Chap 9: Bình minh (Tiếp)
- Shinichi...
Shinichi mở mắt, bối rối khi nhìn thấy Ran đang nằm nghiêng người, đôi mắt cô dừng lại ở gương mặt của anh. Cử chí vụng về, anh nhận ra mình đang lúng túng, Ran nhìn anh, không chút bình-thường, từ ánh mắt đến cả mùi hương. Nó làm anh gần như điên lên vì cảm xúc. Vậy ra nảy giờ Ran không ngủ, hên là chưa làm gì. Anh thở phào nhẹ nhõm.
- Sao em không ngủ đi?
Ran thở dài, xung quanh chỉ còn ngọn đèn chiếu xuống không gian, ánh đèn làm đôi mắt của cô trở nên u ám lạ thường, có lẽ có quá ít ánh sáng để có thể nhận ra biểu lộ trên gương mặt cô chăng?
- Anh ở đây, gia đình anh sẽ không lo lắng chứ?
- Không, mẹ tôi thường đợi ba về để cùng nhau ăn, cả nhà sẽ đi thăm thú nơi nào đó. Nhưng với nhà tôi, chẳng có lúc nào là không có những buổi họp thế này. Cũng như mọi ngày thôi, mà này, em nghĩ tôi là con nít hay sao cần người lo lắng?
Shinichi nhíu mày. Bắn cho Ran một cái nhìn đầy chất vấn. Ran khẽ cười, nhưng trong miệng có cảm giác chua chát lạ.
- Còn tôi, một ngày bình yên thôi cũng không có. Những lúc thế này, tất cả những gì phải làm là ngồi một mình trước chiếc bàn, ăn chúng- tất cả chúng một mình. Sao người ta lại dễ thay đổi đến thế? Anh có thấy nực cười không? Khi mà... họ cưới nhau, rồi bỏ nhau, và không cần quan tâm đến tôi có ra sao... liệu họ có cần một đứa như tôi- tình cảm của tôi... với tôi, họ chỉ có công sức sinh tôi ra, còn lại... chỉ là những sự chịu đựng..
Giọng Ran nhỏ dần, một giọt nước mắt chầm chạp lăn dài và rơi xuống gối. Shinichi ngạc nhiên, anh nhận ra đây là lí do mà Ran luôn như thế. Ngay cả cách cô buông thả cũng là một lí do cho tất cả chúng. Ran kể cho anh nghe, nó làm anh vui.. nhưng anh lại không thể nào an ủi được cô. Anh không giỏi trong việc này, nên Shinichi im lặng. đôi mắt ngước lên trần nhà.
- Ran, tôi muốn đưa em đến một nơi.
Nhận ra sự ngạc nhiên của Ran, Shinichi đứng dậy và khoát vôi áo vào. Anh kéo cô ra ngoài trời, thoát khỏi những hơi ấm từ chăn tỏa ra, Ran vào xe, cố gắng ngăn cái lạnh tràn vào. Tuyết vẫn rơi, và cô không thích chuyện này chút nào. Chiếc xe đi nhanh trên tuyết, Ran nhận ra những cơn mưa tuyết đang thưa dần, Shinichi chốc chốc lại nhìn ra xem mình đã đi đúng hướng chưa, và anh tiếp tục lái xe vào một con đường mòn, Xung quanh tối om om, không có gì ngoài cây cối nhưng vẫn đủ để xe có thể đi vào. Một ngã rẽ hiện ra, Shinichi lái xe vào nó, cuối con đường có một chỗ rất rộng, một triền đá nhô ra khỏi núi, Ran bước xuống, nhận ra nơi này rất cao so với Tokyo. Tuyết không dày, và cô cũng không dám đứng quá gần với nó, vì chỉ sơ sẩy, biết đâu sẽ rơi xuống thành phố dưới kia. Những ánh đèn từ từng ngôi nhà một điểm tô cho cả khung cảnh của bóng tối.
Lung linh và rực rỡ, tất cả chúng như một giấc mơ tràn ngập màu sắc. Ran cảm thấy mình như nhỏ bé đi trước khung cảnh rông lớn, nó làm cô trầm ngâm không nói được gì. Shinichi cũng bước đến bên Ran, anh mỉm cười khi nhìn thấy vẻ choáng ngợp của Ran.
- Đẹp lắm đúng không? Tôi đã phát hiện nó khi mới quay về đây.
- Qủa thật rất đẹp.
Ran đồng tình, cô ngồi xuống nền tuyết, đưa mắt quan sát từng ngõ ngách của Tokyo về đêm. Shinichi ngồi xuống cạnh cô, khẽ kéo đầu cô tựa vào vai mình. Ran ngạc nhiên, nhưng hơi ấm từ Shinichi khiến cô không phản đối, cô tựa vào anh, để những hơi thở phát ra rồi tan biến đi.
- Này Ran, khi nào cần một chỗ dựa, hãy cứ tựa vào tôi... Được không?
Ran khẽ quay đi, tránh phải bật ra câu trả lời. Tâm trí cô chỉ còn một cám xúc ấm áp nơi lống ngực và câu nói của Shinichi... Này Ran, khi nào cần một chỗ dựa, hãy cứ tựa vào tôi... Được không? Đôi môi cô khẽ nở một nụ cười, nhưng nó chỉ là một nụ cười mỉm thoảng nhanh như làn gió. Nụ cười ấy tan ra khi mà ánh đèn dần tắt. Cả thành phố sáng mờ mờ, Ran nhận ra trời đang dần sáng. Những lớp bụi hồng bắt đầu len lỏi qua khồng gian như những hạt phấn hoa nương mình theo cơn gió.
Từ sau một ngôi nhà, những đám mây từ đâu xuất hiện, màu hồng, ánh sáng cứ thế rồi lớn dần lên, tỏa ra toàn bộ nơi cô đang ngắm, một chút nắng đông nhảy trên tuyết đọng lại trên vai cô. Vầng lửa nhô lên, và Ran nhận ra... ánh sáng làm cho cả khung cảnh tươi mới hơn. Rực rỡ.. Ran mỉm cười, quay sang Shinichi và đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ. Nó làm anh chú ý, đôi mắt hiện lên vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng anh không thể hỏi gì khi nhận được một nụ cười của Ran.
- Cám ơn, Shinichi...
Đôi mắt anh dịu dàng hơn, chính anh cũng không hiểu vì sao.. với Ran, anh hầu như không thể có bất cứ suy nghĩ nào ngoại trừ cô... Một Ran mà anh luôn ép mình không được nhớ về..
- Còn hai ngày nữa, em muốn làm gì?
Ran ra vẻ suy nghĩ ghê lắm, nhưng sau đó cô lại mỉm cười ngây thơ.
- Không biết nữa.
- Sao?
Shinichi ngạc nhiên vì vẻ mặt trẻ con của Ran. Ran cười hì hì, rồi cô lấy lại vẻ nghiêm túc.
- Bất cứ đâu, miễn là có Shinichi.
Shinichi nhận ra mình đang mỉm cười, Ran thật dễ thương? Anh lắc đầu vội xua tan ý nghĩ đó.
- Em sẽ hối hận cho xem
.........................
- Đi nhanh lên! Anh chậm chạp quá đi!
Ran liên tục hối thúc, nó làm Shinichi không biết phải nói gì hơn. Anh cố gắng bước nhanh hơn, nhưng không thể.
- Em nặng chết đi được.
Ran cười khúc khích sau lưng Shinichi, cô bắt anh cõng từ nhà đến đây, mặc kệ những ánh mắt quan tâm của những cười xung quanh. Cô chẳng quan tâm họ nghĩ gì, miễn mình vui là được.
- Hay tôi tự đi nhé.
- Em có đi được đâu, cái chân sưng to thế kia cơ mà.
Shinichi vội cãi lại, nhưng nó chỉ làm Ran thêm hứng thú.
- Thế tại ai?
- Ai bảo em lóng ngóng tay chân?
Ran ra vẻ hờn dỗi, cô bắt Shinichi dừng lại bên vệ đường. Anh đặt cô ngồi xuống, khẽ nhíu mày.
- Em sao thế?
Ran im lặng không nói gì, giả vờ như không quan tâm đến Shinichi, anh ngồi xuống cạnh cô, không hiểu lí do mà Ran lại như thế. Cô quay đầu nhìn về một góc đường, mặc kệ Shinichi. Nhưng cô nhận ra tay anh đang chạm vào mình, kéo cô quay lại đối diện với mình, Ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
- Ran... Em có nói không?
Ran lắc đầu, nhưng gần như lập tức. Shinichi hôn cô, Ran ngạc nhiên, định đẩy anh ra, nhưng cô dịu dần đi khi cảm nhận được hơi thở của anh.. Shinichi dừng lại, anh tách mình ra khỏi cô. Nhìn sang hướng khác.
- Xin lỗi em.
- Vì sao lại xin lỗi?
Ran quay đi, cố gắng che giấu khuôn mặt ưng ửng hồng của mình. Shinichi nhận ra lần này Ran không như trước nữa.
- Tôi đã hứa là không hôn em nữa.
- Nếu là Shinichi... thì không sao...
Ran cúi gầm mặt, gương mặt càng lúc càng đỏ hơn. Shinichi ngạc nhiên, anh đưa mắt nhìn cô, rồi lúng túng chạm vào tay cô, siết chặt.
- Vậy... tôi có thể hôn em không?
Ran không nói, Shinichi tiến sát cô, nhưng Ran đẩy anh ra, cô đứng dậy. Cười tinh nghịch.
- Anh cứ mơ đi
Ran nhận ra mình đứng không vững, cô khẽ nghiêng người, Nhưng thứ cô chạm vào không phải đất mà là Shinichi, anh ôm chặt lấy cô. Tránh cho cô ngã xuống nền.
- Trời phạt đấy.
Shinichi bật cười sảng khoái, mặc kệ ánh mắt của Ran đang lườm mình bằng một cái nhìn đầy vẻ chết chóc.
______________________
Note của mình (ko phải của tác giả): chắc ít người chú ý đến mô tả đã ghi rõ ở fic này. Mình ko phải là tác giả, fic này là của Ony. Mình đã có sự đồng ý của tác giả nên mới được đăng fic lên đây. Nhớ rõ... mình ko phải là TÁC GIẢ đâu nhé!
Dù sao thì, cảm ơn các bạn đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro