Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32

Note của tác giả: Theo dự kiến chắc một hai chap gì đó là end! Mọi người từ từ thưởng thức nhé.

Shinichi bước vào bên trong, nhưng linh cảm có chuyện gì đó khiến anh dừng lại quan sát một chút. Cảnh tượng khiến anh giật mình, Asami đang dùng tay bóp lấy cổ Ran. Điện tâm đồ dao động liên tục. Shinichi vội vã chạy vào, đẩy cô ả ra khỏi người Ran đồng thời cắm lại ống thở cho cô.

Nhưng mạch của cô thật sự quá yếu. Anh không có thời gian để suy nghĩ, làm hô hấp nhân tạo cho Ran, nhưng khi anh định làm, đột nhiên đôi mắt màu xanh tím ấy choàng tỉnh, cô nhìn anh, không ngạc nhiên.

Shinichi dừng lại, tách xa Ran. Cô chớp mắt, rồi lại chìm vào trạng thái ngủ mê. Lúc này, anh mới thật sự yên tâm được một chút. Shinichi nhìn Asami, một chút phẫn nộ.

-Chúng ta đí ra ngoài. Còn rất nhiều điều tôi muốn hỏi đấy.

Asami nuốt nước bọt, sợ hãi, run rẩy, và cả tâm trạng phẫn uất khiến cô nhìn lại Ran với một vẻ mặt vô cùng tức giận. Vì sao lúc nào Ran cũng quá may mắn đến thế? Và sao lúc nào cô cũng.. Shinichi. Asami chợt nhận ra, Shinichi sẽ nói gì với cô? Anh đã hơn một lần...

Cố gắng xua đi mọi suy nghĩ bi quan, Asami đi theo Shinichi trong yên lặng. Anh dừng lại trước khi họ vào xe. Một chút cảm xúc vụn vặt lướt qua khi anh quay lại nhìn Asami. Ánh mắt anh kết tội, dò xét trong sự phẫn nộ. Chúng khiến Asami lập tức có cảm giác sợ hãi.

- Cô đã làm gì?

- Em.. em không làm gì cả.

Asami phủ nhận, nhưng Shinichi đâu nghĩ là cô sẽ không từ chối điều đó. Anh tiến lại gần, nâng gương mặt đang cúi gầm xuống của cô để mình có thể thấy được những biểu cảm trong đôi mắt ấy.

- Asami, chúng ta li dị đí.

-Anh đang nói gì?

Asami run rẩy, không tin nổi vào tai mình, chúng chỉ là một lời nói dối thôi. Đúng không, tất cả chúng...

- Tôi nói chúng ta li dị đí. Tôi đã soạn sẵn rồi, em chỉ việc kí vào. Sao em nghĩ tôi yêu em nhỉ? Trong khi những tháng ngày qua.. em không thấy tôi giống như đang chịu đựng sao? Kết thúc đi, Asami.

- Tất cả vì cô ta đúng không??

Shinichi dừng lại đôi chút, anh quay lại bật cười.

- Ran, đúng. Tôi yêu Ran, nó có đủ trả lời cho em không?

Asami nhìn Shinichi bước đi, nước mắt chảy dài trên gương mặt, tất cả như thế là chấm dứt sao? Sao đơn giản thế.. Cô không hiểu, cũng không muốn tin bất cứ gì cả. Trong màn đêm, Asami tự ôm lấy thân hình rũ rượi của mình, anh yêu Ran.. anh có thể bình thản mà nói tất cả như thế sao?

Anh có thể dừng lại như thế này sao? Asami cố gắng phủ định mọi thứ, nhưng chúng như một đòn giáng nặng nề vào cô. Vào tâm hồn và thể xác của cô.

Asami đứng dậy, vào xe. Sự đau khổ ngày hôm nay, nhất định em sẽ trả lại cho anh gấp bội.

Siết chặt vô lăng, Asami lái xe đi.

.........................

Shinichi quay lại căn phòng, ấm áp và có chút rộn ràng nào đấy, anh bước vào trong, lặng lẽ ngắm Ran đang say ngủ. Anh nắm chặt tay, biết là chính anh-cùng với sự cố chấp đã gây nên cho cô hậu quả ngày hôm nay, nhưng anh chẳng thể làm gì hơn cho cô, ngoại trừ việc này.

Anh tiến lại gần, luồn tay mình vào bàn tay của cô. Thật nhẹ nhàng.

Ngủ ngoan nhé Ran, đêm nay, anh hứa sẽ ở bên em.

.......................

Ran cảm thấy xung quanh vắng lặng, chỉ có những thiết bị là liên hồi tít tít, cô mở mắt, chậm rãi. Cho đến khi ánh mắt dừng lại ở Shinichi. Cô nhận ra anh đang nắm chặt tay mình, nằm xuống chiếc ra màu trắng tinh. Cô tự hỏi có chuyện gì đang xảy ra ngày hôm qua và cả giấc mơ có anh nữa.

Nhưng hiện tại, anh đang ở đây, không giống như giấc mơ. Cô thật sự muốn người đầu tiên mình nhìn thấy, sẽ là anh. Mặc dù bên ngoài, lí trí luôn văng vẳng lên một hồi chuông cảnh tỉnh cô, trước anh, cùng những tình cảm vớ vẫn của cô. Nhưng Ran đâu thể làm chủ nổi mình, khi mà tim cô, cả con người cô.

Từng giây phút một đều nghĩ về anh, đều hướng về một hướng..

Cô nhìn thấy anh khẽ động đây, rồi anh cũng ngồi dậy, vẫn nắm chặt lấy tay cô. Đôi mắt anh khẽ chớp khi nhìn thấy Ran đang nhìn mình, anh vui mừng, cảm xúc duy nhất là hoan hỉ. Shinichi định chạy đi gọi bác sĩ, nhưng dường như Ran nhận ra điều đó, cô dùng bàn tay của mình, níu lấy anh.

Cùng với một cái nhìn ngạc nhiên, Shinichi nhìn cô, rồi qua ánh mắt thạch anh, cô truyền tải một thông điệp đơn giản. Chúng làm anh phải ngồi xuống lại. Anh nói thành tiếng, tất cả những cảm xúc trong mình.

- Nếu em muốn, anh sẽ không đi.

Ran khẽ mỉm cười, rồi lại nhắm mắt, cô cảm thấy mình đã ngủ quá nhiều thời gian qua, nhưng cô vẫn chưa thể thích nghi với thế giới ngay sau khi tỉnh lại thế này, cô cố gắng mở mắt, cũng như động đậy thân mình, nhưng không thể. Ran bối rối, sức lực vơi đi không ngờ.

Cô dùng tay đẩy ống Oxi, nhưng Shinichi giữ lấy tay cô, không cho phép cô làm như thế, Ran dừng lại, môi mấp máy, Shinichi có thể đoán được từ khẩu hình của cô những lời nói cô muốn anh nghe được. Ran đang lo sợ, như tâm lí của bất cứ bệnh nhân nào cũng như thế mỗi khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài vô tận. Shinichi vội vàng.

- Ran, đó chỉ là do em mất quá nhiều máu, đừng suy nghĩ lung tung.

Shinichi lại nhìn thấy gương mặt đượm buồn ấy, anh ước cô đừng nói quá nhiều như thế, nhưng Ran vẫn mấp máy môi, thật nhiều, mà chính Shinichi không thể hiểu hết được chúng, có quá nhiều thứ cô muốn nói cho anh biết.

Cô ra hiệu, anh vẫn lắc đầu, nhưng Ran nhanh chóng đẩy ống thở ra.

Shinichi tự hỏi có gì khiến cô phải nói quá nhiều như thế.

- Shinichi..

Shinichi giật mình, giọng nói của cô thiết tha, chúng làm anh không thể kiềm chế nổi bản thân, anh có cảm giác như tim bị ai bóp vụn lại, tên anh, phát ra từ môi cô, thật sự là một cái tên mà anh ít bao giờ nhận ra, cô gọi nó với cả trái tim. Đứng trước Ran giờ đây, không phải là một đối thủ, không phải là một người cô phải đối đầu nữa, mà là Shinichi, người bạn của cô.

Người bạn duy nhất của cô, người đã ngốc nghếch chạy đến trong cơn mưa, để cô không bị ướt, là kẻ cách đây nhiều năm. Đã cướp đi toàn bộ ước mơ của cô, một người làm cô vừa yêu thương, vừa không thể nắm lấy.

Một Shinichi mà Ran biết.

Một người mà cho dù có cố gắng, cô cũng chẳng thể ghét anh được. Dù chỉ là một chút thôi. Ran muốn nói cho anh biết, thật nhiều, mà chính cô cũng không biết tại sao, cô cứ có cảm giác.. Bao nhiêu lâu tình cảm cô chôn giấu, cô nên một lần nói ra chúng cho tim thôi mỏi mệt chăng?

Cô mệt mỏi, phải. Cô đã quá mệt mỏi rồi, mệt mỏi những đêm dài, con tim thổn thức, tiếng khóc trong sự lặng câm.

Mệt mỏi những tình yêu không được đáp trả, sự sợ hãi khi đối diện với con mắt của những người xung quanh. Mà chưa bao giờ có thể đấu tranh cho tình yêu của mình.

Cô sợ phải bước đi, tiếp tục với cuộc sống mà lại tiếp tục vùi chôn mình trong những tình cảm cô không thể cưỡng lại.

Cô mệt mỏi phải giấu anh thật nhiều điều, phải sống mà nghĩ quá nhiều đến những người xung quanh. Cô muốn mình được ích kỉ.. dù chỉ là một chút thôi.

Khi đối diện với ánh sáng, cô không muốn mình phải hòa mình vào bóng tối của sự tuyệt vọng lần nữa.

- Ran? Em có gì muốn nói với anh sao?

Shinichi lên tiếng, phá tan bầu không khí của cô. Nhưng cô lại thầm cảm ơn anh, nếu không có chúng, có lẽ cô sẽ suy nghĩ vẫn vơ thêm một thời gian nữa.

- Không có gì đâu, Shinichi..

Shinichi nhíu mày, anh không tin Ran. Cô rõ ràng có gì đó muốn nói với anh. Shinichi hơi hụt hẫng, tưởng sẽ được nghe một cái gì đó thay vì chúng.

- Có quá nhiều điều em muốn nói với anh.. Em không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh có thể hứa với em một chuyện được không?

Shinichi nghe thấy tiếng Ran đều đều, anh ngồi xuống, ngay bên cạnh cô.

- Anh sẽ ở đây, nghe những gì em nói. Được không? Em hãy nói với anh, tất cả những gì em muốn.

Ran gật đầu chầm chậm.

Cô cảm thấy an tâm, khi anh đang ngồi đây, đối diện với cô. Shinichi với cô, luôn là như thế.

Ran suy nghĩ, những cảm xúc lần nữa nhen lên.

Cô nên kể cho anh nghe gì đây? Niềm hạnh phúc khi anh đến chăng? Khi anh bước vào trái tim cô, xoa dịu những tổn thương mà cô phải gánh chịu, những đau đớn làm tâm hồn cô chai sạn từ lâu? Vì sao cô lại yêu anh...

Cô yêu người đó, người đã không lựa chọn cô, người cho dù làm thế nào cô cũng chẳng thể níu chân. Anh phải được tự do lựa chọn tất cả chúng. Những niềm vui, những hạnh phúc, những đau khổ.. Tất cả con người cô, đều muốn nói cho anh biết, anh đặc biệt với cô ra sao.

Che giấu chúng hoàn hảo bấy lâu nay. Nhưng Ran vẫn chẳng thể lừa dối mình thêm lần nữa. Cô cảm thấy một giọt nước mắt nhẹ lăn dài trên má. Chúng làm Shinichi bối rối, anh không hiểu. Nhưng anh không muốn nhìn thấy cô khóc.

- Này, em làm sao đấy?

Ran lắc đầu.

Shinichi bỗng thấy cô sẽ nói ra một điều gì đó thật khủng khiếp. Nhưng vì lời hứa. Anh vẫn sẽ ngồi lại, cho dù nó là gì đi nữa.

- Em yêu anh, Shinichi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro