Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7 (Part A): Xóa nhòa

Ran chầm chậm tựa vào lưng người đang chậm rãi từng bước đi trên con đường mưa, một chút nước mưa làm áo anh ướt sũng. Cô cảm thấy thân thể mệt nhoài, những kí ức còn mới làm cô cảm thấy trong lòng còn chút vụn vặt, mơ hồ... Những hình ảnh, mẹ của cô, phải rồi. Người mà cô trông ngóng ngần ấy năm đứng trước mặt cô, choàng tay qua một người khác, chỉ khác một điều, nụ cười của bà không giống như cái cách mà cô vẫn thường thấy. Không phải là cam chịu, không phải chỉ là nụ cười ngạo nghễ lướt qua. Cũng không phải là khinh nhờn, nó không phải là một nụ cười khẽ nhếch môi rồi âm thầm không lộ vẻ đau đớn. Vì sao bà lại lấy ông? Người cha yêu quý của cô? Vì sao vậy? Cô vẫn chưa thể hiểu nổi, tại sao bà lại sống như vậy. Cho đến khi bà cầm hết đồ đạc, ngó sững người đàn ông đứng trước mặt mình. Người đã cùng mình sống ngần ấy năm bên nhau.

Nước mắt khẽ gợn, một giọt chực tuôn trào ướt thêm áo của người trước mặt. Tiếng thút thít không đến được với anh. Cô khẽ căn răng, hai bờ môi bặm lại hờ hững tránh cho những tiếng thở dài của mình đến được với anh. Cô không muốn ai thương hại mình, cũng không muốn những gì anh làm cho cô chỉ là chút gì đó gọi là lòng trắc ẩn thông thường. Mưa rả rích bên tai, Shinichi dừng lại trước một góc phố, những tiếng thở đều đều làm anh chú ý. Nhưng anh vẫn ngăn mình dừng lại. Bước đi thật chậm rãi, anh cố giữ thái độ bình tĩnh nhất với tất cả mọi chuyện có thể xảy ra. Anh biết cô gái này sẽ không để cho anh biết mình đang khóc. Và anh không cố gắng để làm điều đó. Không an ủi cũng chẳng một lời trách than. Chỉ có những vết gợn không thể xóa nhòa. Và chỉ có thế thôi. Shinichi lặng lẽ nhớ về một kỉ niệm đã từ lâu. Nó làm anh không được vui, cũng không nhớ rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ nhớ một chút về nó, một con vật ngồi co ro trong xó bếp, một mẫu xúc xích dưới chân nó. Ướt sũng và phờ phạc, nó im lặng khi nhìn thấy anh đi qua. Shinichi ấn tượng với hình ảnh đó, như một cái gì đó, cần một điểm tựa.. cần sự quan tâm. Ran toát ra cái gì đó, khiến anh khó mà để yên cho cô ướt sũng dưới mưa được. Lạnh lẽo, và cũng ướt át. Vì sao anh lại chạy đến đây, cõng cô đi về? Anh không biết, chỉ biết có cái gì đó thôi thúc anh, khiến anh nhất định phải đi.

- Này, định cõng tôi đến bao giờ?

Một giọng trầm vang lên. Nó khiến Shinichi chú ý, giọng cô thật nhẹ, nó còn bị mưa át đi nữa. Tất cả chỉ có thế. Một chút gì đó thoáng qua làm anh thở dài. Một chút nỗi buồn nhen lên trong đôi mắt màu xanh dương. Vùng trời ấy sáng lên, anh khẽ ngước lên nhìn bầu trời mây đen giăng kín.

- Cho đến khi nào cô có thể tự bước đi...

..................

Ran khẽ nhấc người, cảm giác buồn ngủ kinh khủng. Ran chợt nhận ra mình đang ở đâu, cô bật dậy và nhìn chăm chú xung quanh. Nhà của cô, không có ai... bên cạnh. Vậy hôm qua cô về nhà bằng cách nào chứ? Đầu óc cô ong ong, Ran thậm chí không nhớ nổi hôm qua mình đã làm gì nữa cơ. Cứ như một giấc mộng, mơ hồ và rời rạc.

Cô lắc đầu, chuẩn bị đến nơi làm việc.

Chỉ cần vài phút để Ran hoàn thành tất cả những gì cần thiết trong ngày. Cô choàng vội chiếc áo phục vụ và đứng trực sau quầy tính tiền. Cửa hàng này đã được quản lí nâng cấp lên một chút so với ngày đầu cô đến. Và bây giờ cô nhận ra, đối tượng phục vụ đã tăng lên. Bân rộn hơn, và cũng có chút vấn đề hơn.

Ran đặt một chiếc bánh pizza và một phần nước xuống một chiếc bàn, không quên kèm theo một nụ cười thoáng qua:

- Chúc quý khách ngon miệng.

Vị khách ngước lên, nở một nụ cười mỉm. Nó làm Ran không mảy may quan tâm trong khi xung quanh thì những tiếng lao xao từ những bàn khác. Người khách chỉnh lại cặp kính mát và nhìn vào dĩa đồ ăn.

- Cám ơn em.

- Tôi tự hỏi anh làm gì ở đây? Ở chỗ mà đáng lí một chủ tịch tập đoàn Mori tương lai không nên ở thế?

Vị khách cười vang, đằng hắng một tiếng, anh cẩn thận cầm chiếc bánh lên và ăn nó trước cái nhìn hình viên đạn của Ran. Cô biết nếu anh không muốn thì khó mà bắt anh mở miệng được. Hắn ta luôn chọc cô tức điên lên, mặc dù trong ngôi nhà ấy, anh là người duy nhất chịu lắng nghe cô nói.

- Ran, đây cũng không phải là nơi để một thiên kim tiểu thư như em làm việc. Hãy quay về nhà đi, anh hứa sẽ không có chuyện tương tự nữa đâu.

Ran nhún vai, đi về phía quầy. Nhưng vừa đi được vài bước, cô chợt dừng lại.

- Hakuba này.. nếu còn đến để khuyên tôi thêm lần nữa. Thì tôi nghĩ anh nên để dành thời gian cho những thứ anh gọi là công việc đi.

Hakuba dừng lại, anh nhìn vào chiếc tách của mình. Anh biết khó mà khuyên được Ran. Nhưng anh vẫn làm, Ran là một người em... mà anh bất đắc dĩ có được khi mẹ anh lấy ông Mori.. Họ có đến với nhau vì tình yêu không? Anh không biết, nhưng sự thật không thể chối bỏ là suốt thời gian qua, có quá nhiều người phải chịu đựng cuộc hôn nhân này.

Nhìn Ran, một chút cảm xúc chợt nhen lên trong lòng anh.

Anh đã chứng kiến cô gái ấy lớn lên.

Ran... em làm sao thế?

Hakuba giật mình khi thấy người Ran bê bết máu, một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt màu xanh tím. Một giọt ngưng lại được cô nuốt vào trong miệng khi nó lướt qua môi. Ran không trả lời, chỉ ngồi thu mình lại trong góc phòng.

Cả đêm ấy, em gái của anh, không ngủ.

Cả đêm ấy, em gái bất đắc dĩ của anh.. ngồi nhìn những đám mây ngoài cửa sổ. Đêm trôi qua, nhưng cô vẫn ngồi ở đó. Lặng yên và trầm mặc, anh chưa từng thấy một người nào như thế.

Cô là những cam chịu thầm lặng, Hakuba có thể nhận ra những giọt lệ khi cô đạt được giải thưởng piano. Anh luôn quan sát cô từ xa, anh chưa hề thấy đôi môi ấy nở nụ cười...

Ran Mori... sao em lại cố chấp như thế?

..................

- Thưa giám đốc, đây là bản hồ sơ dự thầu.

Shinichi cầm lấy nó và khẽ thở hắc ra.

- Được rồi.

Anh hướng đôi mắt của mình về một bãi đất trống, nơi đó sau này sẽ là khu thương mại bậc nhất Nhật Bản. Anh nắm chặt bàn tay của mình, cho đến khi nó không còn chút máu nào. Từ từ thả tay ra, anh sẽ thành công. Nhất định phải thành công.

Vì Kudo..

Buổi tiệc khuya dần tàn, những con ngươi chú ý về một chiếc bàn nhỏ. Dự án đang được tiến hành. Và sắp tới anh không cần quan tâm đến nó nhiều nữa. Chú trọng vào quãng cáo và các hợp đồng về nó thì tốt hơn. Tập đoàn Mori không tham gia vào dự án lần này, nó làm anh ngạc nhiên. Vì nếu như thế không phải là quá dễ dàng sao? Không hề có một chút bất lợi nào, tất cả họ đều khó lòng mà tranh giành được với Kudo, khoản lợi về nó lớn hơn anh nghĩ.

Một nụ cười mỉm nở trên môi anh.

Gió đêm thổi lạnh lùng vào gương mặt anh. Shinichi lái xe đi qua các dãy phố, đôi mắt chợt dừng lại ở một quán nhỏ, đơn sơ, nằm ở góc phố. Trầm mặc và lạ lùng. Shinichi dừng lại và bước vào. Anh dừng lại ở một chậu lan, mùi hương dìu dịu từ những cánh lan làm Shinichi cảm thấy ấm cúng. Quán vắng teo, một cô gái đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ, gương mặt ngắm nhìn quang cảnh qua lớp kính mỏng manh. Đèn mờ nhạt, nhưng vẫn đủ để anh nhận ra đó là ai. Anh tiến lại gần, kéo chiếc ghế đối diện cô gái, khẽ đanh thức cô khỏi những dòng suy nghĩ.

- Tôi có thể ngồi đây không?

Cô gái ngước lên, nhìn anh. Đôi mắt xanh tím không ngạc nhiên, cô khẽ nhún vai, kéo tách capuchino về sát mình hơn. Nhường chỗ cho người khách không mời này.

Shinichi giữ yên lặng, mùi hương từ chậu hoa khiến anh cảm thấy thư giản. Anh quan sát Ran đang khuấy nhẹ li nước của mình, không cảm xúc, không buồn, không vui. Cô làm cho anh cảm thấy khó hiểu. Cũng làm cho anh cảm thấy chút khó hiểu.

- Sao anh không uống nó trước khi nó nguội nhỉ?

Nghe Ran nhắc, Shinichi chợt nhìn tách cà phê của mình.

- Cô cũng để tách của mình nguội đấy thôi.

- Vì tôi không có ý định thưởng thức nó.

Ran mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng. Rồi cô để tách của mình xa một chút, để thưởng thức cái tĩnh lặng trong quán nhỏ.

- Nếu không phải để thưởng thức.. thì tại sao cô lại đến đây?

- Vì sao anh lại đến đây? Nếu không phải chính anh cũng đang muốn trốn chạy cuộc sống này sao?

Ran đứng dậy, đi về quầy thanh toán, rồi cô đi ra khỏi đó. Để lại Shinichi ngồi một mình nơi chiếc bàn nhỏ. Anh lặng lẽ nhấp một chút vị đắng của thức nước màu đen trước mặt. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng..

Trốn chạy ư? Cô đùa sao?

.......................

Những tiếng la hét như vỡ chợ vang lên khi thầy giáo liên tục nói về chương trình lễ hội sắp diễn ra. Một người nào đó hét lên:

- Vậy là chúng ta sẽ được nghỉ học suốt thời gian lễ hội trường sao?

Thầy giáo nhấc gọng kính của mình, liên tục bắt tụi học sinh đang phấn khích im lặng. Shinichi cầm lấy tờ giấy báo về nhà, rõ ràng là trò vớ vẫn. Anh nhìn sang bàn bên cạnh như thói quen và chợt nhìn thấy Ran đang vò vò tờ giấy của mình, quăng nó vào hộc bàn trống trơn. Một chút buồn khẽ lướt qua. Chuyện sau đó anh không còn nhớ nữa, chỉ nhớ đôi mắt Ran trầm lặng...

- Này, hay cho Kudo và Kisaki một cặp luôn đi.

Shinichi ngước lên, một cái cau mày từ Ran.

- Chuyện gì thế?

- Các cậu sẽ thi chạy tiếp sức nhé, hai người chưa tham gia môn nào cả.

- Vì sao tôi phải tham gia chứ?

Câu hỏi của Shinichi làm tên lớp trưởng cứng họng, Anh quay sang Ran, tin chắc cô sẽ không đồng ý tham gia. Nhưng cô chỉ thờ ơ với việc đó.

- Nếu thắng... sẽ được nó thật chứ?

Shinichi ngạc nhiên, giọng Ran đều đều khi nghe việc tham gia cuộc thi. Sau khi nhận được một cái gật đầu xác nhận từ lớp trưởng, cô cầm lấy tờ giấy và điền tên vào.

- Tôi sẽ tham gia..

Lớp trưởng quay sang Shinichi, đặt tờ giấy trước mặt anh.

- Kudo, cậu sẽ suy nghĩ chứ?

Trong một chốc suy nghĩ, Shinichi khó chịu. Anh lật nhanh tờ giấy và điền tên mình vào. Nếu mình không tham gia, cô ấy sẽ là một cặp với người khác. Không phải sao? Nhưng anh chợt dừng lại với suy nghĩ của mình... nó liên quan gì chứ?

[Còn nữa...]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro