Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 5. CĂN NHÀ MỚI

Căn hộ chung cư này thuộc một trong những khu vực đắt đỏ nhất của Seoul. Ten nhìn một lượt quanh nhà, cảm thấy với mức giá này đúng là đáng lắm.

Mọi thứ đều đầy đủ tiện nghi, không gian rộng rãi, tầm nhìn tốt, giao thông lại thuận tiện. Cậu có làm việc cật lực cũng không biết bao nhiêu năm mới tiết kiệm đủ tiền để mua nổi căn hộ này. Cậu bây giờ, có phải là cưới đúng người có tiền rồi không?


- Cảm thấy hài lòng? – Taeyong quay sang hỏi cậu. – Có cần thay đổi gì không?


- Ừm, rất tốt. – Ten gật đầu.


- Tôi bình thường rất ít ở nhà, lại không phải dân chuyên. Việc sắp xếp thay đổi ra sao cậu tự mình quyết định là được.


- Nếu anh muốn thay đổi gì cứ gọi cho tôi. Tôi sẽ cho người đến sửa lại nội thất theo yêu cầu. – Doyoung đứng một bên, bộ dạng chuyên nghiệp nói. – Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước. Hai người cứ từ từ xem tiếp.


- Vậy làm phiền anh mai gọi giúp tôi một xe chuyển nhà đến địa chỉ chung cư này. – Taeyong ghi lại một dãy địa chỉ đưa cho Doyoung. – Ngày mai đem đồ chuyển đến đây.


Doyoung cầm theo địa chỉ, hướng hai người mỉm cười rồi đi ra ngoài. Ten nhìn nhìn cánh cửa nhà đóng lại mới quay sang lườm nguýt Taeyong.


- Đó không phải là địa chỉ nhà của tôi sao? Cậu lo dọn đồ của mình là được rồi, còn nhờ người chuyển đồ giúp tôi. Cái gì cũng tự làm theo ý mình.


-... – Taeyong nhìn Ten đang bất mãn, giơ tay lên cốc nhẹ lên trán cậu. – Đồ đạc của tôi trong tối nay sẽ được chuyển đến rồi, cậu giận dỗi cái gì chứ?


- Ai nói tôi giận dỗi. Có phải trẻ con đâu. – Ten bỏ lại Taeyong phía sau, đi qua dãy hành lang mở cửa hai phòng ngủ ra. – Có hai phòng ngủ, cậu muốn lấy phòng nào?


- Bên tay trái. – Taeyong nghĩ nghĩ rồi chỉ sang.


- Chọn nhanh như vậy. Có phải phòng bên này rộng hơn không?


- Phòng này theo hướng mặt trời mọc, buổi sáng rất chói mắt.


Ten không nghĩ đến Taeyong biết cậu ghét bị ánh nắng làm cho chói mắt vào buổi sáng, bất giác mỉm cười.

Thời trung học, mỗi lần cậu ngủ gật trong lớp, Taeyong là người ngồi phía cửa sổ, lần nào cũng đem sách đặt thành một chồng trên mặt bàn. Bây giờ mới biết là cậu ta cố tình để cậu không bị đánh thức. Giữa hai người thế nào lại có lúc vui vẻ như vậy.


- Cậu cười cười cái gì? Có phải bị ngốc rồi không? – Taeyong quơ tay trước mặt cậu, khó hiểu hỏi.


- Có cậu bị ngốc ý. – Hồi tưởng đẹp đẽ của Ten bị Taeyong một lần phá sạch sẽ. Thế nên mới không thể nhớ đến mấy kỉ niệm đẹp đấy, đều tại cậu ta phá hoại.


- Đi ăn tối thôi. Tôi đói bụng rồi. – Taeyong không chút để ý, đi về phía cửa, thuận tiện ấn ấn mật khẩu. – Mật khẩu đổi thành ngày sinh nhật của cậu. Đừng có quên đấy.


- Ngày sinh của tôi thì làm sao mà quên được. – Ten lẩm bẩm, đi theo sau Taeyong. – Cậu nghĩ tôi bị ngốc thật chắc.

*

Chỉ ngắn ngủi trong vòng ba ngày, Ten cùng Taeyong đã chính thức ở chung một nhà.

Về Hàn Quốc chưa bao lâu, cậu đã chuyển nhà đến hai lần, lại nghĩ nghĩ đến ba tháng nữa sẽ chuyển đi nên không buồn dỡ đồ đạc ra nhiều. Những gì cần dùng thì lấy ra, còn không sẽ xếp gọn trong nhà kho.


- Sao lại cất hết vào nhà kho thế? – Taeyong bê một chiếc hộp giấy, giúp cậu dọn đồ.


- Dù sao cũng chỉ ở đây ba tháng, đến lúc đó lại phải gói ghém đồ đạc lại. – Ten phủi phủi tay, chỉ về phía góc trong cùng. – Để đó được rồi.


- Nói cũng phải. – Taeyong đặt chiếc hộp xuống. – Trong này có gì vậy?


- Mấy thứ đồ linh tinh lúc học thiết kế tại Thái Lan. À, đúng rồi. Có cả album ảnh kí yếu của chúng ta ở trong đó. – Ten hào hứng, mở hộp ra, lục tìm bên trong. – Lúc về Hàn Quốc là mẹ tôi giúp dọn đồ, đến hôm qua mới thấy nó nằm lẫn trong hộp đồ. Đây rồi.


Taeyong nhìn Ten ngồi xuống sàn, lật giở từng trang kỉ yếu, đi đến ngồi xuống cạnh cậu.


- Có gì hay ho để xem sao? Nhìn lại hồi đó chỉ cảm thấy chả hiểu sao lại có thể trông xấu như thế.


- Hồi đó cậu không phải là rất nổi tiếng ở trường sao? Nhìn xem, kiểu tóc cũng không tệ đến thế. – Ten tìm thấy ảnh kỷ yếu của Taeyong, giơ lên. – Đám con gái trong trường luôn nói cậu rất lạnh lùng, còn nói tôi thuộc dạng người dễ thương, đứng cạnh cậu rất hợp đôi. Thế nên hồi đó tôi mới ghét cậu thế.


- Vì thế nên cậu mới hay cãi nhau với tôi? – Taeyong hoàn toàn không nghĩ đến lí do này.


- Ừm. Lúc đó trẻ con mà, cứ làm quá mọi việc lên. – Ten nhìn nhìn ảnh kỷ yếu của mình, cảm thấy không nên xem tiếp, lập tức lật qua trang khác. - Nếu bọn họ biết hiện tại tôi với cậu là tình cảnh này, không biết sẽ phản ứng ra sao nữa.


- Vậy bây giờ cậu nghĩ thế nào?


- ??? – Ten ngẩng đầu lên nhìn Taeyong, không hiểu ý cậu ta là gì.


- Ý tôi là bao lâu rồi cậu vẫn còn kì thị người đồng tính sao? – Lúc mẹ Taeyong muốn hai người kết hôn, Ten dù phản đối cũng chưa từng nói đến vấn đề này.


- Tôi có kì thị lúc nào? – Ten chớp chớp đôi mắt to, càng lúc càng không hiểu Taeyong muốn nói gì. – Lúc đó bị gán ghép nên tôi không thích chứ không phải là kì thị người đồng tính. Hơn nữa, nếu kì thị thì có phải tôi không nên đồng ý kết hôn giả với cậu rồi không, còn ngồi một chỗ này với cậu sao?


Nghe Ten nói xong, trong lòng Taeyong nhẹ nhàng thở ra.

Năm năm trôi qua, hai người đều không còn là hai cậu nhóc trung học ngày nào. Có những thứ thay đổi, có những thứ vẫn giữ lại trong lòng.

Nhưng có thể nhận ra được hay tiếp tục để ba tháng ngắn ngủi kết thúc, cứ thế trôi qua một lần lại một lần năm năm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro