Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 27.

Chapter 27.

Hôm nay là ngày đầu tiên Tiffany nhận lớp cho nên sự hồi hợp cùng lo lắng cứ bủa vây lấy cô từ suốt đoạn đường từ nhà đến trường. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi cô được đào tạo rất nhiều thứ, từ những điều cơ bản đến những điều nâng cao, thậm chí nhà trường còn tạo điều kiện cho cô cùng nhiều người khác đi đến các ngôi trường ở trung tâm để học hỏi, có thêm kinh nghiệm. Cứ vài tuần lại có đợt kiểm tra không báo trước và cho đến nay số lượng giáo viên chính thức được dạy trẻ không nhiều...thật may cô là một trong số những giáo viên ít ỏi được ở lại. Lớp cô là lớp A4, có ba trẻ đều dưới mười hai tháng tuổi...

“Chào cô.”

Tiffany tạm dừng việc cho đứa trẻ tám tháng tuổi uống sữa khi nghe ai đó đang gọi cô từ phía ngoài cửa. Nếu cô đoán không lầm, đây chính là phụ huynh của đứa trẻ thứ ba – đứa trẻ cuối cùng của lớp cô. Nhanh chóng đứng lên rồi quay đầu lại, cô có chút ngỡ ngàng khi nhìn gương mặt của vị phu huynh này. Cô ấy thật sự quá trẻ để trở thành một người mẹ.

“Chào cô...tôi là Tiffany.” Tiffany mỉm cười chào cô gái trước mặt, không quên nhìn thoáng qua đứa trẻ trên tay cô ấy. Đứa trẻ này hẳn là nhỏ tháng tuổi nhất so với hai đứa trẻ đang nằm bên trong kia.

“Tôi là SeoHyun. Xin lỗi vì đến hơi muộn, nhà tôi có hơi xa với trường một tí.” SeoHyun lịch sự cúi đầu chào Tiffany, nhìn gương mặt của cô giáo này cô bỗng dưng cảm giác cô ấy sẽ là một giáo viên tốt.

“Không sao. Tôi có thể biết tên bé là gì không?”

“Bé vẫn chưa có tên...chỉ gọi là bé con thôi, đã hơn bốn tháng tuổi rồi.” SeoHyun bối rối nói rồi trao bé con vào vòng tay của Tiffany. “Mong cô hãy chăm sóc bé con thật tốt, dù không muốn xa bé con này nhưng tôi phải rời đi thôi vì tôi sẽ trễ giờ làm mất.”

Tiffany gật đầu chào tạm biệt SeoHyun rồi di chuyển ánh mắt về phía bé con đang nằm ngủ trên tay cô. Thật lạ khi một đứa bé đã hơn bốn tháng tuổi mà vẫn chưa có cái tên nào hết...Cô gái tên SeoHyun đó rõ ràng cũng rất lạ...

***

Bởi vì bé con nhỏ tháng nhất trong lớp và vì phần bé con không có tên nên cô có phần quan tâm đến bé con này nhiều hơn một chút. Hai đứa bé kia vừa chìm vào giấc ngủ trưa sau khi cô đã vuốt ve lưng và dỗ dành thật nhẹ nhàng duy nhất chỉ có bé con vẫn cứ mở to mắt ra mà nhìn cô. Không cưỡng lại được vẻ đáng yêu này, cô nâng nhẹ bé con lên và khẽ ôm bé con vào lòng. Nếu như bé con của cô vẫn còn thì hẳn sẽ giống như bé con mà cô đang ôm đây...

“Con cũng nên ngủ trưa đi thôi bé con.”

Ngã nhẹ gương mặt thơm sữa của bé con lên vai, cô chầm chậm đứng dậy và di chuyển trong khi tay không ngừng xoa xoa lưng cho bé con. Cô bất giác nở một nụ cười nhẹ khi cảm giác thân thuộc kia lại xuất hiện trong cô. Cô biết cảm giác này sẽ xuất hiện khi cô trở thành giáo viên mầm non...nhưng cô lại không dám nghĩ nó có thể vừa hạnh phúc lại vừa nhói đau như thế này.

Quay sang nhìn bé con một chút, nụ cười của cô càng rộng hơn khi bé con đã thoải mái ngủ trên vai cô. Tránh cho bé con giật mình, cô cẩn thận đặt bé con nằm xuống nôi hết sức nhẹ nhàng. Ấy thế mà bàn tay cô vừa rời khỏi bé con, bé con lại trở mình và bắt đầu mếu khóc lên. Không suy nghĩ nhiều cô bế bé con trở lại tư thế dựa trên vai cô và tiếp tục động tác xoa lưng để bé con có thể yên ổn ngủ lại giấc.

“Tiffany, mau đi lấy cơm trưa thôi.”

Tiffany vội quay đầu lại và làm một dấu suỵt với giáo viên vừa gọi cô.

“Phiền cậu lấy giùm mình nha.”

“Được rồi...thật chỉ có cậu mới chiều chuộng trẻ con đến thế.”

Trước lời nói của giáo viên kia cô chỉ biết phì cười rồi thôi. Trẻ con mà, nhỏ nhắn đáng yêu như thế làm sao cô có thể không chiều chuộng đây. Nhất là đối với bé con này, gương mặt bầu bĩnh rất đáng yêu, gương mặt thì thơm lừng mùi sữa...chưa kể bé con cho cô cảm giác rất thân quen, khiến cô cũng có chút lưu luyến khi không được ôm trong vòng tay.

***

Jessica vừa ra khỏi phòng họp đã đi đến phòng của SeoHyun để hỏi về việc đưa bé con đến trường. Ngày đầu tiên bé con đi học cô lại không thể trực tiếp đưa bé con đi vì cuộc họp quan trọng, lại thông qua SeoHyun làm cô có chút buồn lòng.

“Giáo viên của bé con nhìn mặt có hiền không? Có nhẹ nhàng không?” Jessica vừa gặp SeoHyun đã hỏi ngay chuyện bé con.

“Giáo viên có vẻ rất tốt, rất nhẹ nhàng. Chị họ tôi sẽ không để giáo viên tắc trách trong trường chị ấy đâu.”

Nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi của Jessica, SeoHyun bất giác lấy tờ khăn giấy bên cạnh rồi lau nhẹ đi cho cô ấy. Sáng sớm khi vừa hay công ty có cuộc họp gấp, Jessica đã vò đầu bức tóc để nghĩ cách có thể vừa đưa bé con đến trường, vừa có thể tham gia cuộc họp nhưng tiếc thay đi về cũng đã mất gần ba tiếng nên Jessica chỉ có thể chọn một. Vì là cuộc họp quan trọng nên cô đề nghị Jessica hãy đi họp trước đi, còn cô sẽ gọi taxi đưa bé con đến trường. Dĩ nhiên Jessica không thể nào không đồng ý với ý kiến của cô.

“Cảm ơn SeoHyun.”

Jessica thoáng giật mình nhưng ngay sau đó cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi cầm lấy cánh tay SeoHyun di chuyển ra khỏi vùng trán cô. Cô vẫn chưa quen được với sự quan tâm thân mật này từ một người khác, ngoại trừ cô ấy.Trong lòng SeoHyun có cô nhưng trong lòng cô vẫn còn có cô ấy. Nhiều lúc cô nhìn bé con rồi nghĩ đến cảnh tượng ba người – cô, SeoHyun và bé con...cô cũng muốn tiếp nhận tình cảm của SeoHyun...tuy nhiên giữa “muốn” và “làm được” lại là một chuyện khác.

“Mấy giờ thì bé con ra về?”

“Chị tôi có nói giờ ra về của bé con là do cô quyết định, chị ấy ưu tiên cho bé con một tí.”

“Thật tốt quá.”

SeoHyun cười buồn trước khi gật đầu đáp lời Jessica. Chỉ là hành động bộc phát quan tâm Jessica, cô ấy đã khước từ như vậy thì cô còn có cơ hội để tiến vào trái tim của Jessica hay không đây?

***

Bé con sau khi đánh một giấc ngon lành trong vòng tay của Tiffany thì cuối cùng cũng đã cựa mình thức dậy vào lúc bốn giờ chiều. Cánh tay của cô hiện tại cũng đã mỏi nhừ đi, chưa thích ứng kịp với việc bé con cựa mình nên cô chỉ biết ôm bé con chặt thêm một chút.

“Đợi một chút cô sẽ cho con nằm xuống nha.”

Hôn lên vầng trán của bé con cô nhẹ nhàng nói. Bé con như hiểu ý cũng trở nên im lặng trong vòng tay cô, tuy nhiên bàn tay nhỏ bé đó lại bặt đầu quấy phá mái tóc của cô. Lấy chiếc gối gần đó đặt xuống tấm nệm, cô đặt bé con nằm xuống rồi lấy bình sữa trong bình giữ nhiệt cho bé con bú. Bé con thật sự rất háu ăn nên bú rất nhanh, sợ bé con bị sặc nên cô phải chút chút rút núm vú ra khỏi miệng bé con rồi mới dám cho bé con bú sữa tiếp.

“Bé con uống sữa, uống nước xong rồi thì nằm ngoan đây nha. Cô phải cho hai bạn uống sữa nữa.”

Nựng nhẹ hai bên gò má của bé con, sau đó Tiffany đứng dậy tiến về hai chiếc nôi nhỏ gần đó để bé hai đứa bé kia nằm xuống cạnh bé con. Vừa đặt núm vú lên môi của một bé thì bé con đang nằm yên lành lại khóc thét lên. Gương mặt nho nhỏ đó đỏ gay, nước mắt thì bắt đầu ràn rụa trên hai gò má bầu bĩnh. Đau lòng là điều mà Tiffany cảm nhận được khi nghe tiếng khóc của bé con, vì thế cô vội đóng nắp bình sữa của đứa bé kia lại rồi ngay lập tức bế bé con vào lòng dỗ dành.

“Bé con bị đau hay là muốn uống sữa nữa? Nín khóc nha, cô thương con nhất đó.”

“Oeoeoeoeo...”

“Bé con ngoan...đừng khóc nữa...để cô cho hai bạn uống sữa xong sẽ bế bé con được không?”

“Oeoeoeoeoe.”

Lấy khăn lau đi nước mắt của bé con, Tiffany xót xa ôm bé con, tay không ngừng xoa xoa lên lưng của bé con. Cô không hiểu vì sao bé con đang yên đang lành lại khóc như vậy...nhìn qua hai đứa trẻ kia, cô biết chúng cũng đang rất đói nhưng nếu cô đặt bé con xuống lúc này thì hẳn là bé con sẽ khóc thét lên còn dữ dội hơn. Dỗ dành bé con thêm ít phút nữa thì tiếng khóc của bé con cũng nhỏ dần sau đó là ngừng hẳn đi. Cô nhìn lại thì thấy bé con đã thiếp đi trên vai cô. Đặt bé con nằm ngửa trong vòng tay mình, cô tiếp tục cho đứa bé kia bú bình sữa dang dở lúc nãy.

Đến gần năm giờ chiều, Tiffany dù không đành lòng nhưng đành đặt bé con nằm xuống nệm và soạn quần áo cũng như bình sữa vào túi cho cả ba. Nhìn vào phần cơm đã nguội lạnh trên bàn của mình, bụng cô vội reo lên một tiếng. Cô cũng đói lắm nhưng biết làm sao khi bé con cứ bám dính cô như vậy, chỉ cần rời ra một tí là bé con đã mếu rồi khóc lớn lên. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu, mấy hôm sau cô sẽ cố sắp xếp để nhín ra chút thời gian ăn bữa trưa.

***

Jessica như ngồi trên đống lửa khi đã gần tám giờ mà cô vẫn chưa thể đến đón bé con. Giờ này đã trễ lắm rồi, cô đón trễ như thế sẽ làm phiền đến nhà trường và nhất là giáo viên của bé con.

“SeoHyun, tôi phải đi đón bé con thôi.” Jessica gập laptop lại, nhanh tay lấy chiếc áo khoác đằng sau ghế và đứng lên một cách vội vã.

“Tôi đi cùng cô...tôi chỉ muốn giúp cô bế bé con trong khi cô chạy xe.”

Jessica gật đầu trước khi chạy như bay ra khỏi phòng đế xuống gara lấy xe.

***

Tiffany liên tục đưa mắt nhìn ra cổng trường chờ đợi phụ huynh của bé con đến. Hiệu trưởng cũng đã vừa nói với cô việc cha của bé con rất bận, giờ đón bé con sẽ không được cụ thể như những bé khác. Điều này không khiến cô cảm thấy phiền nhưng bé con còn nhỏ như vậy, rước bé con về tối như thế này thật không hay một chút nào cả. Nhìn bé con nằm trong lớp học một mình, cô càng cảm thấy thương đứa bé này hơn. Cha bận rộn, bản thân không có tên, lại còn nhỏ như thế...

