Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Phai phôi


Ran mở mắt, cố cựa mình ra khỏi chiếc nệm mỏng tanh trên nền đất. Mùi ẩm mốc bốc lên một cách khó chịu, cô vẫn chưa quen với chúng. Mặc dù cô biết chúng sẽ là nơi cô ở sau này. Tất cả đều nhắc nhở cô địa vị của mình, không phải là một tiểu thư của tập đoàn Mori.. mà là một người bình thường mang họ Kisaki. Mẹ.. Cô vội lẩn tránh đề tài ấy, cố gắng cho không nhớ tới bất kì một kí ức nào nữa. Quá đủ cho tất cả rồi.

Trời vừa nhá nhem sáng, mặc dù cô không hề ngủ đêm qua nhưng Ran vẫn có cảm giác thoải mái. Một chút hơi lạnh tràn qua bàn chân khi cô bước xuống mặt đất. Tất cả chúng đều quá lạ lẫm với cô. Từng góc tường, cả cản phòng chỉ có vài đồ đạc chuyên dụng. Nhưng thật sự cô vẫn cảm ơn khi mình cũng có một nơi để có thể gọi là nhà. Ran bước ra khỏi nhà, khóa cửa và bước đi. Cô phải đi học, vì sao ư? Vì không phải đó là thứ duy nhất giải khuây cho cô lúc này sao. Cô chỉnh lại chiếc nơ nơi đồng phục và khẽ bần thần. Đồng phục, có người nói với cô.. đồng phục này là tất cả tình yêu thương mà cha mẹ có thể dành cho con cái. Chỉ một chút thôi, nhưng dường như cô nghe tim mình thắt lại. Cô không đem gì ngoài nó, cô có nhiều đồng phục, nhưng bộ này chính tay mẹ đã gửi cho cô khi nghe tin cô sẽ học tại ngôi trường danh giá nhất Nhật Bản. Bằng cách nào đó, mẹ cô vẫn luôn quan tâm và ở bên cô theo cách của riêng mình.

Những đám mây kéo về khiến Ran nhận ra không có chút ánh sáng nào tỏa ra từ bầu trời mờ đục. Những cơn giông sẽ kéo về và làm cho toàn bộ cảnh vật mờ đi. Cô không thích mưa, cô ghét nhất những hạt mưa, chúng có phải nước mưa không? Khi mà chúng luôn vuốt nhẹ trái tim cô... và làm tim cô đau đớn theo từng nhịp thở? Mưa luôn chỉ gắn với nước mắt... và mưa luôn làm nỗi đau từng chút một phôi phai. Không có gì gọi là đau đớn, cũng không có gì gọi là hạnh phúc. Chỉ có một cô gái, vô cảm, đau khổ, luôn sống khép kín với tất cả những ai cố gắng lại gần và bước vào cuộc sống của cô.

Khái niệm về nụ cười sao lại quá xa xỉ đến thế?

Ngôi trường ở trước mặt, Ran không nhớ đã bao lâu mình không đến trường. Có thể một tuần hoặc hơn. Cô chẳng quan tâm đến chúng, bởi lẽ cô chẳng cần phải có mặt tại đây.

Những tiếng xì xào nỗi trỗi dậy, cô ghét chúng. Tất cả chúng đều hướng về một nhân vật nào đó, không phải cô. Người đó tên Ran Mori- một con người hoàn hảo- luôn ở vị trí không một ai với tới được. Còn cô, cô chỉ là một người bình thường, và mỗi tối sau khi đi học về, người mẹ sẽ chạy ra xách lấy chiếc cặp nặng nề của cô và kéo cô vào nhà. Rồi cha cô sẽ ở trên ghế, tay cầm tờ báo và chăm chú đọc nó trong lúc chờ đợi bữa ăn tối ấp ám. Rồi mẹ và ba sẽ nói gì đó thật nhiều, rồi từng người sẽ mỉm cười vui vẻ. Cô sẽ ngồi đối diện họ, lặng lẽ nhìn ánh mắt trìu mến họ dành cho nhau. Môi mấp máy niềm vui. Rồi cô sẽ đẩy bát cơm nóng đến trước ba mẹ và ăn thật nhanh phần của mình. Cô nhớ mùi thơm từ chiếc bếp nhỏ nhắn của mẹ, chứ không phải là những món ăn đắt tiền trong những khách sạn từ những đầu bếp cao cấp. Cô chán ngấy chúng, cô thậm chí ghê tởm những bộ mặt giả tạo của ba mình khi đối diện với đồng nghiệp. Ba tự hào vì cô luôn là tâm điểm chú ý, ba tự hào khi có một gia đình không.có.mẹ. Bà thích thú khi nhận được một ánh mắt ngưỡng mộ từ một đối tác trẻ hơn.

Vị chủ tịch đáng kính bên trong là một con người khác, lạnh lùng và nhẫn tâm. Ông chỉ biết làm những gì ông muôn, còn lại không cần. Ông đã từ chối bỏ tiền chuộc ra khi cô bị bắt cóc, cô biết chúng chẳng qua chỉ là những tờ giấy lộn với ông. Nhưng ông vẫn mặc kệ cô gào thét, cô chống trả với bọn vô nhân tâm đó. Một con bé, với những vết máu tả tơi. Đôi mắt màu xanh tím ngập tràn nước mắt nhưng họ không thấy sự đau khổ của con bé. Điều họ nhìn thấy duy nhất chỉ là một vết hẳn sâu trên da thịt đứa trẻ, những vết đòn roi từ người nào đó. Một con người mà cô gọi bằng ba chăng? Đôi mắt ấy khiến cho họ bỏ cuộc, một người cha không thể tàn nhẫn đến thế, có lẽ con mồi của họ không phải cô.

Đêm ấy, có lẽ chỉ là một vết hằn. Vẫn như thế, ba cô vẫn khuấy liên tục tách cà phê và dõi theo cái bóng liêu xiêu vào nhà, không hỏi han, cũng chẳng thèm nhìn lấy một lần.

Câu nói của ba đến giờ cô vẫn còn nhớ. Giỏi lắm con gái. Ông đang khen cô? Về điều gì chứ? Về không tốn tiền? Vì khoản tiền chuộc lớn được đổi bằng những vết máu trên thân thể nhỏ bé? Tơi tả?

Ran lắc đầu, thả chiếc cặp lên bàn. Cô nhận ra lớp có chút xáo trộn, riêng chiếc bàn bên cạnh cô là vẫn còn trống. Bên trên có một vài bức thư được xếp ngay ngắn như thể người nào đó cố tình bỏ quên. Cô không quan tâm đến nó, cũng không muốn tìm hiểu nó gì. Ran quay đi tránh một chút xao lãng vì nó. Tất cả chúng chẳng qua cũng chỉ là một mối bận tâm của một người nào đó, không phải cô. Đó không phải là chuyện mà cô nên quan tâm.

Từ cánh cửa, một người bước vào. Cô im lặng khi nghe thấy những tiếng gào thét từ những nữ sinh. Kudo Shinichi? Dường như cái tên này cô đã nghe ở đâu rồi. Phải đầy mấy giây sau, cô mới nhận ra người đứng bên cạnh mình đang chăm chú quan sát những lá thư một cách hờ hững. Anh để cặp xuống và để tất cả những bức thư anh nhận được xuống hộc bàn. Đôi mắt xanh dương dừng lại một giây ở đôi mắt Ran. Cô nhận ra, chính anh đã giúp cô... Có phải không nhỉ?

- Có vẻ như cô đã khỏe lại?

Ran quay đi, cố gắng lí nhí gì đó, cô mấp máy môi nhưng rồi thôi. Cô khó khăn phát âm.

- Cám ơn, vì đã giúp tôi.

Điều đó dường như làm Shinichi ngạc nhiên, anh quay đi tránh trả lời. Nhưng rồi trên môi chợt nở nụ cười, phớt lờ và thoáng vẻ kiêu ngạo.

- Tôi tưởng cô không biết nói từ đó chứ.

- Vậy với anh, tôi là một đứa như thế nào?

Ran nói, đôi mắt có chút xúc cảm như vừa thoát khỏi một suy nghĩ gì đó. Nó buộc anh phải nhìn vào đôi mắt cô, chúng có gì đó khiến anh im lặng trong phút chốc. Xúc cảm của nền tím trong mắt Ran làm trỗi dậy trong anh một thứ mơ hồ, đầy tổn thương và khó hiểu. Nhưng cô khẽ chớp mắt, khẽ quay đi. Dường như cô không quan tâm đến câu trả lời của anh.

- Cô tên là Ran Kisaki phải không?

- Chỉ là một cái tên thôi mà.

Ran đáp và lặng lẽ ngước lên phía bảng. Tất cả phải đi vào quỹ đạo của nó.

.................

Shinichi thở dài khi nhận ra tiết học chỉ vừa mới bắt đầu. Còn lâu mới có thể về nhà và tiếp tục theo dõi dự án. Kaisan, nguy hiểm mà táo bạo. Có lẽ anh nên thay đổi cách nghĩ về nó. Điều làm anh chú ý, một mùi hương dìu dịu mà trước đây- những ngày trước- không có. Mùi hương rất nhẹ, như thể gió thoảng qua. Nhưng nó làm anh nghĩ đến một nơi tràn ngập gió, mùi hoang sơ và dịu nhẹ, với những con đường trãi khắp cánh đồng bao la. Ngước lên, Shinichi nhận ra Ran vẫn đang cắm cúi viết một thứ gì đó, có lẽ là những công thức? Nhưng anh không nghĩ Ran đang làm điều đó. Lần đầu tiên anh gặp cô, anh đã nghĩ cô là người con gái tùy tiện nhất mà anh từng gặp, và lần thứ hai. Khi nhìn thấy nụ hôn cô trao không cần biết đối tượng, anh nhận ra với cô gái này. Không có khái niệm về sự e ấp. Tất cả chúng làm cô khác biệt với những người khác.

Xoa xoa hai thái dương, có lẽ mùi hương ấy... làm anh chú ý đến cô một chút. Chỉ một chút thôi. Cô gái này có cái gì đó rất lạ, đau khổ, và tràn đầy bi thương. Dường như cô không thể nở được nụ cười nhẹ... thậm chí là phớt qua. Anh chỉ nhìn thấy nụ cười mỉa mai người khác từ cô. Và tất cả chúng chỉ đọng lại trong tâm trí anh thật khẽ.

Cô thật kì lạ.

Anh lắc đầu và cố gắng quay về với bài học của mình.

.............

Ran thở dài và đóng cặp, cô nhận ra Shinichi cứ liếc nhìn mình trong suốt buổi học. Nó làm cô không thấy khó chịu, vì ánh mắt của anh... quan tâm hơn là soi mói. Cô không thích bị bám theo, nhưng lại không ghét chúng. Cô nhớ, hình như cô đã nhìn thấy đôi mắt ấy ở đâu rồi. Cô nhớ mình đã từng có một cảm giác... Nhưng không tài nào có thể nhớ nổi chúng ở đâu.

Mây giông kéo về phủ kín ngoài cửa sổ. Ran thở dài, liệu sẽ có ai cho cô mượn chiếc dù chứ?

Tiếng cười như vỡ chợ làm Ran không thoài mài. Cô đứng dưới ban công, lặng lẽ ngắm nhìn từng sợi mưa lách tách nhảy trên ban công. Tất cả mọi người đã về hết, cô nhận ra một vài người cũng đang chờ đợi ai đó, họ đứng nép vào một góc tường tránh cho mình bị ướt. Lạnh ngắt và vắng tanh. Bỗng cô muốn một tách capuchino quá, cô nhớ cái cảm giác ngọt ngào của nó.

Ánh đèn từ bên trong trường dần tắt, chỉ còn nơi cô đứng là sáng hơn bình thường. Sân trường ướp nhèm nhẹp. Ran thở dài, cô đưa tay ra và đón lấy những giọt nước màu xanh đọng lại trên mu bàn tay. Lạnh, và cũng thật cô đơn.

Có lẽ cô nên ra về, Ran bước chậm, nấn ná một chút trước khi ra ngoài, mặc kệ mưa phủ lên mình một lớp áo choàng lạnh giá. Không phải cô đang khóc, chỉ là trong lòng cô, mưa đâu còn lạnh giá như vốn dĩ từ xưa giờ vẫn vậy. Trong lòng cô, chỉ có một bóng tối, đè nén và đầy đau thương.

Ước gì có một chiếc ô nhỉ?

Cô mỉm cười thoáng qua, mái tóc dài ướt sũng hòa lẫn với nhịp bước chậm của cô. Trên con đường ấy, người ta thấy một cái bóng nhỏ liêu xiêu bước đi, không vội vã, cũng không cần phải né tránh làn mưa...

.............

Shinichi lắc lắc đầu, anh chăm chú vào tài liệu cũng hơn cả buổi chiều. Có lẽ Kaisan nguy hiểm đấy, nhưng nếu thành công. Mọi chuyện sẽ tốt hơn, anh nhận ra ý đồ của từng nhà đầu tư, và Shinichi sẽ chơi xỏ họ. Nếu làm theo cách của anh, chắc chắn Kaisan sẽ nằm gọn trong tay anh. Nhưng dường như anh không cảm thấy như bình thường. Đáng lẽ anh nên vui chứ. Nhưng một mối lo lắng vẫn làm mọi phát hiện và suy tính của anh trở nên vô ý nghĩa đến khó tin.

Trời vẫn đang mưa, lúc nảy anh nhìn thấy Ran, cô không mang dù, đôi mắt chăm chú nhìn từng hạt mưa rơi tí tách. Chưa bao giờ anh thấy một đôi mắt buồn đến thế, một chút khó chịu lướt qua. Lần trước, dường như cô cũng dầm mưa, một chiếc ô với cô khó khăn thế sao? Nếu giờ cô tiếp tục nằm ngủ ở đâu đó... nếu cô gặp một ai đó thay vì anh... Bất chợt Shinichi vò đầu, một chút khó hiểu vội lướt qua.

Cô ấy... không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Cô ấy cũng không lạnh lùng...

Shinichi nhớ lại, khi Ran ôm choàng qua anh. Đôi mắt nhắm nghiền và giọt nước mắt cứ thế trào ra. Cô ấy đang chôn giấu một cái gì đó, anh không hiểu được. Nhưng nó khiến anh chú ý đến cô nhiều hơn những cô gái khác. Cô ấy khác họ, bất chợt anh muốn... Shinichi lại bắt đầu khó chịu. Cô ấy cũng chỉ là một cô gái, cô ấy có thể tự lo cho mình.

Anh lật lật bản dự án, tiếp tục chăm chú vào công việc của mình.

...................

Ran rũ rũ quần áo của mình, cô lắng nghe một bản giao hưởng phát ra từ quán cà-phê quen thuộc. Nhỏ thôi, nhưng cũng đủ cho cô nhận ra tên của bản nhạc. Piano, giai điệu và những âm thanh. Bây giờ, cô không nên vào trong..

Một người nào đó bước qua, cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Người đó bước nhanh qua những con phố, bên cạnh một người đàn ông. Cô vội chạy theo, nhận ra người phụ nữ là ai.

- Mẹ ơi!!!!!!

Ran khẽ thổn thức, cô gào lên trong mưa, nhưng người phụ nữ không quay lại. Bà tiếp tục bước nhanh, tay choàng qua một người nào đó. Ran vội chạy theo, nhưng tiếng mưa nhạt nhòa dần khung cảnh trước mắt cô.

- Đừng đi!! Mẹ ơi!!! Đợi con...

Ran nhận ra mình gần như không thở được, chỉ có một cảm xúc lấn át mọi thứ, đó là mẹ, người đó là người cô luôn nhớ về, người chỉ tồn tại trong kí ức của cô. Nước mắt lần nữa tràn ra, không có gì ngoài cô và mưa. Ran vấp té, cô nhận ra nước mưa hòa với nước mắt mặn nồng. Cô khẽ thổn thức, người đó không phải là mẹ mà, mẹ không bỏ cô mà đi như thế đâu... cô cố gắng gượng cười, nhưng nụ cười mang một vẻ buồn man mắc, trên môi là nụ cười, mà trong lòng chỉ toàn nước mắt trào dâng. Ran thở nhẹ, gục mặt vào đầu gối của mình. Nếu cô chết, có phải tốt hơn không. Tại sao ai cũng không cần cô???

....................

- Này, cô điên đấy à?

Ran chầm chậm ngước lên, nhận ra một chiếc ô trên đầu mình. Mưa ắt hẳn tiếng người đang đứng trước mặt cô, làm Ran không đoán được đó là ai. Người đó ngồi xuống cạnh cô và kéo cô đứng dậy. Nhưng Ran từ chối bàn tay ấy, cô không muốn đứng dậy, cũng không muốn làm gì khác ngoài ngồi yên nữa.

- Đứng dậy... Người ấy khẽ hét lên, nhưng Ran không quan tâm.

- Tại sao anh phải quan tâm đến tôi chứ? Tránh ra đi!

Người đó khẽ khựng lại, vì sao ư...

- Chúng ta không phải là bạn sao? Ran?

Ran chợt nhìn người đó, Bạn ư? Cô và anh là bạn khi nào? Khái niệm này quá lạ lẫm với cô. Cô để yên cho bàn tay ấy kéo mình lên. Ra khỏi cơn mưa.. Rồi anh cúi xuống, đưa vai về phía cô, Ran khẽ choàng tay và để yên mình trên vai anh. Từng chút một, hơi ấm từ anh lan tỏa sang cô.

- Này, anh lo cho tôi đấy à?

Người đó lặng im, cô cũng chẳng buồn hỏi nữa. Cô cảm thấy mỏi mệt lắm rồi, phải chi chứ mãi như thế này, ngủ một giấc không có bất cứ buồn phiền gì nữa... thì tốt nhỉ? Ran khẽ cười, nhẹ nhàng nhắm hờ đôi mắt màu xanh tím của mình. Cám ơn anh... vì tất cả, một tên kì lạ... Kudo Shinichi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro