Chap 5 (Part A): Điểm tựa
Nếu một ngày cuộc sống quá khó khăn với em..
Thì em hãy đến với anh..
Anh sẽ cho em một nơi để tựa vào..
Anh sẽ lau những giọt nước mắt lăn dài trên má em..
Hãy tựa vào anh...
Shinichi lặng nhìn cô gái đang ở trên xe của mình, một mối bận tâm vô bờ bến làm anh khó xử, giờ thì đưa cô ta đi đâu? Khách sạn? Shinichi lắc đầu, anh vẫn còn nhớ vụ lần trước khi đưa cô vào. Nghĩ đến nó anh lại không muốn nghĩ nữa. Ran vẫn còn đang sốt, cô tựa vào thành ghế và không thể mở mắt ra, cô cảm thấy mệt khủng khiếp. Cô để cho mình đi đâu thì đi, vốn dĩ cô đã không có một điểm tựa nào rồi.
Shinichi lái xe về nhà mình, trời đã khuya và hầu như mọi người đã ngủ hết. Cũng tốt, nếu mẹ anh còn thức thì tha hồ mà nghe tra hỏi. Thở dài, Shinichi bế sốc Ran và đi lên cầu thang. Anh không bật đèn, đẩy cửa phòng mình và bước vào. Đặt Ran thật nhẹ nhàng trên giường, anh đưa tay sờ lên trán cô. Nóng hơn lúc nảy, cô sốt cao quá. Ở đây không thể gọi bác sĩ đến như bình thường, cũng không thể để cô như thế này. Thầm rủa một câu vô nghĩa, Shinichi ra ngoài và khép cửa lại.
Shinichi vắt chiếc khăn và đắp lên trán cô, Ran vẫn như thế, ngủ li bì.
Biết thế anh đưa cô đến bệnh viện có phải tốt hơn không! Tại sao anh không nghĩ đến sớm hơn nhỉ? Ngắm nhìn gương mặt Ran lúc ngủ, anh vẫn tự hỏi tại sao cô lại dễ tin anh đến thế? Cứ nhờ anh mà không cần biết anh sẽ đưa cô đến đâu... Nếu không phải là anh, thì cô sẽ ra sao nhỉ ?(** thì không có fic đọc ~**)
Shinichi khó chịu, anh định đi ra để ngủ ở phòng làm việc. Nhưng một tiếng nói làm anh chú ý, anh quay lại đối diện với người đang nằm ngủ trên chiếc giường. Cô thì thầm một cái gì đó, từ trong đôi mắt nhắm nghiền, một giọt nước mắt chảy ra.
Mẹ ơi..
Anh lại gần, anh nhận ra Ran đang thay đổi, cô liên tục gọi mẹ, những giọt nước mắt cứ thế chảy chậm trên gò má cô. Dường như cô đang chìm ngập trong một thứ gì đó, anh không hiểu nổi.
.....................
- Mày mau gọi cho ông ta đi!
Gã đàn ông gắt gỏng với đồng bọn. Một cô bé ngồi tựa lưng vào tường, gương mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn hai người cao lớn đó. Họ đem cô về đây, trói cô lại và không cho cô lên tiếng. Cô tự hỏi họ là ai? Cô không quen họ, không hề.
Người đó cầm lấy chiếc điện thoại và bắt đầu bấm.
- Ngài Mori đó phải không? Chúng tôi đang giữ con gái ngài..
Vậy ra họ bắt cô là để uy hiếp cha cô. Ran bắt đầu sợ hãi, cô muốn gào thét lên với người trong ống nghe để ông mau đến đây, bắt lấy hai người này. Nhưng đâu dễ dàng thế, họ nói gì đó trong ống nghe, rồi gã tức giận quăng nó xuống đất.
- Mẹ kiếp! Hắn bảo hắn không có đứa con gái nào cả! Mày có điều tra kĩ không đó?
Hắn cố gắng ngẫm nghĩ rồi lại quay lại nhìn Ran. Trong đôi mắt có cái gì đó không tin tưởng mấy.
- Tao đã điều tra kĩ lắm rồi! Rõ ràng nó là ..
Ran co rúm khi nhận ra ánh mắt của gã... cha cô sẽ đến mà.. cô là con gái ông mà.. tại sao ông lại nói với họ như thế?
Gã nắm tay cô kéo đi, Ran bị nhét vào trong xe, không khí làm cô muốn nôn.
Hắn đưa cô đến trước cha cô, đôi mắt ông vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm nghị như cũ. Ran nhìn ông, muốn cất tiếng gọi cha. Nhưng không thể, cô không thấy chút yêu quý nào với người đang đứng trước mình, có cái gì đó không giống.
- Đây không phải là con ta, các ngươi tìm đâu một đứa nhóc đến để uy hiếp ta thế?
Gã ngạc nhiên, rõ ràng hắn đã điều tra kĩ, làm sao có thể nhầm lẫn được?
Ran ngạc nhiên nhìn người đứng trước mình, ông đang nói gì thế?
Đó không phải là con ta?
Ran ngạc nhiên, rõ ràng cô là con ông mà.. tại sao chứ?
Gã tức giận đạp lên người cô, thân hình cô run rẩy trước những cú dậm giày của hắn. Cô gần như không thở được. Nước mắt cứ thế trào ra, một đứa bé, chỉ mới bảy tuổi.. nhưng đôi mắt đã không còn cảm xúc..
Vì sao lại đối xử như thế với con?
Họ dừng lại, Ran nghe môi mình mặn chát..
Vì sao.. cha lại để họ đánh đập con?
Ran yếu ớt mở đôi mắt tím nhìn họ, nhưng hai người đó không quan tâm đến một con mồi không còn giá trị nữa. Họ quay đi, không nhìn Ran. Họ để lại cô với những vết thương còn đang rướm máu..
Cha ơi..
....................
Ran kích động, cô co giật từng hồi. Shinichi ngạc nhiên giữ chặt cô xuống giường.. Ran kêu gào thảm thiết, nước mắt cứ thế trào ra.
Cha ơi.. đừng bỏ con.. đau quá..
Cha ơi..
Shinichi cố gắng giữ tay Ran nhưng không thể. Cô vẫn không ngừng giãy giụa. Nước mắt lăn dài, cô đang thật sự rất kích động. Shinichi kéo Ran vào sát lòng mình và ôm choàng lấy cô.
- Bình tĩnh!
Ran nhận ra có ai đó đang ôm mình, nhưng cô không nhận ra đó là ai.. cô cứ gục đầu vào người đó như một điểm tựa, như một sự giải tỏa những vết thương đã quá lớn. Ran cảm thấy nước mắt cứ thế tuôn trào.
Cha ơi.. con thật sự không hiểu.. tại sao..
Đừng bỏ rơi con..
Shinichi im lặng nhìn Ran từ từ nhắm mắt, cô đã chịu yên lặng lại..
Có cái gì đó làm cô có thể kích động đến vậy? Đó hẳn là một vết thương vô cùng lớn..
Để cô lại xuống giường, anh định quay đi, nhưng bàn tay cô nắm chặt tay anh.. Cô vẫn nói trong cơn mê tỉnh.
- Đừng đi... đừng bỏ con..
Shinichi ngồi xuống bên cạnh giường, vẫn để tay mình trong tay cô. Nếu như thế này có thể giúp cô ngủ ngon.. thì cũng không sao. Và anh nắm lấy tay cô, đợi cho đêm dần qua đi.
..................
Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ ló đầu vào. Bà dừng lại khi nhìn thấy Shinichi đang dùng khăn lau mồ hôi cho Ran. Một nụ cười khẽ nở trên môi.
Con mà cũng biết chăm sóc người khác sao?
Bà cảm thấy một chút cảm giác thoải mái, Shinichi luôn lao đầu vào công việc một cách điên loạn. Và chưa từng có những cử chỉ như thế này, bà sợ sẽ thấy con mình dần trở nên vô cảm.. như chồng mình.
Nhưng cảnh tượng này khiến bà yên tâm. Khẽ lướt qua cô gái đang nằm trên giường, nụ cười ẩn ý nở trên môi.. bà khép cửa lại và đi về phòng.
............
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro