con người vô tội kia, miệng cười khoái trá, thỏa mãn.
“Đây đang là thời điểm vào 1000 năm trước. Những gì mà con đang chứng kiến chính là thời kì đen tối của loài người, khi mà Satan, con quỉ hình thành từ tội ác của chính loài người tàn sát muôn dân.”
“Vậy… kia chính là Satan sao?” Tôi hướng ánh mắt mình về phía cơ thể khổng lồ đang đắm chìm trong niềm vui giết chóc của mình.
“Phải. Thượng đế chứng kiến tất cả và Người đã quyết định cử 9 vị thần xuống giúp cho loài người, diệt trừ mối họa này. Một trong 9 vị thần đó, chính là ta.”
Duran chậm rãi nói.
“9 chúng ta nhập vào người 9 đứa trẻ, huấn luyện chúng trở thành những pháp sư hàng đầu và cứu lấy thế giới.”
Lời vừa dứt, khung cảnh lại di chuyển một lần nữa. Lần này tôi thấy mình đang đứng trong một tòa thành. 9 bóng người torng những chiếc áo choàng che kín cơ thể hớt hải chạy vào trong thành. Một trong số họ dỡ chiếc nón trùm đầu xuống ngay khi vừa vào bên trong. Trong sự kinh ngạc của tôi, tôi nhìn thấy khuôn mặt mình trong chiếc áo choàng đó. Khuôn mặt đó, rất giống tôi.
“Con là một trong số những páhp sư đó, Jessica à. Con cùng với những người còn lại đã thành công trong việc chống lại Satan, dồn hắn vào đường cùng. Nhưng tiếc rằng, vào giây phút cuối cùng, ta và một số người các đã mắc sai lầm khi để lộ một sơ hở trong phép thuật phong ấn và để cho hắn một lối thoát. Chúng ta không tiêu diệt hoàn toàn hắn mà chỉ đưa hắn vào một giấc ngủ dài dưới địa ngục.”
Giọng Duran đượm buồn.
“1000 năm sau, hắn sẽ quay lại và lại tàn sát con người một lần nữa. Và chúng ta lại phải lập lại nhiệm vụ này. Tiếc rằng là trả giá cho sai lầm ấy, ta và một số người phải chịu một hình phạt của Thượng Đế và chỉ có ba người là thoát được hình phạt đó. Ba người đó sẽ được nhập vào hậu duệ của họ ngay khi vừa chào đời, dư thời gian để họ chuẩn bị cho trận chiến lớn với Satan trong khi ta và những người còn lại phải đợi đến khi thời hạn chỉ còn 1 năm thì chúng ta mới được gặp hậu duệ của mình.”
“… Vậy người hậu duệ đó… chính là con sao?” Tôi mơ hồ nhớ lại những ngày tập luyện, chiến đấu bên cạnh những người bạn của mình ở kiếp trước. Duran đang kể cho tôi sự thật, một sự thật khó có thể chấp nhận được nhưng tôi buộc phải chấp nhận nó.
“Đúng vậy, Jessica. Không tính những người đã biết thân phận của mình ngay từ khi còn nhỏ thì con chính là người đầu tiên tìm ra sự thật về bản thân mình.”
“… Ba người kia… là ai?”
“Ta nghĩ rằng con nên tự tìm hiểu thì hay hơn.”
“Xin ngài hãy cho con biết. Con thật sự đang rất rối bời. Đừng làm cho con rối bời hơn nữa.” Tôi nâng giọng mình lên cao hơn và lớn hơn.
“Đúng là con chẳng thay đổi gì cả…” Duran khẽ thở dài. “Ba người kia là ba thành viên khác trong nhóm của con, Taeyeon, Tiffany và Yuri.”
Mọi vật xung quanh tôi quay như chong chóng khi ba cái tên ấy được xướng lên.
“Cái gì cơ? Nhóc lùn, Nấm ú với Than đen á?”
Duran gật đầu. Tôi khẽ cười. Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao đôi lúc họ lại cứ rủ rỉ thì thầm với nhau mà không cho các thành viên khác tham gia. Có lẽ là họ đang giữ bí mật này khỏi những người xung quanh. Hóa ra họ là hiệp sĩ thầm lặng bảo vệ chúng tôi trong suốt thời gian qua à?
“Ta không biết những người còn lại là ai nhưng sớm hay muộn, con sẽ được gặp những người đó thôi.”
Dường như Duran hiểu rất rõ tôi định sẽ hỏi gì tiếp theo. Tôi chỉ khẽ gật đầu. Khung cảnh xung quanh giờ đã trở lại thảo nguyên mênh mông ban đầu.
“Những ngày sắp tới của con sẽ là những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời con. Tuy vậy con cũng đừng quá lo lắng. Con không bao giờ cô độc cả. Ta và những người bạn của con sẽ luôn ở cạnh bên con, hỗ trợ con hết mình. Ngay khi Satan được tiêu diệt thì mọi thứ sẽ trở lại như xưa thôi.”
Duran tiến đến bên tôi, ra dấu cho tôi ngồi xuống rồi ngài cũng ngồi xuống ở bên cạnh tôi.
“Vì thời gian không còn nhiều nên ta chỉ sẽ hướng dẫn con những phép thuật cần thiết để chống lại thế lực bóng tối. Những thứ khác, các bạn của con có thể giúp con. Một số thứ con có thể tự học được bằng tiềm thức từ kiếp trước của con. Nhiệm vụ của con rất đơn giản, tiêu diệt Satan và bảo vệ mọi người.”
“Tuy đơn giản nhưng lại vô cùng khó khăn… Ngài có tin rằng con có thể làm được không?” Bất gáic, tôi hỏi Duran.
“Ta tin con. Ta hiểu con rõ hơn cả bản thân con nữa. Con đừng bao giờ đặt những câu hỏi ngu ngơ đó nữa. Vì con đã biết câu trả lời của ta là gì rồi.”
Tôi mỉm cười. Nhẹ nhàng giơ tay lên, khẽ chạm vào bộ lông mượt mà của Duran, tôi vuốt ve khuôn mặt của ngài rồi tựa vào bộ lông trắng ấy.
“Còn rất nhiều điều ta chưa nói với con nhưng để dịp khác thích hợp hơn, ta sẽ kể với con mọi chuyện. Con thật sự là một cô gái đặc biệt, Jessica à. Đặc biệt hơn những người còn lại rất nhiều.”
Tôi khẽ gật đầu rồi dần dần chìm vào giấc ngủ trên tấm nệm lông mềm mại ấy. Trước khi mất ý thức, tôi vẫn nghe giọng nói người vang lên bên tai.
“Ta sẽ xuất hiện trong những giấc mơ của con khi con cần ta. Ta sẽ xuất hiện bên cạnh con ngoài đời thật khi con gặp nguy hiểm nhưng ta sẽ luôn liên lạc với con thông qua ý nghĩ. Con sẽ không bao giờ cô độc cả đâu. Yên giấc nhé.”
Hơi ấm. Tôi cảm nhận được hơi ấm trên trán của mình. Cảm giác thật tuyệt làm sao. An toàn, hạnh phúc, đó là những gì mà tôi cảm nhận được qua hơi ấm ấy. nhưng nó là của ai?
Rồi tôi lại cảm nhận hơi ấm khác trên bàn tay của mình, rồi những tiếng thì thầm yêu thương của ai đó và hơi thở ấm áp ngay sát bên má tôi. Cảm giác này…. Hoàn toàn khác lúc trước… nhưng nó thật dễ chịu làm sao… Là hai con người hoàn toàn khác nhau sao?
Nhưng… là ai chứ?
End POV
[End Chap]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro