Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

"Mày vốn biết gia đình của chúng ta không trong sạch, sao lại lựa chọn việc trở thành người nổi tiếng? Mày muốn bôi tro trát chấu vào mặt gia tộc chúng ta mày mới chịu được?"

Người đàn ông đứng chống gậy quát lớn, trên gương mặt xuất hiện nhiều đường gân xanh, thể hiện rõ sự phẫn nộ.

Chàng trai trẻ quỳ xuống vỡ òa trong nước mắt. Chẳng ai có thể nghĩ được một cậu thiếu gia từ trứng nước, được bao bọc trong nhung lụa, người nâng kẻ đỡ, không cần nhìn sắc mặt ai, nay lại chỉ vì một nhân vật nhỏ nhoi phải tới mức hạ mình thực hiện kế sách.

"Nếu như mày thật sự muốn làm, ta có thể đầu tư. Đổi lại, tất cả thực tập sinh đều phải ......."

"Ba, không thể như vậy được, quá độc ác"

"Nếu không đánh đổi thì mày làm được gì?"

"Ba hãy cho con thời gian, con có thể giúp ba mở rộng sang ngành công nghiệp giải trí. Chỉ cần ba cho phép con toại nguyện một điều kiện, con sẽ không để ai dị nghị gì về gia tộc này."

Taehyung mở mắt, phát hiện bản thân lại mơ những giấc mơ kỳ lạ. Anh mệt mỏi ngồi dậy bên mép giường, tay lướt qua một tầng mồ hôi trên trán. Tiết trời mấy ngày nay vẫn còn khá buốt, ban đêm không khí còn như muốn đóng băng. Anh cầm ly rượu trên tay, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh đêm qua khung cửa sổ. Ánh trăng hôm nay mờ mờ nhạt nhạt, khiến cho mọi sự vậy xung quanh cũng chẳng rõ ràng.

Giống như một mảng ký ức đó của anh vậy.

Jimin hắn mấy hôm nay cũng chưa phản hồi về kết quả điều tra. Thân thế của Jungkook vẫn còn là bí ẩn. Taehyung day day ấn đường, thầm mong những vệt trắng kia mau chóng được phủ đầy lớp màu sắc vốn có, gương mặt của người nọ cũng sẽ xuất hiện rõ ràng hơn.

----

Xe của Taehyung đang lăn trên con đường giữa một khu rừng dài. Băng qua con đường được bao phủ toàn cây cối, anh đã tới trước cổng một căn biệt thự vô cùng nguy nga. Anh bước xuống, đứng ở trước cổng, ngay lúc đó một người đàn ông lớn tuổi mặc suit chỉnh tề bước tới cúi chào "Thiếu gia" rồi ra hiệu cho người mở cổng. Anh nhàn nhã đi vào, người đàn ông nọ cùng vài vệ sĩ cũng theo sau. Đến cửa lớn đã là hàng người đứng nghiêm túc cúi chào anh.

Từ trên cầu thang còn một người đàn ông khác dáng người cao ráo, khoác trên mình chiếc áo khoác hàng hiệu cao cấp với những đường may tinh xảo, gương mặt anh ta biểu lộ sự vui vẻ nhưng đáy mắt của hắn lại không thể hiện rõ tâm tư, bàn tay thô ráp lộ ra vài vết cắt đã thành đường sẹo dài. Trên người như tỏa ra aura để áp chế đối phương, cảm giác như không thể đắc tội với đối tượng này. Anh ta lập tức bước xuống, đi thẳng đến nơi Taehyung đang đứng.

Anh ta vỗ tay cười nói: "Chào mừng em trai" cùng với một nụ cười kì dị. Bất chợt anh ta ngừng động tác, ghé môi lại gần tai Taehyung "em cùng mẹ khác cha" rồi nhếch mép.

Taehyung cảm thấy sởn gai ốc, muốn tránh né cái thứ con hoang không đáng để vào mắt, nhưng ngoài mặt cũng lạnh giọng đáp lại người kia : "Lâu rồi không gặp, Kim Yang Ga"

Người được gọi là Kim Yang Ga kia liền nhếch khóe miệng, cười như không cười. Taehyung không màng để ý đến thái độ của Kim Yang Ga. Thiếu gia nhỏ hướng con ngươi lạnh lẽo về phía Yang Ga nói :"Anh hẳn biết lí do tôi đến thăm."

Đối phương bật cười rồi ra hiệu cho mọi người tản đi, thái độ hiếu khách đưa tay mời Taehyung đến phòng trà ở vườn, nói :" Không việc gì phải căng thẳng vậy, em trai về nhà là chuyện vui, công việc để sau đấy, dù sao thì lâu rồi chúng ta cũng chưa uống trà với nhau."

Taehyung nhếch mép, anh trầm giọng :"Đừng vòng vo nữa, người có bản lĩnh làm tất cả những chuyện này chỉ có anh thôi."

Đối phương dường như cũng không muốn ngừng ý định trêu đùa, không nể nang gì mà tiếp tục chế giễu :"Nếu như em trai cần vốn đầu tư thì người anh đây sẽ luôn sẵn sàng nhé."

Taehyung cười nhạt "Cái công ty rẻ rách của anh mà cũng đòi làm đối tác với tôi hả?"

Yang Ga nhếch lông mày, điệu bộ ngang tàn nói "Cậu không đồng ý điều kiện của ông già đưa ra, thì tôi sẽ là người thực hiện. Dù sao thì cái chốn giải trí đó cũng hữu dụng ở một số chỗ, bọn trẻ cũng không thể cưỡng lại được lợi ích trước mắt."

"Là anh đưa ra điều kiện không thể từ chối hay anh ép?"

Yang Ga nghe câu nói đó từ Taehyung xong liền bật tiếng cười giòn giã. Tiếng cười của anh ta chứa đầy sự bí hiểm, khiến những người đứng ở sau không dám ho he một tiếng động nào.

Taehyung không màng để ý đến. Yang Ga ngừng cười, liền ra hiệu cho người mang đến một chiếc hộp nhỏ được bao bọc cẩn thận như bưu kiện, anh ta nhanh chóng cầm nó trên tay, đưa nó đến trước mặt Taehyung, ánh mắt nhìn anh như gợi ý một điều gì đó.

Taehyung cũng hiểu ra, mắt anh đanh lại, rồi lạnh lùng nói :"Điều kiện là gì?"

Yang Ga nhếch khóe miệng đắc ý, nói :"Anh rất vừa mắt chú cừu non ở chung với em trai"

Taehyung nhướn mày, bên mắt chợt máy liên tục "Anh có liên quan gì tới cậu ta?" còn tay đã nắm chặt thành quyền. Người đàn ông kia có vẻ nhàn nhã không để ý đến biểu hiện sốt ruột của anh.

Hắn nháy mắt đầy cợt nhả "Rồi sau này cậu sẽ biết."

Anh lạnh lùng bỏ lại câu "Vậy thì giao dịch không thành" rồi lập tức rời đi.

Đằng sau chỉ vọng lại tiếng nói khàn đặc của người đàn ông "Không phải vội, cứ từ từ."

Cho dù đã được nghe Jimin chỉ điểm qua, nhưng đến khi biết được người đàn ông nọ cũng có liên quan không nhỏ tới thân thế của Jungkook, Taehyung càng cảm thấy khó chịu không tả nổi. Tên khốn. Anh chửi thầm, cảm giác ghen tỵ hiếm hoi dâng trào trong lòng. 

Taehyung trở về nhà của mình. Jin đã đứng ở ngay cửa lớn chờ, anh từ lúc nào đã cởi bỏ chiếc tạp dề mà thay vào một chiếc áo khoác dáng dài, tôn dáng người cao gầy của anh. Taehyung cho tài xế đỗ trước cửa lớn, còn để vệ sĩ của mình vào gara lái một chiếc xe hơi khác.

Jin cũng bước tới chiếc xe Taehyung để lại, phân phó cho các người làm, còn anh nhanh chóng lái đi đến công ty của Taehyung. 

Taehyung cùng thư ký và vệ sĩ của mình di chuyển thẳng đến thành phố A không quản mệt mỏi của bản thân.

Sau hai tiếng đồng hồ phóng tốc độ tối đa trên đường cao tốc, xe của anh đến trước cổng một công ty cao chọc trời, có tên KNJ.

Anh cùng thư ký nhanh chóng bước vào. Thời gian đã là buổi chiều tan tầm, các nhân viên đều náo nhiệt, ồn ào. Tuy là vậy, khi mỗi bước Taehyung đến, không gian đông đúc lại mau chóng thông thoáng, giống như một văn hóa của tập đoàn đã được rèn dũa có kế hoạch. Một số vệ sĩ đã nhận ra và ngay lập tức đi theo đoàn người của Taehyung từ phía sau. Cô nhân viên thang máy cũng dường như biết rõ nhân vật tầm cỡ, cung kính đưa anh đến phía thang đặc biệt và dùng thẻ để mở.

Taehyung không một chút ngần ngại tiến tới căn phòng riêng biệt ở tầng cao nhất tòa nhà. Thang máy "ting" một tiếng, phía sau đó là gương mặt Namjoon niềm nở chào đón Taehyung, nhanh chóng bước đến bắt tay. Taehyung cũng đáp lại, đem một thái độ cao cao tại thượng đối diện với người đàn ông kia.

Mối quan hệ giữa hai người, nếu nói đơn giản thì là một phía mang ơn, theo phương diện khác cũng có thể là bằng hữu, trên thương trường là đối tác, nhưng chính xác nhất thì vẫn là chủ - tớ. Kim Namjoon cũng là một nhân vật rất có đầu óc, biết cách thể hiện sự hữu dụng của mình khi cần. Taehyung ngồi vắt chân trên chiếc sofa lớn, biểu hiện trên gương mặt có phần khó chịu. Anh nhận lấy tệp giấy từ thư ký rồi cũng yêu cầu cô ra ngoài đợi. Trong căn phòng làm việc rộng lớn, chỉ còn hai người đàn ông, một bên ngồi điệu bộ đầy quyền lực, một bên cũng kính sẵn sàng nghe chỉ bảo.

"Tôi có việc cần anh giúp đỡ"

Namjoon mỉm cười trả lời: "Ngài cứ nói." Anh đối với Taehyung luôn là sự kính trọng, chỉ cần người nọ mở lời, việc thanh trừng hay dơ bẩn đến mấy anh cũng không ngần ngại.

"Công ty xuất khẩu X."

"Ngài có nghi ngờ?"

Taehyung thở dài "Không phải băn khoăn, chỉ đơn giản là chưa đủ bằng chứng."

Kim Namjoon bật cười "Đúng là không có gì che được mắt ngài nhỉ? Tôi tưởng ngài vẫn sẽ mắt nhắm mắt mở với chuyện làm ăn của gia đình mình chứ?"

Taehyung không đáp lại điệu bộ cười đùa mà mặt mày nghiêm túc nói "Việc của anh chỉ cần hoàn thành ủy thác, còn lại đừng hỏi gì thêm?"

Namjoon cũng nhướn mày lên, dù sao cũng vẫn phải nhìn sắc mặt của người nọ để biết giới hạn của mình.

Taehyung đan mười ngón tay vào nhau, nhìn thẳng vào Namjoon "Nếu như có thể, chúng ta sẽ hợp sức lật đổ."

Namjoon nở nụ cười thích thú, xem chừng đôi khi câu chuyện cũng cần thêm gia vị, liền tiếp tục hỏi đùa "Vì lí do gì? Chẳng phải ngài cũng là nhường lại trách nhiệm đó cho anh ta sao?"

Taehyung định rằn mặt thêm lần nữa, nhưng chợt nghĩ nếu để cái tên này tò mò thêm rồi lại làm mấy trò thừa thãi cũng không hay lắm. Anh nhắc lại về việc 'anh trai mình' gài tay trong và khuấy đảo địa bàn của mình ra sao.

Namjoon thay đổi sắc mặt trở nên u ám nói "Độc ác như vậy, quả thực không thể làm ngơ"

Taehyung chợt nhận được cuộc gọi từ Jin. Sắc mặt anh cũng u ám theo Namjoon. Đối phương cũng tò mò hỏi "Có chuyện gì sao?"

"Hắn vậy là cũng đang vội vàng thì phải." Taehyung lập tức cầm máy ra khỏi phòng.

"Trông ngài có vẻ rất khẩn trương, nhưng tôi nghĩ ngài vẫn nên nghỉ ngơi"

Taehyung cũng không một chút che dấu "Dạo này 'tăng ca' hơi quá, cám ơn anh đã quan tâm, không phiền để tôi mượn người chứ."

Namjoon bật cười "Ha ha ngài thật biết đùa, tôi mang ơn ngài mà, dùng người thỏa thích đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro