Chapter 29.
Chapter 29.
Tiffany biết đây là con của Jessica, việc cô nhăn mặt khó chịu nhìn cô ấy lúc này là không thích hợp chút nào hết. Nhưng vẻ mặt thách thức của Jessica là thứ làm cô khó chịu hơn cả. Cô ấy không hài lòng về cô thì cứ tỏ thái độ với cô, tại sao phải giằng bé con như vậy. Nhìn bé con mắt mũi đỏ hoe cô cảm thấy đau lòng rất nhiều, ánh mắt bé con ươn ướt nhìn cô khiến cô không nhịn được mà bế lấy bé con từ tay của Jessica, mặc kệ ánh mắt của cô ấy.
“Ngoan, bé con đừng khóc nữa...Có cô ở đây.”
Bước ra xa Jessica một chút, cô khẽ dỗ dành cùng xoa dịu bé con. Tranh thủ quét mắt một lượt khắp tay và chân xem Jessica có làm bé con đau ở chỗ nào không, thở phào nhẹ nhõm khi bé con không bị đau, cùng với đó sự khó chịu của cô cũng tan đi phần nào.
“Bé con về nhà đi nhé. Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại.” Hôn lên trán bé con, cô lấy chiếc túi đặt trên bàn rồi đi đến gần Jessica.
Jessica thay đổi ánh mắt trở nên hằn hộc khi Tiffany xoay người lại, bước đến gần cô. Khung cảnh vừa nãy là thứ mà cô luôn mơ về, nó cho cô cảm giác trọn vẹn hơn mỗi khi trông thấy SeoHyun ôm bé con vào lòng. Nhìn Tiffany và bé con, ánh mắt của cô cũng nguôi ngoai nhiều lắm, lòng phút chốc cảm thấy ấm áp, cô hầu như không còn nhớ chuyện gì nữa ngoài Tiffany đang yêu thương bé con của cô. Tuy nhiên khi mặt đối mặt với Tiffany như thế này, cảm giác ganh tỵ cùng vô vàn những cảm giác tiêu cực khác lại quay về với cô...khiến cô không thể nhìn cô ấy bằng ánh mắt mà cô đã từng nhìn cô ấy trước kia.
“Về với chồng và con của em đi.” Môi và lưỡi cô bất giác phun ra những lời mỉa mai này.
“Không cần nhắc nhở, tôi sẽ về ngay khi cô đưa bé con về.” Dù không hài lòng với lời nói của Jessica nhưng Tiffany vẫn cứ theo đó mà trả lời cô ấy. “Khoan đã, SeoHyun không đi cùng cô sao?”
“Không.” Jessica đưa tay bế bé con, còn một tay nhận chiếc túi từ tay Tiffany. “Em bắt đầu quan tâm đến SeoHyun từ khi nào vậy?”
“Cô đưa bé con về như thế nào?”
Tiffany phớt lờ đi câu hỏi của Jessica. Cô gấp gáp đi theo cô ấy từ phía sau, ánh mắt không ngừng lo lắng. Jessica đến đây một mình đến bé con, như vậy làm sao có thể đưa bé con về nhà an toàn được đây.
“Một tay bế, một tay chạy xe.”
“Không được.”
“Tôi nói được là được. Chuyện của tôi và con tôi, không cần em quản nhiều như vậy.”
Tiffany chợt khựng bước vì câu nói này của Jessica. Cô chính là nghĩ dù sao đi nữa lời nói của Jessica sẽ không thể làm tổn thương cô, vậy mà khi nghe câu nói đó lòng cô lại đau nhói lên một cái. Khiến Jessica trở nên như vậy là do cô, cô ấy đối xử với cô vậy là vẫn còn nhẹ nhàng, dù đã tự nhủ như vậy nhưng khi đối diện với nó cô vẫn cảm thấy tổn thương rất nhiều. Bước đi phía sau Jessica như thế này, nhìn cô ấy bế bé con đi đơn độc như vậy...cô cũng thấy đau chứ, đau nhiều lắm. Cô không quan trọng bé con là con của YooHye hay ai khác, cũng không quan trọng SeoHyun là gì của Jessica...điều quan trọng với cô lúc này là trước mắt cô đây, cô chỉ nhìn thấy một hình ảnh Jessica lẻ loi, chỉ có bé con bên cạnh cô ấy mà thôi. Không hiểu sao ngay lúc này, cô lấy động lực từ đâu mà bước nhanh đến ngang Jessica, bế bé con từ trong lòng cô ấy rồi để lại cho cô ấy một câu trước khi bước về phía trước.
“Tôi đưa bé con về với cô.”
***
Nói cô không thích không khí trong xe lúc này là nói dối. Bé con của cô cứ liên tục giỡn với Tiffany, tiếng cười khúc khích của Tiffany cứ thế vang vọng khắp xe cô. Giá mà mọi thứ có thể quay trở lại, giá mà đây là con của cô và cô ấy, mọi chuyện sẽ hạnh phúc, sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu. Nghĩ đến đây, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mới cay đắng làm sao...Tiffany đâu có yêu cô...Tiffany đâu có muốn có con với cô...Từ bỏ con của cô, để mang thai với SooYoung...Giờ thì cô đang mong giá mà mọi chuyện sẽ khác trước. Cô ắt hẳn là bị ảo tưởng đến điên rồi.
“Không cần gọi điện xin phép chồng sao? Cứ thế mà đi với tôi?” Jessica lên tiếng. Giọng cô lạnh đi rất nhiều. Từ “chồng” nói ra cũng chẳng dễ chịu chút nào.
“Ừ.”
“Chậc chậc...Tôi sợ trở thành kẻ đốt nhà người khác quá đi mất. Tôi quên mất, người ta cũng từng đốt nhà của tôi, giờ tôi có đốt lại cũng huề nhỉ?!”
“Ừ.” Tiffany lạnh nhạt trả lời. Cô không muốn đôi co với con người này.
“Đến nhà tôi rồi.”
Jessica ra khỏi xe, cố tình đóng cửa thật mạnh trước khi bước qua phía bên kia mở cửa cho Tiffany. Nhận lấy bé con cùng chiếc túi từ tay cô ấy, cô chẳng nói chẳng rằng mà bước thẳng vào nhà. Câu trả lời cụt ngũn của Tiffany khiến cô tức tối vô cùng, khó chịu, uất nghẹn không còn đủ để diễn tả những gì mà cô đang trải qua ngay lúc này. Cô hận không thể níu chặt vai Tiffany, hỏi rõ rằng tại sao cô ấy lại làm như vậy, lại đối xử với cô tàn nhẫn như thế. Vẻ mặt tĩnh lặng như mặt hồ của Tiffany càng khiến cô bức bối nhiều hơn. Thời gian qua bao nhiêu cảm giác cứ tích tụ lại, để rồi ngày hôm nay nó được châm vào một lượt...chỉ là cô vẫn chưa thể bùng nổ mọi thứ trước Tiffany.
Tiffany tiếp tục nhìn Jessica mãi cho đến khi Jessica cùng bé con biến mất hẳn sau cánh cửa. Mở chiếc điện thoại của mình ra, đã trễ như thế này rồi và cô cũng không lấy làm lạ khi nhận được những tám cuộc gọi nhỡ từ SooYoung. Cũng may hôm nay SooYoung đã đi công tác, chứ nếu không khi cả ba giáp mặt cô không biết mình phải xoay xở như thế nào. Mỉm cười buồn trước khi bước về phía trước, cô cứ thế chầm chậm rời khỏi khu nhà của Jessica. Hi vọng ở ngoài đường chính sẽ có taxi cho cô về.
***
Hơn một năm không gặp, để rồi giáp mặt Jessica trong hoàn cảnh như vậy cô không biết nên vui hay buồn. Nhung nhớ vẫn còn, tình cảm vẫn còn nhưng nó cứ nghẹn ứ nơi cổ họng và cô cũng chẳng hề muốn Jessica nhìn ra tình cảm của cô dành cho cô ấy. Jessica hiểu lầm cô, như thế lại hay. Jessica lạnh nhạt, mỉa mai cô, dù đau song cô vẫn cảm thấy có chút gì đó xứng đáng. Thật kì lạ khi cô chỉ vừa quyết định dành thời gian suy nghĩ về SooYoung, Jessica bỗng nhiên lại xuất hiện khuấy đảo tâm tư của cô. Cô nói SooYoung hãy cho cô thời gian, đó không phải là câu trả lời nhất thời của cô. Cô nghĩ rằng mình đã không thể với Jessica, vậy thì hãy cứ bước đến phía trước, cho mình một cơ hội khác. Tập quen với một-người-từng-là-người-yêu và tập yêu lại một-người-từng-là-người-yêu hẳn cũng sẽ không khó. Đôi khi cô tự hỏi mình quyết định như vậy có ích kỷ hay không...hiển nhiên ai ai rồi cũng sẽ ích kỷ cho bản thân họ và cô cũng thế. Nếu như cô đồng ý đến với SooYoung cũng là lúc cô đã xóa hình bóng người cũ ra khỏi tâm cô...lúc đó cô sẽ toàn tâm toàn ý đến với SooYoung. Còn bây giờ, cô chỉ hi vọng SooYoung cho cô thêm một chút thời gian nữa.
“Tiffany...”
Tiffany bỗng giật mình vì thanh âm này. Quay mặt lại, cô càng bất ngờ hơn khi đó là Jessica – người đang chống tay vào gối với hơi thở mệt nhọc...không lẽ cô ấy chạy từ nhà đến trạm xe này ư? Đứng dậy bước đến gần Jessica, trời lạnh như vậy mà chạy đến vã mồ hôi ra...cô rất muốn đưa tay lau đi mồ hôi cho cô ấy nhưng rồi lại thôi. Cứ giữ khoảng cách vẫn là điều tốt nhất cho cả cô và Jessica.
“Ừ?!”
Jessica chẳng rõ rốt cuộc là cô đã nghĩ gì mà chạy hết tốc lực với hi vọng Tiffany vẫn chưa lên xe về nhà. Ngày mai sẽ gặp lại cô ấy nhưng cô vẫn chạy trối chết chỉ để đứng đây, nhìn cô ấy thêm một lần trong bộ dạng thê thảm của mình. Giọng Tiffany trả lời cô rất nhẹ nhàng...cô tự hỏi tại sao thời gian trước cô ấy không nhẹ nhàng với cô được như vậy...có phải bên SooYoung cô ấy đều nhẹ nhàng như thế không. Tại sao gương mặt cô ấy lại như quan tâm, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô...tại sao Tiffany khiến cô không thể kiềm chế được bản thân mình mà kéo tay cô ấy, để cô ấy ngã vào lòng cô để cô ôm cô ấy thật chặt như lúc này.
“Tiffany...tại sao em lại đối xử với tôi như thế?”
Chất giọng vỡ òa của Jessica khiến con tim cô như vụn nát. Những giọt nước mắt của cô ấy rơi trên vai cô, còn nước mắt của cô loang trên cả bờ vai đang run lên của cô ấy. Ngày trước cô còn phân vân có nên đưa tay ghì lấy Jessica hay không, còn hôm nay khi đang ở trong chiếc ôm này, cô chẳng nghĩ suy nhiều mà đưa tay ôm lấy Jessica.
“Vì con tim tôi...thuộc về cô ấy.”
Nước mắt cô tuôn nhiều hơn. Câu trả lời của cô khó khăn phát ra theo từng tiếng nấc nghẹn. Ít ra nó đã không phản bội lại câu trả lời từ tận sâu thẳm trong tim cô.
***
Tiffany như người mất hồn kể từ cái ôm bất ngờ từ đêm qua với Jessica. Hồi tưởng lại ánh mắt cùng vòng tay của Jessica chậm chạp rời khỏi cô của Jessica, tim cô cứ nhói lên từng hồi. Những tưởng Jessica sẽ nói gì đó, nhưng không cô ấy chỉ im lặng quay lưng để mặc cô đứng chôn chân một lần nữa. Trong cùng một ngày, cô có đến tận ba lần trông thấy bờ lưng của Jessica từ phía sau...nó khiến lồng ngực cô thật sự thắt lại. Sau một đêm trằn trọc không ngủ được, dù mệt mỏi nhưng cô vẫn cố gắng tranh thủ dậy sớm đến trường...vì đến trường cô mới có thể gặp lại bé con đáng yêu kia – một niềm vui nho nhỏ của cô. Tâm trạng chỉ vừa nâng lên một chút thì vừa đến trường, cô đã nhận được tin hôm nay bé con nghĩ học vì bị sốt.
Và trong suốt cả ngày hôm đó, cô không thể tập trung hoàn toàn vào hai đứa bé trong lớp. Cô không biết bé con có sao không, bệnh tình như thế nào, liệu Jessica có biết chăm sóc bé con hay đã đưa bé con vào bệnh viện nhi đồng. Hàng loạt câu hỏi cứ dồn dập xuất hiện, tiếc thay cô lại không có câu trả lời nào cả. Càng về chiều, lòng cô càng như lửa đốt, cô không biết vì sao mình lại sốt ruột và có cảm giác không yên như vậy. Nó cứ cồn cào, khiến cô phiền lòng vô cùng. Cô rất muốn đến nhà Jessica, muốn đến đó để xem bé con như thế nào rồi, nhưng cô chợt nhận ra cô thì có tư cách gì để đến nhà cô ấy. Giáo viên của bé con? Có cần nhiệt tình như vậy không khi cô vừa chỉ chăm sóc bé con được hai ngày. Và chưa chắc gì Jessica đã muốn gặp lại cô sau sự việc kia. Cô chỉ biết hi vọng, qua ngày hôm sau sẽ được thấy bé con đến lớp.
Tám giờ sáng, cô thở dài khi vẫn không thấy bé con đâu cả. Bé con còn nhỏ như vậy, bị sốt đâu phải ngày một ngày hai là có thể khỏi. Tiếp tục thêm một ngày không yên trôi qua với cô. Cô và bé con chỉ là cô giáo và học sinh nhưng chỉ cần bé con khóc hay giờ là bị bệnh, lòng cô lại rối rắm, lo lắng cùng xót xa vô cùng...Cô cũng tự đặt câu hỏi cho bản thân mình song cô chẳng thể tìm ra câu trả lời nào khác ngoài “Chắc có lẽ cô vì quá thương nhớ bé con của cô nên mới như vậy.”.
“Fany, hôm nay bé gái kia vẫn chưa đến lớp?” giáo viên lớp bên tranh thủ lúc lấy cơm hỏi cô.
“Ừ, vẫn chưa.” Cô vô thức trả lời.
“Cũng phải. À, bé gái lớp cậu bị sốt siêu vi.” Như chợt nhớ ra gì đó, giáo viên đó lập tức cao giọng hẳn.
“Sao cậu biết?”
“Mình vô tình nghe Hiệu trưởng nói với cô SeoHyun gì đấy. Chiều nay Hiệu trưởng sẽ gọi cậu lên thông báo thôi. Còn nhỏ như vậy đã bị bệnh rồi...cậu nói xem có phải vì không có mẹ bên cạnh không?”
Tiffany gật đầu với người đi cạnh cô, còn ánh mắt thì cứ nhìn về phía xa xăm nào đó. Bé con là bị sốt siêu vi...hẳn là Jessica đã đưa bé con đến bệnh viện nhi rồi. Cô có nên đến thăm bé con hay không đây?
***
Jessica sốt sắng nhìn vị bác sĩ riêng của gia đình cô đang khám cho bé con. Vì bác sĩ nói có thể cho bé con ở nhà, chăm sóc kĩ lưỡng thay vì đến bệnh viện nên cô quyết định không đưa bé con đến bệnh viện. Việc công ty tạm giao hết cho SeoHyun, còn cô tự tay chăm sóc cho bé con.
“Bé có thể ngầy ngật, khó chịu, quấy khóc...cô Jung cứ nhẹ nhàng dỗ dành, đắp khăn và cho uống nhiều nước, uống thuốc đều và luôn dõi mắt theo dõi bé là được.”
“Tôi cảm ơn. Có gì tôi sẽ gọi.”
Tiễn vị bác sĩ ra về, Jessica nhanh chóng trở lại ngồi bên cạnh bé con đang ngủ say. Khẽ nhúng một chiếc khăn khác vào nước ấm, cô đổi với chiếc khăn đã có phần nguội đi trên trán của bé con. Nhìn bờ môi khô của bé con, cô khẽ nhăn mài xót xa. Múc ít nước vào muỗng, cô nhẹ nhàng đưa lên miệng để bé con uống.
“Bây giờ daddy lại muốn con đạp bay đi giấy tờ của daddy...” Xoa đầu bé con, Jessica khẽ thầm thì. “Daddy không thể chăm sóc con tốt, để con bị bệnh thế này...”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro