Chapter 5.
Chapter 5.
"Em xin lỗi..."
"Em xin lỗi..."
Đó là những gì cô có thể nói khi bóng lưng của Jessica đang dần khuất khỏi ánh mắt nhoè đi của cô. Giờ thì tốt rồi, điều cô muốn đã thành sự thật, cô đã đẩy Jessica rời khỏi cô, khiến cho cô ấy không đến gần cô nữa. Nhưng điều cô không ngờ tới đó chính là Jessica nói cô ấy sẽ mãi ở phía sau dang rộng tay chờ đợi cô. Cô xứng đáng với tình cảm của cô ấy sao? Cô xứng đáng với sự chờ đợi của cô ấy sao? Cô không xứng đáng, hoàn toàn không xứng đáng với cô ấy chút nào cả. Đưa mu bàn tay lau nhanh đi đôi mắt đầy nước, cô nhẹ nhàng ngồi xuống giường đưa tay chạm vào quần áo mà cô đã xếp sẵn cho cô ấy. Về sau YooHye sẽ giặt quần áo cho cô ấy, cô xem như không còn cơ hội để chạm vào nữa. Như thế có phải cũng tốt không? Mọi thân mật hay giáp mặt với Jessica sẽ không còn nữa, khi đó sẽ không cần sợ bản thân phải lòng cô ấy, không cần phải lo nghĩ làm sao để sai sót kia không xảy ra. Mọi chuyện đến nước này rõ ràng rất tốt nhưng không hiểu tại sao lòng cô lại nặng trĩu đến vậy. Vừa nặng trĩu vừa cảm thấy hụt hẫng mất mát, cảm giác như bản thân cô vừa để lạc mất đi một điều gì đó.
Điều gì đó đang dần chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô?
***
Jessica ngồi im lặng xem truyền hình ở ngoài phòng khách, còn cô thì đứng tại gian bếp quen thuộc của cô bắt đầu công việc lau rửa cuối ngày. Làm xong phần việc này cô sẽ về phòng tắm rửa và đánh một giấc đến sáng hôm sau, nhất định sang hôm sau mọi chuyện sẽ tốt hơn một chút.
"Thưa cô ba đã về. Cô ba...cô ba tạm ngồi ở đây, tôi đi pha nước giải rượu cho cô ba."
Nghe thấy câu nói đó của người giúp việc cô khẽ quay người lại để nhìn về phía SooYoung. Dáng ngồi thậm chí còn liêu xiêu như vậy, gương mặt đỏ bừng cả lên còn đôi mắt dù muốn ríu lại vẫn cố mở ra để nhìn về phía cô.
"MiYoungie, em đến đây...Đến đây mau lên." SooYoung nói lớn khi người giúp việc mang một ly nước giải rượu cho cô ấy. "Đến đây để tôi ôm em một chút, tôi cần em mà MiYoung..."
Cô thật sự có chút nhói lòng khi nghe câu nói này của SooYoung. Cô biết Jessica đang ngồi ở đó, dù cô ấy không lên tiếng nhưng có lẽ cô ấy đang chờ đợi xem cô sẽ làm gì tiếp theo. Cô xoay người tháo chiếc găng tay ra khỏi tay mình và chậm rãi bước về nơi SooYoung đang ngồi - chiếc ghế sofa nằm bên trái của Jessica. Trước đây SooYoung đã từng say như vậy hai lần, vì thế cô biết cách làm cho cô ấy ngoan ngoãn mà im lặng và uống nước giải rượu kia. Đón lấy chiếc khăn ấm mà một người giúp việc khác vừa mang đến, cô áp nó lên khắp gương mặt của cô ấy và để mặc vòng tay của cô ấy đang quấn quanh eo cô. Sóng lưng cô lạnh buốt khi cô cảm nhận được ánh mắt của Jessica đang nhìn về phía cô và SooYoung. Hành động này của cô sẽ làm đau Jessica, cô biết chứ, nhưng cứ để cô ấy đau như vậy đi. Đau nhiều quá, tổn thương cũng nhiều cô ấy rồi tự khắc sẽ phải đắn đo suy nghĩ xem liệu có nên tiếp tục tình yêu này với cô không?
"Uống một chút nước này đi Youngie."
Lau mặt xong cho SooYoung, cô tiếp tục lấy ly nước và múc từng muỗng đưa đến môi cô ấy. SooYoung ngoan ngoãn uống một lúc hết ly nước, cô mỉm cười nhìn cô ấy bất giác bàn tay cô nâng lên chạm vào bên gò má ửng hồng của SooYoung. Tại sao lại uống say như vậy? Tại sao mắt lại đỏ lên như thế? Tại sao cánh tay ôm lấy eo cô lại chặt như thể không muốn cô rời khỏi? Tại sao lại không dè chừng Jessica? Đó là những gì câu hỏi mà khi giao ánh mắt với SooYoung cô muốn nói với cô ấy. Đáp lại cô là ánh mắt buồn bã, mệt mỏi và tổn thương của SooYoung.
Cô có thể xem như là chết ngồi ở vị trí này không? Tâm cô chết, tim cô cũng đã chết từ cái giây phút Tiffany chậm rãi đi đến bên chăm sóc SooYoung. Một cơn nhói mạnh mẽ vụt qua tim cô, nó khiến tim cô thắt lại một cách khó chịu và đau đớn nhất, càng đau đớn hơn khi cô không thể đưa tay ôm lấy lồng ngực đang nhức nhối của cô. Cô muốn lên tiếng nhưng rồi lại không muốn lên tiếng, nếu lên tiếng cô sẽ nói gì đây? Cô sẽ bảo cô ấy tránh xa ra sao? Hay bảo SooYoung rằng Tiffany là vợ của cô, đừng tự tiện chạm vào cô ấy. Nếu cô nói như thế liệu SooYoung có cho cô một loạt câu nói mỉa mai khiến tâm can cô đau nhức hơn hay không. Tiffany có thể dịu dàng như vậy với SooYoung, có thể không đắn đo mà chạm vào SooYoung dù có trước mặt người giúp việc, có thể rõ ràng gọi cái tên Youngie kia...còn đối với cô, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ được như vậy. Chẳng bao giờ cô có thể nhận được những ưu đãi đó từ Tiffany. Chẳng bao giờ cả.
"Cô dìu SooYoung lên phòng đi." Tiffany khẽ nói khi SooYoung đã tựa vào người cô mà ngủ thiếp đi. Dùng tay mình cô gỡ vòng tay của SooYoung ra khỏi eo cô và để cô ấy dựa vào người giúp việc.
Thoáng nhìn theo SooYoung một chút cho đến khi người giúp việc đã dìu cô ấy đi được khoảng mười bậc cầu thang, cô mới an tâm mà khẽ xoay người về phía bên kia đi vào phòng bếp. Cô đã cố tình dùng lưng đối diện với Jessica, cố tình xoay người ở phía kia để không phải nhìn cô ấy vậy mà con người kia vẫn không hiểu mà bắt lấy cánh tay cô, kéo cô ngồi vào lòng cô ấy. Đã nói sẽ ở phía sau lưng cô mà, tại sao bây giờ lại như vậy? Sao cứ tiến về phía cô rồi ôm ấp cô vào lòng như thế? Cô muốn giẫy khỏi cô ấy, nhưng cành giẫy thì Jessica lại ôm cô càng chặt hơn.
"Tôi...tôi đau lắm. Xin em, cho tôi ôm em một chút, xin em."
"Buông."
"Tôi xin em mà. Một chút thôi."
Tim nhói, một cơn đau ùa đến, âm ỉ, tê dại đến mức chỉ biết cắn chặt răng để kìm nén cơn đau...
"Đừng chờ em. Vì nếu có quay lại phía sau em không chắc mình có thể dụi vào vòng tay của Jessi hay không. Đừng chờ em, đúng vậy, đừng chờ, đừng đặt hi vọng hay mong mỏi gì cả."
Cô đã trả lời cho Jessica. Câu trả lời của cô lặp lại cụm từ“đừng chờ” tận ba lần. Vì cô sợ Jessica sẽ nghe không rõ, sợ cô ấy nghe rồi mà vẫn cố lừa gạt bản thân mình, sợ cô ấy không hiểu rằng cô có bao nhiêu kiên quyết khi nói ra từ đó. Con tim cô nhức nhối, nhức nhối hoà lẫn đau đớn sẽ kéo dài đến những ngày sau, nhưng đồng thời càng đau con người ta lại càng thức tỉnh ra và cô cũng như vậy. Để cô và Jessica cùng mang đỗi đau này, cùng thức tỉnh và cùng quên mất đi những gì đã xảy ra giữ cô và cô ấy là điều tốt nhất vào thời điểm này và cả thời điểm sau này nữa.
"Nếu không chờ em làm sao chúng ta có thể bỏ trốn cùng nhau đây?"
Cô đã không thể cắn răng và môi mình chặt hơn được nữa, nước mắt của cô lắp đầy tràn ra khỏi khoé mắt, chúng lăn dài trên gò má của cô. Giọng nói của cô ấy quá chân thành và thiết tha với cô, cô luôn gieo cho cô ấy tổn thương cơ mà, sao cô ấy không khiến cô tổn thương lại, sao lại luôn đối xử với cô một cách nhẹ nhàng như vậy. Mọi lời cô nói cô ấy luôn ghi sâu vào lòng, dù nó vô lí hay có lí cô ấy cũng đều ghi nhớ nó như một thói quen. Cô ấy không chịu hiểu hay cố tình không hiểu cô đây?
Cô đã nói rằng Tiffany bảo cô bỏ trốn cùng cô ấy là thương hại, là an ủi cô, nếu như thế cô cũng chấp nhận. Hiện tại cô mượn nó như một lí do chính đáng hòng mong cô ấy đừng bảo cô thôi chờ cô ấy. Cô cứ như trầm mình vào những lời an ủi, thương hại của cô ấy mà gắng gượng sống cùng nỗi đau đớn luôn dày vò cô. Cô đã xoay lưng rời khỏi phòng cô ấy tức rời khỏi cô ấy nhưng bước chân rời khỏi của cô đâu có vững vàng, chúng yếu ớt và tưởng chừng như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Sau đó, ý nghĩ quay lại xuất hiện trong cô, những bước chân yếu ớt kia không biết bằng cách nào mà cứng cáp hơn, dìu dắt cô vòng ngược lại và áp tai lên cánh cửa phòng cô ấy. Tiffany khóc, cô ấy cô nén tiếng khóc, dù nó rất nhỏ rất khẽ nhưng cô có thể hoàn toàn cảm nhận được. Ba chữ “Em xin lỗi” của cô ấy như cào lấy ruột gan cô, Tiffany của cô không có lỗi, dù cho cô ấy tổn thương cô, cô ấy vẫn không có lỗi gì cả. Tiffany của cô không đáng phải kìm nén tiếng khóc ấy một mình và bật ra câu nói yếu ớt đó. Giờ đây khi đã được ôm cô ấy trong tay, cảm nhận tiếng khóc kìm nén khiến người cô ấy run lên khiến cô càng đau lòng hơn. Tim cô nhói vì cô ấy và SooYoung, tim cô đau vì cô ấy, lòng cô thắt lại cũng vì cô ấy...suy cho cùng chỉ có cô ấy là người phụ nữ khiến cô có thể đau đớn đến tột cùng như thế này.
"Em nói như vậy mà Jessi cũng tin ư?"
"Em nói gì tôi cũng đều tin.”
“Lòng tin đặt vào em như vậy có đáng không Jessica?”
“Đáng. Nếu là vì em, mọi thứ đều đáng.”
Jessica giờ phút này thật sự rất đáng thương, đáng thương hơn cả những ngày đầu cô về ngôi nhà này trông thấy cô ấy khúm núm, rụt người lại trước mẹ cô ấy. Jessica nói cô ấy càng giận cô bao nhiêu, lại càng yêu cô bấy nhiêu, giờ đây cô làm đau cô ấy, cô muốn cô ấy ghét cô đi, vậy mà tình cảm của cô ấy không hề suy suyễn đi một chút nào. Mệt mỏi, cô thật sự mệt mỏi rất nhiều khi lý trí và con tim cô luôn phải cố gồng lên để đối đầu cùng nhau. Cô sợ phải lòng Jessica, nhưng chính giây phút này, khi ở trong vòng tay cô ấy cô lại chợt nhận ra rằng hóa ra cô đã va vào sai sót mà cô luôn muốn trốn tránh từ khi nào cô cũng không hay. Cô mượn từ “khó chịu” thay cho từ “ghen tuông” mỗi khi trông thấy Jessica và YooHye thân mật, cô mượn từ “thương hại, vô tình thương cảm” mỗi khi trong lòng cô nói rằng rõ ràng là cô có tình cảm với Jessica; cô lắc đầu lảng sang chuyện khác và thoái thác dòng suy nghĩ về chuyện tình cảm vì cô không dám đối mặt... Nếu như bây giờ Jessica thân mật với YooHye, cô sẽ à lên một tiếng rồi tự nói rằng hóa ra mình vì yêu Jessica nên mới ghen tuông như vậy, rồi sau đó sẽ thôi. Vì với cô mà nói tình yêu chỉ là thứ yếu, nó không quan trọng bằng mục đích kia của cô. Nếu đã lỡ va vào sai sót đó, nhìn nhận được sai sót vậy thì phải mau chóng sửa sai.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô phải gỡ vòng tay của Jessica đang ôm chặt lấy cô, ban đầu có chút khó khăn nhưng sau đó cô ấy sẽ ngoan ngoãn mà buông bỏ vòng tay của cô ấy. Có lẽ lần này là ngoại lệ duy nhất khi mà vòng tay đó càng ngày càng thít chặt vào cô, gương mặt cô ấy áp sát vào lưng cô, chân cô ấy thậm chí còn quấn lấy chân cô không chịu buông rời. Cô tuyệt tình như vậy mà vẫn cố gắng níu kéo, câu nói tưởng chừng như là lời tạm biệt cuối của cả hai cũng đã được Jessica nói ra thế mà giờ đây cô và cô ấy như dính lại với nhau một lần nữa.
“Những lời mà vợ lẻ nói, thường không đáng tin đâu Jessica.”
Vùng vẫy thêm vài phút, cô cuối cùng đã thoát ra được vòng tay ấm áp của cô ấy. Nhìn Jessica ngồi thừ người như vậy cô cũng chẳng dễ chịu gì và vô tâm xoay lưng để mặc cô ấy ngồi đó càng khiến cô cắn môi mình thật sâu, thật đau để quên đi những cảm giác quen thuộc đang dần xuất hiện. Chưa bao giờ cô mong bà Jung và YooHye mau chóng trở về nhà như lúc này cả.
***
Đồng hồ trên tường điểm 2h sáng, Jessica như cũ vẫn ngồi thừ trên chiếc sofa đó. Cô không phải là ngồi đây ăn vạ, không phải ngồi đây để Tiffany thương tâm mà xuống dỗ dành cô, cô là kiệt sức, bất lức và mệt mỏi đến mức tay chân không thể nào nhấc nỗi. Cơn đau này chưa dứt, Tiffany tiếp tục trao cô thêm một cơn đau khác và lại thêm một cơn đau khác, dồn dập như vậy cho dù đã quen cô vẫn không thể thích nghi nhanh như vậy được. Những gì cô nói, những gì cô làm là vô nghĩa với cô ấy, cô ấy không chút động tâm và hình như cũng chẳng buồn suy nghĩ nhiều về nó. Tình trạng này sẽ kéo dài đến bao giờ đây khi cô càng không muốn buông cô ấy còn cô ấy thì luôn đẩy cô đi. Cô ấy càng đẩy cô lại càng muốn chạy đến bên cô ấy, vì cô yêu cô ấy không phải vì muốn chiếm hữu hay thể hiện với SooYoung. Nhìn cô ấy với SooYoung, tim cô đau nhưng cô chưa bao giờ nghĩ cô sẽ ôm cô ấy ở trước mặt SooYoung, thể hiện cho SooYoung thấy Tiffany là của cô.
Đưa tay xoa nhẹ lấy hai bên chân một chút rồi cô chậm rãi nâng từng bước một về phòng. Phòng của cô...cuối cùng vẫn là căn phòng này - nơi có Tiffany đang chìm sâu vào giấc ngủ ở bên trong. Cô đẩy nhẹ cửa, rón rén đi vào và ngồi xuống sàn, đối diện với gương mặt của cô ấy. Nâng tay muốn chạm, gần chạm được nhưng rồi cô lại thôi, chỉ dám lướt khẽ qua mái tóc kia rồi rụt tay về vị trí ban đầu.
"Fany..."
"Fany..."
"Fany...làm đau tôi như vậy có phải nỗi lòng em cũng nguôi ngoai đi một ít phải không?"
Câu hỏi mà cô luôn nghĩ đến, luôn thắc mắc trong lòng cuối cùng cô đã thốt ra có điều là thốt ra trước một Tiffany đang say ngủ. Cô không rõ Tiffany mang nỗi lòng gì nhưng mỗi khi nghĩ đến nếu cô đau cô ấy sẽ cảm thấy nguôi ngoai, cô đều cố gắng đón nhận nỗi đau đó trong tâm trạng thoải mái một chút. Tiffany luôn cau mài trong mỗi giấc ngủ, mỗi khi cô và cô ấy gần gũi trong phòng tắm cô ấy đều có biểu hiện không thoải mái, vào ba ngày nhất định trong năm Tiffany sẽ dùng dao rọc giấy tự làm đau cô ấy và để mặc những giọt máu đó thấm vào cuộn giấy cứng trong tay...mỗi lần như vậy cô chỉ biết đứng ở phía ngoài phòng, im lặng dõi theo cô ấy. Vì Tiffany không thích bất kì ai nhìn thấy được góc khuất đó nên cô giả vờ không biết gì mà đối mặt với cô ấy. Cô cũng không cho người tìm hiểu về Tiffany vì cô ấy cũng không thích bị người khác điều tra hay hỏi quá nhiều về bản thân cô ấy. Tiffany Hwang, thua cô ba tuổi...đó là những gì mà cô biết về cô ấy và mãi cho đến khi cô ấy về ngôi nhà này, cô cũng chỉ biết được mỗi nhiêu đó.
"Tôi vẫn còn nhớ rất rõ bài hát mà ngày đó em đã hát...tôi cũng nhớ rất rõ ánh mắt của em có bao nhiêu đắm chìm vào giai điệu đó...tôi càng nhớ rõ hơn nụ cười tuyệt đẹp của em dành cho SooYoung, người em gái cùng cha khác mẹ của tôi."
"Dành cho tôi một ít sự quan tâm được không Fany? Hay dành cho tôi một góc nhỏ ở nơi đuôi mắt của em cũng được...tôi chỉ cần như vậy thôi."
"Lời nói kia tôi vẫn còn nhớ, tôi sẽ thực hiện khi YooHye quay về. Còn ba ngày tới, tôi sẽ tận dụng từng phút giây một để ở bên em."
Cô không nhớ cô đã và đang thì thầm bao nhiêu lời với Tiffany, cô chỉ biết rằng cô đã ngồi yên ở đó, luôn miệng thì thầm với cô ấy cho đến khi đồng hồ gần điểm thời gian cô ấy thức dậy cô mới dừng lại mà rời khỏi phòng.
***Thừa nhận rằng mình rất thích chơi trò kéo-đẩy, nhất là khi viết fic mình càng thích Jessica và Tiffany chơi trò này. Chap này mình dự định sẽ viết JeTi ngọt một chút...không hiểu sao bắt đầu type lại ra 1 chap như thế này ToT Sửa lại thì phá nguyên tắc của mình cho nên mọi người đừng trách mình a~, ít ra thì có thể hiểu hơn một chút về Tiffany qua chap này rồi ha :D
Chapter 6 mình sẽ chạy nước rút để update vào ngày quan trọng kia. Mình sắp thi học kì rồi, còn kì thi quan trọng của đời mình sắp đến nữa, lịch học thì dày hơn nên có lẽ mình sẽ ngâm fic hoặc chờ đến khi mình xong xuôi mọi thứ sẽ quay lại >”< Mong mọi người đến lúc đó sẽ không quên mình ^^
Thật tốt khi shipper vẫn còn, vẫn yêu hai người họ như vậy và không quay lưng lại với họ. Tiếp tục cùng mình chờ đợi JeTi của chúng ta ha :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro