Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8(Part B): Gió lộng (Tiếp)

Đờ đẫn, Ran cố gắng cử động thân thể mình, nhưng không thể. Cả đêm không ngủ được khiến sáng nay cô gặp vài vấn đề với cái đầu của mình. Ê ẩm và mông lung. Cô đã cố để không suy nghĩ, nhưng khi nhắm mắt lại. Viễn cảnh cứ xuất hiện trong đầu, và nó làm cô không thể dừng lại để có thể ngủ được. Nụ hôn là thứ cô chưa bao giờ nghĩ đến với anh. Có lẽ anh thấy nó là bình thường? Hay trong một phút.. anh ta muốn... Ran khó chịu, cô chẳng hiểu gì cả. Làm ơn ra khỏi đầu cô đi. Ran lắc đầu, không suy nghĩ nữa. Đừng suy nghĩ nữa.

Ra khỏi nhà, cô vuốt lại tóc mình và bước đi. Cô dừng lại khi nhìn thấy một chiếc xe đậu cách xa khu phố nhà mình. Một người con trai đang tựa lưng vào mui xe, đôi mắt khẽ nhìn xa xăm. Ran khẽ thở dài khi nhìn thấy người đó, nhưng rồi cô cũng lướt qua như thể không quen biết.

Người đó kéo cô lại, đôi mắt đầy nghiêm khắc. Lần đầu tiên anh có biểu hiện này với cô. Từ trước đến giờ, suy cho cùng cô chưa bao giờ xem anh là một người anh trai cả. Vì họ không có quan hệ máu mủ, anh chỉ là con của người phụ nữ đó, người đã cướp mất cuộc sống của cô, cuộc sống mà đáng lẽ phải êm ấm, chứ không phải tràn ngập trong màu đen ảm đạm.

- Bỏ tôi ra.

Ran giật tay mình, nhưng không được. Hakuba mở cửa xe, đẩy cô vào trong. Bất chấp thái độ của cô, anh lái xe đi.

- Chúng ta đi đâu?

- Có một buổi tiệc tại chi nhánh ở Osaka. Anh muốn em phải đến đó.

- Tại sao chứ?

Ran khó chịu hỏi lại, không thích bị ép buộc như thế này.

- Nếu muốn anh không làm phiền nữa, hãy cùng anh đến đó. Được chứ?

Hakuba gằn giọng, và cũng chẳng giải thích gì thêm, anh nhìn lại phía sau, Ran ngồi yên trên băng ghế, không lưỡng lự, chỉ có một chút bực bội thoáng qua. Khẽ cười hài lòng.

.............................

Lớp học yên ắng, Shinichi viết liên tục trên tờ giấy làm bài, xung quanh có vài học sinh khẽ quay lại như tìm kiếm đồng minh, nhưng không thể. Người giám thị cứ thế đi lên đi xuống, vô tình khiến anh chú ý đến chiếc bàn trống bên cạnh. Hôm nay cô ấy không đi học, Shinichi cố gắng tập trung vào những con số trước mặt. Chuyện hôm qua, chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại như thế, không giống như anh bình thường chút nào. Anh không nên làm như thế với Ran, có lẽ anh đã làm cô giận, cái cách cô chạy đi.. Vì thế mà hôm nay cô ở nhà sao? Shinichi bực dọc, cô ấy thật khó hiểu.

Nhưng mình cũng có phần sai mà. Shinichi khó khăn khi nhận ra một phần lỗi của mình, nhưng tuyệt nhiên không thấy hối hận về đều mình đã làm. Bởi vì hiện tại trong lòng anh, Ran không còn là một người bạn nữa rồi.

Những bông tuyết trắng xóa khẽ rơi xuống nhân gian, tuyết làm cho không khí trở nên se lạnh, cũng vì thế mà người ta cần phải trang bị nhiều thứ hơn khi ra khỏi nhà, Shinichi rũ rũ những hạt tuyết bám trên người mình trước khi vào xe, mở lò sưởi. Anh lái xe đi.

Cuộc họp tại Osaka sẽ diễn ra trong vài giờ nữa. Anh nên đến đó nếu không muốn mình chịu thiệt hơn những tập đoàn đang cạnh tranh với Kudo khác. Kaisan đang dần đưa vào hoạt động, điều đó đồng nghĩa với những hợp đồng phải được kí kết nhanh hơn. Thị trường tiêu thụ sản phẩm sẽ lớn hơn, có lẽ đây sẽ là nơi đầu tư chính của Kudo trong tương lai. Quá êm đẹp, khiến người ta phải nghi ngờ.

Nhíu đôi lông mày sậm, ánh mắt anh dừng lại ở một tấm bảng lớn bên đường, vài mét nữa.

Buổi tiệc chưa bắt đầu, nhưng những người khách đã đến từ lâu. Họ cầm trên tay một ly nước, bàn chuyện râm ran, trên gương mặt họ không có gì ngoài một niềm vui giả tạo. Shinichi bước vào, thu hút mọi ánh nhìn về phía mình, dù còn trẻ nhưng ai khi tiếp xúc với anh đều có một thái độ dè chừng. Có lẽ vì những suy nghĩ của anh làm họ sợ. Shinichi không quan tâm mấy đến chúng, lặng lẽ bước vào và cầm một ly Sherry.

Anh quay người về phía cửa, đôi mắt không giấu nổi ngạc nhiên. Một cô gái bước vào buổi tiệc, đôi mắt xanh tím đặc biệt, mái tóc xả hờ trên đôi vai mảnh khảnh, bộ váy màu trắng dài qua đầu gối, bàn tay cô đặt trong tay Hakuba Mori. Hakuba là người chủ trì buổi tiệc đêm nay, anh khẽ chào mọi người và thả tay Ran để cô tự do. Đôi mắt có chút nhắc nhở, Ran nở nụ cười gượng gạo, cô không thể làm gì hơn. Sau một thoáng chốc ngỡ ngàng, cô nhìn thấy Shinichi ở góc tiệc. Anh đang chăm chú nhìn cô, gương mặt cô chợt ửng đỏ. Quay vội đi tránh cái nhìn ấy. Anh đang có gì nghi vấn sao? Ran cầm một ly nước ép và ngồi xuống một chiếc bàn. Shinichi định lại gần, nhưng nhanh hơn, cô được vây quanh bởi hàng tá người. Tất cả họ đều đặt những câu hỏi tương tự như anh suy nghĩ. Về mối quan hệ giữa cô và Hakuba, nhưng cô từ chối trả lời. Shinichi nhận ra, Ran dường như không thích thú mấy với nơi này.

- Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện với cô ấy một chút được không?

Shinichi làm mọi người im lặng, họ lùi lại nở một nụ cười và tản ra. Ran nhìn thấy Shinichi ngồi xuống trước mặt mình, cô im lặng. Không phản đối sự có mặt của anh, nhưng cũng không hề muốn nhìn thấy anh lúc này.

- Ran, vì sao em lại có mặt ở đây?

Ran quay đi, cũng không trả lời.

- Em đi cùng Hakuba..?

- Xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện với anh.

Ran lãnh đạm, cô đứng dậy và vội bước đi. Nhưng Shinichi không cho phép điều đó xảy ra. Anh khẽ chạm vào tay cô, giữ yên nó trong tay mình.

- Trả lời tôi đi.

Từ đằng sau, Hakuba bước đến, dường như anh đang ngạc nhiên về thái độ lúc này giữa họ.

- Cậu Kudo, tôi có thể đưa Ran đi được không?

Shinichi nhìn Hakuba, một chút khó chịu. Anh thả tay Ran ra, để Ran đi với Hakuba, anh nhìn theo Ran từ đằng sau. Đã quá rõ rồi sao.. Không phải họ... Anh nhận ra thái độ của Ran, cũng hiểu được tất cả.

Nâng ly rượu trên môi, anh cười chua chát. Tôi thua hắn ở điểm nào? Ran?

.......................

- Em quen Shinichi Kudo sao?

Hakuba nói khi để Ran lên xe, cô không quan tâm mấy đến câu hỏi nhưng cũng trả lời.

- Cậu ấy là bạn học của em.

- Chỉ vậy thôi?

Hakuba hỏi lại, nhìn biểu hiện trên gương mặt Ran qua một chiếc gương. Cô gật đầu, ngửa người ra sau ghế.

- Em nghĩ sao về Kaisan?

- Khu thương mại đấy sao? Mori không tham gia vào nó, không muốn tránh giành với tất cả bọn họ, ông ấy muốn nhờ thế lực của Kudo để gạt những đối thủ của mình, họ bâu vào vì khoản lợi của nó. Mặc khác, gom cổ phiếu để độc chiếm Kaisan, đúng chứ?

Hakuba gật đầu. Đó chính xác là lý do mà mãi Mori vẫn không tham gia vào dự án này. Nếu họ hợp tác, phần cổ phiếu của mỗi tập đoàn sẽ chia nhỏ, nếu gom lại hết. Mori chỉ tốn một khoản nhỏ. Rất nhỏ so với kinh phí xây dựng toàn bộ hệ thống.

Ran cười nhạt nhẽo.

- Hakuba, ông ta.. không nên như thế. Đã một thời.. ông ấy không như thế.. không bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.. như thế này... phải không?

Tiếng Ran nhỏ dần, sau cùng chỉ còn một khoảng im ắng giữa hai người và tiếng những hạt tuyết vương trên khung cửa xe. Tất cả trở nên nhạt nhòa dần..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro