💝 Chap 160 💝
Bệnh viện.
"Kotoha" bị đưa vào phòng kiểm tra, Takeru ngồi ở ghế dài trêи hành lang, lo lắng nhìn vào cửa phòng kiểm tra.
Rất nhanh sau đó cửa phòng kiểm tra đã mở ra, "Kotoha" được y tá đỡ ra ngoài, Takeru đứng lên, đưa tay đỡ lấy cô, nhìn về phía bác sĩ đi theo sau hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ cởi bỏ khẩu trang: "Không có chuyện gì, tinh thần có vẻ không tốt lắm, có lẽ là do hoảng sợ, chân cũng chỉ là trật khớp nhẹ, không bị thương gân cốt, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thì không sao nữa.
"Kotoha" nhân cơ hội dựa vào ngực Takeru, thẹn thùng nói: "Em không sao, anh đừng lo lắng."
Bỗng nhiên, Takeru nhíu mày lại cúi đầu nhìn cô ta, giọng nói của cô ta...
"À, lúc xe bị cháy, em bị sặc, cho nên giọng nói mới khàn như vậy." "Kotoha" vội vàng giải thích, cô ta cầm lấy cánh tay của Takeru: "Chúng ta mau chóng về nhà đi, em nhớ Takumi và Kimiko rồi."
Takeru không nhúc nhích, cảm thấy có điều gì không đúng, từ lúc Eiji thuận lợi tìm được "Kotoha" anh đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Còn là lạ ở chỗ nào, chính anh cũng không thể nói rõ ràng, tóm lại anh cảm thấy "Kotoha" thay đổi.
"Bị sặc khói đúng không?" Bác sĩ hỏi.
Tay của "Kotoha" run lên, bác sĩ không phải là người mà cô ta có thể mua chuộc, cho nên cô ta sợ bác sĩ sẽ nói ra điều gì bất lợi cho cô ta, trong lúc nhất thời chưa biết phải trả lời thế nào.
"Nếu như bị khói làm sặc, sẽ làm cho phát âm có chút sai lệch, nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ ổn thôi." Bác sĩ cũng không nhận ra được sự khác thường của cô ta.
Takeru ở ngay bên cạnh lại phát hiện tâm trạng của cô đang lo lắng.
Cô đang lo lắng điều gì?
Tại sao phải lo lắng?
Cổ họng bị thương thì có gì không thể nói?
"Cám ơn bác sĩ." "Kotoha" thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện cũng tốt hơn, có lời này của bác sĩ chắc chắn Takeru cũng sẽ không nghi ngờ giọng nói của cô ta.
Dù sao mặt có thể phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng giọng nói thì khó mà bắt chước.
"Không cần cảm ơn, đây là điều tôi phải làm, bệnh nhân mà anh Shiba đưa đến, chúng tôi sẽ tận tâm tận lực." Bệnh viện này rất có rất nhiều trang thiết bị hiện đại, đều là do Higo tài trợ, ai cũng không dám đắc tội với Takeu.
Người giàu có thì rất nhiều, nhưng có bao nhiêu người nguyện ý cống hiến cho xã hội mà không cần báo đáp?
Bởi vì có Higo tài trợ, họ đã bớt đi gánh nặng rất lớn về việc mua thiết bị y tế, giảm rất nhiều chi phí khám chữa bệnh cho bệnh nhân, trợ giúp rất nhiều gia đình gặp khó khăn không đủ tiền chữa trị.
"Kotoha" nhìn thấy được bác sĩ ở đây rất kính nể Takeru, cô ta cũng được coi trọng, loại cảm giác này thật tuyệt, cô ta chủ động cầm tay Tông Cảnh Hạo: "Cảnh Hạo, chúng ta về nhà đi."
Takeru suy nghĩ gì đó, muốn tĩnh tâm, lại nghe thấy giọng nói của "Kotoha" mới khôi phục tinh thần, anh ta cúi đầu nhìn vào chân cô: "Có thể đi được không?"
"Hơi đau thôi." "Kotoha" nhân cơ hội dựa vào lồng ngực anh nũng nịu: "Hay là anh bế em đi, em gầy thế mà, không nặng đâu."
Đột nhiên cô ta nũng nịu, Takeru không hề có chút rung động nào, trước đó chỉ cần anh lại gần Kotoha hoặc là có tiếp xúc trêи thân thể, anh cũng đã cảm thấy hạnh phúc, nhưng hôm nay cô lại chủ động như vậy, anh lại không có chút cảm giác nào, anh nhìn "Kotoha", nhưng gương mặt này rõ ràng chính là "cô", cái mũi, cái miệng, ánh mắt...
"Sao vậy, trêи mặt em có gì sao?" "Kotoha" đưa tay sờ lên mặt, thận trọng hỏi: "Anh sao vậy?"
Takeru lắc đầu: "Không có gì."
Vừa nói anh vừa khom người bế cô lên, "Kotoha" ôm lấy cổ anh, nhìn ngắm gương mặt anh, cương nghị chính trực, đôi lông mày dày rậm như tỏa sáng, đường còn sống mũi giống như tượng tạc, đôi môi mỏng mím chặt đầy quyến rũ, từng điểm trêи khuôn mặt đều hoàn mĩ khó tả.
"Kotoha" nhìn đến ngây dại.
Lúc Takeru đưa "Kotoha" đặt vào trong xe, cô ta còn đang nhìn anh đến ngây người, Takeru cau mày, khó hiểu, anh không thích bị cô ta nhìn như vậy.
Động tác của anh hơi cứng lại, "Kotoha" tỉnh hồn, nũng nịu: "Anh làm đau em."
Rõ ràng là rất mập mờ, rất thân mật, nhưng tâm tư của Takeru lại không hề rung động chút nào.
Loại cảm giác này hết sức kỳ quái.
Anh nhìn sâu vào "Kotoha", lời an ủi vừa ra đến đầu lưỡi anh lại trầm mặc lên xe, lái đi.
"Chúng ta về nhà sao?" "Kotoha" hỏi.
"Nhà?"
Takeru nghiêng đầu nhìn cô ta.
Cô ta cười với anh: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Nói xong câu này Takeru cũng không lên tiếng nữa.
"Kotoha" nhận ra được Takeru dường như không muốn nói nữa, để tránh anh không nghi ngờ, cô ta cũng không mở miệng nữa.
Cho đến khi xe dừng ở một khách sạn, "Kotoha" mới cảm thấy không đúng, bọn họ không phải là trở về biệt thự sao?
"Chúng ta tới nơi này làm gì..." Nhưng là dường như cô ta nghĩ đến cái gì, lập tức im miệng, gò má đỏ ửng ngượng ngùng.
Chẳng lẽ Takeru muốn cùng cô ta...
Càng nghĩ càng kϊƈɦ động, mới đến ngày đầu tiên Takeru đã muốn âu yếm cô ta, sao có thể không kϊƈɦ động được đây.
Takeru xuống xe, mở cửa xe cho cô ta, phát hiện gò má cô ta đỏ bừng.
"Mặt em tại sao lại đỏ vậy?"
"Kotoha" cúi đầu, xấu hổ nói: "Anh đưa em đến khách sạn, còn hỏi em làm gì, đáng ghét."
Thuê phòng ở khách sạn, không phải để ngủ sao?
Bọn họ một nam một nữ còn có thể làm gì nữa?
Takeru có ngu dốt cũng biết được cô ta nói như vậy là có ý gì, từ khi nào mà Kotoha lại cởi mở như vậy?
Huống chi cô cũng không phải là chưa từng tới, tại sao lần này lại nghĩ như vậy?
Anh không cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy buồn nôn.
Có một cảm giác rất phản cảm không nói nên lời.
Trước kia anh rất hy vọng cô có thể lệ thuộc vào mình, nhưng bây giờ anh lại không hề muốn.
Anh cau mày.
"Kotoha" nhận ra vẻ mặt của Takeru có thay đổi, vội hỏi: "Có phải em nói sai điều gì không?"
Anh thả lỏng, thản nhiên nói: "Không có, nơi này là chỗ ở của anh."
Chỗ ở của anh?
"Kotoha" thầm hốt hoảng, nơi này sao lại là chỗ ở của anh?
Không phải anh ở biệt thự sao?
Hơn nữa vừa rồi anh nói Kotoha đã tới?
"Kotoha" đổ mồ hôi lạnh, cô ta cố kìm nén hốt hoảng, ổn định tinh thần rồi nói: "Đúng vậy, có thể do đầu óc của em không tốt, đã quên mất."
Takeru mím môi, cũng không đáp lại, đỡ cô ta xuống xe: "Đi thôi."
"Kotoha" hỏi: "Tại sao chúng ta lại ở khách sạn mà không về nhà?"
"Lúc em mất tích anh đã nói với mẹ em chúng ta rời khỏi nhà, cho nên cứ ở chỗ này hai ngày nữa rồi trở về."
"Ồ."
Đến phòng, Takeru mở cửa phòng, đỡ cô ta đi đến, anh đẩy cửa phòng ngủ: "Em nghỉ ngơi sớm một chút."
"Anh không ở cùng em sao?" "Kotoha" cảm thấy có chút mất mát.
Không phải anh rất yêu Kotoha sao? Kotoha bị bệnh, không phải anh nên ở lại bên cô ta sao?
"Anh có chút việc cần đi ra ngoài." Giọng nói và vẻ mặt của anh cũng vô cùng lạnh lùng.
Cũng không đối mặt với sự nhiệt tình và kϊƈɦ động của Kotoha.
"Kotoha" cũng không dám làm gì, sợ anh nhận ra sơ hở: "Vậy anh quay về sớm một chút."
"Ừm, sớm nghỉ ngơi đi." Nói xong Takeu xoay người đi ra cửa.
Lạnh nhạt đến mức "Kotoha" cảm thấy anh không còn yêu thương Kotoha nữa.
Đi xuống tầng dưới, Takeru quay đầu nhìn một cái, không nhận ra điều gì khác thường, anh mới lấy điện thoại di động ra, gọi cho Eiji một cuộc điện thoại.
Rất nhanh đã có người nhận máy: "Đang ở đâu?"
"Tôi ở nhà." Chạy suốt một đêm, anh ta tranh thủ về nhà đi tắm, thay quần áo khác.
Takeru cúp điện thoại, lên xe, đi đến chỗ của Eiji.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro