Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 10.

Chapter 10.

Jessica đã đến công ty trước, còn cô sau khi làm xong công việc mỗi sáng của mình cô mới rời khỏi nhà, chậm rãi đi bộ ra bến xe buýt. Vì trời cònsớm nên xe buýttrống khá nhiều chỗ, cô chọn một băng ghế gần cuối xe để ngồi rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cảm giác của cô bây giờ chính là thoải mái, cô có thể đi làm, có thể ra ngoài nhìn ngắm mọi thứ và không bị gò bó trong căn nhà ấy suốt nữa. Sau sự thoải mái đó là một cảm giác không yên khi nghĩ về Jessica của buổi sáng nay. Jessica đã nói không sợ nữa, giọng nói của cô ấy rất chắc chắn còn ánh mắt thì kiên định vô cùng...cô không nghĩ rằng lời nói của bà Jung về cô lại là chất xúc tác hiệu quả nhất với cô ấy. Mọi chuyện bỗng nhiên thuận lợi hơn rất nhiều khiến cô có phần lo lắng và thứ mà cô lo lắng nhất chính là tình cảm của cô. Đêm qua cô đã yếu lòng tận hai lần, nếu cứ yếu lòng như thế tất cả cố gắng của cô trước giờ sẽ đều là vô nghĩa. Biết là thế nhưng cô sợ mình không khống chế nỗi bản thân. Khẽ thở dài, cô đứng dậy vuốt chiếc váy của cô cho thẳng rồi xuống xe ở trạm tiếp theo. Đi bộ thêm một quãng không quá xa, cuối cùng, phải cuối cùng cô cũng đã đứng trước công ty của Jung gia và đường đường chính chính bước vào đó.

***

"Đây là phòng làm việc của cô."

"To như thế này sao?"

"Vì nó là phòng làm việc của Jung tổng, còn cô là thư kí của cô ấy."

"Jung tổng...?"

"Phải."

HyoYeon gật nhẹ đầu với Tiffany trước khi quay lưng trở về phòng làm việc của cô. Cô đoán chắc là Tiffany giờ đã ngộ ra được ai là Jung tổng cũng như cô ấy sẽ làm việc cùng ai suốt cả ngày. Cô đã rất bất ngờ khi nhận được hồ sơ của Tiffany. Càng bất ngờ hơn khi đọc phải vị trí mà cô ấy sẽ làm ở công ty trên mảnh giấy màu vàng dán trên hồ sơ. Cô chỉ bật cười trước vị trí đó, khéo léo gỡ mảnh giấy ra rồi dùng ngọn lửa đốt rụi nó sau đó là dành vị trí thư kí tổng giám đốc còn đang trống dành cho Tiffany. Xem ra cô đã làm một việc tốt rồi đấy chứ nhỉ?!

Tiffany cắn nhẹ môi khi cô còn đang đứng trước cửa phòng làm việc của Jung tổng hay chính xác hơn là của Jessica. Cô không nói với cô ấy là cô sẽ đi làm, vì cô nghĩ YooHye sẽ chắc chắn đưa cô vào vị trí mà cô đã yêu cầu từ trước và làm ở bộ phận đó cô sẽ không phải chạm mặt với Jessica, vậy mà giờ đây cô đã trở thành thư kí của cô ấy. Đã đẩy nhau ra được một chút, chưa được bao lâu lại phải ở cùng nhau suốt một ngày, chạm mặt nhau hàng tiếng đồng hồ...Hít thở sâu thật sâu, cô đẩy nhẹ cửa từ tốn bước vào trong. Đây là công ty, cô và cô ấy chỉ đơn giản là cấp dưới và cấp trên, là một người thư kí bình thường và một vị tổng giám đốc ở phía trên cao, chỉ vậy thôi.

"Tôi là thư kí mới thưa Jung tổng." Tiffany đi đến trước bàn làm việc của Jessica rồi tự giới thiệu bản thân mình. Còn Jessica vẫn chăm chú vào giấy tờ trước mặt với bàn tay cầm bút viết không ngừng nghĩ.

"Bàn làm việc của cô ở bên kia. Tên cô là gì?"

"Tiffany, Tiffany Hwang."

Chiếc bút trong tay của Jessica dừng hẳn lại. Chân mài cô khẽ cau chặt trước khi ngẩng mặt lên nhìn người đối diện cô. Tiffany trong bộ đồng phục công sở với mái tóc búi cao đang đứng trước mặt cô...là cô ấy, chính xác là Tiffany của cô. Nhưng tại sao cô ấy lại ở đây? Tại sao phải đến công ty làm việc, chưa kể lại còn làm thư kí cho cô? Cô ấy là thư kí riêng cho cô, như thế chẳng phải cô và cô ấy sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn hay sao? Cô có thể ngắm nhìn cô ấy cả ngày, có thể cùng cô ấy làm việc, có thể cùng cô ấy ăn cơm trưa...

Biểu hiện trên gương mặt của Jessica thay đổi rất chớp nhoáng, điều này khiến Tiffany bật cười nhẹ. Chân mài đang cau lại bỗng dưng lại giãn ra, cô ấy ngẩn người rồi lại rạng rỡ hẳn lên và khoé môi cong lên khi nhìn thẳng vảo mắt cô. Cô cúi đầu né tránh ánh mắt đó trước khi xoay người đi về làm việc của mình.

"E hèm...thư kí Hwang có thể pha giúp tôi một tách cafe không?" Jessica cười vui vẻ hỏi.

"Tổng giám đốc chờ tôi một chút."

Cô ngã người về phía chiếc ghế da êm ái của cô và bật cười thành tiếng khi nhìn dáng vẻ của Tiffany. Không hiểu sao đột nhiên cô lại cảm giác phấn chấn, hào hứng và tràn đầy năng lượng để làm việc như vậy. Nghĩ về việc Tiffany làm thư kí riêng cho cô, cô càng thấy vui vẻ hơn, vui đến mức bụng cô đang cồn cào rộn ràng vô cùng.

Được ở bên em cả ngày như thế này có lẽ tôi cũng chẳng sợ gì nữa.

***

Tiffany có thể cảm nhận vô vàn ánh mắt của nhân viên xung quanh đang chiếu thẳng vào chiếc bàn mà cô và Jessica đang ngồi. Cô cũng hiểu được là mình không nên ngồi ăn chung với Jessica, vì suy cho cùng ở công ty cô và cô ấy cũng chỉ là cấp trên và cấp dưới...Chỉ là nhìn ánh mắt mong chờ của cô ấy khi nhìn cô, hay ngốc nghếch đến mức để bụng đói chờ cô làm xong công việc của cô mới đánh tiếng bảo cô đi ăn trưa cô không thể nói lời từ chối Jessica. Cả ngày hôm nay Jessica cười mỉm rất nhiều, gương mặt luôn tươi tắn, thậm chí cô ấy còn buông vài lời nói đùa với cô trong giờ làm việc nữa...Cô cảm thấy Jessica lúc này rất dễ mến, khiến người khác chỉ muốn cười đùa tận hưởng bầu không khí này cùng với cô ấy.

"Fany, ăn cái này đi."

Jessica đẩy chiếc đĩa về phía cô. Trên chiếc đĩa là phần thịt cá đã lấy xương cùng mắt cá và vài khứa lươn nằm ngay bên cạnh phần cá kia. Vừa nãy Jessica đã xung phong đi lấy thức ăn, cô dù không muốn nhưng Jessica rất kiên quyết nên cô đành thôi. Ngồi chờ cô ấy một hồi dài để rồi ngay bây giờ cô ấy ngồi xuống đối diện cô, đẩy dĩa thức ăn này về phía cô đồng thời dành cho cô ánh mắt cùng nụ cười trìu mến vô cùng. Những việc này cô nên là người làm chứ không phải cô ấy.

"Em không thích ăn cá hả, hay để tôi đi lấy món khác cho em được không?"

"Không phải...tôi...tổng giám đốc cũng cùng ăn đi."

Cô cúi đầu lùa vội phần cơm vào miệng để tránh ánh mắt của Jessica. Cô trước giờ thường không để tâm những lời đàm tếu của những người xung quanh, nhưng ngày hôm nay lại khác. Jessica là tổng giám đốc, cô ấy đã có vợ, vợ cô ấy lại đang mang thai, cô ngồi chung với cô ấy được cô ấy chuẩn bị thức ăn cho như thế quả thật là không đúng. Chưa kể cô ấy còn xưng hô không hề kiên kỵ với cô, nếu như việc này đến tai bà Jung, Jessica sẽ bị bà ấy quở trách...chưa kể có thể ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy. Mà cô...từ khi nào lại lo nghĩ cho Jessica nhiều như vậy? Không phải cô nên nghĩ việc đến tai bà Jung cô sẽ là người chịu đựng nhiều nhất sao?

"Được chăm sóc cho em như thế này khiến tôi rất hạnh phúc. Ngày mai, ngày mốt, ngày kia tôi sẽ lại đi lấy thức ăn cho em, cùng em ăn cơm được không Fany?"

"..."

"Đây là ở công ty, em không được từ chối cấp trên của em đâu."

Jessica nhướn mài đắc ý trước khi đưa muỗng cơm cuối cùng vào miệng cô. Nhìn Tiffany im lặng cúi đầu ngoan ngoãn ăn thức ăn mà cô chuẩn bị cô thật sự muốn nhảy cẩng lên, muốn nói với mọi người rằng cô cuối cùng đã có thể thoải mái chăm sóc người cô yêu mà không e sợ điều gì. Cô thật sự đang rất hạnh phúc, hạnh phúc rất nhiều. Được ngồi ăn cùng một bàn với Tiffany, được tự do ngắm nhìn cô ấy, được chuẩn bị thức ăn cho người cô yêu....những điều này làm con tim đang héo mòn của cô như được hồi sinh một lần nữa.

Giá mà Jessica biết trước được rằng những điều này tuy cứu sống con tim cô nhưng nó sẽ thương tổn trái tim người phụ nữ mà cô hết mực yêu thương.

***

"Tôi sẽ chỉ ăn cùng tổng giám đốc ngày hôm nay." Tiffany nhẹ nhàng lên tiếng khi cô và Jessica vừa vào phòng làm việc.

"Ngồi ăn cùng em khó vậy sao? Muốn chăm sóc em một chút cũng không thể sao? Tại sao em luôn đón nhận SooYoung nhưng luôn từ chối tôi?"

"Tổng giám đốc đã có vợ, chuẩn bị có con...cùng một người thư kí như vậy mọi người sẽ nói điều không hay." Giọng nói của Tiffany rất nhẹ, rất khẽ, lòng cô chợt nhói khi Jessica dùng ánh mắt ai oán đó nhìn cô. "Hơn nữa, giữa chúng ta đâu còn gì ngoài quan hệ cấp trên và cấp dưới, giữa chúng ta chỉ là vậy thôi đúng không Jessica?"

"Tôi nhún nhường, sợ sệt, em chán ghét tôi em đẩy tôi rời xa em. Giờ đây tôi vì em không sợ gì nữa em lại nói như vậy. Phải, tôi và em chỉ là cấp trên và cấp dưới, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của em thôi. Tôi chưa từng nghĩ sẽ coi em là vợ lẻ hay cấp dưới của tôi."

Nhìn vào ánh mắt đỏ hoe của Jessica cô hoàn toàn không biết mình nên nói gì để đáp lại lời cô ấy. Đứng như vậy thêm một hồi dài, cô nhắm nhẹ mắt khẽ xoay người đi về bàn làm việc của cô. Cô thừa nhận rằng cô cảm nhận được sự ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc khi nhìn Jessica đứng xếp hàng lấy thức ăn cho cô, vị hạnh phúc đó nồng đậm hơn khi cô ăn thức ăn mà Jessica đã chuẩn bị cho cô. Cảm giác rất khó tả khi cô ấy nhìn cô, cô nhìn cô ấy, rồi sau đó cả hai khẽ mỉm cười tiếp tục dùng bữa cơm trưa. Jessica không hề đả động gì đến ánh mắt của mọi người, vì cô ấy muốn cô hiểu cô ấy không nề e sợ điều đó, vì cô cô ấy đã không còn e sợ gì nữa. Vừa nãy cô không hề muốn làm tổn thương Jessica, cô tổn thương cô ấy con tim cũng nhận lấy đau thương tương tự nhưng cô không còn cách nào khác. Sự thật là sự thật, cô chỉ là thư kí chỉ là vợ lẻ, cô cũng sắp rời đi rồi, tổ ấm của Jessica là YooHye và đứa con vừa thành hình của cô ấy và YooHye.

"Tôi ước gì tôi có thể từ bỏ em...giá mà tôi có thể từ bỏ em."

Jessica khẽ lẩm bẩm trong nụ cười buồn bã rồi cũng quay về bàn làm việc của cô. Tiffany đã nói giữa cô và cô ấy là cấp dưới và cấp trên vậy hãy cứ để nó như thế đi.

***

Chát.

Tiffany chỉ vừa mở cánh cửa sau để vào nhà thì cô cảm nhận được sự đau điếng đang lan toả một bên má trái của cô. Vừa nhận thức được chuyện gì mới xảy ra, cô đã phải nhận thêm một chiếc tát nữa từ YooHye. Gương mặt YooHye trông rất giận dữ, lực bàn tay của cô ấy rất mạnh...

"Ai cho phép cô ngồi ăn cùng Jessica? Ai cho phép cô nhận sự quan tâm của cô ấy? Ai cho phép cô?"

"Tôi..." lần đầu tiên Tiffany không biết phải đáp trả YooHye như thế nào. "Cô có thai, đừng như vậy."

Câu nói quan tâm của Tiffany qua tai YooHye lại trở thành một lời mỉa mai và chường tai vô cùng. Cơn nóng giận của YooHye ngày một tăng lên khi nhớ lại hình ảnh thân mật của Jessica và Tiffany mà một vài người bạn đã gửi cho cô. Mặc kệ tất cả, YooHye sấn tới hòng tán vào gương mặt đang nhìn thẳng vào cô. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt của Tiffany, cô cảm giác như cô ấy muốn thách thức cô. Đẩy Jessica về phía cô thì hay lắm sao, làm vợ lẻ thì hay lắm sao, phải đi vào nhà bằng cửa sau như vậy thì lấy tư cách gì thách thức mà nhìn thẳng vào mắt cô? Cố tình đẩy Jessica cho cô, rồi lại vào công ty mà quyến rũ cô ấy, có ai giả tạo hơn người đang đứng trước mặt cô không? Cô phải tán cho cô ta tỉnh mộng, cho cô ta tỉnh ngộ ra rằng Jessica là của cô.

YooHye càng sấn tới Tiffany lại càng bước lùi ra sau. Bậc thềm ở cửa sau không được chà rửa nhiều, gia nhân thường ra vào sân vườn bằng cửa này nên bùn đất bám rất nhiều. YooHye sấn tới mà không chú ý gì xung quanh, cho đến khi cô trượt chân ngã về phía sau cô mới nhận thức gì chuyện gì sắp đến với mình. Tiffany cũng hoảng loạn vô cùng, cô bước đến với ý định kéo tay YooHye nhưng không kịp nữa khi YooHye đã nằm sóng soài trên nền đất và ôm bụng đau đớn. Jessica từ ở đâu đã chạy nhanh đến bên YooHye, cô bế cô ấy trên tay rồi chạy nhanh về phía gara xe.

Tiffany đứng đó nhìn chằm chằm vào vũng máu nhỏ ở dưới sàn, không biết vì sao trên vũng máu ấy lại hiện ra ánh mắt Jessica vừa nhìn cô khi nãy. Có lẽ cô ấy nghĩ cô là người đẩy YooHye, có lẽ cô ấy cho rằng cô là người hại vợ và con cô ấy...Bất giác nước mắt cô lăn dài, nước mắt chảy dọc xuống gò má sưng đỏ của cô rồi rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo kia. Cô đúng thật là người hại chết con của Jessica và YooHye. Cô phải biết rõ vị trí của cô là ở đâu, cô phải nên biết trong công ty sẽ có tai mắt của YooHye và dĩ nhiên mọi hành động giữa cô và Jessica rồi sẽ đến tai cô ấy. YooHye đang mang thai, cô ấy cáu tính và khó chịu cũng là điều dĩ nhiên, đáng lẽ cô nên nhận thức rõ mọi chuyện và kiên quyết từ chối Jessica. Đứa trẻ không có tội, YooHye cũng không có lỗi gì cả, người có lỗi là cô. Dù cho Jessica không yêu YooHye nhưng cô ấy vẫn là vợ của Jessica và đứa trẻ kia dù cô ấy không muốn nhưng nó vẫn là giọt máu của cô ấy. Vẻ mặt đau đớn của YooHye khiến cô càng đau xót hơn, cô ấy vẫn luôn mong ngóng sự ra đời của đứa trẻ này...đó là con của cô ấy và người cô ấy yêu.

"Shh...Đừng khóc, đã có tôi ở đây với em đây. Đừng khóc, MiYoungie."

Trở về nhà sau nửa tháng sang nước ngoài, SooYoung dường như quên đi cơn mệt mỏi đang quật lấy cô khi nghe lời kể của vài gia nhân trong nhà. Họ nói nghe thấy tiếng la hét của YooHye ở cửa sau, sau đó là tiếng thét lớn rồi Jessica bế YooHye ra xe trong khi chân YooHye bị dính máu...Ngay lúc đó cô chẳng nghĩ nhiều mà cứ thế chạy đến cửa sau, lặng người nhìn vũng máu nhỏ dưới sàn sau đó cô tiến tới ôm Tiffany vào lòng. Tiffany của cô không phải là người có lỗi trong chuyện này, cô ấy dù bề ngoài luôn lạnh lẽo, lời nói lại hay làm tổn thương cô và Jessica nhưng cô biết tận sâu trong thâm tâm Tiffany thiện lương và tốt bụng vô cùng. Nhìn Tiffany đứng nấc nghẹn một mình như vậy, con tim cô như bị ai đó bóp chặt. Bờ vai run rẩy trong vòng tay cô cho cô biết cô ấy nhất định là đang đau nhiều lắm, nếu không cô ấy sẽ chẳng khóc đến thấm ướt áo cô, tiếng khóc của cô ấy lớn dần hơn mà không hề che giấu như thói quen của cô ấy.

"Em đã hại con của Jessica và YooHye..."

"Đừng nói nữa. Tôi đưa em lên phòng."

SooYoung ôm chặt Tiffany vào lòng rồi dìu cô ấy lên phòng. Chuyện này xảy ra cô thật không dám đoán được hậu quả sẽ như thế nào. Đôi khi cô muốn Jessica hãy từ bỏ Tiffany đi, giữ Tiffany bên cạnh người tổn thương và chịu đựng nhiều nhất vẫn là Tiffany. Tại sao đã có vợ chính rồi vẫn còn muốn tham lam đoạt đi Tiffany của cô? Mọi thứ cô đều không hề tranh giành với Jessica, điều cô muốn và cần nhất chính là Tiffany vậy mà mẹ con họ vẫn đan tâm cướp lấy của cô. Không cần khách sáo hơn nữa, cô đẩy đầu của Tiffany dựa vào vai cô còn vòng tay của cô đang ôm chặt lấy cô ấy. Tiffany của cô vốn dĩ đã luôn rất cô đơn, ngày hôm nay cô ấy lại còn cô đơn hơn nữa.

"Nếu mệt thì em ngủ đi. Ngày mai và những ngày sau tôi sẽ ở bên em."

"Cảm ơn Youngie."

Cô khẽ cười.

***

"Xin lỗi thưa cô Jung, chúng tôi không thể giữ lại được đứa trẻ."

Vị bác sĩ già ngày hôm qua cúi đầu kính cẩn xin lỗi Jessica. Ông không dám ngờ rằng chỉ vừa hôm trước ca cấy ghép thành công tốt đẹp, sang hôm nay lại chính miệng ông nói với người đối diện rằng ông không thể giữ đứa trẻ. Ở đời có nhiều chuyện vốn nghịch lí, dù biết là nghịch lí đó nhưng ông lại không thể làm gì khác.

Jessica cúi đầu đáp trả lại vị bác sĩ trước mặt cô, lỗi này cũng không phải lỗi của ông ta. Khi bế YooHye trên tay, bàn tay cô dính đầy máu của cô ấy cho cô biết cơ hội giữ lại đứa trẻ rất mong manh. Qua tấm cửa kính cô thấy YooHye đang say ngủ, trên tay cô ấy còn có dây truyền dịch, cô sợ cú sốc này YooHye sẽ rất khó để vượt qua. Cô không biết trước đó giữa Tiffany và YooHye đã xảy ra chuyện gì, nhưng chính mắt cô thấy cánh tay của Tiffany đang đưa ra về phía YooHye và nó khiến cô ngay lập tức nghĩ đến việc cô ấy đã đẩy YooHye. Cô đã dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Tiffany, đáp lại cô là ánh mắt hoảng loạn cùng mất mát của cô ấy. Tiffany không hề ích kỉ đến mức muốn hại YooHye...dĩ nhiên là vậy...

"Tiffany Hwang, cô giết chết con tôi...tôi...tôi...tôi sẽ giết chết con cô."

Jessica giật mình vì tiếng la hét của YooHye bên trong phòng. Chạy đến bên cô ấy, cô cũng khá mất bình tĩnh khi YooHye đã giật dây truyền ra khỏi tay và đang hoảng loạn vô cùng. Nước mắt cô ấy tràn khắp mặt, ánh mắt đau buồn còn miệng thì luôn lẩm bẩm gọi con. Nhìn YooHye như vậy Jessica thật cảm thấy bản thân cô cũng có lỗi rất nhiều. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro