Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 23.

Chapter 23.

Thoáng chốc Tiffany đã bước sang tháng mang thai thứ hai. Bị hành thai cũng không quá nhiều, tuy không nhiều nhưng đôi khi cô vẫn thấy mệt mỏi khi buồn nôn mỗi buổi sáng hoặc ngửi phải mùi thức ăn. Qua ô kính của xe taxi, cô thấy mọi thứ ở Seoul vẫn như vậy, không có thay đổi nhiều, vậy mà cô lại có cảm giác nó thật tươi mới...cô nghĩ có lẽ là do cô chỉ ở mãi ở căn nhà nhỏ kia nên mới có cảm giác như vậy. Ngày hôm nay cô sẽ đi khám thai, sau đó đến trung tâm thương mại mua một ít đồ cùng tìm mua một ít trang phục mang thai thoải mái hơn.

"Chào cô." Cô gật đầu cô y tá quen thuộc, người đã chăm sóc cô cái hôm cấy ghép cũng như lần khám thai thứ nhất của cô.

"Chào cô. Cô vào trong khám đi, bác sĩ đang chờ."

Mỉm cười cảm ơn cô y tá, cô mau chóng di chuyển vào trong. Nằm trên chiếc giường nhỏ màu trắng, cảm nhận chiếc máy siêu âm cùng vị gel lành lạnh trên ổ bụng, cô không khỏi vui sướng khi nghe bác sĩ nói bé con của cô đang phát triển rất tốt. Cứ duy trì chế độ ăn uống, nghĩ ngơi như bình thường thì sẽ không có gì đáng ngại hết. Cảm ơn vị bác sĩ trước khi ra khỏi phòng, cô không ngăn nỗi sự vui sướng đang ngập tràn khắp cơ thể cô. Tuy nhiên chỉ vài sau đó khoé môi cô chợt nở một nụ cười buồn khi trước mặt cô là hình ảnh những sản phụ khác đang được chồng họ quan tâm, chăm sóc. Không sao cả...một mình cô cũng tốt...dù sao thì cũng vẫn có những sản phụ khác đến đây một mình, cô không phải là người duy nhất.

An ủi bản thân như vậy nhưng cô biết đâu đó trong cô vẫn cảm thấy một chút không trọn vẹn. Khẽ lắc đầu để quên đi cảm giác này, cô chậm rãi đi ra chiếc xe taxi đang đợi cô và đến trung tâm thương mại. Cô hi vọng mua sắm sẽ giúp cô cảm thấy thoải mái hơn phần nào.

***

Jessica và SeoHyun hôm nay cũng đến trung tâm thương mại đó để giám sát. Vì tránh tay mắt của SooYoung nên mọi thứ SeoHyun đều ra mặt, còn cô chỉ ở phía sau cô ấy, như một trợ lí vậy. Cô không dám nghĩ mẹ cô có thể âm thầm điều hành mọi thứ như vậy mà cô chẳng hay biết gì cả. Kế hoạch của công ty cũng được mẹ vạch ra rất rõ với sự giúp sức của SeoHyun. Cô chỉ có thắc mắc một chút là SeoHyun thật ra là ai, vì sao mẹ cô lại tín nhiệm cô ấy đến như thế.

"Mở trung tâm mua sắm này là ý của tôi. Cũng may nó không làm bác thất vọng." SeoHyun hầu như luôn là người bắt đầu cuộc đối thoại giữa cô và Jessica.

"Ừh."

"Tôi nghĩ tôi đã là người kiệm lời nhất, không ngờ gặp cô còn kiệm lời hơn tôi." bật cười nhỏ, SeoHyun nói. Dù là cười SeoHyun vẫn giữ được vẻ nghiêm túc trên gương mặt của mình.

"Tôi vốn kiệm lời mà."

SeoHyun nhận ra giọng Jessica có phần lạnh hơn khi cô ấy trả lời cô. Dù ở chung một căn hộ, mỗi ngày đều làm việc cùng nhau nhưng ngoài công việc ra, Jessica chẳng hề hé môi hay chủ động nói chuyện với cô. Cô ấy cứ im lặng như vậy, làm việc như một chiếc máy được lập trình sẵn. Cô bỗng dừng bước khi ở phía sau cô, Jessica cũng đã thôi không đi nữa. Khẽ quay đầu lại nhìn cô ấy, cô thoáng ngạc nhiên khi Jessica đang chạm vào một chiếc váy màu hồng nhạt dành cho trẻ em. Ánh mắt cô ấy rất ấm áp và nhẹ nhàng, không hiểu sao trả lời cô, cô ấy lại lạnh lùng như vậy.

Trong khi đó, cách nơi Jessica đang đứng một dãy là Tiffany đang chăm chú ngắm nhìn những bộ quần áo trẻ em. Ngay khi Jessica ngước mặt lên nhìn về phía Tiffany thì ở đây Tiffany vô tình làm rơi chiếc áo và phải cúi xuống nhặt nó. Jessica sau đó cũng thôi không nhìn nữa mà nối gót theo SeoHyun đi đến chiếc thang máy ở góc phải.

"Cô có muốn lấy cái này không?"

"Không cần đâu, tôi chỉ xem qua thôi. Bé con của tôi vẫn còn nhỏ lắm."

Jessica quay phắt lại nhìn về hướng vừa nãy nhưng đáp lại cô chỉ là hình ảnh một vài cô nhân viên đang kiểm tra lại quần áo. Bước nhanh vào thang máy khi trông thấy SeoHyun đã vào trong và đang chờ cô, lúc này chỉ có cô mới biết cô đang cười nhạo bản thân mình nhiều như thế nào. Chỉ là giọng nói thôi cô vẫn còn nhớ rõ đến vậy sao, vừa nghe cô đã quay phắt lại tìm kiếm, thật may là không phải nếu không thật không biết cô sẽ làm ra những chuyện gì. Cửa thang máy vừa đóng lại cũng là lúc Tiffany ngồi dậy sau khi đã ngắm nhìn thật kĩ hàng quần áo bên dưới.

***

Tiffany sau khi mua những thứ cần thiết thì để nó vào trong cốp xe taxi. Muốn đi bộ một đoạn nên cô bảo người tài xế cứ chậm rãi chạy theo phía sau cô. Nhanh thật, sắp đến mùa đông rồi, đi bộ thế này thỉnh thoảng một vài cơn gió nhẹ thổi qua cô đã cảm thấy lạnh buốt. Hẳn là mùa đông năm nay rất lạnh, tuyết cũng sẽ rơi rất dày. Cảm thấy đã đi bộ đủ, cô vào xe và quay trở về nhà.

Ánh mắt vô tình chạm phải người chạy chiếc xe vừa vút nhanh qua xe cô. Gương mặt đó rất giống, cả chiếc kính đen đó cũng rất giống...có lẽ chỉ là người giống người thôi. Làm sao cô có thể trông thấy cô ấy sớm như vậy...hơn nữa kia không phải là chiếc xe Jessica thường hay dùng. Mỉm cười đánh nhẹ vào trán mình, không phải cô đã nói sẽ quên sao, tự nhiên lại nhớ mọi thứ một cách rành mạch như thế này. Ánh mắt cô cứ không ngừng nhìn với theo chiếc xe đã chạy trước xe cô một đoạn. Lòng cô hồi hộp, réo rắc hơn khi chiếc xe đó đã dừng lại khi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ.

"Chú dừng ở đây chờ đèn đỏ đi, đừng chạy lên trên."

Nhận được cái gật đầu từ người tài xế cô phần nào cảm thấy an tâm hơn. Sự dồn dập và thắt nghẹn nơi con tim như muốn nói với cô người kia chính là cô ấy. Cô không dám chắc đó có phải là Jessica hay không nhưng cô không dám liều lĩnh với chính bản thân mình, thà cứ để xe cô dừng cách chiếc xe phía trước một đoạn như thế này. Đã muốn quên thì tốt nhất đừng nên gặp lại nhau.

***

Jessica thả người xuống giường ngay khi cô trở về căn phòng của cô. Giọng nói quen thuộc kia vẫn cứ làm phiền cô trong suốt đoạn đường về nhà. Lòng cô càng rối rắm hơn khi cô cũng không hiểu vì sao lúc đó cô lại chạm vào chiếc váy trẻ em màu hồng đó. Khi bàn tay cô chạm vào nó, cô đã nghĩ đến một khung cảnh hạnh phúc giữa cô, cô ấy và đứa trẻ của cả hai. Tiếc là cô ấy khi ra đi đã để lại đứa trẻ còn chưa thành hình ở lại. Từng câu từng lời của vị bác sĩ khiến tâm can cô đau đớn và xót xa vô cùng...Tiffany đã nhẫn tâm bỏ mặc cô, cô ấy càng nhẫn tâm hơn khi để mặc đứa trẻ vô tội kia, đứa trẻ mà cô và cô ấy đã từng mong chờ như thế nào. Mà có lẽ chỉ có cô là mong chờ đứa trẻ thôi. Có cô tin tưởng quá nhiều, để rồi cô trở thành nước cờ trong tay cô ấy khi nào không hay.

Ngày hôm nay đáng lẽ là ngày cô đến thăm YooHye và con của cô...Cô thật sự hoàn toàn không trông mong sự có mặt của đứa trẻ kia...Có lẽ ngày mai cô sẽ đến thăm cô ấy, bây giờ cô chẳng còn tâm trạng nào để đi cả.

***

SooYoung đã tìm ra được nơi ở hiện tại của Tiffany. Mỗi ngày cô đều ngồi ở một góc khuất đối diện căn nhà nhỏ của cô ấy, chỉ để nhìn thấy cô ấy ra ngoài đi dạo vài vòng và sau đó là lặng lẽ trở vào bên trong. Cô muốn đến bên cạnh cô ấy, hỏi cô ấy sống như vậy có ổn không, có cần cô giúp gì không...cô muốn làm rất rất nhiều thứ cho Tiffany nhưng cô nhận ra có lẽ cô cứ nên im lặng dõi theo cô ấy như thế này thì hơn. Tiffany đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô, cô ấy đổi số điện thoại mới và hầu như chẳng ai biết Tiffany đang ở đâu hay làm gì. Manh mối để cô tìm ra cô ấy là bệnh viện sản Maria. Đúng như cô nghĩ, sau cùng cô ấy đã yếu lòng, cô ấy quyết định giữ lại đứa trẻ đó.

Còn về Jessica, cô có nghe nói cô ấy giờ là trợ lí cho một người nào đó. Dù đã có được tập đoàn Jung, cô vẫn muốn diệt luôn đường sống của Jessica. Jessica từ nhỏ đến lớn làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, mọi người ai ai cũng vẽ đường cùng dọn đường thật trơn tru để cô ấy đi, còn cô phải xây dựng mọi thứ từ đôi bàn tay trắng của cô. Jessica không thể trải qua những ngày mà cô đã trải qua sao? Cuộc đời cô ấy cứ bằng phẳng, dễ đi như vậy sao? Mỗi khi nghĩ đến đây cô đều muốn cười ra nước mắt vì cái danh phận của cô. Jessica hẳn sẽ không để chuyện cũ ngủ yên như vậy, cô ấy rồi sẽ tìm cách lấy lại tập đoàn Jung từ tay cô. Đến lúc đó cô sẽ có một mẻ thật lớn, thật hời.

***

"Mommy sẽ đặt tên cho con là Gracie. Con là đặc ân của Chúa dành cho mommy."

Tiffany xoa bụng của cô thật nhẹ nhàng trong khi khe khẽ trò chuyện với bé con trong bụng cô. Gracie của cô thật sự rất ngoan, suốt một tháng qua cô đã bớt nôn mửa hay mệt mỏi vào buổi sáng, cơ thể cũng thèm ăn nhiều thứ hơn. Buổi sáng cô sẽ ra trước sân tắm nắng cùng Gracie, kể với Gracie nghe về mọi thứ xung quanh, buổi tối cô sẽ nhẹ nhàng xoa bụng và tiếp tục kể chuyện cho Gracie nghe. Một ngày của hai mẹ con cô trôi qua đơn giản và nhẹ nhàng như vậy nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất thoải mái.

Thi thoảng tâm trí cô sẽ chững lại khi cảm thấy dù hạnh phúc nhưng cô vẫn còn thiếu điều gì đó. Giống như khi ngồi ăn, cô đôi khi vô giác ngước mặt lên và mỉm cười với chiếc ghế trống đối diện cô hay một lần khác cô nhận ra mình đã lỡ nấu một buổi tối cho hai người với những món mà cô ấy rất thích ăn. Sau đó cô sẽ một mình chậm rãi nuốt xuống phần ăn hai người đó với suy nghĩ một là dành cho cô, một là dành cho Gracie. Những buổi đêm mùa đông không bao giờ là dễ chịu với cô cả. Mặc thêm hai lớp áo, phủ kín lên cơ thể một lớp chăn dày nhưng cô vẫn chưa thể cảm nhận hết ấm áp một cách trọn vẹn. Ngay bây giờ cũng thế, tuyết đang rơi dày hơn ở ngoài kia, còn cô cố co rúc cơ thể dưới lớp chăn để tìm chút ấm áp và lặng lẽ ngắm nhìn bên ngoài qua khung cửa sổ nhỏ.

Nhắm mắt lại cố ru mình vào giấc ngủ, cô chỉ luôn mong rằng mỗi sớm mai thức dậy thời gian đã trôi qua một tháng. Như thế chỉ cần vài ngày nữa Gracie đã có thể ra đời, đã có thể quấy khóc và khiến cô bận rộn nhiều hơn. Bé con nhỏ bé ngày nào giờ đã ba tháng, nhanh thôi cô sẽ được nghe tiếng khóc chào đời của bé con. Hiện tại tất cả những gì cô có là bé con này.

***

Jessica nhận ra năm nay tuyết rơi sớm hơn mọi năm và giờ cô đang ngắm nhìn những bông tuyết lạnh cóng đó trong căn phòng của cô. Vài tiếng trước SeoHyun đã hỏi cô rằng cô có hận người phụ nữ kia không. Ban đầu cô có hơi ngạc nhiên khi đây là lần đầu tiên SeoHyun chủ động hỏi về vấn đề riêng tư của cô và đáp lại câu hỏi của cô ấy cô chỉ bật cười một tràng nhỏ. Hận? Có chứ. Người phụ nữ đó phản bội cô, một cách gián tiếp cô ấy hại mẹ và tập đoàn của cô như thế, thử hỏi cô có thể không hận cô ấy sao. Cô càng hận nhiều hơn khi cô ấy nhẫn tâm bỏ đi đứa trẻ của cô, và giờ có lẽ cô ấy đang hạnh phúc và mỉm cười bên SooYoung của cô ấy. Có hận tất sẽ có nhớ, cô không phủ nhận điều này. Hận cô ấy - những điều chết tiệt kia sẽ vây lấy cô - khiến cô nhớ cô ấy - và khi đó những hình ảnh hạnh phúc đáng nguyền rủa kia sẽ đè nghẹn lấy cô.

Cô cũng chỉ là một con người nhỏ bé như bao người khác, cô đôi khi mệt mỏi, chán nản và bất lực vô cùng nhưng sau tất cả cô biết mình cần phải cố gắng đứng vững trên đôi chân của chính cô. Nếu cô không cố gắng sẽ có người dìm cô xuống và cảm giác đó cô đã có vinh hạnh nếm trải qua rồi. Sau tràng cười của cô , SeoHyun tiếp tục hỏi cô có còn yêu cô ấy hay không. Lần này cô dùng một nụ cười nhếch và một cái nhún vai để trả lời SeoHyun. Tình yêu sao? Còn yêu thì sao mà không còn yêu thì sao. Yêu thật nhiều để nhận lấy sự phản bội, bây giờ muốn không yêu là có thể không yêu? Nếu dễ như vậy thì nhân gian này hẳn sẽ chẳng có ai phải thất tình đâu.

Bước chân trần xuống giường, cảm nhận cái buốt xâm chiếm cả cơ thể cô mỉm cười thật nhẹ. Chạm vào chai thuỷ tinh trên bàn làm việc, cô mở nắp và đổ chút chất lỏng màu vàng sóng sánh đó vào chiếc ly cạnh bên. Uống một ít rượu xoa dịu đi cái lành lạnh này trong khi ngắm nhìn những bông tuyết ở ngoài cũng không tệ chút nào cả. Tiếc là rượu không giúp được gì nhiều cho cô cả, con tim cô nó vẫn cứ lạnh như thế thôi.

SeoHyun đã áp sát gương mặt của cô ấy vào gương mặt cô, phả hơi thở ấm nóng của cô ấy lên cánh mũi cô sau khi nhận được câu trả lời từ cô. SeoHyun lúc đó rất giống cái hôm người phụ nữ kia cuồng nhiệt hôn lên đôi môi cô, thì thầm với cô tiếng yêu tàn độc đó. Cô cười nhếch mép trước sự hoang tưởng của chính bản thân cô, để rồi ngay sau đó cô nghe được rất rõ cũng như cảm nhận được rất chân thật đôi môi của SeoHyun đang mấp máy bên cạnh khoé môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro