Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Chapter 3

Tiệc năm mới đối với mọi người là dịp được xung họp cùng gia đình và bạn bè. Đối với các cô gái của chúng ta cũng vậy, sau những ngày mệt nhọc chạy đua với những lịch trình riêng của mình trong suốt cả năm, cuối cùng thì họ có được một buổi tiệc vui vẻ cùng nhau. Vì là buổi tiệc đặc biệt nên cách họ vui vẻ cũng… rất ư là đặc biệt.

“Chúc mừng năm mới!” Kid leader nâng ly rượu của mình lên cao và hét to.

“Chúc mừng năm mới!” 8 cô gái còn lại cùng nâng ly, hòa theo giọng nói vui tươi của trưởng nhóm lùn.

Ngay khi kết thúc ly rượu thì cả 9 cô gái cùng nhập tiệc. Không cần nói thì ai cũng biết 2 Shikshin nổi tiếng đang cắm cúi xử lý các món ăn trên bàn. Sunny, Seohyun và Hyoyeon đang trò chuyện về buổi concert mừng năm mớ vừa rồi. Tiffany và Jessica thì lại đang luyên thuyên một cái gì đó bằng tiếng anh mà không ai có thể hiểu được. Riêng Yuri và Taeyeon thì chỉ ngồi im, nhìn xuống ly nước của mình, lâu lâu chỉ mỉm cười với những thành viên khác khi họ nói chuyện.

Mọi người sẽ thắc mắc tại sao KkabYul và Taengoo nổi tiếng của chúng ta lại “ngoan ngoãn” đến như thế phải không?

Vậy hãy nhìn kĩ tay của họ đi nhé. Yuri đang nắm chặt cánh tay phải của mình còn Taeyeon thì lâu lâu lại lấy tay xoa vai phải. Nếu nhìn kĩ hơn nữa thì nàng Nấm nhà ta cũng chẳng káh hơn. Vừa nói chuyện với Ice Princess mà vừa lấy tay xoa xoa hông. Cả ba người họ đang làm hết sức để che dấu suy nghĩ cùng nét mặt nhăn nhó của họ.

“Tại sao vết bớt lại rát như thế này?” Ba cô gái cùng suy nghĩ trong đầu.

Taeyeon quay sang nhìn Yuri. Cô gái tóc đen hiểu ý, liền liếc nhìn chiếc bánh kem. Những ngọn nến cắm ở trên chiếc bánh vẫn đang cháy. Cô khẽ búng nhẹ tay, ngọn lửa trên những cây nến liền rực cháy, thiêu rụi chiếc bánh kem trong tích tắc. Ngọn lửa chỉ tắt khi àm chiếc bánh đã thành tro.

“Trời ơi! Tại sao chúng ta lại quên thổi nến cơ chứ? May mà chưa có hỏa hoạn xảy ra đấy!” Hyoyeon thốt lên, trên tay vẫn còn cầm bình chữa cháy.

“Không còn bánh để ăn nữa rồi. Giờ chúng ta pảhi làm sao đây?” Sooyoung nằm dài trên bàn than thở.

“Cái đồ shikshin kia! Giờ này mà vẫn còn nghĩ đến ăn sao? Cậu đã ăn hết 5 cái đùi gà rồi mà vẫn chưa no à?” Sunny quát to.

“Nhưng mà đùi gà với bánh kem là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Nhất là những bữa tiệc như thế này thì không thể thiếu bánh kem được.” Sooyoung biện hộ cho mình.

“Thôi thôi các cậu đừng cãi nhau nữa.” Giọng nói uy nghi của “bà mẹ” vang lên. “Dù sao thì giờ vẫn còn sớm, để tớ và Yuri đi mua chiếc bánh khác về cho. Các cậu ở lại dọn dẹp với ăn uống thoải mái đi nhá.”

“Yay~ Kid leader là số một!” 2 shikshin cùng reo lên vui sướng.

Taeyeon nắm lấy tay Yuri rồi kéo ra ngoài cửa, trước khi đi không quên tặng cho Nấm một cái nháy mắt hàm ý rằng mọi chuyện cứ để tụi tớ lo. Tiffany gật đầu rồi quay lại phụ giúp đám nhóc kia dọn dẹp.

Bên ngoài dorm, những hạt tuyết vẫn rơi không ngớt. Trên con đường trắng xóa, hai dáng người nhấp nho đang hướng thẳng đến công viên giữa đêm khuya lạnh lẽo. Họ đến công viên không một bóng người không phải là không có lí do. Họ đang thắc mắc vì sao vết bớt lại rát như thế. Họ chưa hề thấy nó lại nhói đau từ trước khi nhóm debut, lúc mà họ phát hiện ra thân phận thật của nhau. Chẳng lẽ đây là một điềm báo?

Liếc nhìn xung quanh để chắc chắn rằng khôgn có ai ở đây ngoài họ, Yuri và Taeyeon cùng niệm chú, gọi tên thần hộ mệnh của mình.

“Phoenix! Draco!” Cả hai cùng đồng thanh hô to.

Ngay dưới mặt đất xuất hiện hai ma trận màu đỏ và xanh lá. Từ trong ma trận đỏ, một chú phượng hoàng bay vụt lên. Chiếc lông đuôi màu vàng dài như những cơn sóng uốn lượn trên bầu trời. Bộ lông đỏ rực như lửa tỏa sáng cả vùng trời tăm tối.

Từ trong ma trận xanh, một chú rồng uy nghi, dũng mãnh bay vụt lên trời. Cơ thể tỏa ra những ánh hòa quang có thể làm lóa mắt người thường, từng nét uốn lượn của chú rồng tạo ra những ngọn gió mát trong đêm tuyết trắng.

Cả hai linh thú cùng đáp xuống mặt tuyết nhẹ nhàng, mắt hướng về hai cô gái.

“Hai con gọi chúng ta có việc gì thế? Thật hiếm khi hai con nhờ vả chúng ta đấy?” Giọng nói của Draco vang lên mạnh mẽ nhưng trầm ấm.

“Thật ra thì tụi con chỉ muốn hỏi hai ngài về một số việc thôi.” Taeyeon sau khi cúi chào hai linh thú liền từ tốn nói.

“Vậy thì hai con nói đi.” Phoenix lên tiếng.

“Chẳng qua là dạo này tụi con có những cảm giác rất lạ. Không biết phải diễn tả như thế nào cho chính xác nhưng tụi con có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình vậy.”

“Có thể là một torng những fan hâm mộ của con chăng?” Draco hỏi.

“Thưa, không phải đâu. Con xin đảm bảo rằng đó không phải là một fan bình thường. Cảm giác đó… không phải là cảm giác khó chịu… mà… nó rất đáng sợ. Giống như tụi con đang gặp nguy hiểm vậy.” Taeyeon khẽ rùng mình.

Phoenix và Draco quay lại nhìn nhau, khẽ thở dài rồi nói với một giọng lo lắng.

“Nếu đúng như những gì mà con nói thì… có lẽ là ngày ấy cũng sắp đến rồi.” Draco khẽ lắc đầu.

“Ngày ấy? ý ngài là sao?” Yuri tròn mắt.

“Các con sắp có dịp để trổ tài của mình sau ngần ấy năm luyện tập cùng chúng ta rồi.”

“Và nhiệm vụ của các con cũng đã bắt đầu.” Phoenix nói thêm.

“Dịp gì cơ? Nhiệm vụ nào chứ?” Yuri cố gắng thu nhận những thông tin mới vào bộ óc bé nhỏ của cô, nơi mà chỉ chứa những lời hát, động tác nhảy và nhất là… hình ảnh của một cô gái.

“Thứ nhất, việc các con có cảm giác lo sợ như vậy chứng tỏ rằng là thế lực bóng tối đã bắt đầu hành động. Ta e rằng những tên đệ tử của Satan đã xuất đầu lộ diện rồi. Sắp ớti, các con sẽ gặp không ít khó khăn khi vừa phải bắt kịp nhịp độ làm việc bận rộn thường ngày của các con, vừa phải chống lại lũ đệ tự đó mà còn phải bảo vệ bí mật này trước mọi người, nhất là đám ab5n của các con.” Draco nói chậm rãi.

“Thứ hai, ngày Satan hồi sinh sắp đến rồi, chỉ còn 1 năm nữa thôi. Đây chính là thời gian để cho 6 pháp sư còn lại xuất hiện. Vì thế nhiệm vụ của các con, bao gồm cả Tiffany, đó là hãy truy tìm những pháp sư còn lại và giúp họ sử dụng được sức mạnh của mình trong thời gian sớm nhất. Chúng ta không còn thời gian nữa rồi.” Phoenix khẽ lắc đầu.

Hai cô gái nhìn nhau rồi thở dài ngao ngán. Công việc của họ chất thành đống cao như núi, nay lại gánh thêm đại sự như thế này thì họ chẳng còn sức để mà bò lê bò lết được nói chi là đi cứu thế giới.

“Hai con đừng lo. Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ nhập vào cơ thể các con. Chúng ta có thể liên lạc với nhau qua suy nghĩ, đương nhiên là chỉ giữa linh thú và pháp sư với nhau thôi. Chúng ta sẽ hỗ trợ các con trong việc tìm những pháp sư còn lại. Các con sẽ không phải mất công ra đây gọi chúng ta nữa.” Giọng nói của Draco kéo hai cô gái ra khỏi những suy nghĩ vu vơ của họ.

“Vậy là… con có thể nói chuyện với ngài thông qua suy nghĩ ư?” Taeyeon nói như chưa tin điều mà các thần hộ mệnh đã nói với cô.

“Phải, mà không chỉ với ta, con còn có thể nói chuyện với Yuri và Tiffany bằng suy nghĩ nữa.” Draco gật gù bảo.

“Có lẽ Miran giờ đang giải thích với Tiffany rồi, các con đừng lo.” Phoenix gật đầu theo.

“Dạ vâng, chúng con hiểu rồi ạ.” Taeyeon và Yuri cùng cúi đầu chào, mặt ai nấy đều nhăn nhó.

“À, còn một chuyện nữa. Nếu như vết bớt của các con thấy rát hay đau thì điều đó có nghĩ là có pháp sư mới xuất hiện hoặc là một trong số các pháp sư đang gặp nguy hiểm. Các con nên chú ý điều đó.” Ngay lập tức, Taeyeon và Yuri lại nhìn nhau như hiểu ra điều gì đó. “Thôi, hôm nay đến đây thôi. Chúng ta sẽ trò chuyện thêm với nhau sau.”

Vừa dứt lời, Draco và Phoenix biến thành hai viên ngọc tỏa sáng, một đỏ một xanh rồi bay vào người hai cô gái, biến mất vào không khí.

“Tae-ah, tính sao đây?” Yuri quay sang nhìn Taeyeon.

“Tớ cũng không biết nữa, Yul à.” Cô gái nhỏ khẽ thở dài. “Thôi chuyện đến đâu thì đến. Chúng ta cứ tiếp tục làm công việc của chúng ta. Chúng ta đâu còn con đường nào khác.” Cô nhún vai.

“Haiz, mệt thật đấy. Thôi giờ đi mua bánh kem mới trước khi cửa tiệm đóng cửa nào. Tớ đảm bảo rằng mình mà còn cậhm trễ thêm phút giây nào nữa thì cả tớ lẫn cậu sẽ trở thành bữa ăn cho 2 tên shikshin ở nhà đấy.”

“Haha, chắc là thế rồi. Có điều hai chúng ta toàn là da bọc xương thế này thì đám nhóc đó ăn rụng răng hết.” Taeyeon lại giở giọng cười ahjumma nổi tiếng của mình, theo sau là Yuri.

Cả hai cùng cười vang khắp công viên. May mà giờ chẳng có ai đi dạo torng công viên chứ không thì sáng mai trên trang nhất của báo sẽ đăng tin “2 thành viên SNSD cười điên dại giữa đêm khuya trong viên”. Họ ghé qua một tiệm bánh để mua bánh kem rồi nhanh chân chạy về dorm. Càng về gần đến dorm, vết bớt trên người họ càng nhói đau.

“Tae-ah, cậu có nghĩ đến điều mà tớ đang nghĩ không?” Đứng trước cửa dorm của họ, Yuri quay lại nhìn Taeyeon với ánh mắt lo lắng.

“Có lẽ là thế, Yul-ah.” Taeyeon khẽ thở dài. “Tớ thật sự hy vọng là linh cảm của chúng ta sai. Tớ không muốn ai trong nhóm chúng ta đi lên con đường mà chúng ta đang đi nữa. Nó sặc mùi chết chóc.”

“Tớ cũng vậy. Dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng ta cũng phải bảo vệ đám nhóc đó, bảo vệ cả thế giới.” Yuri nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà nói với một giọng quyết tâm. “Tớ sẽ cố hết sức mình để bảo vệ cậu, Fany và những người còn lại. Nhất định là thế…”

Một nụ cười tươi nở trên môi Taeyeon. Cô nhẹ nhàng vỗ vai Yuri, giọng dịu dàng.

“Tớ cũng vậy, Yul. Tớ sẽ cùng cậu bảo vệ mọi người. Cậu không đơn độc đâu.”

Cô gái nhỏ nắm lấy tay cô gái cao hơn, khẽ siết nhẹ hai tay lại với nhau. Hai cô gái trao nhau hơi ấm, nụ cười động viên để tiếp thêm sức mạnh. Những ngày sắp tới sẽ là những thử thách thật sự khó khăn dành cho họ.

Cậu không hiểu đâu. Tớ luôn có cảm giác rất lạ.

Khác với cậu, cảm giác đó rất tệ, tệ vô cùng.

Nó không đơn thuần chỉ là một cảm giác thoáng qua.

Nó thật sự ám ảnh tớ, ngay cả trong giấc mơ của tớ.

Trái tim tớ nhói đau mỗi khi nghĩ về nó.

Tớ rất sợ. Sợ cái cảm giác đó.

Sợ sự cô độc lạnh lẽo này.

Sợ trái tim này sẽ vỡ tan thành từng mảnh.

Sợ cái ngày ấy sẽ xảy ra.

Nhưng rồi một ngày nào đó, tớ sẽ phải chấp nhận.

Chấp nhận sự cô độc này.

Chấp nhận cho trái tim yếu này tan biến như chưa hề tồn tại.

Chấp nhận rằng ngày ấy rồi sẽ đến.

Cái ngày mà tớ phải đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết.

Cái ngày mà tớ phải đưa ra quyết định khó khăn nhất của cuộc đời mình.

Cái ngày mà… 

Tớ không bao giờ dám nhắc đến.

[End Chap]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kasumi