“Tiffany...hiệu trưởng gọi cậu lên phòng có chút việc.”

“Nhưng...”

“Hiệu trưởng bảo mình đến đây xem chừng đứa bé này dùm cậu, nên cậu cứ yên tâm đi đi. Dù sao cha của bé con cũng sắp đến rồi a.”

“Quần áo mình đã soạn sẵn rồi, phiền cậu một chút nhé.”

Tiffany yêu thương xoa xoa gương mặt của bé con một chút trước khi đến phòng hiệu trưởng. Trước ánh mắt ngạc nhiên của cô và giáo viên kia, bé con đột ngột đưa tay nắm lấy ngón tay út của cô, miệng thì mở liên tục như muốn nói gì đó. Cô phì cười hôn lên mũi bé con một cái rồi gỡ nhẹ ngón tay nhỏ tí ti đang nắm lấy tay cô.

“Cha của bé con đến rồi kìa.” Vị giáo viên kia lên tiếng khi vừa nghe tiếng động cơ xe xuất hiện.

“Ngày mai chúng ta lại gặp nhau, tạm biệt bé con.”

***

“Thật làm phiền cô quá. Tôi thành thật xin lỗi.”

Jessica nói đầy hối lỗi với giáo viên đang đứng trước mặt cô. Mọi giáo viên đều đã về hết rồi vậy mà giáo viên này lại phải ở lại chăm nom bé con của cô. Nhìn bé con vui vẻ, sạch sẽ sau một ngày ở trường lại càng khiến cô cảm kích giáo viên này hơn.

“Không có gì đâu...tôi chỉ vừa đến trông chừng bé một chút thôi. Còn giáo viên của bé đã lên gặp Hiệu trưởng.”

“Vậy ra cô không phải là giáo viên của lớp này ư?”

“Đúng vậy. Tôi là giáo viên lớp bên cạnh.”

“Dù sao tôi cũng cảm ơn cô nhiều.”

Jessica bế bé con vào lòng, hôn hôn lên khắp gương mặt đáng yêu khiến cô nhung nhớ suốt cả ngày nay. Chợt cô khựng lại khi hôn đến chiếc cằm nhỏ của bé con. Mùi hương này...mùi hương này làm sao có thể xuất hiện ở trên người của bé con? Con tim cô bỗng dưng đập nhanh một cách không thể kiểm soát khi luồng suy nghĩ kia vừa xuất hiện trong tâm trí cô...

Làm sao có thể khi giờ này hẳn là cô ấy đang là vợ hiền của SooYoung và là mẹ tốt của con hai người họ.

Mùi hương này đâu phải chỉ duy nhất cô ấy mới có...

***Chúc mọi người năm mới gặp được nhiều may mắn, hạnh phúc mỗi ngày và thành công suốt năm ^^! 

Chap sau Jessica và Tiffany đã gặp lại nhau rồi =)) Mình là mình nôn viết khúc này lắm nha, vì gặp nhau sẽ có nhiều thứ để viết hơn, nhiều tình tiết hay ho hơn. Mình cũng nói trước luôn là sắp tới dằn vặt cũng nhiều, tổn thương cũng nhiều mà mật ngọt lại càng không thiếu nên mọi người cứ chuẩn bị tinh thân đi nhe :3 Đây là vài câu teaser cho chap sau :3 

“Tình cảm là thứ không thể gượng ép, tôi biết rõ điều này hơn ai hết. Nhưng Fany này, hãy cho phép tôi được ở bên cạnh em, hãy thử đón nhận tôi một lần nữa, để tôi quan tâm, chăm sóc và có thể ôm em vào lòng như trước kia được không em?”

“Giáo viên của bé con tên Tiffany. Cô ấy rất nhẹ nhàng.” SeoHyun tiếp lời. “Kia chắc là người yêu của cô ấy.”

“Không cần. Tôi không dám làm phiền thời gian quý báu của em. Hẳn là chồng và con em đang đợi em ở nhà, nhỉ?!”

“Mạnh bạo như vậy không tốt...lỡ bé con có gì thì sao?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro