Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5 (Part C): Điểm tựa

Note của mình (ko phải của tác giả): Hôm này là ngày khai giảng nên mình sẽ đăng 2 chap mới nhé! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!

-------------------------------------------------------------

Loạng choạng kéo túi rác to đùng ra khỏi cánh cửa pizza, Ran khẽ thở dốc, với một người không bao giờ đụng tay vào việc gì như cô thì việc này quá khó khăn. Nhưng bù lại, cô không cần phải lo lắng đến việc gì, tự mình thừa hưởng những gì mà mình làm ra. Đêm dần buông xuống, từng ngọn đèn leo lắt làm cho cả khu phố bừng sáng. Một chút ánh sáng chơi vơi từ cửa hàng sau lưng làm Ran cảm thấy mình hơi lạc lõng. Đêm nay cô sẽ phải ở đâu? Lại vật vờ bên những chốn đông người... hay đơn giản là một đêm tràn ngập trong hơi men cay nồng của rượu để quên đi tất cả những gì đang chầm chậm diễn ra quanh cuộc sống của mình. Những cuộc chơi thâu đêm, không cần quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình. Những đêm dài mà mình cô chìm trong tiếng thở của chính mình. Tại sao mọi thứ lại trở thành như thế này?

Khẽ xoa hai bàn tay vào nhau, Ran cố gắng nhai nuốt bữa ăn khuya của mình. Hàng ghế đá trong công viên hầu như không còn một ai. Cô nhìn quanh quất, ngăn cho mình không cảm thấy se lạnh. Đã rất khuya rồi, và cô ghét mọi thứ như thế này. Quá yên lặng, quá lắng đọng. Tất cả như một vũ điệu gào thét trong tâm trí cô.

............

Nó tên là Ran Mori à? Đẹp quá nhỉ?

Một vài tiếng xì xào từ lũ trẻ trong buổi tiệc hướng về một đứa bé

Đứa bé mở to đôi mắt màu xanh tím đứng vào một góc khuất trong buổi tiệc. Cô bé không thích nơi này, càng không hợp với nó. Tất cả những gì mà cô bé có thể làm là nép một góc và ôm chặt một sợi dây gì đó. Đôi mắt ấy trở nên lạnh lùng trong khi nhìn từng dòng người xung quanh mình.

Hạnh phúc với đứa bé mười tuổi thật quá xa xôi. Sân khấu rọi đèn màu đầy màu sắc. Đôi mắt cha cô nhìn hờ hững qua nơi khác, ông mỉm cười với tất cả những đối tác của mình. Vì sao ư? Vì cô đơn giản chỉ là một con búp bê quá khổ. Họ nhìn vào cô, khen cô xinh đẹp, chải chuốt cho cô. Khoe ra những thứ được coi là tốt nhất và hơn hẳn những người khác. Và chỉ thế thôi.

Bằng khen, giải thưởng piano, giải nhất ca hát.. tất cả làm cô trở nên xa lạ với những đứa bạn đồng trang lứa. Còn lại sau những điều đó là niềm hạnh phúc giản đơn khi nhận được một cái xoa đầu từ mẹ mình.

Nhưng chúng cũng dần mất đi. Thay vào đó là đôi mắt trầm ngâm nhìn vào mình không chút cảm xúc. Cô đã nhận ra, dù cô cố gắng đến đâu, tất cả chúng chỉ là một hình thức cha cô nhắc đến cô trước mặt người khác. Còn lại những lúc bình thường, đã bao giờ ông tự nhận cô là con? Đã bao giờ ông thử ngồi xuống bên góc piano, chờ đợi con gái mình lướt nhẹ ngón tay thon dài của mình trên phím đàn để khen ngợi nó một câu? Đã bao giờ ông ôm siết cô trong vòng tay để hôn nhẹ nhàng lên má cô? Đã bao giờ ông ngừng việc trang trí cho cô thật lộng lẫy để cô đứng trong góc buổi tiệc chưa? Đã bao giờ... ông thử một lần ngắm nhìn con gái của mình là khen nó xinh đẹp chưa?

Một cử chỉ nhẹ nhàng, một lần đứng trước cổng trường chờ đợi để đón con mình... cũng không có....

Một lời động viên, một cử chỉ chào đón.. cũng không có..

Chỉ có đối tác, công việc.. và áp lực đè nặng lên vai cô.

Ran khẽ thở dài, để tránh việc lại một lần nghĩ về thời thơ ấu, một quãng đời không đẹp đẽ gì. Trên bàn tay cô, một vết sẹo dài nơi cổ tay làm cô một lần nữa nhức nhối. Không còn trày xước nữa, cũng không có máu chảy, da cô nhăn nhúm và co lại bên trên động mạch.

Ran nhận ra một kí ức nữa lại lần nữa nhen lên trong tim.

Tiếng nói từ xa vọng về, tràn ngập trong từng hơi thở.

Mày không nghe lời tao sao? Mày nên nhớ, mày là con tao! Và tao bỏ tiền cho mày ăn học chứ không phải để mày chơi bời..


Con xin lỗi... con xin lỗi..

Cô bé gào khóc, cố tránh những cái quất rát da từ chiếc roi mây. Ánh mắt cô quay đi, tránh nhìn con người mà cô gọi bằng cha.

Xin lỗi à? Mày làm tao thất vọng quá!

Cô cô nép sát thân thể của mình trước từng đợt hơi lạnh buốt trào ra từ thân thể của mình. Kí ức làm cô run rẩy, toàn bộ những sự đau đớn lại lần nữa tràn về.

Con xin lỗi... vì đã làm cha thất vọng.

Cô khẽ thổn thức, một chút nước mắt chảy dài trên gò má vốn đã quá mệt mỏi. Cô ngừng lại để thở, cô đã làm gì sai? Cô hoàn hảo trong mọi thứ, cô luôn cố gắng làm mọi việc mà cha cô sai bảo, cô luôn làm ông tự hào mỗi khi họp lớp. Cô chưa bao giờ tỏ ra là một đứa kém cỏi. Cô xinh đẹp, cô thông minh, cô giàu có.. cô có tất cả những thứ mà bất cứ ai mơ cũng không thấy. Nhưng vì sao cô không có được một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi như bất cứ người nào?

Cô ước một lần được cha mình ân cần đón về. Cô ước không phải đối diện với bàn ăn một mình. Chỉ một mình trong bếp ăn, cô khẽ ngăn mình không cảm xúc. Vì đơn giản ông không thể dành cho cô dù chỉ là một chút thời gian để ăn cùng cô cho hết bữa. Họ quá bận, Họ có nhiều thời gian để làm một việc khác. Thay vì ăn cơm cùng nhau?

....................

Lắc đầu, Ran xua đi mọi ý nghĩ của mình và loạng choạng đứng dậy. Quá đủ cho tất cả rồi. Cô cần một nơi để nghỉ ngơi đêm nay.

- Ran! Sao giờ này em còn ở đây?

Ran quay lại, nhận ra một người đang đứng sau lưng mình. Một nhân viên trong quán mà cô đang làm việc. Cô gái mỉm cười, dắt chiếc xe đạp đến gần Ran hơn.

- Chào chị. Asari

Ran khẽ cúi người, trên gương mặt không biểu lộ cảm xúc.

- Em làm gì ở đây vậy? Sao không về nhà đi?

-... Chị có thể cho em... ở nhà chị một đêm không?

Asari khẽ ngạc nhiên, trong đôi mắt cô cái gì đó không hiểu nhưng rồi cũng thôi. Đôi mắt trầm buồn của Ran làm cô nghĩ có điều gì đó không ổn.

- Nhà chị thì không được, nhưng nếu em không chê, chị biết một nhà trọ giá thuê khá rẻ.

- Thật vậy sao?

Ran khẽ hồ hởi, một chút cảm xúc trong lòng vỡ ra. Asari mỉm cười và dắt xe theo cô, cả hai cùng nhau đi vào một góc phố nhỏ, con đường gập nghềnh lên một sườn vắng. Ran nhìn quanh và nhận ra đây là một khu phố bình dân.

Asari đưa chìa khóa cho Ran và khẽ ho khi nhận ra lớp bụi trong căn phòng nhỏ. Ran mở đèn và nhìn căn phòng nhỏ chỉ đặt vừa một chiếc nệm. Sắp tới.. cô sẽ phải ở đây sao? Asari quay lại và khẽ mỉm cười.

- Có lẽ chúng ta nên dọn dẹp lại một chút.

Ran khẽ gật đầu và bắt đầu quét dọn.

....................

- Ran, đặt cái đó lên trên.

Asari nhắc nhở khi nhìn thấy Ran đang loay hoay với chiếc rèm nhỏ. Ran khẽ nhận ra nảy giờ mình đang dần mất tập trung.

Đêm dần tan, Asari đặt tấm nệm xuống và ra ngoài.

- Như thế này là ổn rồi, em nghỉ đi nhé, nhà chị gần đây nên nếu thiếu gì em cứ sang nhé?

- Em cám ơn chị..

Ran khẽ cúi đầu và nhận được một cái xoa đầu từ Asari, nhẹ thôi nhưng cũng đủ làm cô ngạc nhiên. Asari ra ngoài và đóng cửa lại.

Đã từ bao giờ, cô trông chờ nhận được một bàn tay? Một điểm tựa cho chính bản thân mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro