Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33 (Part B): Khi tuyết tan hết [End]

Note của Ony:Xong rồi, haiz.. thật là nhiều chuyện xảy ra.
Cám ơn mọi người đã ủng hộ. Mình sẽ hoàn thành fic Giấc mơ thiên đường sớm thôi (vì fic đó còn 3 chap à) Và thế là xong!Lần cuối, cám ơn mọi người đã dành thời gian cmt cho Ony, nó thật sự động viên mình rất rất nhiều.*cúi đầu*

------------------------------------------------------------

Chọn đi?

Asami thách thức, bất chấp cái nhìn đầy bấn loạn của Shinichi. Anh nắm chặt tay mình, là Ran hay Myu? Là ai.. Đầu óc anh quay cuồng, rồi anh mỉm cười, một nụ cười đúng kiểu của anh, kiêu ngạo và chưa bao giờ chịu khuất phục.

Một cơn gió thổi tóc Ran bay, làm dịu đi cơn sợ hãi trong cô. Anh đứng trước cô, đẩy cô lùi về phía sau.

- Vậy anh sẽ chọn.

Asami cười, dù chon Myu hay Ran cũng thế thôi, cô biết anh sẽ mất đi thứ mình yêu quý nhất, anh đã đẩy mọi chuyện đi đến cơ sự ngày hôm nay, chẳng lẽ anh không cảm thấy tất cả như một trò đùa hay sao?

Cô bật cười, khinh bỉ. Cô nhìn thấy môi anh mấp máy, không khí căng thẳng đến độ khó tin được.

Cô không thể để cảm xúc lấn át mình hơn được nữa, Asami hối thúc anh:

-Anh chọn cô ta?

Shinichi nhẹ lắc đầu.

-Nếu em thật sự muốn giết người, sao không làm đi. Nếu buộc phải chọn lựa, sao em không giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây? Giải quyết anh đi, vì chính anh mới là người làm em đau khổ. Không phải họ.

-Ha, anh việc gì phải làm thế?

Asami cười. Nhưng Shinichi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của cô. Gượm lắc đầu.

- Sống còn có ý nghĩa gì, nếu tất cả những thứ quan trọng đã mất đi?

Ran ngạc nhiên, cô kéo tay anh. Lắc đầu.

-Không, anh không được làm như thế.

Asami nhìn khung cảnh ấy, họ tự nguyện chết sao? Con người ai mà không sợ chết chứ, Asami đưa súng lên, nhắm bắn Ran. Nhưng ngay khi súng nổ, Shinichi nhanh chóng đẩy Ran ra xa mình.

Viên đạn sượt qua da thịt, để lại một vũng máu dưới đất. Asami thấy Ran phẫn nộ, chính cô cũng bàng hoàng. Sao anh lại có thể đỡ đạn giúp con nhỏ đó? Cô định chạy lại, nhưng dừng lại khi thấy Ran. Nếu anh chết, chính nó cũng không có quyền sống trên đời này. Cô lại đưa khẩu súng lên, lạnh lùng kéo còi.

-Ran...!

Ran giật mình khi thấy anh đổ sập lên người mình, Asami không hiểu, cô không thể hiểu nổi anh nữa. Tại sao anh lại yêu người đó đến thế hả Shinichi? Ran bàng hoàng, ôm lấy anh bên trong tay mình.

Anh vẫn nở nụ cười, cất giọng yếu ớt. Nhưng nó vang đến tai cô, như một hồi chuông, chúng làm cô tê dại đi.

-Asami.. trước kia em đâu như thế này... Dừng lại đi em.

Asami nhìn anh, nước mắt chảy dài. Đúng, đây mới là Shinichi mà cô từng thấy. Anh luôn như thế, dịu dàng và đầy tình cảm với cô.

Nhưng nó không phải là tình yêu, nhìn dòng máu chảy trên sàn nhà, cô bắt đầu khóc nức nở, nước mắt tràn qua khóe mi, rơi xuống miệng, đắng chát.

Cô đánh đổi tất cả, để rồi cái giá phải trả là gì?

Cô đứng dậy, đi lại gần cửa của tháp Tokyo.

Sống còn có ý nghĩa gì? Khi mọi thứ quan trọng với mình đều vụt mất?

Cô cười, để gió xoa hết nỗi đau. Đến phút cuối, cô vẫn chỉ có một mình. Asami thấy thân hình mình nhẹ bỗng, cô thả mình theo làn gió, cho đến khi có người nắm chặt tay cô. Cô nhìn lên, ngạc nhiên khi thấy Ran đang cố sức kéo cô lên. Gì nữa đây? Asami chợt hiểu, cô ta không muốn mình chết.

Asami cười lớn, giọng nói đầy hằn học.

-Sao? Cô muốn tôi sống để đối diện với họ, để vào tù à?

Ran nắm chặt tay cô, nhưng chính cô cũng bị mất đà, nhưng trong đôi mắt xanh tím ấy không hề có sự bỏ cuộc. Cô cứ ghì chặt Asami.

-Không, nếu cô chết, chẳng phải quá dễ dàng cho cô sao? Cô còn phải sống, để chứng kiến tất cả chứ, nếu cô chết ở đây, cô sẽ thấy thanh thản lắm à? Sao cô ích kỉ quá vậy?

Asami cười, Ran đâu tốt đến thế chứ, cô nhìn thấy tay Ran đỏ ửng, cô không bám vào tay Ran, thật sự cô không muốn được cứu sống bởi Ran.

Người đã gây ra cho cô quá nhiều đau khổ thế này.

-Buông tôi ra, cô đã có tất cả rồi còn gì? Đừng giả vờ thánh thiện với tôi!

-Phải, sau tất cả những gì cô làm, tôi chẳng có việc gì phải cứu cô cả...Nhưng nếu bảo tôi thấy chết mà không cứu, tôi thật sự không làm được!

Ran dùng hết sức bình sinh, kéo cô lên khỏi chỗ cô đang chênh vênh.

Asami nhìn Ran, cô nhẹ thở phào, quay lưng đi. Lần đầu tiên cô thấy ghét một người như vậy. Quả là một cô gái đặc biệt.

Cô khẽ cười, nụ cười thoáng qua, nhưng nó không còn nỗi đau hay sự thù hận, tất cả chỉ có một sự nhẹ nhàng. Và chỉ thế thôi.

............................

Sau việc ở tháp Tokyo, nhiều ngày trôi qua, Shinichi ngồi bên một chậu hoa phong lan, ánh mắt khẽ nhìn những đám mây trôi lững lờ bên cửa sổ, làn gió thổi vào hây hẩy. Dịu mát và trong lành.

Anh nhìn thấy Ran bên ngoài, bước vào.

Không thấy Myu đâu cả, dù anh biết nó có rất nhiều cần nói với anh, nhưng Ran không cho phép Myu nghỉ học dù chỉ là một ngày thôi. Về vấn đề này, cô khá là nguyên tắc.

Anh vẫn còn nhớ, con bé cứ mỉm cười suốt trong khi vào đây lần cuối cùng, con bé khá hài lòng khi biết anh là cha nó, thế mà anh cứ lo nó sẽ ghét anh cơ.

Nhiều khi, ngồi một góc thế này cũng tốt, nó làm anh cảm thấy nhẹ nhàng, bình yên tuyệt đối. Cho đến khi cửa bên ngoài bật ra. Shinichi nhìn thấy một cô gái bước vào, mùi hương bạc hà lại thoang thoảng quanh đây.

Chiếc nhẫn đã ở sẵn trong túi, anh khẽ cảm thấy ấm lại khi động vào chiếc hộp đựng.

Người con gái đó, là người anh yêu. Là người anh nguyện sẽ bên cạnh cả cuộc đời này. Là người sẽ cùng anh đi đến tận cùng trái đất.

Ran ngồi xuống cạnh bên anh, nở nụ cười thật hiền.

Shinichi biết giây phút ấy đã đến.. Anh khẽ chạm vào tay cô. Nhìn sâu vào đôi mắt thạch anh của cô.

-Ran, em có đồng ý làm vợ anh không?

Khi tuyết tan hết, sẽ là gì?
Một mùa xuân rực rỡ, hay một tia nắng long lanh nhảy mình?
Bởi sau cơn mưa trời sẽ lại sáng..
Sau những ngày đông, thứ duy nhất tồn tại..
Chỉ có tình yêu mà thôi...
Đừng mơ ước những thứ không phải của mình..
Mây của trời.. hãy để gió cuốn đi..


~~The End~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro